Mật Thám Nương Tử
-
Quyển 5 - Chương 1: Chào từ biệt
Tạ Cách đã chết, người chết là không thể mở miệng giải thích điều gì
Những thứ cổ quái kia, Tạ Bình An chỉ nhìn thấy một lần liền biết mất không còn tung tích. Năm đó Tạ Bình An đâu biết tầm quan trọng của mấy thứ này, chỉ cảm thấy nghi hoặc, không hiểu phụ thân cất giữ những thứ này làm gì.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn chén trà đến xuất thần, trong lòng đưa ra giả thiết lớn mật. Tạ Cách giết cả nhà Thiên Quyền tinh Úy Trình Cù; Viên Li phát hiện ra ấn khắc Nhật kính vô trị; Triệu Thực không thừa nhận mình là Ngọc Hành tinh; Phó Lệnh Ngyệt nàng cũng không phải là Thần nữ chân chính; Tạ gia có vật đại biểu cho Khai Dương tinh. Chẳng lẽ, Tạ Cách mới thật sự là Ngọc Hành tinh? Vậy chìa khóa viết hai chữ Dao Quang mà Tạ Bình An nhìn thấy có ý nghĩa gì?nếu là ám chỉ về Dao Quang, lẽ ra nên rơi vào tay Khai Dương tinh, sao lại ở trong tay Tạ Cách? Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, ba vì sao cuối cùng trong Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộc có vai trò gì?
Tạ Bình An nói Tạ Cách luôn có liên lạc với dư nghiệt của Tiền Lương, nàng vô cùng tin tưởng điều này. Cũng không khó giải thích cho sự kiện ngọc thiền và ngọc như ý. Nếu Trương Kê là dư nghiệt Tiền Lương ở phía sau điều khiển tất cả, như vậy Tạ Cách chính là nhân vật quan trọng nhất, ẩn nấp sâu nhất, để hắn bảo quản vật bí mật an toàn và thích hợp nhất.
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác mình ngày càng gần với chân tướng của mười một năm trước
Mồng hai tháng chạp, Phương Diệu Tổ đến Thần nữ điện, hàn huyên một lát thì đi, để lại cho Phó Lệnh Nguyệt một lão binh của Hậu quân cùng một công công cũng chính là cung nhân của Tiền Lương
Phó Lệnh Nguyệt gặp cung nhân Tiền Lương họ Vương trước, nghe nói hắn từng là đại thái giám trong nội cung nhưng nghe hắn ba hoa nửa ngày cũng không nghe được chút tin tức giá trị gì. Chỉ là chuyện sau khi Lương hoàng hậu qua đời, các phi tử trong hậu cung tranh giành sủng ái…Tin tức có vẻ hữu dụng nhất là mẫu phi của Tứ hoàng tử rất được sủng ái nhưng sinh con không lâu liền qua đời, Tứ hoàng tử nguy hiểm tính mạng nhưng lại không tra ra hung thủ. Từ lúc Tứ hoàng tử được trăm ngày đã được đưa ra ngoài cugn dưỡng bệnh, từ Thái y viện đến Thần nữ điện, cuối cùng đến tay ai thì không nhớ được. Lương đế vốn định lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử nhưng Thần nữ lại nói Ngũ hoàng tử mệnh cách không may mắn, vì thế Lương đế vẫn chần chừ, mãi chưa lập Thái tử. Quý phi là mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử, ôm lòng sinh hận với Thần nữ, dù không nói ra nhưng trong cung người người đều biết
Phó Lệnh Nguyệt kết nối với trí nhớ từ lúc mình rơi xuống nước, quả là Ngũ hoàng tử rất bất kính với Thần nữ tuy nhiên hắn hình như còn biết rất nhiều chuyện, tỷ như nói nàng là Thần nữ giả mạo. Nàng hòa ái hỏi ‘chuyện bản điện năm đó, ngươi có thể nhớ rõ bao nhiêu?”
“Lão nô luôn ở trong nội cung giám, không có phúc hầu hậu công chúa” Vương công công này cũng thích nói mấy lời khách sáo như Kiền giáo ‘chỉ nghe nói Thần nữ nương nương đưa công chúa và vị tiểu nương nương kia cùng sống ở Thần điện, người ngoài không dễ gặp mặt”
Về chuyện triều chính, nội cung giám càng biết không nhiều. Tổng quản Tư lễ giam là tâm phúc của Lương đế, lúc phá cung đã chết theo chủ; Ngoại tướng tư mã giam Đan Sa Đinh nay cũng là một người chết
Phó Lệnh Nguyệt cho Vương công công lui, một mình triệu kiến vị lão binh của Hậu quân. Theo Phương Diệu Tổ nói, hắn là mật thám tâm phúc Phương gia cài trong Tạ phủ, bảo nàng cứ yên tâm hỏi, hắn biết được nhất định sẽ nói hết
Mười một năm trước, đội quân tiến công Thần nữ điện chính là Hậu quân dưới trướng Tạ Cách nhưng lão binh này lại thề rằng lúc phá cung, hắn không hề rời khỏi Tạ Cách một bước, vì nhiệm vụ Phương gia giao cho hắn là chặt chẽ giám thị Tạ Cách. Khi quân đội vọt vào chính điện của Thần nữ điện thì giáo chúng Kiền giáo đúng như sách sử đã nói, hoặc là chết trận hoặc là tự sát, không ai còn sống. Tạ gia quân chủ yếu muốn tìm hai thế thân của Thần nữ, nhất là Thần nữ thật sự – công chúa Trường Bình. Vì tiên đế lúc đó đã có quân lệnh ‘phải dùng lễ mà đối đãi’ nên không ai dám công khai bất kính với Thần nữ, huống chi tiên đế dùng danh nghĩa bình định để tạo phản. Nhưng khi đó Thần nữ điện đã trở thành tòa thành chết, Tạ gia quân lục tung ba thước đất, tìm suốt mấy ngày cũng không tìm được một người sống, hai đại Thần nữ cùng một thế thân không có bóng dáng. Vì thế mấy năm sau đó, Hậu quân Đô đốc phủ bao gồm cả Tạ đô đốc đều không ngừng bị Cẩm y vệ, ám vệ, Lục Phiến môn truy tra thẩm vấn nhưng sự thật vẫn là sự thật, Tạ Cách không có che giấu, Thần nữ thực sự đã biến mất.
Về sau quốc khố trong hoàng cung bị Phương gia quân phá được, tuy nhiên ki bọn họ cho nổ tung đại môn của quốc khố dưới địa cung, chỉ thấy bên trong là một mảnh trống rỗng.Tiền Lương là thời thái bình thịnh thế, quốc khố tràn đầy, bảo tàng dưới địa cung từng nhiều lần sửa chữa nới rộng cho nên không ai dám tin vào những gì mình thấy trước mắt. Có điều ở ngay vị trí bắt mắt của huyệt động đã bị người ta dùng nước vàng vẽ hình Bắc Đẩu Thất Tinh, còn dùng ký hiệu của Kiền giáo viết rằng ‘Thất Tinh ra, hoàng kim hiện”. Phương Chấn Phương đô đốc may mắn hơn, không bị truy tra thẩm vấn nhiều lần như Tạ Cách. Phương gia lãnh binh tấn công quốc khố vốn là chuyện khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ, rất nhiều nhà quyền quý cài cắm mật thám chỉ để bắt được nhược điểm của Phương đô đốc, đối mặt với hoàng kim, ai mà không tham, cho dù Phương đô đốc không lấy thì binh sĩ của hắn cũng sẽ lấy. Thế nhưng quốc khố lại trống rỗng, không phải thiếu mà một lượng bạc cũng không có, dù là chuyển đi thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng chứ không thể ngay lập tức, vì thế các triều thần và Ngự sử không thể khép tội cho Phương đô đốc
Tin tức Phương Diệu Tổ mang đến cho nàng cũng chỉ vậy mà thôi
Phó Lệnh Nguyệt suy nghĩ mấy ngày, quyết định sẽ hoàn thành giao dịch với Trương Kê vào ngày mồng tám tháng chạp
Ngày này, tế lễ xong, Phó Lệnh Nguyệt giải trừ lệnh cấm ở kinh thành, như thế Hữu quân Đô đốc Viên Li cũng được tự do. Để cho Viên Li được tự do, nàng cũng có thâm ý của mình, kế sách của nàng không thể không có Viên Li. Có câu dẫn xà xuất động, xà bất động thì sao lộ ra sơ hở. Việc cần làm, nàng đều đã làm, còn lại phải xem Phương Diệu Tổ.
Tiếp theo là ngày tết âm lịch, trong không khí vui sướng, Đại Tề quốc cũng trải qua những ngày yên tĩnh không phong ba. Ngày rằm cuối cùng của năm Khánh Long nguyên niên, Phó Lệnh Nguyệt còn đang cảm khái việc Thanh Loan chịu nổi khổ phế bỏ gân mạch thì Bàng Doanh Doanh lại mang tới cho nàng một tin tức đầy kích thích
“Thiếu gia” khi Bàng Doanh Doanh ở cùng một chỗ với Phó Lệnh Nguyệt vẫn quen xưng hô như trước, nàng sợ thiên hạ không loạn, cười xấu xa nói ‘ngươi có biết bên ngoài đang đồn gì không? khắp đường đều là tờ rơi nha”
“Lại đồn cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt tò mò hỏi
“Tin tức lần này rất chấn động’ Bàng Doanh Doanh khua tay múa chân “nói Hoàng thượng không phải là cốt nhục của tiên đế mà là dã chủng của Thanh Loan cùng nam nhân khác”
“Không có khả năng” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt.Thanh Loan vì yêu mà tự đoạn gân mạch, tuyệt đối không có khả năng sinh con với nam nhân khác. Đây nhất định là bịa đặt
Bàng Doanh Doanh che miệng cười ‘ngay cả tên tình nhân của Thanh Loan cũng chỉ ra, ngươi đoán xem là ai?”
Đầu Phó Lệnh Nguyệt ong ong, lập tức nghĩ tới…Nàng há to miệng, không dám nói thêm gì nữa
‘Triệu chủ’ Bàng Doanh Doanh cười đến run người “ngươi nói Triệu chủ và Thanh Loan có quan hệ thì ta tin nhưng Triệu chủ có nhi tử làm hoàng đế, sao phải ẩn cư chứ, làm Thái thượng hoàng chẳng tốt hơn sao”
Lời đồn này thật quỷ dị nhưng lại có đầu có đuôi mà hiện Triệu Thực không ở kinh thành, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có. Lý Tuấn Ngạn thực sự là đứa nhỏ của Triệu Thực sao? Nhưng Lý Tuấn Ngạn sao có thể là con của Triệu Thực được, bộ dáng khác nhau xa, không tìm được một nét tương đồng nào huống chi năm đó Thanh Loan là mật thám cài vào Ngũ quân đô đốc phủ, tất cả mọi hành vi đều tuân thủ quy củ nghiêm khắc, nàng sao có thể vụng trộm sinh con với nam nhân khác. Tiên đế Lý Hiến Sùng cũng không phải là kẻ ngốc, tuyệt không có khả năng này. Nhưng nếu tin đồn đã lan truyền, sẽ không ai lên tiếng minh oan cho Thanh Loan, bọn họ sẽ chỉ biết chờ châm ngòi thổi gió. Thế giới này có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt
‘Lời đồn này là có mục đích, ta không tham gia náo nhiệt” Phó Lệnh Nguyệt nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói
“Ta biết, bên kia cũng sẽ ngồi không yên’ Bàng Doanh Doanh cười hì hì đáp
Đúng, trong lúc bấp bênh như thế này, Lý Thành Khí nhất định sẽ không kiềm chế được, sẽ mất kiên nhẫn,hắn chắc chắn sẽ ra tay.
Đối mặt với việc Thái hậu bị bêu xấu, mấy hào môn quân phiệt đều duy trì sự trầm mặc. Đã sắp qua năm mới, không ai rảnh quản chuyện vặt trên phố. Mới đầu Kinh độ vệ và Hình bộ còn bắt vài người tung tin đồn nhưng thấy bề trên không quan tâm lắm, bọn họ cũng chỉ làm cho có. Vì thế lời đồn ngày càng lan xa
Phó Lệnh Nguyệt có dự cảm đám người này đã đạt thành hiệp nghị chung. Giống như Phương Diệu Tổ từng khẳng định Lý Thành Khí sẽ không xuống tay với hắn, tổng hợp tình hình trong mấy ngày gần đây liền có thể kết luận:dư nghiệt Tiền Lương, Lý Thành Khí, Phương gia và Viên gia chắc chắn đã đạt thành hiệp nghị với nhau. Mà chuyện này Phương Diệu Tổ không nói với nàng, nhất định là một bí mật lớn. Dù sao kết quả bọn họ liên hợp lừa gạt nàng cũng sẽ diễn ra trong ngày tế thiên vào mồng sáu tháng giêng.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mồng sáu tháng giêng nhưng việc tìm hiểu chân tướng vẫn không có gì tiến triển, Phó Lệnh Nguyệt bắt đầu đứng ngồi không yên. Nàng có cảm giác nàng cách chân tướng ngày càng gần nhưng nàng lại không tìm được chỗ thích hợp để đột phá. Nàng nên ra tay từ chỗ nào đây?chẳng lẽ nàng phải gặp lại Trương Kê? hắn không biết nàng biết tướng mạo của Tứ hoàng tử khi còn nhỏ, đây là vũ khí bí mật để nàng đàm phán nhưng nàng có thể dùng nó để thương lượng với Trương Kê không? mà thương lượng cái gì? suy cho cùng Viên Li có phải là Tứ hoàng tử hay không cũng chỉ là hiềm nghi, nàng không thể xác định, trong tay cũng không có chứng cứ xác thực.
Làm sao bây giờ?Phó Lệnh Nguyệt lâm vào trầm tư, suy nghĩ tìm đối sách
Mười tám tháng chạp, Phó Lệnh Nguyệt đang ở Thần nữ điện bồi hồi do dự lại nghe cung nữ thông báo có Hữu quân Đô đốc Viên Li cầu kiến. Tay nàng chợt run lên, suýt chút nữa làm rơi lò sưởi tay xuống đất. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng vội điều chỉnh hô hấp, nói ‘truyền”
Viên Li một mình đến yết kiến. Hắn được cung nữ hầu hạ cởi áo khoác lông cừu ra, làm lộ rõ thân hình gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn dù không quá mức tiều tụy như cũng chẳng có tinh thần.
Dù hắn vẫn quen che giấu bệnh trạng nhưng Phó Lệnh Nguyệt không cần bắt mạch, chỉ nhìn sắc da vàng vọt của hắn cũng biết là bệnh tình nguy kịch không cứu chữa được. Không biết tại sao trong chớp mắt này, hận ý trong lòng nàng tiêu tan mất một nửa. Nếu hắn thật sự là Tứ hoàng tử của Tiền Lương, vậy những gì hắn làm đều không đáng trách. Sai là nàng, là mật thám nương tử lại mất tâm, rối loạn trong lúc thi hành nhiệm vụ. Nàng chậm rãi hỏi “Viên đô đốc đến gặp bản điện có chuyện gì?”
Đầu tiên là nói lời cảm tạ, sau đó là cáo từ. Thanh âm của Viên Li không cao không thấp, rất có lễ tiết nhưng phối hợp với vẻ bệnh tật hao gầy lại mang theo sự mệt mỏi và ưu tư.
Hai người khách sáo nói việc công xong, Viên Li cũng không vội vã cáo từ như trước kia mà ngồi im, chậm rãi thưởng thức trà
Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn, cảm giác gió bắc thổi qua cửa sổ đặc biệt lạnh. Hắn phải đi, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Dù sao hai người cũng từng có đoạn thời gian khắng khít thân mật, hắn chắc có lời muốn nói với nàng mà nàng cũng đột nhiên thấy hắn thật đáng thương, có lẽ hắn thân bất do kỷ, ngay cả mạng cũng không mạng. Có lẽ nàng nên nghe hắn muốn nói gì với mình, vì thế đã cho hạ nhân lui ra ngoài, trào phúng hỏi “ngươi thật sự có chết cũng muốn đến Lũng Tây?”
“Sinh tử do mệnh” Viên Li ho nhẹ, trầm thấp nói ‘ta sắp rời kinh, những chuyện trước kia, thật xin lỗi”
Trong nháy mắt, Phó Lệnh Nguyệt có cảm giác toàn thân co rút, nàng lên tiếng châm chọc nhưng ngữ khí lạnh lùng cũng không giấu được nỗi lòng phập phồng của mình “Viên đô đốc đây là người sắp chết nói lời thiện hay sao?”
“Thật xin lỗi’ Viên Li không bị ảnh hưởng bởi lời nói ác độc của nàng “sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại, những gì ta nợ ngươi, kiếp sau sẽ trả”
Phó Lệnh Nguyệt buồn bực, suýt chút nữa là ngồi không xong. Người này muốn làm gì? hắn thì cứ đi đi, cần phải làm nàng khó chịu chứ? Nàng hừ nhẹ “ta giết chóc nhiều lắm, sẽ phải bị đày xuống địa ngục, ngài đi theo ta không được đâu. Tạm biệt, không tiễn”
Chủ nhân ra lệnh tiễn khách, Viên Li vẫn thản nhiên ngồi yên tại chỗ, ngoảnh mặt làm ngơ, chuyển đề tài ‘dược của sư phụ ta dùng tốt không?”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn, nghiền ngẫm dụng ý của hắn ‘dùng tốt vô cùng, ta nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều người, trong đó còn có người rất giống ngươi”
“Chúc mừng’ Viên Li nhìn nàng, mặt không chút biểu tình “khôi phục trí nhớ, ngươi vui không?” ngữ khí của hắn trầm thấp, mơ hồ
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn lại. Nàng đột nhiên nhớ lại năm đó ở bên bờ biển Dư Chúng huyện tại Kiến Dương, nàng từng nói ‘ngươi ít nhất có thể nhớ được thân thế và cha mẹ ngươi, ta thì cái gì cũng không rõ. Ta thậm chí đã từng nghĩ, nếu ngươi cũng mất trí nhớ như ta, nói không chừng sẽ sống vui vẻ hơn” lâu như vậy, không ngờ hắn vẫn còn nhớ
Lúc đó hắn đã nói ‘nếu ngươi tìm được bản thân, phát hiện có người hại người tan cửa nát nhà, kẻ thù của ngươi đang tiêu dao ở cạnh ngươi thì sao?’
“Vô dụng, không mất trí nhớ, chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều giải thiết nếu như vậy làm gì?’
‘Nam nhân khác nữ nhân”
‘Có rất nhiều chuyện, biết còn khổ hơn là không biết. Có đôi khi không có trí nhớ thì sẽ không phiền não”
“Ngươi rốt cuộc là ai? nàng không thể nhịn được nữa, thốt lên
Viên Li rũ mắt, ảm đạm cười cười ‘ta là một người không nên có mặt trên cõi đời này, một kẻ đáng chết nhưng lại không chết’. Hắn không trả lời trực tiếp nhưng so với không trả lời lại làm người ta tim đập nhanh hơn
Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên, thì thào hỏi “ngươi thực sự là hắn?”
Viên Li im lặng, trầm mặc uống trà
Xem ra đây là lần nói chuyện cuối cùng của hai người, cho nên ngay cả bí mật như vậy, hắn cũng nói với nàng. Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, nhấp một ngụm trà đã lạnh, lại hỏi ‘lúc ngươi khắc con dấu Hải xấu xí ba đã biết ta là ai?”
“Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã đoán được ngươi là ai” Viên Li nhẹ nhàng đặt chén trà xuống ‘chẳng qua vẫn là đoán thôi, cho đến khi bình định phá đảo xong, ta mới dám xác nhận thân phận của ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt hiểu được. Trách không được lần đầu hai người gặp mặt, Viên Li lại để ý tới Băng kinh nha như thế, thì ra là ký hiệu Trương Kê để lại trên người nàng. Nghĩ lại nàng thấy mình thật khờ, chỉ có mấy câu đã bị Trương Kê lừa vào tròng
Phá đảo thành công? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện “là Liễu Dung mang tin tức xác thực tới cho ngươi?” nàng nhớ lần đầu nhìn thấy Liễu Dung là khi bọn họ bắt đầu luyện Tố nữ cửu thức, nàng mua Hoan hỉ phú cho hắn, hắn lại chủ động dùng Tố nữ cửu thức.
Viên Li rũ mi, không lên tiếng
Trong phòng rất ấm nhưng Phó Lệnh Nguyệt lại đổ mồ hôi hột.
Nàng nhớ tới nỗi lòng phức tạp của Viên Li, nhớ hắn từng chỉ vào ngực nói ‘nếu là nơi này thì đúng là thích”; nhớ tới lần cuối cùng cùng nhau hoan ái, hắn đau thương nhìn vào mắt nàng nói ‘ta muốn nhìn ngươi thật kỹ”…Nàng cảm thấy đau xót, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, nàng chỉ có thể cầm lấy chén trà lạnh, muốn nhờ cảm xúc lạnh lẽo làm cho mình trấn tĩnh lại.
Phi điểu ở thiên, không biết thượng có hình chiếu; Người cá cách thủy, phương thấy hỏa trung thật nóng thân. Thì ra thế giới này đúng là dữ tợn đáng sợ như Triệu Thực đã nói, Viên Li và nàng đều là những quân cờ thân bất do kỷ
“Nói tới, sư phụ ngươi cũng thật lợi hại” nàng cười khổ “ngươi cũng là một đồ đệ rất nghe lời”
“Ta không có chọn lựa khác” Viên Li cúi đầu, thanh âm nhẹ như gió lại quanh quẩn không tan “ta là một nam nhân”
Những thứ cổ quái kia, Tạ Bình An chỉ nhìn thấy một lần liền biết mất không còn tung tích. Năm đó Tạ Bình An đâu biết tầm quan trọng của mấy thứ này, chỉ cảm thấy nghi hoặc, không hiểu phụ thân cất giữ những thứ này làm gì.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn chén trà đến xuất thần, trong lòng đưa ra giả thiết lớn mật. Tạ Cách giết cả nhà Thiên Quyền tinh Úy Trình Cù; Viên Li phát hiện ra ấn khắc Nhật kính vô trị; Triệu Thực không thừa nhận mình là Ngọc Hành tinh; Phó Lệnh Ngyệt nàng cũng không phải là Thần nữ chân chính; Tạ gia có vật đại biểu cho Khai Dương tinh. Chẳng lẽ, Tạ Cách mới thật sự là Ngọc Hành tinh? Vậy chìa khóa viết hai chữ Dao Quang mà Tạ Bình An nhìn thấy có ý nghĩa gì?nếu là ám chỉ về Dao Quang, lẽ ra nên rơi vào tay Khai Dương tinh, sao lại ở trong tay Tạ Cách? Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, ba vì sao cuối cùng trong Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộc có vai trò gì?
Tạ Bình An nói Tạ Cách luôn có liên lạc với dư nghiệt của Tiền Lương, nàng vô cùng tin tưởng điều này. Cũng không khó giải thích cho sự kiện ngọc thiền và ngọc như ý. Nếu Trương Kê là dư nghiệt Tiền Lương ở phía sau điều khiển tất cả, như vậy Tạ Cách chính là nhân vật quan trọng nhất, ẩn nấp sâu nhất, để hắn bảo quản vật bí mật an toàn và thích hợp nhất.
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác mình ngày càng gần với chân tướng của mười một năm trước
Mồng hai tháng chạp, Phương Diệu Tổ đến Thần nữ điện, hàn huyên một lát thì đi, để lại cho Phó Lệnh Nguyệt một lão binh của Hậu quân cùng một công công cũng chính là cung nhân của Tiền Lương
Phó Lệnh Nguyệt gặp cung nhân Tiền Lương họ Vương trước, nghe nói hắn từng là đại thái giám trong nội cung nhưng nghe hắn ba hoa nửa ngày cũng không nghe được chút tin tức giá trị gì. Chỉ là chuyện sau khi Lương hoàng hậu qua đời, các phi tử trong hậu cung tranh giành sủng ái…Tin tức có vẻ hữu dụng nhất là mẫu phi của Tứ hoàng tử rất được sủng ái nhưng sinh con không lâu liền qua đời, Tứ hoàng tử nguy hiểm tính mạng nhưng lại không tra ra hung thủ. Từ lúc Tứ hoàng tử được trăm ngày đã được đưa ra ngoài cugn dưỡng bệnh, từ Thái y viện đến Thần nữ điện, cuối cùng đến tay ai thì không nhớ được. Lương đế vốn định lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử nhưng Thần nữ lại nói Ngũ hoàng tử mệnh cách không may mắn, vì thế Lương đế vẫn chần chừ, mãi chưa lập Thái tử. Quý phi là mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử, ôm lòng sinh hận với Thần nữ, dù không nói ra nhưng trong cung người người đều biết
Phó Lệnh Nguyệt kết nối với trí nhớ từ lúc mình rơi xuống nước, quả là Ngũ hoàng tử rất bất kính với Thần nữ tuy nhiên hắn hình như còn biết rất nhiều chuyện, tỷ như nói nàng là Thần nữ giả mạo. Nàng hòa ái hỏi ‘chuyện bản điện năm đó, ngươi có thể nhớ rõ bao nhiêu?”
“Lão nô luôn ở trong nội cung giám, không có phúc hầu hậu công chúa” Vương công công này cũng thích nói mấy lời khách sáo như Kiền giáo ‘chỉ nghe nói Thần nữ nương nương đưa công chúa và vị tiểu nương nương kia cùng sống ở Thần điện, người ngoài không dễ gặp mặt”
Về chuyện triều chính, nội cung giám càng biết không nhiều. Tổng quản Tư lễ giam là tâm phúc của Lương đế, lúc phá cung đã chết theo chủ; Ngoại tướng tư mã giam Đan Sa Đinh nay cũng là một người chết
Phó Lệnh Nguyệt cho Vương công công lui, một mình triệu kiến vị lão binh của Hậu quân. Theo Phương Diệu Tổ nói, hắn là mật thám tâm phúc Phương gia cài trong Tạ phủ, bảo nàng cứ yên tâm hỏi, hắn biết được nhất định sẽ nói hết
Mười một năm trước, đội quân tiến công Thần nữ điện chính là Hậu quân dưới trướng Tạ Cách nhưng lão binh này lại thề rằng lúc phá cung, hắn không hề rời khỏi Tạ Cách một bước, vì nhiệm vụ Phương gia giao cho hắn là chặt chẽ giám thị Tạ Cách. Khi quân đội vọt vào chính điện của Thần nữ điện thì giáo chúng Kiền giáo đúng như sách sử đã nói, hoặc là chết trận hoặc là tự sát, không ai còn sống. Tạ gia quân chủ yếu muốn tìm hai thế thân của Thần nữ, nhất là Thần nữ thật sự – công chúa Trường Bình. Vì tiên đế lúc đó đã có quân lệnh ‘phải dùng lễ mà đối đãi’ nên không ai dám công khai bất kính với Thần nữ, huống chi tiên đế dùng danh nghĩa bình định để tạo phản. Nhưng khi đó Thần nữ điện đã trở thành tòa thành chết, Tạ gia quân lục tung ba thước đất, tìm suốt mấy ngày cũng không tìm được một người sống, hai đại Thần nữ cùng một thế thân không có bóng dáng. Vì thế mấy năm sau đó, Hậu quân Đô đốc phủ bao gồm cả Tạ đô đốc đều không ngừng bị Cẩm y vệ, ám vệ, Lục Phiến môn truy tra thẩm vấn nhưng sự thật vẫn là sự thật, Tạ Cách không có che giấu, Thần nữ thực sự đã biến mất.
Về sau quốc khố trong hoàng cung bị Phương gia quân phá được, tuy nhiên ki bọn họ cho nổ tung đại môn của quốc khố dưới địa cung, chỉ thấy bên trong là một mảnh trống rỗng.Tiền Lương là thời thái bình thịnh thế, quốc khố tràn đầy, bảo tàng dưới địa cung từng nhiều lần sửa chữa nới rộng cho nên không ai dám tin vào những gì mình thấy trước mắt. Có điều ở ngay vị trí bắt mắt của huyệt động đã bị người ta dùng nước vàng vẽ hình Bắc Đẩu Thất Tinh, còn dùng ký hiệu của Kiền giáo viết rằng ‘Thất Tinh ra, hoàng kim hiện”. Phương Chấn Phương đô đốc may mắn hơn, không bị truy tra thẩm vấn nhiều lần như Tạ Cách. Phương gia lãnh binh tấn công quốc khố vốn là chuyện khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ, rất nhiều nhà quyền quý cài cắm mật thám chỉ để bắt được nhược điểm của Phương đô đốc, đối mặt với hoàng kim, ai mà không tham, cho dù Phương đô đốc không lấy thì binh sĩ của hắn cũng sẽ lấy. Thế nhưng quốc khố lại trống rỗng, không phải thiếu mà một lượng bạc cũng không có, dù là chuyển đi thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng chứ không thể ngay lập tức, vì thế các triều thần và Ngự sử không thể khép tội cho Phương đô đốc
Tin tức Phương Diệu Tổ mang đến cho nàng cũng chỉ vậy mà thôi
Phó Lệnh Nguyệt suy nghĩ mấy ngày, quyết định sẽ hoàn thành giao dịch với Trương Kê vào ngày mồng tám tháng chạp
Ngày này, tế lễ xong, Phó Lệnh Nguyệt giải trừ lệnh cấm ở kinh thành, như thế Hữu quân Đô đốc Viên Li cũng được tự do. Để cho Viên Li được tự do, nàng cũng có thâm ý của mình, kế sách của nàng không thể không có Viên Li. Có câu dẫn xà xuất động, xà bất động thì sao lộ ra sơ hở. Việc cần làm, nàng đều đã làm, còn lại phải xem Phương Diệu Tổ.
Tiếp theo là ngày tết âm lịch, trong không khí vui sướng, Đại Tề quốc cũng trải qua những ngày yên tĩnh không phong ba. Ngày rằm cuối cùng của năm Khánh Long nguyên niên, Phó Lệnh Nguyệt còn đang cảm khái việc Thanh Loan chịu nổi khổ phế bỏ gân mạch thì Bàng Doanh Doanh lại mang tới cho nàng một tin tức đầy kích thích
“Thiếu gia” khi Bàng Doanh Doanh ở cùng một chỗ với Phó Lệnh Nguyệt vẫn quen xưng hô như trước, nàng sợ thiên hạ không loạn, cười xấu xa nói ‘ngươi có biết bên ngoài đang đồn gì không? khắp đường đều là tờ rơi nha”
“Lại đồn cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt tò mò hỏi
“Tin tức lần này rất chấn động’ Bàng Doanh Doanh khua tay múa chân “nói Hoàng thượng không phải là cốt nhục của tiên đế mà là dã chủng của Thanh Loan cùng nam nhân khác”
“Không có khả năng” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt.Thanh Loan vì yêu mà tự đoạn gân mạch, tuyệt đối không có khả năng sinh con với nam nhân khác. Đây nhất định là bịa đặt
Bàng Doanh Doanh che miệng cười ‘ngay cả tên tình nhân của Thanh Loan cũng chỉ ra, ngươi đoán xem là ai?”
Đầu Phó Lệnh Nguyệt ong ong, lập tức nghĩ tới…Nàng há to miệng, không dám nói thêm gì nữa
‘Triệu chủ’ Bàng Doanh Doanh cười đến run người “ngươi nói Triệu chủ và Thanh Loan có quan hệ thì ta tin nhưng Triệu chủ có nhi tử làm hoàng đế, sao phải ẩn cư chứ, làm Thái thượng hoàng chẳng tốt hơn sao”
Lời đồn này thật quỷ dị nhưng lại có đầu có đuôi mà hiện Triệu Thực không ở kinh thành, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có. Lý Tuấn Ngạn thực sự là đứa nhỏ của Triệu Thực sao? Nhưng Lý Tuấn Ngạn sao có thể là con của Triệu Thực được, bộ dáng khác nhau xa, không tìm được một nét tương đồng nào huống chi năm đó Thanh Loan là mật thám cài vào Ngũ quân đô đốc phủ, tất cả mọi hành vi đều tuân thủ quy củ nghiêm khắc, nàng sao có thể vụng trộm sinh con với nam nhân khác. Tiên đế Lý Hiến Sùng cũng không phải là kẻ ngốc, tuyệt không có khả năng này. Nhưng nếu tin đồn đã lan truyền, sẽ không ai lên tiếng minh oan cho Thanh Loan, bọn họ sẽ chỉ biết chờ châm ngòi thổi gió. Thế giới này có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt
‘Lời đồn này là có mục đích, ta không tham gia náo nhiệt” Phó Lệnh Nguyệt nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói
“Ta biết, bên kia cũng sẽ ngồi không yên’ Bàng Doanh Doanh cười hì hì đáp
Đúng, trong lúc bấp bênh như thế này, Lý Thành Khí nhất định sẽ không kiềm chế được, sẽ mất kiên nhẫn,hắn chắc chắn sẽ ra tay.
Đối mặt với việc Thái hậu bị bêu xấu, mấy hào môn quân phiệt đều duy trì sự trầm mặc. Đã sắp qua năm mới, không ai rảnh quản chuyện vặt trên phố. Mới đầu Kinh độ vệ và Hình bộ còn bắt vài người tung tin đồn nhưng thấy bề trên không quan tâm lắm, bọn họ cũng chỉ làm cho có. Vì thế lời đồn ngày càng lan xa
Phó Lệnh Nguyệt có dự cảm đám người này đã đạt thành hiệp nghị chung. Giống như Phương Diệu Tổ từng khẳng định Lý Thành Khí sẽ không xuống tay với hắn, tổng hợp tình hình trong mấy ngày gần đây liền có thể kết luận:dư nghiệt Tiền Lương, Lý Thành Khí, Phương gia và Viên gia chắc chắn đã đạt thành hiệp nghị với nhau. Mà chuyện này Phương Diệu Tổ không nói với nàng, nhất định là một bí mật lớn. Dù sao kết quả bọn họ liên hợp lừa gạt nàng cũng sẽ diễn ra trong ngày tế thiên vào mồng sáu tháng giêng.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mồng sáu tháng giêng nhưng việc tìm hiểu chân tướng vẫn không có gì tiến triển, Phó Lệnh Nguyệt bắt đầu đứng ngồi không yên. Nàng có cảm giác nàng cách chân tướng ngày càng gần nhưng nàng lại không tìm được chỗ thích hợp để đột phá. Nàng nên ra tay từ chỗ nào đây?chẳng lẽ nàng phải gặp lại Trương Kê? hắn không biết nàng biết tướng mạo của Tứ hoàng tử khi còn nhỏ, đây là vũ khí bí mật để nàng đàm phán nhưng nàng có thể dùng nó để thương lượng với Trương Kê không? mà thương lượng cái gì? suy cho cùng Viên Li có phải là Tứ hoàng tử hay không cũng chỉ là hiềm nghi, nàng không thể xác định, trong tay cũng không có chứng cứ xác thực.
Làm sao bây giờ?Phó Lệnh Nguyệt lâm vào trầm tư, suy nghĩ tìm đối sách
Mười tám tháng chạp, Phó Lệnh Nguyệt đang ở Thần nữ điện bồi hồi do dự lại nghe cung nữ thông báo có Hữu quân Đô đốc Viên Li cầu kiến. Tay nàng chợt run lên, suýt chút nữa làm rơi lò sưởi tay xuống đất. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng vội điều chỉnh hô hấp, nói ‘truyền”
Viên Li một mình đến yết kiến. Hắn được cung nữ hầu hạ cởi áo khoác lông cừu ra, làm lộ rõ thân hình gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn dù không quá mức tiều tụy như cũng chẳng có tinh thần.
Dù hắn vẫn quen che giấu bệnh trạng nhưng Phó Lệnh Nguyệt không cần bắt mạch, chỉ nhìn sắc da vàng vọt của hắn cũng biết là bệnh tình nguy kịch không cứu chữa được. Không biết tại sao trong chớp mắt này, hận ý trong lòng nàng tiêu tan mất một nửa. Nếu hắn thật sự là Tứ hoàng tử của Tiền Lương, vậy những gì hắn làm đều không đáng trách. Sai là nàng, là mật thám nương tử lại mất tâm, rối loạn trong lúc thi hành nhiệm vụ. Nàng chậm rãi hỏi “Viên đô đốc đến gặp bản điện có chuyện gì?”
Đầu tiên là nói lời cảm tạ, sau đó là cáo từ. Thanh âm của Viên Li không cao không thấp, rất có lễ tiết nhưng phối hợp với vẻ bệnh tật hao gầy lại mang theo sự mệt mỏi và ưu tư.
Hai người khách sáo nói việc công xong, Viên Li cũng không vội vã cáo từ như trước kia mà ngồi im, chậm rãi thưởng thức trà
Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn, cảm giác gió bắc thổi qua cửa sổ đặc biệt lạnh. Hắn phải đi, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Dù sao hai người cũng từng có đoạn thời gian khắng khít thân mật, hắn chắc có lời muốn nói với nàng mà nàng cũng đột nhiên thấy hắn thật đáng thương, có lẽ hắn thân bất do kỷ, ngay cả mạng cũng không mạng. Có lẽ nàng nên nghe hắn muốn nói gì với mình, vì thế đã cho hạ nhân lui ra ngoài, trào phúng hỏi “ngươi thật sự có chết cũng muốn đến Lũng Tây?”
“Sinh tử do mệnh” Viên Li ho nhẹ, trầm thấp nói ‘ta sắp rời kinh, những chuyện trước kia, thật xin lỗi”
Trong nháy mắt, Phó Lệnh Nguyệt có cảm giác toàn thân co rút, nàng lên tiếng châm chọc nhưng ngữ khí lạnh lùng cũng không giấu được nỗi lòng phập phồng của mình “Viên đô đốc đây là người sắp chết nói lời thiện hay sao?”
“Thật xin lỗi’ Viên Li không bị ảnh hưởng bởi lời nói ác độc của nàng “sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại, những gì ta nợ ngươi, kiếp sau sẽ trả”
Phó Lệnh Nguyệt buồn bực, suýt chút nữa là ngồi không xong. Người này muốn làm gì? hắn thì cứ đi đi, cần phải làm nàng khó chịu chứ? Nàng hừ nhẹ “ta giết chóc nhiều lắm, sẽ phải bị đày xuống địa ngục, ngài đi theo ta không được đâu. Tạm biệt, không tiễn”
Chủ nhân ra lệnh tiễn khách, Viên Li vẫn thản nhiên ngồi yên tại chỗ, ngoảnh mặt làm ngơ, chuyển đề tài ‘dược của sư phụ ta dùng tốt không?”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn, nghiền ngẫm dụng ý của hắn ‘dùng tốt vô cùng, ta nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều người, trong đó còn có người rất giống ngươi”
“Chúc mừng’ Viên Li nhìn nàng, mặt không chút biểu tình “khôi phục trí nhớ, ngươi vui không?” ngữ khí của hắn trầm thấp, mơ hồ
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn lại. Nàng đột nhiên nhớ lại năm đó ở bên bờ biển Dư Chúng huyện tại Kiến Dương, nàng từng nói ‘ngươi ít nhất có thể nhớ được thân thế và cha mẹ ngươi, ta thì cái gì cũng không rõ. Ta thậm chí đã từng nghĩ, nếu ngươi cũng mất trí nhớ như ta, nói không chừng sẽ sống vui vẻ hơn” lâu như vậy, không ngờ hắn vẫn còn nhớ
Lúc đó hắn đã nói ‘nếu ngươi tìm được bản thân, phát hiện có người hại người tan cửa nát nhà, kẻ thù của ngươi đang tiêu dao ở cạnh ngươi thì sao?’
“Vô dụng, không mất trí nhớ, chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều giải thiết nếu như vậy làm gì?’
‘Nam nhân khác nữ nhân”
‘Có rất nhiều chuyện, biết còn khổ hơn là không biết. Có đôi khi không có trí nhớ thì sẽ không phiền não”
“Ngươi rốt cuộc là ai? nàng không thể nhịn được nữa, thốt lên
Viên Li rũ mắt, ảm đạm cười cười ‘ta là một người không nên có mặt trên cõi đời này, một kẻ đáng chết nhưng lại không chết’. Hắn không trả lời trực tiếp nhưng so với không trả lời lại làm người ta tim đập nhanh hơn
Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên, thì thào hỏi “ngươi thực sự là hắn?”
Viên Li im lặng, trầm mặc uống trà
Xem ra đây là lần nói chuyện cuối cùng của hai người, cho nên ngay cả bí mật như vậy, hắn cũng nói với nàng. Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, nhấp một ngụm trà đã lạnh, lại hỏi ‘lúc ngươi khắc con dấu Hải xấu xí ba đã biết ta là ai?”
“Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã đoán được ngươi là ai” Viên Li nhẹ nhàng đặt chén trà xuống ‘chẳng qua vẫn là đoán thôi, cho đến khi bình định phá đảo xong, ta mới dám xác nhận thân phận của ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt hiểu được. Trách không được lần đầu hai người gặp mặt, Viên Li lại để ý tới Băng kinh nha như thế, thì ra là ký hiệu Trương Kê để lại trên người nàng. Nghĩ lại nàng thấy mình thật khờ, chỉ có mấy câu đã bị Trương Kê lừa vào tròng
Phá đảo thành công? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện “là Liễu Dung mang tin tức xác thực tới cho ngươi?” nàng nhớ lần đầu nhìn thấy Liễu Dung là khi bọn họ bắt đầu luyện Tố nữ cửu thức, nàng mua Hoan hỉ phú cho hắn, hắn lại chủ động dùng Tố nữ cửu thức.
Viên Li rũ mi, không lên tiếng
Trong phòng rất ấm nhưng Phó Lệnh Nguyệt lại đổ mồ hôi hột.
Nàng nhớ tới nỗi lòng phức tạp của Viên Li, nhớ hắn từng chỉ vào ngực nói ‘nếu là nơi này thì đúng là thích”; nhớ tới lần cuối cùng cùng nhau hoan ái, hắn đau thương nhìn vào mắt nàng nói ‘ta muốn nhìn ngươi thật kỹ”…Nàng cảm thấy đau xót, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, nàng chỉ có thể cầm lấy chén trà lạnh, muốn nhờ cảm xúc lạnh lẽo làm cho mình trấn tĩnh lại.
Phi điểu ở thiên, không biết thượng có hình chiếu; Người cá cách thủy, phương thấy hỏa trung thật nóng thân. Thì ra thế giới này đúng là dữ tợn đáng sợ như Triệu Thực đã nói, Viên Li và nàng đều là những quân cờ thân bất do kỷ
“Nói tới, sư phụ ngươi cũng thật lợi hại” nàng cười khổ “ngươi cũng là một đồ đệ rất nghe lời”
“Ta không có chọn lựa khác” Viên Li cúi đầu, thanh âm nhẹ như gió lại quanh quẩn không tan “ta là một nam nhân”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook