Mắt Bão
-
Chương 18: Nghi phạm
Type: Nhã
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn hơi choáng váng, phải rất lâu sau mới nghe được tiếng mưa rơi rào rạt ngoài cửa sổ. Tôi ngồi trên thảm thư phòng, được Tần Sâm ôm trong lòng. Anh tựa lưng vào vách tường, ôm tôi thu lu trong góc, bất động như một pho tượng. Thư phòng vẫn bừa bộn như vậy, cơn gió lành lạnh buồn qua tấm kính vỡ nát nơi cửa sổ sát đất, cuốn theo sắc trời màu xám vàng vào phòng, khiến người ta không đoán được thời gian.
Trên đỉnh đầu mình, tôi cảm nhận thấy Tần Sâm vẫn hít sâu từng hơi, hiển nhiên chưa chịu chợp mắt. Tôi giơ tay sờ thử, thấy đầu mình đã quấn băng. Suy nghĩ vài giây, tôi tiếp tục vuốt ve gương mặt anh. Cằm anh đã lún phún râu, bị ngón tay tôi mơn trớn nhiều lần mà anh vẫn không hề nhúc nhích. Tôi đành hoạt động hai chân, định đứng dậy thu dọn phòng ốc. Kết quả tay anh siết lại, kéo tôi ngồi xuống, im lìm bướng bỉnh tiếp tục ôm tôi vào ngực. Vết máu trên tay anh đã khô, nhưng không thấy dấu vết được băng bó. Xem ra anh chỉ lo cầm máu cho tôi, hoàn toàn quên mất bản thân.
Tôi thở dài, đành thả lỏng cơ thể, thừa dịp này khôi phục thể lực. Không biết qua bao lâu, lúc hoàn hồn, tôi không còn nghe thấy tiếng mưa rơi nữa. Nhẹ nhàng kéo tay áo anh, tôi cất giọng khản đặc:”Cho em xem vết thương trên tay anh nào”.
Anh vẫn giữ trạng thái câm lặng, lát sau mới buông lòng vòng tay đang trói buộc tôi ra.
Tôi vén tay áo anh lên, quả nhiên thấy một vết thương rướm máu do miếng thuỷ tinh gây ra. Máu đã khô lại, đóng thành vảy, nhưng miệng vết thương bắt đầu mưng mủ, may mà không sâu, không cần đến bệnh viện khâu lại.
Hộp y tế được anh đặt ngay bên cạnh, tôi bèn đưa tay kéo lại gần mình, lấy đồ ra khử trùng cho anh, xử lý phần mưng mủ rồi bôi thuốc. Vị trí vết thương gần khuỷu tay, khi mặc áo vào nhất định sẽ bị cọ đau nên tôi băng lại cho yên tâm. Anh vẫn cứ lầm lầm lì lì như vậy, mặc tôi xử lý mọi chuyện.
Băng bó vết thương cho anh xong, tôi thử đứng dậy lần nữa, cuối cùng không còn bị anh ngăn lại. Phòng ngủ tầng hai không hỗn loạn như tưởng tượng. Tôi lấy một tấm chăn lông mỏng trong tủ quần áo ra, chắc hẳn cũng cảm thấy lạnh nên đờ đẫn kéo chăn quấn người kín mít.
Tôi bắt đầu thu dọn thư phòng. Đầu tiên là dựng giá sách lên, kéo sô pha về chỗ cũ. Chuyện khiến tôi bất ngờ hơn cả là đôi chuột bạch vẫn còn sống đến giờ. Chuồng của chúng lọt thỏm trong đống lộn xộn, tôi nhấc đống sách đè chúng lên, con chuột cái đang cái thai hoảng hốt bỏ chạy. Chiếc lồng kiên cố giúp chúng tai qua nạn khỏi sau cơn vũ bão này, hiện giờ tinh thần của con chuột cái khá ổn định, không có dấu hiệu sảy thai do hoảng sợ.
Mang chiếc lồng đến vị trí an toàn xong, tôi tiếp tục dọn dẹp đống sách hỗn loạn dưới đất.
Sau khi chỉnh đốn thư phòng một lượt, tôi mới nhớ ra phải đi xem đồng hồ.
Đã là ba giờ chiều rồi. Tôi vào bếp, lấy đống rau không bị nước trái cây và dầu ăn ngâm hỏng ra nấu cháo. Xong xuôi, tôi hứng hai chậu nước nóng trong phòng vệ sinh, bê đến thư phòng rửa mặt cho Tần Sâm. Anh vẫn ngồi chết gí ở chân tường, thậm chí còn không thèm bò lên sô pha cho đỡ lạnh nữa.
Trong suốt thời gian được tôi giúp đánh răng, anh không hề có ý định cử động quai hàm hợp tác. Tôi đưa nước đến bên miệng, anh không buồn há. Tôi đành ép buộc rót nước vào miệng anh, anh lại không chịu nuốt cũng không buồn sức, cứ như hoàn toàn mất đi năng lực hành vi, ánh mắt ảm đạm nhìn chăm chăm vào tay tôi.
“Súc miệng đi rồi nhổ ra.” Tôi khẽ đẩy cánh tay anh thăm dò. “Tần Sâm?”
Thúc giục mòn mỏi, phải đến chừng hai mươi phút sau, cuối cùng anh mới chịu nhổ ra. Tiếp theo, tôi rửa mặt, cạo râu đút cháo cho anh ăn. Anh không né tránh như trước nữa, nhưng chỉ nhếch môi không chịu há miệng, hơn nửa bát cháo cứ thế “cúng” cho quần áo anh rồi. Tôi trở lại phòng bếp, lấy nước pha nốt phần mật ong còn lại đút cho anh uống. Một giờ sau, anh mới miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo.
Tôi nhớ năm ngoái, thời điểm trạng thái anh tệ nhất cũng không kém gì hiện tại.
Vật dụng trong nhà quá nửa đã hỏng. Đến khi tôi thu dọn xong, trời cũng bắt đầu hửng sáng. Tìm được giấy bút, ngồi bên bàn ăn, tôi liệt kê danh sách những vật dụng và thiết bị điện cần mua thay thế những cái đã hỏng hóc. Trước khi trở về phòng, tôi đến thư phòng một chuyến xem thử. Tần Sâm không chịu nằm trên chăn đệm tôi đã trải trên sàn, chỉ để lại một chiếc gối, bản thân thì quấn chăn lông nằm co cuộn trên sô pha ngủ say. Nương theo ánh đèn phòng khách, tôi đi đến cầm lấy gối, rón rén lót dưới đầu anh, đắp thêm cho anh một tấm chăn nữa, phòng ngừa sáng mai anh thức dậy bị cảm lạnh mà sái cổ.
Anh ngủ rất say, không hề bị hành động của tôi đánh thức. Cửa sổ sát đất vừa lắp kính mới đã ngăn lại cơn gió rét ban đêm. Căn nhà tĩnh lặng như tờ, có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng kêu chút chít và tiếng gặm cắn của hai con chuột bạch. Tôi ngồi cạnh sô pha nhìn anh thật lâu, nghĩ ngợi một hồi bèn lên phòng ngủ tầng hai ôm chăn nệm đến, ngủ trên sô pha cùng anh.
Ngày hôm sau, tôi đến khu bán đồ nội thất mua mấy thứ đồ dùng cần thiết, rồi vòng qua trại nuôi ong xách về một hũ mật ong.
Tần Sâm vẫn không chịu ăn cơm. Trước đây, mỗi khi trạng thái tinh thần xuống dốc, anh sẽ tự giam mình trong thư phòng, ăn mặc lôi thôi, quấn chăn len ngồi cả ngày, điên cuồng rèn luyện trí não không chịu ngơi nghỉ dẫu chỉ một khắc: đọc lướt, viết sai, vẽ hình giải phẫu cơ thể người, thiết kế thí nghiệm...Giấy nháp bay lả tả đầy thư phòng, mấy quyển sách vốn được xếp gọn gàng trên giá thì chất đống ngổn ngang, ngay trên chỗ treo rèm cửa sổ cũng có thể tìm thấy một cục giấy anh tiện tay vò vứt. Nhưng lần này khác hẳn. Tôi đặt mấy quyển sách gần đây anh hay xem vào tay, anh cũng không buồn lật. Anh co ro trên sô pha thư phòng cả buổi sáng, đờ đẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt không hề đọng lại chút cảm xúc nào.
Buổi chiều, công ty vận chuyển đưa vật dụng trong nhà đến. Tôi đứng ở sảnh xem, phòng ngừa ai đó tiện tay nhấc món đồ nào đó đi.
Không bao lâu tôi liền nhìn thấy chiếc xe Volvo màu đen quen mắt chạy đến, dừng phía sau xe tải của công ty vận chuyển. Tôi khoanh tay đứng yên trước cửa nhà, bình tĩnh nhìn cảnh sát Tiêu bước ra khỏi xe. Anh ta không lái xe cảnh sát nhưng lại mặc cảnh phục, chỉ nhìn thoáng qua đám đông công nhân đang tò mò quan sát mình rồi đi thẳng về phía tôi.
“Tình trạng của Tần San rất tệ, không thể đến Cục được.” Chờ anh ta đến gần, tôi thông báo ngắn gọn.
“Tôi biết.” Anh ta dừng lại trước mặt tôi, giữ một khoảng cách thích hợp, ánh mắt trầm ngâm nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh Tần có thể ở nhà, nhưng cô cần đi với tôi đến Cục một chuyến.”
Điều này có phần nằm ngoài dự đoán của tôi. “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Du Mỹ Ngọc muốn gặp cô.” Anh ta đáp.
Tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì với cái tên này. “Du Mỹ Ngọc?”
“Chính là người phụ nữ mà cô và cô Giản gặp được ở hồ Lương Thuỷ.” Cảnh sát Tiêu bỏ tay vào túi quần theo thói quen, sắc mặt lạnh nhạt, điềm tĩnh giải thích với tôi. “Cô Giản đã cung cấp bức hoạ cho chúng tôi. Sau khi xác nhận thân phận của Du Mỹ Ngọc, chúng tôi phát hiện ra chồng bà ấy là ông Giang Quân Chính rất đáng ngờ. Tháng Tám năm ngoái, Giang Quân Chính vừa kết thúc đợt chữa trị ở bệnh viện Bình Tâm, về nhà sống chung với vợ mình. Nửa năm qua, ông ta đã trộm hai trăm chiếc quần lót nữ, còn mang ma-nơ-canh ma mấy cửa hàng quần áo vứt bỏ về nhà dâm ô và phá hoại. Bác sĩ bệnh viện Bình Tâm cho chúng tôi biết, Giang Quân Chính từng mắc chứng hoang tưởng ngược đãi, nhiều lần cưỡng gian và giết hại phụ nữ. Sau khi bị chúng tôi giải về Cục, gã cũng thừa nhận mình chính là “Đồ tể đêm mưa thành phố V.”
“Vậy không phải rất tốt hay sao?” Vụ án bỏ ngỏ bốn năm cuối cùng đã phá được, họ hẳn phải vui mừng khôn kể mới đúng, sao lại lôi tôi đi đến Cục Công an cơ chứ?
“Du Mỹ Ngọc khăng khăng nói chồng mình không giết người.” Phớt lờ câu hỏi của tôi, cảnh sát Tiêu bình thản kể tiếp. “Hiện giờ, bà ta yêu cầu gặp cô.”
Tôi im lặng. Nói đúng ra thì mấy vụ án này không liên quan gì đến tôi cả, tôi cũng không muốn dính dáng tới chúng. Nhưng lời nói của Tiêu Minh đã khơi gợi hứng thú của tôi. Bệnh viện Bình Tâm là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất thành phố V. Nửa năm trước, Giang Quân Chính vừa ra khỏi đấy, có nghĩa là gã giống Tần Sâm, cũng là người mắc bệnh tâm thần. Còn Du Mỹ Ngọc lại có tình cảnh tương tự tôi.
“Đi thôi.” Tôi còn đang do dự thì bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Sâm vang lên phía sau:” Anh đi cùng em”.
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn hơi choáng váng, phải rất lâu sau mới nghe được tiếng mưa rơi rào rạt ngoài cửa sổ. Tôi ngồi trên thảm thư phòng, được Tần Sâm ôm trong lòng. Anh tựa lưng vào vách tường, ôm tôi thu lu trong góc, bất động như một pho tượng. Thư phòng vẫn bừa bộn như vậy, cơn gió lành lạnh buồn qua tấm kính vỡ nát nơi cửa sổ sát đất, cuốn theo sắc trời màu xám vàng vào phòng, khiến người ta không đoán được thời gian.
Trên đỉnh đầu mình, tôi cảm nhận thấy Tần Sâm vẫn hít sâu từng hơi, hiển nhiên chưa chịu chợp mắt. Tôi giơ tay sờ thử, thấy đầu mình đã quấn băng. Suy nghĩ vài giây, tôi tiếp tục vuốt ve gương mặt anh. Cằm anh đã lún phún râu, bị ngón tay tôi mơn trớn nhiều lần mà anh vẫn không hề nhúc nhích. Tôi đành hoạt động hai chân, định đứng dậy thu dọn phòng ốc. Kết quả tay anh siết lại, kéo tôi ngồi xuống, im lìm bướng bỉnh tiếp tục ôm tôi vào ngực. Vết máu trên tay anh đã khô, nhưng không thấy dấu vết được băng bó. Xem ra anh chỉ lo cầm máu cho tôi, hoàn toàn quên mất bản thân.
Tôi thở dài, đành thả lỏng cơ thể, thừa dịp này khôi phục thể lực. Không biết qua bao lâu, lúc hoàn hồn, tôi không còn nghe thấy tiếng mưa rơi nữa. Nhẹ nhàng kéo tay áo anh, tôi cất giọng khản đặc:”Cho em xem vết thương trên tay anh nào”.
Anh vẫn giữ trạng thái câm lặng, lát sau mới buông lòng vòng tay đang trói buộc tôi ra.
Tôi vén tay áo anh lên, quả nhiên thấy một vết thương rướm máu do miếng thuỷ tinh gây ra. Máu đã khô lại, đóng thành vảy, nhưng miệng vết thương bắt đầu mưng mủ, may mà không sâu, không cần đến bệnh viện khâu lại.
Hộp y tế được anh đặt ngay bên cạnh, tôi bèn đưa tay kéo lại gần mình, lấy đồ ra khử trùng cho anh, xử lý phần mưng mủ rồi bôi thuốc. Vị trí vết thương gần khuỷu tay, khi mặc áo vào nhất định sẽ bị cọ đau nên tôi băng lại cho yên tâm. Anh vẫn cứ lầm lầm lì lì như vậy, mặc tôi xử lý mọi chuyện.
Băng bó vết thương cho anh xong, tôi thử đứng dậy lần nữa, cuối cùng không còn bị anh ngăn lại. Phòng ngủ tầng hai không hỗn loạn như tưởng tượng. Tôi lấy một tấm chăn lông mỏng trong tủ quần áo ra, chắc hẳn cũng cảm thấy lạnh nên đờ đẫn kéo chăn quấn người kín mít.
Tôi bắt đầu thu dọn thư phòng. Đầu tiên là dựng giá sách lên, kéo sô pha về chỗ cũ. Chuyện khiến tôi bất ngờ hơn cả là đôi chuột bạch vẫn còn sống đến giờ. Chuồng của chúng lọt thỏm trong đống lộn xộn, tôi nhấc đống sách đè chúng lên, con chuột cái đang cái thai hoảng hốt bỏ chạy. Chiếc lồng kiên cố giúp chúng tai qua nạn khỏi sau cơn vũ bão này, hiện giờ tinh thần của con chuột cái khá ổn định, không có dấu hiệu sảy thai do hoảng sợ.
Mang chiếc lồng đến vị trí an toàn xong, tôi tiếp tục dọn dẹp đống sách hỗn loạn dưới đất.
Sau khi chỉnh đốn thư phòng một lượt, tôi mới nhớ ra phải đi xem đồng hồ.
Đã là ba giờ chiều rồi. Tôi vào bếp, lấy đống rau không bị nước trái cây và dầu ăn ngâm hỏng ra nấu cháo. Xong xuôi, tôi hứng hai chậu nước nóng trong phòng vệ sinh, bê đến thư phòng rửa mặt cho Tần Sâm. Anh vẫn ngồi chết gí ở chân tường, thậm chí còn không thèm bò lên sô pha cho đỡ lạnh nữa.
Trong suốt thời gian được tôi giúp đánh răng, anh không hề có ý định cử động quai hàm hợp tác. Tôi đưa nước đến bên miệng, anh không buồn há. Tôi đành ép buộc rót nước vào miệng anh, anh lại không chịu nuốt cũng không buồn sức, cứ như hoàn toàn mất đi năng lực hành vi, ánh mắt ảm đạm nhìn chăm chăm vào tay tôi.
“Súc miệng đi rồi nhổ ra.” Tôi khẽ đẩy cánh tay anh thăm dò. “Tần Sâm?”
Thúc giục mòn mỏi, phải đến chừng hai mươi phút sau, cuối cùng anh mới chịu nhổ ra. Tiếp theo, tôi rửa mặt, cạo râu đút cháo cho anh ăn. Anh không né tránh như trước nữa, nhưng chỉ nhếch môi không chịu há miệng, hơn nửa bát cháo cứ thế “cúng” cho quần áo anh rồi. Tôi trở lại phòng bếp, lấy nước pha nốt phần mật ong còn lại đút cho anh uống. Một giờ sau, anh mới miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo.
Tôi nhớ năm ngoái, thời điểm trạng thái anh tệ nhất cũng không kém gì hiện tại.
Vật dụng trong nhà quá nửa đã hỏng. Đến khi tôi thu dọn xong, trời cũng bắt đầu hửng sáng. Tìm được giấy bút, ngồi bên bàn ăn, tôi liệt kê danh sách những vật dụng và thiết bị điện cần mua thay thế những cái đã hỏng hóc. Trước khi trở về phòng, tôi đến thư phòng một chuyến xem thử. Tần Sâm không chịu nằm trên chăn đệm tôi đã trải trên sàn, chỉ để lại một chiếc gối, bản thân thì quấn chăn lông nằm co cuộn trên sô pha ngủ say. Nương theo ánh đèn phòng khách, tôi đi đến cầm lấy gối, rón rén lót dưới đầu anh, đắp thêm cho anh một tấm chăn nữa, phòng ngừa sáng mai anh thức dậy bị cảm lạnh mà sái cổ.
Anh ngủ rất say, không hề bị hành động của tôi đánh thức. Cửa sổ sát đất vừa lắp kính mới đã ngăn lại cơn gió rét ban đêm. Căn nhà tĩnh lặng như tờ, có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng kêu chút chít và tiếng gặm cắn của hai con chuột bạch. Tôi ngồi cạnh sô pha nhìn anh thật lâu, nghĩ ngợi một hồi bèn lên phòng ngủ tầng hai ôm chăn nệm đến, ngủ trên sô pha cùng anh.
Ngày hôm sau, tôi đến khu bán đồ nội thất mua mấy thứ đồ dùng cần thiết, rồi vòng qua trại nuôi ong xách về một hũ mật ong.
Tần Sâm vẫn không chịu ăn cơm. Trước đây, mỗi khi trạng thái tinh thần xuống dốc, anh sẽ tự giam mình trong thư phòng, ăn mặc lôi thôi, quấn chăn len ngồi cả ngày, điên cuồng rèn luyện trí não không chịu ngơi nghỉ dẫu chỉ một khắc: đọc lướt, viết sai, vẽ hình giải phẫu cơ thể người, thiết kế thí nghiệm...Giấy nháp bay lả tả đầy thư phòng, mấy quyển sách vốn được xếp gọn gàng trên giá thì chất đống ngổn ngang, ngay trên chỗ treo rèm cửa sổ cũng có thể tìm thấy một cục giấy anh tiện tay vò vứt. Nhưng lần này khác hẳn. Tôi đặt mấy quyển sách gần đây anh hay xem vào tay, anh cũng không buồn lật. Anh co ro trên sô pha thư phòng cả buổi sáng, đờ đẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt không hề đọng lại chút cảm xúc nào.
Buổi chiều, công ty vận chuyển đưa vật dụng trong nhà đến. Tôi đứng ở sảnh xem, phòng ngừa ai đó tiện tay nhấc món đồ nào đó đi.
Không bao lâu tôi liền nhìn thấy chiếc xe Volvo màu đen quen mắt chạy đến, dừng phía sau xe tải của công ty vận chuyển. Tôi khoanh tay đứng yên trước cửa nhà, bình tĩnh nhìn cảnh sát Tiêu bước ra khỏi xe. Anh ta không lái xe cảnh sát nhưng lại mặc cảnh phục, chỉ nhìn thoáng qua đám đông công nhân đang tò mò quan sát mình rồi đi thẳng về phía tôi.
“Tình trạng của Tần San rất tệ, không thể đến Cục được.” Chờ anh ta đến gần, tôi thông báo ngắn gọn.
“Tôi biết.” Anh ta dừng lại trước mặt tôi, giữ một khoảng cách thích hợp, ánh mắt trầm ngâm nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh Tần có thể ở nhà, nhưng cô cần đi với tôi đến Cục một chuyến.”
Điều này có phần nằm ngoài dự đoán của tôi. “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Du Mỹ Ngọc muốn gặp cô.” Anh ta đáp.
Tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì với cái tên này. “Du Mỹ Ngọc?”
“Chính là người phụ nữ mà cô và cô Giản gặp được ở hồ Lương Thuỷ.” Cảnh sát Tiêu bỏ tay vào túi quần theo thói quen, sắc mặt lạnh nhạt, điềm tĩnh giải thích với tôi. “Cô Giản đã cung cấp bức hoạ cho chúng tôi. Sau khi xác nhận thân phận của Du Mỹ Ngọc, chúng tôi phát hiện ra chồng bà ấy là ông Giang Quân Chính rất đáng ngờ. Tháng Tám năm ngoái, Giang Quân Chính vừa kết thúc đợt chữa trị ở bệnh viện Bình Tâm, về nhà sống chung với vợ mình. Nửa năm qua, ông ta đã trộm hai trăm chiếc quần lót nữ, còn mang ma-nơ-canh ma mấy cửa hàng quần áo vứt bỏ về nhà dâm ô và phá hoại. Bác sĩ bệnh viện Bình Tâm cho chúng tôi biết, Giang Quân Chính từng mắc chứng hoang tưởng ngược đãi, nhiều lần cưỡng gian và giết hại phụ nữ. Sau khi bị chúng tôi giải về Cục, gã cũng thừa nhận mình chính là “Đồ tể đêm mưa thành phố V.”
“Vậy không phải rất tốt hay sao?” Vụ án bỏ ngỏ bốn năm cuối cùng đã phá được, họ hẳn phải vui mừng khôn kể mới đúng, sao lại lôi tôi đi đến Cục Công an cơ chứ?
“Du Mỹ Ngọc khăng khăng nói chồng mình không giết người.” Phớt lờ câu hỏi của tôi, cảnh sát Tiêu bình thản kể tiếp. “Hiện giờ, bà ta yêu cầu gặp cô.”
Tôi im lặng. Nói đúng ra thì mấy vụ án này không liên quan gì đến tôi cả, tôi cũng không muốn dính dáng tới chúng. Nhưng lời nói của Tiêu Minh đã khơi gợi hứng thú của tôi. Bệnh viện Bình Tâm là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất thành phố V. Nửa năm trước, Giang Quân Chính vừa ra khỏi đấy, có nghĩa là gã giống Tần Sâm, cũng là người mắc bệnh tâm thần. Còn Du Mỹ Ngọc lại có tình cảnh tương tự tôi.
“Đi thôi.” Tôi còn đang do dự thì bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Sâm vang lên phía sau:” Anh đi cùng em”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook