Không gian phía bên trong nhà thờ được làm bằng đá theo kiến trúc Rô-măng [1] của người Noóc-măng. Một tia sáng ảm đạm, xám xịt hắt xuống từ những ô cửa sổ. Vài nơi trong không gian u ám lạnh lẽo của chốn trang nghiêm này bị xua tan bởi ánh sáng vàng từ những cây nến trắng to, đặt trên những giá nến cao như Vere.

[1] Một kiểu kiến trúc thịnh hành ở Châu Âu ở thế kỷ 11 và 12, với nhiều mái vòm và tường dày.

Freddie đứng đợi bên ngoài để đi vào cùng bà Douglas, anh dìu bà tới một hàng ghế. Quý bà Kingsley bước đến bệ thờ và khẽ gật đầu với Vere, cô sẽ giữ vai trò là phù dâu danh dự.

Cánh cửa nhà thờ mở ra và đóng lại, kèm theo một luồng không khí lạnh và ẩm ướt là sự xuất hiện của người phụ nữ sắp trở thành quý bà Vere. Vere nuốt nghẹn, nôn nao bất chấp ý chí của mình - và không phải chỉ với cảm giác phẫn nộ chính đáng.

Cô đã đi được một nửa trên lối đi giữa nhà thờ khi rốt cuộc anh cũng nhìn về phía cô.

Cô mặc chiếc váy cưới đơn giản nhất mà anh từng thấy, không hề có ren, lông thú hay thứ gì lấp lánh để trang trí. Phụ kiện của cô chỉ có một bó hoa violet trong tay, một tấm khăn voan bao quanh tóc và nụ cười.

Anh không thích nhưng cũng phải ngưỡng mộ cô, vì nó là nụ cười xinh đẹp nhất anh từng thấy ở một cô dâu. Không hả hê cũng không khoác lác, chỉ là niềm vui trong sáng e ấp và thuần túy, như thể cô đang kết hôn với người đàn ông trong mơ và không thể tin vào sự may mắn tốt lành của mình.

Anh quay đầu đi.

Buổi lễ kéo dài và kéo dài. Vị mục sư thuộc tuýp người nhiều lời, không thấy có lý do gì để rút ngắn bài thuyết giáo, cho dù bản chất bất thường của buổi lễ này hẳn đã rõ ràng. Mưa, bắt đầu rơi cùng lúc với buổi lễ, đã nặng lên thành một trận mưa rào xối xả lúc Vere và cô dâu từ nhà thờ đi ra, tay trong tay.

Anh đỡ cô vào trong cỗ xe đang chờ, sau đó tự mình leo vào. Cô ngạc nhiên khi cánh cửa xe đóng lại sau lưng anh. Ánh mắt cô lướt qua anh. Anh cảm thấy cô đã hiểu ra, từ sâu bên trong, qua dáng vẻ căng thẳng bất ngờ của cô - rằng kết hôn có nghĩa là như thế nào. Rằng bây giờ cô sẽ một mình với anh; và sẽ không có ai tháp tùng bọn họ.

Không ai nói anh có thể làm hay không làm gì.

Cô mỉm cười với anh, rất phù hợp, nụ cười rạng rỡ của cô dâu mới - đó là cách cô sử dụng khả năng kiểm soát của mình để kiểm soát những tình huống nhất định. Vậy mà anh, người nên - và đã - biết rõ hơn, trải nghiệm thêm lần nữa cảm giác run rẩy hạnh phúc không có lý do.

Anh cố gắng gợi lại người bạn chung thủy trước kia, nhưng anh không thể vẽ lên hình ảnh trong sáng của cô ấy nữa. Sự đơn giản của cô ấy đã bị phá hủy bởi sự phức tạp của quý bà Vere, sự dễ chịu ấm áp của cô ấy đã bị bóp méo bởi sự tính toán lạnh lùng của vợ anh.

Anh không mỉm cười lại với người phụ nữ anh đã cưới. Anh nhận ra rằng thời gian ngồi xe đến khách sạn - dù chỉ có hai dặm, nhưng cơn mưa chắc chắn sẽ gây chậm trễ trong việc đi lại - khá đủ thời gian cho anh chiếm đoạt cô.

Việc đó sẽ xóa sạch nụ cười kia khỏi mặt cô.

Ngón tay cô búng những giọt mưa đã rơi trên lớp lụa bóng của chiếc váy đang mặc. Chất liệu vải đó nặng và tao nhã. Cô đang được bao bọc kín bưng, cho đến tận cằm. Ngay cả phần lớn mái tóc cô cũng không nhìn thấy được dưới tấm khăn voan. Nhưng anh đã biết cô nàng dối trá có khuôn mặt ngọt ngào của anh khỏa thân trông như thế nào, không phải sao?

Nếu anh hạ mành cửa sổ xuống, anh có thể lột váy cô lúc này, từ trên xuống - hoặc từ dưới lên, nếu anh thích. Hành động sẽ có hậu quả. Đó sẽ là hậu quả của cô: kinh hoàng, khiếp sợ, và cuối cùng là khuấy động; sự trần truồng của cô ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng những bức tường bọc da đen của chiếc xe độc mã bốn chỗ ngồi, âm thanh cô thốt ra, bên dưới anh, bị át đi bởi tiếng lộp độp của mưa trên mái xe, tiếng lách cách và ken két của dòng xe ngựa, và tiếng ồn ào liên hồi vốn là đặc trưng của London.

Cô quay lại và nhìn ra cửa sổ sau xe. “À, họ ở ngay sau chúng ta rồi”.

Như thể chuyện ấy quan trọng.

Anh không trả lời cô, nhưng quay mặt về phía thế giới sũng nước bên ngoài, trong khi cô dâu của anh ngồi im lìm và thở với sự thận trọng tính toán và lặng lẽ.

Elissande đứng ở ban công của căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Savoy. London là một tiếng thì thầm xa xa, câm lặng. Ánh sáng từ đường đê Victoria dập dờn trên mặt nước đen của dòng sông Thames. Những ngọn tháp lớn của thành phố vươn cao và đen xì trong bóng tối của màn đêm.

Cô đã kết hôn được bốn giờ đồng hồ.

Cho đến lúc này cô chỉ có thể miêu tả cuộc hôn nhân của mình là im lặng.

Cô cũng miêu tả nó là dài.

Sự im lặng của anh đã trở nên căng thẳng trên quãng đường trở về khách sạn. Ở đó cô biết rằng quý bà Kingsley và ngài Frederick sẽ không ăn tối cùng họ. Quý bà Kingsley thì vội vã trở lại với những vị khách của mình, còn Frederick vừa nhận được một công việc mới, cần đi thu thập những vật dụng cần thiết để bắt đầu công việc. Sau khi cô cho dì Rachel ăn tối và đưa bà vào giường, cô và ngài Vere ăn tối với nhau trong một phòng riêng. Trong suốt bữa ăn, anh không nói một từ nào với cô - không một từ nào - ngoại trừ ‘Amen’ vừa đủ nghe thấy ở cuối lời cầu nguyện. Và bây giờ là sự chờ đợi vô tận trong căn phòng này, sự căng thẳng đã khiến cô đau đầu, hay là do ba ly sâm-banh cô đã lần lượt uống cạn.

Nếu cô chưa bao giờ đọc một cuốn sách về luật hôn nhân đã từng có trong thư viện của chú cô, có lẽ bây giờ cô sẽ e dè vui mừng vì đã kết hôn và được gia ơn ở một mình. Nhưng những kiến thức đó giờ đây lại mang đến sự sợ hãi cho cô: một cuộc hôn nhân chưa hoàn thành mang theo những rủi ro nghiêm trọng.

Chú cô đã trở lại Highgate Court chưa? Ông ta đã biết chuyện gì xảy ra và bắt đầu săn đuổi chưa? Thậm chí có thể bây giờ ông ta đang săn lùng họ ở London?

Và ngài Vere đang ở đâu? Hút thuốc? Uống rượu? Đi đâu đó một mình, cho dù chiếc vali nhỏ của anh đã được đưa đến phòng này?

Nếu chú cô tìm được chồng cô, ngồi xuống nói chuyện, và chỉ ra tất cả những lý do hiển nhiên vì sao anh không muốn kết hôn với Elissande thì sao? Một khi ông ta thuyết phục được ngài Vere, bãi bỏ hôn nhân sẽ chỉ còn là một chuyện nhỏ, và cô sẽ không chồng, không sự bảo vệ, và thậm chí không có quyền khoe khoang về việc đã từng kết hôn.

Độ cao của khách sạn bỗng làm cô chóng mặt.

Cô lui vào khu vực tương đối an toàn của phòng khách. Trên cái bàn nhỏ là chiếc bánh kem xinh đẹp, với những bông hoa hồng bằng hạnh nhân đỏ nhạt nở rộ trên những dây leo hạnh nhân màu xanh sẫm - chiếc bánh cưới, lời chúc mừng của khách sạn. Cùng với chiếc bánh cưới là một con dao cắt bánh, khăn ăn, đĩa, một chai sâm-banh và một chai rượu vang Sauternes.

Và không có ai cùng chia sẻ.

Cô đã chắc chắn rằng, buổi lễ kết hôn sẽ có vài sai sót xảy ra. Ngài Vere sẽ đọc sai lời tuyên thệ. Anh sẽ nói tên của một quý cô nào khác. Hoặc, Lạy Chúa, đừng để chuyện đó xảy ra, vào phút cuối cùng anh lại quyết định rằng anh không thể hoàn thành được đám cưới này, mặc xác danh tiếng của anh và thanh danh của cô bị hủy hoại.

Thay vì thế anh đã thật nghiêm trang và điềm tĩnh. Cô mới là người nói sai tên anh - Spencer Russell Blandford Churchill Stuart khá trúc trắc - và đã đọc vấp lời tuyên thệ không phải một, mà là hai lần.

Kết hôn.

Cô không dám hiểu nó một cách đầy đủ.

Tay cầm cửa khẽ kêu lách cách. Cô đứng phắt dậy. Cô đã khóa cửa phòng vì sợ chú cô sẽ đột ngột xuất hiện.

“Ai đó?” Giọng cô run rẩy, gần như là hết hơi.

“Đây có phải là phòng của quý bà Vere không?”

Giọng của ngài Vere, chồng cô.

Cô nhắm chặt mắt lại trong một giây, sau đó di chuyển về phía trước.

Mỉm cười.

Cô đã có nụ cười sẵn sàng khi cửa mở ra. “Xin chào, ngài Vere”.

“Chào, quý bà Vere”.

Anh vẫn mặc chiếc áo khoác chỉnh tề màu xám sẫm lúc kết hôn và bằng cách nào đó nó vẫn sạch bong một cách kỳ diệu.

“Tôi vào được không?” anh hỏi rất lịch sự, mũ cầm trong tay.

Cô nhận ra rằng cô đang đứng chắn đường, và nhìn chằm chằm vào anh. “Tất nhiên. Em xin lỗi”.

Anh có chú ý đến làn da ửng hồng của cô không? Anh có thể, nếu anh nhìn cô. Nhưng anh chỉ đi qua cô đến giữa phòng khách và liếc quanh.

Căn phòng được trang hoàng theo phong cách một ngôi nhà của quý tộc, giấy dán tường màu xanh sẫm, đồ nội thất chắc chắn nhưng không khoa trương. Trong phòng dì Rachel có những lọ hoa Trung Quốc sơn màu đỏ son; ở đây, những chiếc đĩa sứ Delft [2] xanh được bày thành hình bán nguyệt trên một chiếc tủ nhiều ngăn bằng gỗ dái ngựa.

[2] Một loại gốm sứ nổi tiếng của Hà Lan, hoàn toàn làm bằng thủ công và thường có màu xanh dương.

“Chiếc bánh ở đây”, cô lên tiếng cho có gì để nói, trong khi khóa cánh cửa lại.

Anh quay lại, không hẳn là vì lời nói của cô, mà là vì tiếng khóa cửa - vì đó là nơi mắt anh lướt đến trước khi dừng lại trên mặt cô.

Anh đã hiểu lầm ý của cô khi khóa cửa. Anh nghĩ rằng cô ra hiệu là cô đã sẵn sàng trở thành vợ anh thực sự. Trong ánh mắt anh có một sự căng thẳng, gần như là thách thức.

Cô cảm thấy không thể tiếp nhận ánh mắt anh. Đổi lại, mắt cô tập trung vào lỗ khuyết trên ve áo, chỉ có một bông hoa phi yến xanh lơ đang nở, màu của nó sẫm và tươi khiến nó gần giống như màu tím.

“Chiếc bánh ở đây”, cô nhắc lại với chính mình. “Anh có muốn em cắt bánh không?”

“Nó quá đẹp, thật tiếc nếu ăn nó”.

Cô vội vã đi đến bàn và lấy dao cắt bánh. “Ngay cả những thứ quá đẹp để ăn vẫn sẽ hỏng nếu không có ai ăn nó”.

“Thật thâm thúy”, anh lẩm bẩm.

Có phải cô nghe thấy sự chế nhạo trong giọng của anh không?

Cô liếc nhìn anh và muộn màng nhận ra tay trái anh đang nắm chặt cổ một chai rượu whisky. Cô nuốt nghẹn. Tất nhiên anh không hạnh phúc. Anh đã bị lợi dụng một cách ghê tởm. Anh biết rất rõ là anh đã bị cài bẫy.

Bất cứ kẻ ngốc nào cũng sẽ biết thế.

Cô nhăn nhó trước suy nghĩ của chính mình, cô cúi mặt xuống và tấn công chiếc bánh, cho vào đĩa một miếng lớn. Anh đặt chai whisky xuống, nhận đĩa bánh và đi qua phòng khách ra ban công.

Cô ước gì anh quay lại với kiểu ba hoa của mình. Cô không thể tưởng tượng được rằng sự im lặng của anh lại quá khó để phớt lờ hay lấp đầy như thế này.

“Anh có muốn uống gì với bánh không?” cô hỏi. “Whisky chẳng hạn?”

“Whisky không hợp với bánh”. Anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“Rượu vang nhé?”

Anh nhún vai.

Cô nhìn chai Sauternes, nghĩ rằng mình cần một cái mở nút chai. Và thực tế đã có một cái ở đó, giữa hai chai. Cô cầm lên và xoay nó trong lòng bàn tay. Sử dụng nó như thế nào nhỉ? Mở nút chai là công việc của người hầu trong nhà.

“Em có nên gọi người giúp không?” cô e dè hỏi.

Anh trở lại bàn và đặt chiếc bánh còn nguyên xuống. Lấy cái mở nút chai từ cô, anh cắm nó vào cái nút bần. Với vài cái vặn cổ tay khéo léo và một cái giật dứt khoát, nút bần bật ra với một tiếng bốp giòn. Anh rót đầy một ly và đặt nó trước cô, rót đầy ly whisky cho mình, và rồi quay lại ban công.

Khi cô trở lại phòng sau bữa tối, cơn mưa chỉ còn lâm thâm như một màn sương mù. Nhưng bây giờ làn gió lạnh giá và dữ dội rít lên, những đám mây trông như sẵn sàng vỡ tung lần nữa. Anh uống từ từ nhưng đều đặn. Ánh điện mờ mờ của phòng khách chiếu sáng dáng người nghiêng nghiêng của anh trên nền trời đen tối, u ám phía trên.

Anh lẽ ra phải bồn chồn, gõ ngón tay vào ly hoặc di chân trên sàn nhà. Anh không thể nào là một biểu tượng dữ dội, gần như đáng sợ báo trước một cơn bão sắp đổ bộ như thế.

Cô không thể dứt mắt khỏi anh.

Cô đưa ly lên uống để làm mình xao nhãng. Cô không quan tâm nó là rượu vang hay rượu mạnh, nhưng Sauternes thật ngọt, giống như một món tráng miệng. Cô uống với cơn khát hồi hộp, và trong vòng một phút, nhìn chằm chằm vào đáy ly.

“Hôm nay là một ngày dài”, anh nói. Anh đứng dạng chân giữa ban công và phòng khách. “Anh nghĩ anh sẽ đi nghỉ sớm”.

Đó có phải ám hiệu rằng anh sẽ đưa cô lên giường. Bụng cô có cảm giác như thể ai đó nắm lấy nó ở hai đầu và vặn lại, nhưng lại không đáng sợ như cô đã mong đợi. Đây hẳn là vì tác dụng của Sauternes và sâm-banh trong bữa tối. Cô chỉ hơi sợ thôi.

“Anh không muốn ăn thử bánh à?” cô hỏi, không chắc mình có thể nói gì khác. Chúc ngủ ngon? Em sẽ đến với anh sớm thôi?

“Không, cám ơn”. Anh đặt chiếc ly rỗng xuống và lùa tay vào tóc. Cô nghĩ anh có mái tóc màu nâu với những sợi vàng sẫm. Nhưng cô hoàn toàn sai. Thực ra là ngược lại - tóc anh chủ yếu là màu vàng sẫm, và điểm một vài sợi nâu hạt dẻ. “Chúc ngủ ngon, quý bà Vere”.

Anh biến mất vào trong phòng tắm. Cô rót cho mình một ly Sauternes nữa. Vài phút sau, cô lại đang nhìn vào chiếc ly rỗng, anh đi ra khỏi phòng tắm, tiến thẳng một trong hai phòng ngủ, và đóng cửa lại. Chỉ để xuất hiện ba mươi giây sau, túm lấy chai whisky trước mặt cô, và bỏ đi lần nữa với một cái gật đầu chào chiếu lệ.

Cô lúng túng. Cô không muốn lên giường với anh, nhưng theo cách anh nhìn cô khi họ ở Highgate Court và bên trong cỗ xe ngựa chiều nay, cô đã không cân nhắc đến khả năng anh sẽ phớt lờ cô hoàn toàn trong đêm tân hôn.

Chà, thế này không được. Cô không thể cho chú cô một khởi đầu dễ dàng với một cuộc hôn nhân chưa hoàn tất của cô. Ông ta sẽ không đi rêu rao khắp các tòa án với vài điều vớ vẩn làm con át chủ bài liên quan đến hôn lễ của cô, và rồi vung vẩy cuộc hôn nhân chưa hoàn tất này trước mặt quan tòa. Ông ta sẽ phải ra sức chứng tỏ rằng cô là người có đầu óc điên loạn, ít nhất là thế.

Cuộc hôn nhân này sẽ được hoàn tất, và thế là thế thôi.

Nói dễ hơn làm.

Sau nửa tiếng đồng hồ và phần còn lại của chai Sauternes, Elissande vẫn ở nguyên nơi cô đang đứng, một mình trong phòng khách.

Chà, cô đang đợi cái gì nhỉ? Việc hoàn tất không tự nhiên xảy ra. Nếu anh không đến với cô, thì cô phải đến với anh.

Cô không chuyển động. Cô rất ngờ nghệch về những việc này. Và thẳng thắn mà nói, ý nghĩ nối lại sự tiếp xúc thể xác với ngài Vere giữ mông cô dính chặt vào ghế.

Cô phải sử dụng búa tạ với mình. Cô thực sự phải nhớ lại hình ảnh của chú cô trong đầu, khi mà cô đã cố gắng rũ bỏ nó trong cả cuộc đời: đôi mắt lạnh lùng, cái mũi khoằm, đôi môi mỏng, sự đe dọa sắc ngọt là căn nguyên cho những cơn ác mộng của cô.

Cô lấy vài hơi thở sâu và đứng dậy. Và lảo đảo dữ dội khiến cô phải ngồi xuống lần nữa. Chú cô hay cau mày trước những phụ nữ uống rượu. Cho đến khi những vị khách của quý bà Kingsley đến với nguồn cung của riêng họ, rượu chưa bao giờ được phục vụ ở Highgate Court.

Cô đã hoàn toàn đánh giá thấp tác dụng của cả một chai Sauternes - cộng thêm ba ly sâm-banh – đối với sự cân bằng của mình.

Siết chặt lấy mép bàn, cô đứng lên lần nữa, lần này cẩn thận hơn nhiều. Đó, cô đã đứng thẳng người. Cô nhích dọc mép bàn, không nhìn ngó gì như thể cô là một nhà leo núi thiếu kinh nghiệm đang ở trên mạn bắc của đỉnh núi Matterhorn [3].

[3] Ngọn núi quen thuộc nhất trong dãy Alps ở Châu Âu. Nằm trên biên giới giữa Thụy Sĩ và Italia.

Phía bên kia bàn gần với phòng ngủ của ngài Vere hơn. Cô quay người để lưng đối diện với bàn và cẩn thận bắt đầu chinh phục khoảng cách ba mét đến phòng anh.

Cô giống như đang đi trên nước. Không băn khoăn gì khi bị vấp chân liên tục; người ta không thể chống lại nó khi uống quá nhiều, không thể khi sàn nhà cứ phồng lên và lún xuống mà không có tí cảnh báo nào.

Ở ngưỡng cửa, cô nắm lấy nắm đấm cửa với vẻ cảm kích và dựa trọng lượng của mình vào nó trong giây lát. Chúa lòng thành, căn phòng đang trượt qua trượt lại - tốt nhất là tiếp tục trước khi cô trở nên quá chóng mặt. Cô xoay nắm đấm cửa.

Anh đã ở trên giường, thân trên để trần. Cô chớp mắt, để anh thôi không đung đưa trước mắt cô. Ai mà biết cái thứ ngọt ngào như si-rô đó có thể có tác dụng thú vị với mắt như thế này?

Anh dần dần rõ nét lại. Đường nét cơ thể anh bớt mờ hơn, thân trên của anh dần sắc nét và rõ ràng hơn. Chúa tôi, anh phải là một Tín đồ Cơ đốc giáo vạm vỡ, vì anh chắc chắn là cơ bắp, vóc người của anh là kiểu mà Michelangelo [4] sẽ tán thưởng, vì vị họa sĩ thiên tài đó chưa bao giờ vẽ một chàng trai trẻ không có một cơ thể như thế.

[4] Một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời Phục hưng Italia. Dù ít có những đột phá trong những lĩnh vực không phải nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong nhiều lĩnh vực đạt tới tầm cao khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ và là người bạn Leonardo da Vinci.

Và nhìn kìa, anh có một cuốn sách. Cô nhớ mang máng anh đã nói về việc thường xuyên sử dụng sách để gây buồn ngủ. Không, không chính xác. Cồn thuốc phiện, đúng thế. Anh sử dụng sách như cồn thuốc phiện.

Nhưng ngay lúc này điều ấy không quan trọng. Anh có vẻ khá thông minh với cuốn sách to ở trên bụng.

Cô thích nó.

“Thưa ngài”, cô nói.

Mắt anh nhíu lại – hay đó vẫn là một ảnh hưởng thị giác? “Quý bà”.

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta”. Nói rõ ràng như thế rất quan trọng, đề phòng anh đã quên mất.

“Đúng vậy”.

“Vì thế em đến để thực hiện nghĩa vụ”, cô đàng hoàng nói. Ngay lập tức cô cảm thấy mình dũng cảm, biết bổn phận và khôn khéo.

“Cám ơn, nhưng không cần thiết”.

Thật ngốc. “Em rất tiếc phải phản đối. Chuyện này tuyệt đối cần thiết”.

Giọng anh sắc bén. “Vì sao?”

“Vì sự tốt đẹp của cuộc hôn nhân giữa chúng ta, thưa ngài, tất nhiên”.

Anh khép sách lại và đứng lên. Hừm, không phải anh nên đứng lên ngay khi cô bước vào sao? Cô không thể chắc chắn được.

“Cuộc hôn nhân này là một cú sốc với cả hai chúng ta. Tôi ghê tởm việc áp đặt mình lên em khi mọi thứ đã trở nên quá vội vã và... kỳ lạ. Tại sao chúng ta không tiếp tục ở một tốc độ thong thả hơn?”

“Không”. Cô lắc đầu. “Chúng ta không có thời gian”,

Anh trao cho cô một cái nhìn gần như là chế nhạo. “Chúng ta có cả một đời người. Vị mục sư đã nói thế”.

Cô cần phải để tâm về việc sử dụng Sauternes trong tương lai. Không chỉ mắt cô hoạt động một cách đáng ngại, lưỡi cô cũng đã trở nên dày và khó sử dụng. Cô đã chuẩn bị một bài tranh cãi chặt chẽ trong đầu về sự cần thiết phải hoàn tất cuộc hôn nhân này. Nhưng cô không thể kích hoạt hàm dưới để đưa ra bài tranh cãi đó. Nó thẳng thừng từ chối hoạt động.

Thay vào đó cô ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh, không phải bởi vì cô phải làm thế mà vì cô muốn thế.

Phản ứng của anh là nhặt chai whisky trên chiếc bàn đầu giường và uống một ngụm. Ôi trời, nhưng đó là một việc làm rất nam tính. Rất mạnh mẽ và dứt khoát.

Và hấp dẫn.

Thực ra, cả người anh đều hấp dẫn. Hết sức đẹp trai. Mái tóc dày, hơi rối, lấp lánh như đồ đồng được đánh bóng. Vóc người đó. Đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc đó.

“Em quên mất mắt anh màu gì rồi”, cô lẩm bẩm.

Thật phi lý khi mà sau bốn ngày quen nhau - và một buổi hôn lễ - cô lại không nhớ màu mắt của anh.

“Chúng màu xanh lơ”.

“Thật ư?” Cô ngạc nhiên. “Thật tuyệt vời. Em nhìn được không?”

Nói xong, cô tiến lại gần anh và nhìn lên. Anh rất cao, cao hơn là cô nhớ, bằng cách nào đó, cô đã đặt tay lên cánh tay anh và đứng trên đầu ngón chân để nhìn sâu vào mắt anh.

“Rất nhiều người có mắt màu xanh lơ”, anh nói.

“Nhưng mắt anh rất đặc biệt”. Thực sự là thế. “Chúng có màu của viên Kim cương Hy vọng”.

“Em đã từng nhìn thấy Kim cương Hy vọng?”

“Không, nhưng bây giờ em biết chúng trông như thế nào”. Cô thở dài. “Và anh có mùi thơm”.

“Tôi có mùi whisky”.

“Phải, mùi đó nữa. Nhưng...”, cô hít thở sâu, “… thơm hơn”.

Cô không thể định nghĩa hay miêu tả nó. Nó là một mùi hương ấm áp, như những chiếc chăn mới trở về từ phòng giặt là. Hay là mùi của những hòn đá phai nắng mặt trời.

“Em đã uống rất nhiều, phải không?”

Cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, cứng rắn nhưng lôi cuốn. “Ô nào chồng tôi, môi anh ngọt ngào như tảng sáp ong: mật và sữa ở dưới môi anh; và mùi của quần áo anh giống như mùi của Lebanon [5]”.

[5] Mùi Lebanon được hiểu là mùi nhựa cây tuyết tùng của Lebanon (một nước nằm ở Tây Á, bên bờ đông của Địa Trung Hải). Cây tuyết tùng của Lebanon là một loại cây được nhắc đến 71 lần trong Kinh Thánh. Gỗ tuyết tùng đã từng được vận chuyển hơn 200 dặm từ Lebanon đến Jerusalem để xây một đền thờ Chúa vì sức bền bỉ và khả năng chống mục rữa của nó. Gỗ và nhựa của cây này có mùi thơm rất nồng.

“Em đã uống quá nhiều rồi”.

Cô mỉm cười. Anh cũng rất hài hước. Bàn tay anh đỡ lấy cánh tay cô. Chúng thật rắn chắc, nhưng cũng thật mềm mượt. Cô nhớ cái đêm chơi trò Ré như lợn con. Cô thích chạm vào anh ngay từ lúc đó. Không nghi ngờ gì. Chạm vào anh thật tuyệt vời và anh có mùi Lebanon.

Cô nhìn vào mắt anh. Anh không mỉm cười lại với cô. Nhưng anh rất đẹp trai theo kiểu này, cau có và nghiêm nghị.

“Hãy hôn em đi”, cô lẩm bẩm. “Vì tình yêu ngon hơn cả rượu vang”.

“Không”, anh nói.

Cô quấn cánh tay quanh cổ anh và chạm miệng vào miệng anh. Nhưng chỉ trong một giây. Anh cương quyết đẩy cô ra. “Em say xỉn quá rồi, quý bà Vere”.

“Không, không phải say xỉn. Say sưa”, cô tự hào tuyên bố.

“Trong cả hai trường hợp đó, em nên đi về phòng và nằm xuống”.

“Em muốn nằm xuống với anh”, cô thốt ra. “Anh sẽ nằm cả đêm trên ngực em”.

“Giê-su”, anh nói.

“Không, Elissande. Tên em là Elissande”.

“Thế này đủ rồi, quý bà Vere. Giờ em có thể đi rồi”.

“Nhưng em không muốn”.

“Thế thì tôi sẽ đi.”

“Không, anh không thể”.

“Ồ, tôi không thể sao?”

Cái lưỡi nhỏ của cô thật dễ dàng trích dẫn Song of Songs [6] mà bây giờ lại từ chối hợp tác. “Xin đừng. Chúng ta phải, vì dì của em. Làm ơn”.

[6] Một cuốn sách trong Kinh thánh Hebrew, gồm những bài thơ gợi ý chuyển từ tán tỉnh sang ân ái của một đôi trai gái.

Chắc chắn anh đã nhìn thấy dì cô trở nên teo tóp và yếu đuối như thế nào trong ngôi nhà của chú cô. Chắc chắn anh hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ bà tránh khỏi sự đàn áp thêm nữa. Chắc chắn anh cũng giàu lòng trắc ẩn và mẫn cảm như vẻ đẹp trai của anh.

Thực sự rất đẹp. Cô nhìn anh không biết bao nhiêu là đủ. Chúa trên Thiên đường, một cái cằm ấn tượng làm sao. Gò má tuyệt đẹp đó. Và đôi mắt có màu Kim cương Hy vọng. Cô có thể nhìn anh cả ngày.

Và cả đêm.

“Không”, anh nói.

Cô nhào vào anh. Cơ thể anh thật vững chãi. Cô ước sao cô có được một người như anh để nương tựa trong tất cả những ngày đen tối của cuộc đời cô - ôm dì Rachel luôn khiến cô buồn hơn, nhưng ngài Vere khiến cô cảm thấy an toàn. Anh là một pháo đài.

Cô hôn vai anh - cô yêu hương vị và sự mềm mại của làn da anh. Cô hôn cổ anh, tai anh, cằm anh, nơi không mềm mại lắm, mà hơi sần sùi cọ vào cằm cô thật tuyệt vời.

Cô hôn vào miệng anh, bắt lấy đôi môi rất quyến rũ đó bằng môi cô, thưởng thức vị whisky vẫn còn lưu lại trong miệng anh, lướt đầu lưỡi trên răng anh.

Ôi, trời. Anh... anh...

Họ đứng ngang hông nhau và cô cảm thấy nó. Anh. Cứng và ngày càng cứng hơn.

Và sau đó cô không cảm thấy gì nữa khi cô bay trong không khí. Cô rơi xuống đệm, không khí bật ra khỏi cô và căn phòng xoay tròn như một cái kính vạn hoa. Nhưng Chúa tôi, anh mạnh mẽ làm sao. Cô nặng đến sáu mươi cân. Nhưng anh nhấc và quăng cô như thể cô là một bó hoa cô dâu.

Cô mỉm cười với anh.

“Thôi cười đi”, anh nói. Nghe như anh đã siết răng lại khi đang nói.

Không bao giờ cười nữa chính xác là điều cô định làm.

Để chứng tỏ mình hiểu, cô thậm chí mỉm cười với sự buông thả hơn. Có lẽ cô nên nghĩ lại việc từ bỏ hoàn toàn nụ cười. Chúng khá thú vị ở những thời điểm như thế này, khi cô không bị cưỡng ép, khi cô thư thái, hạnh phúc và yên bình với thế giới.

Cô ngoắc ngón trỏ với anh. “Lại đây”.

Chí ít một lần, anh nghe theo. Anh hiện ra phía trên cô một lúc, sau đó cúi xuống và giữ cằm cô giữa những ngón tay.

“Nghe và nghe cho rõ, nếu cô có thể tiếp nhận bất kỳ thứ gì vào cái đầu đầy hơi men và rối loạn của mình: không. Cô có thể dồn tôi vào một góc và buộc tôi phải cưới cô. Nhưng cô không thể buộc tôi phải ngủ với cô. Nói thêm một từ nữa và tôi sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân này ngay tối nay và đưa cô trở lại cái nhà thương điên của cô. Bây giờ im đi và ra ngoài”.

Cô mỉm cười với anh thêm nữa. Môi anh chuyển động theo kiểu quyến rũ nhất khi anh nói. Cô sẽ bảo anh đọc cho cô nghe, để cô có thể nhìn ngắm anh thật lâu.

Sau đó lời nói của anh bắt đầu gây ấn tượng với tai cô. Với đầu óc của cô. Cô lắc đầu. Không, anh không thể có ý như thế. Anh là pháo đài của cô. Anh không thể ném cô ra khỏi thành lũy đến chỗ chú cô.

“Tôi nghiêm túc đấy”, anh lặp lại. “Ra ngoài”.

Cô không thể. Cô chỉ có thể nằm đó và lắc đầu bất lực. “Đừng đuổi em đi. Xin đừng đuổi em đi”.

Đừng bắt em trở lại nơi em không thể hít một hơi thở tự do, nơi không một phút nào trôi qua mà không có sợ hãi và ghê tởm.

Anh kéo cô ra khỏi giường và đứng lên. Anh nắm vào cánh tay cô và giữ cho cô đứng thẳng. Không hề thương xót, anh lôi cô đến cánh cửa vẫn mở, sau đó xô cô một cái khiến cô loạng choạng lao đến giữa phòng khách.

Cánh cửa đằng sau cô đóng sập lại.

Một tiếng đồng hồ sau Vere ra khỏi phòng anh để lấy bánh. Anh đã không ăn gì cả ngày nay, và tất cả whisky trên thế giới này không thể che giấu cơn đói đang gặm nhấm thêm nữa.

Anh đang ăn miếng thứ hai khi anh nhận ra cô đang khóc nức nở trong phòng. Âm thanh rất khẽ - gần như không thể nghe thấy. Anh ăn hết miếng bánh trên đĩa và quay lại giường.

Năm phút sau anh lại ở trong phòng khách. Nhưng tại sao? Tại sao anh lại quan tâm? Những gì anh nói nhất định là để làm bất kỳ một người phụ nữ nào bật khóc. Và nước mắt phụ nữ hoàn toàn không có tác động với anh: Phụ nữ có xu hướng phạm tội hay đầu óc bất thường có chiều hướng trở thành những kẻ ướt át kinh khủng, nếu không nói đó chỉ là một mánh khóe.

Anh quay lại giường và dốc chai whisky đến giọt cuối cùng. Nhưng ba phút sau anh trở lại phòng khách lần nữa.

Anh mở cửa phòng nhưng không thấy cô. Anh phải đi vòng sang phía bên kia giường mới thấy cô đang ngồi bó gối trên sàn và vùi mặt vào tấm khăn voan cưới khóc.

Tấm khăn voan đã biến thành một miếng vải ướt đẫm. Mặt cô đỏ và lem nhem nước, mắt sưng phù. Cô nấc lên dữ dội. Phía trước chiếc váy cưới cũng đã ướt đẫm nước mắt.

“Tôi không ngủ được khi em khóc như thế này”, anh gay gắt nói.

Cô nhìn lên, khuôn mặt cô mang vẻ lờ đờ, không nghi ngờ gì là chờ cho hình dáng anh rõ nét trong tầm nhìn mờ mờ của mình. Khi đã nhìn thấy rõ, cô rùng mình.

“Xin lỗi”, cô nói. “Em sẽ ngừng ngay bây giờ. Xin đừng đuổi em đi”.

Anh không thể quyết định anh ghét con người nào nhất: quý bà Vere thủ đoạn và mỉm cười điên cuồng, hay con người thủ đoạn và đang sụt sùi một cách khốn khổ này.

“Đi ngủ đi. Tối nay tôi sẽ không đuổi em đi đâu”.

Môi cô run rẩy. Với sự biết ơn, vì Chúa. Trong lúc khó chịu - oán giận và tức tối mà một biển rượu cũng không thể nhấn chìm - anh phạm một sai lầm, “Tôi sẽ đợi cho đến sáng mai”.

Cô cắn môi dưới. Mắt cô tràn ngập những giọt nước mắt mới. Chúng lăn xuống khuôn mặt đã ướt và biến mất vào váy cưới. Nhưng cô không tạo ra một âm thanh nào, tiếng khóc của cô im lặng như tờ.

Quay mặt đi, cô bắt đầu đu đưa người, như một đứa trẻ cố gắng tự an ủi mình.

Anh không biết tại sao hành động đó tác động đến anh, tại sao cô lại tác động đến anh, người phụ nữ này đã định áp đặt mình lên Freddie, vì Chúa, nhưng cô vẫn tác động đến anh. Nỗi tuyệt vọng không lời của cô làm anh đau đớn.

Cô không có ai để có thể tìm nguồn an ủi.

Một phần là vì whisky. Nhưng một chai whisky không đủ để giải thích tại sao anh không lao khỏi phòng cô, khi bây giờ anh đã làm cô câm lặng một cách hiệu quả. Anh cố gắng chống lại lòng trắc ẩn khơi dậy bởi rượu, chống lại cuộc công kích của nỗi đau khôn cùng của cô, và chống lại cảm giác ngu ngốc xui khiến anh nên làm điều gì đó cho cô.

Cô đã tự gây ra cho mình, đúng không?

Cô thở dốc khi anh đích thân nhấc cô lên. Nhưng lần này anh không ném cô xuống. Thay vào đó, anh đặt cô lên mép giường. Anh bắt đầu cởi giày cho cô. Sau đó anh với ra sau lưng cô để mở khuy váy. Váy, váy lót, áo mặc ngoài coóc-xê và coóc-xê rơi khỏi cô.

Lấy một chiếc khăn tay từ trong túi, anh lau mặt cho cô - một cách tỉ mỉ. Những giọt nước mắt mới trào ra. Nhiều năm, cô đã lau nước mắt cho dì Rachel. Nhưng chưa có ai từng làm việc này cho cô.

Cô giằng lấy chiếc khăn tay khi anh định nhét nó vào lại trong túi và đưa nó lên mũi. “Nó cũng có mùi Lebanon”, cô nói với vẻ kinh ngạc.

Anh khẽ lắc đầu. “Để tôi kéo chăn cho em”.

“Được rồi”, cô nói.

Mắt họ gặp nhau. Anh thực sự có một cặp mắt đẹp đến kỳ lạ. Và đôi môi cuốn hút đến không thể cưỡng lại. Cô nhớ nụ hôn của anh. Ngay cả nếu cô phải đưa dì Rachel đi và tiếp tục bỏ chạy, cô sẽ luôn nhớ nụ hôn của anh.

Vì thế cô lại hôn anh.

Anh để cô hôn anh, để cô lướt răng nhẹ nhàng trên môi dưới của anh, nhấm nháp đường viền quai hàm của anh, và liếm anh, một cái liếm ngắn ngủi ở cổ họng. Anh thốt ra một âm thanh nhỏ tắc nghẹn khi cô cắn nhẹ vào chỗ nối cổ và vai.

“Em học điều đó ở đâu?” anh hỏi, hơi thở anh ngắt quãng.

Những thứ như thế phải được học sao?

“Em chỉ đang làm điều em muốn làm thôi”. Và điều cô muốn là cắn anh, như cách người ta cắn vào một đồng tiền để kiểm tra chắc chắn độ tinh khiết của nó.

“Em là một kẻ say xỉn đầy dục vọng, quý bà Vere”, anh lẩm bẩm.

“Điều đó có nghĩa là gì?”

Cô không đợi câu trả lời mà hôn anh lần nữa. Hôn anh, vuốt ve anh thật thú vị.

Anh đẩy nhẹ vào vai cô. Sau một phút, cô nhận ra rằng anh có ý bảo cô nằm xuống. Cô nghe theo, vẫn bám vào anh, vẫn hôn anh.

“Anh không nên ở đây”, anh nói, ngay cả khi anh duỗi người bên cạnh cô. “Có lẽ anh cũng đang chứng tỏ mình là một kẻ say xỉn đầy dục vọng”.

Không ai trong họ nên ở đây. Ngôi nhà của quý bà Kingsley lẽ ra không nên bị chuột xâm chiếm. Và nhà Cumberland Edgerton nên làm việc đúng đắn là đón cô về nuôi sau cái chết của cha mẹ cô.

Cô đang cực kỳ ăn năn. Tất nhiên, anh có mọi quyền để giận dữ với cô. Cô đã lôi kéo - thực ra là vật ngã - anh vào cuộc hôn nhân này. Và anh đã rất tốt và khoan dung. Trong thời điểm rối rắm và vô định này, cô có thể dựa vào anh để tìm kiếm sự an toàn và dìu dắt không phải là một điều kỳ diệu hay sao?

Cô chống mình lên khuỷu tay và hôn anh, một đường thẳng giữa thân trên của anh.

Anh ngăn cô lại, nhưng chỉ để thả tóc cô ra. Tóc cô đổ xuống như một thác nước dài bên vai phải. “Thật dày, nhưng thật nhẹ, như dệt bằng không khí”.

Cô mỉm cười trước lời khen đó và cúi đầu xuống rốn anh. Anh ngăn cô lại một lần nữa. Những ngón tay anh cắm vào vai cô.

Một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu cô. “Cái gì làm anh cương cứng?”

Mắt anh nhìn vào nơi cương cứng đặc biệt đó. “Em hôn anh và kéo anh vào giường, cùng với những thứ khác”.

“Tại sao?”

“Khuấy động cần thiết để thực hiện”.

“Bây giờ anh có khuấy động không?”

Một phách im lặng. “Có”.

“Thế cái gì sẽ được thực hiện?”

“Anh thực sự không nên”, anh nói, ngay cả khi cơ thể anh quay về phía cô và cô cảm thấy sự khuấy động của anh rất rõ. “Anh không nghĩ bằng cái đầu của mình”.

“Anh có thể nghĩ với cái gì khác không?” cô thắc mắc thành lời.

Anh cười. Cuối cùng anh cũng chạm vào cô. Anh đã chạm vào cô trước đây, tất nhiên, nhưng luôn là để làm một thứ gì khác: ví dụ như tháp tùng cô đến chỗ ngồi ở bàn ăn tối hoặc đẩy cô ra khỏi anh. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô chỉ để chạm vào cô, không ngoài mục đích nào khác là để cảm nhận cô.

Trước khi dì Rachel hoàn toàn yếu hẳn, thỉnh thoảng dì vuốt ve tóc hoặc tay Elissande. Nhưng đó là từ nhiều năm trước. Cho đến lúc này Elissande đã không biết rằng cô đã nhớ nó đến tuyệt vọng như thế nào, cảm giác vui sướng đơn thuần được chạm vào. Anh chầm chậm vuốt ve cô, mặt cô, vai cô, cánh tay và lưng cô.

Vẫn vuốt ve cô, anh hôn cô. Cô bơi trong khoái cảm. Khi anh lùi lại, cô nói với anh, “Em muốn nhiều hơn”.

“Cái gì nhiều hơn?”

“Anh nhiều hơn”.

Đó là khi anh cởi váy, lột đồ lót của cô, để cô chỉ còn một đôi tất trắng duy nhất.

Cô nên cảm thấy xấu hổ vì trần truồng trước mặt anh. Nhưng cô không thấy thế. Cô chỉ cảm thấy e thẹn một chút.

“Anh đang làm gì thế này?” anh lẩm bẩm, ngay cả khi anh hôn lên xương đòn của cô.

Cô rùng mình với khoái cảm đó. “Anh đang làm em rất hạnh phúc”, cô thì thầm.

“Thế sao? Sáng mai em có còn nhớ không?”

“Tại sao lại không?”

Anh nở một nụ cười bí ẩn và hôn lùi xuống theo đường giữa thân trên cô, như cô đã làm với anh. Hơi thở anh đùa nghịch với núm vú cô. Cô căng người với cảm giác không thể miêu tả này, và cảm giác đó trở nên một trăm lần không diễn tả được khi miệng anh ngậm lấy núm vú cô.

“Có vẻ như làm em hạnh phúc không khó lắm”, anh nói.

Đúng thế. Một chút tự do, một chút an toàn, một chút tình yêu. Đó là tất cả những gì cô từng muốn.

Anh tiếp tục kéo ra những cảm giác kỳ diệu từ cô. Và cô tiếp tục đến gần hơn với niềm hạnh phúc muốn trào nước mắt. Cuối cùng khi anh cởi bỏ quần, kích cỡ và sức nặng vật khuấy động của anh gần như không làm cô ngạc nhiên. Cô tin rằng anh biết phải làm gì, cho dù cô gặp khó khăn để tưởng tượng việc anh làm liên quan gì đến cô.

“Anh sẽ hối tiếc việc này vào buổi sáng”, anh nói, gần như không nghe thấy.

“Em sẽ không”, cô nói thành thật và nóng vội.

Anh hôn cằm cô. “Thực ra, anh đã có linh cảm là em sẽ hối hận, rất nhiều. Nhưng bây giờ anh dường như không thể dừng lại”.

Anh bắt lấy miệng cô. Cơ thể anh nằm trên cô. Anh nóng và cứng. Và anh... anh...

Cô hét lên. Cô đã không định thế nhưng nó đau. Rất đau.

Tất cả những nụ hôn và những cái vuốt ve là để dẫn đến giây phút này, chỉ là để làm nó dễ chịu đựng hơn. Nhưng không phải. Nó là sự thiêu đốt tồi tệ nhất ở nơi nhạy cảm nhất.

Nước mắt lại tuôn trào xuống mặt cô. Mọi thứ luôn thật khó khăn. Mọi thứ. Ngay cả việc này, thật ngọt ngào và đầy khoái cảm, cũng biến thành đau đớn như thế này. Nhưng nó không phải lỗi của anh. Không phải cuốn Kinh thánh Good Book đã tuyên bố ‘Trong đau đớn sẽ mang đến những đứa trẻ’ hay sao? Chắc chắn đấy chính là điều đã được miêu tả như thế.

“Em xin lỗi”, cô run rẩy nói. “Rất xin lỗi. Làm ơn, tiếp tục đi”.

Anh rút ra. Cô rít lên với cơn đau và căng mình để chờ đợi. Nhưng anh rời khỏi giường. Cô nghe thấy anh mặc đồ. Anh trở lại với một chiếc khăn tay có mùi Lebanon. Anh lau đi những giọt nước mắt mới cho cô.

“Anh xong rồi”, anh nói. “Bây giờ em có thể ngủ đi”.

“Thật ư?” Cô không thể tin vào may mắn tốt lành của mình.

“Phải, thật”.

Anh kéo một chiếc chăn phủ lên cô và tắt đèn ở đầu giường. “Chúc ngủ ngon”.

“Chúc ngủ ngon”, cô nói, run rẩy với sự nhẹ nhõm. “Cám ơn anh”.

Trong bóng tối, anh thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương