"Ngài nhận nhầm người rồi!" Phương Tịch Lam đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Nicolas Á Phong: "Tôi là Lusica chứ không phải Lam Lam nào cả."
Ánh mắt Nicolas Á Phong hiện rõ sự đau đớn.
"Em né tránh tôi như vậy sao?"
Rồi không đợi cô trả lời, đau đớn chuyển thành tức giận.

Hắn đẩy ngã cô ra giường, cưỡng đoạt hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trong nháy mắt, Nicolas Á Phong cảm thấy thỏa mãn.

Vì đã lâu rồi hắn mới được hôn lên đôi môi này, hương vị quen thuộc mà quyến rũ chạm vào tận trái tim hắn.
Trầm mê mà quấn quýnh, quen thuộc đến điên dại.
Nicolas Á Phong nhớ những khoảnh khắc được thoải mái ôm hôn Phương Tịch Lam.

Lúc ấy cô rất yêu hắn chứ không hề lạnh lùng mà xa cách như vậy.
"Chát!" Một cái tát đau điếng rơi lên trên mặt Nicolas Á Phong, hắn sững sờ nhìn cô.
"Em làm gì?"
"Chát!" Lại một cái tát nữa không chút nhân nhượng mà đánh lên trên mặt hắn.


Sức lực của Phương Tịch Lam lúc này rất lớn.

Vì bây giờ cô đã là dị năng giả cấp SSS chứ không còn là một Phương Tịch Lam yếu đuối chỉ biết khóc như lúc trước nữa.
Cô đánh đến mức hai bên má của Nicolas Á Phong đỏ lên, khiến gương mặt đẹp trai bị biến dạng.
"Ngài làm gì vậy? Tự tiện xông vào phòng người khác nói nhăng nói cuội, bắt con của tôi đi rồi lại ***** *** tôi? Ngài đường đường là thượng tướng mà lại làm ra hành động lỗ mãng như vậy… ứm…"
Ánh mắt Nicolas Á Phong âm trầm, nỗi ghen tuông điên cuồng trỗi dậy khiến hắn chỉ muốn đè cô xuống mà làm.

Để tuyên bố chủ quyền.
Giờ phút này hắn không còn là một Nicolas Á Phong dịu dàng nữa.

Tình yêu hòa lẫn với nỗi ghen và máu chiếm hữu đã khiến hắn điên loạn.

Nicolas Á Phong ngấu nghiến hôn cô, tay cũng nhanh chóng cởi bỏ lớp áo bên ngoài.
"Đừng… buông ra!!"
Phương Tịch Lam không ngừng chống cự.

Cô vùng vẫy, đấm rồi đá, nhưng lần này Nicolas Á Phong đã có phòng ngự nên hắn dễ dàng chế trụ được cô.
Đôi mắt hắn bỗng đỏ lên, nhìn sâu vào trong mắt cô.
"Trở về dáng vẻ vốn có của em đi."
Nicolas Á Phong đang dùng dị năng điều khiển tinh thần.

Hắn dùng dị năng để điều khiển người mà hắn yêu, ép buộc cô phải làm theo lời hắn.
Dù sao đi nữa thì Nicolas Á Phong cũng vẫn mạnh hơn Phương Tịch Lam.

Vì thế nên dù cô đã cố gắng kháng cự nhưng cũng vẫn không thể kháng lại được sức mạnh tối cao của Nicolas Á Phong.
Dần dần, Phương Tịch Lam buông thõng hai tay, đôi mắt cô mất đi tiêu cự.

Mái tóc của cô đột nhiên biến đổi, từ màu trắng chuyển sang đen, đôi mắt đỏ cũng dần dần biến trở về màu đen huyền bí.
Nicolas Á Phong không một giây phút nào rời mắt khỏi Phương Tịch Lam.


Khi nhìn thấy sự biến đổi ấy của cô, ánh mắt hắn lộ ra vẻ si mê, hoài niệm cùng điên cuồng nhớ nhung và muốn chiếm hữu.
"Là em…" Hắn ôm chầm cô, nỉ non: "Lam Lam… cuối cùng em cũng đã trở về với anh."
Nhưng lúc này Phương Tịch Lam không phản ứng hắn, vì thần trí của cô đã bị điều khiển.

Đôi mắt không có thần, cơ thể cứng đờ, vô cảm.
Nicolas Á Phong vừa đau xót vừa phấn khích.

Hắn phấn khích vì bây giờ đây Phương Tịch Lam đã trở về bên cạnh hắn và nằm trong vòng tay hắn.

Còn đau xót vì thật ra hắn vốn không muốn làm như thế với cô, chỉ là tình huống bắt buộc nên phải làm như vậy.
Nicolas Á Phong không muốn mất đi Phương Tịch Lam một lần nữa.

Dù có khả năng cô đã sinh con cho Chiến Bất Phàm thì hắn cũng không quan tâm.

Nếu là trước kia thì chắc chắn hắn sẽ chê cô bẩn, nhưng hiện tại hắn thương cô còn không hết thì làm sao có thể nói nặng cô được?
Nicolas Á Phong cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi cô.

Không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt như thiếu niên mới lớn, cũng không phải nụ hôn kịch liệt mang vẻ tức giận khi nãy mà là một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng mang theo chút cưng chiều.
Hắn say đắm ngắm nhìn bộ dạng thật sự của Phương Tịch Lam.


Quả nhiên dù tóc trắng mắt đỏ có thanh thoát như tiên như thế nào đi nữa thì tóc đen mắt đen của Phương Tịch Lam vẫn là đẹp nhất.
Mái tóc đen dài huyền bí, đôi mắt phượng sâu thẳm tựa như nhìn thấu lòng người khiến người khác không tự chủ được mà bị thu hút.
Nicolas Á Phong cũng không nhịn được mà bị thu hút.

Hắn rời khỏi môi cô, hôn nhẹ vào mái tóc và đôi mắt của cô.

Vị thượng tướng tàn nhẫn chinh phạt trên chiến trường giờ phút này biến mất.

Chỉ còn lại một Nicolas Á Phong say mê Phương Tịch Lam.
Hắn lần tay xuống vạt áo của cô, nhẹ nhàng xé mở nó.

Đôi gò bồng đào căng mọng cùng với làn da trắng nõn lộ ra.

Da trắng tóc đen tương phản đối lập càng thêm tôn lên vẻ đẹp mỹ miều của Phương Tịch Lam.
Nicolas Á Phong nuốt ực một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ mê luyến, hắn cúi đầu, tựa vào nơi mềm mại ấy, sau đó lại dựa vào cổ và vai cô hít lấy hít để mùi hương quen thuộc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương