Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
-
Chương 30: Có muốn cùng tôi tranh luận về quyền sở hữu không?
"Chào thầy Ngụy" Dương Nam Phương quan sát Ngụy Giang Thiên một cái, rồi nhìn cô "Tâm Đan vẫn chưa lụm xong sao?"
"Anh còn nói? Anh xem đi, có mắt thì xem đi chỗ này rộng như vậy làm sao mà lụm hết được?" Tâm Đan tức giận gặm đùi gà. "Cái hình phạt đúng là không có nhân đạo gì."
"Thế sao không khẩn trương lên, còn ngồi đó mà ăn là trời tối thật đấy, nào mau đứng lên." Vừa nói anh vừa kéo cánh tay cô lôi lên.
Tâm Đan nhăn mặt giãy tay ra, đứng lên phủi bụi. "Làm cái gì thế? Không ăn thì lấy sức đâu mà làm? Mà cái đùi này là thầy Ngụy cứu tế cho em đấy, ít ra thầy ấy còn ném cho em được cái đùi gà còn anh xem anh đi, ngay cả chai nước cũng không có, uổng công xem anh là bạn thế mà lại phũ phàng như nước đổ đi như thế, thiệt là thất vọng."
Ngụy Giang Thiên đứng phía sau, nghe thầy câu này thì khẽ nâng khéo môi, tuy rằng nụ cười này không quá rõ ràng nhưng chỉ cần quan sát kỹ thì sẽ nhận ra.
Dương Nam Phương quan sát Ngụy Giang Thiên một lúc, thấy được nụ cười của anh thì càng bất an hơn. Anh kéo tay Tâm Đan. "Đi thôi, xem như hôm nay anh làm việc thiện, giúp em một tay là đủ nghĩa khí rồi chứ?"
"Thế mới đúng chứ." Cô hài lòng quay qua Ngụy Giang Thiên. "Thầy Ngụy, em đi chấp hành hình phạt tiếp đây, thầy đi mua đồ ăn cho Hồ Lô đi nha."
Ngụy Giang Thiên đứng một chỗ, bỏ hai tay vào túi quần nhìn cô gật đầu. "Được."
Cả hai đi ra phía xa, Dương Nam Phương quay lại. "Chẳng phải đã nói với em rồi hay sao? Tốt nhất đừng có qua lại với giáo viên phụ trách môn, sẽ gây ra tai tiếng đấy."
"Gì chứ, chẳng lẽ thân thiết một chút tạo cảm tình không được sao?"
"Thân thiết? Đã tới mức thân thiết rồi sao?"
"Ừ." Tâm Đan gật đầu, rồi lại nhìn qua chỗ Ngụy Giang Thiên, anh đã rời khỏi từ lúc nào. "Thầy ấy rất tốt luôn, là một người thầy tốt vô cùng. Anh cũng đừng có cứng nhắc quá như thế, nhìn dáng vẻ thầy ấy lạnh lùng thế thôi chứ nếu tiếp xúc rồi thì không quá khó gần đâu."
"Em nghe anh nói." Dương Nam Phương nắm lấy hai bả vai Tâm Đan, buộc cô nhìn mình. "Ngụy Giang Thiên sẽ không vì em cố tỏ ra thân thiết với mình hoặc là có giao tình tốt với em mà cho em qua môn đâu vì vậy em không cần cố gắng tạo mối quan hệ làm gì, điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Thầy ấy là một người không thể chọc vào được, em tiếp cận thầy ấy vì mục đích gì anh tin chắc thầy ấy vừa liếc mắt đã nhìn ra ngay."
"Nói cứ như thể anh hiểu rõ người ta lắm ấy..." Ngữ khí Tâm Đan có chút mềm xuống, rõ ràng là bị sự khẩn trương trong lời anh làm cho hơi sợ.
"Hiểu sao không hiểu, anh đã từng học ở Mỹ bốn năm. Ở bên đó, ai ai cũng biết sự lợi hại của Ngụy Giang Thiên, là một người không thể tới gần vì vậy đừng có lao đầu vào lửa."
Tâm Đan thở ra một hơi, gạt hai tay đang nắm lấy vai mình của anh ra. "Dương Nam Phương em nói cho anh nghe, thứ nhất để nói về người lớn em mong anh dùng kính ngữ thay vì gọi thẳng tên người ta ra."
"Anh..."
"Thứ hai, em có một cái đầu dùng để suy nghĩ em biết ai phù hợp để em giao tiếp ai em nên tránh xa ra, người nào là người như thế nào em đều biết. Ngay cả anh, em lựa chọn anh làm bạn cũng có lý do của em, Mộng Hương và Gia Vi cũng vậy, em không phải người chọn bừa bạn mà chơi vì vậy em mong anh không can thiệp quá sâu vào mối quan hệ cá nhân của em. Mong anh hãy tin em là người có chừng mực, cho dù là thân thiết với giáo sư phụ trách môn của mình em cũng sẽ có chừng mực, anh đừng sỉ nhục trí thông minh của em bằng loại suy nghĩ trong đầu anh vừa rồi. Thứ ba, thầy Ngụy là tốt, anh không nên dùng thành kiến cá nhân để nhìn nhận một người như thế, em kính trọng thầy ấy vì vậy mong anh đừng dùng những câu không hay như vừa rồi để nói về thầy ấy."
Dương Nam Phương im lặng sau đó thở dài. "Được rồi, không nói nữa, nhặt vỏ đạn cho lẹ, còn rất nhiều."
Tâm Đan cũng không nói nữa, phát hiện không khí tự nhiên trở nên căng thẳng nên nói bông đùa làm giảm nhẹ sự nặng nề giữa cả hai. "Nhiều thế này nhặt xong đúng là phải đi chấn thương chỉnh hình mất."
"Có sức đánh người, nghe nói còn rất hung hăng cơ mà?"
"Giận thì mới hung hăng như thế chứ, em ghét nhất là người khác vu oan cho em." Tâm Đan nói. "Mà có câu, nếu cầm một bông hoa tặng người khác thì người ngửi thấy hương thơm đầu tiên sẽ là mình, nếu cầm một cục phân mà ném người khác thì tay mình sẽ bẩn đầu tiên, bây giờ cô ta cầm phân ném em không bẩn tay mà bẩn vài cái tát lên mặt vậy là quá nhân đạo rồi."
"Thiệt là không nói nổi em."
Có sự trợ giúp của Dương Nam Phương, đúng là tiến độ nhanh hơn hẳn, sau khi hoàn thành nghĩa vụ của một công dân yêu môi trường, Dương Nam Phương đi mua hai chai nước suối, cả hai ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào nhau nghỉ mệt.
"Đúng là, nhặt xong cái đống đó giống như đã trôi qua cả thế kỷ rồi vậy." Tâm Đan tu một hơi hết nửa chai nước.
"Sau này em nên nữ tính một chút, trong trường quân đội động tay động chân là bị thầy Thẩm tia ngay."
Tâm Đan cười hì hì. "Cho dù có phạt em cũng không sợ vì bây giờ đã có đại thần Dương Nam Phương giúp em nhặt vỏ đạn rồi."
"Chỉ có lần này không có lần sau."
"Nhưng em dám chắc, lần sau thế nào anh cũng mềm lòng giúp em."
"Để xem."
Sau khi trở về ký túc, vốn dĩ là định ngủ một giấc để giải tỏa mệt mỏi vì hôm nay là thứ tư nên không cần tới tiệm bánh làm, nhưng Tâm Đan chưa kịp chợp mắt đã sực nhớ tới sáng ngày mai có tiết học của thầy Ngụy, nghe nói là sẽ khảo bài vì vậy cô tức tốc ngồi dậy lôi bài vở ra học thuộc. Học thuộc đối với Tâm Đan không bao giờ là chuyện khó, chỉ có học hiểu mới làm cô đau đầu mà thôi. Cô biết thầy Ngụy rất thích hỏi xoáy lại những câu không liên quan tới bài tập để kiểm tra xem sinh viên có hiểu hay không, vì vậy đối việc việc cố gắng học hiểu Tâm Đan chưa bao giờ lơ là cảnh giác.
Thời gian cứ htế trôi qua, cho tới khi gần tới tới kỳ thi học kỳ nhanh như chớp mắt. Tâm Đan hoàn toàn quen với thân phận mới của mình, cô cũng thường xuyên quên mất mình là Thanh Nhã. Cuộc sống không quá chật vật, thời gian là sinh viên tuy có áp lực nhưng đúng là quãng thời gian đẹp nhất. Trong trường này cô thật thiết nhất là Dương Trí, Dương Nam Phương, Gia Mộng Hương và Gia Vi. Ngoài trường thì có Vân Lan và Sảnh Nhi, thỉnh thoảng lại cùng nhau lôi bài vở ra ôn tập hoặc đơn giản là cùng Gia Vi đi siêu thị mua đồ nấu lẩu lén trong ký túc xá. Cứ như thế, cuộc sống này thật yên bình.
Gần đây bệnh viện Bách Nhật chính thức khánh thành, đây là bệnh viện của trường Bách Nhật xây dựng, với sự góp vốn hơn năm mươi phần trăm của tập đoàn Vạn Đức. Nhờ có cơ ngơi này mà những sinh viên khoa y đều vô cùng phấn khởi vì họ sắp có một môi trường thực tập vô cùng tốt, có điều vì là thực hành trên người thật cho nên trường quy định chỉ có sinh viên năm hai trở lên mới có thể tham gia nhóm thực tập sinh.
Gần tới kỳ thi học kỳ, khối lượng bài học làm cho ai cũng hoa mắt. Sau kỳ thi này, tất cả mọi người như được giải thoát, có điều khi biết điểm Tâm Đan có chút thất vọng. Cô nghĩ với trí nhớ tốt của mình thì ít nhất cũng phải 90 điểm, nhưng kết quả chỉ ở mức 75, Gia Vi còn cao hơn cô một con số, Mộng Hương là người thấp nhất phòng. Thế là chỉ trong phút chốc, Tâm Đan từ top mười đầu bảng tuột xuống thành hạng 578 toàn trường.
Không ổn chút nào, đúng là không nên đùa với hội đồng chấm thi trường Bách Nhật.
Gần tới giáng sinh không khí cũng lạnh hơn nhiều, lúc hít thở còn phà ra cả khói, sau khi thi học kỳ thì sinh viên được nghỉ ba tháng để chuẩn bị cho tài liệu năm hai. Trong ba tháng này cuộc sống không có bài tập của Tâm Đan vô cùng tẻ nhạt, cũng thật may mắn là trường tổ chức một chuyến cắm trại ở một vùng Diên Phúc, nơi đó là nông thôn lại ở dưới núi nên khí hậu có lẽ sẽ ấm hơn thành Bách Nhật nhiều. Đặc biệt chuyện cắm trại này kéo dài ba ngày, khiến cho cô vô cùng hào hứng, vừa nghe tin được đi du lịch Tâm Đan liền gọi điện thoại đến chỗ làm xin nghỉ hẳn một tuần.
Đến ngày khởi hành, từ tờ mờ sáng cô và mọi người đã tập trung dưới sân trường. Trường Bách Nhật có rất nhiều học sinh nhưng sau khi nghỉ đông thì đại đa số các sinh viên đều quay về nhà, nên chuyến cắm trại này chỉ cần mười xe lớn là có thể chở đủ những sinh viên còn lại. Tâm Đan Gia Vi Mộng Hương cùng với Dương Trí và Dương Nam Phương nhanh chóng tìm ra nhau rồi họp mặt cuối cùng là lên cùng một chiếc xe. Xe giường nằm sang trọng được chia làm hai hàng với hai mươi giường mỗi xe. Mỗi hàng sẽ có hai tầng giường riêng biệt. Tầng trên, hành khách được bảo vệ bởi lớp lưới an toàn, giống như đang ngủ trên võng; trong khi giường phía dưới được thêm đệm trên những chiếc ghế ngả ngang. Vừa đặt lưng xuống, Tâm Đan đã bị hệ thống lò sưởi ấm áp bên trong xe ru ngủ, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc tỉnh lại vẫn chưa tới nơi. Tâm Đan ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài đều là đồng lúa xanh mướt, nhìn ra tít phía xa vẫn còn là đồng lúa, có thể thấy xe đã di chuyển ra xa thanh Bách Nhật rồi. Tâm Đan lấy điện thoại quay phong cảnh nên thơ bên ngoài, chỉ tiếc là xe chạy quá nhanh nên phong cảnh cũng tua qua vù vù làm cô chẳng quay được đoạn phim nào hữu ích.
"Này, xe chạy bao lâu rồi?" Cô quay qua hỏi Mộng Hương.
Mộng Hương xem đồng hồ rồi nói. "Hai tiếng."
Ở ghế phía sau, có mấy nữ sinh nói chuyện, vô tình lại lọt vào tai Tâm Đan.
"Tử Anh, học kỳ hai cậu thăng hạng đáng kể luôn đấy, thật tuyệt vời."
"Thì có gì chứ. Ít nhiều cũng hơn được một số người là được rồi."
"Phải ha, nghe nói người nào đó từ top mười bị đánh rớt xuống hạng 578, xem như là gần xếp chót rồi còn gì nữa, nghe nói trong hội đồng chấm thi năm nay thầy Ngụy là người chấm chính đấy."
Sau đó Ngụy Tử Anh không đáp lại nữa, nhưng Tâm Đan vẫn hình dung ra được gương mặt đắc thắng hả hê của cô ta. Thẩm Trung Kiên là người quản lý chuyến xe của cô, lúc này đứng lên thông báo. "Còn mười lăm phút nữa chúng ta sẽ đến nơi, vì số lượng người khá nhiều nên cả đoàn chia ra làm bốn nhà nghỉ, nơi chúng ta ở là nhà nghỉ Tịnh An. Lát nữa chúng ta sẽ về phòng nghỉ ngơi trong mười lăm phút, các em cất giữ hành lý và đồ đạc ở phòng rồi tập trung ở khu đất trống bên cạnh nhà nghỉ tiến hành hoạt động dã ngoại."
Nhà nghỉ, nói cho sang vậy thôi, nhưng thật ra là một căn nhà dân bình thường, có thiết kế hơi lớn một chút. Chủ nhà và sinh viên sẽ ở chung, tổng cộng có năm phòng, mỗi phòng bốn người. Trớ trêu thay Tâm Đan, Mộng Hương và Gia Vi lại về cùng một phòng với Ngụy Tử Anh. Căn phòng cũng không quá lớn, với sức chứa bốn người một phòng thì không đến nỗi chật chội, Tâm Đan bước vào ném balo lên giường ngồi bay lên nằm trên đó. "Phòng cũng được quá đấy, tớ cứ tưởng xuống vùng nông thôn như này phải ở phòng có đầy muỗi thôi."
"Nghe nói chủ nhà là một phú ông giàu ở thôn này." Gia Vi nói.
"Phú ông?" Tâm Đan cười. "Thời buổi này mà còn có người dùng danh từ này sao? Phong kiến chết được."
"Nơi này cách xa thành thị mà, có cổ hủ chút cũng không có gì quá khó hiểu." Mộng Hương nói.
"Thế này mà là rất được á?" Ngụy Tử Anh chà tay lên kính cửa sổ một cái rồi bĩu môi. "Trời ạ, còn cả một lớp bụi dày thế này đây, căn phòng này đúng là chỉ rất được mới mấy kẻ tầm thường thôi, trông nó tồi tàn thế này cơ mà."
Tâm Đan lườm cô ta. "Cô đừng có kiếm chuyện, cảm thấy không thích thì ra hành lang mà ngủ."
Ngụy Tử Anh tức giận. "Này, tôi bị dị ứng bụi đấy, không ở trong môi trường dơ bẩn thế này được, mấy người mau lau bớt mấy lớp bụi trên cửa đi."
Cả ba người bọn cô nhìn nhau năm giây rồi phá lên cười, Tâm Đan nhái lại giọng của Ngụy Tử Anh nói. "Gia Vi, mau lau mấy lớp bụi trên cửa đi."
"Cậu bị dị ứng bụi sao? Thật tội nghiệp, nhưng đó là chuyện của cậu, không chịu nổi thì cuốn gói về nhà đi." Gia Vi đáp trả.
"Cô nói gì hả?" Ngụy Tử Anh quát.
Mộng Hương lên tiếng. "Ê này này, Gia Vi nói với Tâm Đan đâu có nói cô chứ nhỉ, nhột hả?"
"Cô, ba người... tôi thật sự bị dị ứng bụi đấy."
Tâm Đan nói. "Đó là chuyện của cô, không chịu nổi thì ra hành lang mà ngủ."
Nói rồi ba người bọn cô đi ra khỏi phòng tới bãi tập trung mà mặt kệ tiếng quát tức tối của Ngụy Tử Anh phía sau. Hoạt động đầu tiên chính là đi thăm một khu di tích lịch sử ở phía nam thôn Diên Phúc, từ đây tới đó chỉ có một con đường đất nhỏ vì vậy cả đoàn phải đi bộ, cũng may Tâm Đan đã mang sẵn một đôi giày thể thao mà cô vừa dùng tiền lương để mua. Giày của hãng Nike đúng là êm chân thật, mang đồ đắt tiền cũng có cảm giác tuyệt vời thật. Chẳng bù cho Mộng Hương hôm nay se sua nên đã mang một đôi giày cao gót, vừa đi được một chút đã kêu la đòi nghỉ mệt làm cô và Gia Vi cũng phải dừng lại đợi cô ấy.
Đúng lúc này, Dương Trí và Dương Nam Phương cũng từ phía sau đi tới, thế là cả đoàn nài nỉ hết lời mới kéo được Mộng Hương đi tiếp. Đi thêm được một đoạn, lại tới phiên Tâm Đan biết mệt là gì, tốc độ cô càng ngày càng chậm, dần dần lại bị bỏ rơi phía sau một khoảng không quá xa, nhưng bên cạnh cô còn có Dương Nam Phương, không hiểu sao anh cũng đi chậm lại cùng cô.
"Này, anh là đội trưởng lớp thể lực không lẽ cũng mệt à? Sao lại đi chậm thế?"
"Không mệt, chỉ là cảm thấy đi chậm như vậy để không lãng phí cảnh đẹp xung quanh."
Tâm Đan lại nhìn ra phía xa, quanh đây toàn là ruộng, không lẽ Dương Nam Phương có niềm đam mê đặc biệt với lúa? Thế thì học ngoại thương làm gì? Nên học nông nghiệp thì đúng hơn.
Tâm Đan thuộc mẫu người có một cái miệng thích nói tới mức thấy đàn cò bay trên trời cũng có thể tìm ra đề tài để nói vì vậy cả hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng không quá rôm rã nhưng lại làm cô quên đi mệt mỏi vì phải đi cả một quãng đường dài như thế này.
"Anh không tưởng tượng được đâu, vẻ mặt lúc đó của Ngụy Tử Anh thật sự rất mắc cười. Lúc đó em và Gia Vi cùng với Mộng Hương liên thủ, mỗi người một câu làm cho cô ta tức tới mức đáng thương luôn..." Tâm Đan nhìn ra phía xa. "Này anh xem, con sông kia sao lại trong thế nhỉ Nghe nói là con sông sạch nhất đấy, người ta đã trồng thêm hàng dừa quanh sông để che bóng mát, khung cảnh thật đẹp.."
"Còn muốn chụp hình không?" Dương Nam Phương ngắt ngang câu nói của Tâm Đan, dừng lại nhìn cô hỏi.
Cô khó hiểu. "Chụp gì?"
Có lẽ sau này Tâm Đan cũng không thể quên được dáng vẻ của một đàn anh khóa trên cao hơn cô một cái đầu ấy vậy mà giờ đang đứng trước mặt cô với dáng vẻ bẽn lẽn hỏi. "Em còn muốn chụp hình chung không?"
Lúc này Tâm Đan mới chợt nhớ ra, lần trước lúc cả hai té cầu thang chính cô là người đề nghị khi nào để vết thương trên mặt anh khỏi thì sẽ cùng nhau chụp chung một tấm ảnh. Hóa ra Dương Nam Phương vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ, còn Tâm Đan thì suýt chút nữa cũng quên mất lời hẹn ấy.
"OK!" Tâm Đan lấy điện thoại ra, cô đứng trước ngực anh giơ cao điện thoại lên chụp một tấm, sau đó chỉnh icon mặt mèo cho cả hai rồi giơ lên, Dương Nam Phương vừa nhìn thấy liền nhíu mày.
"Cái gì đấy?"
"Là icon, con nít bây giờ toàn sài loại icon mặt mèo này."
"Con nít?" Dương Nam Phương hơi cao giọng.
"Nào, cười cái nào." Tâm Đan tranh thủ chụp thêm một tấm, hài lòng nhìn được hai tấm ảnh hiếm hoi trong máy mình rồi bỏ máy vào túi quần định đi tiếp thì bị Dương Nam Phương kéo lại.
Anh đưa điện thoại của mình cho cô. Tâm Đan không hiểu ý nhìn anh, Dương Nam Phương giải thích. "Gửi tấm ảnh kia qua đây."
"Tại sao chứ?"
"Có muốn cùng tôi tranh luận về quyền sở hữu không?"
Tâm Đan chật lưỡi cầm lấy điện thoại gửi hai tấm ảnh qua cho anh.
"Anh còn nói? Anh xem đi, có mắt thì xem đi chỗ này rộng như vậy làm sao mà lụm hết được?" Tâm Đan tức giận gặm đùi gà. "Cái hình phạt đúng là không có nhân đạo gì."
"Thế sao không khẩn trương lên, còn ngồi đó mà ăn là trời tối thật đấy, nào mau đứng lên." Vừa nói anh vừa kéo cánh tay cô lôi lên.
Tâm Đan nhăn mặt giãy tay ra, đứng lên phủi bụi. "Làm cái gì thế? Không ăn thì lấy sức đâu mà làm? Mà cái đùi này là thầy Ngụy cứu tế cho em đấy, ít ra thầy ấy còn ném cho em được cái đùi gà còn anh xem anh đi, ngay cả chai nước cũng không có, uổng công xem anh là bạn thế mà lại phũ phàng như nước đổ đi như thế, thiệt là thất vọng."
Ngụy Giang Thiên đứng phía sau, nghe thầy câu này thì khẽ nâng khéo môi, tuy rằng nụ cười này không quá rõ ràng nhưng chỉ cần quan sát kỹ thì sẽ nhận ra.
Dương Nam Phương quan sát Ngụy Giang Thiên một lúc, thấy được nụ cười của anh thì càng bất an hơn. Anh kéo tay Tâm Đan. "Đi thôi, xem như hôm nay anh làm việc thiện, giúp em một tay là đủ nghĩa khí rồi chứ?"
"Thế mới đúng chứ." Cô hài lòng quay qua Ngụy Giang Thiên. "Thầy Ngụy, em đi chấp hành hình phạt tiếp đây, thầy đi mua đồ ăn cho Hồ Lô đi nha."
Ngụy Giang Thiên đứng một chỗ, bỏ hai tay vào túi quần nhìn cô gật đầu. "Được."
Cả hai đi ra phía xa, Dương Nam Phương quay lại. "Chẳng phải đã nói với em rồi hay sao? Tốt nhất đừng có qua lại với giáo viên phụ trách môn, sẽ gây ra tai tiếng đấy."
"Gì chứ, chẳng lẽ thân thiết một chút tạo cảm tình không được sao?"
"Thân thiết? Đã tới mức thân thiết rồi sao?"
"Ừ." Tâm Đan gật đầu, rồi lại nhìn qua chỗ Ngụy Giang Thiên, anh đã rời khỏi từ lúc nào. "Thầy ấy rất tốt luôn, là một người thầy tốt vô cùng. Anh cũng đừng có cứng nhắc quá như thế, nhìn dáng vẻ thầy ấy lạnh lùng thế thôi chứ nếu tiếp xúc rồi thì không quá khó gần đâu."
"Em nghe anh nói." Dương Nam Phương nắm lấy hai bả vai Tâm Đan, buộc cô nhìn mình. "Ngụy Giang Thiên sẽ không vì em cố tỏ ra thân thiết với mình hoặc là có giao tình tốt với em mà cho em qua môn đâu vì vậy em không cần cố gắng tạo mối quan hệ làm gì, điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Thầy ấy là một người không thể chọc vào được, em tiếp cận thầy ấy vì mục đích gì anh tin chắc thầy ấy vừa liếc mắt đã nhìn ra ngay."
"Nói cứ như thể anh hiểu rõ người ta lắm ấy..." Ngữ khí Tâm Đan có chút mềm xuống, rõ ràng là bị sự khẩn trương trong lời anh làm cho hơi sợ.
"Hiểu sao không hiểu, anh đã từng học ở Mỹ bốn năm. Ở bên đó, ai ai cũng biết sự lợi hại của Ngụy Giang Thiên, là một người không thể tới gần vì vậy đừng có lao đầu vào lửa."
Tâm Đan thở ra một hơi, gạt hai tay đang nắm lấy vai mình của anh ra. "Dương Nam Phương em nói cho anh nghe, thứ nhất để nói về người lớn em mong anh dùng kính ngữ thay vì gọi thẳng tên người ta ra."
"Anh..."
"Thứ hai, em có một cái đầu dùng để suy nghĩ em biết ai phù hợp để em giao tiếp ai em nên tránh xa ra, người nào là người như thế nào em đều biết. Ngay cả anh, em lựa chọn anh làm bạn cũng có lý do của em, Mộng Hương và Gia Vi cũng vậy, em không phải người chọn bừa bạn mà chơi vì vậy em mong anh không can thiệp quá sâu vào mối quan hệ cá nhân của em. Mong anh hãy tin em là người có chừng mực, cho dù là thân thiết với giáo sư phụ trách môn của mình em cũng sẽ có chừng mực, anh đừng sỉ nhục trí thông minh của em bằng loại suy nghĩ trong đầu anh vừa rồi. Thứ ba, thầy Ngụy là tốt, anh không nên dùng thành kiến cá nhân để nhìn nhận một người như thế, em kính trọng thầy ấy vì vậy mong anh đừng dùng những câu không hay như vừa rồi để nói về thầy ấy."
Dương Nam Phương im lặng sau đó thở dài. "Được rồi, không nói nữa, nhặt vỏ đạn cho lẹ, còn rất nhiều."
Tâm Đan cũng không nói nữa, phát hiện không khí tự nhiên trở nên căng thẳng nên nói bông đùa làm giảm nhẹ sự nặng nề giữa cả hai. "Nhiều thế này nhặt xong đúng là phải đi chấn thương chỉnh hình mất."
"Có sức đánh người, nghe nói còn rất hung hăng cơ mà?"
"Giận thì mới hung hăng như thế chứ, em ghét nhất là người khác vu oan cho em." Tâm Đan nói. "Mà có câu, nếu cầm một bông hoa tặng người khác thì người ngửi thấy hương thơm đầu tiên sẽ là mình, nếu cầm một cục phân mà ném người khác thì tay mình sẽ bẩn đầu tiên, bây giờ cô ta cầm phân ném em không bẩn tay mà bẩn vài cái tát lên mặt vậy là quá nhân đạo rồi."
"Thiệt là không nói nổi em."
Có sự trợ giúp của Dương Nam Phương, đúng là tiến độ nhanh hơn hẳn, sau khi hoàn thành nghĩa vụ của một công dân yêu môi trường, Dương Nam Phương đi mua hai chai nước suối, cả hai ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào nhau nghỉ mệt.
"Đúng là, nhặt xong cái đống đó giống như đã trôi qua cả thế kỷ rồi vậy." Tâm Đan tu một hơi hết nửa chai nước.
"Sau này em nên nữ tính một chút, trong trường quân đội động tay động chân là bị thầy Thẩm tia ngay."
Tâm Đan cười hì hì. "Cho dù có phạt em cũng không sợ vì bây giờ đã có đại thần Dương Nam Phương giúp em nhặt vỏ đạn rồi."
"Chỉ có lần này không có lần sau."
"Nhưng em dám chắc, lần sau thế nào anh cũng mềm lòng giúp em."
"Để xem."
Sau khi trở về ký túc, vốn dĩ là định ngủ một giấc để giải tỏa mệt mỏi vì hôm nay là thứ tư nên không cần tới tiệm bánh làm, nhưng Tâm Đan chưa kịp chợp mắt đã sực nhớ tới sáng ngày mai có tiết học của thầy Ngụy, nghe nói là sẽ khảo bài vì vậy cô tức tốc ngồi dậy lôi bài vở ra học thuộc. Học thuộc đối với Tâm Đan không bao giờ là chuyện khó, chỉ có học hiểu mới làm cô đau đầu mà thôi. Cô biết thầy Ngụy rất thích hỏi xoáy lại những câu không liên quan tới bài tập để kiểm tra xem sinh viên có hiểu hay không, vì vậy đối việc việc cố gắng học hiểu Tâm Đan chưa bao giờ lơ là cảnh giác.
Thời gian cứ htế trôi qua, cho tới khi gần tới tới kỳ thi học kỳ nhanh như chớp mắt. Tâm Đan hoàn toàn quen với thân phận mới của mình, cô cũng thường xuyên quên mất mình là Thanh Nhã. Cuộc sống không quá chật vật, thời gian là sinh viên tuy có áp lực nhưng đúng là quãng thời gian đẹp nhất. Trong trường này cô thật thiết nhất là Dương Trí, Dương Nam Phương, Gia Mộng Hương và Gia Vi. Ngoài trường thì có Vân Lan và Sảnh Nhi, thỉnh thoảng lại cùng nhau lôi bài vở ra ôn tập hoặc đơn giản là cùng Gia Vi đi siêu thị mua đồ nấu lẩu lén trong ký túc xá. Cứ như thế, cuộc sống này thật yên bình.
Gần đây bệnh viện Bách Nhật chính thức khánh thành, đây là bệnh viện của trường Bách Nhật xây dựng, với sự góp vốn hơn năm mươi phần trăm của tập đoàn Vạn Đức. Nhờ có cơ ngơi này mà những sinh viên khoa y đều vô cùng phấn khởi vì họ sắp có một môi trường thực tập vô cùng tốt, có điều vì là thực hành trên người thật cho nên trường quy định chỉ có sinh viên năm hai trở lên mới có thể tham gia nhóm thực tập sinh.
Gần tới kỳ thi học kỳ, khối lượng bài học làm cho ai cũng hoa mắt. Sau kỳ thi này, tất cả mọi người như được giải thoát, có điều khi biết điểm Tâm Đan có chút thất vọng. Cô nghĩ với trí nhớ tốt của mình thì ít nhất cũng phải 90 điểm, nhưng kết quả chỉ ở mức 75, Gia Vi còn cao hơn cô một con số, Mộng Hương là người thấp nhất phòng. Thế là chỉ trong phút chốc, Tâm Đan từ top mười đầu bảng tuột xuống thành hạng 578 toàn trường.
Không ổn chút nào, đúng là không nên đùa với hội đồng chấm thi trường Bách Nhật.
Gần tới giáng sinh không khí cũng lạnh hơn nhiều, lúc hít thở còn phà ra cả khói, sau khi thi học kỳ thì sinh viên được nghỉ ba tháng để chuẩn bị cho tài liệu năm hai. Trong ba tháng này cuộc sống không có bài tập của Tâm Đan vô cùng tẻ nhạt, cũng thật may mắn là trường tổ chức một chuyến cắm trại ở một vùng Diên Phúc, nơi đó là nông thôn lại ở dưới núi nên khí hậu có lẽ sẽ ấm hơn thành Bách Nhật nhiều. Đặc biệt chuyện cắm trại này kéo dài ba ngày, khiến cho cô vô cùng hào hứng, vừa nghe tin được đi du lịch Tâm Đan liền gọi điện thoại đến chỗ làm xin nghỉ hẳn một tuần.
Đến ngày khởi hành, từ tờ mờ sáng cô và mọi người đã tập trung dưới sân trường. Trường Bách Nhật có rất nhiều học sinh nhưng sau khi nghỉ đông thì đại đa số các sinh viên đều quay về nhà, nên chuyến cắm trại này chỉ cần mười xe lớn là có thể chở đủ những sinh viên còn lại. Tâm Đan Gia Vi Mộng Hương cùng với Dương Trí và Dương Nam Phương nhanh chóng tìm ra nhau rồi họp mặt cuối cùng là lên cùng một chiếc xe. Xe giường nằm sang trọng được chia làm hai hàng với hai mươi giường mỗi xe. Mỗi hàng sẽ có hai tầng giường riêng biệt. Tầng trên, hành khách được bảo vệ bởi lớp lưới an toàn, giống như đang ngủ trên võng; trong khi giường phía dưới được thêm đệm trên những chiếc ghế ngả ngang. Vừa đặt lưng xuống, Tâm Đan đã bị hệ thống lò sưởi ấm áp bên trong xe ru ngủ, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc tỉnh lại vẫn chưa tới nơi. Tâm Đan ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài đều là đồng lúa xanh mướt, nhìn ra tít phía xa vẫn còn là đồng lúa, có thể thấy xe đã di chuyển ra xa thanh Bách Nhật rồi. Tâm Đan lấy điện thoại quay phong cảnh nên thơ bên ngoài, chỉ tiếc là xe chạy quá nhanh nên phong cảnh cũng tua qua vù vù làm cô chẳng quay được đoạn phim nào hữu ích.
"Này, xe chạy bao lâu rồi?" Cô quay qua hỏi Mộng Hương.
Mộng Hương xem đồng hồ rồi nói. "Hai tiếng."
Ở ghế phía sau, có mấy nữ sinh nói chuyện, vô tình lại lọt vào tai Tâm Đan.
"Tử Anh, học kỳ hai cậu thăng hạng đáng kể luôn đấy, thật tuyệt vời."
"Thì có gì chứ. Ít nhiều cũng hơn được một số người là được rồi."
"Phải ha, nghe nói người nào đó từ top mười bị đánh rớt xuống hạng 578, xem như là gần xếp chót rồi còn gì nữa, nghe nói trong hội đồng chấm thi năm nay thầy Ngụy là người chấm chính đấy."
Sau đó Ngụy Tử Anh không đáp lại nữa, nhưng Tâm Đan vẫn hình dung ra được gương mặt đắc thắng hả hê của cô ta. Thẩm Trung Kiên là người quản lý chuyến xe của cô, lúc này đứng lên thông báo. "Còn mười lăm phút nữa chúng ta sẽ đến nơi, vì số lượng người khá nhiều nên cả đoàn chia ra làm bốn nhà nghỉ, nơi chúng ta ở là nhà nghỉ Tịnh An. Lát nữa chúng ta sẽ về phòng nghỉ ngơi trong mười lăm phút, các em cất giữ hành lý và đồ đạc ở phòng rồi tập trung ở khu đất trống bên cạnh nhà nghỉ tiến hành hoạt động dã ngoại."
Nhà nghỉ, nói cho sang vậy thôi, nhưng thật ra là một căn nhà dân bình thường, có thiết kế hơi lớn một chút. Chủ nhà và sinh viên sẽ ở chung, tổng cộng có năm phòng, mỗi phòng bốn người. Trớ trêu thay Tâm Đan, Mộng Hương và Gia Vi lại về cùng một phòng với Ngụy Tử Anh. Căn phòng cũng không quá lớn, với sức chứa bốn người một phòng thì không đến nỗi chật chội, Tâm Đan bước vào ném balo lên giường ngồi bay lên nằm trên đó. "Phòng cũng được quá đấy, tớ cứ tưởng xuống vùng nông thôn như này phải ở phòng có đầy muỗi thôi."
"Nghe nói chủ nhà là một phú ông giàu ở thôn này." Gia Vi nói.
"Phú ông?" Tâm Đan cười. "Thời buổi này mà còn có người dùng danh từ này sao? Phong kiến chết được."
"Nơi này cách xa thành thị mà, có cổ hủ chút cũng không có gì quá khó hiểu." Mộng Hương nói.
"Thế này mà là rất được á?" Ngụy Tử Anh chà tay lên kính cửa sổ một cái rồi bĩu môi. "Trời ạ, còn cả một lớp bụi dày thế này đây, căn phòng này đúng là chỉ rất được mới mấy kẻ tầm thường thôi, trông nó tồi tàn thế này cơ mà."
Tâm Đan lườm cô ta. "Cô đừng có kiếm chuyện, cảm thấy không thích thì ra hành lang mà ngủ."
Ngụy Tử Anh tức giận. "Này, tôi bị dị ứng bụi đấy, không ở trong môi trường dơ bẩn thế này được, mấy người mau lau bớt mấy lớp bụi trên cửa đi."
Cả ba người bọn cô nhìn nhau năm giây rồi phá lên cười, Tâm Đan nhái lại giọng của Ngụy Tử Anh nói. "Gia Vi, mau lau mấy lớp bụi trên cửa đi."
"Cậu bị dị ứng bụi sao? Thật tội nghiệp, nhưng đó là chuyện của cậu, không chịu nổi thì cuốn gói về nhà đi." Gia Vi đáp trả.
"Cô nói gì hả?" Ngụy Tử Anh quát.
Mộng Hương lên tiếng. "Ê này này, Gia Vi nói với Tâm Đan đâu có nói cô chứ nhỉ, nhột hả?"
"Cô, ba người... tôi thật sự bị dị ứng bụi đấy."
Tâm Đan nói. "Đó là chuyện của cô, không chịu nổi thì ra hành lang mà ngủ."
Nói rồi ba người bọn cô đi ra khỏi phòng tới bãi tập trung mà mặt kệ tiếng quát tức tối của Ngụy Tử Anh phía sau. Hoạt động đầu tiên chính là đi thăm một khu di tích lịch sử ở phía nam thôn Diên Phúc, từ đây tới đó chỉ có một con đường đất nhỏ vì vậy cả đoàn phải đi bộ, cũng may Tâm Đan đã mang sẵn một đôi giày thể thao mà cô vừa dùng tiền lương để mua. Giày của hãng Nike đúng là êm chân thật, mang đồ đắt tiền cũng có cảm giác tuyệt vời thật. Chẳng bù cho Mộng Hương hôm nay se sua nên đã mang một đôi giày cao gót, vừa đi được một chút đã kêu la đòi nghỉ mệt làm cô và Gia Vi cũng phải dừng lại đợi cô ấy.
Đúng lúc này, Dương Trí và Dương Nam Phương cũng từ phía sau đi tới, thế là cả đoàn nài nỉ hết lời mới kéo được Mộng Hương đi tiếp. Đi thêm được một đoạn, lại tới phiên Tâm Đan biết mệt là gì, tốc độ cô càng ngày càng chậm, dần dần lại bị bỏ rơi phía sau một khoảng không quá xa, nhưng bên cạnh cô còn có Dương Nam Phương, không hiểu sao anh cũng đi chậm lại cùng cô.
"Này, anh là đội trưởng lớp thể lực không lẽ cũng mệt à? Sao lại đi chậm thế?"
"Không mệt, chỉ là cảm thấy đi chậm như vậy để không lãng phí cảnh đẹp xung quanh."
Tâm Đan lại nhìn ra phía xa, quanh đây toàn là ruộng, không lẽ Dương Nam Phương có niềm đam mê đặc biệt với lúa? Thế thì học ngoại thương làm gì? Nên học nông nghiệp thì đúng hơn.
Tâm Đan thuộc mẫu người có một cái miệng thích nói tới mức thấy đàn cò bay trên trời cũng có thể tìm ra đề tài để nói vì vậy cả hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng không quá rôm rã nhưng lại làm cô quên đi mệt mỏi vì phải đi cả một quãng đường dài như thế này.
"Anh không tưởng tượng được đâu, vẻ mặt lúc đó của Ngụy Tử Anh thật sự rất mắc cười. Lúc đó em và Gia Vi cùng với Mộng Hương liên thủ, mỗi người một câu làm cho cô ta tức tới mức đáng thương luôn..." Tâm Đan nhìn ra phía xa. "Này anh xem, con sông kia sao lại trong thế nhỉ Nghe nói là con sông sạch nhất đấy, người ta đã trồng thêm hàng dừa quanh sông để che bóng mát, khung cảnh thật đẹp.."
"Còn muốn chụp hình không?" Dương Nam Phương ngắt ngang câu nói của Tâm Đan, dừng lại nhìn cô hỏi.
Cô khó hiểu. "Chụp gì?"
Có lẽ sau này Tâm Đan cũng không thể quên được dáng vẻ của một đàn anh khóa trên cao hơn cô một cái đầu ấy vậy mà giờ đang đứng trước mặt cô với dáng vẻ bẽn lẽn hỏi. "Em còn muốn chụp hình chung không?"
Lúc này Tâm Đan mới chợt nhớ ra, lần trước lúc cả hai té cầu thang chính cô là người đề nghị khi nào để vết thương trên mặt anh khỏi thì sẽ cùng nhau chụp chung một tấm ảnh. Hóa ra Dương Nam Phương vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ, còn Tâm Đan thì suýt chút nữa cũng quên mất lời hẹn ấy.
"OK!" Tâm Đan lấy điện thoại ra, cô đứng trước ngực anh giơ cao điện thoại lên chụp một tấm, sau đó chỉnh icon mặt mèo cho cả hai rồi giơ lên, Dương Nam Phương vừa nhìn thấy liền nhíu mày.
"Cái gì đấy?"
"Là icon, con nít bây giờ toàn sài loại icon mặt mèo này."
"Con nít?" Dương Nam Phương hơi cao giọng.
"Nào, cười cái nào." Tâm Đan tranh thủ chụp thêm một tấm, hài lòng nhìn được hai tấm ảnh hiếm hoi trong máy mình rồi bỏ máy vào túi quần định đi tiếp thì bị Dương Nam Phương kéo lại.
Anh đưa điện thoại của mình cho cô. Tâm Đan không hiểu ý nhìn anh, Dương Nam Phương giải thích. "Gửi tấm ảnh kia qua đây."
"Tại sao chứ?"
"Có muốn cùng tôi tranh luận về quyền sở hữu không?"
Tâm Đan chật lưỡi cầm lấy điện thoại gửi hai tấm ảnh qua cho anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook