Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá
-
Chương 4
Dùng xong bữa tối, Harry lễ phép cự tuyệt lời mời đến phòng sinh hoạt chung cùng nhóm Elena, một mình trở về ký túc xá.
Ngoài ý muốn, bạn cùng phòng của cậu cũng đã quay về, đang an vị trên ghế salon màu xanh thẫm trong phòng khách, trong tay là một quyển sách bọc da rắn cứng màu đen, ánh đèn mờ ảo từ trên đỉnh đầu trút xuống, phác họa khuôn mặt điển trai của hắn.
Trước mặt hắn bày ra một chén hồng trà còn tỏa hơi nóng, nghe thấy tiếng động, hắn hững hờ ngẩng đầu lên, con ngươi màu xanh xám nhìn sang, dưới ánh đèn, đẹp đến mê hồn.
Tự dưng Harry cảm thấy giật mình trong lòng, một ký ức bị cậu mạnh mẽ đè xuống đã lâu cơ hồ đang rục rịch nhô ra.
"Cậu về sớm thật, Potter," Draco nhếch khóe miệng, cười như không cười, "Tôi còn cho rằng mình phải đợi thêm một lúc nữa."
"Cậu ở đây...chờ tôi, tại sao?" Harry cảm thấy bản thân có chút không thích ứng được.
"Đến tràng quyết đấu không?" Draco hời hợt hỏi.
Đến tràng quyết đấu? Harry cảm thấy hơi khó hiểu, nếu là kiếp trước, việc này rất bình thường, nhưng hiện tại, tốt xấu gì họ cũng đang ở cùng một nhà, hơn nữa cậu tự hỏi, hình như mình không có trêu chọc hắn a.
"Không phải chính thức, luyện tay nghề một chút thôi," như nhìn thấu Harry đang nghĩ gì, Draco nói, đôi mắt đẹp đẽ kia vẫn vững vàng khóa lên mặt cậu, "Bởi vì tôi hơi hiếu kỳ về thực lực của cậu, thần chú hóa đá tăng cường không phải do một học sinh năm nhất bình thường, còn là một người lớn lên trong thế giới Muggle, nên nắm giữ."
Hóa ra là vì vậy, được rồi, coi như tôi sơ sẩy. Harry cảm thấy đầu hơi đau, đây đúng là do cậu không cân nhắc chu toàn, lúc đó bị Peeves đùa giỡn đến đau đầu, nên cậu mới quên mất dùng thần chú này không hợp với thân phận tiểu quỷ năm nhất của mình.
"Nhưng tôi không có hứng thú đến chuyện quyết đấu với cậu," Harry nói, "Tôi cũng không nắm giữ quá nhiều thần chú cao thâm, cái kia chỉ là do tôi vừa vặn học được."
Draco đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, cũng không kiên trì nữa, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ suy tư, nhàn nhạt nói, "Potter, Slytherin là nơi tôn sùng kẻ mạnh, muốn đạt được tôn kính, thì phải cho kẻ khác nhìn thấy sức mạnh của cậu, chứ không phải cứ...cố ý giấu giấu diếm diếm."
Tâm trạng của Harry không khỏi chìm xuống, xem ra chuyện lúc mình ở trên lớp cố ý biến que diêm trở lại hình dáng ban đầu đã bị hắn nhìn thấy, nhưng cậu lại nhanh chóng nở nụ cười, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ tóc bạch kim đàng hoàng trịnh trọng trước mắt này rất thú vị. Loại nhắc nhở lòng vòng quanh co này, cũng thật là....
Draco nhíu nhíu mày, không hiểu cái tên trước mặt này đang cười cái gì. Cũng không biết tại sao, trong lòng hắn không tự chủ được khẽ động, cảm thấy nụ cười kia tựa hồ đặc biệt đẹp đẽ.
Hai người cũng không ở lại phòng khách quá lâu, mỗi người nhanh chóng trở về phòng của mình.
Harry nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có. Mảnh ký ức vừa mới nhớ lại kia cứ cố chấp hoành hành trong đầu cậu.
Hẳn đó là một buổi tối nào đó năm thứ tư, cậu không ngủ được, khoác áo choàng tàng hình đi dạo lung tung, không biết làm sao lại đi tới Tháp Thiên Văn. Mà ở đó, đã có sẵn một người.
Là Draco Malfoy, một mình, ngồi lẳng lặng ở đó, chỉ có gió xẹt qua người hắn, làm tung bay những sợi tóc màu vàng bạc óng ánh.
Hẳn là cậu nên rời đi, nhưng có thể ngày đó dây thần kinh nào đó của cậu bị chập nên mới bỏ áo choàng tàng hình ra, ngu ngơ hỏi, "Cậu đang làm gì ở đây thế, Malfoy?"
Cậu ta ở chỗ này thì mắc mớ gì đến mày, Harry không nhịn được tự phỉ nhổ bản thân, nhưng lời đã chạy ra khỏi miệng, muốn thu cũng không được.
Draco Malfoy chậm rãi xoay người lại, kỳ lạ ở chỗ, bên trong cặp mắt màu xám kia không có đề phòng hay trào phúng như bình thường, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có, hắn chỉ miễn cưỡng nhấc môi, "Vậy còn cậu, tới đây làm cái gì, Potter?"
Thật giống như ngoại trừ lý do trộm đi dạo đêm còn có thể có đáp án gì khác vậy.
Harry không lên tiếng, Draco cũng không để ý, hắn chỉ dịch sang một bên, như là đang chừa chỗ cho Harry ngồi.
Sau đó, trong vòng một ngày, dây thần kinh của Harry lại bị chập lần thứ hai, cậu thật sự ngồi xuống cạnh hắn.
Ôi trời ạ, Malfoy sẽ không đẩy mình xuống từ chỗ này đi.... Harry nghĩ đến chuyện không đâu, cảm thấy bản thân có khả năng phải tìm đến bà Pomfrey(1) kiểm tra một tí vào ngày mai.
Mà hiển nhiên Malfoy không làm cái gì cả, hai người cứ như vậy ngồi nguyên đêm, phảng phất như bị mất trí nhớ tạm thời, quên mất thế nào là kẻ thù không đội trời chung, hòa bình thân thiện như hiểu nhau đã lâu.
Kỳ thực nếu lúc trước tên này thay đổi phương thức chào hỏi với mình, cậu không chắc mình có theo hắn vào nhà Slytherin hay không nữa, Harry nghĩ, hơi nghiêng đầu liếc qua, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm thon gầy và sống mũi cao của người kia.
Sau đó, Harry không biết sao lại ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn cách tiết học đầu tiên không tới nửa tiếng. Malfoy đã đi tự lúc nào, mà trên người cậu được che kín bằng một cái áo choàng màu đen, dưới đáy có một hoa văn nhỏ nhỏ, là huy hiệu nhà Malfoy.
Điên mất rồi, Harry nằm trên giường, không tự chủ có chút muốn cười nhưng lại có chút khổ sở vi diệu(2), bởi vì chuyện này cũng chỉ có mình cậu nhớ, bây giờ cậu đã trở lại năm mười một tuổi, tất cả những chuyện này còn chưa kịp xảy ra, ngay cả người trong cuộc còn lại cũng...chẳng biết chuyện này.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với đôi mắt của Malfoy vậy, Harry nhíu nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra, con mắt màu xám xanh của hắn tự lúc nào đã biến thành màu xám bạc.
(Editor:
(1) Y tá Poppy Pomfrey là một nhân viên tại bệnh viện của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Bà xuất hiện lần đầu tiên trong "Harry Potter và hòn đá phù thủy". Trong loạt phim phỏng theo bộ truyện này, diễn viên Gemma Jones thủ vai y tá Poppy Pomfrey. Khác với truyện, trong phần đầu tiên của loạt phim không có vai diễn của bà mà phải đến phần hai, Harry Potter và phòng chứa bí mật, vai diễn của bà mới xuất hiện.
(2) Vi diệu theo nghĩa hán việt và hán ngữ. Theo nghĩa hán Việt thì: Vi ở đây nghĩa là nhỏ bé, tinh sảo, chi tiết, nhỏ nhẹ hoặc có thể dùng 2 từ tinh vi để diễn tả.. Diệu ở đây được hiểu là thần kỳ và tuyệt vời, tuyệt diệu, kỳ diệu. Còn Vi Diệu trong hán ngữ: Để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ 1 tình huống, cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu... lúc ấy người ta hay thốt lên "Thật là vi diệu..." (cái chữ vi nâng giọng cao lên chút). Nghĩa từ Vi diệu theo dân mạng và các MC truyền hình hay dùng: "Vi diệu có nghĩa là" một hành động, một sự việc được thực hiện "Tinh vi một cách kì diệu".
Xem ra Draco trong truyện này đã thầm yêu Harry từ lâu rồi. Thật ra ngay cả trong nguyên tác của J.K tôi cũng nghĩ Draco thầm mến Harry nhưng vì tránh cuộc cãi vã từ mấy thuyền khác nên tôi chỉ nói là trong truyện đồng nhân này thôi)
s;Z
Ngoài ý muốn, bạn cùng phòng của cậu cũng đã quay về, đang an vị trên ghế salon màu xanh thẫm trong phòng khách, trong tay là một quyển sách bọc da rắn cứng màu đen, ánh đèn mờ ảo từ trên đỉnh đầu trút xuống, phác họa khuôn mặt điển trai của hắn.
Trước mặt hắn bày ra một chén hồng trà còn tỏa hơi nóng, nghe thấy tiếng động, hắn hững hờ ngẩng đầu lên, con ngươi màu xanh xám nhìn sang, dưới ánh đèn, đẹp đến mê hồn.
Tự dưng Harry cảm thấy giật mình trong lòng, một ký ức bị cậu mạnh mẽ đè xuống đã lâu cơ hồ đang rục rịch nhô ra.
"Cậu về sớm thật, Potter," Draco nhếch khóe miệng, cười như không cười, "Tôi còn cho rằng mình phải đợi thêm một lúc nữa."
"Cậu ở đây...chờ tôi, tại sao?" Harry cảm thấy bản thân có chút không thích ứng được.
"Đến tràng quyết đấu không?" Draco hời hợt hỏi.
Đến tràng quyết đấu? Harry cảm thấy hơi khó hiểu, nếu là kiếp trước, việc này rất bình thường, nhưng hiện tại, tốt xấu gì họ cũng đang ở cùng một nhà, hơn nữa cậu tự hỏi, hình như mình không có trêu chọc hắn a.
"Không phải chính thức, luyện tay nghề một chút thôi," như nhìn thấu Harry đang nghĩ gì, Draco nói, đôi mắt đẹp đẽ kia vẫn vững vàng khóa lên mặt cậu, "Bởi vì tôi hơi hiếu kỳ về thực lực của cậu, thần chú hóa đá tăng cường không phải do một học sinh năm nhất bình thường, còn là một người lớn lên trong thế giới Muggle, nên nắm giữ."
Hóa ra là vì vậy, được rồi, coi như tôi sơ sẩy. Harry cảm thấy đầu hơi đau, đây đúng là do cậu không cân nhắc chu toàn, lúc đó bị Peeves đùa giỡn đến đau đầu, nên cậu mới quên mất dùng thần chú này không hợp với thân phận tiểu quỷ năm nhất của mình.
"Nhưng tôi không có hứng thú đến chuyện quyết đấu với cậu," Harry nói, "Tôi cũng không nắm giữ quá nhiều thần chú cao thâm, cái kia chỉ là do tôi vừa vặn học được."
Draco đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, cũng không kiên trì nữa, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ suy tư, nhàn nhạt nói, "Potter, Slytherin là nơi tôn sùng kẻ mạnh, muốn đạt được tôn kính, thì phải cho kẻ khác nhìn thấy sức mạnh của cậu, chứ không phải cứ...cố ý giấu giấu diếm diếm."
Tâm trạng của Harry không khỏi chìm xuống, xem ra chuyện lúc mình ở trên lớp cố ý biến que diêm trở lại hình dáng ban đầu đã bị hắn nhìn thấy, nhưng cậu lại nhanh chóng nở nụ cười, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ tóc bạch kim đàng hoàng trịnh trọng trước mắt này rất thú vị. Loại nhắc nhở lòng vòng quanh co này, cũng thật là....
Draco nhíu nhíu mày, không hiểu cái tên trước mặt này đang cười cái gì. Cũng không biết tại sao, trong lòng hắn không tự chủ được khẽ động, cảm thấy nụ cười kia tựa hồ đặc biệt đẹp đẽ.
Hai người cũng không ở lại phòng khách quá lâu, mỗi người nhanh chóng trở về phòng của mình.
Harry nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có. Mảnh ký ức vừa mới nhớ lại kia cứ cố chấp hoành hành trong đầu cậu.
Hẳn đó là một buổi tối nào đó năm thứ tư, cậu không ngủ được, khoác áo choàng tàng hình đi dạo lung tung, không biết làm sao lại đi tới Tháp Thiên Văn. Mà ở đó, đã có sẵn một người.
Là Draco Malfoy, một mình, ngồi lẳng lặng ở đó, chỉ có gió xẹt qua người hắn, làm tung bay những sợi tóc màu vàng bạc óng ánh.
Hẳn là cậu nên rời đi, nhưng có thể ngày đó dây thần kinh nào đó của cậu bị chập nên mới bỏ áo choàng tàng hình ra, ngu ngơ hỏi, "Cậu đang làm gì ở đây thế, Malfoy?"
Cậu ta ở chỗ này thì mắc mớ gì đến mày, Harry không nhịn được tự phỉ nhổ bản thân, nhưng lời đã chạy ra khỏi miệng, muốn thu cũng không được.
Draco Malfoy chậm rãi xoay người lại, kỳ lạ ở chỗ, bên trong cặp mắt màu xám kia không có đề phòng hay trào phúng như bình thường, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có, hắn chỉ miễn cưỡng nhấc môi, "Vậy còn cậu, tới đây làm cái gì, Potter?"
Thật giống như ngoại trừ lý do trộm đi dạo đêm còn có thể có đáp án gì khác vậy.
Harry không lên tiếng, Draco cũng không để ý, hắn chỉ dịch sang một bên, như là đang chừa chỗ cho Harry ngồi.
Sau đó, trong vòng một ngày, dây thần kinh của Harry lại bị chập lần thứ hai, cậu thật sự ngồi xuống cạnh hắn.
Ôi trời ạ, Malfoy sẽ không đẩy mình xuống từ chỗ này đi.... Harry nghĩ đến chuyện không đâu, cảm thấy bản thân có khả năng phải tìm đến bà Pomfrey(1) kiểm tra một tí vào ngày mai.
Mà hiển nhiên Malfoy không làm cái gì cả, hai người cứ như vậy ngồi nguyên đêm, phảng phất như bị mất trí nhớ tạm thời, quên mất thế nào là kẻ thù không đội trời chung, hòa bình thân thiện như hiểu nhau đã lâu.
Kỳ thực nếu lúc trước tên này thay đổi phương thức chào hỏi với mình, cậu không chắc mình có theo hắn vào nhà Slytherin hay không nữa, Harry nghĩ, hơi nghiêng đầu liếc qua, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm thon gầy và sống mũi cao của người kia.
Sau đó, Harry không biết sao lại ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn cách tiết học đầu tiên không tới nửa tiếng. Malfoy đã đi tự lúc nào, mà trên người cậu được che kín bằng một cái áo choàng màu đen, dưới đáy có một hoa văn nhỏ nhỏ, là huy hiệu nhà Malfoy.
Điên mất rồi, Harry nằm trên giường, không tự chủ có chút muốn cười nhưng lại có chút khổ sở vi diệu(2), bởi vì chuyện này cũng chỉ có mình cậu nhớ, bây giờ cậu đã trở lại năm mười một tuổi, tất cả những chuyện này còn chưa kịp xảy ra, ngay cả người trong cuộc còn lại cũng...chẳng biết chuyện này.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với đôi mắt của Malfoy vậy, Harry nhíu nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra, con mắt màu xám xanh của hắn tự lúc nào đã biến thành màu xám bạc.
(Editor:
(1) Y tá Poppy Pomfrey là một nhân viên tại bệnh viện của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Bà xuất hiện lần đầu tiên trong "Harry Potter và hòn đá phù thủy". Trong loạt phim phỏng theo bộ truyện này, diễn viên Gemma Jones thủ vai y tá Poppy Pomfrey. Khác với truyện, trong phần đầu tiên của loạt phim không có vai diễn của bà mà phải đến phần hai, Harry Potter và phòng chứa bí mật, vai diễn của bà mới xuất hiện.
(2) Vi diệu theo nghĩa hán việt và hán ngữ. Theo nghĩa hán Việt thì: Vi ở đây nghĩa là nhỏ bé, tinh sảo, chi tiết, nhỏ nhẹ hoặc có thể dùng 2 từ tinh vi để diễn tả.. Diệu ở đây được hiểu là thần kỳ và tuyệt vời, tuyệt diệu, kỳ diệu. Còn Vi Diệu trong hán ngữ: Để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ 1 tình huống, cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu... lúc ấy người ta hay thốt lên "Thật là vi diệu..." (cái chữ vi nâng giọng cao lên chút). Nghĩa từ Vi diệu theo dân mạng và các MC truyền hình hay dùng: "Vi diệu có nghĩa là" một hành động, một sự việc được thực hiện "Tinh vi một cách kì diệu".
Xem ra Draco trong truyện này đã thầm yêu Harry từ lâu rồi. Thật ra ngay cả trong nguyên tác của J.K tôi cũng nghĩ Draco thầm mến Harry nhưng vì tránh cuộc cãi vã từ mấy thuyền khác nên tôi chỉ nói là trong truyện đồng nhân này thôi)
s;Z
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook