Mật Thám Nương Tử
Quyển 1 - Chương 13: Dạy con gái

Tiêu Tường Sinh rời khỏi chín phòng đến viện lão phu nhân Cổ thị tìm đệ đệ Tiêu Tường Sinh tính sổ, Phương Vũ Nương cũng từ trong phòng bước ra

Thì ra không chỉ Tiêu Thái Cập sin bệnh mà còn là chuyện xấu trong nhà giữa Tiêu gia và Long gia, nàng còn ở lại sẽ không tiện. Đỗ Tiên Thành cũng biết Tiêu Tường Sinh bận rộn gia sự cũng không làm phiền liền cùng Phương Vũ Nương rời khỏi Tiêu gia.

Hai người ngồi trên xe quay về nhà. Phương Vũ Nương kề tai đem mọi chuyện vừa rồi nghe được nhìn thấy ở chỗ Long Hương Diệp kể lại cho Đỗ Tiên Thành nghe.

Đỗ Tiên Thành tuy bề ngoài cường tráng nhưng rất thận trọng, tinh tế vừa nghe Phương Vũ Nương nói mấy câu đã hiểu được

“Hèn chi Tiêu đại ca vội vã rời đi, thì ra là vì chuyện này” hắn đưa tay kê đầu, dựa vào thành xe

Phương Vũ Nương dù sao cũng là nữ nhân, có chút đồng tình với Long Thu Diệp, thở dài nói “chuyện này tuy không liên quan tới Tiêu đại ca nhưng Long cô nương kia cũng rất đáng thương. Chẳng qua là một lòng say mê không kiềm chế được mà thôi, muốn trách thì trách Tiêu đại ca bề ngoài quá mức câu người, lại sống chung một nhà, tiểu cô nương sao có thể chống đỡ được”

Đỗ Tiên Thành lại bất đồng ý kiến với nàng, cười lạnh nói ‘nàng để ý tới? cho dù Tiêu đại ca đối tốt với nàng, nàng liền thích tỷ phu của mình sao? Thậm chí còn cùng tỷ phu yêu đương vụng trộm?Người bình thường, nếu tỷ tỷ còn sống mà tỷ phu là ra chuyện câu dẫn thì nàng không chỉ ngăn cản hành vi cầm thú của tỷ phu mà còn nói rõ mọi chuyện với tỷ tỷ sau đó thì rời đi, chứ không phải vì chút ngon ngọt đã nảy sinh ý đồ đen tối với tỷ phu còn tìm đủ cách ở lại trong nhà người ta. Tóm lại, trong chuyện này, Tiêu Thụy Sinh xấu thì cũng không thể nói Long Thu Diệp vô tội, bị lừa được. Nàng có mơ ước nam nhân của người ta mới có chủ ý gạo nấu thành cơm, bây giờ biết mình bị lừa cũng do nàng tự làm tự chịu”

Phương Vũ Nương không ngờ Đỗ Tiên Thành lại đánh giá Long Thu Diệp như vậy, không khỏi quay đầu, quấn một lọn tóc trong đầu ngón tay mình, ngượng ngùng nói “chuyện này rõ ràng là Tiêu Thụy Sinh sai nhiều hơn, ngươi lại cố tình đẩy hết mọi trách nhiệm cho Long Thu Diệp. Có thể thấy nam nhân đều luôn bênh vực nhau” nói xong bĩu môi dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đỗ Tiên Thành nghĩ Phương Vũ Nương vừa có thai liền có chút hối hận mình vừa rồi quá kích động, liền ôm nàng vào lòng, thập giọng nói “tức giận sao?”

Phương Vũ Nương biết hắn xưa nay kiên cường lại chịu hạ mình làm lành liền chuyển giận thành vui, tươi cười nói “đâu có liên quan gì tới ta, ta giận làm chi. Mà Tiêu đại ca cũng có cái sai, cứ bày ra vẻ mặt ôn hòa với tiểu cô nương làm gì, cứ gặp ai cũng trừng mắt như ngươi, ta cam đoan không có tỷ muội nào coi trọng ngươi đâu”

Đỗ Tiên Thành bật cười thành tiếng, lồng ngực phập phồng, khí tức nam tử nồng đậm làm Phương Vũ Nương đỏ mặt, vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

“Ta nghĩ do Long Thu Diệp muốn nam nhân tới điên rồi, người ta đối với nàng ôn hòa một chút, nàng đã nghĩ người ta có ý với nàng. Khắp nơi đều là nam nhân có vẻ mặt ôn hòa, nàng gả hết cho bọn họ sao?mình thích đưa thì đừng trách người ta đẩy. Cô nương đứng đắn, tỷ phu mà có hành động bất chính là đã cho mộ bạt tai rồi đâu giống nàng, tối lửa tắt đèn, người còn chưa tấy rõ đã vội lên giường. Chuyện này, nàng làm không biết xấu hổ nhưng ta nghe cũng thấy chướng tai. Làm ô uế lỗ tai của ta, cũng là ô uế lỗ tai hài nhi chúng ta” Đỗ Tiên Thành vừa nói, vừa vuốt bụng Phương Vũ Nương.

Phương Vũ Nương mỉm cười, áp tay Đỗ Tiên Thành lên bụng mình, tâm tư cũng chuyển sang vấn đề khác “lần này mà sinh con trai thì tốt rồi”

“Không vội, không vội.” Đỗ Tiên Thành ha ha cười, hai người nói nói cười cười trở về nhà.

Buổi tối sắp lúc ngủ, Đỗ Tiên Thành đi đến phòng Đỗ Hằng Sương, ôm nàng để trên đùi mình, nghe nàng kể lể hôm nay làm những chuyện gì.

“Ah, hôm nay Sương nhi của ta học thêu sao? Còn viết chữ nữa? thật giỏi nha” Đỗ Tiên Thành trịnh trọng cầm tú cầu Đỗ Hằng Sương đưa tới, trừng mắt nhìn mấy đường thêu xiên xẹo rồi lại đau lòng nâng bàn tay bé nhỏ của nàng lên xem xét “vất vả cho khuê nữ của ta rồi, cho cha nhìn cái nào. Mới hai tuổi rưỡi đừng làm hỏng tay mình. Nhà ta cũng không cần dựa vào cái này để kiếm cơm, cần gì, sau này cha đi Giang Nam tìm tú nương tốt nhất mua về cho ngươi”

Nhũ mẫu ở bên cạnh nghe vậy giật mình, trong lòng âm thầm bĩu môi, đúng là nhà giàu mới nổi, mở miệng ra là nói tiền. Có tiểu thư khuê các nhà nào mà không phải làm vậy? công dung ngôn hạnh, không thể dùng tiền mà mua được nha.

Đỗ Hằng Sương mở to hai mắt, đôi con ngươi đen bóng như hắc ngọc khi yên lặng nhìn ai, quả thực có thể làm mềm tâm của người ta.

Đỗ Tiên Thành vừa thấy nàng lộ ra bộ dáng như vậy liền không còn sứ chống đỡ, hận không thể nằm xuống làm trâu ngựa cho nàng để biểu đạt tấm lòng cha hiền của mình

“Khuê nữ tốt như vậy, sau này tiện nghi cho xú tiểu tử kia rồi” Đỗ Tiên Thành không tự chủ mà nghĩ tới chuyện hôm nay ở Tiêu gia, lo lắng nữ nhi của mình sau này cũng sẽ đi sai bước như Long Thu Diệp hoặc là nàng không làm sai nhưng bị người ta hãm hại thì sao. Lòng nóng như lửa đốt, gắt gao ôm chặt Đỗ Hằng Sương không chịu buông tay.

“Nữ nhi ngoan, ta nói ngươi nha, mình không chủ động hại người nhưng nếu có ai đụng tới ngươi thì nhất định không được nương tay. Bởi vì lão thiên gia không có nhiều thời gian để để ý tới tất cả những bất công ở nhân gian, vì thế không thể chờ lão thiên gia đến thu thập hắn mà cho dù có thì sợ cả ngươi cũng bị liên lụy. Ty rằng làm người phải nhân hậu, không nên có thù tất báo nhưng nếu người ta đã lấn tới trên đầu mình, muốn mạng của ngươi, ngươi mà không đánh trả thì chỉ có nước chờ chết, coi như ta uổng nuôi ngươi rồi” Đỗ Tiên Thành ôm Đỗ Hằng Sương trong lòng, nhẹ nhàng đi rới đi lui, nhìn bộ dáng buồn ngủ của nàng, trong lòng thập phần thỏa mãn.

Mỗi buổi, Đỗ Hằng Sương đều đi vào giấc ngủ trong thanh âm trầm thấp của Đỗ Tiên Thành.

Đỗ Tiên Thành cũng không để ý những kiêng kị, mỗi ngày đều kể chuyện xưa cho Đỗ Hằng Sương nghe để dỗ nàng ngủ. Tất cả đều là những chuyện khi hắn còn trên chiến trường, tuy hắn đã lược bỏ bớt những phần tinh phong huyêt vũ nhưng cũng không giống những chuyện mà một tiểu nữ hài nên nghe.

Phương Vũ Nương đợi lâu không thấy Đỗ Tiên Thành trở lại, đi đến xem, vừa lúc Đỗ Tiên Thành đang nói những lời như vậy, vừa giận vừa buồn cười, ôm lấy Đỗ Hằng Sương từ trong lòng hắn, sẵn giọng nói “ngươi nói lung tung gì với nữ nhi vậy? cái gì mà sống mà chết, cũng không biết kiêng kị gì hết”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương