Mật Hôn
-
Chương 88: Lợi ích của việc xem phim hài...cốt
TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim.
Phó Minh Viễn ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa, hai mắt tuy nhìn màn hình TV nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút thất thần.
Trong ngực anh là một cô gái chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi, tay nhỏ đang ôm lấy eo anh, còn đầu dựa vào vai anh.
Cô khép hờ mắt, lông mi hình quạt thật dài cụp xuống, hô hấp nhè nhẹ, ngủ ngon lành.
Cái tai mèo mềm mại cài trên tóc cô, đáng yêu khiến người ta muốn đưa tay ra sờ. Mà bởi vì cách ăn mặc của cô nên phần hồn nhiên này lại nhiễm thêm vài phần mị hoặc, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Yết hầu Phó Minh Viễn khẽ nhúc nhích, tâm tư căn bản không đặt vào bộ phim trên TV.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt v.e mái tóc của cô, lại khẽ vuốt đôi tai mèo mềm mại kia.
Anh nhớ rõ cửa hàng kia, hình như còn có bán tai thỏ, lần sau sẽ…
Trong khi anh mải miên man suy nghĩ, cô gái nằm trong ngực anh bỗng nhiên cử động.
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, dùng mu bàn tay xoa mắt.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như tiếng đàn cello vang lên ở bên tai.
Nguyễn Ngưng nhỏ giọng lên tiếng, sau đó híp mắt làm nũng nói: “Ông xã, em khát, muốn uống nước.”
Giọng nói cô mơ mơ màng màng, mang theo sự mềm mại không nói nên lời, hiển nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lòng Phó Minh Viễn rung động, ôm cô, hôn lên khoé mắt cô, thấp giọng dịu dàng nói: “Được, em chờ một chút.”
Trong ấm không có nước, anh đành phải buông cô ra, lấy thảm lông ở trên bàn cột vào eo, che khuất nửa người dưới, đến phòng bếp lấy nước.
Nguyễn Ngưng dựa vào sô pha, nhìn phần lưng gợi cảm rắn chắc của anh, ý thức mê mang mới chậm rãi thanh tỉnh lại, cũng nhớ tới ký ức trước khi ngủ.
Phó tiên sinh mặc một thân âu phục, ánh mắt hơi trầm nhìn cô, sau đó dùng sức kéo cà vạt ra, rõ ràng là một người đứng đắn cấm dục như vậy, thế mà trong khoảnh khắc kia lại mang theo sự cuồng dã và gợi cảm không nói nên lời.
Cô nhịn không được mà gọi anh một tiếng, ngay lập tức bị lấp kín miệng.
Sau đó anh đè cô ở trên bàn cơm, hết sức vui sướng mà…
Cuối cùng cô thật sự quá mệt mỏi, trong lúc anh vẫn muốn tiếp tục, bảo muốn xem phim, kết quả chờ đến khi anh ôm cô đến sô pha thì cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nguyễn Ngưng che mặt, cảm giác khuôn mặt nóng rực, đặc biệt là lúc ngồi xuống thảm, Kẹo bông gòn lại nghiêng đầu nhìn cô.
Con mèo nhỏ màu vàng, đôi mắt màu hổ phách mở to, nhìn qua trông rất ngốc, đáng yêu, ngây thơ.
Nhớ lại vừa rồi hai người làm gì cũng đều bị tên nhóc này nhìn, mặt Nguyễn Ngưng càng nóng, không khỏi cuộn tròn hai chân, đem khuôn mặt nhỏ chôn ở đầu gối.
Một lát sau, liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó sô pha liền lún xuống.
Cô trộm ngẩng đầu, đưa mắt qua, lập tức đối diện với tầm mắt của anh.
Đôi mắt thâm thúy, dịu dàng như vậy nhìn cô chăm chú, khiến cô không cẩn thận bị cuốn vào trong đó.
Cô nhìn anh, ánh mắt toát ra vài phần si mê.
Phó Minh Viễn hơi cong môi, không đưa ly nước cho cô mà chính mình uống một ngụm, sau đó chậm rãi tới gần cô.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh tới gần cô, cảm nhận được môi anh chạm nhẹ vào cô.
Ánh mắt của anh mê ly lưu luyến, nhiễm sắc thái mê người.
Dưới sự dụ hoặc của anh, Nguyễn Ngưng không tự giác mà mở miệng ra, duỗi tay ôm lấy bờ vai của anh, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi anh, cuối cùng thâm nhập vào trong miệng anh…
Hai người thân mật hôn nhau, qua một lúc lâu mới tách ra.
Nguyễn Ngưng hơi th ở dốc, bờ môi ẩm ướt.
“Anh Minh Viễn…” Cô nhìn Phó Minh Viễn, mềm mại gọi.
Phó Minh Viễn cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng cuồn cuộn gợn sóng.
Tiểu nha đầu mang tai mèo hồng nhạt, ngoan ngoãn thuần khiết lộ ra một tia dụ hoặc, khiến anh không cầm giữ được.
Chỉ là khi nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh vẫn nhịn xuống.
Anh duỗi tay nhéo chóp mũi cô, nhẹ nhàng cười, “Tiểu yêu tinh, uống nước đi.”
Anh đưa ly nước cho cô.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm ly lên.
Cô nhẹ nhàng uống một miếng, lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay sờ lên đầu.
Đôi tai mèo kia còn ở trên đầu cô, cho nên vừa rồi Minh Viễn có ý này sao?
Cô lại uống thêm mấy ngụm nước, sau đó đặt chân lên bàn trà, lấy thứ trên đầu xuống.
“Anh Minh Viễn, vừa nãy anh nói cái này không phải anh mua?”
Lưng Phó Minh Viễn cứng đờ, anh dừng một chút nói: “Ừ, cái này Văn Triết gửi tới.”
“Văn tiên sinh?” Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, rõ ràng có chút nghi hoặc.
Phó Minh Viễn tiếp tục giả vờ, "Ừ, anh ấy nói có người tặng một số món đồ nên mang đến cho em chơi.”
“Vậy sao.” Nguyễn Ngưng nhìn chằm chằm tai mèo, vẫn cảm giác có chút gì đó kỳ quái.
“Thích sao?” Phó Minh Viễn hỏi.
Nguyễn Ngưng gật gật đầu, cười ngọt ngào, “Ừ, rất đáng yêu.”
“Em thích thì tốt.” Phó Minh Viễn gật đầu, nói sang chuyện khác, “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì nào?”
Anh nhắc tới chuyện này, Nguyễn Ngưng mới cảm giác đói.
Cô kể tên vài món ăn, Phó Minh Viễn đồng ý, sau đó ôm cô lên lầu vào phòng tắm.
Hai người cùng nhau tắm rửa một chút.
Khiến Nguyễn Ngưng cảm thấy ngoài ý muốn chính là lúc tắm rửa Phó tiên sinh không chơi xấu.
Mặc dù cô có thể nhìn ra anh đang ngo ngoe rục rịch, nhưng cũng không biết là vì cái gì mà anh lại không giở trò với cô.
Ăn cơm xong, thấy thời gian còn sớm, Nguyễn Ngưng liền đề nghị xem phim kinh dị.
Thật ra cô vốn rất muốn xem loại phim này, nhưng cô không thích đi ra rạp chiếu phim, ở nhà một mình lại không dám xem.
Hiện tại không chỉ có một mình, cô liền muốn xem thử.
Nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của cô, Phó Minh Viễn cũng không muốn làm cô mất hứng, anh chọn một bộ phim ít đáng sợ một chút.
Dù vậy, sau khi phim bắt đầu, tiểu nha đầu này vẫn sợ tới mức liên tục thét chói tai, trốn vào trong ngực anh.
“Đều là giả, không cần sợ.”
Phó Minh Viễn vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng dỗ dành nói.
“Hu hu, thật là khủng khiếp…”
"Vậy không xem nữa nhé?”
“Không, em muốn xem.”
Rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được muốn xem, bộ dáng như vậy khiến Phó Minh Viễn có chút buồn cười.
Cuối cùng cũng xem xong phim, thời điểm hai người rửa mặt xong nằm ở trên giường ngủ, tiểu nha đầu này cứ lăn qua lại, lăn mãi không dừng.
Phó Minh Viễn bất đắc dĩ mở to mắt, ôm cô vào ngực thật chặt.
“Đừng sợ, anh ở đây mà.”
“Anh Minh Viễn, làm sao bây giờ?” Cô ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt vô cùng đáng thương, “Em mà nhắm mắt thì trong đầu lại xuất hiện một con quỷ.”
Phó Minh Viễn không khỏi bật cười, sợ như vậy mà vừa nãy còn xem đến hăng say.
Anh xoa đầu cô, nói: “Có anh bảo vệ em, cho dù quỷ có tới cũng không cần sợ."
Giọng nói của anh trầm thấp lại dịu dàng, khiến cho người ta có một loại cảm giác an tâm không thể miêu tả được.
Nguyễn Ngưng gật đầu, vươn tay ôm chặt lấy anh, sau đó nhắm mắt lại.
Phó Minh Viễn nhìn cô một lát, một lúc sau, anh cho rằng cô đã ngủ, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì lại thấy cô mở mắt ra.
Đôi mắt cô ở dưới ánh trăng, hơi tỏa sáng.
Sau đó thừa dịp anh trố mắt, cô vươn tay đẩy anh ra, sau đó xoay người ngồi ở trên người anh.
“Ngưng Ngưng?” Phó Minh Viễn nghi hoặc.
Nguyễn Ngưng cắn môi, trải qua một phen giãy giụa tâm lý, cô vẫn đỏ mặt, nhưng ánh mắt kiên định nói với anh: "Ông xã chúng ta làm đi!”
Sau đó nhân lúc Phó Minh Viễn chưa phản ứng lại, cô ôm gương mặt anh, cúi đầu hôn xuống.
Phó Minh Viễn phục hồi lại tinh thần, trong lòng có chút buồn cười.
Tiểu nha đầu này, vậy mà lại sợ thành như vậy…
Vốn đang muốn cho cô nghỉ ngơi, nhưng đối mặt với sự chủ động hiếm hoi của cô, anh tất nhiên không có khả năng từ chối.
Vì thế, anh ôm eo cô, xoay người một cái, giành quyền chủ động.
Lại là một đêm triền miên……
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người cùng nhau xuống máy bay, xuất phát tham gia quay tập ba của 《 Chúng ta hẹn hò đi 》.
Tuy rằng chỉ mới chiếu tập hôn nhưng thật ra tập hai đã quay xong, bản thô hình như cũng đã làm hậu kỳ xong.
Nghe nói tập ba sẽ cắt nối biên tập thành hai kỳ, thời gian lồng tiếng sẽ lâu hơn một chút, nhưng mà Nguyễn Ngưng vẫn rất chờ mong.
Thời điểm bọn họ lồng tiếng cho tập hai của《 Chúng ta hẹn hò đi 》, rốt cuộc trong sự chờ đợi của khán giả chương trình cũng chính thức chiếu.
Chủ đề mùa này là, ở chung khi làm việc, nói cách khác chính là —— thăm ban.
Kỳ thật kế hoạch của tiết mục tổ vốn là đi du lịch nước ngoài, nhưng bởi vì lịch trình của Phó Minh Viễn nên đẩy tới tập ba.
Mà tập hai, sau khi trưng cầu ý kiến của Phó ảnh đế, việc thăm ban được thông qua.
Ở tập thứ hai này, tác phong của tổ tiết mục vẫn “tốt đẹp” y như tập một, để Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn xuất hiện ở cuối video.
Chuyện này đương nhiên khiến cho người xem cực kỳ bất mãn, cũng may là thời lượng tập hai so với tập một dài hơn, tạm thời có thể trấn an sự bất bình của các fans.
Hình ảnh mở đầu là một chiếc Minibus dừng ở trước một tòa cao ốc.
Nguyễn Ngưng vẫn như cũ bọc kín mít cả người, từ trên xe đi xuống, nhìn về phía máy quay cười ngọt ngào, đưa tay ra chào.
“Chào mọi người.”
Khuôn mặt nhỏ của cô giấu ở dưới mũ áo lông, tuyết bay đầy trời, chóp mũi bị đông lạnh hơi đỏ lên, vừa thấy liền biết thời tiết lạnh đến nhường nào.
"Ôi ôi, Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu quá!”
“Trời quá lạnh rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhanh vào nhà đi!”
"Tuyết rơi như thế này sẽ rất lạnh, Nhuyễn Nhuyễn mau về nhà sưởi ấm đi! Nhưng mà Nhuyễn Nhuyễn trở về làm gì vậy?”
Đây là lần đầu Nguyễn Ngưng đơn độc đứng trước ống kính.
Theo kế hoạch của chương trình, lúc sau sẽ không có MC tham gia, yêu cầu cô một mình đối diện với ống kính, dẫn dắt chương trình rồi kết thúc.
Cô chà xát tay, rõ ràng có chút khẩn trương, giọng nói cũng mềm mại hơn.
Hôm nay tôi muốn đi thăm ban, cũng chính là đi đến chỗ công tác của Anh… Phó ảnh đế để thăm anh ấy, cho anh ấy một bất ngờ.”
Ba chữ “Anh Minh Viễn” thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng, may là dừng lại kịp thời.
“Chúng ta vào thôi.” Cô nhìn vào camera nói, sau đó xoay người đi vào tòa cao ốc.
“Oaaa, thăm ban! Chờ mong chờ mong!”
“Vừa nãy Nhuyễn Nhuyễn muốn gọi Minh Viễn sao? Sao tôi lại cảm giác như có gì đó là lạ nhỉ?”
"Chắc là do quá khẩn trương? Nhuyễn Nhuyễn chưa thích ứng được với trường hợp này…”
“Oa oa, Vợ chồng mềm mại ngày nào cũng thổ lộ với nhau! Nhuyễn Nhuyễn thật dễ thương, chờ mong vẻ mặt của Viễn ca khi nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn!”
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, Nguyễn Ngưng đi đến một căn phòng.
Phòng không khóa, cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe thấy người bên trong đáp lại liền đẩy cửa đi vào.
Cô khẽ mỉm cười, vừa lấy hết can đảm chuẩn bị lên tiếng, lại nhìn thấy thiết bị trong phòng ghi âm và Phó Minh Viễn đeo tai nghe ngồi đó.
Mà khi nhìn thấy Bùi lão đứng sau khu vực chỉnh âm, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây là…phòng thu âm của đoàn phim《 Thanh Loan 》?
Phó Minh Viễn ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa, hai mắt tuy nhìn màn hình TV nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút thất thần.
Trong ngực anh là một cô gái chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi, tay nhỏ đang ôm lấy eo anh, còn đầu dựa vào vai anh.
Cô khép hờ mắt, lông mi hình quạt thật dài cụp xuống, hô hấp nhè nhẹ, ngủ ngon lành.
Cái tai mèo mềm mại cài trên tóc cô, đáng yêu khiến người ta muốn đưa tay ra sờ. Mà bởi vì cách ăn mặc của cô nên phần hồn nhiên này lại nhiễm thêm vài phần mị hoặc, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Yết hầu Phó Minh Viễn khẽ nhúc nhích, tâm tư căn bản không đặt vào bộ phim trên TV.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt v.e mái tóc của cô, lại khẽ vuốt đôi tai mèo mềm mại kia.
Anh nhớ rõ cửa hàng kia, hình như còn có bán tai thỏ, lần sau sẽ…
Trong khi anh mải miên man suy nghĩ, cô gái nằm trong ngực anh bỗng nhiên cử động.
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, dùng mu bàn tay xoa mắt.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như tiếng đàn cello vang lên ở bên tai.
Nguyễn Ngưng nhỏ giọng lên tiếng, sau đó híp mắt làm nũng nói: “Ông xã, em khát, muốn uống nước.”
Giọng nói cô mơ mơ màng màng, mang theo sự mềm mại không nói nên lời, hiển nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lòng Phó Minh Viễn rung động, ôm cô, hôn lên khoé mắt cô, thấp giọng dịu dàng nói: “Được, em chờ một chút.”
Trong ấm không có nước, anh đành phải buông cô ra, lấy thảm lông ở trên bàn cột vào eo, che khuất nửa người dưới, đến phòng bếp lấy nước.
Nguyễn Ngưng dựa vào sô pha, nhìn phần lưng gợi cảm rắn chắc của anh, ý thức mê mang mới chậm rãi thanh tỉnh lại, cũng nhớ tới ký ức trước khi ngủ.
Phó tiên sinh mặc một thân âu phục, ánh mắt hơi trầm nhìn cô, sau đó dùng sức kéo cà vạt ra, rõ ràng là một người đứng đắn cấm dục như vậy, thế mà trong khoảnh khắc kia lại mang theo sự cuồng dã và gợi cảm không nói nên lời.
Cô nhịn không được mà gọi anh một tiếng, ngay lập tức bị lấp kín miệng.
Sau đó anh đè cô ở trên bàn cơm, hết sức vui sướng mà…
Cuối cùng cô thật sự quá mệt mỏi, trong lúc anh vẫn muốn tiếp tục, bảo muốn xem phim, kết quả chờ đến khi anh ôm cô đến sô pha thì cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nguyễn Ngưng che mặt, cảm giác khuôn mặt nóng rực, đặc biệt là lúc ngồi xuống thảm, Kẹo bông gòn lại nghiêng đầu nhìn cô.
Con mèo nhỏ màu vàng, đôi mắt màu hổ phách mở to, nhìn qua trông rất ngốc, đáng yêu, ngây thơ.
Nhớ lại vừa rồi hai người làm gì cũng đều bị tên nhóc này nhìn, mặt Nguyễn Ngưng càng nóng, không khỏi cuộn tròn hai chân, đem khuôn mặt nhỏ chôn ở đầu gối.
Một lát sau, liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó sô pha liền lún xuống.
Cô trộm ngẩng đầu, đưa mắt qua, lập tức đối diện với tầm mắt của anh.
Đôi mắt thâm thúy, dịu dàng như vậy nhìn cô chăm chú, khiến cô không cẩn thận bị cuốn vào trong đó.
Cô nhìn anh, ánh mắt toát ra vài phần si mê.
Phó Minh Viễn hơi cong môi, không đưa ly nước cho cô mà chính mình uống một ngụm, sau đó chậm rãi tới gần cô.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh tới gần cô, cảm nhận được môi anh chạm nhẹ vào cô.
Ánh mắt của anh mê ly lưu luyến, nhiễm sắc thái mê người.
Dưới sự dụ hoặc của anh, Nguyễn Ngưng không tự giác mà mở miệng ra, duỗi tay ôm lấy bờ vai của anh, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi anh, cuối cùng thâm nhập vào trong miệng anh…
Hai người thân mật hôn nhau, qua một lúc lâu mới tách ra.
Nguyễn Ngưng hơi th ở dốc, bờ môi ẩm ướt.
“Anh Minh Viễn…” Cô nhìn Phó Minh Viễn, mềm mại gọi.
Phó Minh Viễn cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng cuồn cuộn gợn sóng.
Tiểu nha đầu mang tai mèo hồng nhạt, ngoan ngoãn thuần khiết lộ ra một tia dụ hoặc, khiến anh không cầm giữ được.
Chỉ là khi nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh vẫn nhịn xuống.
Anh duỗi tay nhéo chóp mũi cô, nhẹ nhàng cười, “Tiểu yêu tinh, uống nước đi.”
Anh đưa ly nước cho cô.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm ly lên.
Cô nhẹ nhàng uống một miếng, lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay sờ lên đầu.
Đôi tai mèo kia còn ở trên đầu cô, cho nên vừa rồi Minh Viễn có ý này sao?
Cô lại uống thêm mấy ngụm nước, sau đó đặt chân lên bàn trà, lấy thứ trên đầu xuống.
“Anh Minh Viễn, vừa nãy anh nói cái này không phải anh mua?”
Lưng Phó Minh Viễn cứng đờ, anh dừng một chút nói: “Ừ, cái này Văn Triết gửi tới.”
“Văn tiên sinh?” Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, rõ ràng có chút nghi hoặc.
Phó Minh Viễn tiếp tục giả vờ, "Ừ, anh ấy nói có người tặng một số món đồ nên mang đến cho em chơi.”
“Vậy sao.” Nguyễn Ngưng nhìn chằm chằm tai mèo, vẫn cảm giác có chút gì đó kỳ quái.
“Thích sao?” Phó Minh Viễn hỏi.
Nguyễn Ngưng gật gật đầu, cười ngọt ngào, “Ừ, rất đáng yêu.”
“Em thích thì tốt.” Phó Minh Viễn gật đầu, nói sang chuyện khác, “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì nào?”
Anh nhắc tới chuyện này, Nguyễn Ngưng mới cảm giác đói.
Cô kể tên vài món ăn, Phó Minh Viễn đồng ý, sau đó ôm cô lên lầu vào phòng tắm.
Hai người cùng nhau tắm rửa một chút.
Khiến Nguyễn Ngưng cảm thấy ngoài ý muốn chính là lúc tắm rửa Phó tiên sinh không chơi xấu.
Mặc dù cô có thể nhìn ra anh đang ngo ngoe rục rịch, nhưng cũng không biết là vì cái gì mà anh lại không giở trò với cô.
Ăn cơm xong, thấy thời gian còn sớm, Nguyễn Ngưng liền đề nghị xem phim kinh dị.
Thật ra cô vốn rất muốn xem loại phim này, nhưng cô không thích đi ra rạp chiếu phim, ở nhà một mình lại không dám xem.
Hiện tại không chỉ có một mình, cô liền muốn xem thử.
Nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của cô, Phó Minh Viễn cũng không muốn làm cô mất hứng, anh chọn một bộ phim ít đáng sợ một chút.
Dù vậy, sau khi phim bắt đầu, tiểu nha đầu này vẫn sợ tới mức liên tục thét chói tai, trốn vào trong ngực anh.
“Đều là giả, không cần sợ.”
Phó Minh Viễn vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng dỗ dành nói.
“Hu hu, thật là khủng khiếp…”
"Vậy không xem nữa nhé?”
“Không, em muốn xem.”
Rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được muốn xem, bộ dáng như vậy khiến Phó Minh Viễn có chút buồn cười.
Cuối cùng cũng xem xong phim, thời điểm hai người rửa mặt xong nằm ở trên giường ngủ, tiểu nha đầu này cứ lăn qua lại, lăn mãi không dừng.
Phó Minh Viễn bất đắc dĩ mở to mắt, ôm cô vào ngực thật chặt.
“Đừng sợ, anh ở đây mà.”
“Anh Minh Viễn, làm sao bây giờ?” Cô ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt vô cùng đáng thương, “Em mà nhắm mắt thì trong đầu lại xuất hiện một con quỷ.”
Phó Minh Viễn không khỏi bật cười, sợ như vậy mà vừa nãy còn xem đến hăng say.
Anh xoa đầu cô, nói: “Có anh bảo vệ em, cho dù quỷ có tới cũng không cần sợ."
Giọng nói của anh trầm thấp lại dịu dàng, khiến cho người ta có một loại cảm giác an tâm không thể miêu tả được.
Nguyễn Ngưng gật đầu, vươn tay ôm chặt lấy anh, sau đó nhắm mắt lại.
Phó Minh Viễn nhìn cô một lát, một lúc sau, anh cho rằng cô đã ngủ, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì lại thấy cô mở mắt ra.
Đôi mắt cô ở dưới ánh trăng, hơi tỏa sáng.
Sau đó thừa dịp anh trố mắt, cô vươn tay đẩy anh ra, sau đó xoay người ngồi ở trên người anh.
“Ngưng Ngưng?” Phó Minh Viễn nghi hoặc.
Nguyễn Ngưng cắn môi, trải qua một phen giãy giụa tâm lý, cô vẫn đỏ mặt, nhưng ánh mắt kiên định nói với anh: "Ông xã chúng ta làm đi!”
Sau đó nhân lúc Phó Minh Viễn chưa phản ứng lại, cô ôm gương mặt anh, cúi đầu hôn xuống.
Phó Minh Viễn phục hồi lại tinh thần, trong lòng có chút buồn cười.
Tiểu nha đầu này, vậy mà lại sợ thành như vậy…
Vốn đang muốn cho cô nghỉ ngơi, nhưng đối mặt với sự chủ động hiếm hoi của cô, anh tất nhiên không có khả năng từ chối.
Vì thế, anh ôm eo cô, xoay người một cái, giành quyền chủ động.
Lại là một đêm triền miên……
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người cùng nhau xuống máy bay, xuất phát tham gia quay tập ba của 《 Chúng ta hẹn hò đi 》.
Tuy rằng chỉ mới chiếu tập hôn nhưng thật ra tập hai đã quay xong, bản thô hình như cũng đã làm hậu kỳ xong.
Nghe nói tập ba sẽ cắt nối biên tập thành hai kỳ, thời gian lồng tiếng sẽ lâu hơn một chút, nhưng mà Nguyễn Ngưng vẫn rất chờ mong.
Thời điểm bọn họ lồng tiếng cho tập hai của《 Chúng ta hẹn hò đi 》, rốt cuộc trong sự chờ đợi của khán giả chương trình cũng chính thức chiếu.
Chủ đề mùa này là, ở chung khi làm việc, nói cách khác chính là —— thăm ban.
Kỳ thật kế hoạch của tiết mục tổ vốn là đi du lịch nước ngoài, nhưng bởi vì lịch trình của Phó Minh Viễn nên đẩy tới tập ba.
Mà tập hai, sau khi trưng cầu ý kiến của Phó ảnh đế, việc thăm ban được thông qua.
Ở tập thứ hai này, tác phong của tổ tiết mục vẫn “tốt đẹp” y như tập một, để Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn xuất hiện ở cuối video.
Chuyện này đương nhiên khiến cho người xem cực kỳ bất mãn, cũng may là thời lượng tập hai so với tập một dài hơn, tạm thời có thể trấn an sự bất bình của các fans.
Hình ảnh mở đầu là một chiếc Minibus dừng ở trước một tòa cao ốc.
Nguyễn Ngưng vẫn như cũ bọc kín mít cả người, từ trên xe đi xuống, nhìn về phía máy quay cười ngọt ngào, đưa tay ra chào.
“Chào mọi người.”
Khuôn mặt nhỏ của cô giấu ở dưới mũ áo lông, tuyết bay đầy trời, chóp mũi bị đông lạnh hơi đỏ lên, vừa thấy liền biết thời tiết lạnh đến nhường nào.
"Ôi ôi, Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu quá!”
“Trời quá lạnh rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhanh vào nhà đi!”
"Tuyết rơi như thế này sẽ rất lạnh, Nhuyễn Nhuyễn mau về nhà sưởi ấm đi! Nhưng mà Nhuyễn Nhuyễn trở về làm gì vậy?”
Đây là lần đầu Nguyễn Ngưng đơn độc đứng trước ống kính.
Theo kế hoạch của chương trình, lúc sau sẽ không có MC tham gia, yêu cầu cô một mình đối diện với ống kính, dẫn dắt chương trình rồi kết thúc.
Cô chà xát tay, rõ ràng có chút khẩn trương, giọng nói cũng mềm mại hơn.
Hôm nay tôi muốn đi thăm ban, cũng chính là đi đến chỗ công tác của Anh… Phó ảnh đế để thăm anh ấy, cho anh ấy một bất ngờ.”
Ba chữ “Anh Minh Viễn” thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng, may là dừng lại kịp thời.
“Chúng ta vào thôi.” Cô nhìn vào camera nói, sau đó xoay người đi vào tòa cao ốc.
“Oaaa, thăm ban! Chờ mong chờ mong!”
“Vừa nãy Nhuyễn Nhuyễn muốn gọi Minh Viễn sao? Sao tôi lại cảm giác như có gì đó là lạ nhỉ?”
"Chắc là do quá khẩn trương? Nhuyễn Nhuyễn chưa thích ứng được với trường hợp này…”
“Oa oa, Vợ chồng mềm mại ngày nào cũng thổ lộ với nhau! Nhuyễn Nhuyễn thật dễ thương, chờ mong vẻ mặt của Viễn ca khi nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn!”
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, Nguyễn Ngưng đi đến một căn phòng.
Phòng không khóa, cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe thấy người bên trong đáp lại liền đẩy cửa đi vào.
Cô khẽ mỉm cười, vừa lấy hết can đảm chuẩn bị lên tiếng, lại nhìn thấy thiết bị trong phòng ghi âm và Phó Minh Viễn đeo tai nghe ngồi đó.
Mà khi nhìn thấy Bùi lão đứng sau khu vực chỉnh âm, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây là…phòng thu âm của đoàn phim《 Thanh Loan 》?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook