Mặt Nạ Máu
-
Chương 15: Vận hạn
Đúng hẹn Tạ Nam đến gặp Hầu Tam, vừa nhìn thấy Hồ Ma phía sau, cậu thấy anh ta rất trẻ thì trong lòng đã sinh nghi. Hầu Tam nhìn thấy vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt Tạ Nam thì vội khoe khoang Hồ Ma là một thầy phù thủy nổi tiếng khắp vùng, bản lĩnh hơn người.
Vào quán ăn gần đó, Hầu Tam vẫn không quên khen ngợi Hồ Ma thần thông quảng đại ra sao, sau khi uống cạn vài cốc liền dẫn Tạ Nam về nhà mình.
Nhà Hầu Tam khá lớn, có bể cá cảnh ở giữa giếng trời và hai tầng mỗi tầng có bốn phòng trong rất nguy nga tráng lệ. Đi đến phòng mình, Hầu Tam kéo một cái ghế bảo Tạ Nam ngồi cho vững, sau đó nháy mắt với Hồ Ma, ý nói bắt đầu đi.
Căn nhà có vẻ hơi tối, Tạ Nam đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà cổ phải đến trăm năm này, cột trụ vô cùng kiên cố. Bỗng cậu giật mình khi thấy một bà cụ đột ngột xuất hiện trong phòng, dưới ánh đèn lúc hoàng hôn trông bà như một bức tượng sáp.
Bức tượng sáp này như ngăn ánh mắt của Tạ Nam lại, cậu bỗng trợn tròn mắt nhìn, mặt mày nhăn nhó chẳng biết là đang cười hay khóc.
Tạ Nam vội nhảy ngược lên ghế, hỏi Hầu Tam phòng trong có người không. Do đang bận chuẩn bị hương án nên hắn ta cũng chỉ nói qua quýt là bà mình ở bên trong, không sao không sao.
Hầu Tam lấy ít hoa quả và hai miếng thịt bày biện lên hương án, mượn hơi rượu hồi nãy Hồ Ma lẩm nhẩm bắt đầu đọc bài kinh khó hiểu. Hầu Tam ghé sát lại, nói nhỏ vào tai Tạ Nam: “Bà già rồi, không nghe thấy đâu!”
Nghe Hồ Ma niệm kinh một lúc, Tạ Nam lôi chiếc mặt nạ phù thủy ra, đưa cho Hồ Ma rồi nói ý định mình đến đây.
Hồ Ma vội vội vàng vàng nhận lấy chiếc mặt nạ phù thủy. Hầu Tam cũng xúm lại, nhìn thấy món đồ cổ này thì trong giây lát mắt hai người sáng lên, chụm đầu lại rồi quay lưng về phía Tạ Nam bàn bạc xem làm thế nào để đoạt vật này.
Tạ Nam thấy hai người ở đó to nhỏ bàn bạc, rồi lại đưa mắt liếc nhìn bà già vẫn ngồi ở đó, hình như là nặng tai.
Thấy tình hình xảy ra như thế, với con mắt tinh tường của mình, có thể phần nào khẳng định, tên Hồ Ma được gọi thầy phù thủy này chắc hẳn là thầy dỏm.
Tạ Nam định dạy cho hắn ta một bài học liền ra vẻ sùng kính nói muốn nờh sư phụ Hồ xem hộ cái này có gì đặc biệt hay không.
Tên Hầu Tam thông minh lanh lợi, giở chiến lược do dự, còn Hồ Ma vội đeo chiếc mặt nạ lên mặt, sau đó dương dương đắc ý quay người lại, đối diện với Tạ Nam.
Lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì cổ họng của Hồ Ma đã phát ra âm thanh khàn khàn. Hốc mắt đen ngòm trên chiếc mặt nạ phù thủy bắt đầu chảy máu, chân tay hắn vùng vẫy lung tung, sau đó đâm đầu vào hương án khiến các đồ cúng phẩm và hương nến bên trên đều đổ hết.
Hầu Tam vẫn nghĩ nó là đồ cổ rất giá trị đầu óc hạn hẹp của hắn chưa từng nghĩ rằng vật đó lại tà khí đến vậy. Thấy biểu hiện của Hồ Ma như thế, hắn ta sợ đến mức vứt hết bùa chú trên tay chạy ra xa.
Dáng vẻ của Hồ Ma cũng khiến Tạ Nam lạnh cả sống lưng. Giáo sư Khương từng nói chớ có tùy tiện đeo mặt nạ phù thủy lên, bây giờ nhìn gương tên thầy phù thủy giả này, đúng là khó mà tưởng tượng đằng sau chiếc mặt nạ phù thủy đã xảy ra chuyện gì và tại sao nó lại có thể khiến hắn ta đột nhiên phát ra âm thanh như vậy.
Tạ Nam định lùi lại phía sau, đột nhiên va phải một người, giật mình sợ hãi, còn chưa kịp né tránh thì chợt một cánh tay gầy chỉ toàn xương xẩu bám vào vai cậu.
Hốt hoảng quay người lại thì thấy cánh tay đỏ như cái kẹp sắt, khiến Tạ Nam không tài nào chống lại được. Còn Hầu Tam vội bò đến kéo kéo cánh tay người sau lưng mình, gọi to: “Bà ơi cứu mạng!”
Bà già nặng tai kia lúc này như lại biến thành một người bình thường, dáng vẻ nhanh nhẹn, lao đến trước mặt Hồ Ma đang giãy giụa đau đớn. Bà ta nhặt một bó hương, đâm vào sau đầu cậu ta, sau đó nhanh chóng tháo mặt nạ phù thủy ra.
Bà già vừa nhìn chiếc mặt nạ phù thủy, giống như chạm phải lửa vậy liền cầm nó ném trả Tạ Nam.
Hai mắt Hồ Ma máu chảy ròng ròng, các gân xanh trên cổ như quấn chặt vào nhau. Trải qua trận vật lộn vừa rồi hắn ta như chỉ còn nửa mạng sống, nằm trên nền nhà chỉ có thể hít vào mà không thể thở ra.
Hầu Tam sợ hãi nhìn Tạ Nam, lo lắng chiếc mặt nạ phù thủy trên tay cậu ta lại gây chuyện.
Bà già không thèm để ý Tạ Nam mà liền lấy cây gậy trong tay đánh Hầu Tam rồi chửi mắng: “Cái này có thể cõng ma quỷ, sao lại mang thứ muốn lấy mạng người này vào nhà hả?”
Hầu Tam chui xuống gầm bàn lẩn tránh, căm phẫn thét Tạ Nam, bảo cậu ta cút đi ngay.
Tạ Nam lặng lẽ cầm chiếc mặt nạ phù thủy bỏ vào trong ba lô, nhưng vẫn chưa vội bỏ đi. Bởi cậu biết bà già trước mặt này có thể giúp được mình, đang định tiến lên phía trước thì bà già kia vung gậy lên nhìn cậu với ánh mắt không thiện chí.
Vừa định mở mồm, bà gài đã hỏi trước: “Chàng trai, cậu biết vật cậu cầm trong tay là cái gì không?”
“Mặt nạ phù thủy”.
“Biết thì tốt, tốt nhất là cậu rời khỏi chỗ này ngay lập tức!”
Nếu bà ta biết nguồn gốc và bí mật của mặt nạ phù thủy, vậy bà ta có thể nói ra. Tạ Nam định nói ra mục đích của mình nhưng bà già kia không hề khách khí cứ khua khua cây gậy trong tay muốn đuổi Tạ Nam đi ra.
“Đừng có không biết tốt xấu, mau đi đi!”
Tạ Nam đành thất vọng bỏ đi, lúc sắp ra đến cổng, bà già lại hỏi: “Chàng trai, cậu họ gì?”
“Tạ!” cậu nói. Bà già trầm ngâm suy nghĩ nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt, Tạ Nam đành quay người đi thẳng ra cửa chính.
Hầu Tam vội đỡ Hồ Ma dậy, chân tay run lẩy bẩy nhìn kẻ hợp tác cùng mình như sắp chết, đang định kiếm chút tiền thì gặp phải cái họa này.
Cửa đóng lại và mọi chuyện bên trong lúc này không còn liên quan đến Tạ Nam nữa. Bây giờ cậu đành một mình ôm ba lô, bước đi không mục đích trong cái ngõ nhỏ vắng lặng ở thị trấn Phổ này.
Tạ Nam vẫn chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo đây. Cậu liền gọi điện cho Giáo sư Khương, đầu bên kia không mấy nhiệt tình, chỉ trả lời mọi thứ vẫn bình thường, có điều Tô Khôn vẫn chưa có tin tức gì.
Tia hy vọng trước khi đến thị trấn Phổ cho đến bây giờ dường như đang bị tắt dần, đành phải đi bộ về nhà nghỉ, cố gắng ngủ một đêm. Nhưng khi gà mới gáy canh hai canh ba cậu đã tỉnh dậy.
Lại tiếp tục đi qua các ngóc ngách của các ngôi nhà, Tạ Nam bỗng cảm thấy toàn bộ thị trấn này đã có sự thay đổi so với trước đây. Hình như thị trấn đang lặng lẽ tu sửa, hay nói đúng hơn là một cuộc cải tổ.
Trèo lên bờ đê, Tạ Nam phát hiện trong thôn cổ kính kia đang xây dựng một tòa kiến trúc kiểu cổ, khí thế hùng vĩ, mái cong cao vút như nhìn xuống ngắm thế thái của thôn nhỏ, vô cùng nổi bật.
Tìm mấy người hỏi thăm, nhưng ai nấy đều tỏ thái độ giả như không quen, đều lắc đầu nói không biết. Tạ Nam gãi gãi đầu, đưa mắt nhìn mấy chiếc thuyền đãi vàng trên sông Nguyên, tiếng máy nổ âm vang, lôi đất cát từ dưới đáy hồ, đổ vào khoang thuyền.
Một dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xuống hạ du, mấy tháng không trở lại mà thị trấn Phổ đã phát triển nhanh đến vậy. Nhảy xuống bờ đê, Tạ Nam tiếp tục tìm kiếm trong các ngõ ngách nơi đây, những mong có thể tìm được một thầy phù thủy đúng nghĩa để có thể chỉ dẫn cho mình.
Nhưng có một chuyện đã âm thầm được lan truyền thị trấn Phổ, nói là có một chàng trai mang theo tà vật đến thị trấn Phổ, tà vật này không biết có nguồn gốc từ đâu, nhưng nó đã khiến Hồ Ma sợ đến mức điên điên dại dại, mặt mày hốc hác, còn tên tiểu tử mang theo vật đó vẫn đang tiếp tục lang thang trong thị trấn.
Không cần biết ai là người đầu tiên tuyên truyền chuyện này, nhưng nó thực sự khiến người dân trong thị trấn hoang mang bất an. Câu chuyện cứ thế truyền qua truyền lại, từ miệng người này sang miệng người kia khiến nó càng trở nên chân thực, gần như trở thành nỗi sợ người noi khác đến thị trấn Phổ để thu thập linh hồn.
Vì thế Tạ Nam liên tiếp bị từ chối không cho vào nhà và cũng không ít phụ nữ vừa nhìn thấy thanh niên lạ mặt, ăn mặc hơi thời thượng khoác ba lô đã chạy ra đóng cổng từ xa, đợi người đó đi xa rồi mới ra mở cửa.
Cả thị trấn bị chuyện bịa đặt này làm cho trở nên u ám. Khiến cho Tạ Nam lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, cảnh giác với mọi hành động của mình, kể cả nhân viên phục vụ của nhà khách, cảm giác này càng ngày càng tăng lên và cũng chẳng biết khi nào sẽ bùng phát.
Trời chiều bắt đầu trở nên oi bức, gần như toàn bộ người dân ở khu phố cổ của thị trấn Phổ bị chấn động bởi tiếng kèn Xô-na thê lương. Âm thanh sắc nhọn xuyên qua không biết bao nhiêu bức tường đâm thẳng vào tai Tạ Nam đang uể oải tìm kiếm thầy phù thủy trong các ngõ ngách, là tiếng khóc nỉ non, sau đó là tiếng pháo lạch tạch báo cho Tạ Nam biết thị trấn này vừa có người qua đời.
Kèn Xô-na và pháo giống như tờ cáo phó báo cho cả thị trấn biết, có người họ ngày ngày gặp mặt đã mãi mãi rời xa, đi về cõi thiên thu.
Tạ Nam thẫn thờ nhìn láng giếng xung quanh rồi bước đến chỗ có tiếng pháo, mấy người đang than khóc thê lương thảm thiết.
Theo dòng người đi ra từ các cổng rồi tập hợp thành một đoàn, Tạ Nam từ từ bám theo, chậm chạp đi đến chỗ có người vừa qua đời. Tới một ngõ gần kề bên sông, tiếng khóc ngày càng rõ hơn, tiếng khóc đau đớn của cả một gia đình.
Bà đồng trong thị trấn rùng mình một cái rồi đi thẳng vào cổng chính, mặc kệ tiếng khóc vẫn vang lên thê thảm, còn những người đàn ông thì chần chừ muốn nhìn rõ hơn mọi thứ.
Tạ Nam chui qua đám người, thò đầu nhìn thấy trong gian chính giữa đặt một thi thể, người đó đột nhiên thổ ra một vũng máu, rồi chết.
Mọi người tập trung bắt đầu tổ chức lễ tang, Tạ Nam chờ ở trong góc, lặng lẽ quan sát tất cả, nhìn người ra người vào trong gian chính thu xếp các công việc chẳng biết là hiếu kỳ hay thương xót nữa.
Đang lúc ngẩn ngơ, đột nhiên có một người chạy từ ngoài ngõ đến, hấp ta hấp tấp bổ nhào vào linh đường, gào to: “Bà Dương vừa tắt thở rồi!”. Sau đó đi đến trước mặt tay thổi kèn Xô-na và ông già đang khóc thuê rỉ vào tai. Mặt tay thổi kèn Xô-na lộ vẻ lúng túng, chắc là người này chạy đến muốn bảo tay thổi kèn Xô-na chuyển sang thổi cho đám tang nhà bà Dương, nên trên mặt tự nhiên bối rối.
Người đưa tin ngẩng đầu nhìn, cũng không biết nói gì nữa, bầu không khí bỗng trở nên khó xử. Đám đông cũng bắt đầu ồn ào bàn luận, đúng là một ngày xui xẻo.
Người đưa tin nheo mắt, thấy Tạ Nam đang ngơ ngẩn ngồi ở góc phố liền kéo theo một số người hướng về phía đó chửi đổng. Đám đông lại ồn ào giống như nổ nồi áp suất, bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi.
Rõ ràng người ngồi kia là cậu thanh niên mang tà vật trong lời đồn đại đấy mà, vừa nói vừa ném ánh mắt bất an về phía đó.
Tạ Nam chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn đưa mắt nhìn đám người túm tụm lại kia, ríu ra ríu rít nói gì đó. Cuối cùng giống như nhỏ một giọt nước vào nồi dầu đang sôi sùng sục làm cả nồi nổ tung, mấy người khí thế đằng đằng cầm vũ khí đi đến.
Nhìn thấy mấy người lao đến với vẻ mặt đằng đằng sát khí, Tạ Nam hoang mang đứng dậy bỏ chạy. Mấy người đuổi theo qua mấy ngõ thì không đuổi nữa, nhưng bước chân Tạ Nam càng chạy ngày càng nhanh tựa như đang bay trên vậy, cảm giác như đám người phía sau vẫn đang đuổi giết cậu ta. Bước chân huỳnh huỵch gấp gáp khiến lũ chó trong ngõ đồng thanh sủa thành một tràng dài.
Nếu vẫn không tìm được người có thể giúp mình thì cũng không nên tiếp tục ở lại thị trấn Phổ này nữa.
Không biết đã chạy bao lâu, Tạ Nam dừng lại, hai tay chống vào đầu gối thở dốc, chạy một mạch như thế não cậu gần như chẳng còn chút oxy nào.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đã đến căn nhà của Đường Sinh Bình, đúng là trùng hợp, đây chính là nơi bắt đầu mọi vận hạn trong đời Tạ Nam.
Câu đối trong nhà đã bạc trắng, trên mái ngói cũng mọc mấy bụi cỏ dại, cổng chính khóa chặt, không gian trở nên thảm thương quạnh quẽ vô cùng.
Trên ngưỡng cửa kia không có một ông lão đợi mình nữa. Tạ Nam tìm thấy một tảng đá ở chỗ đối diện với cổng nhà Đường Sinh Bình, kê mông ngồi xuống, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cánh cửa gỗ đã bị khóa chặt.
Rất lâu sau, Tạ Nam đi đến một cửa hàng nhỏ bán vàng mã, muốn mua một ít tiền giấy gì đó đốt cho Đường Sinh Bình.
Cửa hàng đó rất nhỏ, trên tường đen sì có dán một tờ giấy đó, bên trên viết “Không kiêng kị gì”. Bà chủ là một bà gì lụ khụ, đang cẩn thận gói buộc các đỉnh vàng bằng giấy.
Nhìn thấy Tạ Nam đi đến, bà già không mời chào, cẩn thận quan sát kỹ Tạ Nam chọn tiền giấy hương nến.
Tạ Nam đứng ở cổng đốt tiền giấy, châm thêm một điếu thuốc rồi lại ngồi lên tảng đá, hít từng hơi, cho đến tận khi tàn hương cuối cùng rơi xuống.
Bất chợt tiếng kèn Xô-na và tiếng pháo vang lên lần thứ ba, thị trấn Phổ bắt đầu xảy ra chuyện mà từ trước tới nay chưa từng có. Chỉ trong một buổi chiều mà có đến ba người chết một cách kỳ lạ, nếu Hồ Ma không bị thương thì hôm nay có thể là một ngày kiếm ăn bận rộn với hắn.
Tạ Nam chợt nhận ra vì sao người dân trong thị trấn có thái độ như vậy, chính là vì cậu đã mang chiếc mặt nạ phù thủy về chỗ này. Và chính vì như vậy nên việc thị trấn không phải do cậu đi chăng nữa thì cậu cũng khó tránh khỏi liên quan.
Một buổi chiều đã chết đến ba người. Chợt thấy mấy người vội vội vàng vàng chạy đến, Tạ Nam liền nhanh chóng lẩn trốn rồi chuồn về nhà khách.
Còn chưa đến cổng nhà khách, từ xa cậu đã nhìn thấy bà cô phục vụ đang cuống cuồng bỏ chạy không kịp chọn đường, nếu không vì chuyện làm ăn thì chắc chắn Tạ Nam đã bị đuổi đi rồi.
Trời đã gần tối, trên đường không bóng đèn, một vùng tối om, trong thị trấn người cần ở nhà khách không nhiều cho nên hầu hết các phòng đều trống, cả tòa nhà chỉ có tiếng bước chân đi đi lại lại của một mình Tạ Nam.
Ném chiếc ba lô xuống, Tạ Nam nằm phịch xuống giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ vẩn vơ không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Vấn đề lớn nhất lúc này là nếu cứ tiếp tục xảy ra chuyện như thế thì rất có khả năng mình sẽ bị trói và bị đuổi ra khỏi thị trấn Phổ, còn chuyện thầy phù thủy thì không cần phải bàn đến nữa.
Chạy một mạch khiến toàn thân đầm đìa mồ hôi, Tạ Nam vắt khăn lên vai rồi bước vào phòng tắm công cộng của nhà khách. Sau đó xả nước bắt đầu gội đầu, chẳng may bọt dầu gội chảy vào mắt, và chẳng hiểu sao nước ở vòi đột nhiên chảy chậm lại. Bọt dầu gội lênh láng trên nền gạch sáng bóng khiến phòng tắm như trở thành sân trượt băng.
Nền sàn trơn ước, Tạ Nam cố hứng lấy chút nước cuối cùng để rửa sạch bọt dầu gội đang cay sè trong mắt, nhưng chẳng may lại trượt chân bị ngã đập mạnh xuống sàn, đau đến mức hoa mắt, chóng mặt, lại thêm đám bọt xà phòng chui vào làm mắt đau không chịu nổi.
Giọt nước kia vẫn đang chảy tí tách, Tạ Nam vốc lên định rửa, nhưng mùi tanh của máu nồng nặc xộc vào mũi, đầu ong ong như bị điện giật.
Thứ chảy ra trong ống nước kia là máu, Tạ Nam gắng lấy tay chùi mắt, trước mắt cậu lúc này là một màu đỏ sẫm rợn người, cả phòng tắm giống như địa ngục, cậu kinh hoàng muốn bỏ chạy nhưng, nhưng sàn trơn bóng khiến cậu ngã xuống.
Đến rồi, lúc này trong đầu Tạ Nam đột nhiên xuất hiện từ này, những thứ này từ đầu đến cuối chưa hề rời xa mình, bây giờ lại xuất hiện.
Nằm bò trên nền, Tạ Nam lần sờ tìm khăn mặt, rồi lau sạch bọt trên mặt. Con mắt bị nước gội đầu chảy vào trở nên đau đớn, miễn cưỡng nhìn một số thứ.
Khó khăn lắm Tạ Nam mới mở được mắt, nhưng phát hiện phòng tắm so với lúc trước khi mình bị chuyện vừa rồi thì mọi thứ vẫn thế. Nền nhà trơn bóng và vòi nước lạnh giá, máu tươi vừa mới đầy trên nền đã biến mất, không còn dấu vết gì nữa.
Tạ Nam vội lau khô người rồi quấn khăn tắm lên, cầm quần áo chạy như bay thoát ra khỏi phòng tắm trơn trượt.
Mọi thứ vừa xảy ra đúng là khiến người ta thấy buồn nôn, bọt xà phòng hay máu cũng thế, nhưng cậu vẫn tức tối vì chuyện phòng tắm sao lại ốp gạch tráng men dễ trơn trượt thế này.
Chạy ra khỏi phòng tắm, Tạ Nam không để ý đến đám bọt đầy trên đầu, chỉ trung tâm oán trách thiết kế phòng tắm quá bất hợp lý này.
Trờ về phòng, mắt Tạ Nam vẫn còn rất đau. Cậu cố gắng dò dẫm bật đèn và quạt trần, nhưng chiếc quạt trần kia lại phát ra tiếng khùng khục kỳ quái.
Quạt điện cũng hỏng rồi sao? Đúng là một ngày xúi quẩy mà.
Đưa tay dụi mắt, Tạ Nam lại bị cảnh tượng trước mặt lôi cả trái tim vừa bị ấn vào trong lồng ngực vọt lên tận cổ, quạt trần kêu khùng khục là bởi bên trên có treo một người.
Cổ người kia bị treo lên quạt điện bằng dây thừng, cố gắng chuyển động từng chút một theo vòng quay của quạt, cơ thể cứ đung đưa chầm chậm, hai chân giống như chuông gió lủng lẳng trên không trung.
Ba lô trên giường đã bị mở ra, chiếc mặt nạ phù thủy kia cũng bị lấy ra và đeo lên mặt người đó. Dưới ánh tịch dương đỏ au bên ngoài cửa sổ, cơ hồ như có ma đang nấp sau cái mặt nạ cười độc ác, đung đưa người hướng về phía Tạ Nam để uy hiếp.
Cánh quạt cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động mang theo cả người kia, cùng với mỗi vòng quay, máu từ hốc mắt chiếc mặt nạ lại chảy ra, vẩy thành từng vệt dài trên tường, tanh nồng.
Tạ Nam vội tắt quạt, rồi lao thẳng xuống dưới lầu gọi to bảo người phục vụ lên, kêu gào đến khàn cả giọng mà bên dưới vẫn không có động tĩnh gì.
Mặt nạ phù thủy bị ném xuống, xoay một vòng trên giường, rồi chầm chậm dừng lại, thi thể cũng không còn quay theo cánh quạt nữa mà ngừng lại đối diện với Tạ Nam.
Là Hồ Ma! Tạ Nam nhận ra hắn ta. Tại sao hắn ta lại chạy đến chỗ này, lại còn chết thảm thương như vậy, thật khiến người ta khó xử.
Tạ Nam nhanh chân chạy đến cầm chiếc mặt nạ phù thủy cho vào ba lô, để nguyên cái đầu vẫn còn đầy bọt nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy xuống lầu.
Qua lời kể của nhân viên phục vụ, cộng với những lời thanh minh của Tạ Nam, cảnh sát cũng thả Tạ Nam. Nhưng khả năng rất lớn là chính bà cô nhân viên phục vụ kia cứ lải nhải rỉ vào tai cảnh sát, bảo Tạ Nam chính là chàng trai tà khí.
Là Hồ Ma tự sát, nhưng là vụ tự sát kỳ lạ đến mức không thể lý giải nổi!
Nhưng bất luận thế nào cũng không thể ở nhà khách được nữa. Bà cô nhân viên phục vụ đứng cách xa năm mét rồi bảo Tạ Nam rời đi, cảnh sát cũng tỏ ý bảo Tạ Nam tốt nhất là đi khỏi thị trấn Phổ này.
Tạ Nam vừa gật đầu lia lịa vừa bước đi ra hướng về phía bến xe.
Tại một chỗ rẽ, nhận thấy không có ai nhìn thấy mình, Tạ Nam nấp vào trong ngõ, bởi cậu muốn đến căn nhà cũ của Đường Sinh Bình một lần nữa.
Vào quán ăn gần đó, Hầu Tam vẫn không quên khen ngợi Hồ Ma thần thông quảng đại ra sao, sau khi uống cạn vài cốc liền dẫn Tạ Nam về nhà mình.
Nhà Hầu Tam khá lớn, có bể cá cảnh ở giữa giếng trời và hai tầng mỗi tầng có bốn phòng trong rất nguy nga tráng lệ. Đi đến phòng mình, Hầu Tam kéo một cái ghế bảo Tạ Nam ngồi cho vững, sau đó nháy mắt với Hồ Ma, ý nói bắt đầu đi.
Căn nhà có vẻ hơi tối, Tạ Nam đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà cổ phải đến trăm năm này, cột trụ vô cùng kiên cố. Bỗng cậu giật mình khi thấy một bà cụ đột ngột xuất hiện trong phòng, dưới ánh đèn lúc hoàng hôn trông bà như một bức tượng sáp.
Bức tượng sáp này như ngăn ánh mắt của Tạ Nam lại, cậu bỗng trợn tròn mắt nhìn, mặt mày nhăn nhó chẳng biết là đang cười hay khóc.
Tạ Nam vội nhảy ngược lên ghế, hỏi Hầu Tam phòng trong có người không. Do đang bận chuẩn bị hương án nên hắn ta cũng chỉ nói qua quýt là bà mình ở bên trong, không sao không sao.
Hầu Tam lấy ít hoa quả và hai miếng thịt bày biện lên hương án, mượn hơi rượu hồi nãy Hồ Ma lẩm nhẩm bắt đầu đọc bài kinh khó hiểu. Hầu Tam ghé sát lại, nói nhỏ vào tai Tạ Nam: “Bà già rồi, không nghe thấy đâu!”
Nghe Hồ Ma niệm kinh một lúc, Tạ Nam lôi chiếc mặt nạ phù thủy ra, đưa cho Hồ Ma rồi nói ý định mình đến đây.
Hồ Ma vội vội vàng vàng nhận lấy chiếc mặt nạ phù thủy. Hầu Tam cũng xúm lại, nhìn thấy món đồ cổ này thì trong giây lát mắt hai người sáng lên, chụm đầu lại rồi quay lưng về phía Tạ Nam bàn bạc xem làm thế nào để đoạt vật này.
Tạ Nam thấy hai người ở đó to nhỏ bàn bạc, rồi lại đưa mắt liếc nhìn bà già vẫn ngồi ở đó, hình như là nặng tai.
Thấy tình hình xảy ra như thế, với con mắt tinh tường của mình, có thể phần nào khẳng định, tên Hồ Ma được gọi thầy phù thủy này chắc hẳn là thầy dỏm.
Tạ Nam định dạy cho hắn ta một bài học liền ra vẻ sùng kính nói muốn nờh sư phụ Hồ xem hộ cái này có gì đặc biệt hay không.
Tên Hầu Tam thông minh lanh lợi, giở chiến lược do dự, còn Hồ Ma vội đeo chiếc mặt nạ lên mặt, sau đó dương dương đắc ý quay người lại, đối diện với Tạ Nam.
Lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì cổ họng của Hồ Ma đã phát ra âm thanh khàn khàn. Hốc mắt đen ngòm trên chiếc mặt nạ phù thủy bắt đầu chảy máu, chân tay hắn vùng vẫy lung tung, sau đó đâm đầu vào hương án khiến các đồ cúng phẩm và hương nến bên trên đều đổ hết.
Hầu Tam vẫn nghĩ nó là đồ cổ rất giá trị đầu óc hạn hẹp của hắn chưa từng nghĩ rằng vật đó lại tà khí đến vậy. Thấy biểu hiện của Hồ Ma như thế, hắn ta sợ đến mức vứt hết bùa chú trên tay chạy ra xa.
Dáng vẻ của Hồ Ma cũng khiến Tạ Nam lạnh cả sống lưng. Giáo sư Khương từng nói chớ có tùy tiện đeo mặt nạ phù thủy lên, bây giờ nhìn gương tên thầy phù thủy giả này, đúng là khó mà tưởng tượng đằng sau chiếc mặt nạ phù thủy đã xảy ra chuyện gì và tại sao nó lại có thể khiến hắn ta đột nhiên phát ra âm thanh như vậy.
Tạ Nam định lùi lại phía sau, đột nhiên va phải một người, giật mình sợ hãi, còn chưa kịp né tránh thì chợt một cánh tay gầy chỉ toàn xương xẩu bám vào vai cậu.
Hốt hoảng quay người lại thì thấy cánh tay đỏ như cái kẹp sắt, khiến Tạ Nam không tài nào chống lại được. Còn Hầu Tam vội bò đến kéo kéo cánh tay người sau lưng mình, gọi to: “Bà ơi cứu mạng!”
Bà già nặng tai kia lúc này như lại biến thành một người bình thường, dáng vẻ nhanh nhẹn, lao đến trước mặt Hồ Ma đang giãy giụa đau đớn. Bà ta nhặt một bó hương, đâm vào sau đầu cậu ta, sau đó nhanh chóng tháo mặt nạ phù thủy ra.
Bà già vừa nhìn chiếc mặt nạ phù thủy, giống như chạm phải lửa vậy liền cầm nó ném trả Tạ Nam.
Hai mắt Hồ Ma máu chảy ròng ròng, các gân xanh trên cổ như quấn chặt vào nhau. Trải qua trận vật lộn vừa rồi hắn ta như chỉ còn nửa mạng sống, nằm trên nền nhà chỉ có thể hít vào mà không thể thở ra.
Hầu Tam sợ hãi nhìn Tạ Nam, lo lắng chiếc mặt nạ phù thủy trên tay cậu ta lại gây chuyện.
Bà già không thèm để ý Tạ Nam mà liền lấy cây gậy trong tay đánh Hầu Tam rồi chửi mắng: “Cái này có thể cõng ma quỷ, sao lại mang thứ muốn lấy mạng người này vào nhà hả?”
Hầu Tam chui xuống gầm bàn lẩn tránh, căm phẫn thét Tạ Nam, bảo cậu ta cút đi ngay.
Tạ Nam lặng lẽ cầm chiếc mặt nạ phù thủy bỏ vào trong ba lô, nhưng vẫn chưa vội bỏ đi. Bởi cậu biết bà già trước mặt này có thể giúp được mình, đang định tiến lên phía trước thì bà già kia vung gậy lên nhìn cậu với ánh mắt không thiện chí.
Vừa định mở mồm, bà gài đã hỏi trước: “Chàng trai, cậu biết vật cậu cầm trong tay là cái gì không?”
“Mặt nạ phù thủy”.
“Biết thì tốt, tốt nhất là cậu rời khỏi chỗ này ngay lập tức!”
Nếu bà ta biết nguồn gốc và bí mật của mặt nạ phù thủy, vậy bà ta có thể nói ra. Tạ Nam định nói ra mục đích của mình nhưng bà già kia không hề khách khí cứ khua khua cây gậy trong tay muốn đuổi Tạ Nam đi ra.
“Đừng có không biết tốt xấu, mau đi đi!”
Tạ Nam đành thất vọng bỏ đi, lúc sắp ra đến cổng, bà già lại hỏi: “Chàng trai, cậu họ gì?”
“Tạ!” cậu nói. Bà già trầm ngâm suy nghĩ nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt, Tạ Nam đành quay người đi thẳng ra cửa chính.
Hầu Tam vội đỡ Hồ Ma dậy, chân tay run lẩy bẩy nhìn kẻ hợp tác cùng mình như sắp chết, đang định kiếm chút tiền thì gặp phải cái họa này.
Cửa đóng lại và mọi chuyện bên trong lúc này không còn liên quan đến Tạ Nam nữa. Bây giờ cậu đành một mình ôm ba lô, bước đi không mục đích trong cái ngõ nhỏ vắng lặng ở thị trấn Phổ này.
Tạ Nam vẫn chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo đây. Cậu liền gọi điện cho Giáo sư Khương, đầu bên kia không mấy nhiệt tình, chỉ trả lời mọi thứ vẫn bình thường, có điều Tô Khôn vẫn chưa có tin tức gì.
Tia hy vọng trước khi đến thị trấn Phổ cho đến bây giờ dường như đang bị tắt dần, đành phải đi bộ về nhà nghỉ, cố gắng ngủ một đêm. Nhưng khi gà mới gáy canh hai canh ba cậu đã tỉnh dậy.
Lại tiếp tục đi qua các ngóc ngách của các ngôi nhà, Tạ Nam bỗng cảm thấy toàn bộ thị trấn này đã có sự thay đổi so với trước đây. Hình như thị trấn đang lặng lẽ tu sửa, hay nói đúng hơn là một cuộc cải tổ.
Trèo lên bờ đê, Tạ Nam phát hiện trong thôn cổ kính kia đang xây dựng một tòa kiến trúc kiểu cổ, khí thế hùng vĩ, mái cong cao vút như nhìn xuống ngắm thế thái của thôn nhỏ, vô cùng nổi bật.
Tìm mấy người hỏi thăm, nhưng ai nấy đều tỏ thái độ giả như không quen, đều lắc đầu nói không biết. Tạ Nam gãi gãi đầu, đưa mắt nhìn mấy chiếc thuyền đãi vàng trên sông Nguyên, tiếng máy nổ âm vang, lôi đất cát từ dưới đáy hồ, đổ vào khoang thuyền.
Một dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xuống hạ du, mấy tháng không trở lại mà thị trấn Phổ đã phát triển nhanh đến vậy. Nhảy xuống bờ đê, Tạ Nam tiếp tục tìm kiếm trong các ngõ ngách nơi đây, những mong có thể tìm được một thầy phù thủy đúng nghĩa để có thể chỉ dẫn cho mình.
Nhưng có một chuyện đã âm thầm được lan truyền thị trấn Phổ, nói là có một chàng trai mang theo tà vật đến thị trấn Phổ, tà vật này không biết có nguồn gốc từ đâu, nhưng nó đã khiến Hồ Ma sợ đến mức điên điên dại dại, mặt mày hốc hác, còn tên tiểu tử mang theo vật đó vẫn đang tiếp tục lang thang trong thị trấn.
Không cần biết ai là người đầu tiên tuyên truyền chuyện này, nhưng nó thực sự khiến người dân trong thị trấn hoang mang bất an. Câu chuyện cứ thế truyền qua truyền lại, từ miệng người này sang miệng người kia khiến nó càng trở nên chân thực, gần như trở thành nỗi sợ người noi khác đến thị trấn Phổ để thu thập linh hồn.
Vì thế Tạ Nam liên tiếp bị từ chối không cho vào nhà và cũng không ít phụ nữ vừa nhìn thấy thanh niên lạ mặt, ăn mặc hơi thời thượng khoác ba lô đã chạy ra đóng cổng từ xa, đợi người đó đi xa rồi mới ra mở cửa.
Cả thị trấn bị chuyện bịa đặt này làm cho trở nên u ám. Khiến cho Tạ Nam lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, cảnh giác với mọi hành động của mình, kể cả nhân viên phục vụ của nhà khách, cảm giác này càng ngày càng tăng lên và cũng chẳng biết khi nào sẽ bùng phát.
Trời chiều bắt đầu trở nên oi bức, gần như toàn bộ người dân ở khu phố cổ của thị trấn Phổ bị chấn động bởi tiếng kèn Xô-na thê lương. Âm thanh sắc nhọn xuyên qua không biết bao nhiêu bức tường đâm thẳng vào tai Tạ Nam đang uể oải tìm kiếm thầy phù thủy trong các ngõ ngách, là tiếng khóc nỉ non, sau đó là tiếng pháo lạch tạch báo cho Tạ Nam biết thị trấn này vừa có người qua đời.
Kèn Xô-na và pháo giống như tờ cáo phó báo cho cả thị trấn biết, có người họ ngày ngày gặp mặt đã mãi mãi rời xa, đi về cõi thiên thu.
Tạ Nam thẫn thờ nhìn láng giếng xung quanh rồi bước đến chỗ có tiếng pháo, mấy người đang than khóc thê lương thảm thiết.
Theo dòng người đi ra từ các cổng rồi tập hợp thành một đoàn, Tạ Nam từ từ bám theo, chậm chạp đi đến chỗ có người vừa qua đời. Tới một ngõ gần kề bên sông, tiếng khóc ngày càng rõ hơn, tiếng khóc đau đớn của cả một gia đình.
Bà đồng trong thị trấn rùng mình một cái rồi đi thẳng vào cổng chính, mặc kệ tiếng khóc vẫn vang lên thê thảm, còn những người đàn ông thì chần chừ muốn nhìn rõ hơn mọi thứ.
Tạ Nam chui qua đám người, thò đầu nhìn thấy trong gian chính giữa đặt một thi thể, người đó đột nhiên thổ ra một vũng máu, rồi chết.
Mọi người tập trung bắt đầu tổ chức lễ tang, Tạ Nam chờ ở trong góc, lặng lẽ quan sát tất cả, nhìn người ra người vào trong gian chính thu xếp các công việc chẳng biết là hiếu kỳ hay thương xót nữa.
Đang lúc ngẩn ngơ, đột nhiên có một người chạy từ ngoài ngõ đến, hấp ta hấp tấp bổ nhào vào linh đường, gào to: “Bà Dương vừa tắt thở rồi!”. Sau đó đi đến trước mặt tay thổi kèn Xô-na và ông già đang khóc thuê rỉ vào tai. Mặt tay thổi kèn Xô-na lộ vẻ lúng túng, chắc là người này chạy đến muốn bảo tay thổi kèn Xô-na chuyển sang thổi cho đám tang nhà bà Dương, nên trên mặt tự nhiên bối rối.
Người đưa tin ngẩng đầu nhìn, cũng không biết nói gì nữa, bầu không khí bỗng trở nên khó xử. Đám đông cũng bắt đầu ồn ào bàn luận, đúng là một ngày xui xẻo.
Người đưa tin nheo mắt, thấy Tạ Nam đang ngơ ngẩn ngồi ở góc phố liền kéo theo một số người hướng về phía đó chửi đổng. Đám đông lại ồn ào giống như nổ nồi áp suất, bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi.
Rõ ràng người ngồi kia là cậu thanh niên mang tà vật trong lời đồn đại đấy mà, vừa nói vừa ném ánh mắt bất an về phía đó.
Tạ Nam chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn đưa mắt nhìn đám người túm tụm lại kia, ríu ra ríu rít nói gì đó. Cuối cùng giống như nhỏ một giọt nước vào nồi dầu đang sôi sùng sục làm cả nồi nổ tung, mấy người khí thế đằng đằng cầm vũ khí đi đến.
Nhìn thấy mấy người lao đến với vẻ mặt đằng đằng sát khí, Tạ Nam hoang mang đứng dậy bỏ chạy. Mấy người đuổi theo qua mấy ngõ thì không đuổi nữa, nhưng bước chân Tạ Nam càng chạy ngày càng nhanh tựa như đang bay trên vậy, cảm giác như đám người phía sau vẫn đang đuổi giết cậu ta. Bước chân huỳnh huỵch gấp gáp khiến lũ chó trong ngõ đồng thanh sủa thành một tràng dài.
Nếu vẫn không tìm được người có thể giúp mình thì cũng không nên tiếp tục ở lại thị trấn Phổ này nữa.
Không biết đã chạy bao lâu, Tạ Nam dừng lại, hai tay chống vào đầu gối thở dốc, chạy một mạch như thế não cậu gần như chẳng còn chút oxy nào.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đã đến căn nhà của Đường Sinh Bình, đúng là trùng hợp, đây chính là nơi bắt đầu mọi vận hạn trong đời Tạ Nam.
Câu đối trong nhà đã bạc trắng, trên mái ngói cũng mọc mấy bụi cỏ dại, cổng chính khóa chặt, không gian trở nên thảm thương quạnh quẽ vô cùng.
Trên ngưỡng cửa kia không có một ông lão đợi mình nữa. Tạ Nam tìm thấy một tảng đá ở chỗ đối diện với cổng nhà Đường Sinh Bình, kê mông ngồi xuống, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cánh cửa gỗ đã bị khóa chặt.
Rất lâu sau, Tạ Nam đi đến một cửa hàng nhỏ bán vàng mã, muốn mua một ít tiền giấy gì đó đốt cho Đường Sinh Bình.
Cửa hàng đó rất nhỏ, trên tường đen sì có dán một tờ giấy đó, bên trên viết “Không kiêng kị gì”. Bà chủ là một bà gì lụ khụ, đang cẩn thận gói buộc các đỉnh vàng bằng giấy.
Nhìn thấy Tạ Nam đi đến, bà già không mời chào, cẩn thận quan sát kỹ Tạ Nam chọn tiền giấy hương nến.
Tạ Nam đứng ở cổng đốt tiền giấy, châm thêm một điếu thuốc rồi lại ngồi lên tảng đá, hít từng hơi, cho đến tận khi tàn hương cuối cùng rơi xuống.
Bất chợt tiếng kèn Xô-na và tiếng pháo vang lên lần thứ ba, thị trấn Phổ bắt đầu xảy ra chuyện mà từ trước tới nay chưa từng có. Chỉ trong một buổi chiều mà có đến ba người chết một cách kỳ lạ, nếu Hồ Ma không bị thương thì hôm nay có thể là một ngày kiếm ăn bận rộn với hắn.
Tạ Nam chợt nhận ra vì sao người dân trong thị trấn có thái độ như vậy, chính là vì cậu đã mang chiếc mặt nạ phù thủy về chỗ này. Và chính vì như vậy nên việc thị trấn không phải do cậu đi chăng nữa thì cậu cũng khó tránh khỏi liên quan.
Một buổi chiều đã chết đến ba người. Chợt thấy mấy người vội vội vàng vàng chạy đến, Tạ Nam liền nhanh chóng lẩn trốn rồi chuồn về nhà khách.
Còn chưa đến cổng nhà khách, từ xa cậu đã nhìn thấy bà cô phục vụ đang cuống cuồng bỏ chạy không kịp chọn đường, nếu không vì chuyện làm ăn thì chắc chắn Tạ Nam đã bị đuổi đi rồi.
Trời đã gần tối, trên đường không bóng đèn, một vùng tối om, trong thị trấn người cần ở nhà khách không nhiều cho nên hầu hết các phòng đều trống, cả tòa nhà chỉ có tiếng bước chân đi đi lại lại của một mình Tạ Nam.
Ném chiếc ba lô xuống, Tạ Nam nằm phịch xuống giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ vẩn vơ không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Vấn đề lớn nhất lúc này là nếu cứ tiếp tục xảy ra chuyện như thế thì rất có khả năng mình sẽ bị trói và bị đuổi ra khỏi thị trấn Phổ, còn chuyện thầy phù thủy thì không cần phải bàn đến nữa.
Chạy một mạch khiến toàn thân đầm đìa mồ hôi, Tạ Nam vắt khăn lên vai rồi bước vào phòng tắm công cộng của nhà khách. Sau đó xả nước bắt đầu gội đầu, chẳng may bọt dầu gội chảy vào mắt, và chẳng hiểu sao nước ở vòi đột nhiên chảy chậm lại. Bọt dầu gội lênh láng trên nền gạch sáng bóng khiến phòng tắm như trở thành sân trượt băng.
Nền sàn trơn ước, Tạ Nam cố hứng lấy chút nước cuối cùng để rửa sạch bọt dầu gội đang cay sè trong mắt, nhưng chẳng may lại trượt chân bị ngã đập mạnh xuống sàn, đau đến mức hoa mắt, chóng mặt, lại thêm đám bọt xà phòng chui vào làm mắt đau không chịu nổi.
Giọt nước kia vẫn đang chảy tí tách, Tạ Nam vốc lên định rửa, nhưng mùi tanh của máu nồng nặc xộc vào mũi, đầu ong ong như bị điện giật.
Thứ chảy ra trong ống nước kia là máu, Tạ Nam gắng lấy tay chùi mắt, trước mắt cậu lúc này là một màu đỏ sẫm rợn người, cả phòng tắm giống như địa ngục, cậu kinh hoàng muốn bỏ chạy nhưng, nhưng sàn trơn bóng khiến cậu ngã xuống.
Đến rồi, lúc này trong đầu Tạ Nam đột nhiên xuất hiện từ này, những thứ này từ đầu đến cuối chưa hề rời xa mình, bây giờ lại xuất hiện.
Nằm bò trên nền, Tạ Nam lần sờ tìm khăn mặt, rồi lau sạch bọt trên mặt. Con mắt bị nước gội đầu chảy vào trở nên đau đớn, miễn cưỡng nhìn một số thứ.
Khó khăn lắm Tạ Nam mới mở được mắt, nhưng phát hiện phòng tắm so với lúc trước khi mình bị chuyện vừa rồi thì mọi thứ vẫn thế. Nền nhà trơn bóng và vòi nước lạnh giá, máu tươi vừa mới đầy trên nền đã biến mất, không còn dấu vết gì nữa.
Tạ Nam vội lau khô người rồi quấn khăn tắm lên, cầm quần áo chạy như bay thoát ra khỏi phòng tắm trơn trượt.
Mọi thứ vừa xảy ra đúng là khiến người ta thấy buồn nôn, bọt xà phòng hay máu cũng thế, nhưng cậu vẫn tức tối vì chuyện phòng tắm sao lại ốp gạch tráng men dễ trơn trượt thế này.
Chạy ra khỏi phòng tắm, Tạ Nam không để ý đến đám bọt đầy trên đầu, chỉ trung tâm oán trách thiết kế phòng tắm quá bất hợp lý này.
Trờ về phòng, mắt Tạ Nam vẫn còn rất đau. Cậu cố gắng dò dẫm bật đèn và quạt trần, nhưng chiếc quạt trần kia lại phát ra tiếng khùng khục kỳ quái.
Quạt điện cũng hỏng rồi sao? Đúng là một ngày xúi quẩy mà.
Đưa tay dụi mắt, Tạ Nam lại bị cảnh tượng trước mặt lôi cả trái tim vừa bị ấn vào trong lồng ngực vọt lên tận cổ, quạt trần kêu khùng khục là bởi bên trên có treo một người.
Cổ người kia bị treo lên quạt điện bằng dây thừng, cố gắng chuyển động từng chút một theo vòng quay của quạt, cơ thể cứ đung đưa chầm chậm, hai chân giống như chuông gió lủng lẳng trên không trung.
Ba lô trên giường đã bị mở ra, chiếc mặt nạ phù thủy kia cũng bị lấy ra và đeo lên mặt người đó. Dưới ánh tịch dương đỏ au bên ngoài cửa sổ, cơ hồ như có ma đang nấp sau cái mặt nạ cười độc ác, đung đưa người hướng về phía Tạ Nam để uy hiếp.
Cánh quạt cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động mang theo cả người kia, cùng với mỗi vòng quay, máu từ hốc mắt chiếc mặt nạ lại chảy ra, vẩy thành từng vệt dài trên tường, tanh nồng.
Tạ Nam vội tắt quạt, rồi lao thẳng xuống dưới lầu gọi to bảo người phục vụ lên, kêu gào đến khàn cả giọng mà bên dưới vẫn không có động tĩnh gì.
Mặt nạ phù thủy bị ném xuống, xoay một vòng trên giường, rồi chầm chậm dừng lại, thi thể cũng không còn quay theo cánh quạt nữa mà ngừng lại đối diện với Tạ Nam.
Là Hồ Ma! Tạ Nam nhận ra hắn ta. Tại sao hắn ta lại chạy đến chỗ này, lại còn chết thảm thương như vậy, thật khiến người ta khó xử.
Tạ Nam nhanh chân chạy đến cầm chiếc mặt nạ phù thủy cho vào ba lô, để nguyên cái đầu vẫn còn đầy bọt nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy xuống lầu.
Qua lời kể của nhân viên phục vụ, cộng với những lời thanh minh của Tạ Nam, cảnh sát cũng thả Tạ Nam. Nhưng khả năng rất lớn là chính bà cô nhân viên phục vụ kia cứ lải nhải rỉ vào tai cảnh sát, bảo Tạ Nam chính là chàng trai tà khí.
Là Hồ Ma tự sát, nhưng là vụ tự sát kỳ lạ đến mức không thể lý giải nổi!
Nhưng bất luận thế nào cũng không thể ở nhà khách được nữa. Bà cô nhân viên phục vụ đứng cách xa năm mét rồi bảo Tạ Nam rời đi, cảnh sát cũng tỏ ý bảo Tạ Nam tốt nhất là đi khỏi thị trấn Phổ này.
Tạ Nam vừa gật đầu lia lịa vừa bước đi ra hướng về phía bến xe.
Tại một chỗ rẽ, nhận thấy không có ai nhìn thấy mình, Tạ Nam nấp vào trong ngõ, bởi cậu muốn đến căn nhà cũ của Đường Sinh Bình một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook