Mật Hôn Tám Phần Ngọt
-
2: Đó Là Lẽ Thường
Nhan Tịch cảm giác được xung quanh có rất nhiều nữ sinh đang trộm nhìn qua, chắc anh ấy ở trường học là một nhân vật rất phong vân đi.
Cá hầm ớt ở lầu 3, gần tới giờ cơm nên người đặc biệt nhiều.
Tạ Gia Diên chọn cái bàn gần vị trí cửa sổ để Nhan Tịch ngồi xuống chờ, anh đi lấy đồ ăn khi về còn mang thêm ly trà sữa đưa tới trước mặt Nhan Tịch.
“Cảm ơn anh.” Cô nói xong, cắm ống hút vào.
“Uống ngon sao?”
“Đương nhiên rồi!” Nhan Tịch gật đầu như gà mổ thóc, hỏi lại anh:
“Sao anh mua có một ly? Là không thích uống sao?”
“Hội trưởng béo.”
“.........” Cô nháy mắt có cảm giác tội ác.
Trà sữa trong tay đột nhiên không còn thơm nữa, Nhan Tịch yên lặng đẩy xa vài phần, thở dài nói:
“Nam sinh các anh cư nhiên cũng sẽ có lúc bối rối như vậy.”
Tạ Gia Diên thấy cô không uống, khẽ nhíu mày.
Xem ra anh là nhắc nhở đến cô.
Cá hầm ớt lúc này ở trên bàn Nhan Tịch vực dậy tinh thần, ước chừng là không ăn cái gì nhưng lập tức cầm đũa chuẩn bị ăn uống thỏa thích.
“Anh, em có thể ăn không?” Cô không quên trưng cầu ý kiến Tạ Gia Diên.
“Có thể.”
Tạ Gia Diên vừa dứt lời, cô liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén anh.
“Cảm ơn anh đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy,, cứu vớt em lúc nước sôi lửa bỏng, nếu không em sẽ lẻ loi hiu quạnh mà đi lạc trong ngôi trường to lớn này.
Chỉ muốn miếng thịt cá này biểu đạt nội tâm cảm kích của em.” Nhan Tịch nghịch ngợm chớp chớp mắt.
“Anh so với cái người anh trai không đáng tin cậy kia của em tốt hơn nhiều.”
Là do anh đi lạc nơi sao? Như thế nào lại nghe không hiểu ngôn ngữ của học sinh trung học?
Tạ Gia Diên vuốt ve khóe môi, nhàn nhạt nói ra 3 chữ:
“Không khách khí.”
Mỹ thực trước mặt, sự thèm thuồng trong cơ thể không cho phép Nhan Tịch nói nhảm nhiều như vậy, cô chuyên tâm ăn cơm, lâu lâu lại ngẩng đầu đưa mắt liếc loạn một cái, kỳ thật là muốn nhìn Tạ Gia Diên một chút xem anh đang làm gì.
Nhìn cô giống như con hamster nhỏ, hai má phình phình Tạ Gia Diên có chút buồn cười mà câu môi.
Đột nhiên không kịp phòng bị thấy trên mặt anh xuất hiện ý cười, Nhan Tịch cực kỳ quẫn bách.
Nhất định là cô ăn tương đối quá khó coi.
“Sao anh không ăn?” Nhìn anh chén cơm cũng không thèm động, Nhan Tịch chọc chọc anh:
“Em ăn một mình rất xấu hổ.”
Tạ Gia diên: “ Không có tâm trạng ăn.”
Nhan Tịch trợn tròn mắt, nghĩ đến những gì tối hôm qua mình vừa nói, chủ muốn tìm cái khe đất mà chui xuống.
Sau khi ăn xong, Tạ Gia Diên dẫn Nhan Tịch đi tham quan trường Vân Đại.
Trường học chiếm điện tích đất rất lớn, giống như một thành thị thu nhỏ, từ nhà ăn đến thư viện đã mất nửa giờ đồng hồ.
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, bầu trời lại chuyển mây đen, Tạ Gia Diên có dự cảm trời sẽ mưa, liền trực tiếp đi vào thư viện, mang bạn nhỏ hưởng thụ hơi thở nhân văn, kích thích hứng thú học tập.
“Anh, có phải anh ở trường học rất nổi tiếng hay không, vừa rồi dọc đường đi em thấy có nhiều nữ sinh nhìn lén anh đấy.” Nhan Tịch bước từng bước nhỏ, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.
Tạ Gia Diên liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, giống như hỏi lại: này không phải là điều hiển nhiên?
Anh liền tính là tự luyến, cũng không làm người ta cảm thấy phản cảm, rốt cuộc đẹp trai như vậy cũng có giá trị.
Thư viện người đặc biệt nhiều, mỗi người đều vùi đầu vào bàn nghiêm túc đọc sách.
Không hổ là trường đại học TOP trong nước, bầu không khí học tập rất nồng hậu.
Nhan Tịch đứng trước từng hàng kệ sách, muốn tìm xem có cuốn nào hay mà cô có thể xem hiểu hay không, thật vất vả tìm được cuốn tinh cầu bách khoa, cảm thấy hứng thú, quay đầu lại phát hiện không thấy Tạ Gia Diên.
Cô vội vàng muốn đi tìm anh, một nam sinh ngăn cô lại, hỏi:
“Em là học muội năm nhất sao? Có thể nhận phương thứ liên lạc không?”
“Cái này....” Nhan Tịch thấy Tạ Gia Diên xuất hiện, trên mặt nở rộ nụ cười:
“Anh vẫn là đi hỏi anh của em đi.”
Nam sinh kinh ngạc quay đầu lại, thế nhưng không ngờ đối diện là một đôi mắt sắt bén.
Học sinh Vân Đại không ai không biết Tạ Gia Diên, nếu như chưa thấy qua, cũng nhất định nghe nói qua tên của anh.
Mà nam sinh này, trùng hợp cùng Tạ Gia Diên cùng hệ máy tính, tự nhiên nhận ra anh.
“Tiểu mỹ nữ này chính là em gái của cậu a, tớ nói lớn lên sao đẹp thế.” Nam sinh cười cười, biết chính mình không thể trêu vào, lại nói một câu:
“Tớ đi đọc sách.”
Tạ Gia Diên lập tức đi đến trước mặt Nhan Tịch, cúi đầu xem một cái trong tay cô lấy sách gì:
“Em đối với thiên văn học thực sự cảm thấy hứng thú?”
Nhan Tịch chột dạ cười, cô chính là đơn thuần xem bìa mặt xinh đẹp.
Tìm vị trí ngồi cuống, Nhan Tịch ngoan ngoãn xem sách, Tạ Gia Diên ở bên cạnh cô, cô thường thường trộm ngắm anh, phát hiện thời điểm anh đọc sách hết sức chăm chú, như tiến vào cảnh giới mà quên mình.
Anh xem quyển sách kia là cùng máy tính tương quan, mặt trên một đống loạn mã, cô hoàn toàn xem không hiểu.
Nhan Tịch nhìn đến giới thiệu sao Diêm Vương, có câu nói xem không hiểu, thò lại gần hỏi Tạ Gia Diên:
“Anh, vì cái gì nói sao Diêm Vương luôn có tạp nhung tinh làm bạn? Chúng nó rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tạp nhung vòng sao Diêm Vương một vòng yêu cầu 6 nghìn 9 giờ 17 phút, cùng thời gian sao Diêm Vương tự quay tương đồng.
Đây là hệ Thái Dương cho tới nay mới thôi phát hiện duy nhất một viên thiên nhiên đồng bộ vệ tinh.
Nói cách khác sao Diêm Vương cùng tạp nhung vô luận thế nào, chúng nó trước sau cùng bảo trì mặt hướng đối phương.” Tạ Gia Diên tận lực dùng phương thức đơn giản hướng Nhan Tịch giải thích.
Cô nghe cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy Tạ Gia Diên thật là lợi hại, như thể bác học nhiều kiến thức.
“Anh, anh không phải chuyên ngành máy tính sao? Như thế nào kiến thức văn cũng biết?”
“Đây là thưởng thức.”
Nhan Tịch cào cào lỗ tai, còn không phản ứng lại đây là Tạ Gia Diên cười nhạo cô vô tri.
Xốc lên một tờ, Nhan Tịch tiếp tục xem, càng xem càng cảm thấy nhàm chán.
Ánh đèn chiếu lên trên người giống ánh nắng, ấm áp, khiến người khác không nhấc nổi tinh thần.
Buồn ngủ quá a....!
Nhan Tịch nhịn không được ngáp một cái, rất muốn ghé vào trên bàn ngủ một giấc, nhưng mọi người xung quanh đều ý chí chiến đấu sục sôi, cô nào có mặt.
Vẫy vẫy đầu, Nhan Tịch đem sâu ngủ cưỡng chế di dời, nhưng đuôi ngựa không cẩn thận ném tới trên mặt Tạ Gia Diên, cô nháy mắt xấu hổ đến hóa đá, chạy nhanh đến anh nói “Xin lỗi.”
Tạ Gia Diên tuy rằng nửa ngày nhìn rất chuyên chú, nhưng bên cạnh tiểu nha đầu nhất cử nhất động anh đều thu hết vào đáy mắt, thấy cô trong chốc lát gật đầu, trong chốc lát ngáp, hắn thật sự cảm thấy buồn cười.
“Nhóc con.”
Cái xưng hô này làm Nhan Tịch phản xạ mà thẳng sống lưng.
“Hả”
“Em ở trong ban thứ bậc mấy?”
“Cũng liền.....!trình độ trung bình đi.”
Nghe ra âm thanh yếu ớt như muỗi của cô, rõ ràng không quá muốn trả lời, Tạ Gia Diên chậm rãi lật một trang sách, không hề truy vấn.
Nhan Tịch buồn bực mà gục đầu xuống bàn, phiền não lại kéo đến.
Thành tích kiểm tra còn chưa có, cô lần này toán học phát huy thất thường, cuối cùng một bài quan trọng cũng chưa làm ra tới, phỏng chừng điểm cũng không quá lý tưởng.
_____
Ở thư viện nhìn sách trong chốc lát, thấy trời hết mưa rồi, Tạ Gia Diên mới dẫn Nhan Tịch đi ra ngoài.
Trước kia chưa từng có kinh nghiệm dẫn người khác đi chơi, Tạ Gia Diên cũng không biết dẫn cô đi chỗ nào chơi, ngẫm lại bên ngoài trường học có cái tiệm trò chơi tương đối có ý tứ, liền hỏi Nhan Tịch có muốn đi không.
Nhan Tịch cau mày, thực nghiêm túc mà hỏi lại anh:
“Anh không sợ dạy hư em sao?”
Tạ Gia Diên bật cười, xem ra đây là đứa bé ngoan, trước kia cũng chưa đi qua loại địa phương kia.
Một khi đã như vậy, anh vẫn là không cần mang cô đi, miễn cho Lâm Trạm quay lại nói anh.
Thời điểm anh tính toán muốn đổi địa điểm, bỗng nhiên lại nghe Nhan Tịch nói:
“Em biết anh khẳng định không sợ, chúng ta liền đi thôi.”
?????
Đi vào tiệm trò chơi, vừa vào cửa chính là khiêu vũ cơ, hai nữ sinh mặc nhiệt quần cùng đai đeo đang ở trên nhảy.
Nhan Tịch đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm xem, Tạ Gia Diên dùng tay che mắt cô lại, lôi kéo cô qua một bên.
Anh có thể cảm giác được lông mi cô cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, cào đến trong lòng ngứa ngáy.
Kéo tay Tạ Gia Diên xuống, Nhan Tịch không phục mà nói:
“Các cô ấy nhảy đến độ không kém hơn em.”
“Em còn biết khiêu vũ sao?”
Nhìn ánh mắt anh khó có thể tin,, Nhan Tịch nghĩ thầm anh xem thường ai chứ.
Mẹ cô từ khi cô lên 3 tuổi đã đưa cô đi học vũ đạo, múa ba lê, Street dance đều không thiếu cái nào, từ nhỏ đến lớn tham gia vô số cuộc thi vũ đạo, nhận giải thưởng đến mỏi tay.
"Anh, em có thể lên nhảy không?”
Nhan Tịch đơn thuần cảm thấy rất muốn chơi.
Tạ Gia Diên quét mắt liếc một cái xunh quanh nam sinh,, thái độ cường ngạnh mà nói ra ba chữ:
“Không thể.”
Nhan Tịch cũng nghe lời, không nhảy liền không nhảy, tiếp tục đi về phía trước.
Nhóc con giận sao?
Tạ Gia Diên đi đổi tiền trò chơi, tính toán dẫn cô đi chơi cái gì thích thú.
Nhan Tịch bị hỏi muốn chơi cái gì, cô mờ mịt đánh giá bốn phía, nhìn cái gì cũng đều rất mới mẻ, muốn thử một lần, rồi lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.
“Thích cái nào?” Nhìn đến oa oa cơ, Tạ Gia Diên kéo lấy đuôi ngựa cô, kéo cô trở về.
“Anh cho em chơi.”
Nghe vậy, Nhan Tịch trong nháy mắt nở rộ ánh sáng, gấp không chờ nổi mà duỗi tay chỉ hướng một con Husky:
“Em muốn cái kia, anh giúp em chơi.”
Nhóc con quả nhiên rất hảo hống, tính tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
*Chỗ [Nhóc con quả nhiên rất hảo hống] mình tìm không ra nghĩa, bạn nào hiểu chỗ này chỉ giúp mình với ạ????
Tạ Gia Diên là nam sinh, trước kia nào thử qua, anh cho rằng rất đơn giản, kết quả đi lên liền té ngã.
Nhìn đến Husky đã bị bắt lấy nhưng lung lay mà rơi xuống, anh ổn định tinh thần, lại quăng vào 2 đồng tiền trò chơi.
Nhan Tịch ở bên cạnh kích động:
"Anh tốt lắm, bắt được rồi, nhanh lên ấn....!lập tức liền phải ra tới!"
Đáng tiếc, thời điểm muốn tới cửa, Husky lại rơi xuống.
Tạ Gia Diên chú ý khóe miệng tiểu nha đầu lấy vận tốc ánh sáng rũ xuống, nói vậy trong lòng thật thất vọng.
"Anh quá ngu ngốc, nếu không em thử xem." Anh đem hai đồng tiền trò chơi giao vào trong tay cô, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Nhan Tịch chỉ nhìn thẳng anh liếc mắt một cái rồi vội vàng dời tầm mắt, cô quăng tiền vào trò chơi, khẩn trương mà nắm lấy tay điều khiển, nhắm ngay con Husky kia nhấn nút, nhìn đến móng vút bắt lấy mục tiêu, cô không khỏi ngừng thở.....!
Tạ Gia Diên đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một mạt tinh quang.
"Em thế mà lại bắt được?"
Nhan Tịch bay nhanh mà ngồi xổm xuống đem Husky lấy ra, kinh hỉ mà ở trước mặt Tạ Gia Diên lay động:
"Anh, em thành công rồi."
"Rất tuyệt."
Tạ Gia Diên một tay cắm ở túi, cho cô một câu khen ngợi mỉm cười.
Lâm Trạm ở bệnh viện đến khi trời tối mới về nhà, Nhan Tịch đã bị Tạ Gia Diên đưa về tới.
Hắn vào cửa, nhìn đến nàng đang lột hạt dẻ rang đường, đi qua đem trà sữa chính mình mua đặt ở trên bàn, cười mỉm cùng cô nói một tiếng "Xin lỗi."
Nhan Tịch cũng không trách hắn, cầm lấy trà sữa cắm ống hút liền uống.
Mới vừa hút một ngụm trâm châu, cô bỗng nhiên nghĩ đến chính mình giữa trưa hôm nay vừa uống xong một ly, cảm giác tội ác kia lại tới.
Bất động thanh sắt mà thả lại, Nhan Tịch quan tâm hỏi:
"Anh, nữ sinh anh thích thế nào rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng cả." Lâm Trạm dựa trên sô pha, mặt đầy mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay hắn chạy lên chạy xuống, thanh toán hóa đơn cho cô, giúp cô mua cơm, mệt đến muốn chết.
"Ba mẹ anh đâu?" Hậu tri hậu giác nhớ tới hỏi, Lâm Trạm cầm lấy di động, còn không quên nhắn cho Ninh Nghiên nói hắn về đến nhà.
"Đi ra ngoài tản bộ." Nhan Tịch thấy anh trai cô nhìn di động cười ngây ngô, đoán được hắn nhất định cùng nữ sinh mình thích nói chuyện phiếm, tò mò hỏi:
"Anh, anh thích cô ấy như vậy, sao không cùng cô ấy ở bên nhau?"
Lâm Trạm đem điện thoại di động ném trên bàn, nói:
"Nhóc con hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?" Hắn đứng dậy hướng toilet đi:
"Anh đi tắm rửa.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook