Mất Khống Chế
-
Chương 29
Dịch: Tiểu Thanh Đình
Nhân được tin, y tá liền mau chóng chạy tới, chuẩn bị xử lý vết thương cho Bạch Cập, nào ngờ lại gặp cảnh bệnh nhân khống chế người khác.
Bệnh nhân khăng khăng ôm lấy một người cao lớn, gương mặt lạnh lùng, nhất định không buông ra, không thèm liếc tới ai, như sợ bản thân buông lỏng chút thôi sẽ khiến người kia chạy mất.
Máu đã thấm đẫm vai hắn, vết thương hẳn khá sâu, Khanh Kha muốn hắn cứ xử lý vết thương trước đã, kết quả anh vừa cử động, hắn liền phản kháng kịch liệt.
“Đừng đi…” – Bạch Cập níu chặt tay, run rẩy nói – “Khanh Khanh, đừng bỏ em đi.”
Sự hoảng loạn và sợ hãi trong mắt hắn rất thật, cử chỉ và lời nói hoàn toàn là do kích động, hẳn trong lòng hắn đang khủng hoảng vô cùng.
Khanh Kha vốn định để hắn nằm lên giường để trấn an hắn, rốt cuộc vẫn vỗ lưng hắn, nói với hắn: “Anh không đi, chỉ là để bác sĩ khám cho em, em bỏ ra đã nào.”
Bạch Cập cố chấp lắc đầu: “Anh sẽ đi.”
Khanh Kha thở dài, bàn tay đang nắm chặt lại mở ra, bất lực xoa gáy hắn, khẽ nói: “Nghe lời anh nào.”
Khoảnh khắc bàn tay chạm tới mình, Bạch Cập run lên, đến khi hắn ý thức được Khanh Kha đang làm gì, đôi mắt hắn liền sáng bừng.
Khanh Kha đã rất lâu rồi không nói năng dịu dàng với hắn như vậy, lại còn xoa đầu hắn nữa.
Lý trí vừa mất khống chế nay đã trở lại bình thường, sự dịu dàng chủ động đó của Khanh Kha vẫn vương trên tóc hắn, Bạch Cập xúc động tới sắp khóc.
Hắn như một chú chó nhỏ vốn tưởng đã bị bỏ rơi cuối củng lại được trở về trong vòng tay của chủ nhân, sự trống rỗng trong lòng hắn đã được lấp đầy, lúc này, Khanh Kha nói gì hắn cũng nghe hết.
Đột nhiên được tạo bất ngờ, Bạch Cập hơi sửng sốt, Khanh Kha không biết hắn đang nghĩ gì, tưởng hắn vẫn cố chấp, liền tiếp tục vỗ về: “Bạch Cập, để cho họ khám đi, nghe lời nào.”
Giọng điệu cứng rắn đã vực ý thức của Bạch Cập dậy, hắn lập tức cuống cuồng chân tay từ trên người Khanh Kha bò xuống, chẳng cần ai đỡ hắn, hắn tự mình trèo lên giường.
Lời nói của Khanh Kha hiệu quả hơn nhiều so với thuốc an thần nữa, bác sĩ đứng bên cạnh cầm kim tiêm, đang cân nhắc xem có cần tiêm cho bệnh nhân này không, nghe thấy câu nói đó, liền trợn tròn mắt nhìn bệnh nhân khi nãy sống chết không buông tay đã từ từ bỏ người kia ra, khiến ai cũng kinh ngạc.
Bạch Cập không quan tâm xung quanh, hắn toàn tâm toàn ý chú ý tới Khanh Kha, đến nỗi quên cả đau đớn trên mình, những gì hắn làm đều vì Khanh Kha yêu cầu.
Hắn ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý vết thương đang chảy máu của mình, đôi mắt lại dán chặt vào Khanh Kha, chỉ sợ nhắm mắt lại, mọi chuyện lại trở về như khi hắn tỉnh dậy.
Thật may Khanh Kha nói lời giữ lời, luôn ngồi đợi bên cạnh hắn, không hề rời đi.
Có thêm sự trợ giúp của người trong cuộc, bác sĩ cũng xử lý nhanh hơn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Y tá nhấc đồ rời đi, Bạch Cập được thảnh thơi liền lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng bước tới bên Khanh Kha, khoác lấy tay Khanh Kha bằng cánh tay không bị thương của mình, thận trọng gọi: “Khanh Khanh…”
Thấy hắn định nói lại thôi, Khanh Kha cau mày: “Hửm?”
Thấy Khanh Kha không đẩy tay mình xuống, Bạch Cập mạnh dạn hơn hẳn, hắn do dự chút thôi rồi hỏi: “Lời hôm qua anh nói, có thật không?”
Khanh Kha mặt không đổi sắc: “Câu gì?”
Bạch Cập vẻ mặt căng thẳng, tay miết nhăn ống tay áo anh, run run đáp: “Là câu, nếu em phẫu thuật ổn thoả, anh sẽ… tha thứ cho em.”
Trong lòng hắn thấp thỏm, chăm chăm nhìn Khanh Kha, không hề bỏ qua chút trạng thái nào trên gương mặt anh, như muốn tìm ra điều gì từ mỗi ánh mắt, mỗi sắc mặt, đồng thời cũng nghĩ xem nên đối đáp thế nào nếu Khanh Kha nói anh chưa từng nói vậy.
Là hắn tận tai nghe thấy, không thể nuốt lời được.
Hôm qua do hắn mấy máu quá nhiều, trên đường cứ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nhưng không có nghĩa hắn hoàn toàn mất đi ý thức, ngược lại, hắn đã khôi phục một nửa ý thức trong lúc được đưa tới bệnh viện, nên mới nắm chặt tay Khanh Kha không chịu buông. Bởi hắn thực lòng sợ hãi vào trong đó rồi, có thể mãi mãi không gặp lại anh được nữa.
Hắn không sợ chết, nếu không hắn đã chẳng đỡ đạn cho Khanh Kha, hắn cũng không sợ đau, từ nhỏ tới lớn hắn bị thương không biết bao nhiêu lần, nếu không phải Khanh Kha ở đó, hắn căn bản sẽ không rên rỉ kêu đau.
Hắn chỉ sợ rằng Khanh Kha sẽ rời bỏ hắn, còn hắn mãi mãi không thể gặp lại anh nữa.
Chỉ cần nghĩ tới sau khi hắn vào phòng phẫu thuật, mọi thứ bên ngoài sẽ chẳng như ý, trong lòng hắn liền sợ hãi, lỡ như Khanh Kha mượn cơ hội này để biến mất ngay trước mặt hắn hắn phải làm sao đây?
Nếu việc sống lại và mất đi Khanh Kha có mối quan hệ tất yếu, hắn thà rằng chọn lựa từ bỏ phẫu thuật.
Bởi vậy hắn kiên quyết không buông ra, muốn nắm chặt lấy Khanh Kha, không để anh rời đi. Nhưng nào ngờ, trong lúc đang giằng co, hắn lại nghe thấy anh nói bên tai, nếu hắn buông ra, sau khi hắn trở ra, anh sẽ tha thứ cho hắn.
Tiếng nói đó rõ mồn một bên tai hắn, bao nhiêu kiên định trong Bạch Cập lập tức tan tành, hắn ngoan ngoãn buông ra, để mặc bác sĩ đẩy mình vào phòng phẫu thuật.
Thế nhưng, sau khi hắn ngoan ngoãn buông tay ra, ngoan ngoãn làm phẫu thuật, ngoan ngoãn tỉnh lại, lại chẳng thấy Khanh Kha đâu.
Hắn lập tức phát hoảng, hắn rút kim truyền nước, xuống giường, lảo đảo xông ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ:
Khanh Khanh đi rồi! Tôi không thể để anh ấy đi!
Nhưng rốt cuộc, do vừa tỉnh lại, hắn còn yếu, nên nhanh chóng bị người của Khanh Kha giữ lại.
Nhưng bản thân hắn đang tức giận, chẳng có tâm trạng nghe ai giải thích, những kẻ đó nói rằng Khanh Kha chỉ về nhà nghỉ ngơi nhất định sẽ quay lại, hắn không tin, giãy giụa muốn chạy đi.
Hắn muốn hỏi Khanh Kha, hôm qua chẳng phải đã nói đợi hắn tỉnh lại sẽ tha thứ cho hắn sao? Tại sao còn đi chứ?
Điều gì hắn cũng có thể làm, chỉ cần Khanh Kha ở lại, hoặc là, không tha thứ cho hắn cũng không sao, chỉ cần để hắn được ở bên cạnh anh là được. Đến mạng sống này hắn cũng không cần nữa.
Chẳng lâu sau, trong lúc cả hai bên đang mải giằng co, một người vội vã chạy vào, Khanh Kha đã tới.
Vừa thấy Khanh Kha xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Bạch Cập còn tưởng hắn gặp ảo giác, hắn sững sờ nhìn Khanh Kha bước tới gần, những kẻ kia cũng tự động lui lại, hắn đờ đẫn nhìn, cho tới khi Khanh Kha chủ động đưa tay ra, hắn đứng dậy theo, mới biết thật mà như mơ, hắn biết Khanh Kha tới thật rồi.
Bạch Cập vô thức liếm liếm bờ môi khô, tâm trạng như phạm nhân chờ phán quyết của toà, Khanh Kha rất lâu vẫn không nói gì, lòng hắn dần trùng xuống, dò hỏi: “Khanh Khanh?”
“Ừm.” – Khanh Kha trầm ngâm một lát, quan sát ánh mắt lo lắng của hắn, đợi tới khi hắn sắp mất đi mọi hy vọng, anh mới chậm rãi nói – “Anh nói thế nào thì là thế.”
Nhân được tin, y tá liền mau chóng chạy tới, chuẩn bị xử lý vết thương cho Bạch Cập, nào ngờ lại gặp cảnh bệnh nhân khống chế người khác.
Bệnh nhân khăng khăng ôm lấy một người cao lớn, gương mặt lạnh lùng, nhất định không buông ra, không thèm liếc tới ai, như sợ bản thân buông lỏng chút thôi sẽ khiến người kia chạy mất.
Máu đã thấm đẫm vai hắn, vết thương hẳn khá sâu, Khanh Kha muốn hắn cứ xử lý vết thương trước đã, kết quả anh vừa cử động, hắn liền phản kháng kịch liệt.
“Đừng đi…” – Bạch Cập níu chặt tay, run rẩy nói – “Khanh Khanh, đừng bỏ em đi.”
Sự hoảng loạn và sợ hãi trong mắt hắn rất thật, cử chỉ và lời nói hoàn toàn là do kích động, hẳn trong lòng hắn đang khủng hoảng vô cùng.
Khanh Kha vốn định để hắn nằm lên giường để trấn an hắn, rốt cuộc vẫn vỗ lưng hắn, nói với hắn: “Anh không đi, chỉ là để bác sĩ khám cho em, em bỏ ra đã nào.”
Bạch Cập cố chấp lắc đầu: “Anh sẽ đi.”
Khanh Kha thở dài, bàn tay đang nắm chặt lại mở ra, bất lực xoa gáy hắn, khẽ nói: “Nghe lời anh nào.”
Khoảnh khắc bàn tay chạm tới mình, Bạch Cập run lên, đến khi hắn ý thức được Khanh Kha đang làm gì, đôi mắt hắn liền sáng bừng.
Khanh Kha đã rất lâu rồi không nói năng dịu dàng với hắn như vậy, lại còn xoa đầu hắn nữa.
Lý trí vừa mất khống chế nay đã trở lại bình thường, sự dịu dàng chủ động đó của Khanh Kha vẫn vương trên tóc hắn, Bạch Cập xúc động tới sắp khóc.
Hắn như một chú chó nhỏ vốn tưởng đã bị bỏ rơi cuối củng lại được trở về trong vòng tay của chủ nhân, sự trống rỗng trong lòng hắn đã được lấp đầy, lúc này, Khanh Kha nói gì hắn cũng nghe hết.
Đột nhiên được tạo bất ngờ, Bạch Cập hơi sửng sốt, Khanh Kha không biết hắn đang nghĩ gì, tưởng hắn vẫn cố chấp, liền tiếp tục vỗ về: “Bạch Cập, để cho họ khám đi, nghe lời nào.”
Giọng điệu cứng rắn đã vực ý thức của Bạch Cập dậy, hắn lập tức cuống cuồng chân tay từ trên người Khanh Kha bò xuống, chẳng cần ai đỡ hắn, hắn tự mình trèo lên giường.
Lời nói của Khanh Kha hiệu quả hơn nhiều so với thuốc an thần nữa, bác sĩ đứng bên cạnh cầm kim tiêm, đang cân nhắc xem có cần tiêm cho bệnh nhân này không, nghe thấy câu nói đó, liền trợn tròn mắt nhìn bệnh nhân khi nãy sống chết không buông tay đã từ từ bỏ người kia ra, khiến ai cũng kinh ngạc.
Bạch Cập không quan tâm xung quanh, hắn toàn tâm toàn ý chú ý tới Khanh Kha, đến nỗi quên cả đau đớn trên mình, những gì hắn làm đều vì Khanh Kha yêu cầu.
Hắn ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý vết thương đang chảy máu của mình, đôi mắt lại dán chặt vào Khanh Kha, chỉ sợ nhắm mắt lại, mọi chuyện lại trở về như khi hắn tỉnh dậy.
Thật may Khanh Kha nói lời giữ lời, luôn ngồi đợi bên cạnh hắn, không hề rời đi.
Có thêm sự trợ giúp của người trong cuộc, bác sĩ cũng xử lý nhanh hơn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Y tá nhấc đồ rời đi, Bạch Cập được thảnh thơi liền lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng bước tới bên Khanh Kha, khoác lấy tay Khanh Kha bằng cánh tay không bị thương của mình, thận trọng gọi: “Khanh Khanh…”
Thấy hắn định nói lại thôi, Khanh Kha cau mày: “Hửm?”
Thấy Khanh Kha không đẩy tay mình xuống, Bạch Cập mạnh dạn hơn hẳn, hắn do dự chút thôi rồi hỏi: “Lời hôm qua anh nói, có thật không?”
Khanh Kha mặt không đổi sắc: “Câu gì?”
Bạch Cập vẻ mặt căng thẳng, tay miết nhăn ống tay áo anh, run run đáp: “Là câu, nếu em phẫu thuật ổn thoả, anh sẽ… tha thứ cho em.”
Trong lòng hắn thấp thỏm, chăm chăm nhìn Khanh Kha, không hề bỏ qua chút trạng thái nào trên gương mặt anh, như muốn tìm ra điều gì từ mỗi ánh mắt, mỗi sắc mặt, đồng thời cũng nghĩ xem nên đối đáp thế nào nếu Khanh Kha nói anh chưa từng nói vậy.
Là hắn tận tai nghe thấy, không thể nuốt lời được.
Hôm qua do hắn mấy máu quá nhiều, trên đường cứ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nhưng không có nghĩa hắn hoàn toàn mất đi ý thức, ngược lại, hắn đã khôi phục một nửa ý thức trong lúc được đưa tới bệnh viện, nên mới nắm chặt tay Khanh Kha không chịu buông. Bởi hắn thực lòng sợ hãi vào trong đó rồi, có thể mãi mãi không gặp lại anh được nữa.
Hắn không sợ chết, nếu không hắn đã chẳng đỡ đạn cho Khanh Kha, hắn cũng không sợ đau, từ nhỏ tới lớn hắn bị thương không biết bao nhiêu lần, nếu không phải Khanh Kha ở đó, hắn căn bản sẽ không rên rỉ kêu đau.
Hắn chỉ sợ rằng Khanh Kha sẽ rời bỏ hắn, còn hắn mãi mãi không thể gặp lại anh nữa.
Chỉ cần nghĩ tới sau khi hắn vào phòng phẫu thuật, mọi thứ bên ngoài sẽ chẳng như ý, trong lòng hắn liền sợ hãi, lỡ như Khanh Kha mượn cơ hội này để biến mất ngay trước mặt hắn hắn phải làm sao đây?
Nếu việc sống lại và mất đi Khanh Kha có mối quan hệ tất yếu, hắn thà rằng chọn lựa từ bỏ phẫu thuật.
Bởi vậy hắn kiên quyết không buông ra, muốn nắm chặt lấy Khanh Kha, không để anh rời đi. Nhưng nào ngờ, trong lúc đang giằng co, hắn lại nghe thấy anh nói bên tai, nếu hắn buông ra, sau khi hắn trở ra, anh sẽ tha thứ cho hắn.
Tiếng nói đó rõ mồn một bên tai hắn, bao nhiêu kiên định trong Bạch Cập lập tức tan tành, hắn ngoan ngoãn buông ra, để mặc bác sĩ đẩy mình vào phòng phẫu thuật.
Thế nhưng, sau khi hắn ngoan ngoãn buông tay ra, ngoan ngoãn làm phẫu thuật, ngoan ngoãn tỉnh lại, lại chẳng thấy Khanh Kha đâu.
Hắn lập tức phát hoảng, hắn rút kim truyền nước, xuống giường, lảo đảo xông ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ:
Khanh Khanh đi rồi! Tôi không thể để anh ấy đi!
Nhưng rốt cuộc, do vừa tỉnh lại, hắn còn yếu, nên nhanh chóng bị người của Khanh Kha giữ lại.
Nhưng bản thân hắn đang tức giận, chẳng có tâm trạng nghe ai giải thích, những kẻ đó nói rằng Khanh Kha chỉ về nhà nghỉ ngơi nhất định sẽ quay lại, hắn không tin, giãy giụa muốn chạy đi.
Hắn muốn hỏi Khanh Kha, hôm qua chẳng phải đã nói đợi hắn tỉnh lại sẽ tha thứ cho hắn sao? Tại sao còn đi chứ?
Điều gì hắn cũng có thể làm, chỉ cần Khanh Kha ở lại, hoặc là, không tha thứ cho hắn cũng không sao, chỉ cần để hắn được ở bên cạnh anh là được. Đến mạng sống này hắn cũng không cần nữa.
Chẳng lâu sau, trong lúc cả hai bên đang mải giằng co, một người vội vã chạy vào, Khanh Kha đã tới.
Vừa thấy Khanh Kha xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Bạch Cập còn tưởng hắn gặp ảo giác, hắn sững sờ nhìn Khanh Kha bước tới gần, những kẻ kia cũng tự động lui lại, hắn đờ đẫn nhìn, cho tới khi Khanh Kha chủ động đưa tay ra, hắn đứng dậy theo, mới biết thật mà như mơ, hắn biết Khanh Kha tới thật rồi.
Bạch Cập vô thức liếm liếm bờ môi khô, tâm trạng như phạm nhân chờ phán quyết của toà, Khanh Kha rất lâu vẫn không nói gì, lòng hắn dần trùng xuống, dò hỏi: “Khanh Khanh?”
“Ừm.” – Khanh Kha trầm ngâm một lát, quan sát ánh mắt lo lắng của hắn, đợi tới khi hắn sắp mất đi mọi hy vọng, anh mới chậm rãi nói – “Anh nói thế nào thì là thế.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook