Mật Thám Nương Tử
Quyển 3 - Chương 15: Án chó điên – Thái tử điện hạ

Đầu óc hoàng đế Tiền Lương đầu óc thế nào mà có thể thiết kế nên kế hoạch khổng lồ như vậy chứ?” 

“Rất khủng bố, nhất tiễn song điêu a……”

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới bài thơ Phủ điền, nàng phát hiện người có thể hiểu được ý cảnh của bài thơ này nhất chính là hoàng đế Tiền Lương.  Dù người chết, nước bị diệt thì vẫn có thể đè nén tâm tình, từng bước một suy tính kế hoạch báo thù mười năm sau thật cẩn thận. Nhỏ rồi sẽ từ từ lớn lớn. Từng bước từng bước mưu sát, xâu chuỗi lại, chính là quấy cho thời cuộc điên đảo

Tiền đế muốn là gì?bọn họ và hắn rõ ràng không phải người cùng đường, chẳng lẽ bọn họ muốn dựa vào kế hoạch này để thay đổi cái gì đó?

Vậy Ngô mỹ nhân là một phe? Mà hình như cũng không giống lắm

Nghĩ cũng đừng nghĩ, mấu chốt của sự kiện này chính là Thần nữ. Có thể hoạch định kế hoạch kín đáo, người phía sau màn còn có thể an bài nàng làm thần nữ, như thể bọn họ đã định liệu trước.

Chơi trò chơi cùng người thông minh, Phó Lệnh Nguyệt ngày càng có hứng thú

Giờ Tuất, tiệc tối đã kết thúc. Đây chính là quy củ yến hội ở Đại Tề, thời gian còn lại là lúc đối ẩm của chủ nhân cùng người thân thiết.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều lần lượt rời đi, hiện trường trở nên trống trải hơn. Phạm vi làm việc của Cẩm y vệ cũng thu hẹp hơn, muốn ra tay, khó càng thêm khó.

Phó Lệnh Nguyệt có chút sốt ruột thay Ngô Mỹ Nhân. Nàng tinh tế nhận thấy lúc này, Trăn vương Lý Thành Khí chỉ để lại công tử của bốn bộ cùng công tử của ba phủ Đô đốc mà thôi, tính thêm Úy Trình Cù và Diêm Tân thì tổng cộng chỉ có mười người.

Dùng cách gì đây? Phó Lệnh Nguyệt nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Gánh hát nghỉ ngơi một lát, sau đó Ngô Mỹ Nhân mới lại lên đài trong sự vây quanh của bạn diễn.

Lúc này toàn là những vở diễn hương diễm như Oan gia vưng mừng, Nghi xuân hương chất, Chuyện tình của Tùy Dương đế..

Thị vệ các phủ vẫn không thể mang kiếm, hiện trường cũng không cần bọn họ bảo vệ chủ tử nhà mình. Cơ hội tiêu dao ngàn năm một thuở như vậy đương nhiên là phải tranh thủ, vừa ăn trái cây vừa xem diễn kịch

Hồi lâu vở diễn kết thúc, thịnh yến cũng kết thúc

Ngô Mỹ Nhân xuống đài, kín rượu, đáp tạ thịnh tình của chủ nhà. Đây là lệ thường các gánh hát phải làm cũng là dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ yến hội kết thúc.

Tâm của Phó Lệnh Nguyệt dâng cao đến tận cổ, nàng dám cá là Ngô Mỹ Nhân sẽ động thủ vào lúc này nhưng hắn sẽ dùng cách gì? mọi người đều đang nhìn hắn chằm chằm ah

Diêm Tân nheo mắt, giống như một con chó săn đang rình mồi

Ngô Mỹ Nhân xiêm y cung phi diễm lệ, đôi môi hồng nhuận tươi cười thản nhiên, hai gã sai vặt mặc áo xanh đứng hai bên càng làm nổi bật y phục hoa mỹ của hắn. Phó Lệnh Nguyệt động nhiên cảm thấy hắn lúc này nhìn rất giống cây hoa mẫu đơn

Rượu ngon rót đầy, trước kinh chủ nhân

Úy Trình Cù lại vẫy tay, bảo Ngô Mỹ Nhân đi sang chỗ Trăn vương Lý Thành Khí “muốn kinh rượu cũng phải kính vương gia trước” bồi khách quý trước cũng là quy củ

Lý Thành Khí vốn có quen biết với Ngô Mỹ Nhân nên cũng cho hắn thể diện, không nói gì, uống liền ba chén. Sau đó tới chuẩn phò mã, tứ bộ cùng công tử của ba phủ Đô đốc.

Tuy chén rượu nhỏ nhưng cứ uống liên tục như thế, Ngô Mỹ Nhân đã đỏ mặt, bước chân liêu xiêu. Hắn cười thành tiếng, vô lực đi ra ngoài

Hai gã sai vặt liền đỡ lấy hắn, lại giải thích với khách quý “Ngô lão bản chúng ta tửu lượng không tốt”

Ánh mắt của Tạ Bình An híp lại “đến, Ngô lão bản, ta hận đã gặp nhau quá trễ. Tạ mỗ kính trước một ly’ hắn liên tục chạm cốc, lúc đỡ lấy tay Ngô Mỹ Nhân còn không quên vuốt vài cái

Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới Ngô mỹ nhân là nam liền nổi da gà toàn thân. Nàng không nghĩ tới nam nhân với nhau mà Tạ Bình An cũng có thể hạ thủ, chẳng lẽ hắn có bệnh long dương chi phích?

Ngô mỹ nhân dường như đã quen với những việc này, không hề giận mà còn mắt đi mày lại, bàn tay trắng nõn đẩy đưa đưa đẩy, dục cự còn nghênh

Kính xong một vòng rượu, quay trở lại chỗ ngồi, mắt của Ngô Mỹ Nhân đã long lanh, tràn ngập ý cười

Úy Trình Cù cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm, thương tiếc nói “Ngô lão bản không cần khách khí như vậy, biểu đạt chút ý tứ là được”

“Mỹ Nhân tạ Úy đại nhân thể tuất nhưng Mỹ Nhân nhất định phải kính ngài một ly” Ngô Mỹ Nhân cười híp mắt “Mỹ Nhân sao có thể là người không hiểu chuyện được chứ” nói xong ngửa đầu, uống cạn ly rượu trên tay. Uống xong còn quăng chén rượu đi, hào khí ngút trời, hô to “đổi chén lớn”

Ngô Mỹ Nhân đẩy tay gã sai vặt của mình ra, lắc lư đi lên đài mà chén rượu hắn vừa quăng đi, lại rơi đúng bên chân Úy đại nhân, khiến vạt áo của Úy Trình Cù đều ẩm ướt.

Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương, chăm chú nhìn biến hóa bên trên. Chỉ thấy dù bị giai nhân đường đột nhưng Úy Trình Cù cũng không giận, còn theo bản năng giơ tay đỡ Ngô Mỹ Nhân

Diêm Tân ở bên cạnh lại đột nhiên đưa tay ra “Ngô lão bản, cẩn thận”. Hắn chỉ cần dùng chút sức đã nâng được ngô Mỹ Nhân cả người mềm yếu

“Tạ…”Ngô Mỹ Nhân vịn lấy tay hắn, mềm nhuyễn dựa vào lòng Diêm Tân, si ngốc cười, lẩm bẩm “binh sĩ hảo tuấn ah”

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên thấy buồn, có lẽ không thể ra tay nên Ngô Mỹ Nhân mới bắt đầu giả ngây giả dại

Cả sảnh đường nhìn đôi tài tử giai nhân quần áo hoa lệ, đều nở nụ cười nhưng nụ cười còn chưa tắt đã nghe có người hô lớn tiếng

“Ôi trời ơi, ong ở đâu thế này?” Tạ Bình An cuống quýt vung tay áo, la lên

Mọi người tập trung nhìn kỹ mới phát hiện bên cạnh đèn đuốc không biết khi nào lại xuất hiện một đàn ong võ vẽ thật lớn

“Đừng hoảng sợ, đừng lộn xộn” Diêm Tân không hổ là đứng đầu Cẩm y vệ, hắn giao Ngô Mỹ Nhân cho tùy tùng, sau đó lui người, chắn trước mặt Úy Trình Cù, phân phó “các ngươi, dùng chó dẵn dắt đàn ong rời đi”

Một đội Cẩm y vệ nhanh chóng dắt chó săn đến, dùng mộc côn tẩm mật để hấp dẫn đàn ong vò vẽ.

Mọi người vẫn còn sợ hãi, ngay cả Tạ Bình An cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ đám chó săn đến cứu

Nhưng khi Cẩm y vệ vừa buông dây thả cho đám chó săn chạy đi thì mấy con chó này như bị ma quỷ xui khiến, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Diêm Tân dù có mắt sau đầu cũng không kịp trở tay. Hắn vung tay nhanh như chớp đánh vào hai con chó dẫn đầu, cũng không cản được con phía sau đã vọt lên, cắn vào mắt cá chân của Úy Trình Cù

Cuối cùng Phó Lệnh Nguyệt cũng hiểu được phương thức giết người lần này, chính là dùng chó điên

Ngô Mỹ Nhân quả là thiên tài, có thể ra tay từ chỗ đám chó săn được Cẩm y vệ nuôi dưỡng. Có khả năng lúc hắn cùng Tạ Bình An mắt đi mày lại đã hạ thứ gì đó có thể hấp dẫn ong vò vẽ ở trên người Tạ Bình An.

Phó Lệnh Nguyệt tự đáy lòng vô cùng sùng bái Ngô Mỹ Nhân. Làm được như vậy mới có thể là đệ nhất ám nhân, đệ nhất sát thủ

“Chó điên’ mọi người kinh hô

Bị chó điên cắn thì dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu chữa. Vì thế mọi người không còn để ý gì nữa, không giả vờ say rượu hay đoan trang nữa, lập tức nhốn nháo, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để bỏ chạy.

‘Không được làm loạn, phong tỏa hiện trường, không được để cho con chó kia chạy’ Diêm Tân lớn tiếng phân phó thuộc hạ

Chúng Cẩm y vệ liền rút đao ra khỏi võ, ngăn cản mọi người đang cố tháo chạy, những Cẩm y vệ còn lại cũng linh hoạt vung đao, chém chết mấy con chó điên.

Không lâu sau, hiện trường yên tĩnh trở lại

“Úy đại nhân, không có việc gì đâu’ Diêm Tân thấy cục diện đã được khống chế liền quay lại bên cạnh Úy Trình Cù đang mặt xám mày tro ‘ta có giải dược bí truyền, ngươi yên tâm”

Phó Lệnh Nguyệt kinh hãi nhìn Diêm Tân đi đến trước xác con chó điên vừa cắn người, giơ tay chém xuống, bổ đầu nó ra. Sau đó lấy tủy não của chó điên cùng bùn đất dính máu rồi trộn lẫn với nhau. Hắn đúng là có giải dược tà môn, còn có vẻ như đã định liệu trước.

Nếu lần này không giết được Thiên Quyền tinh, lần sau muốn ra tay, khó càng thêm khó

Phó Lệnh Nguyệt sợ hãi nhìn Ngô Mỹ Nhân đang say tới bất tỉnh nhân sự, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn là si ngốc, cười cười…Bộ dáng tự đắc không sợ hãi làm cho Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, trong hồ lô của Ngô Mỹ Nhân rốt cuộc bán thuốc gì?

Diêm Tân không hề mượn tay người khác, tự mình đem bùn cao dán lên miệng vết thương bị chó điên cắn của Úy Trình Cù, lại mỉm cười an ủi mọi người ‘không có việc gì”

Sắc mặt của Úy Trình Cù dần trấn tĩnh lại

‘Thỉnh Úy đại nhân yên tâm, đây là giải dược bí chế của đạo gia, đã có mấy trăm năm…’Diêm Tân còn chưa nói xong đã thay đổi sắc mặt

Phó Lệnh Nguyệt vội quay đầu nhìn sang, thấy Úy Trình Cù đột nhiên kêu lên, miệng sùi bọt mép, ngã xuống.

Độc phát nhưng không phải là chứng chó điên

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Trăn vương Lý Thành Khí cũng không ngoại lệ.  Đương nhiên hắn cũng phải ở lại, đã có người chết, nhất định phải phá án, nếu không, mọi người vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi Úc Lâm biệt viện

Án tử này rất đáng giận, dám ra tay ở dưới mí mắt triều đình, quả thực xem quyền uy của triều đình như trò đùa, đem thể diện của triều đình đặt ở dưới chân mà giẫm

Tất cả mọi người có mặt ở đây, một người cũng không thể ra ngoài. Tất cả đều có hiềm nghi, những người tới gần mấy con chó đều bị nghiêm hình tra tấn, những người còn lại thì bị giam giữ riêng lẻ

Cẩm y vệ phụng mệnh của Trăn vương Lý Thành Khí lại có quan hệ với Ngũ quân đô đốc phủ nên đối với các vị thế tử, phò mã cũng khiêm nhường hơn

Phó Lệnh Nguyệt bị nhốt một mình trong một căn phòng nhỏ. Thật ra lúc này lòng của nàng lại vô cùng cao hứng, nhìn người khác bị xem là đứa ngốc ma trêu đùa thực sự là quá thống khoái. Nàng nhớ lại án đầu độc Cửu Quảng Kiến, năm đó nàng cũng có tâm tình như Diêm Tân lúc này. Bị người ta xem là con khỉ mà đùa giỡn, dù lòng dạ rộng lượng thế nào cũng sẽ tức đến xịt khói. Hiện tại tới phiên nàng nhìn người khác kinh ngạc phẫn nộ, còn là Cẩm y vệ đô chỉ huy sứ đệ nhất cao thủ Đại Tề đại danh lừng lẫy.

Quá thống khoái!

Xem cao thủ quyết đấu khiến cho máu cả người nàn sôi trào lên. Ngô Mỹ Nhân đúng là thần như, vậy mà có thể hạ độc ở đó, khiến cho Diêm Tân tự tay giết chết người mình phải bảo hộ.

Chó không có điên mà là dược kia có độc, không bị thương thì thôi, vừa chạm vào miệng vết thương liền chết ngay lập tức. Diêm Tân nhất định phát hiện ra điều này, thật ra hắn mới chính là hung thủ sát hại Úy Trình Cù nhưng chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi. Từ mệnh lệnh của Lý Thành Khí có thể thấy được Diêm Tân cuối cùng vẫn đổ tội danh cho mấy con chó. Úy Trình Cù là bị chó điên cắn chết.

Kế hoạch này rất hoàn mỹ

Ngô Mỹ Nhân rốt cuộc là loại người nào? từ vụ án không đầu, án đầu độc, côn hình án đến giờ là án chó điên. Hắn sao có thể nghĩ ra kế hoạch giết người hoàn mỹ đến thế? 

Cửa đột nhiên mở ra, Phó Lệnh Nguyệt vội thu hồi nụ cười gian, hoảng sợ quay đầu lại nhìn

Lý Thành Khí một thân trang phục vương gia màu vàng, sắc mặt lạnh lùng, người hầu của hắn lanh lợi lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại

“Thuộc hạ thỉnh an Trăn vương gia” Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần

“Phó cô nương, bình thân” Lý Thành Khí đưa tay như đỡ rồi tìm chỗ ngồi xuống

Phó Lệnh Nguyệt bất an đứng lên, liếc nhìn hắn một cái, quyết định cứ an phận chờ nghe hắn mở miệng trước

“Tình thế bất ngờ, phải ủy khuất ngươi mấy ngày’ Lý Thành Khí cảm khái nói

Phó Lệnh Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ có thể cười gật đầu

“Ngươi…thực sự là công chúa Tiền Lương?” Lý Thành Khí đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng

“Vương gia” Phó Lệnh Nguyệt dở khóc dở cười ‘thuộc hạ mất trí nhớ, hiện không nhớ rõ chuyện của tám,chín năm trước”

Lý Thành Khí vuốt cằm, trầm tư hồi lâu mới gõ gõ lên bàn, thì thào “người mất trí nhớ, có khi cũng là một chuyện may mắn’

Phó Lệnh Nguyệt giật mình, đột nhiên nhớ tới lời đồn về thân thế của Lý Thành Khí. Chẳng lẽ lời đồn không thật, mà là…

“Đến’ hắn đột nhiên vẫy tay mỉm cười với nàng

Phó Lệnh Nguyệt khom người, chậm rãi tiến về phía trước

“Trước kia bổn vương không có tận mắt chứng kiến nên cũng không thật tin ngươi là thần nữ” ánh mắt của hắn nhu hòa, nhìn nàng chăm chú “bây giờ, để cho bổn vương kiến thức một chút đi”

Phó Lệnh Nguyệt trong lòng lộp bộp, sao hắn lại nghĩ như thế? muốn thử như thế nào? nơi này cũng không có nước

“Tương truyền, Thần nữ trị thủy hay bói toán đều rất linh thông” tay của Lý Thành Khí chậm rãi xoa lên tóc nàng “ngươi nói xem, bổn vương cuối cùng có được đền bù như mong muốn không?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, hơi thở ấm áp khiến Phó Lệnh Nguyệt bối rối, da đầu bị hắn vuốt ve làm hai tai nàng nóng bừng. Nàng không dám ngẩn đầu nhìn hắn, chỉ nói mấy lời nịnh nọt “thuộc hạ…thực sự không biết. Có điều vương gia anh minh thần võ, anh tài ngút trời nhất định là hiểu được”

“Tốt lắm” khóe miệng của Lý Thành Khí cong lên “vậy thì cùng bổn vương hảo hảo xem bọn họ diễn trận này thế nào. Thiên Quyền tinh đã chết, xem ai có hứng thú đối với việc hắn giấu gì đó ở biệt việt”

Phó Lệnh Nguyệt lập tức thấy hứng thú “vương gia đã có di vật của Úy đại nhân, sao không phái người tìm xem Ngọc Hành tinh là ai?” xem ra có thể từ Lý Thành Khí moi được tin tức gì đó

“Khu vực chung quanh Úc Lâm biệt viện đều do hoàng đế Tiền Lương ban cho Úy Trình Cù’Lý Thành Khí cười khổ “ngươi nói, bổn vương nên ra tay từ đâu?”

“Hài Âm tự? trân bảo trong biệt viện?” Phó Lệnh Nguyệt cả gan đưa ra ý tưởng

“Hài Âm tự là không có khả năng” Lý Thành Khí có chút đăm chiêu “trân bảo? thứ đáng giá nhất trong biệt viện này chính là đá khắc dấu của hoàng đế Tiền Lương”

Khắc dấu? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới gian phòng nhỏ hỗn độn phía sau phòng ngủ của Viên Li

“Thần nữ có chỉ thị gì sao?” ánh mắt của Lý Thành Khí thật sắc bén, biểu tình của Phó Lệnh Nguyệt chợt thay đổi trong chốc lát cũng bị hắn nắm bắt được

“Thuộc hạ vẫn cho rằng mình không phải là thần nữ gì cả” Phó Lệnh Nguyệt cười mỉa

“Vậy sao?” ý cười của Lý Thành Khí càng đậm. Hắn đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, dễ dàng đặt nàng ngồi xuống trên đùi mình, nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng “chúng ta có thể thử một chút, có phải thần nữ hay không, thử một lần liền biết”

Phó Lệnh Nguyệt như bị kim châm trúng mông, suýt chút nữa là nhảy dựng lên “vương gia…”đầu của nàng ong ong. Hắn muốn thử thế nào?không phải là chuyện kia chứ?”

“Ngươi không cần làm gì, bổn vương tự mình đến là được” Lý Thành Khí mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng “dáng người uyển chuyển, bộ dáng tình ý xấu hổ” hắn lại khiêu khích nàng

Phó Lệnh Nguyệt quẫn bách đỏ mặt. Nàng muốn tránh khỏi nhưng cánh tay của hắn như đã sớm biết rõ ý định của nàng, nàng vừa thu người, tay của hắn đã như linh xà xâm nhập vào trong vạt áo của nàng. Phó Lệnh Nguyệt toàn thân cứng ngắc, mà bàn tay của Lý Thành Khí đã nhẹ nhàng xoa vuốt bộ ngực mềm mại của nàng. Đột nhiên một cỗ nhiệt lưu kỳ quái từ bụng mạnh mẽ xông lên, cỗ nhiệt lưu này kỳ lạ mà bá đạo, giống như sợ dây thép, nháy mắt liền khóa trên người nàng. Nàng không thể nhúc nhích, thân thể của nàng giống như muốn thoát khỏi sự khống chế của suy nghĩ.  Nàng rên rỉ một tiếng, toàn thân ngả vào lòng hắn.

Lý Thành Khí vui vẻ, hài lòng khi thấy nàng như vậy “mềm mại, nhẵn nhụi” ngón tay của hắn tăng thêm lực đạo “nắm thật vừa tay”

Hai người gần đến mức nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn sau lớp áo, hương khí trêu chọc lòng người khiến Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được mà thở gấp. Thân thể của nàng thật đáng chết, lại không nghe theo nàng. Nàng cắn răng dùng hết sức mới hơi lui người về sau được một chút

Nàng lảng tránh, hắn lại cho là e lệ, dán lên hai má nàng, khiến cho lưng của nàng ở trong vòng tay hắn tạo thành một vòng cong xinh đẹp

“Quả nhiên là thân thể khác thường’ hắn nhẹ nhàng nhấm nháp da thịt trắng nõn của nàng, một đường lưu loát đi xuống xương quai xanh

Phó Lệnh Nguyệt ưỡn người, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Thân thể này như không còn là của nàng nữa, khát vọng, chờ đợi hoan ái. Nàng làm sao vậy? vì sao đột nhiên không thể khống chế được bản thân. Thật ra nàng hoàn toàn không muốn cùng nam nhân này giao hoan

Nàng nhu thuận và phục tùng khiến Lý Thành Khí rất vừa lòng. Hắn cười, vững vàng ôm nàng đi về phía giường “hảo cô nương, vừa vặn mấy ngày nữa, bổn vương cũng sẽ đưa ngươi đi”

Phó Lệnh Nguyệt nằm trên giường, cảm giác lạnh lẽo sau lưng khiến nàng khôi phục tri giác. Cái gì? Lý Thành Khí muốn điều nàng đi?

“Vương gia…”hai tay của nàng rốt cuộc có thể che trước ngực. Nàng dùng vạt áo che đi cảnh xuân, xê người vào trong, khó xử nhìn Lý Thành Khí “cái này, sợ là..không…không”

“Không cái gì?” Lí Thành Khí cho rằng nàng làm giá, tay của hắn đặt lên người nàng, thuần thục cởi bỏ xiêm y trên người nàng

Hai tay của Phó Lệnh Nguyệt vội buông vạt áo ra, nàng cản trên thì để trống phía dưới, cuối cùng quay qua động lại cũng là nàng thất thủ. Toàn thân của nàng dưới sự chơi đùa của hắn đã sớm quên đi cảm giác mất mác, lực lượng quỷ dị trong người nàng lại lần nữa chiếm thế thượng phong.

Thân thể của nàng không thể động, nàng chỉ có thể ai oán dùng ý nghĩ.

Sứ mệnh quỷ dị của nàng bắt đầu rồi sao? Triệu Thực muốn nàng tiếp cận Phương Diệu Tổ, Lý Thành Khí lại muốn nàng?

Không, trong đầu của nàng chỉ có hình bóng của Viên Li. Nam nhân đáng thương này còn một lòng một dạ tính kế dụ nàng chữa bệnh cho hắn, vì thế không tiếc mà đuổi cả nha hoàn bên người đi. Nếu nàng cũng đi, hắn sẽ làm thế nào?

Lý Thành Khí khom người, chậm rãi hướng về phía môi nàng

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Hai người trên giường đều sửng sốt, khó tin nhìn qua, lại nghe được tiếng gõ cửa lần nữa

“Vương gia, vương gia, có việc gấp” lúc này mà thị dám không biết sống chết đi gõ cửa, chắc chắn là chuyện này rất quan trọng, rất gấp

Độ ấm trong phòng nhanh chóng giảm xuống

“Đã biết” Lý Thành Khí nhanh chóng rời khỏi giai nhân, nhỏ giọng ra lệnh với Phó Lệnh Nguyệt ‘mau mặc”

Phó Lệnh Nguyệt lập tức thanh tỉnh, vội nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc lại xiêm y

“Vào đi” Lý Thành Khí đoan chính đứng giữa phòng, ra lệnh

‘Vương gia, không tốt. Thái tử điện hạ tới” thị vệ đẩy cửa đi vào, bẩm báo

“Cái gì?ai” Lý Thành Khí tưởng mình bị ù tai, nghe nhầm

“Thái tử điện hạ xông vào! Hiện đang ở trong địa lao” thị vệ vội nói ‘không cho thông truyền, xông thẳng đến hậu viện, ngăn không được. Chính là Thái tử điện hạ thiên chân vạn xác”

“Giờ nào rồi?’ Lý Thành Khí nhìn sắc trời u ám bên ngoài

“Đã qua giờ Hợi’thị vệ đau khổ nói ‘ai ngờ Thái tử điện hạ lại tới chứ, đều…đều…”

“Đông cung cũng đã đóng cửa, Thái tử đến đây làm gì?” Lý Thành Khí nghi hoặc nhíu mày ‘đi, xem thử thế nào”

Phó Lệnh Nguyệt cũng rất kinh ngạc, mà Lý Thành Khí nói những lời này là sao? kêu nàng đi cùng hay là không?

Nàng còn chưa gặp được Thái tử, hắn đêm khuya tới thăm, nhất định là có đại sự. Đã phát hiện ra gì sao? đến nỗi Thái tử ở Đông cung cũng không đợi được nữa?

Nàng tò mò, hưng phấn, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Quyết định coi như câu kia của Lý Thành Khí cũng bao gồm cả nàng, vội sửa sang mái tóc, đi theo

Lý Thành Khí đi rất nhanh

Đi ra khỏi phòng giam, xuyên qua hậu viên của biệt viện cùng núi giả thật lớn, Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt liền thấy phía trước đèn đuốc sáng trưng. Là màu vàng chói mắt, đèn đuốc sáng như bên ngày, có tiếng nội thị cùng mùi long diên hương phiêu lãng trong gió đêm.

Tư thế như vậy, nhất định là Thái tử của Đại Tề quốc rồi

Lý Thành Khí chỉnh đốn y quan, tiến lên nhìn chung quanh, lại không thấy thân ảnh thái tử đâu

“Thái tử điện hạ đâu?” Hắn lớn tiếng chất vấn thủ hạ canh cửa

“Thái tử điện hạ đi vào… Thuộc hạ ngăn không được a…” Thủ vệ biết lần này không tránh được bị trừng phạt, vẻ mặt đau khổ quỳ xuống

“Hồ nháo” Lý Thành Khí thay đổi sắc mặt ‘Thái tử là vạn kim chi khu, sao có thể để ngài đi vào chỗ dơ bẩn như địa lao”

Tức giận thế nào thì Thái tử cũng đã vào trong, cho nên hắn cũng chỉ có thể vén áo bào đi vào

Chẳng lẽ Lý Thành Khí giấu vật kia ở địa lao? Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc vô cùng

Vừa vào địa loa, nàng bị cảnh tượng trước mắt rung động.

Diêm Tân dẫn đầu mười mấy Cẩm y vệ, quỳ rạp xuống đất mà ở giữa địa lao là một thân người chưa biết sống chết

Phó Lệnh Nguyệt nhìn kỹ, vừa thấy đã ngây người. Thân thể huyết nhục mơ hồ kia chính là Ngô Mỹ Nhân. Hắn rõ ràng là bị trọng hình, toàn thân đầy máu, thương tích vô số, hơi thở mong manh

Hai người dáng vẻ ngự y đang ở bên cạnh chiếu cố cho hắn

Phó Lệnh Nguyệt lại nhanh chóng nhìn sang, thấy một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi, một thân minh hoàng đang đứng nghiên người. Ánh sáng mơ hồ nên không thấy rõ biểu tình của hắn thế nào

Đây chắc chắn là Thái tử của Đại Tề quốc rồi.

‘Thần, tham kiến Thái tử điện hạ” Lý Thành Khí đi qua, hành lễ

Phó Lệnh Nguyệt và các thị vệ cũng vội vàng quỳ theo

“Trăn vương” Thái tử chậm rãi lên tiếng, thanh âm vẫn còn non nớt nhưng khí thế bức người, không chút khách khí, chất vấn “lúc trước án của Đan tước gia ở Kiến Dương, ngươi cũng phá án như thế này sao?”

Khẩu khí của hắn không tốt nhưng Lý  Thành Khí chỉ có thể nhịn, quỳ trên đất, cân nhắc trả lời “nơi này dơ bẩn, thỉnh Thái tử di…”hắn còn chưa hết lời, đã bị một câu tiếp theo của Thái tử làm nghẹn họng

“Đây là Huyền thiết ám vệ của bản cung, cũng có thể nghiêm hình tra tấn. Trăn vương quả đúng như phụ hoàng nhận định, làm việc tâm tư kín đáo, quyết đoán”

Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, nàng biết Ngô Mỹ Nhân và Hiền phi có quan hệ chặt chẽ nhưng không ngờ hắn lại có thân phận như vậy. Huyền thiết ám vệ chính là ám vệ cao cấp bậc nất, trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, không chịu sự quản thúc của quan viên địa phương

“Thỉnh thái tử điện hạ bớt giận” Lý Thành Khí cũng rất kinh ngạc về thân phận của Ngô Mỹ Nhân “thần phụng mệnh mà làm, phong tỏa biệt viện, điều tra những người tình nghi nhưng thần thật không biết…”

“Ngô Mỹ Nhân liên quan gì tới vụ án?” Thái tử phất tay với nội thị bên người, ý bảo nâng Lý Thành Khí dậy “xem tư thế này, dính líu không ít ah. Mười đại khổ hình của Cẩm y vệ cũng dùng hết. Diêm Tân, ở trước mặt Trăn vương, nói cho bản cung nghe một chút”

Trong đại lao hơi tối, Diêm Tân chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt quẫn bách.

Thái tử gọi Trăn vương đến, xem ra chủ tử tức giận không nhẹ nha.

Phó Lệnh Nguyệt nhìn tình hình này, trong lòng cũng hiểu được tám, chín phần

Diêm Tân là loại người nào chứ? Là đầu lĩnh của Cẩm y vệ. Hắn cẩn thận suy nghĩ, đương nhiên sẽ phát hiện ra chỗ quỷ dị của Ngô Mỹ Nhân. Về phần các tình tiết liên quan như dẫn ong vò vẽ tới chỗ Tạ Bình An thế nào, có rất nhiều người bị hoài nghi. Ngay cả việc hắn hạ độc cũng không phải là yếu tố để phá án, những gì hắn sờ qua đều bị hiềm nghi

Mấu chốt của vụ án này là: mấy con chó vì sao đột nhiên nổi điên cắn mắt cá chân của Úy Trình Cù? Người trong nghề đều biết áo giáp tơ vàng cũng không che kín được mắt cá chân, mà đây lại là mệnh môn trí mạng. Nhưng chó do Cẩm y vệ thuần dưỡng sao có thể đột nhiên thay đổi phương hướng? Nhất định là đã có chuyện gì đó. Mà Ngô Mỹ Nhân cũng bị sơ hở ở chỗ này. Khi hắn quăng chén rượu xuống đất đã hắt rượu lên mắt cá chân của Úy Trình Cù

Bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận đều thấy ở hai điểm đáng nghi nhất đều có bóng dáng của Ngô Mỹ Nhân: Tạ Bình An từng chạm cốc với Ngô Mỹ Nhân, còn Diêm Tân thì từng đưa tay đỡ Ngô Mỹ Nhân khi hắn say đến loạng choạng

Diêm Tân từng thống lĩnh Cẩm y vệ trong mười năm, đương nhiên sẽ nhận ra ảo diệu trong chuyện này. Ở dưới mi mắt hắn lại giết chết người do hắn bảo vệ, còn khiến hắn khổ không nói nên lời. Diêm Tân hắn chưa từng chịu thiệt như vậy.

Tối nay, hắn phụng mệnh Trăn vương đóng cửa phỏng vấn, không hung hăng hành hạ Ngô Mỹ Nhân đáng giận mới là lạ. Nhưng ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện một vị chủ tử còn lớn hơn Trăn vương

Diêm Tân âm thầm kêu khổ không ngừng.

Ai ngờ được núi lớn sau lưng Ngô mỹ nhân lại là Thái tử điện hạ chứ. Cũng không ai ngờ đã qua giờ Hợi rồi, Thái tử lại ra cung, hưng sư vấn tội.

Ngô Mỹ Nhân quan trọng dữ vậy sao?

Nghe Diêm Tân thuật lại tình hình, Thái tử lạnh lùng nhíu mày “bản cung hiện không phải đang giám quốc, chỉ có thể hỏi Diêm chỉ huy sứ, án chó điên kia, ngươi lại trút hết người Ngô lão bản là có ý gì?hắn không có chỗ dựa sau lưng sao có cơ hội “cố ý” đến doanh đội của Cẩm y vệ tiếp xúc với mấy con chó kia? Có người nhìn thấy không?”

Diêm Tân bị hỏi đến á khẩu, không nói nên lời. Hắn hoài nghi Ngô Mỹ Nhân nhưng nếu vậy, hắn sẽ phải thừa nhận chính mình đã tự tay tiễn Úy Trình Cù về Tây Thiên. Hắn không thể nói, cái gì cũng không thể nói

“Thần có tội, xin tùy Thái tử trách phạt” hắn chỉ có thể dập đầu. Dù sao chỉ là tra tấn bức cung, cũng không phải tội lớn gì

“Diêm chỉ huy sứ, Ngô lão bản có đưa cho ngươi xem Huyền thiết lệnh không?” ngữ khí của Thái tử không hề khách khí ‘vì sao thấy Huyền thiết lệnh mà vẫn dụng hình?”

“Hồi thái tử, thần chưa từng thấy qua” Diêm Tân lúc này chỉ có thể phủ nhận mọi chuyện

Thái tử hừ lạnh, giống như đã dự đoán được như thế “hôm nay có Trăn vương ở đây, bản cung cũng không tiện nói thẳng” hắn nghiêm nghị chỉ vào thân thể đầy máu trên đất “Ngô Mỹ Nhân chính là ân nhân cứu mạn của bản cung, là ám vệ được chính phụ hoàng ban cho Huyền thiết lệnh. Hôm nay bản cung phải mang hắn đi, không ảnh hưởng tới việc Trăn vương và Diêm chỉ huy sứ xử án chứ?”

“Thần biết tội” Lý Thành Khí khom người nhận lỗi “thần đốc án không nghiêm, ngộ thương trọng thần triều đình, ngày mai thần sẽ đến Cần Chính điện thỉnh tội với Bệ hạ, cũng sẽ đến Đông cung bồi tội với  Thái tử”

Thái độ của Lý Thành Khí tốt như vậy, Thái tử cũng không thể răn dạy nữa, chỉ có thể phát tác trên người Diêm Tân ‘bản cung chỉ thống lĩnh ám vệ, không muốn khoa tay múa chân trên triều chính, lúc này mặc kệ Trăn vương. Diêm chỉ huy sứ tiếp tục thẩm vấn đi. Tối nay bản cung đến đây, chắc đã gây trở ngại cho kế hoạch của Cẩm y vệ, ngày mai phải tra ra hung thủ”

Khi Thái tử rời đi đã là giờ Tý sơ khắc

“Nghỉ ngơi đi” Lý Thành Khí cũng có chút mệt, phân phó với Phó Lệnh Nguyệt “ngày mai bổn vương lại đến thăm ngươi”

Sự xuất hiện của Thái tử đã khiến cho Trăn vương không còn tâm tư mây mưa. Phó Lệnh Nguyệt thở phào, quay về phòng

Không biết vì sao, khứu giác của nàng đột nhiên trở nên linh mẫn. Lúc này nàng như ngửi được hương khí đặc thù của Lý Thành Khí, hương khí này giống như bò sát chui vào hơi thở của nàng. Nàng lăn qua lộn lại, quyết định không nghĩ nữa nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại là khung cảnh hương diễm kia. Khó khăn lắm mới loại trừ được Lý Thành Khí thì trong đầu lại xuất hiện Phương Diệu Tổ, lại thêm tiếng mèo kêu trên mái nhà càng khiến nàng không thể ngủ được.

Nàng đứng lên, ngồi xuống, điều tiết tâm tình.

Đột nhiên nàng nghĩ thay đổi người khác để làm chuyện nam nữ thì có gì không tốt, sao nàng lại phải kháng cự

Chẳng lẽ là vì Viên Li?bởi vì lời thề buồn cười kia? Không, ám nhân không sợ lời thề, nếu có báo ứng thì bọn họ đã bị đày xuống mười tám tầng địa ngục từ lâu

Chỉ mới mấy tháng mà hàn băng trong người nàng lại tan chảy vì một nam nhân sao? thật buồn cười. Nhân bất vi kỷ. Tín điều nàng học gần mười năm sao có thể quên được chứ?Chuyện nam nữ có thế khiến nàng nhớ lại trí nhớ đã từng bị lãng quên, đây là biện pháp tiện nhất, đơn giản nhất, trừ bỏ lúc sinh tử lâm đầu. Huống chi xem thế sự này, nàng lập tức sẽ có phong hào Thần nữ, có thể không kiêng nể gì mà nhận người nhập vị

Vốn chính là như thế, hắn lợi dụng thân thể của nàng; nàng cũng có thể lợi dụng thân thể của hắn. Giao dịch xong, nàng còn chấp niệm gì nữa? nên nghĩ đến chuyện đứng đắn thôi.

Ngô Mỹ Nhân đã bị Thái tử đưa đi, giờ nàng chỉ có thể dựa vào mình để tìm manh mối về Ngọc Hành tinh. Lúc trước Ngô Mỹ Nhân đã nói, giết người không thành vấn đề, khó là tìm được người phía sau.

Giờ là lúc Phó Lệnh Nguyệ nàng lên sân khấu. Nghĩ đến đây, tâm tư của Phó Lệnh Nguyệt liền trở nên yên tĩnh, thanh minh. Nàng có thể cảm giác được nàng cách chân tướng ngày càng gần, chỉ cần để nàng biết được thân thế của nàng.

Phó Lệnh Nguyệt nặng nề thở dài, nếu nàng thông minh như Ngô Mỹ Nhân thì tốt biết bao

Hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt lấy cớ đi dạo, cố ý đi đến cạnh địa lao xem thử.

Diêm Tân còn giả vờ giả vịt tìm người tra hỏi

Phó Lệnh Nguyệt biết rõ mọi chuyện, thầm cảm thán không biết ai sẽ làm kẻ chết thay.

Diêm Tân cũng biết rõ là hắn phải ngậm bồ hòn vì ai, tiếc là hắn không thể làm gì.

Thời khắc thế này, người khác tránh còn không kịp, Phó Lệnh Nguyệt nàng lại cứ muốn dính vào.

Nàng cũng biết dù thế nào, Diêm Tân sẽ không đổ lên đầu nàng. Một ngày thân phận Thần nữ của nàng không bị vạch trần thì ngày đó nàng còn được Trăn vương Lý Thành Khí che chở.

Hôm nay trong viện thật im ắng, ngoại trừ Phó Lệnh Nguyệt thong thả đi dạo cũng chỉ có Cẩm y vệ quần áo hoa lệ đứng thẳng người trong sân

Nàng hoài nghi đây là nam bắc trấn phủ tư vào Cẩm y vệ, nàng không biết chúng giam giữ các quý nhân ở nào? Viên Li, Phương Diệu Tổ đang ở đâu? Nhưng nàng biết án tử này sẽ nhanh chóng có kết quả vì ngày hai mươi tám tháng này, Vân Mộng công chúa sẽ xuất giá, không thể không có phò mã. Tháng sau cũng là ngày đại quân xuất chinh bình loạn, cũng không thể không có đại tướng quân. Hơn nữa hôm qua Thái tử đến náo loạn một hồi,việc phong tỏa Úc Lâm biệt viện e là phải chấm dứt rồi.

Phó Lệnh Nguyệ không quan tâm tới những chuyện này, đó chẳng qua là lý do để nàng truy vấn và ứng phó

Úy Trình Cù đem thứ đáng giá để ở đâu? Nàng một lần lại một lần vòng quanh biệt viện

“Toàn bộ khu vực chung quanh biệt viện đều do hoàng đế Tiền Lương ban thưởng cho Úy Trình Cù. Ngươi nói xem, bổn vương nên ra tay từ đâu?”

Ra tay từ đâu? Thái Bạch lâu, Yên Hỉ viện, Văn Bành các?

Phó Lệnh Nguyệt hưng trí bừng bừng. Văn Bành, lấy tên người khai sơn khắc dấu để đặt?

“Thứ đáng giá nhất trong biệt viện là đống đá dùng để khắc dấu của hoàng đế Tiền Lương” theo như lời của Lý Thành Khí thì chi bảo do hoàng đế Tiền Lương ngự ban nên đặt ở đây, không phải sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương