Mật Thám Nương Tử
-
Quyển 2 - Chương 12: Lộng xảo thành chuyên
Phó Lệnh Nguyệt chưa từng thấy Viên Li thân thủ nhanh nhẹn như vậy. Hắn nhanh chóng lăn mình về phía vách tường, đưa tai lắng nghe một lát rồi đưa tay gõ nhẹ vách tường
Phó Lệnh Nguyệt lập tức hiểu được, Viên Li giả say, hiện hắn đang muốn kiểm tra xem căn phòng này có trạm gác ngầm không. Thằng nhãi này nhất định có kế hoạch khác.
Lĩnh hội được ý đồ của công tử, mọi người đều ăn ý không tiếng động mà phân tán, kiểm tra từng ngóc ngách thật cẩn thận. Xác định chắc chắn không có cơ quan liền gật đầu ra hiệu cho nhau.
Viên Li ra hiệu cho hầu cận đến gần, hạ thấp thanh âm nói “Hải Thanh, Hải Long nâng các nàng lên trên giường, thoát hết quần áo, mau lên”
Phó Lệnh Nguyệt nghe mà ngây ngẩn cả người, còn Hải Thanh, Hải Long thì há hốc mồm. Bảo bọn họ thượng hai phi tiên nương tử kia? Không phải nghe lầm chứ?
“Mau! Phải nhanh” biểu tình của Viên Li lại rất nghiêm túc “xong việc thì nhanh đến gian ngoài, đừng làm người bên ngoài nghi ngờ”
“Dạ” hai người nhất thời tỉnh ngộ, phấn khởi ôm quyền tiếp nhận. Nhiệm vụ như vậy, Ngọc Hoàng đại đế cản cũng không được. Đi theo công tử thật tốt, không chỉ ăn ngon uống lạt mà còn được hưởng dụng tiểu mỹ nhân.
Phó Lệnh Nguyệt kin ngạc nhìn hai nam tử kia ôm hai phi tiên nương tử lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, bắt đầu hành động..
“Phó đại nhân…” nhưng hai người này không thể nào chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của Phó Lệnh Nguyệt. Bọn họ cứng người, rất khó xử nhìn Phó Lệnh Nguyệt không hề có ý tránh đi
“Haha, các ngươi cứ tự nhiên” Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ xoay người. Thật nhỏ mọn, nhìn thì có làm sao? trước kia ở Triệu gia đại viện, nàng còn trẻ không biết, một lòng học tập, lãng phí biết bao nhiêu cơ hội tốt. Nàng thật muốn cẩn thận quan sát việc nam nữ, sau này cũng biết được mình bất đồng người khác ở chỗ nào
Không khí trong phòng thật xấu hổ.
Ánh mắt Phó Lệnh Nguyệt không thể không dừng lại việc làm quỷ dị của Viên Li. Chỉ thấy hắn tìm một góc tường, ngồi khoanh chân xuống, bắt đầu vận công. Hắn vận công làm gì? nàng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Chưa tới một khắc, người trên giường cũng đã xong việc. Hai thị vệ gặp vận cứt chó đã mỹ mãn hoàn thành nhiệm vụ công tử giao phó, dọn xong thân thể mềm mại của nhị nữ, bọn họ vội vàng mặc quần áo cùng Phó Lệnh Nguyệt rời khỏi nội gian.
Bên ngoài ánh nến đã được thắp sáng.
Vì để do thám nghe thấy, Phó Lệnh Nguyệt cùng hai thị vệ mặt đầy hồng quang, tâm hoa nộ phóng chơi bài ngà, đến khuya, ba người mới tự tìm chỗ ngủ
Đã một canh giờ trôi qua, trong nội gian vẫn không có tiếng vang nào. Hành động của Viên Li quỷ dị như thế, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Phó Lệnh Nguyệt không thể nào ngủ được. Mật thám không thể không hiếu kỳ, Triệu Thực đã dạy bảo như vậy. Mật thám phải khống chế tính tò mò, Triệu Thực cũng bảo như vậy.
Phó Lệnh Nguyệt cố chờ thêm nửa canh giờ mới chậm rãi ngồi dậy. Có lẽ chuyện Viên Li muốn vụng trộm làm cũng đã làm xong rồi. Nàng muốn đi vào nhìn một cái, dù sao nàng cũng là ám vệ mà triều đình phái tới giám thị Tả quân phủ, đối với nhữn chuyện quỷ dị như thế, nàng có thể không báo cáo với bề trên nhưng mình tuyệt không thể không biết gì.
“Ta vào xem công tử” Nàng nhỏ giọng nói với Hải Thanh, Hải Long, đẩy cửa đi vào
Bên trong không thắp nến, chỉ có ánh trăng mờ nhạt
Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh đã nhìn thấy Viên Li. Hắn vẫn ngồi xếp bằng ngồi vận công cạnh chân tường,
Phó Lệnh Nguyệt rất kinh ngạc, lập tức gia tăng cước bộ, chậm rãi đi tới chỗ hắn
“Đại công tử, là ta.” Nàng nhẹ giọng ngồi xuống trước mặt hắn.
Nương theo ánh sáng, Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy trán Viên Li đổ mồ hôi, thân mình của hắn hơi rung động
“Ngươi sao vậy?” nàng thấp giọng kinh hô, tay còn chưa đụng vào trán hắn, nàng đã cảm nhận được nội lực nóng hổi cuồn cuộn. Hắn thế mà lại bức công suốt hai canh giờ, không muốn sống nữa sao?
“Ngươi trúng độc sao?” Phó Lệnh Nguyệt không dám đụng vào hắn, thấp giọng an ủi “nếu ngươi trúng độc, chỗ ta có Băng kình nha” nàng nhanh chóng lấy Băng kình nha trong cổ áo ra. Thật tốt quá, nàng rốt cuộc có thể trả nợ hắn rồi “ngươi chờ, ta lập tức mài cho ngươi” nàng đứng dậy đi đến trước bàn
“Không cần” Phía sau vang lên thanh âm nặng nề.
Phó Lệnh Nguyệt vồi quay lại, đã thấy Viên Li nhắm chặt hai mắt, cau mày, dùng vẻ mặt ý bảo nàng nên mau rời đi
‘Không cần ngượng ngùng, khi trước là ta thiếu ngươi, giờ phải trả” Phó Lệnh Nguyệt cười hắn đã tới mức này mà còn sĩ diện
“Không cần. Đi đi, ngươi đừng đến quấy rối”Viên Li trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói
“Ngươi còn bức công tiếp tục, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng” Phó Lệnh Nguyệt biết các quý công tử da mặ mỏng, suy nghĩ trong lòng không đồng nhất, mình vẫn nên chủ động thì tốt hơn. Nàng lập tức rút chủy thủ trong giày ra “mài nhanh lắm, ta sẽ cho ngươi uống, hai ta sau này không ai thiếu nợ ai nữa”
“Không phải độc dược” Viên Li bị nàng quấy rối, không thể vận công được nữa, cố nén không phát tác “cô nãi nãi, thỉnh ngài mau ra ngoài đi”
“Không phải độc dược?” Phó Lệnh Nguyệt ngừng tay ‘Đại công tử, ngài xem ta là kẻ ngốc sao?không phải độc dược thì là cái gì?ngươi vận công lâu như vậy là muốn bức cái gì ra ngoài?” nàng khinh thường châm biếm
“Nếu ngươi không đi, có tin ta giết ngươi hay không?” Viên Li đột nhiên trở nên hung dữ
“Bức công hơn hai công giờ, Đại công tử hiện tại thân thủ của ngài…chỉ sợ ngay cả con thỏ cũng không giết được. Ta là hảo tâm giúp ngươi thôi’ Phó Lệnh Nguyệt cười nhạo
“Thực sự không phải độc dược” Viên Li phiền muộn cắt ngang lời nàng ‘nếu ngươi muốn giúp ta thì nhanh đi ra ngoài đi’ vẻ mặt của hắn còn rất thực sự
“Được rồi…” Phó Lệnh Nguyệt cảm giác hắn không nói dối “vậy, ngươi muốn bức cái gì ra ngoài? Ngươi nói xong ta sẽ đi”lòng hiếu kỳ của nàng chưa được thỏa mãn ah
“Ta là bức…”Viên Li thật bất đắc dĩ, lại sợ không nói sẽ không thể tiễn bước ôn thần này được. Hắn nghiến răng phun ra hai chữ “xuân dược”
“Xuân dược?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc hô nhỏ ‘xuân dược mà ngươi lại cố bức nó ra?” nàng thật không hiểu được “ngươi trúng xuân dược sao lại đánh ngất các nàng, trực tiếp thượng…”
“Không liên quan tới ngươi, ngươi đừng quan tâm’ Viên Li hung hăng liếc nàng một cái “nghe xong rồi thì mau đi đi”
Phó Lệnh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Hèn chi Công Thừa tước gia kia nửa đường lại ngăn các nữ ám vệ lại, hắn hạ xuân dược trong thức ăn, lão hoạn quan này nhất định có ý đồ khác. Nhưng cũng không đúng lắm. Đường là thế tử Ngũ quân phủ, ngủ với nữ nhân thì có gì đâu. Vốn là xương cơ ca nữ, cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, ngủ thì ngủ thôi, đáng giá để Viên Li dùng hết sức bức dược ra sao? hành động rất mâu thuẫn
Chẳng lẽ là? Phó Lệnh Nguyệt đánh giá người trước mặt, hắn vẫn còn nghĩ tới lễ nghĩa liêm sỉ sao? Không đúng, Viên Li này đọc không được mấy cuốn sách, ngày thường nhìn hắn lỗ mãng như vậy, không phải là người có nội tâm đứng đắn gì…
Chẳng lẽ thân thể nữ nhân này có độc? nghĩ tới đây nàng tự cười mình. Cũng không đúng, Hải Thanh, Hải Long vẫn đang êm đẹp khỏe mạnh ah.
Nếu vậy là sợ Đan tước gia dùng cái này để áp chế hắn?cũng không đúng, hắn đã bảo Hải Thanh, Hải Long tạo ra hiện trường ngự nữ..
Người này nhất định đang tính toán gì đó. Phó Lệnh Nguyệt đoán không ra, nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy rất khó chịu
“Ngươi..cần gì phải khổ như vậy chứ” Phó Lệnh Nguyệt ngồi xuống, thay đổi phương thức, nói lời khách sáo “ở chỗ này ngủ với mấy nữ nhân kia, truyền đi cũng không mất thanh danh mà Đan tước gia cũng không làm được gì ngươi” nàng cố ý dong dài khuyên nhủ hắn “huống chi đã có sẵn nữ nhân làm giải dược, cần gì chính mình chịu tội chứ. Bức công suốt hai canh giờ, ngươi mất nhiều hơn được ah. Vả lại với công lực của ngươi, đã hai canh giờ còn chưa bức hết dược ra,có thể thấy dược này rất ác độc. Ngươi vẫn nên thượng các nàng…”
“Câm miệng” Viên Li rốt cục không nhịn được nữa “Ngưng Hương sơn trang không đơn giản như ngươi nghĩ, ngươi đừng ở đây cản trở”
“Đừng nhúc nhích, ta xem mạch tượng cho ngươi” Phó Lệnh Nguyệt vươn tay, xem mạch cho hắn
Không ngờ Viên Li phản ứng rất lớn, xoay người, một tay đẩy nàng
“Ngươi không đi, ta đi!” Hắn cố hết sức đứng dậy, loạng choạng tính đi ra ngoài
Phó Lệnh Nguyệt vội ngăn hắn lại. Tiểu tử này đúng là sĩ diện hại thân. Xem ra hắn không muốn ngủ với hai nữ nhân xa lạ kia. Đúng rồi. Đáy lòng của nàng đột nhiên vừa động, không phải là dùng việc nam nữ để giải xuân dược sao? Viên Li không muốn chạm vào nữ nhân ở Ngưng Hương trang thì chạm vào nàng, nàng cũng là nữ nhân mà.
Phó Lệnh Nguyệt bỗng nhiên thấy hưng phấn, vừa lúc nghi vấn của nàng về chuyện nam nữ còn chưa được giải đáp. Đây đúng là cơ duyên trời ban, nam nhân đưa tới cửa ah…
“Nếu ngươi ngại chạm vào các nàng sinh ra phiền toái thì ta sẽ làm giải dược cho ngươi’ nàng tràn đầy vui mừng, xung phong nhận việc
Viên Li nghe vậy ngẩn người, trừng to mắt nói “ngươi…ngươi có ý gì?”
“Bổn cô nương xuất mã, ngươi nên yên tâm đi’ Phó Lệnh Nguyệt lập tức cởi bỏ xiêm y của mình ‘ám vệ nhà khác không được nhưng may mắn là ta có mặt ở đây”
“Ngươi không cần tự cho là thông minh” Viên Li mặt mày run rẩy “mau đi ra đi” hắn nghiến răng quát khẽ, thân thể gắt gaao dựa vào góc tường, không thể lui được nữa
Còn giả vờ. Phó Lệnh Nguyệt thầm chế giễu hắn, có lẽ trong lòng đang vui muốn chết đi.
Nghĩ lại đi, Đan tước gia không cho các thế tử mang nữ nhân trong phủ đi cùng, chẳng phải nói mang nữ nhân bên ngoài sẽ làm hỏng việc của Tước gia sao. Nàng chính là giải dược tốt nhất. Viên Li không ngốc, hắn nhất định cũng biết.
Phó Lệnh Nguyệt tà tà cười, chậm rãi tới gần
Một hòn đá ném chết hai chim. Đêm nay không chỉ giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng, còn trả được món nợ đã khiến Viên Li mất vị trí phò mã. Nàng không còn nợ hắn nữa. Quả thật rất thích hợp
“Tự cho là thông minh? Ta hiện tại thông minh hơn ngươi nha” nàng ôm cổ hắn, dán người mình lên
“Đừng hồ nháo” Viên Li thế nhưng còn lảng tránh. Tuy khí lực của hắn rất suy yếu nhưng hai tay khoanh chặt trước người, tạo nên vướng bận
Phó Lệnh Nguyệt tức giận, xú nam nhân này, lâm trận còn giả bộ, chẳng lẽ muốn nàng dùng sức mạnh? Nàng đưa tay kiềm chế hai tay hắn, lập tức vận công phân cao thấp, cứng rắn cho hai thân thể dính lấy nhau
Cường liền cường! cơ hội hôm nay khó có được, nàng quyết tâm phải làm cho bằng được
Lại bò lên, không tin không xé rách mặt nạ dối trá của hắn. Nàng chui vào lòng hắn, hung hăng ôm lấy cổ hắn, cắn lên môi hắn. Hắn ra sức trốn, nàng ra sức đuổi. Nàng như bạch tuộc dính lên người hắn, đè hắn lại, cố định hắn, thuần phục hắn. Nàng mở khớp hàm của hắn, tham lam chui vào miệng hắn.
Cơ thể của hắn càng run mãnh liệ hơn. Hắn rốt cuộc không phản kháng nữa, điên cuồng đáp lại
Hai người hung hăng quấn quýt lấy nhau. Không có ôn nhu kiều diễm, không có tình chàng ý thiếp, hai người như hai sài lang khốn thú đấu với nhau, cùng phát tiết
Phó Lệnh Nguyệt chiến đấu hăng hái, có kinh nghiệm thực chiến từ Phương Diệu Tổ, nên nàng hôn cũng thành thạo hơn. Có câu một hồi sống, hai hồi quen, nàng hiện tại không còn xa lạ đối với chuyện nam nữ nữa.
Nhưng mà xuân dược trong người Viên Li không có nhiều ôn nhu và kiên nhẫn. Tay hắn lập tức thâm nhập vào trong xiêm y của Phó Lệnh Nguyệt. Tay của hắn hoàn toàn khác với Phương Diệu Tổ, không ôn nhu, không dẫn dắt, chỉ đơn thuần xoa nắn xả giận, hung hăng chà đạp
Bất thình lình làm cho Phó Lệnh Nguyệt có chút không thích ứng được. Nàng đang muốn kháng nghị, không ngờ Viên Li lại trực tiếp hành động. Không biết hắn lấy đâu ra khí lực, đột nhiên phản thủ, xoay người đè lên người nàng.
“Ngươi nhẹ một chút’ Phó Lệnh Nguyệt bị đau, lập tức kháng nghị
“Ngươi tự tìm, xứng đáng” Viên Li căm giận đáp trả, khẩu khí còn rất bất mãn
Nàng bị hắn đặt xuống vị trí hắn vừa ngồi, cảm thấy sau lưng nóng bức khó chịu. Nam nhân này, hắn không chút khách khí mà nắm bắt thân thể nàng, phát tiết ứ đọng của hắn, không hề để ý tới phản ứng của nàng. Nam nhân này là một dã thú. Cảm giác tuyệt vời Phương Diệu Tổ để lại cho nàng trong chuyện này đã tan thành bọt nước. Nên làm thế nào? kinh nghiệm thực chiến nửa vời của nàng giờ phút này một chút cũng không dùng được
Viên Li không cho nàng cơ hội tự hỏi cũng không cho nàng thời gian phản ứng. Hắn tách hai chân nàng ra, không đợi nàng có phản ứng đã động thân đi vào
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, thân thể như bị xé rách, theo bản năng hét ầm lên.
Lúc này bên ngoài độ nhiên vang lên tiếng bước chân bối rối
Phó Lệnh Nguyệt lập tức hiểu được, Viên Li giả say, hiện hắn đang muốn kiểm tra xem căn phòng này có trạm gác ngầm không. Thằng nhãi này nhất định có kế hoạch khác.
Lĩnh hội được ý đồ của công tử, mọi người đều ăn ý không tiếng động mà phân tán, kiểm tra từng ngóc ngách thật cẩn thận. Xác định chắc chắn không có cơ quan liền gật đầu ra hiệu cho nhau.
Viên Li ra hiệu cho hầu cận đến gần, hạ thấp thanh âm nói “Hải Thanh, Hải Long nâng các nàng lên trên giường, thoát hết quần áo, mau lên”
Phó Lệnh Nguyệt nghe mà ngây ngẩn cả người, còn Hải Thanh, Hải Long thì há hốc mồm. Bảo bọn họ thượng hai phi tiên nương tử kia? Không phải nghe lầm chứ?
“Mau! Phải nhanh” biểu tình của Viên Li lại rất nghiêm túc “xong việc thì nhanh đến gian ngoài, đừng làm người bên ngoài nghi ngờ”
“Dạ” hai người nhất thời tỉnh ngộ, phấn khởi ôm quyền tiếp nhận. Nhiệm vụ như vậy, Ngọc Hoàng đại đế cản cũng không được. Đi theo công tử thật tốt, không chỉ ăn ngon uống lạt mà còn được hưởng dụng tiểu mỹ nhân.
Phó Lệnh Nguyệt kin ngạc nhìn hai nam tử kia ôm hai phi tiên nương tử lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, bắt đầu hành động..
“Phó đại nhân…” nhưng hai người này không thể nào chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của Phó Lệnh Nguyệt. Bọn họ cứng người, rất khó xử nhìn Phó Lệnh Nguyệt không hề có ý tránh đi
“Haha, các ngươi cứ tự nhiên” Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ xoay người. Thật nhỏ mọn, nhìn thì có làm sao? trước kia ở Triệu gia đại viện, nàng còn trẻ không biết, một lòng học tập, lãng phí biết bao nhiêu cơ hội tốt. Nàng thật muốn cẩn thận quan sát việc nam nữ, sau này cũng biết được mình bất đồng người khác ở chỗ nào
Không khí trong phòng thật xấu hổ.
Ánh mắt Phó Lệnh Nguyệt không thể không dừng lại việc làm quỷ dị của Viên Li. Chỉ thấy hắn tìm một góc tường, ngồi khoanh chân xuống, bắt đầu vận công. Hắn vận công làm gì? nàng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Chưa tới một khắc, người trên giường cũng đã xong việc. Hai thị vệ gặp vận cứt chó đã mỹ mãn hoàn thành nhiệm vụ công tử giao phó, dọn xong thân thể mềm mại của nhị nữ, bọn họ vội vàng mặc quần áo cùng Phó Lệnh Nguyệt rời khỏi nội gian.
Bên ngoài ánh nến đã được thắp sáng.
Vì để do thám nghe thấy, Phó Lệnh Nguyệt cùng hai thị vệ mặt đầy hồng quang, tâm hoa nộ phóng chơi bài ngà, đến khuya, ba người mới tự tìm chỗ ngủ
Đã một canh giờ trôi qua, trong nội gian vẫn không có tiếng vang nào. Hành động của Viên Li quỷ dị như thế, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Phó Lệnh Nguyệt không thể nào ngủ được. Mật thám không thể không hiếu kỳ, Triệu Thực đã dạy bảo như vậy. Mật thám phải khống chế tính tò mò, Triệu Thực cũng bảo như vậy.
Phó Lệnh Nguyệt cố chờ thêm nửa canh giờ mới chậm rãi ngồi dậy. Có lẽ chuyện Viên Li muốn vụng trộm làm cũng đã làm xong rồi. Nàng muốn đi vào nhìn một cái, dù sao nàng cũng là ám vệ mà triều đình phái tới giám thị Tả quân phủ, đối với nhữn chuyện quỷ dị như thế, nàng có thể không báo cáo với bề trên nhưng mình tuyệt không thể không biết gì.
“Ta vào xem công tử” Nàng nhỏ giọng nói với Hải Thanh, Hải Long, đẩy cửa đi vào
Bên trong không thắp nến, chỉ có ánh trăng mờ nhạt
Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh đã nhìn thấy Viên Li. Hắn vẫn ngồi xếp bằng ngồi vận công cạnh chân tường,
Phó Lệnh Nguyệt rất kinh ngạc, lập tức gia tăng cước bộ, chậm rãi đi tới chỗ hắn
“Đại công tử, là ta.” Nàng nhẹ giọng ngồi xuống trước mặt hắn.
Nương theo ánh sáng, Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy trán Viên Li đổ mồ hôi, thân mình của hắn hơi rung động
“Ngươi sao vậy?” nàng thấp giọng kinh hô, tay còn chưa đụng vào trán hắn, nàng đã cảm nhận được nội lực nóng hổi cuồn cuộn. Hắn thế mà lại bức công suốt hai canh giờ, không muốn sống nữa sao?
“Ngươi trúng độc sao?” Phó Lệnh Nguyệt không dám đụng vào hắn, thấp giọng an ủi “nếu ngươi trúng độc, chỗ ta có Băng kình nha” nàng nhanh chóng lấy Băng kình nha trong cổ áo ra. Thật tốt quá, nàng rốt cuộc có thể trả nợ hắn rồi “ngươi chờ, ta lập tức mài cho ngươi” nàng đứng dậy đi đến trước bàn
“Không cần” Phía sau vang lên thanh âm nặng nề.
Phó Lệnh Nguyệt vồi quay lại, đã thấy Viên Li nhắm chặt hai mắt, cau mày, dùng vẻ mặt ý bảo nàng nên mau rời đi
‘Không cần ngượng ngùng, khi trước là ta thiếu ngươi, giờ phải trả” Phó Lệnh Nguyệt cười hắn đã tới mức này mà còn sĩ diện
“Không cần. Đi đi, ngươi đừng đến quấy rối”Viên Li trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói
“Ngươi còn bức công tiếp tục, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng” Phó Lệnh Nguyệt biết các quý công tử da mặ mỏng, suy nghĩ trong lòng không đồng nhất, mình vẫn nên chủ động thì tốt hơn. Nàng lập tức rút chủy thủ trong giày ra “mài nhanh lắm, ta sẽ cho ngươi uống, hai ta sau này không ai thiếu nợ ai nữa”
“Không phải độc dược” Viên Li bị nàng quấy rối, không thể vận công được nữa, cố nén không phát tác “cô nãi nãi, thỉnh ngài mau ra ngoài đi”
“Không phải độc dược?” Phó Lệnh Nguyệt ngừng tay ‘Đại công tử, ngài xem ta là kẻ ngốc sao?không phải độc dược thì là cái gì?ngươi vận công lâu như vậy là muốn bức cái gì ra ngoài?” nàng khinh thường châm biếm
“Nếu ngươi không đi, có tin ta giết ngươi hay không?” Viên Li đột nhiên trở nên hung dữ
“Bức công hơn hai công giờ, Đại công tử hiện tại thân thủ của ngài…chỉ sợ ngay cả con thỏ cũng không giết được. Ta là hảo tâm giúp ngươi thôi’ Phó Lệnh Nguyệt cười nhạo
“Thực sự không phải độc dược” Viên Li phiền muộn cắt ngang lời nàng ‘nếu ngươi muốn giúp ta thì nhanh đi ra ngoài đi’ vẻ mặt của hắn còn rất thực sự
“Được rồi…” Phó Lệnh Nguyệt cảm giác hắn không nói dối “vậy, ngươi muốn bức cái gì ra ngoài? Ngươi nói xong ta sẽ đi”lòng hiếu kỳ của nàng chưa được thỏa mãn ah
“Ta là bức…”Viên Li thật bất đắc dĩ, lại sợ không nói sẽ không thể tiễn bước ôn thần này được. Hắn nghiến răng phun ra hai chữ “xuân dược”
“Xuân dược?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc hô nhỏ ‘xuân dược mà ngươi lại cố bức nó ra?” nàng thật không hiểu được “ngươi trúng xuân dược sao lại đánh ngất các nàng, trực tiếp thượng…”
“Không liên quan tới ngươi, ngươi đừng quan tâm’ Viên Li hung hăng liếc nàng một cái “nghe xong rồi thì mau đi đi”
Phó Lệnh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Hèn chi Công Thừa tước gia kia nửa đường lại ngăn các nữ ám vệ lại, hắn hạ xuân dược trong thức ăn, lão hoạn quan này nhất định có ý đồ khác. Nhưng cũng không đúng lắm. Đường là thế tử Ngũ quân phủ, ngủ với nữ nhân thì có gì đâu. Vốn là xương cơ ca nữ, cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, ngủ thì ngủ thôi, đáng giá để Viên Li dùng hết sức bức dược ra sao? hành động rất mâu thuẫn
Chẳng lẽ là? Phó Lệnh Nguyệt đánh giá người trước mặt, hắn vẫn còn nghĩ tới lễ nghĩa liêm sỉ sao? Không đúng, Viên Li này đọc không được mấy cuốn sách, ngày thường nhìn hắn lỗ mãng như vậy, không phải là người có nội tâm đứng đắn gì…
Chẳng lẽ thân thể nữ nhân này có độc? nghĩ tới đây nàng tự cười mình. Cũng không đúng, Hải Thanh, Hải Long vẫn đang êm đẹp khỏe mạnh ah.
Nếu vậy là sợ Đan tước gia dùng cái này để áp chế hắn?cũng không đúng, hắn đã bảo Hải Thanh, Hải Long tạo ra hiện trường ngự nữ..
Người này nhất định đang tính toán gì đó. Phó Lệnh Nguyệt đoán không ra, nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy rất khó chịu
“Ngươi..cần gì phải khổ như vậy chứ” Phó Lệnh Nguyệt ngồi xuống, thay đổi phương thức, nói lời khách sáo “ở chỗ này ngủ với mấy nữ nhân kia, truyền đi cũng không mất thanh danh mà Đan tước gia cũng không làm được gì ngươi” nàng cố ý dong dài khuyên nhủ hắn “huống chi đã có sẵn nữ nhân làm giải dược, cần gì chính mình chịu tội chứ. Bức công suốt hai canh giờ, ngươi mất nhiều hơn được ah. Vả lại với công lực của ngươi, đã hai canh giờ còn chưa bức hết dược ra,có thể thấy dược này rất ác độc. Ngươi vẫn nên thượng các nàng…”
“Câm miệng” Viên Li rốt cục không nhịn được nữa “Ngưng Hương sơn trang không đơn giản như ngươi nghĩ, ngươi đừng ở đây cản trở”
“Đừng nhúc nhích, ta xem mạch tượng cho ngươi” Phó Lệnh Nguyệt vươn tay, xem mạch cho hắn
Không ngờ Viên Li phản ứng rất lớn, xoay người, một tay đẩy nàng
“Ngươi không đi, ta đi!” Hắn cố hết sức đứng dậy, loạng choạng tính đi ra ngoài
Phó Lệnh Nguyệt vội ngăn hắn lại. Tiểu tử này đúng là sĩ diện hại thân. Xem ra hắn không muốn ngủ với hai nữ nhân xa lạ kia. Đúng rồi. Đáy lòng của nàng đột nhiên vừa động, không phải là dùng việc nam nữ để giải xuân dược sao? Viên Li không muốn chạm vào nữ nhân ở Ngưng Hương trang thì chạm vào nàng, nàng cũng là nữ nhân mà.
Phó Lệnh Nguyệt bỗng nhiên thấy hưng phấn, vừa lúc nghi vấn của nàng về chuyện nam nữ còn chưa được giải đáp. Đây đúng là cơ duyên trời ban, nam nhân đưa tới cửa ah…
“Nếu ngươi ngại chạm vào các nàng sinh ra phiền toái thì ta sẽ làm giải dược cho ngươi’ nàng tràn đầy vui mừng, xung phong nhận việc
Viên Li nghe vậy ngẩn người, trừng to mắt nói “ngươi…ngươi có ý gì?”
“Bổn cô nương xuất mã, ngươi nên yên tâm đi’ Phó Lệnh Nguyệt lập tức cởi bỏ xiêm y của mình ‘ám vệ nhà khác không được nhưng may mắn là ta có mặt ở đây”
“Ngươi không cần tự cho là thông minh” Viên Li mặt mày run rẩy “mau đi ra đi” hắn nghiến răng quát khẽ, thân thể gắt gaao dựa vào góc tường, không thể lui được nữa
Còn giả vờ. Phó Lệnh Nguyệt thầm chế giễu hắn, có lẽ trong lòng đang vui muốn chết đi.
Nghĩ lại đi, Đan tước gia không cho các thế tử mang nữ nhân trong phủ đi cùng, chẳng phải nói mang nữ nhân bên ngoài sẽ làm hỏng việc của Tước gia sao. Nàng chính là giải dược tốt nhất. Viên Li không ngốc, hắn nhất định cũng biết.
Phó Lệnh Nguyệt tà tà cười, chậm rãi tới gần
Một hòn đá ném chết hai chim. Đêm nay không chỉ giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng, còn trả được món nợ đã khiến Viên Li mất vị trí phò mã. Nàng không còn nợ hắn nữa. Quả thật rất thích hợp
“Tự cho là thông minh? Ta hiện tại thông minh hơn ngươi nha” nàng ôm cổ hắn, dán người mình lên
“Đừng hồ nháo” Viên Li thế nhưng còn lảng tránh. Tuy khí lực của hắn rất suy yếu nhưng hai tay khoanh chặt trước người, tạo nên vướng bận
Phó Lệnh Nguyệt tức giận, xú nam nhân này, lâm trận còn giả bộ, chẳng lẽ muốn nàng dùng sức mạnh? Nàng đưa tay kiềm chế hai tay hắn, lập tức vận công phân cao thấp, cứng rắn cho hai thân thể dính lấy nhau
Cường liền cường! cơ hội hôm nay khó có được, nàng quyết tâm phải làm cho bằng được
Lại bò lên, không tin không xé rách mặt nạ dối trá của hắn. Nàng chui vào lòng hắn, hung hăng ôm lấy cổ hắn, cắn lên môi hắn. Hắn ra sức trốn, nàng ra sức đuổi. Nàng như bạch tuộc dính lên người hắn, đè hắn lại, cố định hắn, thuần phục hắn. Nàng mở khớp hàm của hắn, tham lam chui vào miệng hắn.
Cơ thể của hắn càng run mãnh liệ hơn. Hắn rốt cuộc không phản kháng nữa, điên cuồng đáp lại
Hai người hung hăng quấn quýt lấy nhau. Không có ôn nhu kiều diễm, không có tình chàng ý thiếp, hai người như hai sài lang khốn thú đấu với nhau, cùng phát tiết
Phó Lệnh Nguyệt chiến đấu hăng hái, có kinh nghiệm thực chiến từ Phương Diệu Tổ, nên nàng hôn cũng thành thạo hơn. Có câu một hồi sống, hai hồi quen, nàng hiện tại không còn xa lạ đối với chuyện nam nữ nữa.
Nhưng mà xuân dược trong người Viên Li không có nhiều ôn nhu và kiên nhẫn. Tay hắn lập tức thâm nhập vào trong xiêm y của Phó Lệnh Nguyệt. Tay của hắn hoàn toàn khác với Phương Diệu Tổ, không ôn nhu, không dẫn dắt, chỉ đơn thuần xoa nắn xả giận, hung hăng chà đạp
Bất thình lình làm cho Phó Lệnh Nguyệt có chút không thích ứng được. Nàng đang muốn kháng nghị, không ngờ Viên Li lại trực tiếp hành động. Không biết hắn lấy đâu ra khí lực, đột nhiên phản thủ, xoay người đè lên người nàng.
“Ngươi nhẹ một chút’ Phó Lệnh Nguyệt bị đau, lập tức kháng nghị
“Ngươi tự tìm, xứng đáng” Viên Li căm giận đáp trả, khẩu khí còn rất bất mãn
Nàng bị hắn đặt xuống vị trí hắn vừa ngồi, cảm thấy sau lưng nóng bức khó chịu. Nam nhân này, hắn không chút khách khí mà nắm bắt thân thể nàng, phát tiết ứ đọng của hắn, không hề để ý tới phản ứng của nàng. Nam nhân này là một dã thú. Cảm giác tuyệt vời Phương Diệu Tổ để lại cho nàng trong chuyện này đã tan thành bọt nước. Nên làm thế nào? kinh nghiệm thực chiến nửa vời của nàng giờ phút này một chút cũng không dùng được
Viên Li không cho nàng cơ hội tự hỏi cũng không cho nàng thời gian phản ứng. Hắn tách hai chân nàng ra, không đợi nàng có phản ứng đã động thân đi vào
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, thân thể như bị xé rách, theo bản năng hét ầm lên.
Lúc này bên ngoài độ nhiên vang lên tiếng bước chân bối rối
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook