32.

Thoát ra khỏi lồng hấp
Lâm Linh vừa vặn đứng ở giữa vách đá lớn, bên cạnh có hai ba thân dây mây thô to như cánh tay trẻ nhỏ leo trên tảng đá, ngày thường không cảm thấy gì, giờ cô ta đứng ở giữa như vậy, nếu bỏ qua mấy dây mây, vách đá lớn này nhìn thật đối xứng, Cường Tử cảm thán:
"Thiên nhiên thật điêu luyện, thật sắc sảo."
Hắc Tử lắc đầu, không phải nguyên nhân này, trong đầu anh có cái gì đó chợt lóe qua, chỉ cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lâm Linh không nghe rõ hai người Hắc Tử đang nói gì, từ lần trước bị Hắc Tử chế nhạo qua, cô vẫn xấu hổ buồn bực đến không muốn lại gần, mà chỉ chua lòm lòm thường xuyên nhìn hai người kia, tự nói với mình rằng, chẳng qua chỉ là một người đàn ông nhìn đẹp trai một chút, có gì đặc biệt hơn người! Nhưng giờ phút này Hắc Tử đang nhìn chằm chằm cô, cô ta không tự chủ được đứng thẳng dậy, mặt đỏ tim đập tay không biết để ở đâu, một lát sau cô ta mới chú ý đến Hắc Tử đang cau mày nhìn vách đá phía sau.
Vách đá này có gì đẹp? Lâm Linh vừa tức vừa tò mò, cũng xoay người đánh giá nó, cô ta ngó trái ngó phải, sau đó cô nhìn ra nơi kỳ quái, mấy dây đằng bên cạnh, có một dây là giả.
"Mọi người mau đến xem!"
Lâm Linh lớn tiếng kêu lên, duỗi tay kéo dây đó.
"Cái này là giả!"
"Đừng chạm vào!"
"Dừng tay!"
Cơ hồ là đồng thời Hắc Tử và Cường Tử còn có anh trai Lâm Viễn của cô ta thất thanh rống to!
Nhưng đã không còn kịp rồi, lần đầu Lâm Linh kéo dây đó thì không thấy có chút sứt mẻ nào, theo quán tính cô ta lại dùng sức kéo mạnh thêm một chút.

Cả đoạn dây mây bị cô ta kéo ra bên ngoài, thân dây mây kéo ra một sợi dây thép tinh tế, tiếp đó là một chốt mở ở vách đá cũng bị kéo ra theo.

Âm thanh ong ong chấn động rất lớn phát ra từ vách đá, đột nhiên vách đá hoàn chỉnh tách đôi ra, giống như hai cánh cửa chậm rãi mở ra từ bên trong.

Tiếp đó từ bên trong truyền đến vài thanh âm thứ tự mở từng cửa.

Lâm Linh há to miệng lui vài bước về phía sau, không thể tưởng tượng được vách đá lớn mà cô vừa dựa vào giờ phút này biến thành một cửa sơn động đen ngòm thật lớn, mặt đất là lớp xi măng hơi nghiêng vào trong, bên trong là hắc ám sâu thẳm dần dần truyền đến những thanh âm giống như sâu bọ bò sát làm người ê răng, hơn nữa thanh âm càng ngày càng gần, một cỗ âm phong từ bên trong vù vù thổi ra, một cỗ hương vị hỗn loạn làm tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc, đều vô cùng sợ hãi, đó là mùi hôi thối của tang thi.

"Đi mau! Có tang thi!"
Lập tức Hắc Tử rống lên với mấy người phía sau.
Hóa ra đây mới chính là nguyên nhân anh luôn cảm thấy bất an.

Nơi này là một căn cứ quân sự nhỏ.

Mà thôn trang với trường học bên ngoài sở dĩ trống không là bởi vì toàn bộ đàn tang thi tập trung, tập kích nơi này đều bị những người chạy thoát ra nhốt tại hầm sâu trong căn cứ.

Nhưng mà giờ phút này hối hận cũng vô dụng rồi, anh và Cường Tử dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đám người Trần Tĩnh và dì Bình, mấy người Trần Tĩnh vốn dĩ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa đá thật lớn kia, bị tiếng rống bừng tỉnh.

Lập tức Trần Tĩnh đem súng và dao găm mà Hắc Tử và Cường Tử đưa cho cô lúc nãy ném lại cho hai người.

Sau đó xoay người kéo dì Bình và mẹ Lương chạy.

Vừa chạy vừa hô lớn gọi Lương Nhiên đang ở sườn núi, một nhà Trần thúc cũng phản ứng rất nhanh.

Lập tức chạy theo, hai người Hắc Tử và Cường Tử vừa nhận được súng và dao găm thì trong cửa đá đã truyền đến tiếng hô hưng phấn của vô số tang thi.
Tang thi bị nhốt trong cửa đá của căn cứ, cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi lồng hấp.
Lương Nhiên trong sơn động vừa vặn dắt Tiểu Tiệp vừa tỉnh ngủ đi đến cửa, bên ngoài truyền đến những tiếng kêu to của đám người Trần Tĩnh, thanh âm mang theo hoảng sợ.

Trong lòng cô rùng mình.

Lao nhanh ra phía trước vài bước nhìn xuống, chỉ thấy mấy người nhà mình đang chạy thục mạng về hướng sườn núi bên này, vách núi đối diện bị mở ra như một cái cửa lớn.


Vô số tang thi giơ lên tứ chi hư thối đang giương nanh múa vuốt không ngừng trào ra từ bên trong.
Đồng tử của Lương Nhiên kịch liệt co rút lại, lập tức kêu to với mấy người nhà Trần thúc muốn chạy về mấy chiếc xe đang đỗ:
"Không còn kịp rồi! Chạy về sơn động đi!"
Mấy chiếc xe đã đỗ ở đó hơn một năm, tuy rằng ngày thường đều được bảo dưỡng kiểm tra, nhưng bởi vì sợ xe rỉ sắt, sau khi kiểm tra xong đều dùng túi vải buồm tránh mưa phủ lên, hơn nữa bọn Trần thúc sao có thể tùy thời tùy chỗ mang theo chìa khóa xe.

Lúc này còn muốn lái xe đi, chỉ sợ còn không kịp kéo ra vải bạt dày nặng thì tang thi đã đuổi theo đến nơi.
Lương Nhiên hô xong xoay người chạy về bên trong động bế thốc Tiểu Tiệp chạy về hướng cửa động sâu nhất kia, Tiểu Tiệp còn chưa tỉnh ngủ dùng tay xoa xoa đôi mắt gọi: "Mommy"
Lương Nhiên đẩy Tiểu Tiệp vào trong động, nháy mắt từ không gian lấy ra một cái đèn pin mở ra đưa cho cậu bé.
"Nhanh chạy vào bên trong.

Đến nơi mà Hắc Tử thúc thúc và Cường Tử thúc thúc mang con vào rất nhiều lần đó.

Đợi chút nữa mọi người đến đó tìm con nhé!"
Ánh mắt Tiểu Tiệp sáng lên, gật đầu: "Dạ!"
Cậu bé cầm đèn pin Lương Nhiên đưa, nhấc chân ngắn nhỏ chạy vào trong động, Hắc Tử thúc thúc nói muốn luyện can đảm cho bé, đã chơi cùng bé mấy lần trò thám hiểm như này rồi.
Mặc kệ Tiểu Tiệp, Lương Nhiên xoay người chạy đến nơi động nhỏ Hắc Tử ngủ, duỗi tay mở ra mấy túi vũ khí bằng vải bạt dưới gầm giường, lấy hai khẩu súng đã nạp đầy đạn.

Sau đó đem mấy túi vũ khí và cái rương để máy truyền tin đặt ở đầu giường thu vào không gian, tiếp đó chạy về cửa động, lúc này Hắc Tử và Cường Tử vừa không ngừng kêu mọi người chạy nhanh lên trên, vừa bắn mấy con tang thi gần nhất, nhưng rất nhanh súng hết đạn, Lương Nhiên lớn tiếng kêu hai người.

Hắc Tử và Cường Tử khom lưng vọt mạnh lướt qua mọi người đang liều mạng chạy, nhảy mấy bước lên cầu thang bằng đá, nhận vũ khí Lương Nhiên ném xuống, đứng trên cao nổ súng về đám tang thi đang ở phía sau mọi người.

Lúc này nhà Trần thúc chạy ở trước, Trần Bân và cữu cữu hắn một trước một sau vừa đẩy vừa lôi Trầm thẩm lên cầu thang bằng đá trước tiên, theo sát là Trần thúc túm lấy Trần Sương Sương, hai người lướt qua Hắc Tử chạy lên, Trần Tĩnh một tay nắm dì Bình một tay kéo mẹ Lương chạy về phía này, phía sau là Lâm Viễn vừa chạy vừa quay đầu kêu mẹ hắn và Lâm Linh, hai mẹ con Lâm Linh chạy cuối cùng, phía sau là đàn tang thi rậm rạp đuổi theo.
Từ khi cửa đá mở ra chẳng qua chỉ mới mấy chục giây, Trần Tĩnh đã cảm thấy phảng phất như đã qua rất lâu.


Cô lôi kéo hai lão thái thái liều mạng chạy về chỗ triền núi, nhưng hai người đã có tuổi dù có nỗ lực thế nào nhưng tốc độ cũng hữu hạn.

Lập tức Lâm Viễn lướt qua ba người nhằm về phía thang lâu, chạy hướng về sườn núi.

Đột nhiên Trần Tĩnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phía sau truyền đến.
Tiếng kêu cứu thê lương của mẹ Lâm cùng thanh âm cắn xé huyết nhục nhấm nuốt của tang thi làm da đầu cô tê dại lên, cô không dám quay đầu nhìn lại chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.

Đột nhiên dì Bình lảo đảo cơ hồ muốn ngã.

Tiếp theo Lâm Linh hoảng sợ đầy mặt lướt qua bên người dì Bình, Trần Tĩnh dùng sức giữ chặt tay dì Bình, lúc này cánh tay tanh tưởi của tang thi đã chộp đến ba người.
Đoàng!! đoàng!! đoàng!!!
Viên đạn xoẹt qua ba người họ bắn về tang thi ở phía sau, đầu của mấy con tang thi đang muốn chạm vào các cô bị nổ mạnh, máu đen cùng óc tanh hôi bắn vào ba người.

Cường Tử và Hắc Tử giơ súng tự động càn quét tang thi ở phía sau, Trần Tĩnh dùng hết sức kéo dì Bình và mẹ Lương lên cầu thang đá, chờ ba người chạy qua hai người Hắc Tử, Lương Nhiên đang ở sườn núi giơ súng bắn về đám tang thi ở dưới hô to với hai người:
"Chạy vào sơn động đi!"
Hai người Hắc Tử nhanh chóng trao đổi yểm hộ cho nhau lui về hướng cửa động.
Lương Nhiên ở cửa động đón ba người thở hổn hển chạy trốn lên, cùng với Trần Tĩnh mỗi người kéo một người chạy vào trong động.

Mấy người nhà Trần thúc từng người đã chui vào động kia, Lâm Linh khóc lóc nước mắt đầy mặt theo sau Lâm Viễn từ nhà gỗ chạy ra cũng chui vào trong động, trên cánh tay còn bắn đầy máu tươi của mẹ Lâm khi bị tang thi cắn xé phun ra, mà sắc mặt Lâm Viễn thì trắng bệch trên tay cư nhiên còn mang theo một cái túi, Lương Nhiên nhìn quét qua anh em nhà họ Lâm một cái, túm đám người mẹ Lương chạy về cửa động sâu.
Khi hai người Hắc Tử lui về cửa động chỗ sườn núi thì 4 băng đạn mỗi băng 50 viên trong súng của hai người chỉ còn một nửa, tang thi bị bắn vỡ đầu cũng nằm một mảng ở cầu thang đá, nhưng đám tang thi rậm rạp vẫn trào ra không ngừng từ trong cửa đá chúng bò lết về hướng bên này.

Toàn bộ sơn cốc đã biến thành một mảnh đen nghìn nghịt, vô số tang thi rống lên đem sơn cốc vốn yên tĩnh biến thành địa ngục.
Lương Nhiên đẩy mấy người vào động sâu, hai người Hắc Tử cũng bay nhanh dựa sát bên cô, Lương Nhiên xách một túi cỡ trung cô vẫn luôn chuẩn bị trước từ trong không gian ra, xoay người tiến vào sơn động.

Ba người họ đã vào đây rất nhiều lần, mặc dù trong tay cô chỉ có một cái đèn pin nho nhỏ, cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp đám người phía trước, đám tang thi đuổi theo hương vị của huyết nhục từng bước từng bước chen chúc vào cửa động, âm thanh gào rống truyền vào trong làm đám người bên trong run sợ càng đi càng nghiêng ngả lảo đảo.

Mà Tiểu Tiệp thì ngược lại, bé cầm đèn pin, linh hoạt mang theo đám người ở phía sau rẽ trái vòng phải trong động.

Tang thi không chịu ảnh hưởng của ánh sáng, chỉ hướng đến nơi có hương vị của người sống mà dũng mãnh xông vào, cho nên tốc độ rất nhanh.

Hắc Tử cản ở phía sau, mỗi con tang thi ngoi ra đều bị anh bắn vỡ đầu, nhưng tang thi như tre già măng mọc dẫm lên đồng loại dưới chân không ngừng nhào vào bên trong, cho đến khi vào thông đạo hẹp.

Lương Nhiên phải đem ba lô đẩy về phía trước một tay đẩy một tay bò vào trong, Cường Tử đổi lại súng trên tay của Hắc Tử, Hắc Tử vừa cầm súng vừa bò lui về sau, chờ đi đến một nửa thông đạo thì nổ súng bắn gục một con tang thi có nửa bên mặt còn treo vài miếng thịt chuẩn bị bò lên chân anh.

Sau đó tiếp tục bắn vỡ đầu mấy con tang thi ở phía sau đang chen vào, thông đạo hẹp hòi rốt cuộc bị tang thi nhồi chặt, số tang thi ở phía sau thông đạo bị chèn ở vách đá không tiến được cũng không lui ra được, chỉ có thể phát ra một tiếng lại một tiếng rống giận.
Hắc Tử nhìn băng đạn còn dư không nhiều lắm thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoác khẩu súng lên vai bò về phía trước mấy chục mét, cuối cùng cũng bò ra khỏi thông đạo hẹp hòi này.
Lương Nhiên và Cường Tử cũng không tiếp tục đi trước mà đứng chờ anh ở cửa thông đạo, thấy anh chui ra hai người nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này hai người đàn ông còn cởi trần, Lương Nhiên lấy từ trong túi hai chiếc áo thun màu đen đưa cho bọn họ mặc, ba người tìm được đường sống trong chỗ chết vừa đi về phía trước vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, lúc này Lương Nhiên mới có thời gian hỏi tột cùng là chuyện gì xảy ra, Hắc Tử lắc đầu.
"Nơi này không phải một sở biên phòng, mà là một chiến đội binh doanh loại nhỏ."
Anh thấy hối hận, là anh và Cường Tử tìm nơi này trên bản đồ cùng mang mọi người đến đây, không nghĩ đến vậy mà lại làm hàng xóm với tang thi hồi lâu mà không biết.
Anh đem suy đoán của mình nói ra, trong đầu Lương Nhiên xuất hiện tình hình lúc ấy.

Khi virus tang thi tràn đến các sơn thôn và trường học, tang thi quanh đó dần dần tụ tập bên nhau, hướng đến và vây quanh sơn cốc trong núi sâu này, binh lính bị tập kích đột ngột, sôi nổi tiến vào trong cửa đá.

Tang thi cũng dũng mãnh tiến vào theo, sau mấy phen chiến đấu kịch liệt có một số người sống chạy ra được đem từng lớp từng lớp cửa đá đóng lại.

Cuối cùng mở một đường máu, lái xe chạy thoát đi giữa đám tang thi tàn lưu, mà đám tang thi này bị nhốt trong động đã lâu sau đó bị Lâm Linh trong lúc vô ý mở cửa động thả ra.
Lương Nhiên lắc đầu.

"Nếu không phải có người ngu xuẩn, đám tang thi kia cũng không ra được."
Ba người vừa đi nhanh về phía trước vừa thảo luận công việc sau đó, rất nhanh đến vách đá phía sau động thính, chưa đi vào đã nghe tiếng khóc thê lương của Lâm Linh:
"Mẹ tôi đã chết! Mẹ tôi đã chết! Đều tại các ngươi! Mang chúng tôi đến đây! Bây giờ làm sao giờ! Chúng ta đều phải chết ở đây!"
---------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương