Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
-
Chương 28-30
Chương 28
Nguyễn Yên nghi hoặc nhận lấy túi bánh ngọt, sờ sờ hình dạng bên trong thì phát hiện ra đây là một cái hộp tròn: “Đây là cái gì thế ạ?”
“Bánh mocha phô mai.”
“Mocha phô mai ạ?” Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Yên là ‘đây không phải là hương vị bánh yêu thích nhất của cô hay sao?’ Nhưng cô càng ngạc nhiên hơn chính là: “Sao tự nhiên anh lại mua bánh này thế…”
Người đàn ông rũ mắt nhìn vẻ mặt vui mừng và ngạc nhiên của cô gái, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, trong tim anh khẽ rung động, anh dời ánh mắt đi, giọng nói bình thản như thường:
“Được người khác giới thiệu nên anh tùy tiện đặt một cái.”
Mặc dù là tùy tiện đặt nhưng lại vừa khéo là món cô thích ăn nhất…
Mày mắt Nguyễn Yên cong cong, cũng không bởi vì những lời này mà cảm thấy không vui: “Cảm ơn anh.”
Nguyễn Yên nói xong rồi kéo tay Chu Mạnh Ngôn, anh dẫn cô đi ra khỏi đình.
Trọng Trạm Tĩnh đứng ở ngoài đình Đào Tiên nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, sau đó nhìn thấy bọn họ đi về phía mình, những ngón tay cầm túi xách khẽ run lên.
Khi bọn họ đi đến trước mặt, Trọng Trạm Tĩnh cong khóe miệng lên, mỉm cười: “Thì ra là Nguyễn Yên đang ở đây, cô chờ một mình rất lâu rồi đúng không?”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh thì nở nụ cười dịu dàng:
“Không có, tôi mới đến đây không lâu.”
“Vậy lát nữa hai người dự định sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ừm…” Nguyễn Yên cũng không biết, Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh mở miệng: “Chúng tôi sẽ trở về nghỉ ngơi.”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ gật đầu, cô ta cảm thấy hơi nước mờ mịt đang dâng lên sắp làm mờ đi đôi mắt, cũng may xung quanh chỉ có một ngọn đèn đường yếu ớt nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của cô ta.
Trọng Trạm Tĩnh cố nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, cười nói: “Vậy thì tôi cũng đi về đây, tôi sẽ đi xuống con đường dưới kia, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, mai gặp lại.”
Trọng Trạm Tĩnh không chờ câu trả lời, xoay người đi xuống bậc đá.
Khi Trọng Trạm Tĩnh hoàn toàn biến mất trước mắt hai người, cô ta lao nhanh về phía trước giống như đang chạy trối chết, rẽ vào một nơi không có ai, cô ta dựa vào tường đá rồi bưng kín miệng, cố kìm nén tiếng nức nở.
Hóa ra tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều là do cô ta tự mình đa tình.
Chu Mạnh Ngôn vốn không nhớ ngày sinh nhật của cô ta, bánh ngọt kia vậy mà lại là chuẩn bị cho Nguyễn Yên.
Cô ta còn tưởng rằng anh sẽ đưa cô ta đến nhà hàng Băng Tuyền, tặng bánh kem cho cô ta, thậm chí sẽ lắng nghe ước nguyện của cô ta, cho dù điều đó chỉ xuất phát từ quan hệ bạn bè.
Nhưng anh không hề nhắc đến sinh nhật của cô ta dù chỉ là một câu, đã nhiều năm như vậy, cô ta chỉ là một sự tồn tại nhạt nhòa trong lòng anh, chỉ là một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí cô ta còn hy vọng xa vời rằng khi cô ta về nước, anh có thể sẽ có một chút thay đổi đối với cô ta, nhưng chẳng có bất kỳ điều gì cả.
Người duy nhất có tư cách đứng cạnh Chu Mạnh Ngôn lúc này chỉ có mỗi Nguyễn Yên.
Trọng Trạm Tĩnh ngồi xổm xuống, che đi đôi mắt tràn ngập nước mắt nóng hổi.
Ở bên kia.
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đi về chỗ ở.
Xung quanh chỉ có âm thanh êm dịu của nhạc cổ giống như núi non sông nước vờn quanh bên tai, thư thái và nhàn nhã.
Xung quanh không còn người nào khác, trong một không gian tối tăm, Nguyễn Yên chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông ở bên cạnh, cô khoác tay anh, cử chỉ vô cùng thân mật giống như hai người họ chẳng khác gì một đôi vợ chồng bình thường, thế nhưng vẫn có một số khác biệt ——
Chu Mạnh Ngôn cả ngàn năm cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, Nguyễn Yên càng không biết nói cái gì nên hai người cứ lặng lẽ cùng nhau bước đi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ được truyền đến từ phía trước.
Nguyễn Yên sửng sốt: “Có đứa bé nào đang khóc sao?”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên thì nhìn thấy một cậu bé mặc chiếc áo khoác quân đội nhỏ màu xanh lục đứng bên cạnh ghế đá ở ngã rẽ phía trước, ngơ ngác đứng khóc tại chỗ.
Anh dẫn Nguyễn Yên đi đến chỗ cậu bé kia, Nguyễn Yên nghe thấy tiếng khóc càng ngày càng gần, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn dừng lại, cô nhẹ nhàng khua tay vài cái thì chạm vào đầu cậu bé.
Đôi tay cô nắm lấy hai vai của đứa trẻ sau đó ngồi xổm xuống rồi hỏi bằng giọng nói dịu dàng: “Bạn nhỏ này, vì sao em khóc thế?”
“Huhu không thấy ba mẹ đâu nữa, em… Em không tìm thấy bọn họ…”
Cậu bé khóc nấc nghẹn ngào, Nguyễn Yên nghe thấy mà trái tim cũng muốn tan chảy: “Ngoan nào, trước hết em đừng khóc nữa nhé, có phải em tên là Phương Phương không?”
“Dạ…”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cậu bé không có một chút ấn tượng này: “Em biết thằng bé sao?”
Nguyễn Yên đứng lên, quay mặt về phía anh và giải thích: “Em nhớ giọng nói của thằng bé, sáng hôm nay thằng bé ngồi cùng một chiếc thuyền với chúng ta đến đây, chắc là con của một cặp vợ chồng nào đó.”
Bởi vì không nhìn thấy nên thính giác của Nguyễn Yên sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén và có khả năng nhận biết âm thanh tốt hơn.
Nguyễn Yên hỏi Phương Phương ba mẹ của bé tên là gì, đứa trẻ nói ra tên, quả nhiên bé là con của phó tổng một công ty cũng có mặt trong cuộc hội nghị ngày hôm nay.
Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho đối phương, đầu dây bên kia nói sẽ đến ngay lập tức.
Nguyễn Yên ngồi xổm xuống, chạm đến khăn giấy trong túi xách rồi lấy ra một tờ, ngón tay cô nâng lên chậm rãi chạm vào gương mặt của cậu bé, lau đi nước mắt cho bé rồi dỗ dành: “Anh chị đã gọi cho ba mẹ em đến đây rồi, bọn họ sẽ đến đón em ngay lập tức, đừng khóc nữa có được không?”
“Dạ…”
“Phương Phương nói cho chị nghe xem em mấy tuổi rồi?”
“Năm nay em bốn tuổi ạ.”
“Bốn tuổi rồi à, sao Phương Phương lại chạy tới đây một mình…”
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt xuống nhìn Nguyễn Yên vô cùng kiên nhẫn dỗ dành đứa bé với nụ cười ấm áp và điềm tĩnh trên gương mặt.
Phương Phương nhìn đôi mắt vô hồn của Nguyễn Yên không nhìn gương mặt của bé mà hơi nhìn nghiêng xuống dưới thì bé đưa tay đến trước mặt cô một lúc rồi nghi ngờ hỏi: “Chị ơi, có phải chị không nhìn thấy không ạ?”
Nguyễn Yên sửng sốt: “Ừm.”
“Vậy thì có phải chị cảm thấy rất khó chịu hay không ạ?”
Nguyễn Yên nắm lấy tay cậu bé rồi lắc đầu, vẫn cười tươi như trước: “Đây chỉ là tạm thời mà thôi, sau này sẽ tốt hơn.”
Lúc này, ba mẹ của Phương Phương đã chạy tới đây: “Sao con lại chạy lung tung khắp nơi thế này, làm ba mẹ lo lắng muốn chết!”
“Ba ơi, mẹ ơi ——”
Người phụ nữ bế cậu bé lên, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên, cảm kích nói: “Chu tổng, Chu phu nhân, cảm ơn hai người rất nhiều.”
Ba của Phương Phương bắt tay với Chu Mạnh Ngôn: “Xin lỗi, đã làm phiền hà hai người rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nói: “Không sao, chủ yếu là do vợ tôi nhận ra con của hai người nên tôi mới có thể gọi điện ngay cho hai người.”
Người phụ nữ có chút kinh ngạc bởi vì cô biết Nguyễn Yên không thể nhìn thấy: “Thì ra là thế, thật sự cảm ơn Chu phu nhân…”
Cô gái ngượng ngùng: “Không có gì, đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Sau khi một nhà ba người nói đi nói lại lời cảm ơn thì cuối cùng cũng rời đi, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi Nguyễn Yên vừa nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được cười thành tiếng, sau khi nhận ra Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh thì cô lập tức hạ khóe miệng xuống.
Người đàn ông nghe thấy tiếng cười, nghiêng đầu nhìn cô, vài giây sau khẽ hỏi: “Cười cái gì thế?”
“Em chỉ là… Nghĩ đến bản thân khi còn nhỏ cũng đã từng đi lạc.”
Nguyễn Yên khẽ lắc chiếc bánh trong tay, nhớ lại chuyện của thời thơ ấu: “Mấy năm đầu học tiểu học, khi ấy em vẫn còn ở Tô Thành với bà ngoại, vốn dĩ đều là người trong nhà đưa đón em đi học nhưng bọn họ không cho phép em ăn quà vặt ven đường, sau này em nói với bọn họ là em muốn tự mình đi đến trường và tự về nhà sau khi tan học.
Ai biết được ngày hôm sau em đi học một mình thì nhìn thấy ven đường có một ông cụ bán kẹo bông gòn, em muốn ăn cực kỳ nhưng trong túi không có tiền nên cứ đi theo ông ấy, ông cụ nhìn thấy em vẫn cứ đi theo mãi thì hỏi em có muốn mua hay không, em nói em không có tiền, ông ấy nhìn thấy dáng vẻ của em giống như sắp ch ảy nước miếng ra nên cho em một cây kẹo bông gòn nhỏ, em li3m kẹo bông gòn một cái, vừa ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy xung quanh là một nơi xa lạ, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, sợ tới mức bật khóc.”
Chu Mạnh Ngôn nhớ lại những bức ảnh chụp của Nguyễn Yên trong album đã xem ngày hôm qua, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô.
“Sau đó một người hàng xóm gần nhà em vừa khéo đi ngang qua, nhìn thấy em đứng khóc ở đó thì chở em đến trường học bằng xe đạp. Khi tới lớp học, em cầm cây kẹo bông gòn mà mắt đỏ hoe, bạn nam trong lớp còn trêu đùa nói em cướp kẹo bông gòn của người khác nên bị người ta bắt nạt đến khóc.” Nguyễn Yên mỉm cười và lẩm bẩm: “Làm ơn đi, trông em giống như đồ ham ăn vậy sao?”
Anh nhìn chiếc bánh trong tay cô rồi trêu đùa:
“Đúng thật là đồ ham ăn.”
Nguyễn Yên: “……” Người này vậy mà lại trêu cô?
Cô lại nhớ về quá khứ: “Xung quanh nhà bà ngoại có rất nhiều anh chị đều trạc tuổi em, sau này em đi học cùng với bọn họ, bọn họ cùng em lén ăn quà vặt, còn dẫn em đi chơi khắp mọi nơi nữa.”
Khi người đàn ông nghe thấy hai từ “hàng xóm” thì cụp mắt xuống rồi nói:
“Tuổi thơ của em rất vui vẻ.”
Nguyễn Yên không nghe ra cảm xúc trong lời nói của anh, gật gật đầu: “Trẻ con mà, không lo không nghĩ, chẳng có phiền não gì cả.”
Đồng tử của Chu Mảnh Ngôn dần tối xuống, suy nghĩ trôi xa ——
“Ê, mày cũng có tư cách chơi với bọn tao sao? Cút đi cho tao!”
“Nhà mày không có tiền, mày sắp phải dọn đi rồi, dọn đến cái mương hôi hám sống cùng với lũ chuột!”
“......”
Anh cố nén cảm xúc trào lên trong lòng, giọng nói rất nhạt: “Khá tốt.”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Chắc là tuổi thơ của anh thú vị hơn em rất nhiều đúng không? Em cảm thấy con trai sẽ có thể chơi nhiều hơn một chút.”
“Tới rồi.”
Anh nói.
Hai người vừa lúc đi đến cổng biệt thự, đề tài đành phải chấm dứt.
Cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, bọn họ đi qua sân, cuối cùng vào trong nhà.
Nguyễn Yên thay giày xong thì được Chu Mạnh Ngôn dẫn tới phòng khách, cô ngồi ở trước ghế sô pha vui vẻ mở túi bánh ngọt rồi lấy bánh mocha phô mai ra: “Mạnh Ngôn, anh có muốn ăn không?”
Người đàn ông đi đến phòng bếp: “Không ăn.”
Vậy thì cô sẽ tận hưởng một mình vậy.
Cô sờ s0ạng mở ra giấy gói rồi lấy cái hộp đậy trong suốt bên trên ra, cô bưng bánh kem lên, một tay cầm nĩa, đầu tiên là thử đụng vào mấy cái để thăm dò đại khái hình dạng của nó.
Ăn bánh kem một mình đúng thật là không tiện cho lắm vì cô phải tự mình chậm rãi lần mò.
Cô dùng nĩa chậm rãi xúc một miếng đưa vào trong miệng, vị phô mai ngọt ngào hòa quyện cùng với vị mocha ngập tràn khắp mỗi một góc trong khoang miệng của cô, cô cảm thấy đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Nó giống như hương vị bánh kem bà ngoại đã từng làm, mỗi một miếng đều ngọt tận đáy lòng.
Người đàn ông mang ly nước đi ra từ phòng bếp thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang ăn bánh kem với vẻ mặt thỏa mãn nho nhỏ trên gương mặt, giống như muốn hòa vào hư không vậy.
“Ăn ngon không?”
Cô gật đầu như giã tỏi: “Cực kỳ ngon ạ, em cảm thấy cái bánh này không ngấy chút nào.”
Cô vừa dứt lời thì chóp mũi đã bị khăn giấy lau một cái, Nguyễn Yên bỗng nhiên ngây người, sờ sờ cái mũi của mình: “Em, em không cẩn thận để dính lên rồi sao…”
“Ừ.”
Nguyễn Yên lấy mu bàn tay lại cọ cọ chóp mũi, gương mặt đỏ bừng.
Chú ý tướng ăn, chú ý tướng ăn QAQ…
“Đi lên lầu đi.”
Vì thế Nguyễn Yên bị Chu Mạnh Ngôn mang lên trên lầu, tới phòng ngủ, cô ngồi ở trước bàn nhỏ tiếp tục ăn bánh kem còn người đàn ông thì đi đến phòng sách để xử lý một số công việc còn lại.
Đang làm việc thì Đằng Hằng gọi điện tới.
“Chu Mạnh Ngôn, hôm nay tôi nhìn thấy chị Trạm Tĩnh đăng bài lên vòng bạn bè, lần này cậu đi Tô Thành cùng với chị ấy sao?”
“Tình cờ gặp thôi.”
“Ồ, trùng hợp thế, hôm nay vừa khéo là sinh nhật của chị Trạm Tĩnh, chờ hai người trở về thì chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho chị ấy.”
“Sinh nhật của chị ấy?”
“Đúng rồi, cậu sẽ không quên đấy chứ?”
“Chưa từng nhớ.”
Chu Mạnh Ngôn chưa từng nhớ sinh nhật của người khác.
Bởi vì anh thậm chí không có sinh nhật của riêng mình.
“Haiz, cậu thật là, vậy không có việc gì nữa thì tôi cúp đây.”
“Ừ.”
Chu Mạnh Ngôn cúp điện thoại, không nghĩ nhiều, tiếp tục giải quyết công việc trong tay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đồng thời rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong thì cùng nhau rời khỏi biệt thự đi tới nhà ăn.
Sáng nay Chu Mạnh Ngôn còn có cuộc họp nửa buổi, Nguyễn Yên dậy sớm vì không muốn lát nữa phải ăn sáng một mình nên dứt khoát đi cùng anh luôn.
Bọn họ đến cửa nhà ăn thì vừa khéo một người phụ nữ mặc Âu phục nhỏ màu xanh nhạt đi tới từ một bên ——
Đó là Trọng Trạm Tĩnh.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy bọn họ thì đầu tiên là ngẩn ra sau đó mỉm cười tiến lên phía trước: “Hey, hai người buổi sáng tốt lành nhé.”
Nguyễn Yên nghe thấy thì đáp lại: “Cô Trọng ——“
Trọng Trạm Tĩnh đi đến bên cạnh cô: “Nguyễn Yên, tối hôm qua cô có ngủ ngon không?”
“Rất tốt.”
“Nếu không ngại thì tôi có thể ăn sáng cùng với hai người được không?”
Nguyễn Yên lắc đầu: “Đương nhiên là không ngại rồi.”
Bên trong là nhà hàng buffet, sau khi ba người tìm được chỗ ngồi, Trọng Trạm Tĩnh dịu dàng hỏi cô: “Cô ngồi đi, để tôi đi lấy bữa sáng cho cô, cô muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Yên nói lời cảm ơn và nói với Trọng Trạm Tĩnh lấy giúp thêm một phần nữa là được.
Trọng Trạm Tĩnh đi cùng với Chu Mạnh Ngôn đến khu ẩm thực, hai người trò chuyện ngắn gọn với nhau, một lúc sau, Chu Mạnh Ngôn mới nhớ tới một chuyện: “Hôm qua là sinh nhật chị?”
Bàn tay đang gắp bánh mì nướng của Trọng Trạm Tĩnh khựng lại một chút, cảm xúc thoáng lướt qua trong đôi mắt, mỉm cười trêu chọc anh:
“Quả nhiên là cậu đã quên… Ai nói cho cậu biết thế?”
“Đằng Hằng.”
“Cậu ấy nói hết cho cậu nghe rồi à?”
“Không, chỉ nói là trở về sẽ tổ chức sinh nhật bù cho chị.”
Trọng Trạm Tĩnh rũ mắt xuống: “Không cần đâu, không cần thiết. Bản thân tôi cũng không làm sinh nhật cho mình.”
Cô ta hoà hoãn lại cảm xúc, gắp một miếng bánh mì nướng lên rồi nhìn về phía anh: “Có muốn ăn bánh mì không?”
“Không cần bận tâm, tôi sẽ tự lấy.”
Chu Mạnh Ngôn đi đến một khu ẩm thực khác, Trọng Trạm Tĩnh thả bánh mì nướng về chỗ cũ, cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt.
Hóa ra là cho dù anh có biết sinh nhật của cô ta thì cũng sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào.
Nguyễn Yên ngồi vào chỗ và chờ đợi, qua một lúc thì cô nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh: “Bữa sáng tới rồi đây.”
Trọng Trạm Tĩnh đặt đ ĩa đồ ăn xuống trước mặt Nguyễn Yên rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Tôi lấy cho cô một phần sandwich, bánh ngọt và đồ ăn kèm, tôi không biết cô thích uống sữa đậu nành hay là sữa bò nên tôi rót trước một ly sữa bò cho cô, ngoài ra còn có một phần cháo trắng nữa.”
“Cảm ơn cô Trọng.”
“Tôi cảm thấy xưng hô này cũng quá xa cách rồi, vẫn nên gọi tôi là ‘chị Trạm Tĩnh’ đi.”
“Được ạ.”
Ba người dùng bữa sáng, Trọng Trạm Tĩnh hỏi Chu Mạnh Ngôn: “Buổi chiều không có công việc gì, cậu và Nguyễn Yên có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông nói không có kế hoạch gì, Trọng Trạm Tĩnh lập tức đề nghị buổi chiều cô ta sẽ đi dạo lâm viên cùng với Nguyễn Yên: “Dù sao thì một mình tôi cũng rất nhàm chán, vừa hay có Nguyễn Yên có thể bầu bạn. Nguyễn Yên, em có thời gian không?”
“Em không thành vấn đề ạ.”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ mỉm cười: “Vậy thì thật tốt quá. Chu Mạnh Ngôn, cậu cứ đi làm việc của mình đi, vợ của cậu để cho tôi.”
***
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, cuộc hội đàm lần này cũng coi như hoàn thành tốt đẹp, mọi người ký hợp đồng xong thì buổi chiều có thể chính thức bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng rồi.
Buổi chiều, mặt trời khuất sau những đám mây, bầu trời đang nắng ráo bỗng nhiên trở nên âm u vài phần, thời tiết như vậy lại càng thích hợp để đi dạo lâm viên.
Khi Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy Nguyễn Yên ở hành lang dài có mái che vào thời gian đã hẹn mới phát hiện ra Chu Mạnh Ngôn và gia đình Địch Trấn đang đứng bên cạnh Nguyễn Yên.
Chiều nay Chu Mạnh Ngôn và Địch Trấn còn phải bàn một ít chuyện công việc nên Thu An cũng đưa con trai cùng ra ngoài đi dạo.
Thu An nhìn thấy Trọng Trạm Tĩnh đang đi tới thì nhiệt tình mời cô ta: “Cô Trọng, tối nay con trai tôi tổ chức sinh nhật ở nhà hàng Băng Tuyền, cô cũng tới nhé.”
Nhà hàng Băng Tuyền.
Thì ra là tổ chức sinh nhật cho một đứa trẻ.
Trọng Trạm Tĩnh thu lại vẻ mặt dư thừa, mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được chứ, chúc bạn nhỏ Gia Gia sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sáu người có mặt ở đây chia thành ba đường, hai người đàn ông đi làm công chuyện, Nguyễn Yên và Trọng Trạm Tĩnh cùng nhau đi dạo chơi công viên, còn Thu An nói sẽ không đi theo hai người vì Gia Gia ầm ĩ đòi đi chèo thuyền, cô phải đưa bé đi.
Sau khi những người khác đều đã đi hết, Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên bị mù, khẽ cong khóe môi lên: “Em giữ tay chị nhé, chị dẫn em đi.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên kéo khuỷu tay Trọng Trạm Tĩnh, Trọng Trạm Tĩnh dẫn cô đi chậm rãi ra khỏi hành lang dài có mái che.
“Nguyễn Yên, chị có chút tò mò, em bị mù là do bẩm sinh đã như vậy hay là sau này mới bị?”
“Tháng bảy năm nay em bị tai nạn giao thông, sau đó mới dẫn đến bị mù.”
“Vậy có thể phục hồi thị lực không? Hay là sẽ bị vĩnh viễn như vậy?”
“Có thể điều trị ạ.”
“... Vậy là tốt rồi, em trông xinh đẹp như vậy, đôi mắt cũng đẹp như thế này, nếu từ nay về sau không nhìn thấy được nữa thì thật sự quá đáng tiếc.”
Điện thoại trong túi Trọng Trạm Tĩnh vang lên, cô ta lấy ra: “Xin lỗi, chị nghe điện thoại cái đã.”
Nguyễn Yên đứng ở một bên nghe thấy giọng nói trầm tĩnh và nghiêm túc của Trọng Trạm Tĩnh: “Trước ngày mai nhất định phải đưa ra một phương án vừa lòng tôi, các người phải tự đi thương lượng với bên phía nhà cung cấp…”
Cuối cùng Nguyễn Yên nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh cúp điện thoại rồi nói: “Là chuyện trong công ty, mấy người đó quá phiền phức.”
Nguyễn Yên: “Bình thường chị rất bận sao?”
“Vừa mới về nước nên sẽ bận một chút.” Nhà Trọng Trạm Tĩnh cũng là dòng họ doanh nghiệp, chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực hành lý túi xách. Sau khi cô ta học xong nghiên cứu sinh thì lập tức vào công ty thực tập, trong vòng một năm mà cô ta đã được đề bạt đến vị trí phó tổng giám đốc chỉ bằng thực lực của bản thân.
Trong công việc, Trọng Trạm Tĩnh là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực.
Nguyễn Yên nghe xong, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cảm thấy chị quá độc lập.”
“Từ nhỏ ba mẹ chị đã dạy chị rằng con gái cần phải độc lập, tự mình cố gắng vươn lên, bản thân phải có sở trường và kỹ năng riêng, bọn họ quản lý chị rất nghiêm khắc.” Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên: “Hơn nữa chị không có bạn trai thì đương nhiên phải dựa vào chính mình rồi.”
“Chị Trạm Tĩnh, em cảm thấy cuộc sống của chị như thế này vô cùng tốt.”
Nguyễn Yên cảm thấy bản thân so với đối phương quả thực là khác nhau một trời một vực. Cô cũng rất muốn độc lập tự mình cố gắng vươn lên nhưng bởi vì điều kiện hiện tại của bản thân nên cô không thể làm được rất nhiều chuyện.
Thế nhưng Trọng Trạm Tĩnh lại cảm thấy lời nói này giống như một sự chế nhạo vậy.
Cô ta vỗ vỗ tay Nguyễn Yên, dịu dàng an ủi: “Bây giờ em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, chữa lành đôi mắt trước, chờ đến sau khi phục hồi thị lực thì có thể lập kế hoạch cho cuộc đời của mình rồi. Hơn nữa đôi khi chị cũng rất hâm mộ em… Sống thật là dễ dàng.”
“Không đâu ạ, em cảm thấy mình quá rảnh rỗi…”
Hai người đi về phía trước, sắc trời càng ngày càng âm u, Nguyễn Yên không nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy có vài giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu và mu bàn tay: “Trời mưa rồi đúng không ạ?”
Cô vừa dứt lời thì cơn mưa hoàn toàn không nể tình mà trút xuống y như lời cô nói.
Hai người đang đi ở ngoài trời, Trọng Trạm Tĩnh nhíu mày: “Chúng ta chạy nhanh thôi.”
Nguyễn Yên níu lấy Trọng Trạm Tĩnh chạy về phía trước, bởi vì cô không nhìn thấy nên Trọng Trạm Tĩnh cũng không dám chạy quá nhanh, vì vậy mà sau khi tới đình đài phía trước thì cả hai người đều đã bị xối ướt.
Mái tóc đen dài của Nguyễn Yên lấm tấm những giọt nước, chiếc áo và quần đầm màu hồng cánh sen trên người cũng bị ướt một chút, hơi lạnh bám vào da thịt, truyền đến một cơn lạnh thấu xương.
Trọng Trạm Tĩnh lấy khăn giấy ra đưa cho Nguyễn Yên mấy tờ sau đó nhìn về phía cơn mưa to bên ngoài: “Tránh mưa ở đây nhé.”
Nguyễn Yên nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài thì có thể đoán được cơn mưa không nhỏ, cô đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên, khi cô lấy ra, ánh mắt của Trọng Trạm Tĩnh nhìn sang: “Là Chu Mạnh Ngôn.”
Nguyễn Yên bắt máy, đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Hai người đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở……”
“Để chị nói.” Trọng Trạm Tĩnh nhận lấy điện thoại: “Mạnh Ngôn, bây giờ bọn tôi đang ở trong một cái đình đài nhỏ đằng sau viện Nam Dương, bên cạnh có một khu rừng đào…”
Trọng Trạm Tĩnh trao đổi với Chu Mạnh Ngôn xong thì cúp máy rồi trả lại điện thoại cho Nguyễn Yên: “Chắc là cậu ấy sẽ cho người đến đây đưa dù.”
“Vâng.” Vậy là tốt rồi.
Hai người ngồi chờ trong đình đài, gió lạnh cuộn lên, Nguyễn Yên cảm thấy hơi lạnh nhưng chỉ có thể khẽ ôm lấy hai cánh tay của mình.
Trọng Trạm Tĩnh đang nhìn về phía trước thì ở chỗ ngã rẽ bức tường trắng của tòa nhà kiểu Liên Xô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tay cầm dù tiến vào trong tầm nhìn.
Chu Mạnh Ngôn mặc bộ Âu phục phẳng phiu chỉnh tề, dáng người thẳng tắp và thon dài, nhìn lên gương mặt với sống mũi cao thẳng và cặp kính gọng vàng, dưới khung mắt kính là đôi mắt sâu như hồ nước.
Trong cơn mưa mùa thu se lạnh, nước da nhàn nhạt của người đàn ông càng thêm phần lạnh lẽo, dường như khiến cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn anh đi về phía mình thì sững sờ trong giây lát.
Cho đến khi Chu Mạnh Ngôn bước lên thềm đá và đi đến trước mặt thì cô ta mới tỉnh táo lại: “Sao cậu lại tự mình đến đây đưa dù? Tôi tưởng rằng cậu sẽ để trợ lý đến đây.”
Người đàn ông đưa cho cô ta một chiếc dù khác đang cầm trong tay, giọng nói nhạt và lạnh lùng:
“Chúng tôi vừa đúng lúc ở viện Nam Dương.”
Nguyễn Yên ở một bên biết được Chu Mạnh Ngôn tới thì kinh ngạc trong một nháy mắt, cô đứng lên thì cảm nhận được có tiếng bước chân đang tiến tới gần rồi ngừng ở trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì trên người đã được choàng lên một chiếc áo khoác ấm áp.
“Giơ tay lên.” Anh nói.
Nguyễn Yên ngây người nâng cánh tay lên rồi luồn qua ống tay áo khoác thon dài, cô ngửi thấy mùi hương của gỗ tuyết tùng chỉ thuộc về cơ thể Chu Mạnh Ngôn cùng với độ ấm bao bọc lấy thân mình, cảm thấy mọi lạnh giá đều bị xua tan đi giống như từ thu sang xuân vậy.
Khóe miệng cô hiện lên lúm đồng điếu: “Cảm ơn anh…”
Trọng Trạm Tĩnh ở một bên dõi theo sự tương tác qua lại giữa hai người, nhìn hành động lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn mặc áo khoác cho một cô gái, đồng tử chấn động.
Đàn ông đưa áo khoác cho phụ nữ.
Thường có ý nghĩa là mối quan hệ thân mật và đặc biệt.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ thời còn học cấp ba, mỗi lần đến xem Chu Mạnh Ngôn chơi bóng rổ cùng với bạn bè, cô ta sẽ chủ động cầm lấy áo khoác của anh rồi đi xuống khán đài sau khi kết thúc.
Trên áo khoác đồng phục của nam sinh có mùi xà phòng thoang thoảng, chiếc áo khoác có ý nghĩa là những gì mà chỉ Chu Mạnh Ngôn mới có, cô ta cầm nó trong tay, cảm giác dường như quan hệ của hai người bỗng chốc được kéo gần lại, tựa như cô ta trở thành bạn gái của anh vậy.
Nhưng nhiều năm như vậy, Chu Mạnh Ngôn chưa từng chủ động đưa áo khoác của mình cho bất kỳ một nữ sinh nào, cũng sẽ không cho người khác bất cứ một ám chỉ ái muội gì, vĩnh viễn duy trì một khoảng cách lạnh nhạt.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Anh tự mình mặc áo khoác cho Nguyễn Yên.
Trọng Trạm Tĩnh nắm dù, tất cả các ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch.
Bọc kĩ áo khoác xong, người đàn ông rũ mắt nhìn mi mắt cong cong của cô gái rồi dời ánh mắt đi và nói với giọng bình thản: “Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Yên thò bàn tay ra từ trong ống tay áo dài, ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Đi đến trước đình, tay phải của anh bật mở dù, cô đứng ở bên phải, chỉ có thể hơi giơ tay lên ôm lấy cánh tay của anh rồi đi vào trong màn mưa.
Bên ngoài mưa vẫn to như trước, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, cô chỉ có một cánh tay để làm điểm tựa, hơn nữa bởi vì không nhìn thấy nên cô không có cảm giác an toàn, sải bước rất ngắn, Chu Mạnh cúi đầu nhìn cô một cái.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cánh tay của Chu Mạnh Ngôn mà cô đang ôm lấy đột nhiên rút ra.
Nguyễn Yên sững sờ, ngay sau đó cô lại cảm thấy bả vai của mình bị ôm lấy ——
Chu Mạnh Ngôn đổi thành tay trái cầm dù, tay phải ôm lấy cô.
Hành động lặng lẽ của người đàn ông dường như không mang theo tình cảm cũng không mang theo thân mật nhưng vẫn khiến nhịp tim của Nguyễn Yên bất giác loạn nửa nhịp.
Cô giống như là được anh nửa ôm vào trong ngực, vững vàng và mạnh mẽ, xua tan hết mọi cảm giác không chắc chắn, khiến cho bước đi của cô an ổn hơn rất nhiều.
Trọng Trạm Tinh cầm dù đi theo phía sau bọn họ như là kẻ thứ ba.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bọn họ, hốc mắt chua xót, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn ——
Chu Mạnh Ngôn đưa cho cô ta một cây dù.
Nhưng lại mặc áo khoác cho Nguyễn Yên và ôm Nguyễn Yên đi.
Đơn giản vì Nguyễn Yên là vợ của anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ không phải chỉ là liên hôn thương mại sao? Không có bất kỳ tình cảm gì thì vì sao Chu Mạnh Ngôn lại làm những điều này?
Nguyễn Yên dựa vào cái gì để có thể hưởng lấy những điều này?
Trọng Trạm Tĩnh cắn chặt cánh môi, cảm giác dường như có một tấm lưới quấn chặt lấy trái tim của cô ta khiến cho cô ta sắp không thể nào thở được nữa.
***
Khi bọn họ đi đến cửa viện Nam Dương, gia đình Địch Trấn cũng đang tụ hợp ở đây.
Định Trấn đã nói xong chuyện công việc với Chu Mạnh Ngôn, vì trời mưa nên mọi người quyết định từng người trở về nghỉ ngơi, nếu có mắc mưa thì nhanh chóng xử lý một chút.
Vì thế Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trở về biệt thự.
Nguyễn Yên phóng đi tắm nước nóng, thay một bộ váy trắng rồi đi ra khỏi nhà tắm, cô sấy khô tóc rồi chậm rãi lần mò đến phòng khách sau đó ngồi trên sô pha. Một lúc sau, người đàn ông đi tới, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
Anh đặt chai rượu vang đỏ lên trên bàn, Nguyễn Yên nghe tiếng thì duỗi tay ra sờ sờ: “Rượu vang đỏ ạ?”
“Ừm, người ta đưa tới.”
Bởi vì cơn mưa bất chợt vào buổi chiều quấy nhiễu tâm trạng tốt của mọi người nên vừa rồi Thẩm Chu đã cho người đưa tới một chai Producteur Comande coi như là đền bù.
“Muốn uống không?” Anh đột nhiên hỏi.
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Muốn nếm thử.”
Một phút sau, Chu Mạnh Ngôn cầm hai cái ly chân dài trở lại và ngồi đối diện với Nguyễn Yên.
Sau khi rót hai ly rượu vang đỏ, đầu tiên là làm rượu thở* một lúc, sau đó Nguyễn Yên nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị rượu nho nồng đượm hấp dẫn toàn bộ vị giác, tinh khiết và thơm ngào ngạt, không tính là cay sâu, thơm ngon cực kỳ.
*Rượu thở: Rượu vang thở đơn giản là khái niệm chỉ việc rót rượu vào bình thở (Decanter). Quy trình này giúp rượu được tiếp xúc với không khí và có thêm nhiều oxy. Tuy nhiên, không phải loại vang nào cũng cần cho thở vì chỉ có những loại rượu chưa đồng nhất như vang đỏ và một số rượu vang trắng còn trẻ mới cần cho thở trước khi thưởng thức. Nguyên nhân là do các nguyên tố cấu thành trong hai loại vang vàng và đỏ vẫn chưa tập trung để tạo nên mùi vị đặc trưng của từng loại mà vẫn nằm rải rác ở đâu đó.
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ đi, gió khẽ lùa qua cửa kính thổi vào phòng ngủ.
Chu Mạnh Ngôn vắt chéo hai chân, thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài rồi uống cạn rượu trong ly sau đó nhìn về phía ly rượu của Nguyễn Yên, vậy mà đã chạm tới đáy trước so với anh.
Anh lại rót thêm rượu cho cô, Nguyễn Yên vuốt v e ly rượu, cảm thấy hai người mặt đối mặt ngồi yên lặng thì rượu vang đỏ tuy ngon nhưng bầu không khí lại rất gượng gạo.
Cô có nên nói điều gì đó hay không?
Sau một hồi rối rắm thì cô nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tới Tô Thành sao?”
Anh chuyển ánh nhìn lên trên người cô: “Ừm.”
“Mùa thu ở Tô Thành chính là như vậy, thường hay bất chợt đổ mưa, mưa xong xong thì ngày hôm sau nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh, lúc trước khi em còn sống ở đây thì rất dễ bị cảm mạo.”
Anh khẽ hỏi: “Em sống ở Tô Thành mấy năm?”
“Ba năm đầu tiểu học em sống ở Tô Thành. Lúc ấy vì muốn ở cùng với bà ngoại và cậu nh ỏ nên em ở Tô Thành, sau này ba lại đón em trở về.” Cô uống hết ly thứ hai: “Em cảm thấy khi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.”
Nguyễn Yên nhớ tới đề tài mà anh đã nói ngày hôm qua: “Thật ra tuổi thơ của em còn có rất nhiều chuyện thú vị, anh… Có muốn nghe hay không?”
Người đàn ông rũ mắt xuống, rót thêm rượu vang đỏ, vài giây sau mới lên tiếng: “Em nói đi.”
Nguyễn Yên bắt đầu kể câu chuyện thời thơ ấu của mình: “Khi đó, em với cậu nh ỏ cùng với mấy đứa trẻ hàng xóm xung quanh, tổng cộng có sáu đứa trẻ, mỗi cuối tuần đều phải đi ra ngoài dạo chơi Tô Thành, bọn em đặt tên cho những chuyến đi này là ‘Tô Thành phiêu lưu ký’.
Lúc ấy cậu nh ỏ đã dẫn mấy đứa nhóc bọn em ngồi xe buýt đi khắp mọi nơi trong thành phố. Bà ngoại không cho cậu nh ỏ mua đồ ăn vặt ven đường cho em, nhưng cũng không thể thay đổi được gì khi em làm nũng. Sau khi bị bà ngoại phát hiện thì cậu còn nói là do cậu đã chủ động mua cho em ăn…”
Sau khi uống rượu thì hộp trò chuyện của Nguyễn Yên bỗng nhiên được mở ra, cô chia sẻ những chuyện thú vị thời thơ ấu của mình, nói một lúc lâu, chai rượu vang đỏ trước mặt cũng dần dần ít đi.
“Nếu có thể, em thật sự muốn trở lại thời thơ ấu đó.”
Khi đó hoàn toàn không có quá nhiều phiền muộn như hiện tại.
Nguyễn Yên cảm khái xong mới ý thức được cô chỉ lo nói về bản thân quá nhiều, giống như cô không cho Chu Mạnh Ngôn cơ hội để nói chuyện, thế là cô chuyển chủ đề sang anh: “Vậy còn anh thì sao? Đừng chỉ nói về em, anh trải qua thời thơ ấu như thế nào ạ?”
Nguyễn Yên: “Tuổi thơ của anh chắc là cũng có rất nhiều chuyện thú vị đúng không?”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì ngửa đầu uống hết rượu trong ly rồi lại rót thêm vào lần nữa.
“Không có gì đáng để nói.”
Nguyễn Yên khó hiểu: “Không có gì đáng để nói… Là có ý gì ạ?”
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt xuống, màu mắt tối đen như mực, ký ức lại tràn về lần nữa.
Yết hầu của anh cuộn lên xuống, nhếch khóe miệng lên, khẽ cười một tiếng:
“Tuổi thơ của anh rất đơn giản, chỉ có một chuyện…”
“Chính là nỗ lực sống sót.”
Chương 30
Nguyễn Yên nghe anh nói vậy, vẻ mặt mờ mịt.
“Sao lại nói cố gắng sống sót?”
Trong phòng im lặng một hồi lâu.
Ngay lúc Nguyễn Yên nghĩ sẽ không được nghe câu trả lời từ anh, giọng nói trầm khàn của người đàn ông lại truyền đến:
“Kiểu như em không thể biết được đêm nay có chỗ để ngủ không, không biết khi nào người đòi nợ tìm đến cửa.”
Nguyễn Yến sững người:
“Đòi nợ?”
Sao lại có chuyện phát sinh như vậy?
Nguyễn Yên cảm nhận được sự trầm lặng của người đàn ông trước mặt, tiếp đó dịu dàng hỏi:
“Gia đình anh từng… xảy ra chuyện đúng không?”
Cô cũng không ngờ tới câu chuyện lại chuyển hướng sang đề tài này, sau khi cô hỏi xong lại vội vàng bổ sung:
“Nếu anh không muốn không nói cũng được, không sao đâu…”
Chu Mạnh Ngôn cầm lấy chai rượu vang, rót vào ly một lần nữa.
Sau đó ngửa đầu một hơi cạn sạch.
“Gia đình chúng ta từng phá sản.”
Đúng nghĩa là phá sản.
Đầu những năm chín mươi, Chu Tư Lễ là người tiếp xúc với ngành sản xuất vali, túi xách sớm nhất. Sau khi kết hôn với Tần Tích, lúc đó ngành công nghiệp sản xuất bọn họ làm ở Lâm Thành đã trở nên phổ biến, bắt đầu được xuất khẩu ra nước ngoài.
Có một lần, Chu Tư Lễ ký một đơn đặt hàng sản xuất số lượng túi rất lớn. Thị trường nước ngoài đã lên án gay gắt về chất liệu gỗ làm túi chứa chất gây ung thư, chất lượng không đạt tiêu chuẩn nên từ chối thanh toán, đồng thời trả toàn bộ hàng về.
Chuyện đã gây ồn ào khắp Lâm Thành, hơn nữa còn có cả những đối thủ cạnh tranh vốn không thích bọn họ nên châm ngòi sau lưng. Thẳng thừng chê túi không bán đi được, các bên cung cấp nguyên liệu yêu cầu bọn họ thanh toán đều đặn, tìm tới tận cửa nhà yêu cầu ông phải trả hết tiền trong vòng một tháng.
Thái độ của bọn họ cực kỳ tàn ác, để trút giận, bọn họ đã lấy hết toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà, biệt thự xa hoa lộng lẫy trong nháy mắt chỉ còn lại bốn bức tường trống.
Chu Tư Lễ bán nhà bán xe, bán tất cả tài sản để đổi lấy tiền mặt, nhưng vẫn còn thiếu hơn một trăm vạn. Vào những năm chín mươi, đối với Chu Tư Lễ mà nói dùng mạng mình thế chấp cũng không có đủ hơn một trăm vạn.
Chu Tư Lễ và Tần Tích đi khắp nơi tìm vay tiền, nhưng tất cả đều nhìn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường. Hầu hết những đối tác cũ, những người thân thích, hàng xóm bạn bè trong nháy mắt đều trở mặt. Trong trí nhớ của những người Chu Tư Lễ từng giúp đỡ, quan tâm, tình xưa nghĩa cũ dường như bị xóa sạch, chỉ còn lại sự khinh bỉ và trốn tránh.
Lúc đó, Chu Mạnh Ngôn mới mười tuổi mà thôi.
Chỉ trong một đêm, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Trước khi bán biệt thự, ban ngày ba mẹ anh đi vay tiền khắp nơi, để anh ở nhà một mình. Những người cung cấp vật liệu đến nhà đòi tiền, đập cửa điên cuồng ở bên ngoài quát mắng. Chu Mạnh Ngôn không dám động đậy, không dám phát ra tiếng động gì, cuộn mình ngồi dưới bàn học.
Tiếng đòi nợ giống như những lời nguyền, mãi cho đến khi anh học trung học mặc dù nhà họ Chu đã vực dậy trở lại, buổi tối anh vẫn nằm mơ thấy có người tới cửa nhà đòi nợ, tỉnh dậy cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Có hôm tan học về nhà, anh thấy người đòi nợ lại tới cửa nhà, anh đành phải đi vòng ra sân sau, tình cờ bị bọn trẻ hàng xóm nhìn thấy sau đó bọn họ chế nhạo anh đủ kiểu, nói rằng chỉ có chó và những người hầu hạ th@n phận thấp kém mới vào nhà từ sân sau.
Anh phản bác lại bọn họ nhưng những gì nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng, chán ghét hội tụ trên người anh, lòng tự trọng của chàng thiếu niên bị chà đạp tàn nhẫn.
Cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng anh, anh nhanh chóng trốn chạy bằng cách trèo tường vào biệt thự nhưng lại bị ngã một cú rất đau.
Khi anh đứng dậy từ trong bùn đất, cả người đều dính bẩn, tay còn lẫn máu với bùn. Anh đau đến mức muốn bật khóc nhưng lại không dám khóc. Bởi vì một khi khóc ra thành tiếng, người đòi nợ biết anh ở nhà nhất định sẽ xông vào bắt anh gọi điện cho ba mẹ.
Không có tiền, ngay cả đồ ăn cũng không mua nổi, những thứ mà anh ăn đều là thức ăn thừa ba mẹ mang về từ bên ngoài. Bánh bao hoặc cháo, thậm chí còn bị thiu. Nhưng để tồn tại, anh vẫn phải ăn.
Sau khi bán biệt thự, thậm chí bọn họ còn không có cả nơi ở, họ phải sống trong góc của một tòa nhà cũ nát. Vài ngày sau, cuối cùng chú ruột cũng đến giúp bọn họ, cho họ một ngôi nhà chứa dụng cụ làm nông trên khu đất nông nghiệp ngoại ô để ở.
Căn nhà chỉ vỏn vẹn có ba mươi mét vuông, mùa đông lạnh cóng, mùa hè lại oi bức, còn bị dột mưa nên bọn họ cũng chỉ có thể lui vào ở bên trong, không muốn nhìn thấy lũ người quái vật kia.
Nghe anh kể, Nguyễn Yên không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
“Vậy… chuyện sau đó thế nào?”
“Suốt nửa năm tiếp theo, ba anh đi khắp nơi vay tiền.”
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt, ánh mắt nặng nề:
“Thậm chí ông ấy vì vay tiền…”
Bỗng nhiên người đàn ông dừng lại.
Nguyễn Yên không nghe thấy nửa câu sau, bỗng dưng cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Cô có cảm giác người trước mặt đang cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt bỗng nhiên trong lúc đó lại bình tĩnh như mặt hồ không có gió thoảng qua.
“Vì vay tiền rồi sau đó thì sao?”
Nguyễn Yên đang thất thần bỗng giật mình, nghe thấy người đàn ông đặt ly rượu lên bàn:
“Không có gì.”
Anh đứng dậy đi thẳng đến ban công, để lại Nguyễn Yên ngồi một mình.
Đây là lần đầu cô nghe anh kể về chuyện của mình.
Cô không sao tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy, Âu Lạp cũng đã từng đứng bên bờ vực phá sản, nhưng so với tình cảnh mà Chu Mạnh Ngôn từng trải qua, tình cảnh của cô cũng chỉ đáng là một cơn gió nhỏ.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng từ nhỏ Chu Mạnh Ngôn đã được sống trong một gia đình giàu có, cuộc sống quá tốt đẹp, thì ra anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí những gì mà anh trải qua vừa rồi anh không thể nào nói tiếp.
Bảo sao anh lại nói chuyện khó khăn nhất là sống sót.
Nguyễn Yên cảm thấy lòng mình đau nhói.
Bên ngoài, tiếng mưa tí tách từng giọt rơi xuống, vườn hoa trước mắt tràn ngập trong sương mù, mưa phùn lâm tthâm. Chu Mạnh Ngôn nhìn cảnh vật bên ngoài ban công, đốm lửa nhỏ trên tay bị dập tắt.
Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía xa xăm, dần dần, cuối cùng không còn thấy cảm xúc trên gương mặt anh nữa.
Bỗng nhiên, giọng nói mềm mại của một người con gái vang lên bên cạnh:
“Mạnh Ngôn…”
Quay đầu lại thì thấy Nguyễn Yên không biết đã đi tới đây đứng từ khi nào. Cô đứng ở trước cửa kính nhìn về phía anh.
Nguyễn Yên ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
“Có chuyện gì?”
Anh khôi phục lại giọng nói thâm trầm lạnh nhạt như thể người vừa nói chuyện cùng cô không phải là anh.
Nguyễn Yên rũ mắt, do dự một hồi mới nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi nghe anh kể chuyện, em muốn nói… một ngày nào đó nhất định anh sẽ có thể buông bỏ chuyện này. Nếu không có quá khứ đau khổ sẽ không khiến anh trở nên tốt hơn. Bây giờ dù là anh hay Phạn Mộ Ni đều vẫn tồn tại, hơn nữa chắc chắn sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.”
Nguyễn Yên khẽ nắm lấy vạt váy, nhất thời có cảm giác lời nói của mình hơi vụng về:
“Xin lỗi, em, em không biết phải an ủi anh như thế nào, có lẽ anh cũng không cần em an ủi. Nhưng nếu sau này anh cần một người lắng nghe, em luôn sẵn lòng. Nếu anh muốn em quên, em sẽ coi như anh chưa nói từng nói gì với em.”
Cô biết hôm nay người đàn ông chịu mở miệng nói chuyện này đã là cực kỳ hiếm rồi.
Khá lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời từ đối phương, nghĩ đến việc anh không muốn quan tâm đ ến cô, cô đang định xoay người thì chợt nghe thấy anh khẽ hắng giọng ừ một tiếng.
Trong lòng Nguyễn Yên mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười:
“Em đi vào đây.”
Sau khi cô đi một lúc lâu, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Giọng nói mềm mại của Nguyễn Yên dừng lại trong đầu thật lâu.
***
Cơn mưa mùa thu bất ngờ ập tới, một chai rượu vang đỏ, cuộc trò chuyện ngoài ý muốn đã được Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn cùng “lưu lại” trong buổi chiều Tô Thành, ngày hôm đó khoảng cách giữa hai người lại lặng lẽ được thu hẹp lại.
Sau khi kết thúc chuyến đi đến Tô Thành, lúc hai người về đến Lâm Thành, thời gian cũng đã dần đến cuối thu.
Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về, ban đầu Nguyễn Yên tính hẹn Chúc Tinh Chi ra ngoài đi chơi một chút nhưng buổi tối hôm trước cô lại nhận được cuộc gọi bất ngờ từ cô Nghê Trang, Nghê Trang là giáo viên hý kịch rất thân với cô.
Khi được biết về tình hình gần đây của cô, đối phương nói khi nào có thời gian muốn đến gặp cô.
Khi Nguyễn Yên còn là sinh viên năm nhất đã tham gia câu lạc bộ hý kịch của trường. Lúc đó chủ tịch câu lạc bộ cùng với người phụ trách một câu lạc bộ hý kịch ở học viện Lâm Thành là bạn cô, lúc ấy câu lạc bộ cực kỳ tán thưởng Nguyễn Yên. Trùng hợp, đúng lúc câu lạc bộ học viện hý kịch cần diễn một vở kịch nói, Nguyễn Yên đã được đề cử.
Thật ra cô chỉ mê diễn xuất thôi, chỉ cần diễn vai phụ là được rồi. Ai ngờ lúc ấy cô Nghê Trang lại là người phụ trách kịch bản, liếc mắt một cái đã nhận ra tài năng diễn kịch trời phú của Nguyễn Yên, từ đó trở nên coi trọng cô.
Cuối cùng Nguyễn Yên từ diễn vai phụ, rồi tới vai nữ số ba. Sau đó, cô cũng liên tiếp tham gia tập luyện một số kịch nói. Đến năm hai, vậy mà Nghê Trang lại chủ động mời cô đến diễn kịch nói, diễn thẳng vai nữ chính.
Cho nên Nghê Trang được xem như ân nhân của cô, cũng là người có chuyên môn đầu tiên công nhận tài năng diễn xuất của cô, Nguyễn Yên vô cùng biết ơn cô ấy.
Lúc Nghê Trang biết được chuyện về mắt cô, cũng chính là thời điểm mới khai giảng được hai tháng. Nhưng cô ấy vẫn luôn bận rộn, nhân tiện hôm nay có thời gian nên đã đưa ra mong muốn gặp cô.
Vì vậy, Nguyễn Yên báo tin cho Chúc Tinh Chi, đổi lịch hẹn của hai người sang buổi chiều.
Buổi sáng, Nghê Trang đi đến Y Nam Công Quán.
Sau khi giúp việc bưng trà bánh và hoa quả lên thì rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Yên và Nghê Trang.
“Ngại quá, cô Nghê, đáng lẽ ra em nên đến gặp cô, vậy mà lại phải để cô đến tìm em.”
“Không sao, bây giờ cô đến tìm em vẫn tốt hơn.”
Nghê Trang thấy dáng vẻ này của Nguyễn Yên, bóp cổ tay thở dài:
“Tiếc quá, vốn dĩ lần này chắc chắn em có thể tham gia diễn vở kịch Anna Karenina* rồi.” Trước đó Nguyễn Yên đã được chọn, vốn dĩ sau khai giảng sẽ bắt đầu tập luyện, nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi không kịp, buổi biểu diễn lần này đành phải bỏ lỡ.
Số người tài giỏi như Nguyễn Yên Nghê Trang gặp qua không nhiều lắm, vẻ bề ngoài cũng rất xinh đẹp, nhưng số phận lại trớ trêu như vậy.
Nguyễn Yên rũ mắt, trong lòng chua xót:
“Do em tự mình bỏ lỡ cơ hội này, còn phiền cô lúc trước giúp em giới thiệu.”
Nghê Trang lắc đầu an ủi cô:
“Ơ kìa, chuyện này cũng không thể đoán trước được. Đúng rồi, ba em giờ thế nào rồi?”
“Ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn đang trị liệu.”
“Vậy thì em cứ chăm sóc bản thân mình trước, giờ chuyện về mắt là quan trọng nhất, chắc chắn sẽ còn có cơ hội.”
Nguyễn Yên gật đầu.
“Thật ra em đừng nghĩ bị mù là một chuyện tồi tệ, đây chỉ là một khoảng thời gian đặc biệt trong cuộc đời em thôi, không chừng nó còn giúp ích em rất nhiều trong viện diễn xuất, đây gọi là trong cái rủi có cái may.”
Nghê Trang nói:
“Bây giờ em không nhìn thấy, nên sẽ càng chú ý hơn vào việc nghe. Việc em nghiền ngẫm lời kịch cũng sẽ sâu sắc hơn. Bởi vì đôi khi chỉ cần dựa vào giọng nói cũng có thể khiến người nghe rung động, đây cũng chính là sức hấp dẫn của diễn xuất.”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Cảm ơn cô Nghê đã chỉ bảo. Mặc dù không nhìn được, nhưng em ở nhà cũng sẽ nghe kịch bản nhiều hơn, sẽ không quên kiến thức cơ bản.”
Nghê Trang vỗ vỗ tay cô:
“Cô tin em, trong khoảng thời gian này nếu em có gì cần giúp đỡ, em có thể nói cho cô biết. Chuyện kịch nói, cũng có thể tới tìm cô.”
Sau khi gặp cô Nghê Trang vào buổi sáng, buổi chiều theo thời gian đã hẹn, Chúc Tinh Chi tới đón Nguyễn Yên ra ngoài.
Hôm nay hơn mười độ, không có nắng, là một ngày thoải mái mát mẻ. Vì vậy nên Chúc Tinh Chi lái xe đến bờ sông, muốn cùng Nguyễn Yên đi dạo trên con đường ván ở ven sông, hóng gió giải sầu.
Sau khi đỗ xe, Nguyễn Yên dắt Ca Cao xuống xe.
Bây giờ đi ra ngoài, nếu không có sự trợ giúp đặc biệt, Nguyễn Yên chỉ biết mang theo Ca Cao.
Cả con đường mòn dọc bờ sông không ngừng kéo dài về phía trước, con đường này vừa được hoàn thành vào năm ngoái. Đây là một công viên tuyệt đẹp ở Lâm Thành. Hoa lá được trồng bên cạnh đường ván, khẽ lay động trong gió, phóng tầm mắt nhìn ra là một khoảng nhỏ xanh biếc tươi mát.
“Cũng đã lâu mình không ra ngoài rồi, bờ sông này đẹp quá.”
Chúc Tinh Chi cảm thán.
Nguyễn Yên khoác tay Chúc Tinh Chi, hai người đi dọc theo đường ván về phía trước.
“Lần này cậu về chơi với bà thế nào? Đây hình như là lần đầu Chu Mạnh Ngôn đưa cậu đi công tác cùng đúng không?”
“Ừ, mình vui lắm, hơn nữa mình còn được về thăm bà ngoài.”
“Chu Mạnh Ngôn có đi cùng cậu không?”
“Có.”
“Vậy là tốt rồi, cậu cùng Chu Mạnh Ngôn đi ra ngoài, có cảm thấy xấu hổ không?”
“Cũng tàm tạm, thật ra ban ngày hầu như anh ấy đều bận công việc của mình, cơ hội nói chuyện của chúng mình cũng không nhiều.”
“Nhưng, ban ngày không quan trọng, buổi tối chỉ cần nói chuyện trên giường thôi.”
Chúc Tinh Chi cười xấu xa:
“Vẫn rất hòa hợp đúng không?
"..."
Nguyễn Yên xấu hổ đánh cô nàng, tức chết, Chúc Tinh Chi đúng là tay lái lụa!
“Đúng rồi, mình có chút tò mò, Chu Mạnh Ngôn có đề cập qua về chuyện con cái với cậu không?”
“Con cái?”
“Bây giờ hai người vẫn chưa có kế hoạch sinh con đúng không?”
“Sao có thể có…”
Trước hết, chưa nói tới chuyện bây giờ Nguyễn Yên vẫn chưa tốt nghiệp. Từ lúc Chu Mạnh Ngôn kết hôn tới giờ, chưa từng nói qua chuyện này với cô, mỗi lần trước khi lên giường, người đàn ông đều thực hiện tốt biện pháp phòng tránh.
Chúc Tinh Chi băn khoăn một lát, mới nói ra nghi hoặc trong lòng:
“Vậy rốt cuộc là anh ấy nghĩ chuyện này còn quá sớm, hay căn bản là không có ý định sinh con với cậu?”
“Mình không biết.”
Nguyễn Yên không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Chu Mạnh Ngôn, bây giờ cô không thể tưởng tượng ra kiểu hôn nhân chỉ có lợi ích ràng buộc này nếu có con thì cô sẽ cảm thấy thế nào.
Đột nhiên cô lại nghĩ tới vấn đề mà Trọng Trạm Tĩnh hỏi Chu Mạnh Ngôn kia.
Quả thực ngay cả cô cũng không biết cuộc hôn nhân này có thể duy trì đến bao lâu, bây giờ cân nhắc việc có con cũng quá sớm rồi.
“Vậy cứ từ từ đi. Còn cậu, bây giờ cứ hưởng thụ cuộc sống của Chu phu nhân là được, dù sao nếu cứ lo lắng cho tương lai thì ai cũng sẽ buồn phiền.”
Nguyễn Yên cười bất đắc dĩ.
“Mình vẫn cảm thấy cuộc sống của mình buồn tẻ quá.”
“Buồn tẻ? Là bởi vì không nhìn thấy sao?”
Đúng là bị mù đã hạn chế rất nhiều hoạt động của Nguyễn Yên, mặc dù bây giờ cô ở nhà, không bị áp lực về vật chất, áp lực bài vở, hưởng một cuộc sống xa hoa. Những mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy trống rỗng. Nghĩ lại cảm giác ngày nào cũng như ngày nào.
“Yên Yên, mình cảm thấy cậu không có chuyện gì yêu thích làm nên mới cảm thấy nhàm chán. Nếu không gặp chuyện trở ngại về mắt thì bây giờ cậu muốn làm gì nhất?”
Cô nhớ tới cuộc trò chuyện sáng nay với Nghê Trang.
“…Mình muốn diễn kịch nói.”
Đây là việc mà cô thích nhất.
“Lần đi Tô Thành này mình có quen một bạn học nữ thời trung học của Chu Mạnh Ngôn.”
Nguyễn Yên nhớ tới Trọng Trạm Tĩnh:
“Mình cảm thấy vô cùng hâm mộ cuộc sống của chị ấy, độc lập tự chủ, tính tình lại còn nhiệt tình. Nhưng mình cảm thấy những gì mình nói ở thời điểm hiện tại đều không thực tế, đều là hy vọng xa vời.”
Chúc Tinh Chi xoa đầu cô, nắm bả vai cô:
“Không có gì đâu, chờ mắt tốt lại muốn làm gì thì làm! Thành thật mà nói, nếu cậu thích kịch nói, mình sẽ mua hai vé, chúng ta cùng đi xem. Nói đúng ra là cậu đi nghe, nhưng như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Trong đầu Nguyễn Yên lóe lên:
“Được đó…”
Điều này vẫn tốt hơn so với việc cô ở nhà đến mốc meo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook