Mặt Nạ
-
Quyển 2 - Chương 5
Sự việc hộ pháp của Lưu Yến Cốc Tam Cự Linh tội ác chồng chất bị Phật Tâm Tuyệt Thủ của Trần Mặc chưởng chết, trong một đêm truyền khắp thành Kinh Châu cũng truyền khắp giang hồ.
Trần Mặc – Cái tên chưa từng được biết đến qua trận đánh này, bỗng trở thành một trong những nhân vật làm mưa làm gió trong thành Kinh Châu.
Bên ngoài truyền tới xôn xao náo nhiệt, bên trong tiểu viện nơi Viên đại Minh chủ trú ngụ trong Vương gia lại vẫn yên ả như trước.
Ừm, khoảng thời gian từ sáng sớm tới buổi trưa quả thật rất náo nhiệt, huynh đệ Tề gia cùng phụ tử Vương gia đều tới đây, nhưng sau khi nghe nói Trần Mặc đang chữa thương cũng liền không tiếp tục làm phiền, hơn nữa còn tự giác giúp y ngăn cản nhân sĩ giang hồ mộ danh mà tới sau đó.
Trần Mặc từ trong phòng Viên Chính Tiếu bước ra, chậm rãi đi về hướng phòng của mình.
Không ngoài sở liệu của y, Viên Chính Tiếu vừa nghe thấy lời đồn đại lập tức gọi y sau khi chữa thương qua.
Trong lời nói đa phần đều là ý thăm dò, nếu không phải là còn e ngại mặt mũi của đại Minh chủ lão, chắc hẳn lão nhất định rất muốn tự tay thử xem thân thủ của y như thế nào.
Viên Chính Tiếu đang lo lắng, tuy rằng vẻ mặt của lão vẫn duy trì vẻ thoải mái, nhưng đối với Trần Mặc giỏi quan sát sắc mặt người khác mà nói, thái độ che giấu của Viên Chính Tiếu ngược lại thực nực cười! Lão đang lo lắng, đang sợ hãi, thì ra đối thủ lớn nhất tranh giành ngôi vị quán quân với Viên gia lại ở ngay bên cạnh nhi tử của lão! Trong lời nói, Trần Mặc nghe ra ý tứ lôi kéo.
Hiếm có dịp nghe được Viên Chính Tiếu bàn chuyện thân thiết với y như vậy.
Trần Mặc vẫn luôn chẳng hề lên tiếng, cho tới tận lúc Viên Chính Tiếu dừng lại nhìn y, y mới mở miệng nói, xin Minh chủ yên tâm, phò trợ của y đối với Khuyết Thủy vẫn luôn như lúc ban đầu.
Viên Chính Tiếu nghe câu trả lời của y xong, trên mặt hiện lên vẻ kì quái, nói không rõ là vui mừng hay sầu lo.
Trần Mặc lòng thầm cười lạnh.
Viên Chính Tiếu đáng thương một lòng muốn nâng đỡ nhi tử, lại không biết cậu căn bản chẳng hề có hùng tâm xưng hùng xưng bá.
Nếu Viên Chính Tiếu biết, nỗ lực của cậu từ trước tới nay, thậm chí là sau này đều là vì giúp kẻ khác may lễ phục (1), không biết sẽ như thế nào nhỉ? Đấm ngực dậm chân? Phát cuồng chửi ầm lên? Ói ra tim khóc ra máu? Hay là dứt khoát một phát đâm đầu tự vẫn? Ha ha ha!
Đã năm canh giờ trôi qua, người kia vẫn không hề nói một câu, tới ngay cả khi y giúp cậu lau người, cậu cũng chẳng hề có chút phản ứng kháng cự.
Mắt nhìn trời đã tối đen rồi, Trần Mặc quyết định tiến vào xem cậu.
Khuyết Thủy đã tỉnh lại rồi, ánh mắt thẳng băng chăm chú nhìn đỉnh trướng.
Trần Mặc ngồi xuống bên cạnh giường.
Y không hề hối hận vì những xúc động của bản thân, chỉ là đang đau đầu xử lý hậu quả do chuyện này mang lại.
Phản ứng của Khuyết Thủy dưới mắt của y đơn giản chỉ có hai phản ứng.
Hoặc là từ đó đối với y mất đi tín nhiệm, thậm chí bất hòa trở thành kẻ địch, hoặc là tốt hơn một chút, cứ xét theo phần tình cảm hai mươi năm của bọn họ thì chỉ có cậu sẽ xa lánh y.
Nếu là phản ứng đầu tiên, vì để phòng ngừa biến hóa phát sinh ngay dưới tầm mắt, có lẽ y sẽ phải khiến Khuyết Thủy tạm thời biến mất một khoảng thời gian, tuy rằng kế hoạch sẽ có thay đổi so với ban đầu, nhưng chung quy so với thất bại trong gang tấc thì tốt hơn nhiều.
Sự việc về sau thân phận Viên Khuyết Thủy này rất có thể sẽ biến mất trên thế gian, định mệnh không thể thay đổi, chắc chắn dù cậu sống cũng sẽ không thể làm ra hành động lớn nào gây trở ngại tới y.
Nếu là phản ứng thứ hai, kế hoạch có thể dựa theo các bước đã định sẵn, y còn có thể đối với cậu tốt hơn một chút, nói vài câu dao động, để mọi sự thuận lợi tiến hành tới bước cuối cùng.
Sau khi thầm quyết định, Trần Mặc rời ánh mắt tới thân mình của thanh niên trên giường.
Nhìn thấy hai mắt vô thần của cậu, cho dù là kẻ tâm địa sắt đá như y cũng không khỏi nảy sinh một phần đau thương.
Than nhẹ một tiếng, y đối với đứa trẻ này tựa hồ làm cách nào cũng chẳng thể lòng dạ sắt đá tới cùng nhỉ.
“Đệ đang oán ta sao?” Cách một lúc lâu sau, y cuối cùng lên tiếng đánh tan sự trầm mặc.
Lại qua một hồi lâu, mới nhìn thấy Khuyết Thủy lắc đầu.
Trần Mặc ngây người.
Cậu lắc đầu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ… “Ta đối xử với đệ như vậy, đệ không oán ta?”
Khuyết Thủy lại lắc đầu.
“Vì sao?” Y đã chuẩn bị nhận lấy những kết quả xấu nhất, không nghĩ tới phản ứng của cậu lại ngoài những dự liệu của y.
Y nên vui mừng hay là… Nhưng vì sao tâm y lại thà rằng cậu oán hận chính mình, từ nay về sau coi y như người xa lạ?
Khuyết Thủy cuối cùng cũng nhìn về phía y, trong mắt có bi thương cũng có khó xử.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Tiếng thì thào không ngừng lặp lại.
Vì sao cậu lại muốn nói xin lỗi?
“Đệ không phải là có ý với ác ma kia… Đệ ngửi thấy hương hoa… Đệ…” Cậu bé đã thành niên quay đầu đi, nước mắt nén nhịn đã lâu theo khóe mắt trượt xuống.
Trần Mặc ngây người rồi.
Người này vậy mà lại cho rằng nguyên nhân y phát cuồng làm nhục cậu, là bởi vì y xuất phát từ đố kị? Hoặc giả nói là phẫn nộ?
“Đệ cho rằng huynh sẽ đánh đệ một trận… Mắng đệ… Đệ không nghĩ tới huynh sẽ tức giận như vậy, đệ thà rằng huynh đánh đệ một trận.”
Những gì Khuyết Thủy nghĩ rất đơn giản, chuyện cậu làm sai, Trần Mặc nhìn thấy tự nhiên sẽ tức giận.
Hơn nữa bọn họ vừa mới xác định tình cảm không lâu, thân là một nửa của y lại làm ra chuyện tương tự phản bội này, chịu trừng phạt cũng là điều đương nhiên.
Nhưng cậu không nghĩ tới Trần Mặc dưới cơn phẫn nộ sẽ đáng sợ như vậy, hơn nữa lựa chọn phương thức trừng phạt như thế.
Cậu vẫn luôn tự trách chính mình, thậm chí còn nghĩ, Trần Mặc sau khi nhìn thấy dáng vẻ vô sỉ đó của cậu, có thể sẽ không để ý tới cậu, không quản cậu nữa hay không? Nghĩ tới đây, tâm của cậu cũng nguội lạnh.
Cậu thừa nhận cậu quá ỷ lại vào Trần Mặc, thế nên cậu căn bản không dám mở miệng chủ động hỏi, cậu lo lắng bản thân một lần nữa sẽ khiêu khích nộ hỏa của Trần Mặc.
Ta cho ngươi cơ hội để rời khỏi ta, ta thực sự đã cho ngươi.
Trần Mặc không biết vì sao y đột nhiên rất muốn cười, tiếp đó y quả thật liền cuời.
Đầu tiên là cong khóe miệng lên một chút, dần dần, tiếu ý cũng hiện lên trong mắt.
Khuyết Thủy nhìn thấy vẻ tươi cười của y thì có điểm ngây ngốc.
Trần Mặc ở trong mắt cậu, hoặc là nói dung mạo của Trần Mặc ở trong mắt cậu bởi vì chung sống với nhau một thời gian dài, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, nhưng nhìn dung mạo quen thuộc kia tươi cười, lại hiện ra ba phần yêu diễm mê hoặc nhân tâm! Mức độ mị hoặc tựa hồ không kém Yến Vô Quá kẻ có dung mạo khuynh thành kia.
“Huynh, huynh thực đẹp.”
Lắp ba lắp bắp táo bạo nói ra những cảm xúc trong lòng, lại nghe được tiếng trách mắng khàn khàn của đối phương: “Đồ ngốc! Đệ đúng là tên ngốc đệ nhất thiên hạ! Chẳng qua, ta chính là thích tên ngốc đệ đây, ta cũng chỉ thích một mình tên ngốc đệ thôi!” Khuyết Thủy ngốc nghếch của ta… Ngươi đã vứt bỏ cơ hội rời khỏi ta lần này, như vậy sau này cũng xin đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn! Ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ta sẽ dùng chân tâm của mình đối xử thật tốt với ngươi, cho dù sau này ngươi hối hận, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi… Ngươi thực sự quyết định như vậy?Trần Mặc vươn tay, kéo lấy cánh tay đang nắm chặt thành quyền bên dưới tấm chăn, bao vào trong lòng bàn tay của mình, cúi người xuống, hôn lên gương mặt của cậu.
Gương mặt dưới đôi môi trở nên đỏ bừng.
Hai mắt đo đỏ, mí mắt sưng to, vành mắt thâm đen, khóe môi bị giảo phá, bất luận là như thế nào, đây cũng không phải là một khuôn mặt khiến người ta yêu thích, nhưng y lại kìm lòng không đậu, không ngừng hôn lên gương mặt này.
“Huynh… Cửu Dương đã luyện thành rồi sao?” Khuyết Thủy ngượng ngùng trốn thoát, hỏi ra một câu như vậy.
“Ừ.” Trần Mặc trả lời.
Khuyết Thủy giống như thở phào một hơi, “Vậy thì tốt rồi, đệ còn lo lắng…”
Trần Mặc cảm thấy tâm của mình có chút đau, lúc đầu tuy không hề đau đớn dữ dội, nhưng dần dần cơn đau đớn này không ngừng lan tràn khuếch tán trong tâm.
Tâm của con người hóa ra yếu đuối như thế đó… Từ trước tới nay y chưa bao giờ từng mong muốn hoàn toàn có được người này như vậy, y bỗng nhiên không muốn để bất kì kẻ nào nhìn thấy người này, y muốn cứ như vậy giấu cậu đi, có lẽ y chỉ cần tùy tiện viện một lý do, người này liền tin tưởng y, cứ thế thoái ẩn giang hồ, chỉ là người của một mình y.
Đúng vậy, chỉ là của một mình y, là người y dõi theo từ bé tới lớn.
Trần Mặc chưa bao giờ từng nghĩ, trên đời này sẽ có người còn thân thiết hơn em trai song sinh của y xuất hiện, cho tới tận tối ngày hôm qua.
Hiện tại y không hề cảm thấy hành vi tối qua chỉ là phát tiết và chiếm hữu đơn thuần, y cảm thấy đó là lúc y và Khuyết Thủy thực sự có được lẫn nhau.
Nữ nhân cũng được, nam nhân cũng tốt, dù cho không thể sinh con đẻ cái thì thế nào? Dù sao y cũng còn có đệ đệ.
Tối qua tuyệt vời như vậy, lần trước khi thân tâm hợp nhất có thể tuyệt vời như vậy, chắc chắn sau này sẽ càng tốt hơn.
Có lẽ sẽ chẳng một ai có thể mang lại cho y cảm xúc như thế.
Y thừa nhận, y đã mê đắm thân thể này, người này rồi.
Trần Mặc khẽ dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay của Khuyết Thủy.
“Tối nay ta ngủ ở trong này được không?” Trần Mặc cắn xuống vành tai đỏ bừng của cậu khẽ hỏi.
Khuôn mặt của Khuyết Thủy càng đỏ hơn, muốn đồng ý mà nửa ngày sau vẫn còn chưa nói nên lời.
Trần Mặc cười, “Đồ ngốc, thân thể của đệ như vậy ta như thế nào nỡ. Ta chỉ là… Muốn nói chuyện với đệ, muốn nói với đệ một tiếng…” Ba chữ phía sau rất nhẹ.
Khuyết Thủy trở tay cầm lấy cánh tay của Trần Mặc, không hề lên tiếng.
“Khuyết Thủy, nếu có một ngày đệ phát hiện ta làm chuyện không tốt với đệ, so với chuyện tối hôm qua còn xấu xa hơn, đệ có thể cũng tha thứ cho ta?” Chờ lời nói ra miệng, Trần Mặc mới phát hiện y đã nói ra một câu không nên nói! Nực cười thay một kẻ vẫn luôn nhận rằng dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt cũng vẫn trấn định như y, lại vì một câu nói hồ đồ như vậy mà tức khắc chân tay luống cuống.
“Ta là nói nếu như… Biết đâu.”
“Chỉ cần huynh không là Tà Quỷ Lưu Yến Cốc chủ kia.”
Khuyết Thủy nhìn Trần Mặc trầm ổn lại hoảng hốt đến bực này, không đành lòng cố ý trêu trọc một câu cậu cho là hài hước, nói xong còn toét miệng cười.
Trần Mặc sao có thể tổn thương cậu?! Trần Mặc điên cuồng như thế tối qua, cũng không hề gây nên tổn thương lớn trên người cậu.
Đáng cười chính là bởi vì nhờ có đối lập với ác quỷ kia, cậu mới có thể phân biệt được, Trần Mặc tận tình điên cuồng tối qua, trong thô bạo nhưng không hề mất đi sự dịu dàng đặc biệt của y.
Chỉ là Khuyết Thủy từ đầu tới cuối vẫn không hiểu nồi, vì sao bất luận là Tà Quỷ kia hay là Trần Mặc, lúc phẫn nộ thì đều muốn dùng phương thức này để phát tiết? Cậu thà rằng cùng Trần Mặc đánh một trận! Còn hơn làm loại chuyện kì thực rất… Thoải mái? Khuyết Thủy thử nhìn Trần Mặc, khuôn mặt dần biến thành một khối vải đỏ.
“Trần Mặc.”
Hửm? Trần Mặc giống như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ nào đó, giương mắt lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Khuyết Thủy.
“Đệ muốn nói gì nói đi.”
Trần Mặc nâng thân đem người bán ôm vào trong lòng, láng máng nhớ tới một chuyện Vương Ninh nói tối nay muốn thiết yến khoản đãi chúng nhân Võ lâm minh, chẳng qua… Y đã nói y bị thương, còn Khuyết Thủy đang bảo vệ y không phải sao?
“Đệ cũng muốn thử.”
“Thử cái gì?” Trần Mặc tùy tiện hỏi.
“Ôm huynh.”
…Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Chính là đây! Trần Mặc quả thực chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày y nghe được câu nói này từ miệng của Khuyết Thủy.
“Khuyết Thủy, ta lớn hơn đệ bốn tuổi. Đệ muốn dĩ hạ phạm thượng?” Gánh nặng trong tâm biến mất, vui đùa ngày thường cũng thoái mái xuất ra.
Về phần câu nói đùa tựa như giả thiết kia của Khuyết Thủy, chỉ càng khiến y kiên định quyết tâm che giấu mọi sự tới cùng.
Chỉ cần y không nói, Vô Quá không nói, sẽ không có người thứ ba biết được kế hoạch của bọn họ.
Còn ý niệm của Vô Quá đối với Khuyết Thủy, trong suy nghĩ của y, đó chẳng qua chỉ là đứa trẻ muốn có một món đồ chơi, bởi người lớn không cho nên xuất hiện tâm lý giận dỗi mà thôi.
Kể cả Vô Quá thực sự nói với Khuyết Thủy cái gì, chắc chắn Khuyết Thủy cũng tuyệt đối không tin tưởng gã.
Giữa y và Vô Quá, người làm Trần Mặc là y sớm đã xác lập được một vị trí bất bại rồi!
“Muốn.” Thanh niên Viên Khuyết Thủy kêu lên, chăm chú gật đầu.
Khuyết Thủy còn chưa kịp gật đến cái thứ hai, sau ót đã bị ai kia đánh cho một cái.
***
Lúc Khuyết Thủy và Trần Mặc xuất hiện trở lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, cũng chính là ngày hai mươi ba tháng bảy, cách Đại hội võ lâm còn năm ngày.
Khuyết Thủy đem hoài nghi đối với Yến Vô Quá nói cho Trần Mặc, Trần Mặc sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đáp ứng sẽ chú ý tới người này, đồng thời nói với cậu chớ nên đả thảo kinh xà, dặn cậu tạm thời đừng nên nói với bất kì người nào.
Khuyết Thủy suy xét thấy có lý, quyết định giao việc này lại cho Trần Mặc xử lý.
Khuyết Thủy lưu lại trong phòng luyện công, không nghĩ tới hôm nay người đầu tiên tới tìm cậu lại là Bạch Đỗ Quyên.
Mời Bạch Đỗ Quyên vào khách thính, lại chờ thật lâu vẫn không thấy đối phương mở miệng.
Chính vào lúc Khuyết Thủy đang muốn viện một lý do để rời đi, liền nghe thấy Bạch Đỗ Quyên đột nhiên mở miệng nói: “Huynh cưới ta đi.”
“Tiểu thư nói cái gì?” Khuyết Thủy kinh hãi.
Bạch Đỗ Quyên nét mặt không đổi, nói tiếp: “Ta nhìn thấy hết rồi.”
Cô nương nhìn thấy cái gì? Khuyết Thủy không biết nên khóc hay nên cười, “Bạch tiểu thư, tại hạ không biết tiểu thư đang hiểu lầm điều gì, giang hồ có lời đồn tiểu thư cùng Liễu Như Phi Liễu thiếu hiệp…”
“Tối ngày hôm đó ta cũng ở Chu Chỉ Viên.”
Bạch Đỗ Quyên cắt ngang lời nói của Khuyết Thủy nói ra từng chữ một.
Sắc mặt của Khuyết Thủy dần trở nên trắng bệch, cô ấy nhìn thấy rồi?
“Ta đoán huynh hẳn không phải là tự nguyện, huynh có thể cũng đang thống khổ bi thương, vì vậy… Xin hãy để ta bầu bạn với huynh.”
Lời nói của Bạch Đỗ Quyên rất kì quái, vẻ mặt khi nói chuyện cũng rất kì quái, xem qua… Giống như là một kiểu hy sinh.
Trần Mặc không hề nói với cậu có người khác cũng tới Chu Chỉ Viên, hơn nữa còn có người nhìn thấy cậu… Việc nhục nhã như vậy lại bị người khác nhìn thấy! Có bao nhiêu người nhìn thấy? Có bao nhiêu người biết cậu bị Lưu Yến Cốc chủ làm nhục? Hơn nữa buổi tối ngày đó cậu còn không may bị dược tính chi phối… Bọn họ không phải sẽ cho rằng cậu cam tâm tình nguyện?! Phụ thân… Phụ thân biết được thì phải làm sao? Không chịu đựng nổi loạng choạng hai bước, Khuyết Thủy ngã ngồi xuống một chiếc ghế.
Bạch Đỗ Quyên nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy, trong thần sắc lộ ra vẻ bi ai đau xót.
Là thật!
Thật sự đúng là cậu! Vì sao lại phát sinh sự việc như vậy? Ngày đó ở Triệu Lăng, Tà Quỷ vì sao lại dễ dàng thả bọn họ rời đi?
“Huynh yên tâm, trừ ta không có người nào khác biết, đương nhiên, còn có Trần Mặc kia.”
Khuyết Thủy nhìn cô gái trước mặt, trong đầu trống rỗng.
“Cưới ta, cho dù Tà Quỷ nọ dùng chuyện kia để uy hiếp huynh, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn!” Bạch Đỗ Quyên thẳng lưng, càng nói càng cảm thấy quyết định của bản thân là chính xác.
Danh dự của Khuyết Thủy chỉ mình cô có thể cứu vãn, kể cả tự tôn và linh hồn tổn thương của cậu cũng chỉ có cô có thể thông cảm và dung thứ.
Cô nhất định phải gả cho cậu, bởi vì cậu cần cô! Cô tin chắc như vậy.
“Không… Tại hạ là nói, đa tạ tiểu thư.” Khuyết Thủy đỡ trán gian nan mở miệng.
Mắt hướng về phía cổng chính, hy vọng Trần Mặc bị phụ thân gọi đi có thể xuất hiện vào lúc này.
“Nhưng thật sự không cần Bạch tiểu thư hy sinh… Hy sinh như vậy. Tại hạ là một nam nhân, loại chuyện như thế… Chẳng qua chỉ là bị chó điên cắn bừa một miếng. Tiểu thư không cần…”
“Cho dù gã đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ?”Giọng nói của Bạch Đỗ Quyên trở nên có chút the thé.
Chiêu cáo thiên hạ! Phụ thân hẳn sẽ tận tay giết cậu đi.
Ông giết cậu cũng tốt, tránh cho lão nhân gia ông mất mặt, khiến phụ thân tiếp tục thất vọng.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là thời gian một cái chớp mắt, cũng có lẽ đã qua rất lâu, tới mức khiến Bạch Đỗ Quyên không kiên nhẫn nổi nữa, Khuyết Thủy liếm môi đem hỗn loạn, nhục nhã, bi thương, nhu nhược, tận hết sức lực toàn thân mang cái người được huấn luyện, nhi tử kiên cường của Minh chủ xuất ra trước mặt người.
“Gã muốn nói, tại hạ cũng chẳng có cách nào bịt miệng của gã. Chẳng qua sự việc này cho dù chiêu cáo thiên hạ thì lại như thế nào? Cây ngay không sợ chết đứng, tại hạ không thẹn với lương tâm, vì sao phải sợ gã nói? Huống hồ tại hạ cũng chẳng phải là khuê nữ cần phải chú trọng khuê danh, Bạch tiểu thư đã quá lo lắng rồi.”
Thần sắc của Bạch Đỗ Quyên có chút kinh ngạc, tựa hồ không hề nghĩ tới người này đối mặt với chuyện như vậy mà còn có thể điềm tĩnh như thế. Vừa rồi cậu còn…
Bạch Đỗ Quyên tự nguyện hy sinh lại bị từ chối, thẹn quá hóa giận, nhịn không được cười lạnh, “Viên Khuyết Thủy, ta một lòng muốn tốt cho huynh, huynh lại không biết phân biệt! Ba lần bốn lượt dâng lên tận cửa, huynh lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt ta! Bạch Đỗ Quyên ta rốt cuộc là có gì không tốt? Huynh sẽ không phải thực sự thích nam nhân chứ!”
Thích nam nhân thì sao? Khuyết Thủy bị cô nói như vậy có chút mê mang. Cậu thích Trần Mặc cũng đâu có trở ngại tới người khác? Nếu phụ mẫu là bởi vì vấn đề nối dõi tông đường chất vấn cậu như vậy thì thôi, Bạch Đỗ Quyên vì sao lại muốn hỏi cậu như vậy?
“Bạch tiểu thư, tại hạ nghĩ đây không phải là vấn đề tại hạ thích hay không thích nam nhân. Tuy rằng tại hạ cũng rất lo lắng việc xấu hổ này bị người ta đồn đãi, nhưng tại hạ cũng không muốn đê tiện lợi dụng Bạch tiểu thư để ngăn cản lời đồn. Huồng chi tại hạ nghe nói Liễu thiếu hiệp đối với Bạch tiểu thư một mảnh chân tình, một võ phu thô lỗ như tại hạ cũng không hiểu được tâm ý của Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư nếu lập gia, vẫn nên lựa chọn người như Liễu thiếu hiệp…”
“Đừng nói nữa!” Bạch Đỗ Quyên tức giận tới mức cả người phát run, “Ta không tiếc hạ mình chủ động dùng việc kết hôn che giấu cho huynh, cũng không… Không quản huynh đã từng bị kẻ khác nhục nhã, huynh không cảm kích thì thôi còn đem ta đẩy cho người khác! Viên Khuyết Thủy, huynh coi Bạch Đỗ Quyên ta là thứ gì!”
Khuyết Thủy lòng thầm cười khổ, cậu thà rằng cô đừng hy sinh bản thân suy nghĩ cho cậu như vậy! Sự việc mà chính cậu cũng không biết cách dàn xếp ra sao, giờ lại thêm một Bạch Đỗ Quyên… Ai đó giết cậu luôn đi!
Bình tĩnh, bình tĩnh. Khuyết Thủy hết lần này tới lần khác thầm nhắc nhở chính mình.
Tiếp nhận đề nghị của cô, đó vốn là điều không thể! Thứ nhất, cậu đã có Trần Mặc.
Dù cho cậu đối với Trần Mặc là loại tình cảm gì, cậu nếu đã ưng thuận cả đời cùng y, như vậy trừ phi Trần Mặc rời khỏi cậu, bằng không cậu nhất định sẽ bầu bạn bên cạnh Trần Mặc cả đời.
Thứ hai, cậu đối với Bạch Đỗ Quyên căn bản không hề có chút tình cảm nam nữ, hảo ý của Bạch Đỗ Quyên, cậu chỉ có thể khước từ đến cùng.
“Xin lỗi. Thực sự xin lỗi tiểu thư.” Khuyết Thủy thành khẩn nói.
“Huynh, huynh chẳng lẽ thực sự thích nam nhân?!” Bạch Đỗ Quyên nhìn cậu trảm đinh tiệt thiết khước từ, tự tôn bị tổn thương chẳng cách nào bù đắp nổi, vì để vãn hồi lòng tự tôn, không kìm được buột miệng: “Huynh quả nhiên tự nguyện khiến bản thân thấp hèn! Huynh cùng Tà Quỷ phóng đãng ở chung cũng là cam tâm tình nguyện có đúng không? Lần ở Triệu Lăng đó huynh có phải đã có tằng tịu với gã rồi! Tà Quỷ kia có phải là coi trọng huynh, huynh mới từ bỏ ta? Huynh, huynh, huynh không biết xấu hổ!”
Giống như là bị dầu nóng hắt lên người, toàn thân như thiêu như đốt đau đớn không chịu nổi.
Lần đầu tiên Khuyết Thủy cảm thấy hóa ra ngôn từ của một người so với bất kì lợi khí nào càng có thể dễ dàng khiến người khác bị thương!
“Bạch tiểu thư, xin hãy khẩu hạ lưu đức.”
Làm một nhi tử kiên cường của Minh chủ quá khó, Khuyết Thủy hiện tại chỉ hy vọng Bạch Đỗ Quyên nhanh chóng rời đi.
“Nói ta khẩu hạ lưu đức? Hừ, Viên Khuyết Thủy, đừng nói Bạch Đỗ Quyên ta không cảnh cáo huynh trước, sự việc này cho dù ta không nói, việc huynh và Lưu Yến Cốc chủ có tằng tịu sớm muộn cũng có một ngày bị nhân sĩ võ lâm biết được! Tới lúc đó huynh sẽ biết được cái gì gọi là nhân ngôn khả úy, cái gì mới thực sự gọi là nhục nhã chân chính! Ta thực đúng là cảm thấy buồn thay cho Viên đại Minh chủ, nếu ông ấy biết được nhi tử của mình…”
“Đủ rồi!” Khuyết Thủy bật người dậy, đi tới cạnh cửa chỉ ra bên ngoài, “Bạch tiểu thư, xin lỗi, tiểu thư thỉnh.”
Bạch Đỗ Quyên đứng dậy, ngẩng cao đầu đi qua bên cạnh Khuyết Thủy.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày huynh vì lời cự tuyệt hôm nay mà hối hận!”
Đóng cửa lại, nam tử ôm đầu tê liệt ngồi trên mặt đất…
***
Còn hai ngày nữa là Đại hội võ lâm, thành Kinh Châu sớm đã biến thành một bãi nước đục.
Từng tầng lại từng tầng âm mưa, vô số bẫy rập, lớp này nối tiếp lớp khác, chẳng kẻ nào biết kẻ nào đang trong âm mưu của kẻ nào, cũng chẳng hề biết phải chăng đã có một cái thòng lọng thòng lên chính mình hay không.
Trong cái đám hỗn loạn này, ước chừng đáng giá nhất là có hai sự kiện.
Một là Trần Mặc người được xưng là Phật Tâm Tuyệt Thủ sau khi đánh bại Tam Cự Linh, lại liên tiếp hợp lực cùng thiếu công tử của Viên Minh chủ, giải quyết sát thủ Lưu Yến Cốc phái đến Vương gia gây phiền phức, trong đó còn có một cao thủ nhất lưu trong giang hồ.
Hơn nữa nghe nói Trần Mặc cùng Tà Quỷ Lưu Yến Cốc so chiêu, không những có thể toàn thân trở ra, còn cứu được một vị nữ tử đáng thương bị dâm nhục trên tay gã.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Trần Mặc thậm chí còn vượt qua cả những người thuộc thế hệ trẻ như Liễu Như Phi, Tề Tú Phong, Vương Thanh Trúc.
Một người khác chính là người trước kia bị Lưu Yến Cốc treo thưởng, người gây huyên náo toàn võ lâm, thiếu công tử của Viên đại Minh chủ Viên Khuyết Thủy.
Viên Khuyết Thủy và Trần Mặc cùng nhau tìm ra nơi đặt chân của cốc chúng Lưu Yến Cốc trong thành, kịp thời trừ bỏ khối ung nhọt, sau đó tìm ra hỏa khí mất tích của Lôi Hỏa Đường lúc ấy, tiêu trừ mối lo khiến nhân sĩ võ lâm ngụ tại Vương gia chết không minh bạch.
Nhờ có sự kiện này, Viên Khuyết Thủy dưới ý kiến của các nhân sĩ tiền bối võ lâm đều là hổ phụ không sinh khuyển tử, chắc chắn Viên Khuyết Thủy sẽ đoạt giải nhất trên Đại hội võ lâm.
Điểm thú vị là Viên Khuyết Thủy cơ hồ không hề cho rằng bàn thân có công lao, tự mình giải thích với người khác rằng cậu có thể tìm được hỏa khí toàn bộ đều nhờ vào sự hỗ trợ, nhắc nhở của Trần Mặc, bản thân cũng không có bao nhiêu công trạng.
Ừm, còn có một sự kiện nữa, có thể coi là một sự kiện đặc biệt quan trọng, nhưng cũng xem như một chuyện lặt vặt trong Đại hội võ lâm.
Chính là vị bá chủ Hắc đạo kiêu hùng một phương nọ, Yến Vô Quá người được nức lời khen ngợi là Khuynh Thành Kiếm, người này tính cách tốt, diện mạo tốt, vóc người cũng đẹp, lại thêm quyền cao thế lớn, võ công tuyệt đỉnh, số đào hoa của gã ý mà, đúng là muốn ngừng cũng chẳng ngừng nổi.
Nghe nói người đang qua lại với gã gần đây chính là nhi nữ bảo bối của Vương gia Vương Chi Lan.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, đêm, núi Ngưu Đầu ngoại thành Kinh Châu.
Trần Mặc theo thói quen xoa đầu Khuyết Thủy, cười nói: “Đệ đang buồn phiền cái gì?”
Khuyết Thủy thở dài, thuận thế nằm lên đầu gối của Trần Mặc, lấy đùi y làm gối, lại thở dài một tiếng.
“Nói!” Trần Mặc vỗ nhẹ lên cái trán của cậu, khẽ quát.
“Đệ đang nghĩ làm cách nào đem sự việc của đệ và huynh nói cho phụ thân. Đệ mấy ngày nay nghe ngóng mới biết được… Nam nhân với nam nhân chẳng những không thể thành thân mà còn bị người đời kinh thường, chẳng trách… Aizz.”
Nghĩ tới những lời nói của Bạch Đỗ Quyên ngày hôm đó, Khuyết Thủy lòng thầm sợ hãi, vì không để Trần Mặc thêm lo lắng trước khi Đại hội võ lâm bắt đầu, cậu không hề đem chuyện Bạch Đỗ Quyên tới tìm cậu nói cho Trần Mặc.
Ánh mắt của Trần Mặc chợt lóe, vươn ngón tay tới búng vào trán của Khuyết Thủy.
“Làm sao, đệ hối hận rồi?”
Khuyết Thủy lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo.
Cậu hoàn toàn không hối hận vì đã tiếp nhận Trần Mặc, chỉ là… Làm cách nào cũng không ngừng được bất an.
“Lo lắng của đệ cũng có chút đạo lý, có lẽ chuyện của chúng ta tạm thời không nên đề cập với phụ thân của đệ thì tốt hơn. Chờ sau Đại hội võ lâm đi, tới lúc đó chúng ta sẽ kiếm cơ hội đề cập với phụ mẫu của đệ.”
“Ừm. Chẳng qua huynh nói phụ thân đệ sẽ đồng ý chứ? Ông là tấm gương của chính đạo, mà đệ lại là nhi tử của ông, đệ sợ…”
“Không phải ta đã nói với đệ đừng nên phiền não nhiều như vậy sao? Nếu phụ thân của đệ thực sự không đồng ý…” Nam nhân cố ý kéo dài giọng.
“Huynh sẽ như thế nào?” Khuyết Thủy quả nhiên ngốc nghếch truy vấn.
“Giết ông ta!”
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy bật mạnh dậy, “Cho dù là nói đùa cũng không nên nói như vậy! Ông ấy là phụ thân của đệ!” Khuyết Thủy có chút tức giận, trong ngữ khí của Trần Mặc có một loại khí tức âm hàn khiến cảm giác bất an trong cậu càng thêm cường liệt.
“Ai!” Khuyết Thủy xoay người lao nhanh về phía bụi cây cách cả trượng bên trái.
Nhân ảnh kinh hãi, không hướng xuống dưới mà ngược lại trốn về phía rừng quả điều núi, xem khinh công của hắn thì quả là thượng thừa.
Khuyết Thủy hơi ngừng lại, giặc cùng chớ truy, lại nói gặp rừng chớ đuổi, bên này cậu vừa dừng lại bỗng nhiên một nhân ảnh lướt qua bên cạnh cậu.
Là Trần Mặc! Khuyết Thủy nóng ruột cũng liền vội vã truy đuổi vào rừng.
Đây là một ngọn núi nhỏ ngoài thành Kinh Châu, cậu và Trần Mặc ra ngoài tìm kiếm hành tung của Lưu Yến Cốc, nửa đường dừng chân tại nơi này, không nghĩ tới lại bị người dò xét.
Không biết đối phương vẫn luôn theo dõi bọn cậu hay là nửa đường vô tình gặp được? Là người của Lưu Yến Cốc hay là người một nhà? Nửa đêm sao thưa, rừng quả tuy rằng dày đặc nhưng vẫn có thể khiến người ta nhiễu loạn.
Khuyết Thủy tiến vào trong rừng liền phát hiện cậu đã lạc mất tung tích của Trần Mặc.
Dáng người cao gầy xuyên qua cánh rừng, không ngừng không nghỉ giống như cực kì quen thuộc đối với địa hình rừng quả.
Ra ngoài dạo quanh quả nhiên thực có lợi! Nghe xem hắn đã nghe được chuyện gì nào! Nếu để người ta biết hai thiếu hiệp thanh danh như mặt trời ban trưa… Một kẻ còn là nhi tử của Minh chủ võ lâm hiện thời, ha ha, ha ha ha! Hắn không nhịn nổi nghĩ, hắn có thể từ chuyện này thu hoạch được bao nhiêu thứ tốt đây? Thậm chí nếu hắn lan truyền chuyện này ra ngoài, hai cậu ấm kia liền đừng hòng nghĩ tới việc trèo lên bảo tọa Minh chủ lần này! Đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ căn phòng nhỏ canh rừng trước mắt truyền tới, rừng quả này quả nhiên vốn là một cứ điểm ở Kinh Châu của cái bang bọn hắn.
Viên thiếu công tử kia đã để hắn chạy thoát rồi đi? Tuổi tác tuy không lớn, võ công ngược lại không tồi! Hắn chắc chắn không hề để lộ dấu vết nào, hô hấp cũng ngừng đủ lâu, cũng không biết là đã để lộ sơ hở ở đâu, khiến đối phương phát hiện ra dấu vết.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
***
Khuyết Thủy đang lo lắng tìm kiếm trong rừng, Trần Mặc lại đột nhiên xuất hiện từ sau một thân cây.
“Trần…”
“Suỵt, chúng ta đi.”
Ra khỏi cánh rừng, Khuyết Thủy vội vã hỏi: “Người tìm thấy rồi? Huynh không có việc gì chứ?” Nói xong lại xoay quanh kiểm tra toàn thân Trần Mặc.
Trần Mặc thành thật nâng cánh tay mặc cậu kiểm tra cho yên tâm.
Chờ sau khi Khuyết Thủy xác định không có vết thương nào lưu lại, Trần Mặc thu tay, ôm lấy thanh niên thấp hơn y không tới nửa cái đầu, vừa đi vừa nói: “Người không truy được, là một cao thủ.”
“Vậy à…” Khuyết Thủy không hiểu Trần Mặc tại sao có thể làm ra vẻ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra như vậy, y không sợ người khác biết “chuyện gièm pha của bọn cậu” ư? Khuyết Thủy đáng thương chẳng qua cũng chỉ là một cậu nhóc ngây thơ vô tri mà thôi.
Lúc bắt đầu, Khuyết Thủy cảm thấy chuyện của cậu và Trần Mặc không hề có lỗi với bất kì ai, trừ việc không thể sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho hai nhà ra.
Nhưng từ trước tới nay cậu không hề cảm thấy phụ thân xem trọng việc nối dõi tông đường này, vậy nên tình cảm của cậu với Trần Mặc cũng không hề có tâm lý đặc biệt ngăn trở.
Nhưng tới khi cậu hoàn toàn giao tình cảm của mình đi rồi, lại chịu sự kích thích của Bạch Đỗ Quyên, quay đầu lại mới phát hiện thế nhân đối với chuyện này đều là bài xích.
Hiện tại Khuyết Thủy tuy rằng không hề cảm thấy cậu với Trần Mặc ở chung có gì không tốt, nhưng vừa nghĩ tới phản ứng của phụ thân sau khi biết được việc này…
***
Ngày hai mươi bảy tháng bảy.
Thi thể của thủ tịch trưởng lão Cửu Chỉ Thần Cái Cái Bang bị phát hiện được nhét trong một kênh nước thải ngoại thành.
Khi Minh chủ võ lâm vội vã tới nơi chỉ phát hiện tay phải của Cửu Chỉ Thần Cái nắm chặt một mảnh vải trắng, có người nhìn thấy thương thế của lão thì hoài nghi lão chết dưới Phục Hổ Chưởng của Thiếu Lâm.
Lại là một nghi án phát sinh, khi có người tỉ mỉ chú ý tới trên manh mối duy nhất đó có thêu chìm một phiến lá cây, lại phát hiện hình dáng của phiến lá này vô cùng độc đáo, độc đáo tới mức giống hệt như hoa văn chìm thêu trên y tụ, y bãi (2) của phái Tuyết Sơn… Phái Tuyết Sơn từ chưởng môn tới đệ tử đều phát thệ phủ nhận.
Cái Bang không chịu buông tha, hai trăm đệ tử tụ tập ngồi trước đại môn của Vương gia yêu cầu Minh chủ võ lâm chủ trì công đạo.
Lúc này, Vương gia, Thính Trúc tiểu uyển nơi thủ lĩnh Phi Ưng Xã ngụ lại.
Nghe tiếng trúc động, ngắm cảnh trúc xanh mượt, Thính Trúc hiên, Thính Trúc tiểu uyển, hai người đang đấu một ván cờ.
Trần Mặc mỉm cười, thu lấy quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt quân cờ đen cuối cùng xuống, hoàn thành thế bao giáp.
“Ngươi thua rồi.”
Yến Vô Quá quét mắt nhìn bàn cờ, nhìn con đường sống duy nhất mà bản thân xếp đặt cứ như vậy bị cắt đứt, cũng cười nói: “Là ta tự đại quá mức, vốn muốn thử nghiệm một trận thế hoàn toàn bất đồng, chỉ lo bố cục, lại xem nhẹ ván cờ này sớm đã bị ngươi nắm chắc tiên cơ.”
Trần Mặc lắc đầu mỉm cười, “Cũng không phải. Ngươi cầm quân đen, tiên cơ vốn nằm trong tay ngươi, nếu không phải ngươi về sau nôn nóng vì cái lợi trước mắt, ta muốn thắng ván cờ này cũng không dễ dàng.”
Yến Vô Quá cười nhưng không đáp, một lần nữa xếp lại bàn cờ.
“Tối đó ngươi mang y tới nơi nào?”
“Vương gia.”
“Thật sao, như vậy là ai một đêm không về?”
“Ván cờ này ngươi muốn quân đen hay quân trắng?”
“Quân đen. Tư vị của y như thế nào?”
“Tâm bất tịnh kỳ nan doanh (3), ngươi chơi cờ bao nhiêu năm sẽ không ngay cả điểm này cũng không biết đi.”
“Tịnh tâm? Từ khi ta luyện môn võ công đó, ta liền chưa từng tịnh tâm!” Yến Vô Quá tùy tay ném một quân cờ ra.
“Có đạt được sẽ có trả giá.”
Trần Mặc hạ cờ.
“Đem y cho ta.”
Không hề do dự, Yến Vô Quá cũng nhanh chóng hạ một quân cờ.
“Có thể. Sau khi sự thành.”
Người trả lời mắt không hề chớp.
Tốc độ của ván cờ dần chậm lại, Yến Vô Quá lại khôi phục dáng vẻ uể oải nọ, vẻ biếng nhác tú mỹ của công tử phú quý.
“Ngày mai chính là Đại hội võ lâm nhỉ.”
“Đúng vậy, chính là ngày mai.”
Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau cuời.
Phía sau nụ cười che giấu mục đích giống nhau, cũng có những tính toán của chính mình.
(1)Giúp kẻ khác may lễ phục: làm áo cưới cho kẻ khác, ý chỉ làm việc vô ích, không có lợi ích gì cho mình.
(2)Y tụ, y bãi: ống tay áo, đáy áo.
(3)Tâm bất tịnh kỳ nan doanh: tâm không yên cờ khó thắng
Trần Mặc – Cái tên chưa từng được biết đến qua trận đánh này, bỗng trở thành một trong những nhân vật làm mưa làm gió trong thành Kinh Châu.
Bên ngoài truyền tới xôn xao náo nhiệt, bên trong tiểu viện nơi Viên đại Minh chủ trú ngụ trong Vương gia lại vẫn yên ả như trước.
Ừm, khoảng thời gian từ sáng sớm tới buổi trưa quả thật rất náo nhiệt, huynh đệ Tề gia cùng phụ tử Vương gia đều tới đây, nhưng sau khi nghe nói Trần Mặc đang chữa thương cũng liền không tiếp tục làm phiền, hơn nữa còn tự giác giúp y ngăn cản nhân sĩ giang hồ mộ danh mà tới sau đó.
Trần Mặc từ trong phòng Viên Chính Tiếu bước ra, chậm rãi đi về hướng phòng của mình.
Không ngoài sở liệu của y, Viên Chính Tiếu vừa nghe thấy lời đồn đại lập tức gọi y sau khi chữa thương qua.
Trong lời nói đa phần đều là ý thăm dò, nếu không phải là còn e ngại mặt mũi của đại Minh chủ lão, chắc hẳn lão nhất định rất muốn tự tay thử xem thân thủ của y như thế nào.
Viên Chính Tiếu đang lo lắng, tuy rằng vẻ mặt của lão vẫn duy trì vẻ thoải mái, nhưng đối với Trần Mặc giỏi quan sát sắc mặt người khác mà nói, thái độ che giấu của Viên Chính Tiếu ngược lại thực nực cười! Lão đang lo lắng, đang sợ hãi, thì ra đối thủ lớn nhất tranh giành ngôi vị quán quân với Viên gia lại ở ngay bên cạnh nhi tử của lão! Trong lời nói, Trần Mặc nghe ra ý tứ lôi kéo.
Hiếm có dịp nghe được Viên Chính Tiếu bàn chuyện thân thiết với y như vậy.
Trần Mặc vẫn luôn chẳng hề lên tiếng, cho tới tận lúc Viên Chính Tiếu dừng lại nhìn y, y mới mở miệng nói, xin Minh chủ yên tâm, phò trợ của y đối với Khuyết Thủy vẫn luôn như lúc ban đầu.
Viên Chính Tiếu nghe câu trả lời của y xong, trên mặt hiện lên vẻ kì quái, nói không rõ là vui mừng hay sầu lo.
Trần Mặc lòng thầm cười lạnh.
Viên Chính Tiếu đáng thương một lòng muốn nâng đỡ nhi tử, lại không biết cậu căn bản chẳng hề có hùng tâm xưng hùng xưng bá.
Nếu Viên Chính Tiếu biết, nỗ lực của cậu từ trước tới nay, thậm chí là sau này đều là vì giúp kẻ khác may lễ phục (1), không biết sẽ như thế nào nhỉ? Đấm ngực dậm chân? Phát cuồng chửi ầm lên? Ói ra tim khóc ra máu? Hay là dứt khoát một phát đâm đầu tự vẫn? Ha ha ha!
Đã năm canh giờ trôi qua, người kia vẫn không hề nói một câu, tới ngay cả khi y giúp cậu lau người, cậu cũng chẳng hề có chút phản ứng kháng cự.
Mắt nhìn trời đã tối đen rồi, Trần Mặc quyết định tiến vào xem cậu.
Khuyết Thủy đã tỉnh lại rồi, ánh mắt thẳng băng chăm chú nhìn đỉnh trướng.
Trần Mặc ngồi xuống bên cạnh giường.
Y không hề hối hận vì những xúc động của bản thân, chỉ là đang đau đầu xử lý hậu quả do chuyện này mang lại.
Phản ứng của Khuyết Thủy dưới mắt của y đơn giản chỉ có hai phản ứng.
Hoặc là từ đó đối với y mất đi tín nhiệm, thậm chí bất hòa trở thành kẻ địch, hoặc là tốt hơn một chút, cứ xét theo phần tình cảm hai mươi năm của bọn họ thì chỉ có cậu sẽ xa lánh y.
Nếu là phản ứng đầu tiên, vì để phòng ngừa biến hóa phát sinh ngay dưới tầm mắt, có lẽ y sẽ phải khiến Khuyết Thủy tạm thời biến mất một khoảng thời gian, tuy rằng kế hoạch sẽ có thay đổi so với ban đầu, nhưng chung quy so với thất bại trong gang tấc thì tốt hơn nhiều.
Sự việc về sau thân phận Viên Khuyết Thủy này rất có thể sẽ biến mất trên thế gian, định mệnh không thể thay đổi, chắc chắn dù cậu sống cũng sẽ không thể làm ra hành động lớn nào gây trở ngại tới y.
Nếu là phản ứng thứ hai, kế hoạch có thể dựa theo các bước đã định sẵn, y còn có thể đối với cậu tốt hơn một chút, nói vài câu dao động, để mọi sự thuận lợi tiến hành tới bước cuối cùng.
Sau khi thầm quyết định, Trần Mặc rời ánh mắt tới thân mình của thanh niên trên giường.
Nhìn thấy hai mắt vô thần của cậu, cho dù là kẻ tâm địa sắt đá như y cũng không khỏi nảy sinh một phần đau thương.
Than nhẹ một tiếng, y đối với đứa trẻ này tựa hồ làm cách nào cũng chẳng thể lòng dạ sắt đá tới cùng nhỉ.
“Đệ đang oán ta sao?” Cách một lúc lâu sau, y cuối cùng lên tiếng đánh tan sự trầm mặc.
Lại qua một hồi lâu, mới nhìn thấy Khuyết Thủy lắc đầu.
Trần Mặc ngây người.
Cậu lắc đầu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ… “Ta đối xử với đệ như vậy, đệ không oán ta?”
Khuyết Thủy lại lắc đầu.
“Vì sao?” Y đã chuẩn bị nhận lấy những kết quả xấu nhất, không nghĩ tới phản ứng của cậu lại ngoài những dự liệu của y.
Y nên vui mừng hay là… Nhưng vì sao tâm y lại thà rằng cậu oán hận chính mình, từ nay về sau coi y như người xa lạ?
Khuyết Thủy cuối cùng cũng nhìn về phía y, trong mắt có bi thương cũng có khó xử.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Tiếng thì thào không ngừng lặp lại.
Vì sao cậu lại muốn nói xin lỗi?
“Đệ không phải là có ý với ác ma kia… Đệ ngửi thấy hương hoa… Đệ…” Cậu bé đã thành niên quay đầu đi, nước mắt nén nhịn đã lâu theo khóe mắt trượt xuống.
Trần Mặc ngây người rồi.
Người này vậy mà lại cho rằng nguyên nhân y phát cuồng làm nhục cậu, là bởi vì y xuất phát từ đố kị? Hoặc giả nói là phẫn nộ?
“Đệ cho rằng huynh sẽ đánh đệ một trận… Mắng đệ… Đệ không nghĩ tới huynh sẽ tức giận như vậy, đệ thà rằng huynh đánh đệ một trận.”
Những gì Khuyết Thủy nghĩ rất đơn giản, chuyện cậu làm sai, Trần Mặc nhìn thấy tự nhiên sẽ tức giận.
Hơn nữa bọn họ vừa mới xác định tình cảm không lâu, thân là một nửa của y lại làm ra chuyện tương tự phản bội này, chịu trừng phạt cũng là điều đương nhiên.
Nhưng cậu không nghĩ tới Trần Mặc dưới cơn phẫn nộ sẽ đáng sợ như vậy, hơn nữa lựa chọn phương thức trừng phạt như thế.
Cậu vẫn luôn tự trách chính mình, thậm chí còn nghĩ, Trần Mặc sau khi nhìn thấy dáng vẻ vô sỉ đó của cậu, có thể sẽ không để ý tới cậu, không quản cậu nữa hay không? Nghĩ tới đây, tâm của cậu cũng nguội lạnh.
Cậu thừa nhận cậu quá ỷ lại vào Trần Mặc, thế nên cậu căn bản không dám mở miệng chủ động hỏi, cậu lo lắng bản thân một lần nữa sẽ khiêu khích nộ hỏa của Trần Mặc.
Ta cho ngươi cơ hội để rời khỏi ta, ta thực sự đã cho ngươi.
Trần Mặc không biết vì sao y đột nhiên rất muốn cười, tiếp đó y quả thật liền cuời.
Đầu tiên là cong khóe miệng lên một chút, dần dần, tiếu ý cũng hiện lên trong mắt.
Khuyết Thủy nhìn thấy vẻ tươi cười của y thì có điểm ngây ngốc.
Trần Mặc ở trong mắt cậu, hoặc là nói dung mạo của Trần Mặc ở trong mắt cậu bởi vì chung sống với nhau một thời gian dài, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, nhưng nhìn dung mạo quen thuộc kia tươi cười, lại hiện ra ba phần yêu diễm mê hoặc nhân tâm! Mức độ mị hoặc tựa hồ không kém Yến Vô Quá kẻ có dung mạo khuynh thành kia.
“Huynh, huynh thực đẹp.”
Lắp ba lắp bắp táo bạo nói ra những cảm xúc trong lòng, lại nghe được tiếng trách mắng khàn khàn của đối phương: “Đồ ngốc! Đệ đúng là tên ngốc đệ nhất thiên hạ! Chẳng qua, ta chính là thích tên ngốc đệ đây, ta cũng chỉ thích một mình tên ngốc đệ thôi!” Khuyết Thủy ngốc nghếch của ta… Ngươi đã vứt bỏ cơ hội rời khỏi ta lần này, như vậy sau này cũng xin đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn! Ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ta sẽ dùng chân tâm của mình đối xử thật tốt với ngươi, cho dù sau này ngươi hối hận, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi… Ngươi thực sự quyết định như vậy?Trần Mặc vươn tay, kéo lấy cánh tay đang nắm chặt thành quyền bên dưới tấm chăn, bao vào trong lòng bàn tay của mình, cúi người xuống, hôn lên gương mặt của cậu.
Gương mặt dưới đôi môi trở nên đỏ bừng.
Hai mắt đo đỏ, mí mắt sưng to, vành mắt thâm đen, khóe môi bị giảo phá, bất luận là như thế nào, đây cũng không phải là một khuôn mặt khiến người ta yêu thích, nhưng y lại kìm lòng không đậu, không ngừng hôn lên gương mặt này.
“Huynh… Cửu Dương đã luyện thành rồi sao?” Khuyết Thủy ngượng ngùng trốn thoát, hỏi ra một câu như vậy.
“Ừ.” Trần Mặc trả lời.
Khuyết Thủy giống như thở phào một hơi, “Vậy thì tốt rồi, đệ còn lo lắng…”
Trần Mặc cảm thấy tâm của mình có chút đau, lúc đầu tuy không hề đau đớn dữ dội, nhưng dần dần cơn đau đớn này không ngừng lan tràn khuếch tán trong tâm.
Tâm của con người hóa ra yếu đuối như thế đó… Từ trước tới nay y chưa bao giờ từng mong muốn hoàn toàn có được người này như vậy, y bỗng nhiên không muốn để bất kì kẻ nào nhìn thấy người này, y muốn cứ như vậy giấu cậu đi, có lẽ y chỉ cần tùy tiện viện một lý do, người này liền tin tưởng y, cứ thế thoái ẩn giang hồ, chỉ là người của một mình y.
Đúng vậy, chỉ là của một mình y, là người y dõi theo từ bé tới lớn.
Trần Mặc chưa bao giờ từng nghĩ, trên đời này sẽ có người còn thân thiết hơn em trai song sinh của y xuất hiện, cho tới tận tối ngày hôm qua.
Hiện tại y không hề cảm thấy hành vi tối qua chỉ là phát tiết và chiếm hữu đơn thuần, y cảm thấy đó là lúc y và Khuyết Thủy thực sự có được lẫn nhau.
Nữ nhân cũng được, nam nhân cũng tốt, dù cho không thể sinh con đẻ cái thì thế nào? Dù sao y cũng còn có đệ đệ.
Tối qua tuyệt vời như vậy, lần trước khi thân tâm hợp nhất có thể tuyệt vời như vậy, chắc chắn sau này sẽ càng tốt hơn.
Có lẽ sẽ chẳng một ai có thể mang lại cho y cảm xúc như thế.
Y thừa nhận, y đã mê đắm thân thể này, người này rồi.
Trần Mặc khẽ dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay của Khuyết Thủy.
“Tối nay ta ngủ ở trong này được không?” Trần Mặc cắn xuống vành tai đỏ bừng của cậu khẽ hỏi.
Khuôn mặt của Khuyết Thủy càng đỏ hơn, muốn đồng ý mà nửa ngày sau vẫn còn chưa nói nên lời.
Trần Mặc cười, “Đồ ngốc, thân thể của đệ như vậy ta như thế nào nỡ. Ta chỉ là… Muốn nói chuyện với đệ, muốn nói với đệ một tiếng…” Ba chữ phía sau rất nhẹ.
Khuyết Thủy trở tay cầm lấy cánh tay của Trần Mặc, không hề lên tiếng.
“Khuyết Thủy, nếu có một ngày đệ phát hiện ta làm chuyện không tốt với đệ, so với chuyện tối hôm qua còn xấu xa hơn, đệ có thể cũng tha thứ cho ta?” Chờ lời nói ra miệng, Trần Mặc mới phát hiện y đã nói ra một câu không nên nói! Nực cười thay một kẻ vẫn luôn nhận rằng dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt cũng vẫn trấn định như y, lại vì một câu nói hồ đồ như vậy mà tức khắc chân tay luống cuống.
“Ta là nói nếu như… Biết đâu.”
“Chỉ cần huynh không là Tà Quỷ Lưu Yến Cốc chủ kia.”
Khuyết Thủy nhìn Trần Mặc trầm ổn lại hoảng hốt đến bực này, không đành lòng cố ý trêu trọc một câu cậu cho là hài hước, nói xong còn toét miệng cười.
Trần Mặc sao có thể tổn thương cậu?! Trần Mặc điên cuồng như thế tối qua, cũng không hề gây nên tổn thương lớn trên người cậu.
Đáng cười chính là bởi vì nhờ có đối lập với ác quỷ kia, cậu mới có thể phân biệt được, Trần Mặc tận tình điên cuồng tối qua, trong thô bạo nhưng không hề mất đi sự dịu dàng đặc biệt của y.
Chỉ là Khuyết Thủy từ đầu tới cuối vẫn không hiểu nồi, vì sao bất luận là Tà Quỷ kia hay là Trần Mặc, lúc phẫn nộ thì đều muốn dùng phương thức này để phát tiết? Cậu thà rằng cùng Trần Mặc đánh một trận! Còn hơn làm loại chuyện kì thực rất… Thoải mái? Khuyết Thủy thử nhìn Trần Mặc, khuôn mặt dần biến thành một khối vải đỏ.
“Trần Mặc.”
Hửm? Trần Mặc giống như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ nào đó, giương mắt lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Khuyết Thủy.
“Đệ muốn nói gì nói đi.”
Trần Mặc nâng thân đem người bán ôm vào trong lòng, láng máng nhớ tới một chuyện Vương Ninh nói tối nay muốn thiết yến khoản đãi chúng nhân Võ lâm minh, chẳng qua… Y đã nói y bị thương, còn Khuyết Thủy đang bảo vệ y không phải sao?
“Đệ cũng muốn thử.”
“Thử cái gì?” Trần Mặc tùy tiện hỏi.
“Ôm huynh.”
…Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Chính là đây! Trần Mặc quả thực chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày y nghe được câu nói này từ miệng của Khuyết Thủy.
“Khuyết Thủy, ta lớn hơn đệ bốn tuổi. Đệ muốn dĩ hạ phạm thượng?” Gánh nặng trong tâm biến mất, vui đùa ngày thường cũng thoái mái xuất ra.
Về phần câu nói đùa tựa như giả thiết kia của Khuyết Thủy, chỉ càng khiến y kiên định quyết tâm che giấu mọi sự tới cùng.
Chỉ cần y không nói, Vô Quá không nói, sẽ không có người thứ ba biết được kế hoạch của bọn họ.
Còn ý niệm của Vô Quá đối với Khuyết Thủy, trong suy nghĩ của y, đó chẳng qua chỉ là đứa trẻ muốn có một món đồ chơi, bởi người lớn không cho nên xuất hiện tâm lý giận dỗi mà thôi.
Kể cả Vô Quá thực sự nói với Khuyết Thủy cái gì, chắc chắn Khuyết Thủy cũng tuyệt đối không tin tưởng gã.
Giữa y và Vô Quá, người làm Trần Mặc là y sớm đã xác lập được một vị trí bất bại rồi!
“Muốn.” Thanh niên Viên Khuyết Thủy kêu lên, chăm chú gật đầu.
Khuyết Thủy còn chưa kịp gật đến cái thứ hai, sau ót đã bị ai kia đánh cho một cái.
***
Lúc Khuyết Thủy và Trần Mặc xuất hiện trở lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, cũng chính là ngày hai mươi ba tháng bảy, cách Đại hội võ lâm còn năm ngày.
Khuyết Thủy đem hoài nghi đối với Yến Vô Quá nói cho Trần Mặc, Trần Mặc sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đáp ứng sẽ chú ý tới người này, đồng thời nói với cậu chớ nên đả thảo kinh xà, dặn cậu tạm thời đừng nên nói với bất kì người nào.
Khuyết Thủy suy xét thấy có lý, quyết định giao việc này lại cho Trần Mặc xử lý.
Khuyết Thủy lưu lại trong phòng luyện công, không nghĩ tới hôm nay người đầu tiên tới tìm cậu lại là Bạch Đỗ Quyên.
Mời Bạch Đỗ Quyên vào khách thính, lại chờ thật lâu vẫn không thấy đối phương mở miệng.
Chính vào lúc Khuyết Thủy đang muốn viện một lý do để rời đi, liền nghe thấy Bạch Đỗ Quyên đột nhiên mở miệng nói: “Huynh cưới ta đi.”
“Tiểu thư nói cái gì?” Khuyết Thủy kinh hãi.
Bạch Đỗ Quyên nét mặt không đổi, nói tiếp: “Ta nhìn thấy hết rồi.”
Cô nương nhìn thấy cái gì? Khuyết Thủy không biết nên khóc hay nên cười, “Bạch tiểu thư, tại hạ không biết tiểu thư đang hiểu lầm điều gì, giang hồ có lời đồn tiểu thư cùng Liễu Như Phi Liễu thiếu hiệp…”
“Tối ngày hôm đó ta cũng ở Chu Chỉ Viên.”
Bạch Đỗ Quyên cắt ngang lời nói của Khuyết Thủy nói ra từng chữ một.
Sắc mặt của Khuyết Thủy dần trở nên trắng bệch, cô ấy nhìn thấy rồi?
“Ta đoán huynh hẳn không phải là tự nguyện, huynh có thể cũng đang thống khổ bi thương, vì vậy… Xin hãy để ta bầu bạn với huynh.”
Lời nói của Bạch Đỗ Quyên rất kì quái, vẻ mặt khi nói chuyện cũng rất kì quái, xem qua… Giống như là một kiểu hy sinh.
Trần Mặc không hề nói với cậu có người khác cũng tới Chu Chỉ Viên, hơn nữa còn có người nhìn thấy cậu… Việc nhục nhã như vậy lại bị người khác nhìn thấy! Có bao nhiêu người nhìn thấy? Có bao nhiêu người biết cậu bị Lưu Yến Cốc chủ làm nhục? Hơn nữa buổi tối ngày đó cậu còn không may bị dược tính chi phối… Bọn họ không phải sẽ cho rằng cậu cam tâm tình nguyện?! Phụ thân… Phụ thân biết được thì phải làm sao? Không chịu đựng nổi loạng choạng hai bước, Khuyết Thủy ngã ngồi xuống một chiếc ghế.
Bạch Đỗ Quyên nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy, trong thần sắc lộ ra vẻ bi ai đau xót.
Là thật!
Thật sự đúng là cậu! Vì sao lại phát sinh sự việc như vậy? Ngày đó ở Triệu Lăng, Tà Quỷ vì sao lại dễ dàng thả bọn họ rời đi?
“Huynh yên tâm, trừ ta không có người nào khác biết, đương nhiên, còn có Trần Mặc kia.”
Khuyết Thủy nhìn cô gái trước mặt, trong đầu trống rỗng.
“Cưới ta, cho dù Tà Quỷ nọ dùng chuyện kia để uy hiếp huynh, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn!” Bạch Đỗ Quyên thẳng lưng, càng nói càng cảm thấy quyết định của bản thân là chính xác.
Danh dự của Khuyết Thủy chỉ mình cô có thể cứu vãn, kể cả tự tôn và linh hồn tổn thương của cậu cũng chỉ có cô có thể thông cảm và dung thứ.
Cô nhất định phải gả cho cậu, bởi vì cậu cần cô! Cô tin chắc như vậy.
“Không… Tại hạ là nói, đa tạ tiểu thư.” Khuyết Thủy đỡ trán gian nan mở miệng.
Mắt hướng về phía cổng chính, hy vọng Trần Mặc bị phụ thân gọi đi có thể xuất hiện vào lúc này.
“Nhưng thật sự không cần Bạch tiểu thư hy sinh… Hy sinh như vậy. Tại hạ là một nam nhân, loại chuyện như thế… Chẳng qua chỉ là bị chó điên cắn bừa một miếng. Tiểu thư không cần…”
“Cho dù gã đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ?”Giọng nói của Bạch Đỗ Quyên trở nên có chút the thé.
Chiêu cáo thiên hạ! Phụ thân hẳn sẽ tận tay giết cậu đi.
Ông giết cậu cũng tốt, tránh cho lão nhân gia ông mất mặt, khiến phụ thân tiếp tục thất vọng.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là thời gian một cái chớp mắt, cũng có lẽ đã qua rất lâu, tới mức khiến Bạch Đỗ Quyên không kiên nhẫn nổi nữa, Khuyết Thủy liếm môi đem hỗn loạn, nhục nhã, bi thương, nhu nhược, tận hết sức lực toàn thân mang cái người được huấn luyện, nhi tử kiên cường của Minh chủ xuất ra trước mặt người.
“Gã muốn nói, tại hạ cũng chẳng có cách nào bịt miệng của gã. Chẳng qua sự việc này cho dù chiêu cáo thiên hạ thì lại như thế nào? Cây ngay không sợ chết đứng, tại hạ không thẹn với lương tâm, vì sao phải sợ gã nói? Huống hồ tại hạ cũng chẳng phải là khuê nữ cần phải chú trọng khuê danh, Bạch tiểu thư đã quá lo lắng rồi.”
Thần sắc của Bạch Đỗ Quyên có chút kinh ngạc, tựa hồ không hề nghĩ tới người này đối mặt với chuyện như vậy mà còn có thể điềm tĩnh như thế. Vừa rồi cậu còn…
Bạch Đỗ Quyên tự nguyện hy sinh lại bị từ chối, thẹn quá hóa giận, nhịn không được cười lạnh, “Viên Khuyết Thủy, ta một lòng muốn tốt cho huynh, huynh lại không biết phân biệt! Ba lần bốn lượt dâng lên tận cửa, huynh lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt ta! Bạch Đỗ Quyên ta rốt cuộc là có gì không tốt? Huynh sẽ không phải thực sự thích nam nhân chứ!”
Thích nam nhân thì sao? Khuyết Thủy bị cô nói như vậy có chút mê mang. Cậu thích Trần Mặc cũng đâu có trở ngại tới người khác? Nếu phụ mẫu là bởi vì vấn đề nối dõi tông đường chất vấn cậu như vậy thì thôi, Bạch Đỗ Quyên vì sao lại muốn hỏi cậu như vậy?
“Bạch tiểu thư, tại hạ nghĩ đây không phải là vấn đề tại hạ thích hay không thích nam nhân. Tuy rằng tại hạ cũng rất lo lắng việc xấu hổ này bị người ta đồn đãi, nhưng tại hạ cũng không muốn đê tiện lợi dụng Bạch tiểu thư để ngăn cản lời đồn. Huồng chi tại hạ nghe nói Liễu thiếu hiệp đối với Bạch tiểu thư một mảnh chân tình, một võ phu thô lỗ như tại hạ cũng không hiểu được tâm ý của Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư nếu lập gia, vẫn nên lựa chọn người như Liễu thiếu hiệp…”
“Đừng nói nữa!” Bạch Đỗ Quyên tức giận tới mức cả người phát run, “Ta không tiếc hạ mình chủ động dùng việc kết hôn che giấu cho huynh, cũng không… Không quản huynh đã từng bị kẻ khác nhục nhã, huynh không cảm kích thì thôi còn đem ta đẩy cho người khác! Viên Khuyết Thủy, huynh coi Bạch Đỗ Quyên ta là thứ gì!”
Khuyết Thủy lòng thầm cười khổ, cậu thà rằng cô đừng hy sinh bản thân suy nghĩ cho cậu như vậy! Sự việc mà chính cậu cũng không biết cách dàn xếp ra sao, giờ lại thêm một Bạch Đỗ Quyên… Ai đó giết cậu luôn đi!
Bình tĩnh, bình tĩnh. Khuyết Thủy hết lần này tới lần khác thầm nhắc nhở chính mình.
Tiếp nhận đề nghị của cô, đó vốn là điều không thể! Thứ nhất, cậu đã có Trần Mặc.
Dù cho cậu đối với Trần Mặc là loại tình cảm gì, cậu nếu đã ưng thuận cả đời cùng y, như vậy trừ phi Trần Mặc rời khỏi cậu, bằng không cậu nhất định sẽ bầu bạn bên cạnh Trần Mặc cả đời.
Thứ hai, cậu đối với Bạch Đỗ Quyên căn bản không hề có chút tình cảm nam nữ, hảo ý của Bạch Đỗ Quyên, cậu chỉ có thể khước từ đến cùng.
“Xin lỗi. Thực sự xin lỗi tiểu thư.” Khuyết Thủy thành khẩn nói.
“Huynh, huynh chẳng lẽ thực sự thích nam nhân?!” Bạch Đỗ Quyên nhìn cậu trảm đinh tiệt thiết khước từ, tự tôn bị tổn thương chẳng cách nào bù đắp nổi, vì để vãn hồi lòng tự tôn, không kìm được buột miệng: “Huynh quả nhiên tự nguyện khiến bản thân thấp hèn! Huynh cùng Tà Quỷ phóng đãng ở chung cũng là cam tâm tình nguyện có đúng không? Lần ở Triệu Lăng đó huynh có phải đã có tằng tịu với gã rồi! Tà Quỷ kia có phải là coi trọng huynh, huynh mới từ bỏ ta? Huynh, huynh, huynh không biết xấu hổ!”
Giống như là bị dầu nóng hắt lên người, toàn thân như thiêu như đốt đau đớn không chịu nổi.
Lần đầu tiên Khuyết Thủy cảm thấy hóa ra ngôn từ của một người so với bất kì lợi khí nào càng có thể dễ dàng khiến người khác bị thương!
“Bạch tiểu thư, xin hãy khẩu hạ lưu đức.”
Làm một nhi tử kiên cường của Minh chủ quá khó, Khuyết Thủy hiện tại chỉ hy vọng Bạch Đỗ Quyên nhanh chóng rời đi.
“Nói ta khẩu hạ lưu đức? Hừ, Viên Khuyết Thủy, đừng nói Bạch Đỗ Quyên ta không cảnh cáo huynh trước, sự việc này cho dù ta không nói, việc huynh và Lưu Yến Cốc chủ có tằng tịu sớm muộn cũng có một ngày bị nhân sĩ võ lâm biết được! Tới lúc đó huynh sẽ biết được cái gì gọi là nhân ngôn khả úy, cái gì mới thực sự gọi là nhục nhã chân chính! Ta thực đúng là cảm thấy buồn thay cho Viên đại Minh chủ, nếu ông ấy biết được nhi tử của mình…”
“Đủ rồi!” Khuyết Thủy bật người dậy, đi tới cạnh cửa chỉ ra bên ngoài, “Bạch tiểu thư, xin lỗi, tiểu thư thỉnh.”
Bạch Đỗ Quyên đứng dậy, ngẩng cao đầu đi qua bên cạnh Khuyết Thủy.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày huynh vì lời cự tuyệt hôm nay mà hối hận!”
Đóng cửa lại, nam tử ôm đầu tê liệt ngồi trên mặt đất…
***
Còn hai ngày nữa là Đại hội võ lâm, thành Kinh Châu sớm đã biến thành một bãi nước đục.
Từng tầng lại từng tầng âm mưa, vô số bẫy rập, lớp này nối tiếp lớp khác, chẳng kẻ nào biết kẻ nào đang trong âm mưu của kẻ nào, cũng chẳng hề biết phải chăng đã có một cái thòng lọng thòng lên chính mình hay không.
Trong cái đám hỗn loạn này, ước chừng đáng giá nhất là có hai sự kiện.
Một là Trần Mặc người được xưng là Phật Tâm Tuyệt Thủ sau khi đánh bại Tam Cự Linh, lại liên tiếp hợp lực cùng thiếu công tử của Viên Minh chủ, giải quyết sát thủ Lưu Yến Cốc phái đến Vương gia gây phiền phức, trong đó còn có một cao thủ nhất lưu trong giang hồ.
Hơn nữa nghe nói Trần Mặc cùng Tà Quỷ Lưu Yến Cốc so chiêu, không những có thể toàn thân trở ra, còn cứu được một vị nữ tử đáng thương bị dâm nhục trên tay gã.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Trần Mặc thậm chí còn vượt qua cả những người thuộc thế hệ trẻ như Liễu Như Phi, Tề Tú Phong, Vương Thanh Trúc.
Một người khác chính là người trước kia bị Lưu Yến Cốc treo thưởng, người gây huyên náo toàn võ lâm, thiếu công tử của Viên đại Minh chủ Viên Khuyết Thủy.
Viên Khuyết Thủy và Trần Mặc cùng nhau tìm ra nơi đặt chân của cốc chúng Lưu Yến Cốc trong thành, kịp thời trừ bỏ khối ung nhọt, sau đó tìm ra hỏa khí mất tích của Lôi Hỏa Đường lúc ấy, tiêu trừ mối lo khiến nhân sĩ võ lâm ngụ tại Vương gia chết không minh bạch.
Nhờ có sự kiện này, Viên Khuyết Thủy dưới ý kiến của các nhân sĩ tiền bối võ lâm đều là hổ phụ không sinh khuyển tử, chắc chắn Viên Khuyết Thủy sẽ đoạt giải nhất trên Đại hội võ lâm.
Điểm thú vị là Viên Khuyết Thủy cơ hồ không hề cho rằng bàn thân có công lao, tự mình giải thích với người khác rằng cậu có thể tìm được hỏa khí toàn bộ đều nhờ vào sự hỗ trợ, nhắc nhở của Trần Mặc, bản thân cũng không có bao nhiêu công trạng.
Ừm, còn có một sự kiện nữa, có thể coi là một sự kiện đặc biệt quan trọng, nhưng cũng xem như một chuyện lặt vặt trong Đại hội võ lâm.
Chính là vị bá chủ Hắc đạo kiêu hùng một phương nọ, Yến Vô Quá người được nức lời khen ngợi là Khuynh Thành Kiếm, người này tính cách tốt, diện mạo tốt, vóc người cũng đẹp, lại thêm quyền cao thế lớn, võ công tuyệt đỉnh, số đào hoa của gã ý mà, đúng là muốn ngừng cũng chẳng ngừng nổi.
Nghe nói người đang qua lại với gã gần đây chính là nhi nữ bảo bối của Vương gia Vương Chi Lan.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, đêm, núi Ngưu Đầu ngoại thành Kinh Châu.
Trần Mặc theo thói quen xoa đầu Khuyết Thủy, cười nói: “Đệ đang buồn phiền cái gì?”
Khuyết Thủy thở dài, thuận thế nằm lên đầu gối của Trần Mặc, lấy đùi y làm gối, lại thở dài một tiếng.
“Nói!” Trần Mặc vỗ nhẹ lên cái trán của cậu, khẽ quát.
“Đệ đang nghĩ làm cách nào đem sự việc của đệ và huynh nói cho phụ thân. Đệ mấy ngày nay nghe ngóng mới biết được… Nam nhân với nam nhân chẳng những không thể thành thân mà còn bị người đời kinh thường, chẳng trách… Aizz.”
Nghĩ tới những lời nói của Bạch Đỗ Quyên ngày hôm đó, Khuyết Thủy lòng thầm sợ hãi, vì không để Trần Mặc thêm lo lắng trước khi Đại hội võ lâm bắt đầu, cậu không hề đem chuyện Bạch Đỗ Quyên tới tìm cậu nói cho Trần Mặc.
Ánh mắt của Trần Mặc chợt lóe, vươn ngón tay tới búng vào trán của Khuyết Thủy.
“Làm sao, đệ hối hận rồi?”
Khuyết Thủy lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo.
Cậu hoàn toàn không hối hận vì đã tiếp nhận Trần Mặc, chỉ là… Làm cách nào cũng không ngừng được bất an.
“Lo lắng của đệ cũng có chút đạo lý, có lẽ chuyện của chúng ta tạm thời không nên đề cập với phụ thân của đệ thì tốt hơn. Chờ sau Đại hội võ lâm đi, tới lúc đó chúng ta sẽ kiếm cơ hội đề cập với phụ mẫu của đệ.”
“Ừm. Chẳng qua huynh nói phụ thân đệ sẽ đồng ý chứ? Ông là tấm gương của chính đạo, mà đệ lại là nhi tử của ông, đệ sợ…”
“Không phải ta đã nói với đệ đừng nên phiền não nhiều như vậy sao? Nếu phụ thân của đệ thực sự không đồng ý…” Nam nhân cố ý kéo dài giọng.
“Huynh sẽ như thế nào?” Khuyết Thủy quả nhiên ngốc nghếch truy vấn.
“Giết ông ta!”
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy bật mạnh dậy, “Cho dù là nói đùa cũng không nên nói như vậy! Ông ấy là phụ thân của đệ!” Khuyết Thủy có chút tức giận, trong ngữ khí của Trần Mặc có một loại khí tức âm hàn khiến cảm giác bất an trong cậu càng thêm cường liệt.
“Ai!” Khuyết Thủy xoay người lao nhanh về phía bụi cây cách cả trượng bên trái.
Nhân ảnh kinh hãi, không hướng xuống dưới mà ngược lại trốn về phía rừng quả điều núi, xem khinh công của hắn thì quả là thượng thừa.
Khuyết Thủy hơi ngừng lại, giặc cùng chớ truy, lại nói gặp rừng chớ đuổi, bên này cậu vừa dừng lại bỗng nhiên một nhân ảnh lướt qua bên cạnh cậu.
Là Trần Mặc! Khuyết Thủy nóng ruột cũng liền vội vã truy đuổi vào rừng.
Đây là một ngọn núi nhỏ ngoài thành Kinh Châu, cậu và Trần Mặc ra ngoài tìm kiếm hành tung của Lưu Yến Cốc, nửa đường dừng chân tại nơi này, không nghĩ tới lại bị người dò xét.
Không biết đối phương vẫn luôn theo dõi bọn cậu hay là nửa đường vô tình gặp được? Là người của Lưu Yến Cốc hay là người một nhà? Nửa đêm sao thưa, rừng quả tuy rằng dày đặc nhưng vẫn có thể khiến người ta nhiễu loạn.
Khuyết Thủy tiến vào trong rừng liền phát hiện cậu đã lạc mất tung tích của Trần Mặc.
Dáng người cao gầy xuyên qua cánh rừng, không ngừng không nghỉ giống như cực kì quen thuộc đối với địa hình rừng quả.
Ra ngoài dạo quanh quả nhiên thực có lợi! Nghe xem hắn đã nghe được chuyện gì nào! Nếu để người ta biết hai thiếu hiệp thanh danh như mặt trời ban trưa… Một kẻ còn là nhi tử của Minh chủ võ lâm hiện thời, ha ha, ha ha ha! Hắn không nhịn nổi nghĩ, hắn có thể từ chuyện này thu hoạch được bao nhiêu thứ tốt đây? Thậm chí nếu hắn lan truyền chuyện này ra ngoài, hai cậu ấm kia liền đừng hòng nghĩ tới việc trèo lên bảo tọa Minh chủ lần này! Đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ căn phòng nhỏ canh rừng trước mắt truyền tới, rừng quả này quả nhiên vốn là một cứ điểm ở Kinh Châu của cái bang bọn hắn.
Viên thiếu công tử kia đã để hắn chạy thoát rồi đi? Tuổi tác tuy không lớn, võ công ngược lại không tồi! Hắn chắc chắn không hề để lộ dấu vết nào, hô hấp cũng ngừng đủ lâu, cũng không biết là đã để lộ sơ hở ở đâu, khiến đối phương phát hiện ra dấu vết.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
***
Khuyết Thủy đang lo lắng tìm kiếm trong rừng, Trần Mặc lại đột nhiên xuất hiện từ sau một thân cây.
“Trần…”
“Suỵt, chúng ta đi.”
Ra khỏi cánh rừng, Khuyết Thủy vội vã hỏi: “Người tìm thấy rồi? Huynh không có việc gì chứ?” Nói xong lại xoay quanh kiểm tra toàn thân Trần Mặc.
Trần Mặc thành thật nâng cánh tay mặc cậu kiểm tra cho yên tâm.
Chờ sau khi Khuyết Thủy xác định không có vết thương nào lưu lại, Trần Mặc thu tay, ôm lấy thanh niên thấp hơn y không tới nửa cái đầu, vừa đi vừa nói: “Người không truy được, là một cao thủ.”
“Vậy à…” Khuyết Thủy không hiểu Trần Mặc tại sao có thể làm ra vẻ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra như vậy, y không sợ người khác biết “chuyện gièm pha của bọn cậu” ư? Khuyết Thủy đáng thương chẳng qua cũng chỉ là một cậu nhóc ngây thơ vô tri mà thôi.
Lúc bắt đầu, Khuyết Thủy cảm thấy chuyện của cậu và Trần Mặc không hề có lỗi với bất kì ai, trừ việc không thể sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho hai nhà ra.
Nhưng từ trước tới nay cậu không hề cảm thấy phụ thân xem trọng việc nối dõi tông đường này, vậy nên tình cảm của cậu với Trần Mặc cũng không hề có tâm lý đặc biệt ngăn trở.
Nhưng tới khi cậu hoàn toàn giao tình cảm của mình đi rồi, lại chịu sự kích thích của Bạch Đỗ Quyên, quay đầu lại mới phát hiện thế nhân đối với chuyện này đều là bài xích.
Hiện tại Khuyết Thủy tuy rằng không hề cảm thấy cậu với Trần Mặc ở chung có gì không tốt, nhưng vừa nghĩ tới phản ứng của phụ thân sau khi biết được việc này…
***
Ngày hai mươi bảy tháng bảy.
Thi thể của thủ tịch trưởng lão Cửu Chỉ Thần Cái Cái Bang bị phát hiện được nhét trong một kênh nước thải ngoại thành.
Khi Minh chủ võ lâm vội vã tới nơi chỉ phát hiện tay phải của Cửu Chỉ Thần Cái nắm chặt một mảnh vải trắng, có người nhìn thấy thương thế của lão thì hoài nghi lão chết dưới Phục Hổ Chưởng của Thiếu Lâm.
Lại là một nghi án phát sinh, khi có người tỉ mỉ chú ý tới trên manh mối duy nhất đó có thêu chìm một phiến lá cây, lại phát hiện hình dáng của phiến lá này vô cùng độc đáo, độc đáo tới mức giống hệt như hoa văn chìm thêu trên y tụ, y bãi (2) của phái Tuyết Sơn… Phái Tuyết Sơn từ chưởng môn tới đệ tử đều phát thệ phủ nhận.
Cái Bang không chịu buông tha, hai trăm đệ tử tụ tập ngồi trước đại môn của Vương gia yêu cầu Minh chủ võ lâm chủ trì công đạo.
Lúc này, Vương gia, Thính Trúc tiểu uyển nơi thủ lĩnh Phi Ưng Xã ngụ lại.
Nghe tiếng trúc động, ngắm cảnh trúc xanh mượt, Thính Trúc hiên, Thính Trúc tiểu uyển, hai người đang đấu một ván cờ.
Trần Mặc mỉm cười, thu lấy quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt quân cờ đen cuối cùng xuống, hoàn thành thế bao giáp.
“Ngươi thua rồi.”
Yến Vô Quá quét mắt nhìn bàn cờ, nhìn con đường sống duy nhất mà bản thân xếp đặt cứ như vậy bị cắt đứt, cũng cười nói: “Là ta tự đại quá mức, vốn muốn thử nghiệm một trận thế hoàn toàn bất đồng, chỉ lo bố cục, lại xem nhẹ ván cờ này sớm đã bị ngươi nắm chắc tiên cơ.”
Trần Mặc lắc đầu mỉm cười, “Cũng không phải. Ngươi cầm quân đen, tiên cơ vốn nằm trong tay ngươi, nếu không phải ngươi về sau nôn nóng vì cái lợi trước mắt, ta muốn thắng ván cờ này cũng không dễ dàng.”
Yến Vô Quá cười nhưng không đáp, một lần nữa xếp lại bàn cờ.
“Tối đó ngươi mang y tới nơi nào?”
“Vương gia.”
“Thật sao, như vậy là ai một đêm không về?”
“Ván cờ này ngươi muốn quân đen hay quân trắng?”
“Quân đen. Tư vị của y như thế nào?”
“Tâm bất tịnh kỳ nan doanh (3), ngươi chơi cờ bao nhiêu năm sẽ không ngay cả điểm này cũng không biết đi.”
“Tịnh tâm? Từ khi ta luyện môn võ công đó, ta liền chưa từng tịnh tâm!” Yến Vô Quá tùy tay ném một quân cờ ra.
“Có đạt được sẽ có trả giá.”
Trần Mặc hạ cờ.
“Đem y cho ta.”
Không hề do dự, Yến Vô Quá cũng nhanh chóng hạ một quân cờ.
“Có thể. Sau khi sự thành.”
Người trả lời mắt không hề chớp.
Tốc độ của ván cờ dần chậm lại, Yến Vô Quá lại khôi phục dáng vẻ uể oải nọ, vẻ biếng nhác tú mỹ của công tử phú quý.
“Ngày mai chính là Đại hội võ lâm nhỉ.”
“Đúng vậy, chính là ngày mai.”
Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau cuời.
Phía sau nụ cười che giấu mục đích giống nhau, cũng có những tính toán của chính mình.
(1)Giúp kẻ khác may lễ phục: làm áo cưới cho kẻ khác, ý chỉ làm việc vô ích, không có lợi ích gì cho mình.
(2)Y tụ, y bãi: ống tay áo, đáy áo.
(3)Tâm bất tịnh kỳ nan doanh: tâm không yên cờ khó thắng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook