Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
-
Chương 75: Em có thể bình tĩnh như vậy là vì em tin tưởng anh
Sau khi cô khuất bóng, Ngụy Giang Thiên không lập tức rời đi, dưới ánh đèn đường ánh mắt anh dần trở nên thâm thúy. Anh lấy điện thoại gọi đi. "Điều tra cho tôi tất tần tật về Lâm Dung Tâm Đan."
Ngay khi cô vừa bước vào phòng, đã phát hiện có mùi yêu khí...
Không phải mùi xăng như trước, là yêu khí...
Có hai con ma nhiều chuyện đang khoanh tay nhìn cô.
Gia Vi. "Đi đâu thế?"
"Có đi đâu đâu." Tâm Đan bỏ balo lên bàn rồi cầm bình trà lên định rót nước uống nào ngờ bình không còn một giọt nước. "Sao, sao không ai pha trà hết vậy?"
Cô đi tới bình nước suối, cũng không còn một giọt.
Mộng Hương cười. "Hừ, kể từ hôm nay ở trong ký túc thì sẽ không có nước uống."
"Sao thế? Bộ quản lý mới ban hành sắc lệnh mới hả?" Tâm Đan hỏi.
Gia Vi. "Quản lý thì không ban hành, lệnh là do hai người chúng tớ ban hành đấy."
"Các cậu lại làm trò gì đây?"
"Làm trò gì?" Mộng Hương. "Tớ phải là người hỏi câu này mới đúng, cậu và thầy Ngụy đang làm trò gì đây? Bây giờ một là cậu đầu thú hai là từ nay về sau đồ của cậu là của bọn tớ, đồ của bọn tớ cũng là của bọn tớ."
Tâm Đan nằm rạp xuống bàn. "Trời ơi đừng mất nhân tính vậy chứ..."
"Giờ kể không?" Gia Vi khoanh tay đe dọa.
"Được được, tớ sẽ thành thật khai báo..."
Cô biết giấy thì không thể gói được lửa, hơn nữa Gia Vi và Mộng Hương lại là người thân cận cạnh cô, có muốn giấu diếm cũng không được. Tuy rằng Mộng Hương có tính nhiều chuyện nhưng cô tin chắc chắn cô ấy sẽ không hé răng chuyện này cho người ngoài biết, còn Gia Vi tính tình lại điềm đạm hướng nội nên cũng không giao du nhiều với ai khác nên cũng không đáng lo ngại. Nào ngờ, cứ tưởng thành thật thì sẽ được khoan hồng nhưng thành thật xong rồi thì hai người họ lại quay ra giận dỗi cô, nói là cô không có nghĩa khí, không xem họ là bạn, không thành thật, không đáng tin cậy các kiểu. Tâm Đan cũng nghệch mặt ra, thế nào mà cô đã thành tâm khai báo tới mức độ này rồi mà còn bị giận chứ?
Đến tận sáng hôm sau, Tâm Đan diễn bài khổ nhục kế đeo theo hai người kia mà giải thích. "Tớ thề luôn đấy, bản thân tớ cũng bị ép buộc thôi, Ngụy Giang Thiên không muốn công khai nên tớ đành phải giấu hai người bạn thân nhất của tớ. Tớ biết tớ có lỗi, tội ác tày trời, trời đất không dung thứ, biển cả không chứa nổi, sa mạc Sahara cũng đựng không hết tội lỗi của tớ. Tớ đã làm cho Gia Vi và Mộng Hương buồn lòng, khiến niềm tin nơi hai người bạn thân nhất của tớ bị tổn thương. Lâm Dung Tâm Đan tớ, đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gánh hết tội."
Gia Vi và Mộng Hương đứng bên cạnh, nghe được mấy lời này cũng nổi hết cả da gà.Tuy rằng Tâm Đan biết cách này của cô hơi không chính đáng vì đã đổ lỗi hết lên người Ngụy Giang Thiên, nhưng chút xíu chuyện vặt này đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với cô thì sẽ ảnh hưởng lớn. Vì vậy cô không còn cách nào đành phải hy sinh người bạn trai mới này thôi.
Quả nhiên Gia Vi và Mộng Hương nghe xong, vừa buồn cười mà vừa ghê tởm cô hơn... nhưng cuối cùng, hai người cũng không còn cách nào khác mà giảng hòa với Tâm Đan. Tiết đầu tiên của buổi sáng là y, hôm nay học về cái gì mà nghiên cứu sự biểu lộ của EGFR, HER2 gì gì đó. Hôm nay cả ba người bọn cô đến giảng đường sớm nên đã xí được một vị trí đầu bàn có tầm nhìn lên máy chiếu rõ nhất, vì hôm nay nghe đồn là bài ghi có rất nhiều, không dài, chỉ khoảng bảy trang A4 là cùng thôi. =.=""
Ngụy Giang Thiên rất đúng giờ đã đi vào giảng đường, anh vẫn trung thành với sự chỉnh chu từ đầu tới chân. Nhưng hôm nay cô lại phát hiện chiếc áo sơ mi xanh biển dài tay của anh có chút tùy hứng được anh xắn lên tận khủy tay, chính vì vậy nhìn vào cũng không còn sự cứng ngắc như mọi khi. Anh để chiếc laptop trong tay lên bàn rồi gắn dây kết nối với máy chiếu vào máy, cả giảng đường cũng nhanh chóng đứng lên.
"Ngồi xuống hết đi." Ngụy Giang Thiên nhìn qua một lượt mọi người sau đó tự động dừng ánh mắt lên người Tâm Đan.
Anh nhìn cô như vậy, giống như thể một điều rất tự nhiên hoàn toàn không có chút khó hiểu nào. Nhưng chỉ có cô mới thấy đây là một loại ánh mắt cực kì không liêm chính.
Tiết học của anh đa số là sinh viên nữ, sinh viên nam đến chủ yếu là vì thích cách giảng bài của anh nhưng sinh viên nữ thì 80% là thích anh.
Vừa nghĩ tới Tâm Đan thật sự muốn đem vải đen bịt mắt bọn họ lại.
"Vì thời lượng kiến thức hôm nay phải học sẽ vô cùng nhiều nên chúng ta chúng ta không khảo bài, tôi thông báo trước bài giảng hôm rất quan trọng vậy nên phiền các bạn ở đây chuyển lời tới những người bạn không tham gia tiết học này dùm tôi một câu. Tôi chia buồn với họ vì bài giảng mà họ bỏ lỡ chắc chắn sẽ có xuất hiện trong kỳ thi năm hai của các em."
Ngụy Giang Thiên nửa đùa nửa thật nói, các sinh viên liền che miệng cười khúc khích.
Cho tới khi tiết học bắt đầu, chỉ mới mười lăm phút mà tay của cô gần như gãy làm đôi rồi. Số chữ còn phải ghi nhiều hơn là số kiến thức chạy được vào trong đầu cô nữa, Ngụy Giang Thiên vừa lý giải vừa đọc bài, giọng của anh không nhanh, trầm thấp rất dễ nghe nên các sinh viên cũng vô cùng thích nghe anh đọc hơn là nhìn chữ từ trên máy chiếu để ghi bài. Mà Tâm Đan bây giờ mệt tới mức không thể có tâm trạng thưởng thức giọng nói nam tính kia của thầy Ngụy nữa, cô chỉ hận tay trái của mình không thể viết chữ luôn.
Vì một tay căn bản là cực khổ lắm mới viết kịp.
Lúc này Mộng Hương phía sau khều khều Gia Vi mượn bút đỏ, Gia Vi nói không có thế là cô nàng lại kéo áo Tâm Đan mượn bút đỏ. "Tâm Đan, mượn bút đỏ coi."
"Đợi một chút, tớ còn đang ghi tiêu đề." Cô đổ ồ hôi vì ghi bài.
Nào ngờ chỉ khoảng mười giây sau Mộng Hương lại kéo cô. "Rồi chưa, mượn chút coi..."
"Đợi chút đi."
"Xong chưa, tớ không theo kịp rồi này."
Tâm Đan bực bội, vừa phải ghi bài, vừa phải lắng nghe, phía sau lại bị Mộng Hương làm phiền, nhất thời không khống chế nổi cảm xúc cô đã quát lên. "Bà đây nói là đợi một chút! Chậm một chút thì chết hay sao?"
Sau khi lời nói thốt ra, quả thật hình như đã có một bầy quạ đen bay qua giảng đường.
Cả phòng quay lại nhìn chằm chằm vào cô, phút chốc cô như trở thành một minh tinh đứng dưới vô số con mắt của fans hâm mộ.
Ai cũng nghĩ rằng lần này Tâm Đan chết chắc rồi, thầy Ngụy không thích nhất chính là sự mất tập trung của sinh viên trong lúc thầy ấy giảng bài.
Ngay cả Tâm Đan cũng nghĩ mình tiêu chắc rồi.
Cô quay lại, Ngụy Giang Thiên đúng là đang nhíu mày nhìn cô...
Nhưng... Ngụy Giang Thiên lại như cười như không.
"Dạ tôi biết rồi, để tôi đọc chậm lại."
Cả phòng nháo lên như ong vỡ tổ, ngay cả Tâm Đan cũng không ngờ tới anh lại nói như vậy, nhất thời ngượng đỏ cả mặt, cô rụt cổ lại làm con đà đểu trốn tránh. Gia Vi và Mộng Hương bên cạnh đều cười mờ ám với cô...
"Nào, trật tự." Ngụy Giang Thiên không muốn mọi người dồn hết sự chú ý vào việc này, nếu không nói không chừng mặt của cô gái nhỏ kia sẽ bốc cả khói xám, anh chỉ là không nhịn được muốn trêu thôi nên cũng không muốn làm cô khó xử. "Ý nghĩa thực tiễn của vấn đề này chính là cung cấp cho chúng ta thêm một công cụ mới đó là những yếu tố mức phân tử EGFR và HER2 để lựa chọn bệnh nhân vào điều trị bằng trastuzumab, một liệu pháp điều trị đích mới có hiệu quả đối với ung thư dạ dày tiến triển HER2 dương tính.Kết quả biểu lộ EGFR và HER2 có thể giúp cho chúng ta lựa chọn phác đồ hóa trị phù hợp cũng như tiên lượng bệnh. Nào, đến đây thì tôi muốn xem quá trình soạn bài của các em như thế nào. Bạn nào cho tôi biết, tỷ lệ nam nữ chênh lệch trong ung thư biểu mô dạ dày như thế nào?"
Giảng đường rì rào bàn tán, Gia Vi tự tin trả lời. "Em có nghiên cứu rồi, ung thư biểu mô dạ dày có liên quan với giới tính.Trong nghiên cứu của em, tỷ lệ nam/nữ là 2,75/1. Các nội tiết tố sinh dục nữ có vai trò bảo vệ, làm cho nữ mắc bệnh này thấp hơn so với nam."
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Hợp lý, vậy còn về tuổi tác?"
Một sinh viên khác trả lời câu hỏi này. "Em nghĩ bệnh này có liên quan khá chặt chẽ với độ tuổi. Thường đến với người trên năm mươi tuổi."
Liên Chiếu giơ tay đặt câu hỏi. "Sư phụ, vừa qua em có thực hiện trên mẫu mô phẫu thuật. Tuy nhiên thì khối u dạ dày thường không đồng nhất, nên tỷ lệ biểu lộ HER2 trên mẫu mô sinh thiết không hoàn toàn đồng nhất với mẫu mô phẫu thuật, em cũng không biết vì sao nữa."
"Câu hỏi rất hay." Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Chỉ có một lý do duy nhất đó là vì mẫu sinh thiết nhỏ."
Tâm Đan xoay xoay cây viết trong tay, càng ngày trình độ quay viết của cô càng thêm phần điêu luyện thậm chí có thể làm nhuần nhuyễn với cả tay trái vốn không được thuận cho lắm. Cô nhìn lên màn hình máy chiếu. "Vì vậy cho nên để xây dựng tiêu chuẩn đánh giá riêng kết quả nhuộm hóa mô miễn dịch mẫu mô sinh thiết là cần thiết với cả EGFR lẫn HER2. Ngoài ra đặc điểm của đối tượng nghiên cứu, nhất là đặc điểm mô bệnh học, cũng có thể ảnh hưởng lên kết quả nhuộm HER2. Có phải không ạ?"
Anh gật đầu, ánh mắt chứa đựng ý cười lan rộng tới khóe môi. "Thông minh lắm."
Liên Chiếu ngồi phía sau cô cũng phải trầm trồ. "Xem ra anh có đối thủ cạnh tranh rồi."
"Không dám không dám." Tâm Đan vẫy tay, ngữ khí thì khiêm tốn nhưng thái độ thì cố tình ra vẻ ta đây.
Ngụy Giang Thiên cho ra một bài tập yêu cầu sinh viên ghi nhận lại tỷ lệ chính xác từ những thông tin được chiếu ra trên màn hình, cả phòng liền tranh thủ làm bài tập. Sau khi kết thúc, anh không gọi ai khác để hỏi mà gọi ngay trúng Tâm Đan làm cô giật mình ngồi thẳng dậy. "À, em đã ghi nhận được tỷ lệ đồng biểu lộ EGFR và HER2 là 15%."
Ngụy Giang Thiên hỏi. "Vậy cho thấy cái gì?"
"Cho thấy chúng ta có thể xác định sự biểu lộ EGFR có liên quan với sự biểu lộ HER2 trên mẫu khối u tiên phát lẫn trên mẫu hạch di căn." Tâm Đan đáp.
Mộng Hương phía sau sáp lại nói nhỏ. "Tâm Đan, cậu nói tiếng sao hỏa hả?"
Gia Vi. "Mộng Hương không hiểu bài, tớ cũng không hiểu lắm hay là lát nữa về cậu chỉ lại đi."
Tâm Đan lườm hai người, không biết ai mới là người hôm qua dữ tợn bức cung cô nữa. "Phí gia sư đắc lắm đấy."
Mộng Hương khinh bỉ xì một tiếng dằn mặt, còn Gia Vi cũng chỉ cười trừ.
Ngụy Giang Thiên có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của Tâm Đan. "Vậy nên có nhiều yếu tố phân tử họ HER có liên quan với ung thư dạ dày. Có thể đây là một nguyên nhân làm cho một số bệnh nhân ung thư dạ dày không đáp ứng với điều trị đơn đích EGFR hoặc HER2. Vì vậy, tiếp cận đa đích là một trong những hướng lựa chọn mới hiện nay. Được rồi, bây giờ các em tiếp tục cho tôi biết sự biểu lộ EGFR có liên quan với vị trí khối u không?"
Giảng đường xôn xao bàn tán, một sinh viên ngồi ở dãy đầu tiên từ cửa đếm vào lên tiếng. "Em thấy sự biểu lộ EGFR không liên quan với vị trí khối u vì tỷ lệ biểu lộ EGFR của ung thư tâm vị là 33,3%, cao hơn so với ung thư không thuộc tâm vị là 25%, nhưng mà sự khác biệt chưa có ý nghĩa thống kê."
Liên Chiếu gật đầu. "Em đồng ý, em nhận thấy hàm lượng EGFR trong khối u đoạn gần là không khác so với khối u đoạn xa. Ngoài ra tỷ lệ biểu lộ EGFR ở các khối u 1/3 trên, 1/3 giữa và 1/3 dưới không có sự khác nhau cả."
Gia Vi tiếp lời. "Chính xác hơn đó là 50% ung thư tâm vị đều biểu lộ HER2, trong khi chỉ có 19% ung thư không thuộc tâm vị biểu lộ HER2. Tuy nhiên,đúng là sự khác biệt chưa có ý nghĩa thống kê thật."
Tâm Đan gãi đầu, tới phiên bọn họ nói tiếng sao hỏa rồi. Người mặt đất như cô đúng là nên chăm chỉ ghi bài, đừng dấn thân vào cuộc tranh luận của người sao hỏa.
"Ung thư tâm vị có hai bệnh nguyên riêng biệt. Các em nhất định phải lưu ý điều này, một nhóm giống ung thư dạ dày phần xa là hậu quả của viêm dạ dày teo lại. Nhóm khác giống với ung thư biểu mô tuyến thực quản có khả năng là hậu quả của bệnh trào ngược dạ dày thực quản. Có lẽ đây cũng là yếu tố làm ung thư tâm vị và ung thư không thuộc tâm vị có sự biểu lộ HER2 khác nhau. Được rồi, tiết học kết thúc ở đây, các em về nhà tìm hiểu mối liên quan giữa sự biểu lộ EGFR, HER2 với đặc điểm đại thể, tiết sau sẽ khảo bài."
Tâm Đan thở dài, mệt mỏi nằm rạp lên bàn.
Gia Vi và Mộng Hương biết điều kéo Liên Chiếu đi trước, người bên trong phòng học cũng tản ra gần hết. Ngụy Giang Thiên đưa mắt nhìn cô gái đang úp mặt xuống bàn, trong lòng có chút buồn cười, anh tắt máy tính định bước xuống chỗ cô thì lúc này có một nữ sinh chặn đường anh. Cô gái kia đứng trước mặt anh dường như cảm thấy áp lực, mặt mũi đỏ rực lên rất có dáng vẻ của thiếu nữ e thẹn.
"Thầy Ngụy, em, em rất thích thầy...em vào trường này học...chính là vì thầy..."
Tâm Đan vốn dĩ định tranh thủ chớp mắt một chút, lúc này cũng vì một câu này của cô bạn kia mà ngẩng đầu lên. Cô dụi dụi mắt thong thả chống cằm.
"Thật xin lỗi bạn học này, em không phải là kiểu người tôi thích. Còn nữa, nếu em vào trường Bách Nhật là vì tôi, tôi chân thành khuyên em nên rút khỏi môi trường đầy áp lực này, nếu không sẽ không trụ nổi đâu."
Ngụy Giang Thiên dĩ nhiên là thu hết bộ dáng đứng ngoài xem kịch của cô vào mắt, anh chẳng những mặt không đổi sắc mà còn lạnh nhạt hơn vài phần khéo léo từ chối bạn nữ sinh kia làm cho thiếu nữ nhà người ta khóc lóc quay đầu chạy khỏi giảng đường.
Tâm Đan lắc đầu, thở dài. "Phũ, quá phũ, thế giới này đúng là không có tình người."
Đột nhiên cô bị cốc vào đầu một cái, cái đánh này cũng không nhẹ chút nào, Tâm Đan nghiến răng ôm trán. "Anh làm gì thế hả?"
"Anh mới là người phải nói em đấy." Ngụy Giang Thiên đứng trước bàn học, từ trên cao nhìn xuống với bộ dáng không vui. "Thấy bạn trai mình bị người khác để ý lại phủi tay đứng ngoài cuộc như không hề liên quan là thế nào?"
"Đúng rồi, em thì có liên quan gì chứ, cô bạn kia đâu phải tỏ tình với em." Tâm Đan thẳng thắn đáp. "Với lại, không lẽ anh hy vọng em xông vào hung hăng tát cho người ta một cái rồi làm lớn chuyện à?"
"Đương nhiên là không, nhưng, nhưng em cũng không ghen chút nào à?" Cứ nghĩ đến việc cô thản nhiên chấp nhận việc bên cạnh anh có người phụ nữ khác dòm ngó, đúng là tâm tư anh lại trở nên không vui vô cùng.
"Có chứ, ai nói là không có?" Tâm Đan thành thật đáp. "Chỉ là em từng đọc qua trên mạng một câu, khi bạn thấy người yêu của mình bị người khác tán tỉnh thì đó là chuyện của một người đàn ông, không phải chuyện của bạn, vậy nên việc em nên làm là đóng vai người tốt trong tình huống này. Em có thể bình tĩnh như vậy là vì em tin tưởng anh, anh còn không hài lòng cái gì? Chẳng lẽ hy vọng em làm ầm ĩ hơn nữa sao?"
Anh ngồi lên bàn học, kéo gần khoảng cách với cô hơn. "Đương nhiên là không."
Ngụy Giang Thiên không thích người cố tình gây sự, người con gái của anh có thể bướng bỉnh, có thể phóng túng có thể ngang ngược nhưng tuyệt đối phải biết chừng mực một chút, không khiến anh phải chạy đi xử lý những rắc rối mà cô ấy gây ra. Hôm nay anh lại vô tình phát hiện thêm một điểm làm anh yêu đến chết mất trên người cô. Anh giơ tay nâng gương mặt nhỏ của cô lên. "Tâm Đan, em khuấy đảo tim anh rồi."
Ngụy Giang Thiên áp xuống, không chút nhầm lẫn hôn lên môi cô. Nụ hôn anh không hề báo trước, áp lên môi cô mang theo sự bá đạo truy đuổi, không cho phép cô trốn tránh dù chỉ một chút. Anh tựa như là người đầu tiên tìm ra một châu lục mới, liên tục khát khao muốn khám phá, muốn trân trọng, muốn bảo vệ muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất lên chính vùng đất mình tìm được.
Tâm Đan vốn dĩ đang buồn ngủ vì tiết học vừa rồi nhưng giờ phút này dây thần kinh trong đầu cô lại hoạt động hết công suất, trái tim cô thình thịch một tiếng, chỉ cảm thấy hơi thở của cô và mùi hương gỗ mộc quen thuộc kia dường như hòa làm một thể. Anh nửa ngồi nửa đứng trên bàn, phương hướng đối diện cô, cao hơn cô một chút, hai tay giữ lấy gương mặt bé nhỏ của cô. Tâm Đan mở mắt, có thể nhìn thấy ngũ quan cương nghị của anh gần trong trong gang tất.
Ngụy Giang Thiên từ trên cao cúi xuống như vậy, khiến cho cô có cảm giác anh giống như một vị thần, vạn vật trên thế gian này đều tùy ý để anh sắp xếp.
Nụ hôn này từ triền miên dịu dàng, trở thành sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
"Ưm..." Tâm Đan giơ tay chống lên vòm ngực anh, cô vốn định kháng nghị một tiếng nhưng sau khi chính bản thân mình nghe được thứ mình vừa phát ra, cô còn không tin nổi.
Sao lại có thể kêu lên như vậy?
Hơi thở của anh nặng nề như bàn thạch, từ môi hôn xuống cằm cô mơn trớn chiếc cằm nhỏ. Tâm Đan chính vì vậy mà nhân cơ hội hít thở, nụ hôn của anh như chuồn chuồn vẫy cánh dưới cằm cô khiến cảm giác nhột nhột, Tâm Đan nhịn không được liền nghiêng đầu qua một bên. "Ngứa..."
Gương mặt của anh chứa đầy vẻ si mê không chút che dấu, nụ cười giờ phút này cũng nhuốm hương vị rất nguyên thủy. Bàn tay anh miết nhẹ gò má cô, giọng nói trầm thấp mang theo tư vị tựa như rượu ngon trong lòng đất khiến người khác như bị thôi miên. "Thật không ngờ, chỗ mẫn cảm của em là là vùng cằm."
Cô từng nghe nói ở đâu đó rằng khi đàn ông hôn lên cằm của người con gái thì điều đó chứng minh rằng anh ấy rất yêu và muốn khám phá cô gái đó, chinh phục cả trái tim đối phương.
Cô hơi há miệng hít thở, đẩy anh ra. "Thầy Ngụy, đây là phòng học, mới phút trước còn đạo mạo trên bục giảng phút sau đã trở thành sắc lang rồi."
Ngụy Giang Thiên không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô, mà nụ cười đó lọt vào mắt Tâm Đan lại càng thêm phần không đứng đắn chút nào. Cô hắng giọng một cái. "Em đây còn đang rầu rĩ không biết mình có vào được năm ba hay không đây này."
"Em thông minh như vậy, vừa rồi đệ tử ruột của anh chẳng phải còn kính nể em vài phần hay sao?" Anh nói.
"Đành là em thông minh di, cái này thì ai cũng biết." Tâm Đan lại bắt đầu tự trào. "Chỉ là không hiểu sao vào phòng thi thì em quên hết trơn hà."
"Có muốn biết trước đề thi không?" Ngụy Giang Thiên bất ngờ hỏi.
Tâm Đan giật mình nhìn anh. "Được sao?"
Anh mím môi gật đầu. "Được, nhưng phải hối lộ."
"Xì!" Cô lườm một cái. "Em phải ghi âm lại làm bằng chứng trước tòa, anh lừa ai chứ?"
Ngụy Giang Thiên không trả lời, chỉ cười nhạt.
Tâm Đan lại nghĩ tới lời vừa rồi của anh. "Khoan đã, anh nói Liên Chiếu là đệ tử ruột của anh, vậy em là đồ lụm về à? Phân biệt đối xử vừa thôi chứ."
Ngụy Giang Thiên vòng tay qua sau gáy cô, ngón tay khẽ mơn trớn vùng da mềm mại trên đó, chắc là do cảm giác nhưng nơi nào bị anh chạm vào máu toàn thân đều như tụ về đúng một chỗ đó khiến cô cực kì hồi hợp.
"Luận theo bối phận, hiện giờ em là sư mẫu của Liên Chiếu, so sánh như em vừa rồi quá khập khiễng."
Gần đây cô lại phát hiện ra một điều mới mẻ.
Đó là Ngụy Giang Thiên là một người cực kỳ quy củ, tuy rằng ngoài giờ anh luôn tranh thủ tới tìm cô nhưng chỉ cần là trong lúc thực tập hoặc là trên giảng đường thì lại y như rằng biến thành một con người khác. Mỗi lần cô làm sai cái gì đều bị mắng không thương tiếc, kỷ luật thậm chí còn nặng hơn so với các sinh viên khác. Có lần cô không để ý báo cáo lại tình hình của bệnh nhân ở một phòng bệnh nên bị ăn mắng không thương tiếc, còn buộc phải viết tường trình gì gì đó. Ngụy Giang Thiên chính là một kiểu người rất có giới hạn, những thứ anh không dung túng được thì sẽ thẳng tay trách phạt, dường như không có thứ gì có thể vượt qua giới hạn và quy tắc của anh.
Giống như bây giờ, Tâm Đan quên mất bài tập anh giao hôm trước thế là anh bảo cô phải đứng trước giảng đường giải thích.
Tâm Đan liếc qua còn thấy Liên Chiếu Gia Vi và Mộng Hương cười âm thầm.
"Tại sao không làm bài tập?" Ngụy Giang Thiên nhíu mày, biểu cảm không vui chất vấn cô.
Tâm Đan vội giải thích. "Em có làm."
"Vậy đâu?"
"Nhưng khi nãy em gặp cướp..."
"Cướp?" Anh vội đưa mắt nhìn một lượt xem tay chân của cô có bị thương không, nhưng lại quên mất từ ký túc đến giảng đường đều là phạm vi trường Bách Nhật, cướp ở đâu vào đây? Nghĩ tới đây lại không ngờ bản thân dễ dàng bị cô xỏ mũi như vậy, anh có chút khổ sổ lắc đầu. "Chúng cướp của em cái gì?"
Anh dám chắc Tâm Đan sẽ nói là...
"Bài tập về nhà ạ."
"Đó là chuyện của em." Anh quay sang, đặt quyển vở trong tay xuống bàn nhìn cô đầy nghiêm khắc. "Còn phạt thì vẫn phạt."
Tâm Đan mếu máo còn chưa kịp năng nỉ thì hơn năm mươi người ở dưới bao gồm cả Gia Vi và Mộng Hương đều nháo nhào lên hưởng ứng hình phạt của anh.
Tâm Đan. "..."
Ngụy Giang Thiên biếng nhác nở nụ cười, tựa vào ghế nhìn cô với hàm ý trêu đùa hiện rõ. "Em xem, làm gì mà cả giảng đường đều có thù với em thế này?"
Khóe miệng Tâm Đan cũng cứng ngắt. "Chắc, chắc tại do ăn ở... Nhưng mà, nhưng mà em dù không có làm bài nhưng chỉ cần thầy hỏi em có thể ngay tại đây trình bày bằng miệng."
"Giỏi vậy sao?" Anh thích thú nhướng hàng mày. "Được, vậy trình bày cho tôi biết mối liên quan giữa sự biểu lộ EGFR, HER2 với đặc điểm đại thể xem nào. Nếu trả lời được, thì bỏ qua, không phạt nữa."
"Là thầy nói đấy nhá." Hai mắt Tâm Đan sáng lên, đồng tử màu xám tro đảo một vòng đầy tinh ranh sau đó khóe miệng cũng cong lên một đường đẹp mắt. "Sự biểu lộ EGFR trong ung thư dạ dày dạng polyp và dạng thâm nhiễm cao hơn so với ung thư dạ dày dạng nấm, dạng loét qua đó em có thể xác nhận xác nhận sự biểu lộ EGFR có liên quan với phân loại Borrmann, với hệ số tương quan là r = 0,222.Bên cạnh đó thì đặc điểm hình ảnh đại thể ung thư dạ dày qua nội soi có liên quan với biểu lộ HER2. Sự biểu lộ của HER2 có sự khác nhau giữa hình ảnh tổn thương đại thể, giống như là, ừm...để xem, dạng polyp và dạng nấm, đúng vậy, tất cả đều có tỷ lệ biểu lộ HER2 lần lượt là 50,0% và 25,0%, cao hơn so với dạng loét cũng như dạng thâm nhiễm mà không thấy biểu lộ HER2. Sự khác biệt này, cực kỳ có ý nghĩa thống kê."
Nói xong liền đưa mắt chờ đợi đánh giá, gương mặt này của Tâm Đan cực kì giống với HiKa lúc đòi ăn làm cho anh có chút buồn cười, gật đầu tán thưởng. "Không tồi, được rồi không phạt nữa, về chỗ chúng ta sang bài mới."
Ngay khi cô vừa bước vào phòng, đã phát hiện có mùi yêu khí...
Không phải mùi xăng như trước, là yêu khí...
Có hai con ma nhiều chuyện đang khoanh tay nhìn cô.
Gia Vi. "Đi đâu thế?"
"Có đi đâu đâu." Tâm Đan bỏ balo lên bàn rồi cầm bình trà lên định rót nước uống nào ngờ bình không còn một giọt nước. "Sao, sao không ai pha trà hết vậy?"
Cô đi tới bình nước suối, cũng không còn một giọt.
Mộng Hương cười. "Hừ, kể từ hôm nay ở trong ký túc thì sẽ không có nước uống."
"Sao thế? Bộ quản lý mới ban hành sắc lệnh mới hả?" Tâm Đan hỏi.
Gia Vi. "Quản lý thì không ban hành, lệnh là do hai người chúng tớ ban hành đấy."
"Các cậu lại làm trò gì đây?"
"Làm trò gì?" Mộng Hương. "Tớ phải là người hỏi câu này mới đúng, cậu và thầy Ngụy đang làm trò gì đây? Bây giờ một là cậu đầu thú hai là từ nay về sau đồ của cậu là của bọn tớ, đồ của bọn tớ cũng là của bọn tớ."
Tâm Đan nằm rạp xuống bàn. "Trời ơi đừng mất nhân tính vậy chứ..."
"Giờ kể không?" Gia Vi khoanh tay đe dọa.
"Được được, tớ sẽ thành thật khai báo..."
Cô biết giấy thì không thể gói được lửa, hơn nữa Gia Vi và Mộng Hương lại là người thân cận cạnh cô, có muốn giấu diếm cũng không được. Tuy rằng Mộng Hương có tính nhiều chuyện nhưng cô tin chắc chắn cô ấy sẽ không hé răng chuyện này cho người ngoài biết, còn Gia Vi tính tình lại điềm đạm hướng nội nên cũng không giao du nhiều với ai khác nên cũng không đáng lo ngại. Nào ngờ, cứ tưởng thành thật thì sẽ được khoan hồng nhưng thành thật xong rồi thì hai người họ lại quay ra giận dỗi cô, nói là cô không có nghĩa khí, không xem họ là bạn, không thành thật, không đáng tin cậy các kiểu. Tâm Đan cũng nghệch mặt ra, thế nào mà cô đã thành tâm khai báo tới mức độ này rồi mà còn bị giận chứ?
Đến tận sáng hôm sau, Tâm Đan diễn bài khổ nhục kế đeo theo hai người kia mà giải thích. "Tớ thề luôn đấy, bản thân tớ cũng bị ép buộc thôi, Ngụy Giang Thiên không muốn công khai nên tớ đành phải giấu hai người bạn thân nhất của tớ. Tớ biết tớ có lỗi, tội ác tày trời, trời đất không dung thứ, biển cả không chứa nổi, sa mạc Sahara cũng đựng không hết tội lỗi của tớ. Tớ đã làm cho Gia Vi và Mộng Hương buồn lòng, khiến niềm tin nơi hai người bạn thân nhất của tớ bị tổn thương. Lâm Dung Tâm Đan tớ, đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gánh hết tội."
Gia Vi và Mộng Hương đứng bên cạnh, nghe được mấy lời này cũng nổi hết cả da gà.Tuy rằng Tâm Đan biết cách này của cô hơi không chính đáng vì đã đổ lỗi hết lên người Ngụy Giang Thiên, nhưng chút xíu chuyện vặt này đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với cô thì sẽ ảnh hưởng lớn. Vì vậy cô không còn cách nào đành phải hy sinh người bạn trai mới này thôi.
Quả nhiên Gia Vi và Mộng Hương nghe xong, vừa buồn cười mà vừa ghê tởm cô hơn... nhưng cuối cùng, hai người cũng không còn cách nào khác mà giảng hòa với Tâm Đan. Tiết đầu tiên của buổi sáng là y, hôm nay học về cái gì mà nghiên cứu sự biểu lộ của EGFR, HER2 gì gì đó. Hôm nay cả ba người bọn cô đến giảng đường sớm nên đã xí được một vị trí đầu bàn có tầm nhìn lên máy chiếu rõ nhất, vì hôm nay nghe đồn là bài ghi có rất nhiều, không dài, chỉ khoảng bảy trang A4 là cùng thôi. =.=""
Ngụy Giang Thiên rất đúng giờ đã đi vào giảng đường, anh vẫn trung thành với sự chỉnh chu từ đầu tới chân. Nhưng hôm nay cô lại phát hiện chiếc áo sơ mi xanh biển dài tay của anh có chút tùy hứng được anh xắn lên tận khủy tay, chính vì vậy nhìn vào cũng không còn sự cứng ngắc như mọi khi. Anh để chiếc laptop trong tay lên bàn rồi gắn dây kết nối với máy chiếu vào máy, cả giảng đường cũng nhanh chóng đứng lên.
"Ngồi xuống hết đi." Ngụy Giang Thiên nhìn qua một lượt mọi người sau đó tự động dừng ánh mắt lên người Tâm Đan.
Anh nhìn cô như vậy, giống như thể một điều rất tự nhiên hoàn toàn không có chút khó hiểu nào. Nhưng chỉ có cô mới thấy đây là một loại ánh mắt cực kì không liêm chính.
Tiết học của anh đa số là sinh viên nữ, sinh viên nam đến chủ yếu là vì thích cách giảng bài của anh nhưng sinh viên nữ thì 80% là thích anh.
Vừa nghĩ tới Tâm Đan thật sự muốn đem vải đen bịt mắt bọn họ lại.
"Vì thời lượng kiến thức hôm nay phải học sẽ vô cùng nhiều nên chúng ta chúng ta không khảo bài, tôi thông báo trước bài giảng hôm rất quan trọng vậy nên phiền các bạn ở đây chuyển lời tới những người bạn không tham gia tiết học này dùm tôi một câu. Tôi chia buồn với họ vì bài giảng mà họ bỏ lỡ chắc chắn sẽ có xuất hiện trong kỳ thi năm hai của các em."
Ngụy Giang Thiên nửa đùa nửa thật nói, các sinh viên liền che miệng cười khúc khích.
Cho tới khi tiết học bắt đầu, chỉ mới mười lăm phút mà tay của cô gần như gãy làm đôi rồi. Số chữ còn phải ghi nhiều hơn là số kiến thức chạy được vào trong đầu cô nữa, Ngụy Giang Thiên vừa lý giải vừa đọc bài, giọng của anh không nhanh, trầm thấp rất dễ nghe nên các sinh viên cũng vô cùng thích nghe anh đọc hơn là nhìn chữ từ trên máy chiếu để ghi bài. Mà Tâm Đan bây giờ mệt tới mức không thể có tâm trạng thưởng thức giọng nói nam tính kia của thầy Ngụy nữa, cô chỉ hận tay trái của mình không thể viết chữ luôn.
Vì một tay căn bản là cực khổ lắm mới viết kịp.
Lúc này Mộng Hương phía sau khều khều Gia Vi mượn bút đỏ, Gia Vi nói không có thế là cô nàng lại kéo áo Tâm Đan mượn bút đỏ. "Tâm Đan, mượn bút đỏ coi."
"Đợi một chút, tớ còn đang ghi tiêu đề." Cô đổ ồ hôi vì ghi bài.
Nào ngờ chỉ khoảng mười giây sau Mộng Hương lại kéo cô. "Rồi chưa, mượn chút coi..."
"Đợi chút đi."
"Xong chưa, tớ không theo kịp rồi này."
Tâm Đan bực bội, vừa phải ghi bài, vừa phải lắng nghe, phía sau lại bị Mộng Hương làm phiền, nhất thời không khống chế nổi cảm xúc cô đã quát lên. "Bà đây nói là đợi một chút! Chậm một chút thì chết hay sao?"
Sau khi lời nói thốt ra, quả thật hình như đã có một bầy quạ đen bay qua giảng đường.
Cả phòng quay lại nhìn chằm chằm vào cô, phút chốc cô như trở thành một minh tinh đứng dưới vô số con mắt của fans hâm mộ.
Ai cũng nghĩ rằng lần này Tâm Đan chết chắc rồi, thầy Ngụy không thích nhất chính là sự mất tập trung của sinh viên trong lúc thầy ấy giảng bài.
Ngay cả Tâm Đan cũng nghĩ mình tiêu chắc rồi.
Cô quay lại, Ngụy Giang Thiên đúng là đang nhíu mày nhìn cô...
Nhưng... Ngụy Giang Thiên lại như cười như không.
"Dạ tôi biết rồi, để tôi đọc chậm lại."
Cả phòng nháo lên như ong vỡ tổ, ngay cả Tâm Đan cũng không ngờ tới anh lại nói như vậy, nhất thời ngượng đỏ cả mặt, cô rụt cổ lại làm con đà đểu trốn tránh. Gia Vi và Mộng Hương bên cạnh đều cười mờ ám với cô...
"Nào, trật tự." Ngụy Giang Thiên không muốn mọi người dồn hết sự chú ý vào việc này, nếu không nói không chừng mặt của cô gái nhỏ kia sẽ bốc cả khói xám, anh chỉ là không nhịn được muốn trêu thôi nên cũng không muốn làm cô khó xử. "Ý nghĩa thực tiễn của vấn đề này chính là cung cấp cho chúng ta thêm một công cụ mới đó là những yếu tố mức phân tử EGFR và HER2 để lựa chọn bệnh nhân vào điều trị bằng trastuzumab, một liệu pháp điều trị đích mới có hiệu quả đối với ung thư dạ dày tiến triển HER2 dương tính.Kết quả biểu lộ EGFR và HER2 có thể giúp cho chúng ta lựa chọn phác đồ hóa trị phù hợp cũng như tiên lượng bệnh. Nào, đến đây thì tôi muốn xem quá trình soạn bài của các em như thế nào. Bạn nào cho tôi biết, tỷ lệ nam nữ chênh lệch trong ung thư biểu mô dạ dày như thế nào?"
Giảng đường rì rào bàn tán, Gia Vi tự tin trả lời. "Em có nghiên cứu rồi, ung thư biểu mô dạ dày có liên quan với giới tính.Trong nghiên cứu của em, tỷ lệ nam/nữ là 2,75/1. Các nội tiết tố sinh dục nữ có vai trò bảo vệ, làm cho nữ mắc bệnh này thấp hơn so với nam."
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Hợp lý, vậy còn về tuổi tác?"
Một sinh viên khác trả lời câu hỏi này. "Em nghĩ bệnh này có liên quan khá chặt chẽ với độ tuổi. Thường đến với người trên năm mươi tuổi."
Liên Chiếu giơ tay đặt câu hỏi. "Sư phụ, vừa qua em có thực hiện trên mẫu mô phẫu thuật. Tuy nhiên thì khối u dạ dày thường không đồng nhất, nên tỷ lệ biểu lộ HER2 trên mẫu mô sinh thiết không hoàn toàn đồng nhất với mẫu mô phẫu thuật, em cũng không biết vì sao nữa."
"Câu hỏi rất hay." Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Chỉ có một lý do duy nhất đó là vì mẫu sinh thiết nhỏ."
Tâm Đan xoay xoay cây viết trong tay, càng ngày trình độ quay viết của cô càng thêm phần điêu luyện thậm chí có thể làm nhuần nhuyễn với cả tay trái vốn không được thuận cho lắm. Cô nhìn lên màn hình máy chiếu. "Vì vậy cho nên để xây dựng tiêu chuẩn đánh giá riêng kết quả nhuộm hóa mô miễn dịch mẫu mô sinh thiết là cần thiết với cả EGFR lẫn HER2. Ngoài ra đặc điểm của đối tượng nghiên cứu, nhất là đặc điểm mô bệnh học, cũng có thể ảnh hưởng lên kết quả nhuộm HER2. Có phải không ạ?"
Anh gật đầu, ánh mắt chứa đựng ý cười lan rộng tới khóe môi. "Thông minh lắm."
Liên Chiếu ngồi phía sau cô cũng phải trầm trồ. "Xem ra anh có đối thủ cạnh tranh rồi."
"Không dám không dám." Tâm Đan vẫy tay, ngữ khí thì khiêm tốn nhưng thái độ thì cố tình ra vẻ ta đây.
Ngụy Giang Thiên cho ra một bài tập yêu cầu sinh viên ghi nhận lại tỷ lệ chính xác từ những thông tin được chiếu ra trên màn hình, cả phòng liền tranh thủ làm bài tập. Sau khi kết thúc, anh không gọi ai khác để hỏi mà gọi ngay trúng Tâm Đan làm cô giật mình ngồi thẳng dậy. "À, em đã ghi nhận được tỷ lệ đồng biểu lộ EGFR và HER2 là 15%."
Ngụy Giang Thiên hỏi. "Vậy cho thấy cái gì?"
"Cho thấy chúng ta có thể xác định sự biểu lộ EGFR có liên quan với sự biểu lộ HER2 trên mẫu khối u tiên phát lẫn trên mẫu hạch di căn." Tâm Đan đáp.
Mộng Hương phía sau sáp lại nói nhỏ. "Tâm Đan, cậu nói tiếng sao hỏa hả?"
Gia Vi. "Mộng Hương không hiểu bài, tớ cũng không hiểu lắm hay là lát nữa về cậu chỉ lại đi."
Tâm Đan lườm hai người, không biết ai mới là người hôm qua dữ tợn bức cung cô nữa. "Phí gia sư đắc lắm đấy."
Mộng Hương khinh bỉ xì một tiếng dằn mặt, còn Gia Vi cũng chỉ cười trừ.
Ngụy Giang Thiên có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của Tâm Đan. "Vậy nên có nhiều yếu tố phân tử họ HER có liên quan với ung thư dạ dày. Có thể đây là một nguyên nhân làm cho một số bệnh nhân ung thư dạ dày không đáp ứng với điều trị đơn đích EGFR hoặc HER2. Vì vậy, tiếp cận đa đích là một trong những hướng lựa chọn mới hiện nay. Được rồi, bây giờ các em tiếp tục cho tôi biết sự biểu lộ EGFR có liên quan với vị trí khối u không?"
Giảng đường xôn xao bàn tán, một sinh viên ngồi ở dãy đầu tiên từ cửa đếm vào lên tiếng. "Em thấy sự biểu lộ EGFR không liên quan với vị trí khối u vì tỷ lệ biểu lộ EGFR của ung thư tâm vị là 33,3%, cao hơn so với ung thư không thuộc tâm vị là 25%, nhưng mà sự khác biệt chưa có ý nghĩa thống kê."
Liên Chiếu gật đầu. "Em đồng ý, em nhận thấy hàm lượng EGFR trong khối u đoạn gần là không khác so với khối u đoạn xa. Ngoài ra tỷ lệ biểu lộ EGFR ở các khối u 1/3 trên, 1/3 giữa và 1/3 dưới không có sự khác nhau cả."
Gia Vi tiếp lời. "Chính xác hơn đó là 50% ung thư tâm vị đều biểu lộ HER2, trong khi chỉ có 19% ung thư không thuộc tâm vị biểu lộ HER2. Tuy nhiên,đúng là sự khác biệt chưa có ý nghĩa thống kê thật."
Tâm Đan gãi đầu, tới phiên bọn họ nói tiếng sao hỏa rồi. Người mặt đất như cô đúng là nên chăm chỉ ghi bài, đừng dấn thân vào cuộc tranh luận của người sao hỏa.
"Ung thư tâm vị có hai bệnh nguyên riêng biệt. Các em nhất định phải lưu ý điều này, một nhóm giống ung thư dạ dày phần xa là hậu quả của viêm dạ dày teo lại. Nhóm khác giống với ung thư biểu mô tuyến thực quản có khả năng là hậu quả của bệnh trào ngược dạ dày thực quản. Có lẽ đây cũng là yếu tố làm ung thư tâm vị và ung thư không thuộc tâm vị có sự biểu lộ HER2 khác nhau. Được rồi, tiết học kết thúc ở đây, các em về nhà tìm hiểu mối liên quan giữa sự biểu lộ EGFR, HER2 với đặc điểm đại thể, tiết sau sẽ khảo bài."
Tâm Đan thở dài, mệt mỏi nằm rạp lên bàn.
Gia Vi và Mộng Hương biết điều kéo Liên Chiếu đi trước, người bên trong phòng học cũng tản ra gần hết. Ngụy Giang Thiên đưa mắt nhìn cô gái đang úp mặt xuống bàn, trong lòng có chút buồn cười, anh tắt máy tính định bước xuống chỗ cô thì lúc này có một nữ sinh chặn đường anh. Cô gái kia đứng trước mặt anh dường như cảm thấy áp lực, mặt mũi đỏ rực lên rất có dáng vẻ của thiếu nữ e thẹn.
"Thầy Ngụy, em, em rất thích thầy...em vào trường này học...chính là vì thầy..."
Tâm Đan vốn dĩ định tranh thủ chớp mắt một chút, lúc này cũng vì một câu này của cô bạn kia mà ngẩng đầu lên. Cô dụi dụi mắt thong thả chống cằm.
"Thật xin lỗi bạn học này, em không phải là kiểu người tôi thích. Còn nữa, nếu em vào trường Bách Nhật là vì tôi, tôi chân thành khuyên em nên rút khỏi môi trường đầy áp lực này, nếu không sẽ không trụ nổi đâu."
Ngụy Giang Thiên dĩ nhiên là thu hết bộ dáng đứng ngoài xem kịch của cô vào mắt, anh chẳng những mặt không đổi sắc mà còn lạnh nhạt hơn vài phần khéo léo từ chối bạn nữ sinh kia làm cho thiếu nữ nhà người ta khóc lóc quay đầu chạy khỏi giảng đường.
Tâm Đan lắc đầu, thở dài. "Phũ, quá phũ, thế giới này đúng là không có tình người."
Đột nhiên cô bị cốc vào đầu một cái, cái đánh này cũng không nhẹ chút nào, Tâm Đan nghiến răng ôm trán. "Anh làm gì thế hả?"
"Anh mới là người phải nói em đấy." Ngụy Giang Thiên đứng trước bàn học, từ trên cao nhìn xuống với bộ dáng không vui. "Thấy bạn trai mình bị người khác để ý lại phủi tay đứng ngoài cuộc như không hề liên quan là thế nào?"
"Đúng rồi, em thì có liên quan gì chứ, cô bạn kia đâu phải tỏ tình với em." Tâm Đan thẳng thắn đáp. "Với lại, không lẽ anh hy vọng em xông vào hung hăng tát cho người ta một cái rồi làm lớn chuyện à?"
"Đương nhiên là không, nhưng, nhưng em cũng không ghen chút nào à?" Cứ nghĩ đến việc cô thản nhiên chấp nhận việc bên cạnh anh có người phụ nữ khác dòm ngó, đúng là tâm tư anh lại trở nên không vui vô cùng.
"Có chứ, ai nói là không có?" Tâm Đan thành thật đáp. "Chỉ là em từng đọc qua trên mạng một câu, khi bạn thấy người yêu của mình bị người khác tán tỉnh thì đó là chuyện của một người đàn ông, không phải chuyện của bạn, vậy nên việc em nên làm là đóng vai người tốt trong tình huống này. Em có thể bình tĩnh như vậy là vì em tin tưởng anh, anh còn không hài lòng cái gì? Chẳng lẽ hy vọng em làm ầm ĩ hơn nữa sao?"
Anh ngồi lên bàn học, kéo gần khoảng cách với cô hơn. "Đương nhiên là không."
Ngụy Giang Thiên không thích người cố tình gây sự, người con gái của anh có thể bướng bỉnh, có thể phóng túng có thể ngang ngược nhưng tuyệt đối phải biết chừng mực một chút, không khiến anh phải chạy đi xử lý những rắc rối mà cô ấy gây ra. Hôm nay anh lại vô tình phát hiện thêm một điểm làm anh yêu đến chết mất trên người cô. Anh giơ tay nâng gương mặt nhỏ của cô lên. "Tâm Đan, em khuấy đảo tim anh rồi."
Ngụy Giang Thiên áp xuống, không chút nhầm lẫn hôn lên môi cô. Nụ hôn anh không hề báo trước, áp lên môi cô mang theo sự bá đạo truy đuổi, không cho phép cô trốn tránh dù chỉ một chút. Anh tựa như là người đầu tiên tìm ra một châu lục mới, liên tục khát khao muốn khám phá, muốn trân trọng, muốn bảo vệ muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất lên chính vùng đất mình tìm được.
Tâm Đan vốn dĩ đang buồn ngủ vì tiết học vừa rồi nhưng giờ phút này dây thần kinh trong đầu cô lại hoạt động hết công suất, trái tim cô thình thịch một tiếng, chỉ cảm thấy hơi thở của cô và mùi hương gỗ mộc quen thuộc kia dường như hòa làm một thể. Anh nửa ngồi nửa đứng trên bàn, phương hướng đối diện cô, cao hơn cô một chút, hai tay giữ lấy gương mặt bé nhỏ của cô. Tâm Đan mở mắt, có thể nhìn thấy ngũ quan cương nghị của anh gần trong trong gang tất.
Ngụy Giang Thiên từ trên cao cúi xuống như vậy, khiến cho cô có cảm giác anh giống như một vị thần, vạn vật trên thế gian này đều tùy ý để anh sắp xếp.
Nụ hôn này từ triền miên dịu dàng, trở thành sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
"Ưm..." Tâm Đan giơ tay chống lên vòm ngực anh, cô vốn định kháng nghị một tiếng nhưng sau khi chính bản thân mình nghe được thứ mình vừa phát ra, cô còn không tin nổi.
Sao lại có thể kêu lên như vậy?
Hơi thở của anh nặng nề như bàn thạch, từ môi hôn xuống cằm cô mơn trớn chiếc cằm nhỏ. Tâm Đan chính vì vậy mà nhân cơ hội hít thở, nụ hôn của anh như chuồn chuồn vẫy cánh dưới cằm cô khiến cảm giác nhột nhột, Tâm Đan nhịn không được liền nghiêng đầu qua một bên. "Ngứa..."
Gương mặt của anh chứa đầy vẻ si mê không chút che dấu, nụ cười giờ phút này cũng nhuốm hương vị rất nguyên thủy. Bàn tay anh miết nhẹ gò má cô, giọng nói trầm thấp mang theo tư vị tựa như rượu ngon trong lòng đất khiến người khác như bị thôi miên. "Thật không ngờ, chỗ mẫn cảm của em là là vùng cằm."
Cô từng nghe nói ở đâu đó rằng khi đàn ông hôn lên cằm của người con gái thì điều đó chứng minh rằng anh ấy rất yêu và muốn khám phá cô gái đó, chinh phục cả trái tim đối phương.
Cô hơi há miệng hít thở, đẩy anh ra. "Thầy Ngụy, đây là phòng học, mới phút trước còn đạo mạo trên bục giảng phút sau đã trở thành sắc lang rồi."
Ngụy Giang Thiên không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô, mà nụ cười đó lọt vào mắt Tâm Đan lại càng thêm phần không đứng đắn chút nào. Cô hắng giọng một cái. "Em đây còn đang rầu rĩ không biết mình có vào được năm ba hay không đây này."
"Em thông minh như vậy, vừa rồi đệ tử ruột của anh chẳng phải còn kính nể em vài phần hay sao?" Anh nói.
"Đành là em thông minh di, cái này thì ai cũng biết." Tâm Đan lại bắt đầu tự trào. "Chỉ là không hiểu sao vào phòng thi thì em quên hết trơn hà."
"Có muốn biết trước đề thi không?" Ngụy Giang Thiên bất ngờ hỏi.
Tâm Đan giật mình nhìn anh. "Được sao?"
Anh mím môi gật đầu. "Được, nhưng phải hối lộ."
"Xì!" Cô lườm một cái. "Em phải ghi âm lại làm bằng chứng trước tòa, anh lừa ai chứ?"
Ngụy Giang Thiên không trả lời, chỉ cười nhạt.
Tâm Đan lại nghĩ tới lời vừa rồi của anh. "Khoan đã, anh nói Liên Chiếu là đệ tử ruột của anh, vậy em là đồ lụm về à? Phân biệt đối xử vừa thôi chứ."
Ngụy Giang Thiên vòng tay qua sau gáy cô, ngón tay khẽ mơn trớn vùng da mềm mại trên đó, chắc là do cảm giác nhưng nơi nào bị anh chạm vào máu toàn thân đều như tụ về đúng một chỗ đó khiến cô cực kì hồi hợp.
"Luận theo bối phận, hiện giờ em là sư mẫu của Liên Chiếu, so sánh như em vừa rồi quá khập khiễng."
Gần đây cô lại phát hiện ra một điều mới mẻ.
Đó là Ngụy Giang Thiên là một người cực kỳ quy củ, tuy rằng ngoài giờ anh luôn tranh thủ tới tìm cô nhưng chỉ cần là trong lúc thực tập hoặc là trên giảng đường thì lại y như rằng biến thành một con người khác. Mỗi lần cô làm sai cái gì đều bị mắng không thương tiếc, kỷ luật thậm chí còn nặng hơn so với các sinh viên khác. Có lần cô không để ý báo cáo lại tình hình của bệnh nhân ở một phòng bệnh nên bị ăn mắng không thương tiếc, còn buộc phải viết tường trình gì gì đó. Ngụy Giang Thiên chính là một kiểu người rất có giới hạn, những thứ anh không dung túng được thì sẽ thẳng tay trách phạt, dường như không có thứ gì có thể vượt qua giới hạn và quy tắc của anh.
Giống như bây giờ, Tâm Đan quên mất bài tập anh giao hôm trước thế là anh bảo cô phải đứng trước giảng đường giải thích.
Tâm Đan liếc qua còn thấy Liên Chiếu Gia Vi và Mộng Hương cười âm thầm.
"Tại sao không làm bài tập?" Ngụy Giang Thiên nhíu mày, biểu cảm không vui chất vấn cô.
Tâm Đan vội giải thích. "Em có làm."
"Vậy đâu?"
"Nhưng khi nãy em gặp cướp..."
"Cướp?" Anh vội đưa mắt nhìn một lượt xem tay chân của cô có bị thương không, nhưng lại quên mất từ ký túc đến giảng đường đều là phạm vi trường Bách Nhật, cướp ở đâu vào đây? Nghĩ tới đây lại không ngờ bản thân dễ dàng bị cô xỏ mũi như vậy, anh có chút khổ sổ lắc đầu. "Chúng cướp của em cái gì?"
Anh dám chắc Tâm Đan sẽ nói là...
"Bài tập về nhà ạ."
"Đó là chuyện của em." Anh quay sang, đặt quyển vở trong tay xuống bàn nhìn cô đầy nghiêm khắc. "Còn phạt thì vẫn phạt."
Tâm Đan mếu máo còn chưa kịp năng nỉ thì hơn năm mươi người ở dưới bao gồm cả Gia Vi và Mộng Hương đều nháo nhào lên hưởng ứng hình phạt của anh.
Tâm Đan. "..."
Ngụy Giang Thiên biếng nhác nở nụ cười, tựa vào ghế nhìn cô với hàm ý trêu đùa hiện rõ. "Em xem, làm gì mà cả giảng đường đều có thù với em thế này?"
Khóe miệng Tâm Đan cũng cứng ngắt. "Chắc, chắc tại do ăn ở... Nhưng mà, nhưng mà em dù không có làm bài nhưng chỉ cần thầy hỏi em có thể ngay tại đây trình bày bằng miệng."
"Giỏi vậy sao?" Anh thích thú nhướng hàng mày. "Được, vậy trình bày cho tôi biết mối liên quan giữa sự biểu lộ EGFR, HER2 với đặc điểm đại thể xem nào. Nếu trả lời được, thì bỏ qua, không phạt nữa."
"Là thầy nói đấy nhá." Hai mắt Tâm Đan sáng lên, đồng tử màu xám tro đảo một vòng đầy tinh ranh sau đó khóe miệng cũng cong lên một đường đẹp mắt. "Sự biểu lộ EGFR trong ung thư dạ dày dạng polyp và dạng thâm nhiễm cao hơn so với ung thư dạ dày dạng nấm, dạng loét qua đó em có thể xác nhận xác nhận sự biểu lộ EGFR có liên quan với phân loại Borrmann, với hệ số tương quan là r = 0,222.Bên cạnh đó thì đặc điểm hình ảnh đại thể ung thư dạ dày qua nội soi có liên quan với biểu lộ HER2. Sự biểu lộ của HER2 có sự khác nhau giữa hình ảnh tổn thương đại thể, giống như là, ừm...để xem, dạng polyp và dạng nấm, đúng vậy, tất cả đều có tỷ lệ biểu lộ HER2 lần lượt là 50,0% và 25,0%, cao hơn so với dạng loét cũng như dạng thâm nhiễm mà không thấy biểu lộ HER2. Sự khác biệt này, cực kỳ có ý nghĩa thống kê."
Nói xong liền đưa mắt chờ đợi đánh giá, gương mặt này của Tâm Đan cực kì giống với HiKa lúc đòi ăn làm cho anh có chút buồn cười, gật đầu tán thưởng. "Không tồi, được rồi không phạt nữa, về chỗ chúng ta sang bài mới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook