Mắt Mèo
-
Chương 83
“Mình đã chết chưa nhỉ?”
Vũ Nhi tự hỏi mình, cô cảm thấy mình đang nằm trong lòng Đồng Niên, hơi thở từ mũi anh đang dịu dàng phả vào mặt cô.Họ đã lại được ở bên nhau, họ mãi mãi rời xa ngôi nhà đen, rời khỏi thành phố này, trở lại thành phố nơi họ đã gặp gỡ nhau.Bây giờ cô muốn nhìn thấy Đồng Niên, xem anh có đang mỉm cười giống như trước đây không, thế nên, Vũ Nhi từ từ mở mắt.Người cô nhìn thấy lại là Diệp Tiêu.“Vũ Nhi, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”
“Đồng Niên đâu? Đồng Niên đâu?”
Nghe Vũ Nhi gọi tên Đồng Niên, trái tim Diệp Tiêu chợt nhói đau, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này, có thể là do trong tiềm thức của mình nảy sinh một thứ hoang tưởng nực cười đối với Vũ Nhi.
Nhưng anh lập tức thoát ngay ra khỏi cảm giác không nên tồn tại này, anh nâng đầu Vũ Nhi lên, nói: “Vũ Nhi, em hãy nhận xem là anh mà.”
“Anh Diệp Tiêu.”
Cuối cùng Vũ Nhi cũng đã dần dần tỉnh táo, “Em vẫn còn sống sao?”
“Đương nhiên em vẫn còn sống.”
Diệp Tiêu cười.Vũ Nhi chợt nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh vẫn là trong phòng bệnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hơi sáng, trong phòng chỉ có cô và Diệp Tiêu, cô lo lắng hỏi: “Cái người đó đâu anh?“Em nói đến Hứa Thiên Minh à? Để anh từ từ nói cho em nghe, mấy giờ đồng hồ trước, anh gọi điện thoại đến bệnh viện, bệnh viện nói cho anh biết vừa có một người tự xưng là người của công ty em đến thăm em.
Anh cảm thấy sự việc này rất khả nghi, liền lập tức đến bệnh viện, khi anh bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy một người đàn ông đang bóp cổ em, còn em thì đã ngất lịm.
Anh liền lao đến ngăn anh ta lại, anh và hắn đã giằng co một trận kịch liệt trong gian phòng này, anh ta cũng liều mình phản kháng, em nhìn trán anh này.”
Quả nhiên, Vũ Nhi nhìn thấy một vết thương hiện rõ trên trán Diệp Tiêu, còn để lại một vết máu đỏ sẫm.“Anh Diệp Tiêu, vết thương của anh có nghiêm trọng không?”
“Đã được xử lý sơ qua rồi, anh không sao?”
Anh thở dài tiếp tục nói: “Nhưng anh ta không phải là đối thủ của anh, cuối cùng anh ta cũng bị anh dồn đến bên cửa, không còn đường rút chạy.
Lúc anh định còng tay anh ta để đưa anh ta về quy án, anh ta chợt nhìn anh mỉm cười, nụ cười vô cùng quái đản, ôi, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy hãi hùng.
Anh đã dự cảm được điều gì đó khác thường, khi anh lao đến ôm lấy anh ta, thật không ngờ anh ta đã nhanh hơn một bước lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ.”
“Anh ta đã chạy thoát rồi sao?”
Vũ Nhi hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, tưởng tượng ra cảnh tượng người đàn ông đó nhảy ra khỏi cửa sổ.“Đây là tầng 23 của bệnh viện.
Anh ta chết ngay tại chỗ, xác đã bị đưa đi rồi.”
Vũ Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ dường như ngoài đó là vực sâu vạn trượng.
Cuối cùng cô gật đầu, sau đó giơ tay sờ lên cổ mình, vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vững vàng, cô nói: “Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, anh đã cứu em thoát chết.”
“Vũ Nhi, em đừng nói thế.
Thứ nhất, đây chính là chức trách của anh, anh cũng đã hứa với chị gái em phải dùng tính mạng của anh để bảo vệ em.”
Diệp Tiêu nhớ đến Tuyết Nhi rồi lại nhìn Vũ Nhi, thực ra trong lòng anh rất nặng nề, anh nghĩ nếu mình đến sớm hơn một chút nữa thôi, thì Vũ Nhi cũng không đến nỗi suýt bị bóp cổ chết.Vũ Nhi lại thở dài, nước mắt lại trào dâng, chậm rãi nói: “Diệp Tiêu, em phải nói cho anh biết, Đồng Niên vô tội, anh ấy không phải là kẻ giết người, anh ấy không có tội, anh ấy không đáng phải chết.
Tất cả mọi tội danh anh ấy thừa nhận lúc ở trên mái nhà ngôi nhà đen, thực ra là do anh ấy tưởng tượng ra mà thôi, anh ấy đã bị tên ác quỷ đó bức hại đến chết.”
Sau đó, Vũ Nhi kể lại toàn bộ những gì Hứa Thiên Minh nói với cô lúc nãy.Sau khi nghe xong, Diệp Tiêu cũng thở dài, anh lặng lẽ nhìn Vũ Nhi nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt Vũ Nhi, chắc chắn cô đang đau đớn trước sự ra đi của Đồng Niên.
Diệp Tiêu không kìm lòng được, giơ tay lên vuốt mái tóc cô an ủi: “Lẽ ra anh cần phải đoán trước mới phải.
Vũ Nhi, em có quen một nữ bác sĩ tâm lý tên Mễ Nhược Lan phải không?”
“Em có quen, chị ấy bị làm sao?”
“Cô ấy chết rồi.”
Sau đó Diệp Tiêu kể hết lại cho Vũ Nhi biết về cái chết của Mễ Nhược Lan cùng những sự việc liên quan đến Hứa Thiên Minh mà Hứa Văn Minh đã cung cấp.Mãi lâu sau mà Vũ Nhi vẫn chưa định thần khỏi nỗi sợ hãi, cô lẩm bẩm: “Chả trách mà tên công ty của Hứa Văn Minh lại lấy tên là công ty quảng cáo Đối Song.
Em nghĩ Hứa Văn Minh chắc là vô tội.”
“Cũng có thể, Vũ Nhi, chiều hôm qua, anh đã tháo những mắt mèo đính trên cửa phòng trong ngôi nhà đen xuống và đưa đến phòng nghiên cứu, tiến hành một cuộc kiểm nghiệm toàn bộ.
Kết quả cuộc kiểm nghiệm khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, những mắt mèo đó không đơn giản được tạo thành từ kính thông thường mà là một thứ nguyên liệu vô cùng đặc biệt.
Theo suy đoán của chuyên gia, đó là một loại nguyên liệu thiên nhiên có tính phóng xạ yếu.”
“Tính phóng xạ?”
Vũ Nhi lập tức liên tưởng đến những nguyên tử đáng sợ.“Em không phải sợ đâu, chỉ là tính phóng xạ vô cùng yếu ớt cơ bản không ảnh hưởng tới sức khỏe của con người, nhưng loại nguyên liệu này lại có khả năng ảnh hưởng đến sóng điện từ của não người, khiến đại não con người nảy sinh ảo giác.”
“Ý anh là, ảnh nền và bóng người giống như âm hồn mà em nhìn thấy qua mắt mèo đều chỉ là ảo giác của đại não em thôi sao?”
“Đúng vậy, chính anh cũng bị mắc lừa chúng.
Và không chỉ là những thứ em nhìn thấy, còn có những âm thanh đáng sợ mà em nghe thấy, ví dụ tiếng bước chân và tiếng thét thất thanh mà người phụ nữ giữa đêm khuya đều bắt nguồn từ sự tác động của tính phóng xạ của những con mắt mèo lắp ngược đối với sóng điện từ bộ não em.”
“Thì ra đây chính là âm hồn và bóng ma mà em đã nhìn thấy.”
Vũ Nhi lắc mạnh đầu.“Đúng vậy, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà Đồng Niên mới sinh ra chứng mộng du, hơn nữa còn nảy sinh ký ức sai lệch và hoang tưởng.
Anh suy đoán, thậm chí sáu mươi năm trước cụ nội Đồng Niên là Đồng Tuyết Thôn cũng chính vì nguyên nhân này mà dẫn đến tinh thần hoảng loạn, sản sinh hai loại nhân cách, cuối cùng đã gây ra những tội ác kinh khủng.”
Diệp Tiêu chợt nhớ đến vị Trưởng mật thám người Pháp, Joke Saphia đã mất tích giữa biển đại dương, có lẽ ông ta cũng vì vậy mà nảy sinh nỗi sợ hãi tột cùng đối với ngôi nhà đen mà biến mất khỏi thế giới này.
Có thể còn có cả những người sinh sống trong ngôi nhà đen hồi thời kỳ “Cách mạng văn hóa”
, ông Kim Văn Dung thật đáng thương, mẹ ông đã chém chết bố ông, rồi suýt nữa lại giết chết ông, cuối cùng mẹ ông cũng tự sát.
Còn chính Kim Văn Dung cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, hai mươi năm sau ông vẫn bị mắt mèo làm cho hồn bay phách lạc đến độ lao xuống đường ray tàu điện ngầm.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Mắt mèo.“Trời ơi”
Vũ Nhi há to miệng kinh ngạc hỏi: “Nhưng ai là người lắp ngược những con mắt mèo đáng sợ đó lên cửa?”
“Chỉ có thể là Đồng Tuyết Thôn.
Còn về việc tại sao ông ta làm như vậy và bằng cách nào ông ta có được những nguyên liệu tạo nên con mắt mèo đều trở thành một bí mật không thể nào giải đáp được.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Trên thế giới này có lẽ rất nhiều bí mật không cho phép chúng ta điều tra đến cùng.”
“Giống như sợi dây chuyền mắt mèo này vậy.”
Vũ Nhi từ từ nâng mắt mèo trước ngực mình lên, “Nó đã khiến rất nhiều người sợ hãi, tất cả những người đã từng sống trong ngôi nhà đen, có lẽ họ đều gặp ác mộng vì sợi dây chuyền này.”
“Em có còn nhớ người đàn ông nhảy xuống đường ray xe điện ngầm không? Ông ta vô cùng sợ hãi sợi dây chuyền mắt mèo của em, vào những năm 70 ông ta đã từng sống trong ngôi nhà đen.
Ông ta chắc chắn cũng là nạn nhân của ngôi nhà đen, sợi dây chuyền này có thể đã đem lại cho ông ta những ký ức vô cùng đáng sợ thời niên thiếu.“Thì ra là vậy.”
Vũ Nhi hồi tưởng lại ngày đầu tiên cô đi làm, sự việc đáng sợ xảy ra tại ga tàu điện ngầm.Diệp Tiêu tiếp tục nói: “Còn hung thủ thực sự của vụ án bóp cổ liên hoàn Hứa Thiên Minh, anh đoán thực ra mấy năm nay anh ta luôn ẩn cư trong căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà đen, anh ta ở bên cạnh người anh ta yêu cũng chính là mẹ Đồng Niên, bị giấu trong bức tường.
Cũng chính vì thế mà anh ta – một người vốn bị mắc bệnh trầm cảm khi sống trong ngôi nhà đen thì bệnh càng trở nên trầm trọng hơn.
Một năm trước, khi Thành Thiên Vũ bước vào ngôi nhà đen, những âm thanh hãi hùng được quay trong cuốn băng, e rằng chính là do Hứa Thiên Minh ngụy tạo nên, để cảnh cáo những kẻ tự tiện bước vào ngôi nhà đen.
Thành Thiên Vũ thật đáng thương, thần kinh của anh ta lại quá yếu ớt, cuối cùng đã không chịu đựng được mà tự sát.
Còn khi em và Đồng Niên quay trở về ngôi nhà đen, sự xuất hiện của em đã kích thích mạnh mẽ Hứa Thiên Minh đang ẩn cư nơi góc khuất bởi vì em trông rất giống mẹ Đồng Niên, thế nên điều này đã tác động mạnh khiến Hứa Thiên Minh thực sự trở nên điên loạn.”
Nghe xong câu cuối cùng của Diệp Tiêu, mặt Vũ Nhi càng tái nhợt: “Em xin lỗi, đây chính là lỗi của em, em không nên quay lại, nếu như không có em, có lẽ tất cả mọi sự việc này sẽ không xảy ra.”
“Không, Vũ Nhi, em là nạn nhân vô tội.”
“Đồng Niên mới thực sự là nạn nhân.
Em vẫn còn sống còn Đồng Niên anh ấy đã ra đi vĩnh viễn.
Mặc dù ngôi nhà đen và kẻ điên cuồng đã hủy hoại lý trí và tinh thần của anh ấy, nhưng cuối cùng tình yêu anh ấy, chính là tình yêu của anh ấy đã chiến thắng mọi nỗi sợ hãi và thù hận, chiến thắng cả ngôi nhà đen, chiến thắng cả kẻ điên dại đó.
Đồng Niên là một người phi thường, em mãi mãi yêu anh ấy.”
Vũ Nhi thoáng bị kích động.Nghe xong lời cô nói, trong lòng Diệp Tiêu bỗng có cảm giác hụt hẫng, anh trầm tư một lúc, rồi anh bỗng có cảm giác ngưỡng mộ Đồng Niên.Vũ Nhi thở dài, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.Bất giác Diệp Tiêu cảm nhận được ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh vội nói: “Vũ Nhi, em nhìn kìa mặt trời mọc rồi.”
Vũ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ của tầng 23, mặt trời đang hiện lên.
Rồi ánh sáng nhanh chóng lọt vào trong gian phòng bệnh chiếu vào sợi dây chuyền mắt mèo treo trước ngực Vũ Nhi, từ mắt mèo phát ra một luồng ánh sáng thần bí tuyệt đẹp phản xạ vào trong đồng tử mắt Diệp Tiêu.
Vũ Nhi tự hỏi mình, cô cảm thấy mình đang nằm trong lòng Đồng Niên, hơi thở từ mũi anh đang dịu dàng phả vào mặt cô.Họ đã lại được ở bên nhau, họ mãi mãi rời xa ngôi nhà đen, rời khỏi thành phố này, trở lại thành phố nơi họ đã gặp gỡ nhau.Bây giờ cô muốn nhìn thấy Đồng Niên, xem anh có đang mỉm cười giống như trước đây không, thế nên, Vũ Nhi từ từ mở mắt.Người cô nhìn thấy lại là Diệp Tiêu.“Vũ Nhi, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”
“Đồng Niên đâu? Đồng Niên đâu?”
Nghe Vũ Nhi gọi tên Đồng Niên, trái tim Diệp Tiêu chợt nhói đau, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này, có thể là do trong tiềm thức của mình nảy sinh một thứ hoang tưởng nực cười đối với Vũ Nhi.
Nhưng anh lập tức thoát ngay ra khỏi cảm giác không nên tồn tại này, anh nâng đầu Vũ Nhi lên, nói: “Vũ Nhi, em hãy nhận xem là anh mà.”
“Anh Diệp Tiêu.”
Cuối cùng Vũ Nhi cũng đã dần dần tỉnh táo, “Em vẫn còn sống sao?”
“Đương nhiên em vẫn còn sống.”
Diệp Tiêu cười.Vũ Nhi chợt nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh vẫn là trong phòng bệnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hơi sáng, trong phòng chỉ có cô và Diệp Tiêu, cô lo lắng hỏi: “Cái người đó đâu anh?“Em nói đến Hứa Thiên Minh à? Để anh từ từ nói cho em nghe, mấy giờ đồng hồ trước, anh gọi điện thoại đến bệnh viện, bệnh viện nói cho anh biết vừa có một người tự xưng là người của công ty em đến thăm em.
Anh cảm thấy sự việc này rất khả nghi, liền lập tức đến bệnh viện, khi anh bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy một người đàn ông đang bóp cổ em, còn em thì đã ngất lịm.
Anh liền lao đến ngăn anh ta lại, anh và hắn đã giằng co một trận kịch liệt trong gian phòng này, anh ta cũng liều mình phản kháng, em nhìn trán anh này.”
Quả nhiên, Vũ Nhi nhìn thấy một vết thương hiện rõ trên trán Diệp Tiêu, còn để lại một vết máu đỏ sẫm.“Anh Diệp Tiêu, vết thương của anh có nghiêm trọng không?”
“Đã được xử lý sơ qua rồi, anh không sao?”
Anh thở dài tiếp tục nói: “Nhưng anh ta không phải là đối thủ của anh, cuối cùng anh ta cũng bị anh dồn đến bên cửa, không còn đường rút chạy.
Lúc anh định còng tay anh ta để đưa anh ta về quy án, anh ta chợt nhìn anh mỉm cười, nụ cười vô cùng quái đản, ôi, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy hãi hùng.
Anh đã dự cảm được điều gì đó khác thường, khi anh lao đến ôm lấy anh ta, thật không ngờ anh ta đã nhanh hơn một bước lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ.”
“Anh ta đã chạy thoát rồi sao?”
Vũ Nhi hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, tưởng tượng ra cảnh tượng người đàn ông đó nhảy ra khỏi cửa sổ.“Đây là tầng 23 của bệnh viện.
Anh ta chết ngay tại chỗ, xác đã bị đưa đi rồi.”
Vũ Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ dường như ngoài đó là vực sâu vạn trượng.
Cuối cùng cô gật đầu, sau đó giơ tay sờ lên cổ mình, vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vững vàng, cô nói: “Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, anh đã cứu em thoát chết.”
“Vũ Nhi, em đừng nói thế.
Thứ nhất, đây chính là chức trách của anh, anh cũng đã hứa với chị gái em phải dùng tính mạng của anh để bảo vệ em.”
Diệp Tiêu nhớ đến Tuyết Nhi rồi lại nhìn Vũ Nhi, thực ra trong lòng anh rất nặng nề, anh nghĩ nếu mình đến sớm hơn một chút nữa thôi, thì Vũ Nhi cũng không đến nỗi suýt bị bóp cổ chết.Vũ Nhi lại thở dài, nước mắt lại trào dâng, chậm rãi nói: “Diệp Tiêu, em phải nói cho anh biết, Đồng Niên vô tội, anh ấy không phải là kẻ giết người, anh ấy không có tội, anh ấy không đáng phải chết.
Tất cả mọi tội danh anh ấy thừa nhận lúc ở trên mái nhà ngôi nhà đen, thực ra là do anh ấy tưởng tượng ra mà thôi, anh ấy đã bị tên ác quỷ đó bức hại đến chết.”
Sau đó, Vũ Nhi kể lại toàn bộ những gì Hứa Thiên Minh nói với cô lúc nãy.Sau khi nghe xong, Diệp Tiêu cũng thở dài, anh lặng lẽ nhìn Vũ Nhi nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt Vũ Nhi, chắc chắn cô đang đau đớn trước sự ra đi của Đồng Niên.
Diệp Tiêu không kìm lòng được, giơ tay lên vuốt mái tóc cô an ủi: “Lẽ ra anh cần phải đoán trước mới phải.
Vũ Nhi, em có quen một nữ bác sĩ tâm lý tên Mễ Nhược Lan phải không?”
“Em có quen, chị ấy bị làm sao?”
“Cô ấy chết rồi.”
Sau đó Diệp Tiêu kể hết lại cho Vũ Nhi biết về cái chết của Mễ Nhược Lan cùng những sự việc liên quan đến Hứa Thiên Minh mà Hứa Văn Minh đã cung cấp.Mãi lâu sau mà Vũ Nhi vẫn chưa định thần khỏi nỗi sợ hãi, cô lẩm bẩm: “Chả trách mà tên công ty của Hứa Văn Minh lại lấy tên là công ty quảng cáo Đối Song.
Em nghĩ Hứa Văn Minh chắc là vô tội.”
“Cũng có thể, Vũ Nhi, chiều hôm qua, anh đã tháo những mắt mèo đính trên cửa phòng trong ngôi nhà đen xuống và đưa đến phòng nghiên cứu, tiến hành một cuộc kiểm nghiệm toàn bộ.
Kết quả cuộc kiểm nghiệm khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, những mắt mèo đó không đơn giản được tạo thành từ kính thông thường mà là một thứ nguyên liệu vô cùng đặc biệt.
Theo suy đoán của chuyên gia, đó là một loại nguyên liệu thiên nhiên có tính phóng xạ yếu.”
“Tính phóng xạ?”
Vũ Nhi lập tức liên tưởng đến những nguyên tử đáng sợ.“Em không phải sợ đâu, chỉ là tính phóng xạ vô cùng yếu ớt cơ bản không ảnh hưởng tới sức khỏe của con người, nhưng loại nguyên liệu này lại có khả năng ảnh hưởng đến sóng điện từ của não người, khiến đại não con người nảy sinh ảo giác.”
“Ý anh là, ảnh nền và bóng người giống như âm hồn mà em nhìn thấy qua mắt mèo đều chỉ là ảo giác của đại não em thôi sao?”
“Đúng vậy, chính anh cũng bị mắc lừa chúng.
Và không chỉ là những thứ em nhìn thấy, còn có những âm thanh đáng sợ mà em nghe thấy, ví dụ tiếng bước chân và tiếng thét thất thanh mà người phụ nữ giữa đêm khuya đều bắt nguồn từ sự tác động của tính phóng xạ của những con mắt mèo lắp ngược đối với sóng điện từ bộ não em.”
“Thì ra đây chính là âm hồn và bóng ma mà em đã nhìn thấy.”
Vũ Nhi lắc mạnh đầu.“Đúng vậy, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà Đồng Niên mới sinh ra chứng mộng du, hơn nữa còn nảy sinh ký ức sai lệch và hoang tưởng.
Anh suy đoán, thậm chí sáu mươi năm trước cụ nội Đồng Niên là Đồng Tuyết Thôn cũng chính vì nguyên nhân này mà dẫn đến tinh thần hoảng loạn, sản sinh hai loại nhân cách, cuối cùng đã gây ra những tội ác kinh khủng.”
Diệp Tiêu chợt nhớ đến vị Trưởng mật thám người Pháp, Joke Saphia đã mất tích giữa biển đại dương, có lẽ ông ta cũng vì vậy mà nảy sinh nỗi sợ hãi tột cùng đối với ngôi nhà đen mà biến mất khỏi thế giới này.
Có thể còn có cả những người sinh sống trong ngôi nhà đen hồi thời kỳ “Cách mạng văn hóa”
, ông Kim Văn Dung thật đáng thương, mẹ ông đã chém chết bố ông, rồi suýt nữa lại giết chết ông, cuối cùng mẹ ông cũng tự sát.
Còn chính Kim Văn Dung cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, hai mươi năm sau ông vẫn bị mắt mèo làm cho hồn bay phách lạc đến độ lao xuống đường ray tàu điện ngầm.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Mắt mèo.“Trời ơi”
Vũ Nhi há to miệng kinh ngạc hỏi: “Nhưng ai là người lắp ngược những con mắt mèo đáng sợ đó lên cửa?”
“Chỉ có thể là Đồng Tuyết Thôn.
Còn về việc tại sao ông ta làm như vậy và bằng cách nào ông ta có được những nguyên liệu tạo nên con mắt mèo đều trở thành một bí mật không thể nào giải đáp được.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Trên thế giới này có lẽ rất nhiều bí mật không cho phép chúng ta điều tra đến cùng.”
“Giống như sợi dây chuyền mắt mèo này vậy.”
Vũ Nhi từ từ nâng mắt mèo trước ngực mình lên, “Nó đã khiến rất nhiều người sợ hãi, tất cả những người đã từng sống trong ngôi nhà đen, có lẽ họ đều gặp ác mộng vì sợi dây chuyền này.”
“Em có còn nhớ người đàn ông nhảy xuống đường ray xe điện ngầm không? Ông ta vô cùng sợ hãi sợi dây chuyền mắt mèo của em, vào những năm 70 ông ta đã từng sống trong ngôi nhà đen.
Ông ta chắc chắn cũng là nạn nhân của ngôi nhà đen, sợi dây chuyền này có thể đã đem lại cho ông ta những ký ức vô cùng đáng sợ thời niên thiếu.“Thì ra là vậy.”
Vũ Nhi hồi tưởng lại ngày đầu tiên cô đi làm, sự việc đáng sợ xảy ra tại ga tàu điện ngầm.Diệp Tiêu tiếp tục nói: “Còn hung thủ thực sự của vụ án bóp cổ liên hoàn Hứa Thiên Minh, anh đoán thực ra mấy năm nay anh ta luôn ẩn cư trong căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà đen, anh ta ở bên cạnh người anh ta yêu cũng chính là mẹ Đồng Niên, bị giấu trong bức tường.
Cũng chính vì thế mà anh ta – một người vốn bị mắc bệnh trầm cảm khi sống trong ngôi nhà đen thì bệnh càng trở nên trầm trọng hơn.
Một năm trước, khi Thành Thiên Vũ bước vào ngôi nhà đen, những âm thanh hãi hùng được quay trong cuốn băng, e rằng chính là do Hứa Thiên Minh ngụy tạo nên, để cảnh cáo những kẻ tự tiện bước vào ngôi nhà đen.
Thành Thiên Vũ thật đáng thương, thần kinh của anh ta lại quá yếu ớt, cuối cùng đã không chịu đựng được mà tự sát.
Còn khi em và Đồng Niên quay trở về ngôi nhà đen, sự xuất hiện của em đã kích thích mạnh mẽ Hứa Thiên Minh đang ẩn cư nơi góc khuất bởi vì em trông rất giống mẹ Đồng Niên, thế nên điều này đã tác động mạnh khiến Hứa Thiên Minh thực sự trở nên điên loạn.”
Nghe xong câu cuối cùng của Diệp Tiêu, mặt Vũ Nhi càng tái nhợt: “Em xin lỗi, đây chính là lỗi của em, em không nên quay lại, nếu như không có em, có lẽ tất cả mọi sự việc này sẽ không xảy ra.”
“Không, Vũ Nhi, em là nạn nhân vô tội.”
“Đồng Niên mới thực sự là nạn nhân.
Em vẫn còn sống còn Đồng Niên anh ấy đã ra đi vĩnh viễn.
Mặc dù ngôi nhà đen và kẻ điên cuồng đã hủy hoại lý trí và tinh thần của anh ấy, nhưng cuối cùng tình yêu anh ấy, chính là tình yêu của anh ấy đã chiến thắng mọi nỗi sợ hãi và thù hận, chiến thắng cả ngôi nhà đen, chiến thắng cả kẻ điên dại đó.
Đồng Niên là một người phi thường, em mãi mãi yêu anh ấy.”
Vũ Nhi thoáng bị kích động.Nghe xong lời cô nói, trong lòng Diệp Tiêu bỗng có cảm giác hụt hẫng, anh trầm tư một lúc, rồi anh bỗng có cảm giác ngưỡng mộ Đồng Niên.Vũ Nhi thở dài, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.Bất giác Diệp Tiêu cảm nhận được ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh vội nói: “Vũ Nhi, em nhìn kìa mặt trời mọc rồi.”
Vũ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ của tầng 23, mặt trời đang hiện lên.
Rồi ánh sáng nhanh chóng lọt vào trong gian phòng bệnh chiếu vào sợi dây chuyền mắt mèo treo trước ngực Vũ Nhi, từ mắt mèo phát ra một luồng ánh sáng thần bí tuyệt đẹp phản xạ vào trong đồng tử mắt Diệp Tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook