Mất Đi Aurora
3: Chương 2-2


Trên thực tế, rất ít động vật chịu gần gũi linh hồn, rất hiếm khi gặp cảnh tượng như vậy trong thế giới loài người.

Anh đang thắc mắc không biết một linh hồn đi ăn trộm thức ăn của nhà người khác làm gì, hóa ra là vì 4 con chó này.

Lý do cô ấy từ chối trở về thiên đường sau khi chết, vẫn lưu lạc khắp thế gian, có lẽ là vì điều này.

Thật đáng tiếc...!rõ ràng là một linh hồn có thể lên thiên đường, nhưng cuối cùng tương lai của cô bé đã bị hủy hoại bởi hành vi trộm cắp.

Khi nghĩ đến đây, anh hiện thân và bước tới, chó mẹ là người đầu tiên cảnh giác.

Toàn thân nó cứng đờ, bộ lông dựng đứng, nhe răng nhìn anh.

Cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn thấy anh thì hoảng sợ.

Chó mẹ đột ngột nhảy lên và lao vào anh.


Cô gái nhỏ kêu lên:"Barbie, đừng!"
Belin duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán con chó mẹ, nó rùng mình một cái, ngã xuống đất đã khôi phục lại bình tĩnh, không còn sủa nữa, vô cùng ngoan ngoãn.

"Barbie, em không sao chứ?" Cô gái nhỏ ôm con chó, phát hiện nó không bị thương, liền thở phào nhẹ nhõm hỏi anh: "Ngài cũng là tới bắt tôi sao?
Pelin không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói một cách dửng dưng: "Ngươi đã lưu lại ở nhân gian quá lâu rồi."
Cô gái nhỏ sửng sốt, kinh hãi lắp bắp: "Ý của ngài là...!tôi đã chết rồi sao?"
Cô bé chưa biết mình đã chết? Xảy ra chuyện gì, tại sao không có người dẫn linh tới dẫn đường cho cô bé? Xem ra người trong Thiên giới càng ngày càng cẩu thả trong công việc, trật tự rối rắm, thậm chí có năm vị ẩn sĩ được phái tới để đối phó với một tiểu linh hồn phi phách tán như vậy.

"Hóa ra là thật...!Hóa ra tai nạn xe cộ kia là thật..." Cô bé ôm gối ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt càng thêm buồn bã.

"Thảo nào tôi không cảm thấy lạnh khi tuyết rơi, không ăn gì cũng không thấy đói.

Hóa ra tôi đã chết rồi...!"
"Bây giờ ngươi đã biết vậy thì nên đến nơi ngươi nên đến."
Cô bé cắn chặt môi, cúi thấp đầu: "Nhưng...!Barbie và con của nó sẽ làm thế nào khi tôi dời đi đây? Bây giờ trời lạnh quá, các bé cún lại nhỏ như vậy, Barbie không thể đi xa hơn để kiếm đồ ăn....!"
Belin cảm động trong lòng, bước tới, lòng bàn tay úp xuống và đặt bàn tay phải của mình cách đỉnh đầu cô bé ba tấc.

Cô gái nhỏ không hiểu gì nên tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt bối rối.

Năm giây sau, Bi Lin rụt tay lại và nói: « Ngươi bị xe tông chết khi cứu con chó tên Barbie này".

"Vậy sao? Tôi chỉ nhớ đã đẩy Barbie một cái, sau đó tôi không còn ấn tượng gì.

Khi tỉnh lại, trời đã tối, Barbie vẫn ngồi xổm bên cạnh tôi."
"Cái chết của ngươi là một cái tai nạn, cho nên dẫn linh không kịp phát hiện.

Đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm thân thể, sau đó sống lại."

"Sống lại?" Cô bé ngập ngừng, "Ý ngài là muốn quay lại như cũ sao? Tôi có thể cứ như thế này được không?
Belin bất ngờ.

"Tôi nghĩ bây giờ được như thế này là tốt rồi.

Bởi vì tôi sẽ không đói, ốm, chết, không cần người khác chăm sóc nên sẽ không gây phiền phức cho mọi người.

Hơn nữa, tôi vẫn có thể ở bên Barbie và cún con.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc...!"
Belin im lặng.

Trước đó, anh đã sử dụng phép thuật và thấy được tất cả những gì cô bé đã trải qua khi còn sống.

Cô bé là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ cô bé mất khi cô vẫn còn dùng tã lót, cô bé đã được gửi đến một trại trẻ mồ côi.

Giống như tất cả các trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ lớn hơn sẽ luôn bắt nạt những đứa trẻ nhỏ hơn, những người cũ sẽ luôn bắt nạt những người mới đến, sẽ không bao giờ có đủ thức ăn và quần áo thì luôn luôn không đủ ấm.

Trong một đám trẻ con, cô bé lại càng không dễ bắt nạt bởi tính cách yếu đuối, như nhược của mình.


Bọn trẻ lớn hơn xin cô bánh, cô ngoan ngoãn đưa cho, chúng đẩy cô ngã xuống đất, cô tự mình vỗ bụi đất mà bò dậy, ít nói, sống nội tâm, vì vậy mà nhóm nữ tu cũng không chú ý đến cô bé.

Trên đường cô được cử đi giao bánh mì cho tiệm bánh ở con phố bên cạnh, một con chó hoang gầy còm đi theo cô, rên rỉ, không dữ tợn nhưng nghe thật chua xót.

Vì vậy, cô bé không đành lòng mà lấy một miếng bánh mì cho nó.

Hậu quả nghiễm nhiên bị chủ tiệm bánh phát hiện, vừa mắng, vừa tát cô 2 cái.

Cô không cảm thấy ấm ức, bởi vì mặc dù xuất phát từ sự đồng tình, thương hại mà đưa thức ăn cho những chú chó con đang đói, nhưng thức ăn đó không thuộc về cô.

Nếu tùy tiện vứt đồ của người khác thì phải chịu phạt, nên cô bé không có gì phải oán hận.
P/s: hãy thả 1 sao nhỏ hoặc bình luận để ủn mông editor lười biếng ????.

Cảm ơn nàng!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương