Mật Thám Nương Tử
-
Quyển 1 - Chương 11: Đối chất
Tiêu Tường Sinh mang theo Chu đại phu vội vội vàng vàng đi tới chính phòng, vừa lúc nhũ mẫu đã dùng miệng hút phần lớn đàm trong cổ họng Tiêu Thái Cập ra nhưng hắn bị nghẹn thời gian lâu nên trê mặt vẫn xanh tím, rất nghiêm trọng.
Chu đại phu đã quen với bệnh trạng của trẻ nhỏ, lập tức cầm một mộc chùy nho nhỏ, đập ở trước ngực Tiêu Thái Cập hai lần, sau đó dùng cỏ lau thông qua thực quản của hắn, hút hết đàm thừa còn lại ra ngoài.
Tiêu Thái Cập tự ra từ trong bụng mẹ tới nay, chưa từng bị hành hạ như thế, mệt đến hô hấp không thông cũng không còn sức để khóc nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tiêu Tường Sinh đưa Chu đại phu đến phòng bên viết phương thuốc rồi chuẩn bị bốc thuốc, nấu dược…
Long Hương Diệp bảo nhũ mẫu mang Tiêu Thái Cập vào phòng trong nghỉ tạm, còn mình thì trầm mặt ngồi xuống, nhìn vẻ mặt quật cường của Long Thu Diệp, im lặng không lên tiếng.
“Phu nhân, Đỗ lão gia cùng phu nhân đã tới.” Một tiểu nha hoàn vào thông báo.
Đỗ Tiên Thành cùng Phương Vũ Nương là khách quen của Tiêu gia nên được đưa thẳng vào nội viện
Long Hương Diệp hơi hơi nhíu nhíu mày, đang muốn đứng dậy mời bọn họ ra ngoài thì Tiêu Tường Sinh ở phòng bên nghe được liền bước ra nói “vừa lúc ta có chuyện cần thương nghị với Tiên Thành, ta đưa hắn đến thư phòng ngoại viện, ngươi trò chuyện cùng Đỗ gia đệ muội đi” hồn nhiên không đem chuyện Long Thu Diệp để trong lòng.
Long Hương Diệp lăng lăng nhìn Tiêu Tường Sinh cùng Đỗ Tiên Thành sóng vai đi xa, tâm vừa rồi chìm xuống đáy cốc bỗng chốc như đang trỗi dậy, nhìn lướt qua Long Thu Diệp một cái.
Long Thu Diệp mở to hai mắt, không thể tin nhìn ngoài cửa, tựa như không tin vào những gì mình thấy.
Phương Vũ Nương mang theo nha hoàn đi tới, cười hỏi: “Long tỷ tỷ, nghe nói hài nhi nhà ngươi bị bệnh, có đỡ hơn chút nào chưa?”
Long Hương Diệp vội nắm tay Phương Vũ Nương cùng đi vào nhà chính, phân chủ khách mà ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Phương Vũ Nương liếc mắt thấy Long Thu Diệp tóc tai bù xù đứng ở góc tường, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, trong lòng hơi kinh ngạc.
Long Hương Diệp liền phân phó hạ nhân, “Đem tam tiểu thư về phòng đi, không thấy ta đang tiếp khách sao?’
Bà tử thấy trong phòng có người nên cũng không tiện chế trụ cánh tay của Long Thu Diệp
Long Thu Diệp thấy vậy, biết Long Hương Diệp muốn cứ vậy mà cho qua chuyện này. Chuyện khác, nàng còn có thể coi như không tính, nhưng chuyện này liên quan tới chung thân đại sự hơn nữa trinh tiết cũng đã mất, không thể cứ vậy mà cho qua được.
Long Thu Diệp đã quyết liền tiến lên, vượt qua sự ngăn cản của bà tử, đi đến trước mặt Long Hương Diệp và Phương Vũ Nương quỳ xuống, lớn tiếng nói “tỷ tỷ, ta đã là người của tỷ phu, xin tỷ thành toàn, ta không dám hi vọng xa vời làm nhị phòng, xin tỷ cho ta làm nha hoàn thông phòng cũng được”
Phương Vũ Nương vừa nhấp một ngụm trà, còn chưa kịp khen trà ngon đã bị những lời của Long Thu Diệp là giật mình, phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, dính lên má Long Thu Diệp
“Thất lễ, thất lễ.” Phương Vũ Nương vội đặt chén trà xuống, giải thích với Long Hương Diệp.
Long Hương Diệp vừa gấp vừa tức, nhìn chằm chằm Long Thu Diệp, trầm giọng nói “ngươi nói lung tung gì đó? Không sợ làm mất mặt Long gia sao?’ rồi quay sang mắng hạ nhân hầu hạ trong phòng “còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chặn miệng nàng ta đưa về phòng đi”
Long Thu Diệp khẩn trương, lết lên trước hai bước, ôm lấy hai chân Long Hương Diệp nức nở nói “tỷ tỷ, tỷ phu chủ động thân cận ta, không phải do tỷ tỷ tính toán sao? Ta đã đáp ứng vì sao tỷ tỷ lại đổi ý?’
Phương Vũ Nương càng nghe càng thấy kỳ quái, lại thấy Long Hương Diệp mặt mày đỏ bừng, tức giận đến sắp ngất, lòng trượng nghĩa bỗng nổi lên, chống cằm hỏi “rốt cuộc là sao? Tỷ tỷ và tỷ phu ngươi đều là người chính nhân quân tử, sao lại làm việc như thế?”
“Đỗ phu nhân, câu nào của ta cũng là thật, nếu có nửa lời giả dối, chết không toàn thây” Long Thu Diệp vội vàng thề độc.
Long Hương Diệp vội nói: “Phương muội muội, ngươi đừng nghe nàng nói hưu nói vượn…”
Phương Vũ Nương biết mình lắm mồm, đành phải đứng lên nói: “Ta đi xem Sĩ Cập.”
Long Hương Diệp cũng biết nàng ở trong này cũng không tiện liền nói “Sĩ Cập theo sư phụ ra ngoài tập cỡi ngựa, không có ở nhà nhưng Thái nhi lại bị bệnh cấp tính một trận, vừa rồi mới ngủ thiếp đi, ngươi có muốn vào trong ngồi một lát không?’
Phương Vũ Nương tươi cười mang theo nha hoàn của mình đi vào trong.
Long Thu Diệp đã quyết ý nên nhân cơ hội này than thở, khóc lóc nói nửa năm qua Tiêu Tường Sinh đối với nàng săn sóc, chiếu cố nhiệt tình ra sao “ta vốn không muốn có liên quan gì với tỷ phu nhưng tỷ phu luôn tế nhị ân cần, luôn suy nghĩ cho ta mà tỷ tỷ vẫn bệnh nằm liệt giường, mọi việc không để ý tới, ta cứ tưởng là tỷ tỷ tạo cơ hội cho ta và tỷ phu. Ta đâu ngờ tỷ lại đổi ý. Nay tâm của ta đều dành cho tỷ phu, người của ta cũng sớm là của hắn, tỷ tỷ lại đuổi ta về nhà là muốn ép chết ta sao?”
Long Hương Diệp thật sự nhịn không được, lại tát cho nàng một cái “vô sỉ, hạ lưu, còn dám đẩy trách nhiệm lên đầu người khác. Ta nói cho ngươi biết, lão gia tuyệt đối không phải người như vậy. Ngươi tính sai rồi” nói xong kêu Hà Nhị tới, thấp giọng dặn dò.
Hà Nhị vội vàng đến chính phòng tìm Tiêu Tường Sinh
Tiêu Tường Sinh nghe Hà Nhị nói lại, ngạc nhiên vô cùng ‘nàng còn nói như vậy?’ sau đó nhíu mày “ta tuyệt đối không có chạm qua nàng, ngươi đi báo lại với phu nhân là nàng nói bậy”
Hà Nhị yên tâm trở về hồi đáp cho Long Hương Diệp
Long Hương Diệp cũng không chắc Tiêu Tường Sinh có làm hay không, nhưng chỉ cần hắn nói không thì nàng cũng xem như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù có thì sao? Nam nhân không nhận, nữ nhân chỉ có thể trách mình xui.
“Thu Diệp, ngươi là muội muội ta, nên biết ta làm người thế nào, ngươi nói ta có tin loại chuyện không căn cứ như vậy không? Ta cũng không phải sắp xếp, cần gì tạo cơ hội cho ngươi và phu quân ta? Ngươi nói dối cũng phải cho kín kẽ chứ?’ Long Hương Diệp lạnh lùng nói “dù sao hôm nay ngươi cũng đã ồn ào khiến ai cũng biết, ta cũng không che đậy nữa. Chúng ta nói cho rõ đi, ngươi vu oan cho tỷ phu ngươi, rốt cuộc là có dụng ý gì? Có phải muốn bức chết tỷ tỷ ngươi rồi ngươi leo lên vị trí của ta?”
Long Thu Diệp bị Long Hương Diệp hỏi, chỉ một mực khóc hô “tỷ phu sao lại không thừa nhận chứ? Ta muốn đối chất với hắn. Đêm qua, lúc tắt đèn, hắn còn ở trong phòng ta tới nửa đêm mới đi”
Long Hương Diệp sửng sốt, “Ngươi nói ngày hôm qua?”
Ngày hôm qua Tiêu Tường Sinh rõ ràng từ lúc lên đèn đều ở trong phòng nàng, còn ngủ sớm hơn cả nàng. Nàng tối qua vì mất ngủ, mãi đến khi trời sắp sáng mới đi vào giấc ngủ. Suốt buổi tối, nàng đều nhìn thấy Tiêu Tường Sinh ngủ bên cạnh, hắn sao có thể đi tới phòng người khác được
“Đúng vậy. Nha hoàn gác đêm ngoài phòng ta có thể làm chứng” Long Thu Diệp kiên định nói
Chu đại phu đã quen với bệnh trạng của trẻ nhỏ, lập tức cầm một mộc chùy nho nhỏ, đập ở trước ngực Tiêu Thái Cập hai lần, sau đó dùng cỏ lau thông qua thực quản của hắn, hút hết đàm thừa còn lại ra ngoài.
Tiêu Thái Cập tự ra từ trong bụng mẹ tới nay, chưa từng bị hành hạ như thế, mệt đến hô hấp không thông cũng không còn sức để khóc nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tiêu Tường Sinh đưa Chu đại phu đến phòng bên viết phương thuốc rồi chuẩn bị bốc thuốc, nấu dược…
Long Hương Diệp bảo nhũ mẫu mang Tiêu Thái Cập vào phòng trong nghỉ tạm, còn mình thì trầm mặt ngồi xuống, nhìn vẻ mặt quật cường của Long Thu Diệp, im lặng không lên tiếng.
“Phu nhân, Đỗ lão gia cùng phu nhân đã tới.” Một tiểu nha hoàn vào thông báo.
Đỗ Tiên Thành cùng Phương Vũ Nương là khách quen của Tiêu gia nên được đưa thẳng vào nội viện
Long Hương Diệp hơi hơi nhíu nhíu mày, đang muốn đứng dậy mời bọn họ ra ngoài thì Tiêu Tường Sinh ở phòng bên nghe được liền bước ra nói “vừa lúc ta có chuyện cần thương nghị với Tiên Thành, ta đưa hắn đến thư phòng ngoại viện, ngươi trò chuyện cùng Đỗ gia đệ muội đi” hồn nhiên không đem chuyện Long Thu Diệp để trong lòng.
Long Hương Diệp lăng lăng nhìn Tiêu Tường Sinh cùng Đỗ Tiên Thành sóng vai đi xa, tâm vừa rồi chìm xuống đáy cốc bỗng chốc như đang trỗi dậy, nhìn lướt qua Long Thu Diệp một cái.
Long Thu Diệp mở to hai mắt, không thể tin nhìn ngoài cửa, tựa như không tin vào những gì mình thấy.
Phương Vũ Nương mang theo nha hoàn đi tới, cười hỏi: “Long tỷ tỷ, nghe nói hài nhi nhà ngươi bị bệnh, có đỡ hơn chút nào chưa?”
Long Hương Diệp vội nắm tay Phương Vũ Nương cùng đi vào nhà chính, phân chủ khách mà ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Phương Vũ Nương liếc mắt thấy Long Thu Diệp tóc tai bù xù đứng ở góc tường, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, trong lòng hơi kinh ngạc.
Long Hương Diệp liền phân phó hạ nhân, “Đem tam tiểu thư về phòng đi, không thấy ta đang tiếp khách sao?’
Bà tử thấy trong phòng có người nên cũng không tiện chế trụ cánh tay của Long Thu Diệp
Long Thu Diệp thấy vậy, biết Long Hương Diệp muốn cứ vậy mà cho qua chuyện này. Chuyện khác, nàng còn có thể coi như không tính, nhưng chuyện này liên quan tới chung thân đại sự hơn nữa trinh tiết cũng đã mất, không thể cứ vậy mà cho qua được.
Long Thu Diệp đã quyết liền tiến lên, vượt qua sự ngăn cản của bà tử, đi đến trước mặt Long Hương Diệp và Phương Vũ Nương quỳ xuống, lớn tiếng nói “tỷ tỷ, ta đã là người của tỷ phu, xin tỷ thành toàn, ta không dám hi vọng xa vời làm nhị phòng, xin tỷ cho ta làm nha hoàn thông phòng cũng được”
Phương Vũ Nương vừa nhấp một ngụm trà, còn chưa kịp khen trà ngon đã bị những lời của Long Thu Diệp là giật mình, phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, dính lên má Long Thu Diệp
“Thất lễ, thất lễ.” Phương Vũ Nương vội đặt chén trà xuống, giải thích với Long Hương Diệp.
Long Hương Diệp vừa gấp vừa tức, nhìn chằm chằm Long Thu Diệp, trầm giọng nói “ngươi nói lung tung gì đó? Không sợ làm mất mặt Long gia sao?’ rồi quay sang mắng hạ nhân hầu hạ trong phòng “còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chặn miệng nàng ta đưa về phòng đi”
Long Thu Diệp khẩn trương, lết lên trước hai bước, ôm lấy hai chân Long Hương Diệp nức nở nói “tỷ tỷ, tỷ phu chủ động thân cận ta, không phải do tỷ tỷ tính toán sao? Ta đã đáp ứng vì sao tỷ tỷ lại đổi ý?’
Phương Vũ Nương càng nghe càng thấy kỳ quái, lại thấy Long Hương Diệp mặt mày đỏ bừng, tức giận đến sắp ngất, lòng trượng nghĩa bỗng nổi lên, chống cằm hỏi “rốt cuộc là sao? Tỷ tỷ và tỷ phu ngươi đều là người chính nhân quân tử, sao lại làm việc như thế?”
“Đỗ phu nhân, câu nào của ta cũng là thật, nếu có nửa lời giả dối, chết không toàn thây” Long Thu Diệp vội vàng thề độc.
Long Hương Diệp vội nói: “Phương muội muội, ngươi đừng nghe nàng nói hưu nói vượn…”
Phương Vũ Nương biết mình lắm mồm, đành phải đứng lên nói: “Ta đi xem Sĩ Cập.”
Long Hương Diệp cũng biết nàng ở trong này cũng không tiện liền nói “Sĩ Cập theo sư phụ ra ngoài tập cỡi ngựa, không có ở nhà nhưng Thái nhi lại bị bệnh cấp tính một trận, vừa rồi mới ngủ thiếp đi, ngươi có muốn vào trong ngồi một lát không?’
Phương Vũ Nương tươi cười mang theo nha hoàn của mình đi vào trong.
Long Thu Diệp đã quyết ý nên nhân cơ hội này than thở, khóc lóc nói nửa năm qua Tiêu Tường Sinh đối với nàng săn sóc, chiếu cố nhiệt tình ra sao “ta vốn không muốn có liên quan gì với tỷ phu nhưng tỷ phu luôn tế nhị ân cần, luôn suy nghĩ cho ta mà tỷ tỷ vẫn bệnh nằm liệt giường, mọi việc không để ý tới, ta cứ tưởng là tỷ tỷ tạo cơ hội cho ta và tỷ phu. Ta đâu ngờ tỷ lại đổi ý. Nay tâm của ta đều dành cho tỷ phu, người của ta cũng sớm là của hắn, tỷ tỷ lại đuổi ta về nhà là muốn ép chết ta sao?”
Long Hương Diệp thật sự nhịn không được, lại tát cho nàng một cái “vô sỉ, hạ lưu, còn dám đẩy trách nhiệm lên đầu người khác. Ta nói cho ngươi biết, lão gia tuyệt đối không phải người như vậy. Ngươi tính sai rồi” nói xong kêu Hà Nhị tới, thấp giọng dặn dò.
Hà Nhị vội vàng đến chính phòng tìm Tiêu Tường Sinh
Tiêu Tường Sinh nghe Hà Nhị nói lại, ngạc nhiên vô cùng ‘nàng còn nói như vậy?’ sau đó nhíu mày “ta tuyệt đối không có chạm qua nàng, ngươi đi báo lại với phu nhân là nàng nói bậy”
Hà Nhị yên tâm trở về hồi đáp cho Long Hương Diệp
Long Hương Diệp cũng không chắc Tiêu Tường Sinh có làm hay không, nhưng chỉ cần hắn nói không thì nàng cũng xem như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù có thì sao? Nam nhân không nhận, nữ nhân chỉ có thể trách mình xui.
“Thu Diệp, ngươi là muội muội ta, nên biết ta làm người thế nào, ngươi nói ta có tin loại chuyện không căn cứ như vậy không? Ta cũng không phải sắp xếp, cần gì tạo cơ hội cho ngươi và phu quân ta? Ngươi nói dối cũng phải cho kín kẽ chứ?’ Long Hương Diệp lạnh lùng nói “dù sao hôm nay ngươi cũng đã ồn ào khiến ai cũng biết, ta cũng không che đậy nữa. Chúng ta nói cho rõ đi, ngươi vu oan cho tỷ phu ngươi, rốt cuộc là có dụng ý gì? Có phải muốn bức chết tỷ tỷ ngươi rồi ngươi leo lên vị trí của ta?”
Long Thu Diệp bị Long Hương Diệp hỏi, chỉ một mực khóc hô “tỷ phu sao lại không thừa nhận chứ? Ta muốn đối chất với hắn. Đêm qua, lúc tắt đèn, hắn còn ở trong phòng ta tới nửa đêm mới đi”
Long Hương Diệp sửng sốt, “Ngươi nói ngày hôm qua?”
Ngày hôm qua Tiêu Tường Sinh rõ ràng từ lúc lên đèn đều ở trong phòng nàng, còn ngủ sớm hơn cả nàng. Nàng tối qua vì mất ngủ, mãi đến khi trời sắp sáng mới đi vào giấc ngủ. Suốt buổi tối, nàng đều nhìn thấy Tiêu Tường Sinh ngủ bên cạnh, hắn sao có thể đi tới phòng người khác được
“Đúng vậy. Nha hoàn gác đêm ngoài phòng ta có thể làm chứng” Long Thu Diệp kiên định nói
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook