Mật Ngọt Hương Đào
Chương 28: Ủy khuất

Chuyển ngữ: Tiểu Sên

Đình Hòa ra khỏi thư phòng, ngay tại hành lang gặp phụ thân Đông Cực đế quân. Đông Cực đế quân uy nghiêm trầm ổn, cao quý bất phàm, Đình Hòa bước lại chào:"Phụ thân."

Đông Cực đế quân ừ một tiếng, nói:"Sao hôm nay lại về đây?"

Đình Hòa ở Di sơn dạy học, lần trước cùng Hồng Châu thần nữ xem mắt mới trở về một lần, không ngờ hôm nay lại về đây. Đình Hòa bèn nói:"Hôm nay hưu mộc, Đình Hòa cố gắng về Cửu Nguyên sơn thăm phụ thân mẫu thân."

Đình Hòa thượng tiên là thiếu chủ duy nhất của Cửu Nguyên sơn, là hậu duệ của thiên giới quý tộc cùng phượng hoàng bộ tộc, thân phận tôn quý không cần nói cũng biết, hắn thuở nhỏ trí tuệ tuyệt đỉnh, ngộ tính cực cao, sau này cũng có thể tu luyện thành kỳ tài giống như Dung Lâm vậy. Đông Cực đế quân cũng cảm thấy kiêu ngạo, ông nhìn Đình Hòa, mới nói:"Chuyện giữa con và nữ yêu Di sơn, mẫu thân con đã nói với ta rồi, con còn muốn nói gì không?"

Đình Hòa bình thản trả lời: "Đình Hòa thật lòng muốn thành thân với A Đào."

Đông Cực đế quân không phản ứng kích động giống như Thanh Loan phu nhân, chỉ thản nhiên gật đầu, con trai đã lớn, hơn nữa nó là thượng tiên tu hành suốt mấy ngàn năm, làm sao dễ dàng bị nữ yêu chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh mê hoặc chứ?

Huống chi bây giờ tam giới đã bỏ luật lệ cũ, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt thì tiên cùng yêu đều có thể thành thân, hơn nữa hậu duệ sinh ra còn xinh đẹp thông tuệ hơn nhiều. Từ đó trên thiên giới cũng có rất nhiều tiên quân lấy nữ yêu làm thê tử, thế tục cũng không có thành kiến gì. Nếu có, chỉ là chuyện môn đăng hộ đối thôi.

Nhưng Cửu Nguyên sơn bọn họ cũng không coi trọng gia thế.

Đông Cực đế quân hỏi ít chuyện về A Đào. Đình Hòa lúc ở Di sơn từng xem qua lý lịch của A Đào, trôi chảy đáp:"Nàng thuở nhỏ không phụ mẫu, suốt ngần ấy năm được Sơn Trưởng di sơn quan tâm. Nhưng nàng vốn thông minh trí tuệ, tu vi cao hơn các yêu khác nhiều."

Ừm, cũng là một cô đào đáng thương.

Đông Cực đế quân gật đầu:"Nếu vậy sau này con đừng bắt nạt người ta đấy. Mẫu thân con bây giờ không chấp nhận, nhưng nếu hai con tình cảm thắm thiết thì sẽ có ngày bà ấy đồng ý thôi."

Đông Cực đế quân là người hiểu lý lẽ, cũng không khắt khe với con dâu, Đình Hòa nghe xong liền nói:"Lời phụ thân, Đình Hòa sẽ ghi nhớ. Trước mắt Cửu Tiêu các cho Di sơn năm danh ngạch, lấy tư chất của A Đào thì đương nhiên có thể nằm trong danh sách được chọn, nếu nàng trở thành đệ tử Cửu Tiêu các thì thành kiến của mẫu thân với nàng chắc sẽ giảm một ít."

Thanh Loan phu nhân thích nữ tử hiền lành đoan trang, nhưng a Đào không phải loại hình như vậy, nên phải chọn cách khác.

Thế cũng tốt. Đông Cực đế quân lấy từ trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Đình Hòa:"Mua ít quần áo nữ trang cho tiểu cô nương đi, con bé từ nhỏ không có ai chăm sóc, nay đi theo con, con đương nhiên phải đối xử tốt với nó hơn, đừng để nó chịu ấm ức."

Đình Hòa có nhiều tài sản riêng, đương nhiên không thiếu ngân phiếu, hơn nữa tiền riêng của phụ thân cũng có hạn, mấy ngàn năm mới tiết kiệm được từng này. Nhưng ý tốt của phụ thân không thể từ chối, Đình Hòa bất đắc dĩ nhận lấy.

Lúc hắn sắp rời khỏi Cửu Nguyên sơn để quay về Di sơn, Đông Cực đế quân bỗng nghĩ tới gì đó, khẽ ho một tiếng, nói nhỏ với Đình Hòa: "Chuyện hôm nay ta nói với con, đừng để mẫu thân con biết nhé."

Đình Hòa mỉm cười gật đầu.



Thanh Loan phu nhân nhìn A Đào ngồi đối diện mình, tư thế ngồi chẳng hề đoan trang như tiên nữ thiên giới, cứ nghiêng bên nọ ngả bên kia, mặt cũng không trang điểm nhưng lại mười phần quyến rũ, đúng là trời sinh yêu diễm.

Bà càng nhìn càng không thích, liền hỏi: "Thế nào? Điều kiện như vậy ngươi vừa lòng chưa?"

Có thể giúp nàng ra khỏi Di sơn, đối Di sơn tiểu yêu mà nói thì đúng là cám dỗ khó cưỡng lại nổi. Nhưng mà tìm phu quân cho nàng...

Ngón tay nõn nà của A Đào xoay xoay chén, nhìn Thanh Loan phu nhân nói:"Thượng tiên thân thể cường tráng, tu vi rất cao, ta dùng thuận tay, cũng không định đổi."

Dám "dùng" con trai của bà! Lại còn dùng mấy lần!

Sắc mặt Thanh Loan phu nhân nhất thời cứng ngắc, nay cầm chén nổi gân xanh. Lúc trước Đình Hòa vẫn giữ mình trong sạch nên thanh danh bên ngoài vô cùng tốt, nhưng người làm mẫu thân như bà vẫn luôn lo lắng. Mà nay Đào yêu này nói Đình Hòa thân thể cường tráng, vậy chứng tỏ con trai cũng khỏe mạnh dũng mãnh.

Vậy là tốt rồi. Tức giận xong, nỗi lo của Thanh Loan phu nhân cũng buông xuống

Nhưng Đào yêu này chẳng biết xấu hổ, thật sự là...... Thanh Loan phu nhân là người nóng tính, nếu không phải Đình Hòa để ý Đào yêu này như vậy thì bà đã không hạ mình đến đây thương lượng với nàng ta.

Thế mà dám không nể mặt bà.

Nếu vậy thì thôi, không có gì để nói nữa. Thanh Loan phu nhân đứng dậy, tức giận nói: "Được thôi, nếu ngươi đã ngu muội như thế, ra khỏi Di sơn cũng là tai họa, nên vĩnh viễn bị nhốt tại nơi này. Còn Đình Hòa, ta cũng muốn nhìn xem nó có thể vì một nữ yêu như ngươi mà không quay về Cửu Nguyên sơn hay không."

Nói xong đứng dậy.

Tiểu nhị ở quán trà liền đi lại tính tiền.

A Đào chưa bao giờ đến nơi thế này, nếu đến thì cũng do Thược Dược lôi kéo nàng đi, trên người cũng không có nửa đồng tiền, nàng thản nhiên nói:"Ta không có bạc." Đây là lời nói thật. Nàng không có thói quen giữ tiền, cũng chẳng làm gì ra tiền.

Tiểu nhị cũng biết nhìn người, liền quay sang vị phu nhân y phục đẹp đẽ: "Phu nhân người xem, tiền trà này......"

Cùng trưởng bối uống trà còn muốn bà trả tiền nữa. Thanh Loan phu nhân tâm cao khí ngạo, mặc dù tức nhưng cũng không muốn uống trà Đào yêu mời, lập tức lấy trong tay áo ra một miếng vàng lá, đặt mạnh lên bàn, sau đó phất tay áo rời đi.

Gặp Thanh Loan phu nhân xong, A Đào liền đi lên đỉnh Lưu Vân tu luyện, mãi đến chạng vạng mới trở về học xá.

Giống như thường ngày đến nhà ăn dùng cơm cùng Thược Dược.

Từ sau khi đi cắm trại dã ngoại trên đỉnh Lưu Vân lại có thêm Dạ Đàm nữa.

Thược Dược hôm nay ăn rất nhanh. Dạ Đàm hỏi:"Ăn nhanh vậy làm gì?"

Thược Dược lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: "Lan Hoa sư huynh hẹn ta đi ngắm trăng......" Nàng da mặt mỏng, nói xong thẹn thùng lấy tay áo che mặt: "Ai da, không nói với huynh nữa."

Thược Dược vội vàng dùng cơm, sau đó tạm biệt A Đào, đi ra ngoài gặp Lan Hoa sư huynh.

Dạ Đàm cầm đôi đũa chọc chọc chén cơm, nói: "Chẳng phải một cây hoa lan tinh thôi sao? Chỉ biết ra vẻ thanh cao, lừa được mấy tiểu yêu ngốc nghếch thôi."

Dạ Đàm không thích gã nam yêu Lan Hoa nói chuyện chậm rì, nhìn thấy ai cũng mỉm cười này.

...... Chỉ thích vờ vịt thôi.

A Đào không nói gì, từ khi nàng cứu Thược Dược thì Thược Dược vẫn luôn đi theo nàng, nay lại thường xuyên đi cùng Lan Hoa, nàng tự nhiên cũng nhàn hạ. Dù sao có nàng ở đây Thược Dược sẽ không bị ai khi dễ. Ăn một chút thức ăn mặn, lại thấy đồ ăn này không hợp khẩu vị, bỏ đũa xuống.

Không ăn sao? Dạ Đàm nhìn A Đào đi rồi, gọi với theo:"Không ăn thì ta ăn nhé." Thấy A Đào không trả lời, liền kéo đĩa thịt của A Đào lại ăn. Ăn ăn, lại nghĩ đến gã Lan Hoa kia, đôi mày thanh tú nhíu lại.



Đến tối Thược Dược vẫn chưa về, A Đào nằm trên cành cây trước học xá.

Chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn tà váy tung bay.

A Đào mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là vầng trăng sáng tỏ, quầng sáng nhẹ nhàng lan tỏa, mà trước mặt trăng lại có một chấm đen.

Chấm đen ngày càng gần, cũng ngày càng lớn, chỉ thấy một con ngựa trắng vỗ cánh bay về hướng này, con ngựa cao lớn vô cùng, hai cánh trắng muốt quạt từng luồng gió. Đó là thiên mã trên thiên giới, vô cùng tôn quý.

Đình Hòa thượng tiên an vị trên thiên mã.

Sau lưng hắn là trăng sáng rực rỡ, ngựa bay đến trước ngọn cây, thượng tiên trên lưng ngựa cúi người xuống, tóc đen tung bay, giơ tay về phía nàng dịu dàng nói: "Đưa tay cho ta."

Bóng đêm yên tĩnh, thanh âm của hắn mang theo cảm giác kỳ ảo.

Hôm nay là hưu mộc, ba vị Tiên quân đều về thiên giới. A Đào không biết vì sao hắn lại quay về sớm như vậy, nhưng cũng ngoan ngoãn đưa tay cho hắn.

Sau đó nhẹ nhàng bị kéo lên lưng ngựa, ngồi trong lòng hắn.

Đi đến căn nhà nhỏ trước đây của A Đào, Đình Hòa hỏi nàng:"Quyển hộ tịch của nàng ở đâu?"

Di sơn mặc dù hỗn loạn nhưng mỗi nhà đều có hộ tịch riêng, a Đào sống một mình đương nhiên cũng có hộ tịch. Có điều nàng xưa nay lười biếng, quyển hộ tịch nho nhỏ không biết nhét ở đâu rồi.

Đình Hòa thấy nàng có vẻ đã quên, cũng hiểu tính nàng nên không hỏi tiếp nữa, bảo nàng ngồi một bên.

Sau đó đưa mấy xâu đồ nướng mua ở Cửu Tiêu các cho nàng.

Nàng ngồi ăn một bên, còn hắn đi tìm hộ tịch.

Tìm gần nửa canh giờ Đình Hòa mới thấy quyển hộ tịch đầy bụi dưới gầm giường, lập tức mỉm cười vui sướng, phủi phủi bụi đất bên trên, cẩn thận cất vào tay áo.

Rồi lại vội vàng cùng a Đào lên lưng thiên mã, bay khỏi Di sơn.

Di sơn cây cối um tùm, gió lớn gào thét, không thể sánh với thiên giới phồn thịnh. A Đào ngồi trên thiên mã, nhìn thiên mã xuyên qua tầng mây dày, phá kết giới ra khỏi Di sơn. Nàng xưa nay lãnh đạm, nhưng hôm nay ngồi trên thiên mã nhìn thấy múi sông đẹp đẽ, chung quanh trăng sáng sao thưa, còn cả những tòa dinh thự dưới chân nữa, dù sao sáu trăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Di sơn, nhìn tới hoa mắt.

Đến thiên giới trời bỗng sáng rực, khung cảnh hùng vĩ bao la.

Thiên giới lệch giờ so với Di sơn, ở Di sơn là đêm khuya, mà thiên giới lại là giữa trưa.

Đi đến Tư Duyên cục – nơi quản lí nhân duyên trên thiên giới.

A Đào lúc này mới quay qua hỏi thượng tiên:"Thượng tiên định làm gì?"

Đình Hòa thấy Đào yêu ngày thường không để ý tới ai, lại thích trêu chọc mình, cả đoạn đường đến đây thì tò mò nhìn quanh, cảm giác như tiểu nữ hài ngốc nghếch, Hắn khẽ mỉm cười, bên tai lại nóng lên, sau đó lấy trong tay áo ra mấy thứ đưa cho a Đào: "Đây là tài sản riêng của ta, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không để nàng phải ủy khuất."

A Đào nhận lấy, cúi đầu xem.

Là một xâu chìa khóa, một xấp dày phòng khế, địa khế, thiên khế(*), còn cả một xấp ngân phiếu mười vạn dày cộm.

Phòng khế, địa khế, thiên khế(*): giống như sổ đỏ/ giấy sở hữu nhà cửa, đất đai cùng khoảng trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương