Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ
-
Chương 31: Du thuyền (7)
Tuy rằng Lăng Hư luôn vẽ sai phù chú cũng tuột xích ở thời khắc mấu chốt nào đó, cho nên lúc Lâu Vũ Tranh nói muốn đi thuyết phục Cố An Nhiên, anh cũng đã bắt đầu chuẩn bị các loại đồ để bắt yêu. Đương nhiên, anh chuẩn bị cực kỳ nghiêm túc, sợ bởi sự qua loa của mình mà xảy ra việc ngoài ý muốn, rốt cuộc đây là lần đầu tiên có người sống sờ sờ chết ở trước mặt bọn họ.
Dù sao Cố An Nhiên cũng là một tổng tài bá đạo. Tuy rằng xưng hô này đã bị chơi hỏng rồi, nhưng anh ta lại có quyền sử dụng hoàn thiện nhất với con thuyền nào. Anh thông báo cho Liễu Sinh phong tỏa một không gian tương đối yên tĩnh, bọn họ đứng ở nơi đó xem Lăng Hư dùng chu sa vẽ một trận pháp thật lớn trên mặt đất.
Tuy rằng Lâm Giai đã sớm biết Lăng Hư là đạo sĩ thần côn, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy anh vẽ trận pháp, đừng nói chân tướng đúng là như vậy. Anh không khỏi có chút tò mò hỏi: “Tôi thấy trong tiểu thuyết với trên ti vi đều dùng máu người gì đó vẽ trận pháp, anh chỉ dùng chu sa, sẽ không mất đi hiệu lực chứ!”
Lăng Hư liếc xéo Lâm Giai một cái: “Hừ, anh thì biết cái gì! Cần dùng máu người triệu hoán ngoại trừ khế ước thức thần ra thì đều là tà ma ngoại đạo mới cần máu người cung phụng.”
Lâm Giai cười không nói chuyện, rất nhiều lần sóng vai chiến đấu đã biến bọn họ trở thành đồng bọn. Cho nên coi như vui đùa một chút châm chọc nhau đều không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đối với điều này, Lâu Vũ Tranh tỏ vẻ mình thật sự rất bất đắc dĩ, loại cảm giác hoàn toàn không có sự nghiêm túc của sắp chiến đấu là thế nào chứ! Suy xét đến kinh nghiệm trong quá khứ, Lâu Vũ Tranh đỡ trán: “Bớt tranh cãi đi, nếu không lại vẽ sai đấy.”
“Lại?” Cố An Nhiên ở bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, hiển nhiên anh ta đã bắt được điểm đặc thù nào đó.
Lâu Vũ Tranh giả vờ khụ hai tiếng, dùng ánh mắt đặc biệt chân thành tha thiết nhìn về phía Cố An Nhiên: “Khụ khụ, nói sai, nói sai!”
Cố An Nhiên đột nhiên cảm thấy mình quá áp lực. Anh ta có thể chết ở trên tay mấy người không đáng tin này không!
Rõ ràng hình tượng của anh ta là BOSS tổng tài quyến rũ đẹp trai cool ngầu - ô, có phải có cái gì vào loạn không?
Tóm lại, Lăng Hư rất nhanh đã vẽ xong trận pháp, đó là một trận Âm Dương vẽ bằng chu sa.
Sau đó sắc mặt anh trở nên nghiêm túc: “Vũ Tranh, em và anh Cố phân biệt ngồi ở hai chỗ mắt trận âm dương.”
Rõ ràng nói ba phải thế nào cũng được, Cố An Nhiên lại rất tự nhiên đến chỗ mắt trận dương, dường như rất quen thuộc với trận pháp này. Lâu Vũ Tranh, trước đó đã nhìn thấy trận pháp liên quan ở trên sách cổ nhà Lăng Hư, cũng rất nhanh tìm được vị trí.
Xem hai người đều ngồi xuống vị trí tương ứng rồi, Lăng Hư cầm kiếm gỗ trong tay ném cho Lâm Giai. Lâm Giai tất nhiên rất đẹp trai đón lấy sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lăng Hư, mà Lăng Hư cũng không úp úp mở mở: “Lâm Giai, anh cầm kiếm gỗ hộ pháp cho chúng tôi. Đợi sau khi tôi thi pháp, có lẽ anh sẽ nhìn thấy được hiện tượng vượt qua tự nhiên. Một khi mấy thứ kia muốn công kích tôi và hai người Vũ Tranh thì anh dùng kiếm gỗ giết bọn nó. Tôi tin tưởng, anh có thể.”
Lâm Giai được giao trọng trách gật đầu, tuy rằng kiếm gỗ không dùng thuận tay như súng, nhưng anh lại không sợ gì cả.
Ngay sau đó, Lăng Hư bắt đầu đi bộ quanh trận pháp của Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên. Giữa những bước chân của anh có sự huyền diệu nào đó. Nếu nhìn chằm chằm vào hai chân anh thì sẽ có một loại cảm giác hoảng hốt đến không biết thời gian.
Mà Cố An Nhiên rơi vào loại cảm giác vi diệu này đột nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh. Sau đó anh ta nháy mắt thoát khỏi trạng thái này, ánh mắt anh ta là sự phức tạp xưa nay chưa từng xuất hiện, có lẽ thật sự không nên coi khinh đám người không đáng tin cậy này. Loại chuyện giả heo ăn thịt hổ này, cũng không phải là một mình anh ta biết làm!
Mà lúc Lăng Hư đi bộ, không gian vốn đóng kín này thế mà có gió nổi lên. Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên không dao động, thật giống như không cảm giác được gió, mà Lăng Hư vẫn duy trì động tác đi bộ, không có phản ứng đặc biệt nào với ngọn gió vốn không nên tồn tại này.
Mà gió này biến thành thứ đồ trong suốt màu trắng đánh về phía mấy người Lâu Vũ Tranh, sắc mặt Lâm Giai nghiêm lại, vội vàng múa may kiếm gỗ đào bổ tới! Lại nói công kích vật lý thoạt nhìn không có hiệu quả này thế mà linh hồn cứ như vậy nhẹ nhàng bị Lâm Giai chém tan thành mây khói.
Rất nhanh, Lăng Hư đi xong bước Thiên Cương, anh ngạo nghễ đứng ở trước mặt hai người, vứt phù chú trong tay lên trời. Ngay sau đó, đỉnh đầu Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên thế mà phân biệt toát ra sợi tơ màu đỏ. Sau đó sợi tơ kia và phù chú trên bầu trời dung hợp với nhau, biến thành một con hạc giấy lóe lên ánh sáng đỏ!
Mà tất cả linh hồn xuất hiện như quái vật trước đó cũng biến mất tăm, Lăng Hư cao giọng nói: “Đuổi theo hạc giấy kia mau!” Rồi dẫn đầu chạy như bay ra ngoài, Lâu Vũ Tranh cũng dứt khoát đứng dậy chạy theo ra ngoài.
Cố An Nhiên đứng lên sau đó liếc Lâm Giai một cái: “Anh có khỏe không? Anh cảnh sát!”
Rõ ràng là lo lắng thăm hỏi, nhưng vào trong tai Lâm Giai quả thực chính là trào phúng năng lực của anh. Cho nên anh nở một nụ cười cực kỳ tà ác với Cố An Nhiên: “Anh vẫn tự mình cẩn thận một chút thì hơn!”
Nói xong, Lâm Giai cũng nhanh chóng đuổi theo. Cố An Nhiên không nói gì, theo sát phía sau.
Hạc giấy bay không quá nhanh, chậm rì rì làm người ta lo lắng nó có thể cứ như vậy rơi xuống không. Cuối cùng hạc giấy dừng ở trước một cánh cửa màu xám. Lâm Giai ở phía sau quan sát phương hướng rồi nói với mọi người: “Phía sau cửa này là chỗ thả súc vật để làm cho du khách trên thuyền ăn, chẳng lẽ hung thủ lại trốn ở chỗ này?”
Lâu Vũ Tranh cũng tán đồng gật đầu: “Anh Giai nói cực kỳ có khả năng. Cho dù có người điều tra, mùi ở nơi này nồng như vậy, chắc chắn sẽ không xem tỉ mỉ!”
Đồng thời, Lâm Giai đã mở cửa ra. Một mùi thuộc về phân lợn tràn ra theo cửa mở thật làm người ta khó chịu muốn chết. Mọi người hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, không ở thêm giây phút nào nữa. Nhưng mà bọn họ cũng không phải là những thuyền viên làm qua loa cho xong kia, họ căng da đầu đi vào, bất ngờ nhìn thấy một người mặc rách tung tóe ngồi ở trong một góc.
Người đàn ông kia... chính là ông chủ Tôn, nhìn thấy bọn họ tiến vào hiển nhiên rất giật mình. Có lẽ vì người đến trước đó đều không bước hẳn vào, làm ông ta buông lỏng cảnh giác, không ngờ vậy mà có người không sợ mùi này đi thẳng vào giống ông ta. Sau khi nhìn rõ người đến là ai, ông ta vốn đang hoảng sợ, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ lại cuồng loạn: “Cố An Nhiên, cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi! Nếu không phải vì cậu, nếu không phải cậu, tôi vẫn còn làm ông chủ! Sao tôi có thể biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này!”
Nhìn kẻ địch ngày xưa rách nát như vậy, Cố An Nhiên không hề có bất kỳ đồng tình gì, ngược lại lạnh nhạt nói: “Thương trường như chiến trường, ông thua một chiêu, cũng trách không được tôi!”
Hiện tại ông chủ Tôn chật vật đến nhường nào, ông ta cũng hận Cố An Nhiên, người hại ông ta biến thành như này đến bấy nhiêu. Mà giờ phút này Cố An Nhiên lại có thái độ bình tĩnh thản nhiên, càng là làm ông chủ Tôn giận tới cực điểm, thậm chí còn có chút điên cuồng: “Được! Được lắm! Thương trường bại bởi cậu là do tôi không đấu nổi với cậu! Nhưng tôi đã hèn mọn tránh ở nơi dơ bẩn này rồi. Vì sao mấy người không chịu buông tha cho tôi!”
Lần này đến lượt Lâu Vũ Tranh phẫn nộ. Cô không có chút xíu cảm tình nào với ông chủ Tôn từ chuyện của An Đế. Bởi vì vẫn luôn không có chứng cứ xác thực cho nên không làm được gì, hiện giờ ông chủ Tôn nghèo túng, cô tất nhiên không đồng tình, không đi lên giẫm thêm một chân đã là cô lương thiện rồi. Đương nhiên, Lâu Vũ Tranh không có khả năng lương thiện, cho nên cô quyết định đi lên giẫm một chân: “Ông đang kể chuyện cười gì đấy! Nếu ông không dùng tà thuật giết người thì chúng tôi cần gì đến đây tìm ông gây rối! Những cô gái bị ông dùng để tu luyện tà thuật kia chẳng làm gì cả, các cô nên chết à! Vì sao ông không buông tha cho các cô ấy đi!”
Lâu Vũ Tranh chất vấn làm Ông chủ Tôn bình tĩnh. Ông ta dùng bàn tay bẩn thỉu xoa tro bụi trên mặt, làm khuôn mặt vốn dĩ đã bẩn lại càng thêm bẩn.
Ông ta nói: “Việc đã đến nước này, các người cũng sẽ không bỏ qua cho tôi! Như vậy! Xuất hiện đi! Người hầu trung thành nhất của tôi, tôi sẽ dùng vị máu thơm ngon từ linh hồn hiến tế cho người, mời ở chỗ này giế t chết đám người dám can đảm mạo phạm vinh quang của người!”
Ông chủ Tôn cắt một vết dài trên tay, máu của ông ta nhỏ ở trên mặt đất, mà trên mặt đất vốn không được mọi người chú ý vậy mà sáng lên một trận pháp màu máu, dường như tỏ rõ có ma vật nào sắp xuất hiện từ nơi đó. Giờ phút này nghĩ đến hơn nửa là quái vật đầu người thân rắn kia.
Mọi người đều căng thẳng nhìn cảnh trước mắt này, mà Lâm Giai lại nã một phát súng vào ông chủ Tôn, nhưng viên đạn đã bị chặn giữa không trung, hiển nhiên là bị lực lượng đặc thù nào đó cản trở. Mà Lâm Giai cũng không thấy uể oải, ngược lại khẽ nói: “Không trách được không có người dùng ngoại lực cắt ngang lúc đang triệu hoán, hóa ra trạng thái này là vô địch.”
Không ai chú ý tới Lâm Giai lạc đề học thuật hiếm thấy, bởi vì quái vật đầu người thân rắn kia thật sự xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy quái vật này sau khi nghe Lâu Vũ Tranh miêu tả không biết bao nhiêu lần.
Lăng Hư nghĩ trước đó bởi vì nghe thấy đối phương là đầu người thân rắn mà liên tưởng đến Nữ Oa Nương Nương, quả thực là xúc phạm thần linh! Tuy rằng thứ này cũng có gương mặt mỹ lệ và mái tóc dài như rong biển, nhưng hơi thở hắc ám trên người kia lại làm cho lòng người kinh hãi.
Nó giống như Siren trong thần thoại Hy Lạp, có thể cất lên tiếng ca tuyệt đẹp, nhưng loại tiếng ca này lại chỉ có thể mang đến cái chết cho con người.
Lăng Hư lấy kiếm gỗ đào từ trong tay Lâm Giai, bước về phía trước chắn trước mặt Lâu Vũ Tranh, lạnh lùng nói: “Lâm Giai, đưa bọn họ đi ra ngoài trước, nơi này để tôi đối phó!”
Máu trên tay ông chủ Tôn không ngừng chảy vào trong thân thể quái vật đầu người thân rắn kia. Ông ta vừa dùng máu cho nó lực lượng vừa cười lớn: “Chúng mày đều sẽ chết ở chỗ này, nơi này sẽ trở thành nấm mồ của chúng mày, mà tao sẽ để Siren biểu diễn một khúc tiễn chúng mày!”
Chỉ thấy cái đuôi thật lớn của nó cuồng bạo vung lên, bắt đầu công kích loạn. Mọi người vội vàng rời khỏi căn phòng kia. Chỗ này quá nhỏ không tiện chiến đấu là lẽ dĩ nhiên, ở vị trí chiến đấu rộng mới có thể giúp bọn họ chiến thắng
Hiện tại tâm tình mọi người đều nặng nề. Lực lượng của thứ này cũng không mạnh như vẻ ngoài, nhưng không ai biết nó có thể biến thành cái loại quái vật một đuôi bổ thuyền thành hai nửa không.
Lăng Hư dùng kiếm thuật uyển chuyển nhẹ nhàng kia chu toàn với quái vật, Lâm Giai bớt thời gian đi quanh bắn lén, tuy rằng không thể tạo thành thương tổn vật lý, nhưng cũng có thể làm động tác của nó chậm lại. Cố An Nhiên lại lặng lẽ ẩn núp về phía sau, định bắt lấy ông chủ Tôn, chỉ có Lâu Vũ Tranh là con gái, đứng ở vị trí an toàn nhìn mọi người chiến đấu.
Tôi cũng muốn giúp mọi người - Lâu Vũ Tranh nghĩ như vậy trong lòng. Cô đột nhiên nghĩ đến trong thân thể mình che giấu năng lực cường đại lại đáng sợ. Cô nhắm mắt lại cố gắng cảm nhận cảm giác khi giết giáo sư Chu nghiên cứu ra sản phẩm thất bại. Khi mở mắt ra, trong mắt cô đã lóe ra màu xanh lục thuộc về loài sói.
Dù sao Cố An Nhiên cũng là một tổng tài bá đạo. Tuy rằng xưng hô này đã bị chơi hỏng rồi, nhưng anh ta lại có quyền sử dụng hoàn thiện nhất với con thuyền nào. Anh thông báo cho Liễu Sinh phong tỏa một không gian tương đối yên tĩnh, bọn họ đứng ở nơi đó xem Lăng Hư dùng chu sa vẽ một trận pháp thật lớn trên mặt đất.
Tuy rằng Lâm Giai đã sớm biết Lăng Hư là đạo sĩ thần côn, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy anh vẽ trận pháp, đừng nói chân tướng đúng là như vậy. Anh không khỏi có chút tò mò hỏi: “Tôi thấy trong tiểu thuyết với trên ti vi đều dùng máu người gì đó vẽ trận pháp, anh chỉ dùng chu sa, sẽ không mất đi hiệu lực chứ!”
Lăng Hư liếc xéo Lâm Giai một cái: “Hừ, anh thì biết cái gì! Cần dùng máu người triệu hoán ngoại trừ khế ước thức thần ra thì đều là tà ma ngoại đạo mới cần máu người cung phụng.”
Lâm Giai cười không nói chuyện, rất nhiều lần sóng vai chiến đấu đã biến bọn họ trở thành đồng bọn. Cho nên coi như vui đùa một chút châm chọc nhau đều không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đối với điều này, Lâu Vũ Tranh tỏ vẻ mình thật sự rất bất đắc dĩ, loại cảm giác hoàn toàn không có sự nghiêm túc của sắp chiến đấu là thế nào chứ! Suy xét đến kinh nghiệm trong quá khứ, Lâu Vũ Tranh đỡ trán: “Bớt tranh cãi đi, nếu không lại vẽ sai đấy.”
“Lại?” Cố An Nhiên ở bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, hiển nhiên anh ta đã bắt được điểm đặc thù nào đó.
Lâu Vũ Tranh giả vờ khụ hai tiếng, dùng ánh mắt đặc biệt chân thành tha thiết nhìn về phía Cố An Nhiên: “Khụ khụ, nói sai, nói sai!”
Cố An Nhiên đột nhiên cảm thấy mình quá áp lực. Anh ta có thể chết ở trên tay mấy người không đáng tin này không!
Rõ ràng hình tượng của anh ta là BOSS tổng tài quyến rũ đẹp trai cool ngầu - ô, có phải có cái gì vào loạn không?
Tóm lại, Lăng Hư rất nhanh đã vẽ xong trận pháp, đó là một trận Âm Dương vẽ bằng chu sa.
Sau đó sắc mặt anh trở nên nghiêm túc: “Vũ Tranh, em và anh Cố phân biệt ngồi ở hai chỗ mắt trận âm dương.”
Rõ ràng nói ba phải thế nào cũng được, Cố An Nhiên lại rất tự nhiên đến chỗ mắt trận dương, dường như rất quen thuộc với trận pháp này. Lâu Vũ Tranh, trước đó đã nhìn thấy trận pháp liên quan ở trên sách cổ nhà Lăng Hư, cũng rất nhanh tìm được vị trí.
Xem hai người đều ngồi xuống vị trí tương ứng rồi, Lăng Hư cầm kiếm gỗ trong tay ném cho Lâm Giai. Lâm Giai tất nhiên rất đẹp trai đón lấy sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lăng Hư, mà Lăng Hư cũng không úp úp mở mở: “Lâm Giai, anh cầm kiếm gỗ hộ pháp cho chúng tôi. Đợi sau khi tôi thi pháp, có lẽ anh sẽ nhìn thấy được hiện tượng vượt qua tự nhiên. Một khi mấy thứ kia muốn công kích tôi và hai người Vũ Tranh thì anh dùng kiếm gỗ giết bọn nó. Tôi tin tưởng, anh có thể.”
Lâm Giai được giao trọng trách gật đầu, tuy rằng kiếm gỗ không dùng thuận tay như súng, nhưng anh lại không sợ gì cả.
Ngay sau đó, Lăng Hư bắt đầu đi bộ quanh trận pháp của Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên. Giữa những bước chân của anh có sự huyền diệu nào đó. Nếu nhìn chằm chằm vào hai chân anh thì sẽ có một loại cảm giác hoảng hốt đến không biết thời gian.
Mà Cố An Nhiên rơi vào loại cảm giác vi diệu này đột nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh. Sau đó anh ta nháy mắt thoát khỏi trạng thái này, ánh mắt anh ta là sự phức tạp xưa nay chưa từng xuất hiện, có lẽ thật sự không nên coi khinh đám người không đáng tin cậy này. Loại chuyện giả heo ăn thịt hổ này, cũng không phải là một mình anh ta biết làm!
Mà lúc Lăng Hư đi bộ, không gian vốn đóng kín này thế mà có gió nổi lên. Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên không dao động, thật giống như không cảm giác được gió, mà Lăng Hư vẫn duy trì động tác đi bộ, không có phản ứng đặc biệt nào với ngọn gió vốn không nên tồn tại này.
Mà gió này biến thành thứ đồ trong suốt màu trắng đánh về phía mấy người Lâu Vũ Tranh, sắc mặt Lâm Giai nghiêm lại, vội vàng múa may kiếm gỗ đào bổ tới! Lại nói công kích vật lý thoạt nhìn không có hiệu quả này thế mà linh hồn cứ như vậy nhẹ nhàng bị Lâm Giai chém tan thành mây khói.
Rất nhanh, Lăng Hư đi xong bước Thiên Cương, anh ngạo nghễ đứng ở trước mặt hai người, vứt phù chú trong tay lên trời. Ngay sau đó, đỉnh đầu Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên thế mà phân biệt toát ra sợi tơ màu đỏ. Sau đó sợi tơ kia và phù chú trên bầu trời dung hợp với nhau, biến thành một con hạc giấy lóe lên ánh sáng đỏ!
Mà tất cả linh hồn xuất hiện như quái vật trước đó cũng biến mất tăm, Lăng Hư cao giọng nói: “Đuổi theo hạc giấy kia mau!” Rồi dẫn đầu chạy như bay ra ngoài, Lâu Vũ Tranh cũng dứt khoát đứng dậy chạy theo ra ngoài.
Cố An Nhiên đứng lên sau đó liếc Lâm Giai một cái: “Anh có khỏe không? Anh cảnh sát!”
Rõ ràng là lo lắng thăm hỏi, nhưng vào trong tai Lâm Giai quả thực chính là trào phúng năng lực của anh. Cho nên anh nở một nụ cười cực kỳ tà ác với Cố An Nhiên: “Anh vẫn tự mình cẩn thận một chút thì hơn!”
Nói xong, Lâm Giai cũng nhanh chóng đuổi theo. Cố An Nhiên không nói gì, theo sát phía sau.
Hạc giấy bay không quá nhanh, chậm rì rì làm người ta lo lắng nó có thể cứ như vậy rơi xuống không. Cuối cùng hạc giấy dừng ở trước một cánh cửa màu xám. Lâm Giai ở phía sau quan sát phương hướng rồi nói với mọi người: “Phía sau cửa này là chỗ thả súc vật để làm cho du khách trên thuyền ăn, chẳng lẽ hung thủ lại trốn ở chỗ này?”
Lâu Vũ Tranh cũng tán đồng gật đầu: “Anh Giai nói cực kỳ có khả năng. Cho dù có người điều tra, mùi ở nơi này nồng như vậy, chắc chắn sẽ không xem tỉ mỉ!”
Đồng thời, Lâm Giai đã mở cửa ra. Một mùi thuộc về phân lợn tràn ra theo cửa mở thật làm người ta khó chịu muốn chết. Mọi người hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, không ở thêm giây phút nào nữa. Nhưng mà bọn họ cũng không phải là những thuyền viên làm qua loa cho xong kia, họ căng da đầu đi vào, bất ngờ nhìn thấy một người mặc rách tung tóe ngồi ở trong một góc.
Người đàn ông kia... chính là ông chủ Tôn, nhìn thấy bọn họ tiến vào hiển nhiên rất giật mình. Có lẽ vì người đến trước đó đều không bước hẳn vào, làm ông ta buông lỏng cảnh giác, không ngờ vậy mà có người không sợ mùi này đi thẳng vào giống ông ta. Sau khi nhìn rõ người đến là ai, ông ta vốn đang hoảng sợ, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ lại cuồng loạn: “Cố An Nhiên, cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi! Nếu không phải vì cậu, nếu không phải cậu, tôi vẫn còn làm ông chủ! Sao tôi có thể biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này!”
Nhìn kẻ địch ngày xưa rách nát như vậy, Cố An Nhiên không hề có bất kỳ đồng tình gì, ngược lại lạnh nhạt nói: “Thương trường như chiến trường, ông thua một chiêu, cũng trách không được tôi!”
Hiện tại ông chủ Tôn chật vật đến nhường nào, ông ta cũng hận Cố An Nhiên, người hại ông ta biến thành như này đến bấy nhiêu. Mà giờ phút này Cố An Nhiên lại có thái độ bình tĩnh thản nhiên, càng là làm ông chủ Tôn giận tới cực điểm, thậm chí còn có chút điên cuồng: “Được! Được lắm! Thương trường bại bởi cậu là do tôi không đấu nổi với cậu! Nhưng tôi đã hèn mọn tránh ở nơi dơ bẩn này rồi. Vì sao mấy người không chịu buông tha cho tôi!”
Lần này đến lượt Lâu Vũ Tranh phẫn nộ. Cô không có chút xíu cảm tình nào với ông chủ Tôn từ chuyện của An Đế. Bởi vì vẫn luôn không có chứng cứ xác thực cho nên không làm được gì, hiện giờ ông chủ Tôn nghèo túng, cô tất nhiên không đồng tình, không đi lên giẫm thêm một chân đã là cô lương thiện rồi. Đương nhiên, Lâu Vũ Tranh không có khả năng lương thiện, cho nên cô quyết định đi lên giẫm một chân: “Ông đang kể chuyện cười gì đấy! Nếu ông không dùng tà thuật giết người thì chúng tôi cần gì đến đây tìm ông gây rối! Những cô gái bị ông dùng để tu luyện tà thuật kia chẳng làm gì cả, các cô nên chết à! Vì sao ông không buông tha cho các cô ấy đi!”
Lâu Vũ Tranh chất vấn làm Ông chủ Tôn bình tĩnh. Ông ta dùng bàn tay bẩn thỉu xoa tro bụi trên mặt, làm khuôn mặt vốn dĩ đã bẩn lại càng thêm bẩn.
Ông ta nói: “Việc đã đến nước này, các người cũng sẽ không bỏ qua cho tôi! Như vậy! Xuất hiện đi! Người hầu trung thành nhất của tôi, tôi sẽ dùng vị máu thơm ngon từ linh hồn hiến tế cho người, mời ở chỗ này giế t chết đám người dám can đảm mạo phạm vinh quang của người!”
Ông chủ Tôn cắt một vết dài trên tay, máu của ông ta nhỏ ở trên mặt đất, mà trên mặt đất vốn không được mọi người chú ý vậy mà sáng lên một trận pháp màu máu, dường như tỏ rõ có ma vật nào sắp xuất hiện từ nơi đó. Giờ phút này nghĩ đến hơn nửa là quái vật đầu người thân rắn kia.
Mọi người đều căng thẳng nhìn cảnh trước mắt này, mà Lâm Giai lại nã một phát súng vào ông chủ Tôn, nhưng viên đạn đã bị chặn giữa không trung, hiển nhiên là bị lực lượng đặc thù nào đó cản trở. Mà Lâm Giai cũng không thấy uể oải, ngược lại khẽ nói: “Không trách được không có người dùng ngoại lực cắt ngang lúc đang triệu hoán, hóa ra trạng thái này là vô địch.”
Không ai chú ý tới Lâm Giai lạc đề học thuật hiếm thấy, bởi vì quái vật đầu người thân rắn kia thật sự xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy quái vật này sau khi nghe Lâu Vũ Tranh miêu tả không biết bao nhiêu lần.
Lăng Hư nghĩ trước đó bởi vì nghe thấy đối phương là đầu người thân rắn mà liên tưởng đến Nữ Oa Nương Nương, quả thực là xúc phạm thần linh! Tuy rằng thứ này cũng có gương mặt mỹ lệ và mái tóc dài như rong biển, nhưng hơi thở hắc ám trên người kia lại làm cho lòng người kinh hãi.
Nó giống như Siren trong thần thoại Hy Lạp, có thể cất lên tiếng ca tuyệt đẹp, nhưng loại tiếng ca này lại chỉ có thể mang đến cái chết cho con người.
Lăng Hư lấy kiếm gỗ đào từ trong tay Lâm Giai, bước về phía trước chắn trước mặt Lâu Vũ Tranh, lạnh lùng nói: “Lâm Giai, đưa bọn họ đi ra ngoài trước, nơi này để tôi đối phó!”
Máu trên tay ông chủ Tôn không ngừng chảy vào trong thân thể quái vật đầu người thân rắn kia. Ông ta vừa dùng máu cho nó lực lượng vừa cười lớn: “Chúng mày đều sẽ chết ở chỗ này, nơi này sẽ trở thành nấm mồ của chúng mày, mà tao sẽ để Siren biểu diễn một khúc tiễn chúng mày!”
Chỉ thấy cái đuôi thật lớn của nó cuồng bạo vung lên, bắt đầu công kích loạn. Mọi người vội vàng rời khỏi căn phòng kia. Chỗ này quá nhỏ không tiện chiến đấu là lẽ dĩ nhiên, ở vị trí chiến đấu rộng mới có thể giúp bọn họ chiến thắng
Hiện tại tâm tình mọi người đều nặng nề. Lực lượng của thứ này cũng không mạnh như vẻ ngoài, nhưng không ai biết nó có thể biến thành cái loại quái vật một đuôi bổ thuyền thành hai nửa không.
Lăng Hư dùng kiếm thuật uyển chuyển nhẹ nhàng kia chu toàn với quái vật, Lâm Giai bớt thời gian đi quanh bắn lén, tuy rằng không thể tạo thành thương tổn vật lý, nhưng cũng có thể làm động tác của nó chậm lại. Cố An Nhiên lại lặng lẽ ẩn núp về phía sau, định bắt lấy ông chủ Tôn, chỉ có Lâu Vũ Tranh là con gái, đứng ở vị trí an toàn nhìn mọi người chiến đấu.
Tôi cũng muốn giúp mọi người - Lâu Vũ Tranh nghĩ như vậy trong lòng. Cô đột nhiên nghĩ đến trong thân thể mình che giấu năng lực cường đại lại đáng sợ. Cô nhắm mắt lại cố gắng cảm nhận cảm giác khi giết giáo sư Chu nghiên cứu ra sản phẩm thất bại. Khi mở mắt ra, trong mắt cô đã lóe ra màu xanh lục thuộc về loài sói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook