Hoàng Hân quyết định lại đến kinh thành bên kia đi dạo, nếu mình có thể làm thí nghiệm, hoặc là mình có thể bắt được loại kỹ thuật này thì không còn gì tốt hơn, dù sao cô ta còn nhớ rõ đường tới nơi đó, hơn nữa Tần Tiếu mang cô ta ra là đi lối tắt, cô ta vẫn là nhớ rõ.

Hoàng Hân cứ như vậy xuất phát, dù sao bà cô ta cũng không để ý tới cô ta, cũng không có người quản cô ta, hiện tại cô ta càng không cố kỵ chỗ nào.

Hoàng Hân vốn đang tính toán nhìn lại Tần Tiếu, nhưng cô ta phát hiện, sau khi Tần Tiếu tới rồi Tần gia, đã không còn liên hệ với cô ta, vốn dĩ đã nói tốt gọi điện thoại cũng không có gọi qua.


Nhìn tình huống, người Tần gia là không cho cô bé cùng mình lui tới, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, bị người lớn hù dọa thì cái gì cũng không dám.

Hiện tại mới mấy ngày đã không cùng mình liên hệ, có lẽ sau này cũng không có khả năng lại liên hệ với mình.

Hoàng Hân theo bản năng mà sờ sờ bụng mình, nếu đứa con trong bụng mình lợi hại như vậy thì tốt rồi, có lẽ về sau mình dựa vào con cũng có thể dương mi thổ khí.

Dọc theo đường đi Hoàng Hân cứ miên man suy nghĩ, hiện tại cô ta có thể nói là đã không có thứ gì có thể dựa vào, cho nên liền nghĩ tới đứa con trong người, lần này đi chợ dù là không thể biến con mình thành cao thủ siêu cấp, cô ta cũng muốn bắt một đứa bé ra.

Hoàng Hân đột nhiên đối với tương lai của mình tràn ngập hy vọng, thậm chí còn nghĩ nếu mình có thể lấy được loại kỹ thuật này, có phải cũng có thể biến mình thành người lợi hại như vậy hay không? Hoàng Hân lúc này hứng thú bừng bừng mà đi thay đổi nhân sinh của mình.

Mà lúc này Tần Hiểu Nguyệt có chút đau đầu, bởi vì trong không gian Lý Tiểu Linh từ trong miệng Tần Hiểu Đông đã biết Tần Tiếu tồn tại, lại muốn gặp Tần Tiếu.


Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn mắng anh trai, sao lại lắm miệng như vậy? An an tĩnh tĩnh mà để Lý Tiểu Linh ở đằng kia sinh con thật tốt, còn tìm phiền toái này tới? “Cô, con đây là phải gặp mẹ kế của con, đúng hay không?” Tần Tiếu giống như cả người có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân thể.

“Đừng khẩn trương, chị ấy sẽ không ăn con.” Tần Hiểu Nguyệt an ủi cô bé, lần này là cô cùng Tần Tiếu lên núi, vốn dĩ An Lâm muốn cùng tới, nhưng Tần Hiểu Nguyệt sợ bà trị không được.

“Con biết cô ấy sẽ không ăn con, nhưng con biết có rất nhiều sự kiện ngược đãi trẻ con.” Tần Tiếu cau mày nói.

“Tiếu Tiếu, có cô ở đây, sợ cái gì, hơn nữa cũng không phải muốn cho con theo chân bọn họ ở đấy.

Cái này phải xem ý nguyện của con, con lợi hại như vậy, còn sợ bị người khi dễ sao?” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy cháu gái này của mình không khi dễ người là tốt rồi, hiện tại Lý Tiểu Linh chính là một phụ nữ có thai.

Lúc Tần Hiểu Nguyệt chuẩn bị lên núi, bị Tần Hiểu Đông ngăn cản, “Nguyệt Nhi, em không cần tới, trở về chăm sóc con đi, có anh ở đây!” “Anh có thể được?” Tần Hiểu Nguyệt hoài nghi mà đánh giá anh trai mình, anh trai từ khi nào cùng Lý Tiểu Linh không có gì giấu nhau đâu? “Anh đặc biệt nói cho cô ấy, có một số việc không cần giấu cô ấy.” Tần Hiểu Đông biết em gái suy nghĩ cái gì, kỳ thật Tần Hiểu Đông nói ra cũng là có nguyên nhân, anh lo lắng em gái chăm quá nhiều đứa bé có chút vất vả, muốn cho Lý Tiểu Linh giảm bớt một chút gánh nặng của em gái.


“Anh, vậy anh mang Tiếu Tiếu đi thôi, Tiếu Tiếu, gặp lại, phải nghe ba nói nha!” Tần Hiểu Nguyệt không quên dặn dò.

“Ân, đã biết, cô, cúi chào!” Tần Tiếu phất phất tay, tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng là Tần Tiếu vẫn là thực kiên định mà đi theo Tần Hiểu Đông lên núi đi.

Tần Hiểu Nguyệt vừa thấy trái phải không còn chuyện của cô, liền ra không gian, hiện tại cô vẫn cần đi tiếp ứng hàng hóa, tính tính thời gian bên ngoài đã qua đi hai ngày, kho hàng phụ cận sân bay cũng không biết chứa đầy chưa.

Hiện tại Tần Hiểu Nguyệt bọn họ mỗi ngày đều ở biệt thự, trừ cố định để người bên ngoài đưa đồ ăn gì đó, chưa bao giờ để người vào bên trong.

Tần Hiểu Nguyệt vừa đi ra, liền nghe được tiếng chuông điện thoại, lúc cô nghe điện thoại, liền nghe được người đối diện nói, “Nghĩ kỹ rồi sao? Tôi cho các cô cơ hội hai ngày.”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương