Mật Hôn
-
Chương 90: Cẩu độc thân thì không có nhân quyền
Nghe ra anh đang buồn bực, Nguyễn Ngưng có chút dở khóc dở cười.
Cô xoay người, duỗi tay ôm bờ vai của anh, ý cười không ngớt mà nhìn anh, nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là chúng ta còn chưa có công khai, bị người của tổ tiết mục thấy được thì không tốt đâu.”
Cô cười đến mi mắt cong cong, thanh âm cũng dịu dàng, Phó Minh Viễn nghe thấy trong lòng liền nhộn nhạo.
“Thấy thì thấy.” Anh cúi người hôn lên môi cô, “Bây giờ toàn thế giới đều biết anh thích em, cũng đến lúc cho anh một danh phận rồi.”
Mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, mềm mại nói: “Thật ra… Có thể trực tiếp công khai, không cần tốn công như vậy…”
Phó Minh Viễn lại lắc đầu, khom lưng bế cô lên, đi vào trong phòng, hai người cùng nhau nằm trên giường lớn của khách sạn.
Nguyễn Ngưng ghé vào trong ngực anh, tay nhỏ nắm cúc áo anh.
Tuy rằng không rõ vì sao anh kiên trì như vậy, nhưng kỳ thật, cảm giác được anh theo đuổi… rất tốt đẹp.
Cô cười hì hì, nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, cẩn thận mà đoan trang trước mắt.
Ai nha, anh Minh Viễn của cô, sao có thể đẹp như vậy chứ?
Cuối cùng nhịn không được, ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Khóe môi Phó Minh Viễn cũng cong lên lên, đè cái ót của cô lại, xoay người đè cô ở dưới thân, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa lưu luyến, mang theo sự ngọt ngào và ấm áp.
Chờ đến khi hai người tách ra, hơi thở cả hai đều có chút rối loạn.
Phó Minh Viễn vuố t ve gương mặt ửng đỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Giờ thì sao? Muốn ngủ tiếp không?”
Hiện tại là 5 giờ chiều, chắc rạng sáng 12 giờ ngày mai mới về nước, bọn họ vừa mới tham gia tiết mục, chương trình thực tế ngày mai mới chính thức khởi quay.
Nguyễn Ngưng ôm eo anh, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực anh, đôi mắt khép hờ nói: “Vẫn còn thời gian…”
Giọng cô mềm mại, mang theo một chút ý làm nũng.
Phó Minh Viễn liền ôm cô sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nói: “Vậy thì ngủ đi, anh ở cạnh em.”
Nguyễn Ngưng thỏa mãn cọ vào ngực anh, nghĩ đến cái gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh ở lại đây nhìn em ngủ sao?”
“Ừ, còn gặp ác mộng không?” Phó Minh Viễn hôn lên trán cô.
Anh nói thế, hẳn là nghĩ cô xem phim kinh dị xong nên không dám ngủ.
Nghĩ đến đêm đó cô tự mình chủ động, mặt Nguyễn Ngưng hơi đỏ lên.
Cô lại lần nữa vùi đầu, ôm eo anh, ngọt ngào nói: “Có anh ở đây, sẽ không gặp.”
Thanh âm của cô mềm mại ôn nhu, tràn đầy vui sướng cùng ỷ lại, khiến tim Phó Minh Viễn ngứa ngáy.
“Ngoan, ngủ đi.” Anh lại hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
Chờ đến khi cô ngủ, anh cũng nhắm mắt lại.
Buổi tối, Kỳ Kỳ đến tìm Nguyễn Ngưng đi ăn cơm, khi nhìn thấy người mở cửa là Phó Minh Viễn, tâm tình không khỏi phức tạp.
Thân là trợ lý của Nguyễn Ngưng, khi làm việc khó tránh khỏi việc đụng mặt Phó Minh Viễn, sau đó là chuỗi ngày bi kịch bị bắt ăn cẩu lương……
Ví dụ như, hiện tại.
Phó Minh Viễn mời cô vào cửa, bảo cô chờ ở phòng khách, sau đó anh đi vào phòng ngủ chính.
Cửa không đóng cho nên Kỳ Kỳ nghe được tiếng nói chuyện trong phòng.
“Ngưng Ngưng, rời giường đi ăn cơm.”
Là tiếng của Phó ảnh đế, dịu dàng giống như một chiếc lông vũ, cùng với bộ dáng lãnh đạm khi gặp cô vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
Cô gái mơ màng tỉnh, cất tiếng.
Thanh âm mềm mại, giống như tiếng mèo kêu, Kỳ Kỳ là con gái mà khi nghe được cũng nhịn không được mà mềm lòng.
Hình như cô gái trở người, lại tiếp tục ngủ, tiếng của người đàn ông lại lần nữa vang lên, “Ăn cơm xong lại về ngủ, nhé?”
Anh kiên nhẫn dụ dỗ, ôn nhu tinh tế như vậy, hoàn toàn là đặt cô gái trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Kỳ Kỳ bịt kín miệng, sợ mình nhịn không được phát ra một tiếng cẩu kêu.
Ban đầu cô cảm thấy Phó Minh Viễn tốt xấu cũng là một người kín tiếng trong giới, lớn tuổi hơn Ngưng Ngưng nhiều như vậy, chắc chắn không phải là một cặp.
May mắn lúc trước cô không lắm miệng, bằng không hiện tại mỗi ngày đều sẽ bị vả mặt.
Chờ đến khi Nguyễn Ngưng thay xong quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Kỳ Kỳ đang chờ ở phòng khách, trên mặt không khỏi đỏ lên, quay đầu nhìn Phó Minh Viễn, lẩm bẩm nói: “Anh Minh Viễn, sao anh không nói cho em biết Kỳ Kỳ đang chờ? Như vậy em sẽ không nán lại trên giường…”
Phó Minh Viễn nhún vai, nhìn quai hàm cô phình phình, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo má cô.
“Bởi vì rất đáng yêu.” Anh nhẹ giọng nói.
“Ơ?”
“Bộ dáng lúc em ngủ nướng, rất đáng yêu.” Anh hơi mỉm cười, nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng mổ lên môi cô một cái.
Kỳ Kỳ ở một bên: “……”
Cẩu độc thân thì không có nhân quyền phải không? Gâu!
Nguyễn Ngưng trừng mắt nhìn Phó Minh Viễn, che môi, nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vội vàng cúi đầu, giả vờ bận rộn xem điện thoại.
Thấy cô ấy không nhìn bên này, Nguyễn Ngưng thu lại sự tức giận, đỏ mặt nhẹ nhàng đấm lên người anh, bảo anh thu liễm một chút.
Phó Minh Viễn nhún vai, biết cô da mặt mỏng, cũng không chọc cô nữa.
Bọn họ gọi Bạch Nham cùng xuống dưới lầu ăn cơm, sau khi ăn xong lại cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Ở nước ngoài có chỗ tốt đó là không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra. Đi trên đường cái, cho dù không mang khẩu trang hay kính râm thì cũng không sợ sẽ bị vây xem.
Gần tới Giáng Sinh, trên đường phố rất náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng đang hoạt động.
Bọn họ đi dạo qua từng quán, Nguyễn Ngưng mua cho người nhà mỗi người một cái vòng tay, bao gồm cả Phó Tư Vân và Ứng Mạn Nhu.
Bạch Nham và Kỳ Kỳ giúp bọn họ đem đồ vật về khách sạn trước, mà Nguyễn Ngưng kéo tay Phó Minh Viễn cùng nhau chậm rì rì trở về.
“Anh nói xem, anh cả và chị dâu có thích quà của em không?” Nguyễn Ngưng hỏi.
“Có.” Phó Minh Viễn xoa đầu cô, “Bọn họ rất thích em.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì, chỉ là đi thêm một đoạn, bước chân cô dần dần chậm lại.
Thấy cô buông lỏng tay mình, đứng lại, Phó Minh Viễn không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Đêm ở nước ngoài, dù tuyết chưa rơi nhưng không ấm áp chút nào
Cô gái bọc kín mít, lại không thấy mập mạp, ngược lại từ đầu đến chân lộ ra vẻ mong manh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía góc phố, mũ lông xù màu trắng, quả cầu nhung ở trên mũ rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư.
Phó Minh Viễn nhìn theo tầm mắt cô, liền thấy bên cạnh tủ kính ở góc đường có một cô bé tóc vàng mắt xanh đứng ở đó, bộ dáng khoảng tầm bốn năm tuổi.
Vành mắt cô bé hồng hồng, buồn bã dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Phó Minh Viễn nhíu mày, đi đến bên cạnh Nguyễn Ngưng, hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng đi qua.
Cô bé thấy bọn họ tới gần, có chút sợ hãi mà lui về phía sau, khi nhìn thấy Phó Minh Viễn, ánh mắt màu lam càng thêm sợ hãi.
Phó Minh Viễn dừng một chút, đành phải đứng tại chỗ.
“Tiểu thiên sứ, sao em lại ở chỗ này? Ba mẹ em đâu?” Nguyễn Ngưng ngồi xổm trước mặt cô bé, giữ chặt tay cô bé, ôn nhu hỏi.
Cô dịu dàng nói bằng tiếng Pháp một cách lưu loát, làm cô bé buông lỏng cảnh giác.
Cô bé hít mũi, đáng thương nói: "Không thấy mẹ đâu…”
Nhìn cô bé thế này, hẳn là đi lạc.
“Chị mang em đi tìm mẹ được không?” Nguyễn Ngưng lấy khăn tay ra, giúp cô bé lau khô nước mắt trên mặt.
Cô bé gật đầu, “Cảm ơn chị.”
Nguyễn Ngưng nhìn cô bé hơi hơi mỉm cười, sau đó đứng lên, vươn tay ra.
Cô bé nhìn cô cười, chậm rãi vươn tay nhỏ ra đặt vào trong lòng tay của cô.
Nguyễn Ngưng nắm bàn tay nhỏ, không khỏi vui mừng cười.
Ánh sáng đèn đường nhu hòa, góc đường đêm mùa đông rất lạnh của nước Pháp, vì một màn này mà trở nên ấm áp, đẹp đẽ.
Phó Minh Viễn ở một bên nhìn hai người, bỗng nhiên lấy điện thoại ra, tách một tiếng, đem một màn này lưu lại.
Sau khi đi nhiều chỗ hỏi thăm, bọn họ gặp mẹ đứa trẻ ở quầy của một cửa hàng.
Người mẹ kia rất sợ hãi, bà theo tiếng phát thanh tìm tới, vừa thấy con gái liền ôm chặt lấy cô bé, kích động đến rớt nước mắt.
Cuối cùng, bà giữ chặt tay Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn, liên tục nói lời cảm ơn, còn muốn mời bọn họ về nhà làm khách.
Ngày hôm sau còn có việc, Nguyễn Ngưng cùng Phó Minh Viễn từ chối ý tốt của bà.
“Về sau không được chạy loạn nhé.” Nguyễn Ngưng nhìn cô bé tóc vàng mắt xanh, cảm giác bé gái này rất giống búp bê Barbie, đặc biệt đáng yêu.
Cô bé tóc vàng ngoan ngoãn gật đầu, khi vẫy tay tạm biệt, còn chủ động ôm lấy cổ Nguyễn Ngưng, ở trên mặt cô hôn một cái.
Còn với Phó Minh Viễn, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó thẹn thùng mà trốn vào trong lòng mẹ.
Ra khỏi cửa hàng, bước chân của Nguyễn Ngưng vô cùng nhẹ nhàng.
Cô che lại khuôn mặt bị hôn, cười khanh khách, hình như rất là thích thú.
Nhìn cô cười ngốc như vậy, Phó Minh Viễn mím môi, bỗng nhiên có chút không vui.
“Có như vậy mà vui vẻ đến thế sao?” Anh hỏi.
“Vâng!” Nguyễn Ngưng dùng sức gật đầu, “Bé Roland thật đáng yêu, còn ngoan như vậy, aaaa, cô bé vừa mới hôn em đấy!”
Cô bừng bừng hứng thú nói, trong mắt tỏa sáng, vui đến mức sắp bay lên.
Phó Minh Viễn nhấp môi, nhẹ "ồ" một tiếng, giữ chặt tay cô hướng về phía khách sạn.
Nguyễn Ngưng còn mãi đang suy nghĩ về cô bé Roland đáng yêu, thẳng đến lúc trở lại phòng khách sạn, cũng chưa phát hiện Phó tiên sinh rất khác thường.
Thấy cô bật nhạc thiếu nhi, cầm quần áo đi vào phòng tắm, Phó Minh Viễn đen mặt.
Anh ngồi bên mép giường, mày nhíu chặt, rơi vào trầm tư.
Ban đầu anh muốn thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại xem ra, con cái… vẫn nên có muộn một chút. Bằng không anh rất hoài nghi, đến lúc đó địa vị của anh ở trong nhà, có phải sẽ giảm xuống hay không?
Không, tuyệt đối không được.
Phó tiên sinh âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải làm tốt biện pháp phòng tránh.
Mà Nguyễn Ngưng, cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần đối với tiểu loli đáng yêu thì không có sức chống cự mà thôi.
Lúc cô từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy Phó Minh Viễn còn ở trong phòng cô, không khỏi hỏi: “Anh Minh Viễn, đêm nay anh muốn ở lại đây à?”
Phó Minh Viễn lại mím môi lần nữa, “Không được sao?”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, “Không phải… không được, mà là đồ dùng của anh không ở đây, hơn nữa sáng sớm ngày mai có khả năng tổ tiết mục sẽ tới đây quay…”
“Anh sẽ bảo Bạch Nham mang vật dụng qua đây.”
Thấy thái độ anh kiên quyết, Nguyễn Ngưng đành phải gật đầu: “Dạ…… Được.”
Phó Minh Viễn nhìn cô, vừa mới tắm rửa xong, cả người cô được bao phủ bởi một tầng hơi nước, gương mặt hồng hồng, mỹ lệ mê người.
Anh nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến trước mặt cô, nâng khuôn mặt của cô lên hôn mãnh liệt.
Nguyễn Ngưng không rõ nguyên do, chỉ có thể ngửa đầu, ngơ ngác mặc anh hôn.
Rốt cuộc đến khi trên mặt cô đầy dấu hôn, Phó Minh Viễn mới buông cô ra, cảm thấy mỹ mãn đi gọi điện thoại cho Bạch Nham.
Nhìn bộ dáng và tâm tình có chút sung sướng của anh, Nguyễn Ngưng nghiêng đầu.
Thật sự nghĩ không ra nguyên nhân, cô không để ý đến anh nữa, sấy khô tóc rồi bò lên trên giường.
Vì sợ bị phát hiện, sau khi Bạch Nham nhận được điện thoại, liền đưa vật dụng của Phó Minh Viễn giao cho Kỳ Kỳ, nhờ Kỳ Kỳ hỗ trợ chuyển đi.
Lúc Phó Minh Viễn rửa mặt xong, Nguyễn Ngưng đã mơ mơ màng màng ngủ.
Anh mới vừa đi đến mép giường, điện thoại trên đầu giường rung lên, là tin nhắn WeChat Văn Triết gửi đến
Anh nhìn lướt qua, đại khái là có người chụp được ảnh anh và Nguyễn Ngưng, bị người ta đăng ở diễn đàn trong nước, hiện tại còn lên hot search.
Cô xoay người, duỗi tay ôm bờ vai của anh, ý cười không ngớt mà nhìn anh, nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là chúng ta còn chưa có công khai, bị người của tổ tiết mục thấy được thì không tốt đâu.”
Cô cười đến mi mắt cong cong, thanh âm cũng dịu dàng, Phó Minh Viễn nghe thấy trong lòng liền nhộn nhạo.
“Thấy thì thấy.” Anh cúi người hôn lên môi cô, “Bây giờ toàn thế giới đều biết anh thích em, cũng đến lúc cho anh một danh phận rồi.”
Mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, mềm mại nói: “Thật ra… Có thể trực tiếp công khai, không cần tốn công như vậy…”
Phó Minh Viễn lại lắc đầu, khom lưng bế cô lên, đi vào trong phòng, hai người cùng nhau nằm trên giường lớn của khách sạn.
Nguyễn Ngưng ghé vào trong ngực anh, tay nhỏ nắm cúc áo anh.
Tuy rằng không rõ vì sao anh kiên trì như vậy, nhưng kỳ thật, cảm giác được anh theo đuổi… rất tốt đẹp.
Cô cười hì hì, nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, cẩn thận mà đoan trang trước mắt.
Ai nha, anh Minh Viễn của cô, sao có thể đẹp như vậy chứ?
Cuối cùng nhịn không được, ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Khóe môi Phó Minh Viễn cũng cong lên lên, đè cái ót của cô lại, xoay người đè cô ở dưới thân, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa lưu luyến, mang theo sự ngọt ngào và ấm áp.
Chờ đến khi hai người tách ra, hơi thở cả hai đều có chút rối loạn.
Phó Minh Viễn vuố t ve gương mặt ửng đỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Giờ thì sao? Muốn ngủ tiếp không?”
Hiện tại là 5 giờ chiều, chắc rạng sáng 12 giờ ngày mai mới về nước, bọn họ vừa mới tham gia tiết mục, chương trình thực tế ngày mai mới chính thức khởi quay.
Nguyễn Ngưng ôm eo anh, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực anh, đôi mắt khép hờ nói: “Vẫn còn thời gian…”
Giọng cô mềm mại, mang theo một chút ý làm nũng.
Phó Minh Viễn liền ôm cô sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nói: “Vậy thì ngủ đi, anh ở cạnh em.”
Nguyễn Ngưng thỏa mãn cọ vào ngực anh, nghĩ đến cái gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh ở lại đây nhìn em ngủ sao?”
“Ừ, còn gặp ác mộng không?” Phó Minh Viễn hôn lên trán cô.
Anh nói thế, hẳn là nghĩ cô xem phim kinh dị xong nên không dám ngủ.
Nghĩ đến đêm đó cô tự mình chủ động, mặt Nguyễn Ngưng hơi đỏ lên.
Cô lại lần nữa vùi đầu, ôm eo anh, ngọt ngào nói: “Có anh ở đây, sẽ không gặp.”
Thanh âm của cô mềm mại ôn nhu, tràn đầy vui sướng cùng ỷ lại, khiến tim Phó Minh Viễn ngứa ngáy.
“Ngoan, ngủ đi.” Anh lại hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
Chờ đến khi cô ngủ, anh cũng nhắm mắt lại.
Buổi tối, Kỳ Kỳ đến tìm Nguyễn Ngưng đi ăn cơm, khi nhìn thấy người mở cửa là Phó Minh Viễn, tâm tình không khỏi phức tạp.
Thân là trợ lý của Nguyễn Ngưng, khi làm việc khó tránh khỏi việc đụng mặt Phó Minh Viễn, sau đó là chuỗi ngày bi kịch bị bắt ăn cẩu lương……
Ví dụ như, hiện tại.
Phó Minh Viễn mời cô vào cửa, bảo cô chờ ở phòng khách, sau đó anh đi vào phòng ngủ chính.
Cửa không đóng cho nên Kỳ Kỳ nghe được tiếng nói chuyện trong phòng.
“Ngưng Ngưng, rời giường đi ăn cơm.”
Là tiếng của Phó ảnh đế, dịu dàng giống như một chiếc lông vũ, cùng với bộ dáng lãnh đạm khi gặp cô vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
Cô gái mơ màng tỉnh, cất tiếng.
Thanh âm mềm mại, giống như tiếng mèo kêu, Kỳ Kỳ là con gái mà khi nghe được cũng nhịn không được mà mềm lòng.
Hình như cô gái trở người, lại tiếp tục ngủ, tiếng của người đàn ông lại lần nữa vang lên, “Ăn cơm xong lại về ngủ, nhé?”
Anh kiên nhẫn dụ dỗ, ôn nhu tinh tế như vậy, hoàn toàn là đặt cô gái trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Kỳ Kỳ bịt kín miệng, sợ mình nhịn không được phát ra một tiếng cẩu kêu.
Ban đầu cô cảm thấy Phó Minh Viễn tốt xấu cũng là một người kín tiếng trong giới, lớn tuổi hơn Ngưng Ngưng nhiều như vậy, chắc chắn không phải là một cặp.
May mắn lúc trước cô không lắm miệng, bằng không hiện tại mỗi ngày đều sẽ bị vả mặt.
Chờ đến khi Nguyễn Ngưng thay xong quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Kỳ Kỳ đang chờ ở phòng khách, trên mặt không khỏi đỏ lên, quay đầu nhìn Phó Minh Viễn, lẩm bẩm nói: “Anh Minh Viễn, sao anh không nói cho em biết Kỳ Kỳ đang chờ? Như vậy em sẽ không nán lại trên giường…”
Phó Minh Viễn nhún vai, nhìn quai hàm cô phình phình, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo má cô.
“Bởi vì rất đáng yêu.” Anh nhẹ giọng nói.
“Ơ?”
“Bộ dáng lúc em ngủ nướng, rất đáng yêu.” Anh hơi mỉm cười, nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng mổ lên môi cô một cái.
Kỳ Kỳ ở một bên: “……”
Cẩu độc thân thì không có nhân quyền phải không? Gâu!
Nguyễn Ngưng trừng mắt nhìn Phó Minh Viễn, che môi, nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vội vàng cúi đầu, giả vờ bận rộn xem điện thoại.
Thấy cô ấy không nhìn bên này, Nguyễn Ngưng thu lại sự tức giận, đỏ mặt nhẹ nhàng đấm lên người anh, bảo anh thu liễm một chút.
Phó Minh Viễn nhún vai, biết cô da mặt mỏng, cũng không chọc cô nữa.
Bọn họ gọi Bạch Nham cùng xuống dưới lầu ăn cơm, sau khi ăn xong lại cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Ở nước ngoài có chỗ tốt đó là không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra. Đi trên đường cái, cho dù không mang khẩu trang hay kính râm thì cũng không sợ sẽ bị vây xem.
Gần tới Giáng Sinh, trên đường phố rất náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng đang hoạt động.
Bọn họ đi dạo qua từng quán, Nguyễn Ngưng mua cho người nhà mỗi người một cái vòng tay, bao gồm cả Phó Tư Vân và Ứng Mạn Nhu.
Bạch Nham và Kỳ Kỳ giúp bọn họ đem đồ vật về khách sạn trước, mà Nguyễn Ngưng kéo tay Phó Minh Viễn cùng nhau chậm rì rì trở về.
“Anh nói xem, anh cả và chị dâu có thích quà của em không?” Nguyễn Ngưng hỏi.
“Có.” Phó Minh Viễn xoa đầu cô, “Bọn họ rất thích em.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì, chỉ là đi thêm một đoạn, bước chân cô dần dần chậm lại.
Thấy cô buông lỏng tay mình, đứng lại, Phó Minh Viễn không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Đêm ở nước ngoài, dù tuyết chưa rơi nhưng không ấm áp chút nào
Cô gái bọc kín mít, lại không thấy mập mạp, ngược lại từ đầu đến chân lộ ra vẻ mong manh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía góc phố, mũ lông xù màu trắng, quả cầu nhung ở trên mũ rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư.
Phó Minh Viễn nhìn theo tầm mắt cô, liền thấy bên cạnh tủ kính ở góc đường có một cô bé tóc vàng mắt xanh đứng ở đó, bộ dáng khoảng tầm bốn năm tuổi.
Vành mắt cô bé hồng hồng, buồn bã dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Phó Minh Viễn nhíu mày, đi đến bên cạnh Nguyễn Ngưng, hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng đi qua.
Cô bé thấy bọn họ tới gần, có chút sợ hãi mà lui về phía sau, khi nhìn thấy Phó Minh Viễn, ánh mắt màu lam càng thêm sợ hãi.
Phó Minh Viễn dừng một chút, đành phải đứng tại chỗ.
“Tiểu thiên sứ, sao em lại ở chỗ này? Ba mẹ em đâu?” Nguyễn Ngưng ngồi xổm trước mặt cô bé, giữ chặt tay cô bé, ôn nhu hỏi.
Cô dịu dàng nói bằng tiếng Pháp một cách lưu loát, làm cô bé buông lỏng cảnh giác.
Cô bé hít mũi, đáng thương nói: "Không thấy mẹ đâu…”
Nhìn cô bé thế này, hẳn là đi lạc.
“Chị mang em đi tìm mẹ được không?” Nguyễn Ngưng lấy khăn tay ra, giúp cô bé lau khô nước mắt trên mặt.
Cô bé gật đầu, “Cảm ơn chị.”
Nguyễn Ngưng nhìn cô bé hơi hơi mỉm cười, sau đó đứng lên, vươn tay ra.
Cô bé nhìn cô cười, chậm rãi vươn tay nhỏ ra đặt vào trong lòng tay của cô.
Nguyễn Ngưng nắm bàn tay nhỏ, không khỏi vui mừng cười.
Ánh sáng đèn đường nhu hòa, góc đường đêm mùa đông rất lạnh của nước Pháp, vì một màn này mà trở nên ấm áp, đẹp đẽ.
Phó Minh Viễn ở một bên nhìn hai người, bỗng nhiên lấy điện thoại ra, tách một tiếng, đem một màn này lưu lại.
Sau khi đi nhiều chỗ hỏi thăm, bọn họ gặp mẹ đứa trẻ ở quầy của một cửa hàng.
Người mẹ kia rất sợ hãi, bà theo tiếng phát thanh tìm tới, vừa thấy con gái liền ôm chặt lấy cô bé, kích động đến rớt nước mắt.
Cuối cùng, bà giữ chặt tay Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn, liên tục nói lời cảm ơn, còn muốn mời bọn họ về nhà làm khách.
Ngày hôm sau còn có việc, Nguyễn Ngưng cùng Phó Minh Viễn từ chối ý tốt của bà.
“Về sau không được chạy loạn nhé.” Nguyễn Ngưng nhìn cô bé tóc vàng mắt xanh, cảm giác bé gái này rất giống búp bê Barbie, đặc biệt đáng yêu.
Cô bé tóc vàng ngoan ngoãn gật đầu, khi vẫy tay tạm biệt, còn chủ động ôm lấy cổ Nguyễn Ngưng, ở trên mặt cô hôn một cái.
Còn với Phó Minh Viễn, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó thẹn thùng mà trốn vào trong lòng mẹ.
Ra khỏi cửa hàng, bước chân của Nguyễn Ngưng vô cùng nhẹ nhàng.
Cô che lại khuôn mặt bị hôn, cười khanh khách, hình như rất là thích thú.
Nhìn cô cười ngốc như vậy, Phó Minh Viễn mím môi, bỗng nhiên có chút không vui.
“Có như vậy mà vui vẻ đến thế sao?” Anh hỏi.
“Vâng!” Nguyễn Ngưng dùng sức gật đầu, “Bé Roland thật đáng yêu, còn ngoan như vậy, aaaa, cô bé vừa mới hôn em đấy!”
Cô bừng bừng hứng thú nói, trong mắt tỏa sáng, vui đến mức sắp bay lên.
Phó Minh Viễn nhấp môi, nhẹ "ồ" một tiếng, giữ chặt tay cô hướng về phía khách sạn.
Nguyễn Ngưng còn mãi đang suy nghĩ về cô bé Roland đáng yêu, thẳng đến lúc trở lại phòng khách sạn, cũng chưa phát hiện Phó tiên sinh rất khác thường.
Thấy cô bật nhạc thiếu nhi, cầm quần áo đi vào phòng tắm, Phó Minh Viễn đen mặt.
Anh ngồi bên mép giường, mày nhíu chặt, rơi vào trầm tư.
Ban đầu anh muốn thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại xem ra, con cái… vẫn nên có muộn một chút. Bằng không anh rất hoài nghi, đến lúc đó địa vị của anh ở trong nhà, có phải sẽ giảm xuống hay không?
Không, tuyệt đối không được.
Phó tiên sinh âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải làm tốt biện pháp phòng tránh.
Mà Nguyễn Ngưng, cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần đối với tiểu loli đáng yêu thì không có sức chống cự mà thôi.
Lúc cô từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy Phó Minh Viễn còn ở trong phòng cô, không khỏi hỏi: “Anh Minh Viễn, đêm nay anh muốn ở lại đây à?”
Phó Minh Viễn lại mím môi lần nữa, “Không được sao?”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, “Không phải… không được, mà là đồ dùng của anh không ở đây, hơn nữa sáng sớm ngày mai có khả năng tổ tiết mục sẽ tới đây quay…”
“Anh sẽ bảo Bạch Nham mang vật dụng qua đây.”
Thấy thái độ anh kiên quyết, Nguyễn Ngưng đành phải gật đầu: “Dạ…… Được.”
Phó Minh Viễn nhìn cô, vừa mới tắm rửa xong, cả người cô được bao phủ bởi một tầng hơi nước, gương mặt hồng hồng, mỹ lệ mê người.
Anh nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến trước mặt cô, nâng khuôn mặt của cô lên hôn mãnh liệt.
Nguyễn Ngưng không rõ nguyên do, chỉ có thể ngửa đầu, ngơ ngác mặc anh hôn.
Rốt cuộc đến khi trên mặt cô đầy dấu hôn, Phó Minh Viễn mới buông cô ra, cảm thấy mỹ mãn đi gọi điện thoại cho Bạch Nham.
Nhìn bộ dáng và tâm tình có chút sung sướng của anh, Nguyễn Ngưng nghiêng đầu.
Thật sự nghĩ không ra nguyên nhân, cô không để ý đến anh nữa, sấy khô tóc rồi bò lên trên giường.
Vì sợ bị phát hiện, sau khi Bạch Nham nhận được điện thoại, liền đưa vật dụng của Phó Minh Viễn giao cho Kỳ Kỳ, nhờ Kỳ Kỳ hỗ trợ chuyển đi.
Lúc Phó Minh Viễn rửa mặt xong, Nguyễn Ngưng đã mơ mơ màng màng ngủ.
Anh mới vừa đi đến mép giường, điện thoại trên đầu giường rung lên, là tin nhắn WeChat Văn Triết gửi đến
Anh nhìn lướt qua, đại khái là có người chụp được ảnh anh và Nguyễn Ngưng, bị người ta đăng ở diễn đàn trong nước, hiện tại còn lên hot search.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook