Nữ quỷ ôm trọn cơ thể nàng vào trong lòng tỏ rõ vẻ chẳng muốn rời xa nàng, không muốn để nàng đi.

Hai bàn tay ả, từng ngón, từng ngón một siết chặt lấy tấm áo choàng nàng khoác trên người.

Nước mắt ả lăn dài trên gò má nhưng cũng chẳng đủ để khiến cho làn da kia ẩm ướt trở lại.

Những vết nứt từ đôi mắt sâu thẳm cứ thế lan ra hết khuôn mặt, cảm tưởng chúng sắp vỡ vụn hết.

Một mảng da do không trụ được nữa đã hóa đá rơi xuống đất nát tan rồi biến mất.

Nàng đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của người đối diện:- Tỷ rất mạnh mẽ mà...!Tỷ chưa từng rơi lệ! Tại sao giờ lại khóc như một đứa trẻ vừa bị dành đi món đồ yêu quý của mình vậy? Đừng khóc...!lớp phấn kia sẽ trôi hết, da của tỷ sẽ lại rất khô, như vậy sẽ không đẹp nữa.Ả vội đưa tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy nàng:- Được! Ta không khóc nữa! Vậy nàng sẽ không đi, đúng chứ?- Ta xin lỗi...!Ta có lẽ không giữ được lời hứa với tỷ rồi.


Hãy buông bỏ chấp niệm trong quá khứ rồi trở thành một tân nương thật sự.

Ta tin tỷ sẽ là tân nương xinh đẹp nhất!Ả cúi xuống hôn lên môi cô:- Nàng đừng nói gì hết!Nàng nhìn ả mỉm cười rồi tan biến.

Gió cuốn tro cốt của nàng đi.

Nữ quỷ vội đưa tay lên như muốn níu giữ chút tàn tro còn lại nhưng gió đã đem nó lên tận trời cao.

Ả ta thẫn thờ nhìn theo rồi bò nhanh về phía trước, bò nhanh về hướng mà luồng gió kia thổi:- Ta không muốn trở thành tân nương gì đó mà nàng nói nữa.

-Ả vừa nói vừa lắc đầu liên tục.- TA CHỈ CẦN NÀNG! CHỈ CẦN MÌNH NÀNG!Nữ quỷ gục xuống.


Ả nằm giữa nền lá tre khô lác đác vài bông tuyết trắng tự ôm lấy cơ thể mình:- Ta xin lỗi..._____________________________________- Nhà trai đến rồi! Chúng ta mau chuẩn bị ra đón họ thôi....- Chị gái cô chạy vào thông báo, nét mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.- Hôm nay là ngày vui của Cao Bạch nhà chúng ta mà...Mẹ Cao Bạch nhìn cô gượng cười.

Nụ cười đó chẳng thể che dấu nỗi đau ở trong lòng bà.

Bà sắp phải gả con gái mình cho một người mà bà còn chưa từng gặp, chưa từng nghe tới, thậm chí có thể hắn còn chẳng phải con người.- Chúng ta đi thôi, mẹ.

- Cao Bạch đứng lên, tiến về phía mẹ.Mẹ cô cầm lấy chiếc khăn đã được gấp gọn để trên bàn.

Bà nhìn cô quyến luyến, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đứa con gái yêu quý của mình.

Bà cầm góc khăn tung lên và chùm lên đầu cô.

Đến lúc này bà không kìm nổi nước mắt nữa, bà khuỵu xuống, ngồi trên nền đất lạnh.

Cao Bạch ngồi xuống dìu mẹ đứng dậy:- Con sẽ sống tốt, sẽ về thăm mẹ!Hôm nay là ngày hỉ của cô, là đại hỉ của cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương