Editor: Fuurin
*Ed: One chapter left, cùng nhau chờ chương cuối cùng nàooo!


Không gian nháy mắt biến đổi khiến cho quái vật xúc tu có chút Diệp Man nhìn nó một lúc, sau đó cũng không quản nó nữa mà đi thẳng vào trong nhà trúc. Nhanh chóng vào nhà, ngồi xuống ghế, nhìn vào gương trên bàn trang điểm. Dưới ánh mắt cô, mặt gương bỗng nổi lên gợn sóng, gợn sóng chậm rãi tản ra, ngay sau đó cảnh tượng bên ngoài không gian hiện lên trước mắt cô.


Phạm vi quan sát của gương chẳng hề lớn, khó khăn lắm mới có thể chiếu ra được cảnh hành lang bên ngoài căn phòng kín và mọt số hành lang gần đó. Thời gian chậm rãi trôi qua, trong trụ sở ngầm là một đám hỗn loạn. Vô số sinh vật hình thù quái dị tràn ngập các hành lang, những con mắt thô bạo khát máu nhắm ngay vào các nhà khoa học bình thường luôn ra vẻ cao cao tại thượng, những nhà khoa học và các nhân viên thí nghiệm trong trụ sở bình thường luôn tùy ý giày vò chúng nó giờ đây sợ hãi gào thét, hoảng loạn ôm đầu chạy trốn, nền gạch trắng xóa bị máu nhuộm đỏ.


Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp nơi, phần chân tay cụt nằm rải rác trên mặt đất, có vài sinh vật thậm chí còn ngồi thẳng trước camera, cầm bắp đùi hoặc cánh tay nhai ngon lành, âm thanh răng rắc khiến người nghe sởn tóc gáy...


Diệp Man vừa mới liếc qua, liền nhịn không được phải che miệng quay đầu đi nôn một trận. Cảnh tượng khiến con người sinh lòng sợ hãi đến vậy, địa ngục chắc cũng không hơn gì chỗ này nhỉ?


Cho dù trong lòng hiểu rõ những người coi thường nhân quyền, dùng người như chuột bạch thí nghiệm đó chịu kết cục như vậy là trừng phạt đúng tội, nhưng Diệp Man vẫn không nhịn được mà có loại cảm giác thỏ chết cáo buồn, con người có lúc kỳ quái như vậy đấy, cô thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu cô không có năng lực nghịch thiên, không có không gian bên người, thì như vậy trong số những người bị ăn sống nuốt tươi ngoài kia ắt hẳn cũng sẽ có cô chăng? Có lẽ có sống được hay không cũng là một vấn đề rồi.


Đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xẹt qua gương, cùng lúc đó, một sinh vật dị hình đang há mồm nhau thịt người bất ngờ bị một đấm bay lên trời theo đường cong parabol rồi rớt ầm xuống đất, gạch trên mặt đất phút chốc liền xuất hiện các vết rạn. Diệp Man nhìn thấy người quen thì đứng phắt dậy.


Là Weinase!


Weinase đã tới đây rồi, thế thì Ân Việt, phải chăng anh ấy cũng đã lén tới được đây?


Nghĩ tới đây, ánh mắt cô sáng lên, khuôn mặt lộ ra tươi cười. Cô nghĩ nghĩ, sau đó vẫy tay gọi luôn cả nhóm thực vật tới chỗ mình, dặn dò chúng nó mấy câu, liền muốn đem chúng nó ra khỏi không gian. Đã một mực giấu tài nhưng vẫn không có cách nào cắt đứt kẻ khác nhòm ngó, vậy thì còn chần chờ gì nữa mà không xuất hiện cho hoành tráng? Trải qua chuyện này, Diệp Man coi như triệt để hiểu rõ tình thế kẻ mạnh đứng đầu của xã hội bây giờ, chỉ có trở nên mạnh đến mức khiến người khác phải kiêng kị không dám ra tay đối phó, thì cô mới có thể không bị coi thành vật thí nghiệm!


A Bố vừa nghe vừa hùng hổ xoa xoa bàn tay béo mập, còn dựng hết gai trên người lên thị uy, mấy đứa khác cũng không chịu yếu thế, líu ríu tỏ vẻ căm hờn. Diệp Man nghe các loại lời nói cùng chung chí hướng chính nghĩa của chúng nó, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.


Cách đó mấy mét, quáu vật xúc tu đang nghịch nước, xúc tu dài vừa hút nước ùng ục, sau đó giơ lên cao như vòi voi, con ngươi đỏ thẫm lóe lên tia nghịch ngợm, trong lúc lơ đãng, Diệp Man vừa kịp bắt gặp biểu cảm đó của nó, lập tức nhanh chân nhanh tay né ra, cùng lúc đó, mấy chục cột nước ào một phát tạt xuống, khí thế kinh người tựa như nước trên sông ngân hà dội xuống cọ rửa nhân gian vậy. Mấy bé cây tránh không kịp, thế là bị dội tập thể, đứa nào đứa nấy cũng ướt sũng.


"Sa ——" "Chi ——" "Nha —— "


Ngay sau đó, tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, thanh âm đinh tai nhức óc, như muốn xuyên thủng màng nhĩ người khác luôn vậy! Nhóm thực vật đồng loạt quay đầu lại, mấy cặp mắt đậu xanh tràn đầy phẫn nộ biến thành mắt đậu đỏ, hung ác phẫn nộ mà trừng tên đầu sỏ.


"Hắc hắc..." Quái vật xúc tu che miệng cười gian, cười đến hai mắt híp lại thành hai đường cong, dần dần tiếng cười như ô tô hết xăng, bị tắc tịt lại dưới ánh nhìn của mấy cặp mắt trợn trừng, đại khái nó cũng biết là đám kia không phải dạng vừa, nên ra vẻ không có chuyện gì hết, thả xúc tu đang che miệng xuống, giả bộ ho hai tiếng, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, oai phong khí phách hùng dũng bình chân như vại đi ngang qua chúng nó, đi chưa quá hai bước lập tức co giò chạy như điên.


Các bé thực vật ngơ ngác nhìn nhau: ...


"Sa..." Lập tức, bàn tay A Bố vung lên, các anh em mau đuổi theo, đằng trước chạy, chạy theo mau lên. Oa oa, mấy đứa phía sau lập tức rú lên sau đó tung tăng chạy đi "truy sát" kẻ nào đó.


Diệp Man trợn trắng mắt vỗ trán, mẹ ơi, bầu không khí cùng chung mối thù mà cô vừa mới gây dựng lên cứ vậy mà bị phá hủy mất rồi.


Chờ đến lúc khó khăn lắm mới an ủi được một đám cây cối bướng bỉnh và một quái vật xúc tu ngoại tộc, sau đó mang chúng nó ra khỏi không gian thì đã là một giờ sau. Chân Diệp Man vừa mới dẫm lên mặt sàn, liền nghe thấy miọt tiếng nổ "Ầm", cánh cửa phòng rung lắc dữ dội, sau một lát, cánh cửa bằng kim loại đặc lồi lên một quả đấm! Hù Diệp Man giật cả mình, một đấm đã có thể đập kim loại cứng rắn thành ra như vậy, cái này phải dùng lực lớn tới cỡ nào cơ chứ? !


Ầm ầm —— tiếng đập phá liên tiếp dồn dập, lớp sơn mỏng trên tường rơi rụng lả tả, lộ ra lớp kim loại bên trong. Sức mạnh của người đang phá cửa bên ngoài quả thật lớn đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ mấy cú đấm đã có thể làm biến dạng của thép, lộ ra một lỗ thủng.


Người bên ngoài thấy thế thì ngừng đập, dùng hay tay chen vào cái lỗ, dùng sức xé nó sang hai bên, cánh cửa rắn chắc cứ vậy mà bị xé toạc ra như xé vải, tạo nên một chỗ hở đủ cho một người lách vào!


Vào lúc này, Diệp Man lạnh lẽo nhìn chăm chú vào vết rách đó, nhóm thực vật và quái vật xúc tu đồng loạt làm động tác phòng bị, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay giải quyết kẻ địch.


Tiếng bước chân mạnh mẽ vững chãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cùng lúc, một bóng dáng cao to xuất hiện trước mắt mọi người. Người đàn ông vừa vào phòng, cặp mắt xanh lục lập tức dính chặt lên người Diệp Man, cơ thể thậm chí còn kích động đến run rẩy, khóe miệng còn tiết ra một dải chất lỏng khả nghi.


"Oa oa... Giống cái..." Giống cái xinh đẹp kìa! Người đàn ông chân tay luống cuống, khẩn trương xoa xoa bàn tay, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, anh ta đột ngột quay người lại, vuốt vuốt vạt áo nhăn nhúm, tuỳ tiện lấy tay chải chải bới bới mái tóc xám bạc, cầm một miếng kim lọai làm gương soi, õng à õng ẹo một chăkp, hoàn hảo, hắm vẫn rất là đẹp trai đấy!


Diệp Man vạch đen đầy đầu nhìn người kia lắc lắc phần hông, làm ra động tác ngượng ngùng, chậm rì rì quay đầy lại như cô dâu mới, mặt mũi anh ta sắc nét như đao khắc rìu đục, bây giờ khuôn mặt ấy đang nở nụ cười chân chất, nhìn ngốc ngốc, nhưng mà tác phong này của anh ta sao lại thấy hơi quen quen vậy nhỉ?


"Cái đó... Giống cái..." Người đàn ông đắm chìm trong mùi hương ngập tràn trong không khí, thơm ngọt mang theo quyến rũ, dường như đang mời gọi người ta ngắt lấy, khiến cho hắn không chịu nổi, chỗ nào đấy mất khống chế dựng lên. Hắn ngó ngó Diệp Man, thấy cô liếc qua lập tức giả bộ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, gần như không để ý tới bộ dạng kẹp chặt hai chân như con sói kẹp lấy cái đuôi trụi lông của mình lúc này trông buồn cười hết sức.


Ai dô, tôi nói này người anh em, cậu không nhịn nhịn tí được à, trước mặt giống cái, ấn tượng đầu tiên luôn là quan trọng nhất nha! Điều nay! Liên hệ chặt chẽ tới hạnh phúc về sau này đó. Phía bên này, người đàn ông còn đang dạy bảo lại người anh em của mình, cảnh cáo để nó an phận chút, thì bên kia A Bố cực kỳ không nể mặt mà 'Sa' lên một tiếng chói tai, hai phiến lá úp lên che cả khuôn mặt, ai dô xấu hổ quá nha người ta là con gái nhà lành mà, sao có thể làm ra loại chuyện "sưng" thất lễ như thế này trước mặt người đẹp chứ? (*Ed: thì ra A Bố là con gái :)))))). )


"Oa oa..." Người kia khóc không ra nước mắt, ôi mặt mũi của hắn, hình tượng của hắn, cứ vậy một đi không trở lại nữa rồi!


Lại nói, sao A Bố lại có thể thốt ra cái từ "sưng" đả kích tâm hồn thiếu nam như vậy chứ?


Khóe miệng Diệp Man giật giật, cô đã biết lai lịch của cái tên khờ khạo này rồi, nhìn xem ngốc mà cũng ngốc một cách đặc sắc như vậy, nhất định là cùng chủng tộc với Weinase!


"Oa oa, giống cái, giống cái ở đâu đấy?" Đang nghĩ ngợi, cửa vào lại đột nhiên xuất hiện thêm vài người hưng phấn ló đầu vào nhìn, ánh mắt sáng quắc như tia X Quang cố định trên thân Diệp Man, cả đám bắt đầu rục rịch.


Được lắm, từ khi nào mà cô lại trở thành bảo vật quốc gia trong khi không hề hay biết thế này? Hay là cô bị OUT, nêb không bắt kịp tốc độ của cái xã hội này nữa rồi, việc phụ nữ giờ thành khỉ trong vườn thú cũng không biết? Diệp Man có chút quỷ dị nghĩ.


"Giống cái, em sao rồi? Mấy tên đáng chết này không làm gì em chứ?" Weinase đẩy đám người đang chắn đường, lo lắng nhìn Diệp Man một lượt từ trên xuống dưới.


"Tôi không sao, còn Ân Việt, anh ấy thì sao? Có phải là cũng lẻn vào đây rồi không?" Diệp Man lập tức truy hỏi.


"Hắn rất ổn!" Weinase thấy cô nhắc tới Ân Việt thì bĩu môi khinh thường, tên nhỏ con chính là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, nhìn thì có vẻ yếu, nhưng thực lực lại mạnh vô cùng, mấy đám áo khoác trắng đáng chết kia không phải là vì không phát hiện ra sự lợi hại của hắn nên mới bị hắn khống chế đấy thôi! Nếu không phải tên nhỏ con không quen thuộc nơi này, còn cần phải nhờ tới hắn đây đi tìm giống cái, thì chắc chắn hắn sẽ không hảo tâm mà thả mình ra đâu!" Bây giờ chỉ e cả trụ sở đã trở nên lộn xộn lắm rồi, hắc hắc, ông đây từ lâu đã thấy khó chịu với đám áo trắng kia, hôm nay cứ ở đó mà chờ ông đây báo thù đi nha, nói đoạn liền tiến đến trước mặt Diệp Man, "Giống cái đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em."


Diệp Man nhướng mày, tỏ vẻ không còn gì để nói với cái người lúc nào cũng trưng ra vẻ ta rất đáng tin ta rất cường tráng này.


"Xùy, Weinase, ngươi tỉnh lại đi, chỉ với sức của ngươi, ông đây đấm một cái là rạp rồi, tất nhiên giống cái phải là ta bảo vệ mới phải!" Weinase còn đang thao thao bất tuyệt thì người tóc xám bạc đã bĩu môi khinh bỉ sau đó vỗ ngực nói với Diệp Man, tiếp theo là các thể loại lấy lòng vang lên liên hồi, cả đám đàn ông không ai chịu nhường ai, đều muốn hạ thấp người khác nâng cao chính mình, luôn thừa cơ nắm lấy điểm yếu của tình địch, có xu hướng tranh cãi không ngừng nghỉ.


"Đừng có ầm ĩ nữa, im miệng hết ngay cho tôi!" Diệp Man quát, nhất thời một loạt ánh mắt tội nghiệp đồng loạt phóng thẳng tới, Diệp Man cảm thấy cô sắp bị ồn chết mất, bên tai cứ léo nha léo nhéo hệt như có cả ngàn con vịt đang làm ồn, người ta có câu "ba người phụ nữ là thành cái chợ", theo cô thấy đám đàn ông này so với phụ nữ chỉ có nhiều chuyện hơn chứ không hề kém!


Đều cùng sinh ra từ một nguồn sao lại vội vã cắn nhau như vậy chứ, cùng chung chủng tộc mà cứ thích bóc phốt nhau thế kia, hơn nữa lại còn vào lúc nước sôi lửa bỏng?


"Ai còn ầm ĩ nữa, thì ném người đó ra ngòai!"


Các Thú Nhân nghe vậy, lập tức dùng tay bụm miệng, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhất trí chờ tóm lấy nhược điểm từ một kẻ xấu số nào đó để tống cổ hắn ra ngoài, cho bớt được một đứa muốn tranh giống cái với bọn họ, từ một góc độ nào đó, thì mấy tên này thực sự rất giống nhau.


Khuôn mặt xanh mét của Diệp Man lúc này mới dịu lại: "Trước tiên hãy rời khỏi nơi này, đúng rồi, các anh có biết nơi những người kia cất giữ các văn kiện quan trọng là ở đâu không?"


Những thí nghiệm biến con người thành những cỗ máy sát nhân không được phép tồn tại trên đời này, Diệp Man quyết không cho phép sau này vẫn còn có ai đó dùng những ghi chép này để chế tạo thêm bất kỳ chiến sĩ biến đổi gen tựa như quái vật xúc tu nữa, điều này là sự bất công đối với bọn họ.


"Ta biết đấy, giống cái à, để ta mang em đi nha." Một thú nhân tóc màu muối tiêu tiến lên phía trước nói.


"Vậy thì tốt quá, mau đi thôi. Tôi muốn tiêu hủy mấy thứ hại người kia càng nhanh càng tốt." Diệp Man nhanh chóng nói.


-----Hết chương 49-----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương