Mắt Bão
-
Chương 12: Chuột con
Type: thuy tien
Lúc thoáng nghe thấy tiếng hét, tôi mới từ từ tỉnh dậy từ cơ mơ. Ngọ đèn đường bẽn lẽn bên rèm cửa sổ. trên trần phòng ngủ là ánh sáng xanh chợt sáng chợt tát. Tôi nghe thấy có tiếng suối chảy róc rách đâu đó, một lúc sau mới định thần lại, tháo chiếc tai nghe đã đươc đeo vài tai minh tự lúc nào rồi quay đầu, bắt gặp bóng dáng Tần Sâm bên cạnh. Ánh đèn máy chiếu màu xanh hắt lên khuông mặt lạnh lùng của anh. Anh dựng chiếc gối lên, ngồi tựa vào đầu giường, chỉ đắp chăn đến bụng, mặc bộ đồ ngủ bằng bông, chiếc cằm bạnh chặt của anh bị chia cắt bởi hai mảng sáng tối, một nửa người và vùng bóng tối sau lưng như hòa thành một thể.
Tôi bò dậy, kéo cao chăn bông quấn chặt lấy mình, nhích sang chỗ anh, vơ bừa lấy một chiếc gối lót phía sau, hoàn thành xong chuỗi hành động này mới cất tiếng hỏi: “Phim gì thế?”.
Kể từ khi tôi kiên quyết mang máy chiếu đặt cố định ở phòng ngủ, Tần Sam rất ít khi dùng nó xem phim. Lúc ngồi dậy, tôi mới có thể thấy rõ được ánh sáng máy chiếu đã phá vỡ bóng tối trong phòng. Hình ảnh hắt lên bức tường đối diện, sắc phim hơi ám vàng, trông như phim điện ảnh những năm chín mươi. Lúc tôi tập trung sự chú ý về phía màn hình, bộ phim vừa khéo chiếu đến cảnh một người phụ nữ ngả người trên ghê, một cánh tay đàn ông tráng kiện đến gần, cầm cọ đánh phấn cho cô ấy. Người phụ nữ hai mắt trợn trừng, vẻ mặt cứng đờ, mãi lâu sau vẫn không thấy chớp mắt. Nhìn kỳ lạ, tôi phát hiện trên cổ cô ấy có một vết hằn như vết dây. Tôi nheo mắt định xem rõ hơn thì màn hình đã thoáng chốc biến thành màu xanh.
“Đồ tể đêm mưa.” Tần Sâm cầm điều khiển tắt mắt chiếu rồi đặt lại trên tủ đầu giường. “Một bộ phim Hồng Kong.” Khi màn hình trở nên đen kịt, anh vuốt tóc tôi theo thói quen: “Ngủ tiếp đi!”, sau đó quấn chăn quanh người, nằm xuống giongwf, thuân tay kéo gối kê dưới đầu.
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ đặt đầu giường, đã ba giờ sáng rồi.
“Sao đêm hôm khuya khoắt, anh lại dậy xem phim kinh dị thế?” Tôi cũng nằm xuống theo, gỡ dây tai nghe quấn trên cánh tay ra rồi bỏ lên đầu giường. “Còn đeo tai nghe cho em khiến sóng não em tiến vào trạng thái delta nữa.”
“Xem ra em vẫn nhớ năm loại sóng não kia.” Anh trở mình, đưa lưng về phía tôi, ngữ điệu đều đều không rõ cảm xúc, vì trời khuya lạnh lẽo nên hơi đặc giọng mũi. “Tự nhiên muốn xem thôi. Ngủ đi!”
Nép sát vào người anh, tôi kéo kín chăn lên đến tận cổ để không khí lạnh lẽo không len lỏi vào được rồi cất tiếng thì thầm: “Vừa nãy, em mơ thấy hôm chúng ta gặp mặt lần thứ hai đấy!”.
Mí mắt vừa khép, cơn buồn ngủ đã ùa đến, giọng tôi chậm lại, nhỏ dần. “Thật thần kỳ, chuyện bảy năm trước mà em còn nhớ như in vậy.”
Anh vẫn không xoay người, chỉ đáp lại theo bản năng: “Tiềm thức con người…”.
Tiếng nói bên tai bỗng im bặt. Cơn buôn ngủ khiến ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, đâu còn tâm trí để nghĩ xem tại sao anh lại không nói hết. Thế rồi anh bỗng dưng trở mình, tiếp theo, người tôi bị đè nặng. Thoáng giật mình, tôi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của anh ẩn hiện trong bóng tối: “Tần Sâm?”.
Không có tiếng đáp lại, hơi thở của anh nhanh chóng ập đến, một tay ôm chặt eo tôi, đôi môi nứt nẻ cọ sát cổ tôi. Tôi tưởng anh lại bắt đầu không tỉnh táo bèn giãy giụa cự tuyệt theo bản năng, nhưng hai cổ tay tôi bị tay còn lại của anh giữ chặt khóa trên bụng. Anh hôn ngược lên môi tôi, lúc nhẹ nhàng, lúc thì ngấu nghiến như muốn nuốt cả lưỡi vào bụng, vừa giống trấn an lại vừa như trả thù.
Tình huốn này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng ba năm trước, lần đầu anh phát bệnh. Thời điểm đó, anh trói tôi ở nhà suốt năm ngày, nếu không phải cuối cùng tôi cũng nghĩ cách liên hệ với cục trưởng Hồ Thái Phong, có lẽ cả tôi và Tần Sâm đều không sống được đến ngày hôm nay. Tôi ra sức phản kháng bằng cả tay lẫn chân, nhưng Tần Sâm phản ứng quá nhanh, đè chân tôi lại, ghì sâu hai cánh tay tôi vào gối khiến tôi đau nhói. Tôi chỉ có thể quay đầu né tránh, bắt được cơ hội thở dốc liền vùng vẫy như cá mắc cạn.
“Ngụy Lâm! Ngụy Lâm…” Anh hạ thấp giọng, cúi đầu xuống cọ trán vào vành tai như âu yếm. “Không sao đâu, đừng giãy!” Hơi thở anh dồn dập, nóng hổi phả vào mặt tôi, giọng điệu trầm ổn, khẽ khàng từng chữ trấn an: “Là anh, anh rất tỉnh táo, đừng giãy!”.
Sau đó, anh không có động tác nào khác, chỉ yên lặng gục bên tai tôi, chờ tôi an ổn trở lại.
Biết đây là biểu hiện anh còn tỉnh tóa, tôi cũng dần bình ổn hơi thở hỗn loạn. Không thể trách tôi suy nghĩ nhiều, dù sao ba năm nay, anh hiếm khi hoàn toàn thanh tỉnh, càng hiếm khi giày vò tôi lúc minh mẫn thế này. Thấy tôi bình tĩnh trở lại, Tần Sâm mới buông cổ tay tôi, luồn xuống gối nâng đầu tôi lên, cọ cổ quấn quýt.
Toi do dự chốc lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, thắm thiết khăng khít một hồi, anh mới hé môi cắn nhẹ vành tai tôi, ngậm mút, liếm láp, thân thể cả hai từ từ nóng lên.
Phối hợp với anh vài hồi, khi tôi cuộn tròn trong chăn nồng ấm áp ngủ say sưa, bên ngoài, trời đã hửng sáng.
Tôi tỉnh giấc do tiếng chuông điện thoại bàn vang liên hồi ở phòng khách, mở mắt ra phát hiện Tần Sâm đã biến mất từ lúc nào, có lẽ anh đến thư phòng rồi. Máy nội bộ ở phòng ngủ đã bị anh ném vỡ, tôi quên mang đi sửa, chỉ đành lê dép bông xuống lầu nghe điện thoại. Không ngờ vừa ra đến phòng khách, tôi đã nhìn thấy Tần Sâm đứng trên bàn tròn nhỏ, rút dây điện thoại ra.
Tôi khựng bước ở bậc cầu thang, không tài nào đoán được dụng ý của anh: “Sao anh không nhân điện?”.
“Không cần thiết.” Anh đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn tôi, lập tức đổi đề tài. “Anh đề nghị em đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.” Nói xong, anh thong thả bước vào bếp.
Bữa sáng? Có lẽ đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một cách quái gở hồi lâu rồi mới xuống nhà vệ sinh tầng một rửa mặt. Đột nhiên, tôi có ảo giác được quay về khoảng thời gian anh nghỉ đông và nghỉ hè trước đây. Khi ấy, anh sẽ đưa tôi đi biển hoặc du ngoạn nơi non xanh nước biếc, đổi sim điện thoại, không để công việc quấy rầy, nhàn nhã thuê nhà đồng thời chia sẻ việc nhà với tôi, lúc lười xuống bếp sẽ kéo tôi ra ngoài thưởng thức mỹ thực. Vì thế, Cục trưởng Hồ Thái Phong đã bao lần nổi cơn tam bành vì phải mất rất nhiều công sức mới tìm được anh.
“Lúc nghỉ phép không bàn công việc.” Anh luôn lôi nguyên tắc này ra đáp trả Cục trưởng Hồ Thái Phong. Dù ông ấy có muốn trở mặt làm ầm ĩm anh cũng không hề nao núng.
Tôi đã từng tò mò hỏi anh: “Vậy sao anh còn chon nghề tay trái này?”.
Khi ấy, anh ung dung lật quyển sách trong tay, điềm nhiên đáp: “Nếu năng khiếu đã đưa đẩy anh lựa chọn nghề này, mà trên đời chỉ có anh mới có thể hoàn thành chuyện ấy, vậy anh đành miễn cưỡng chấp nhận thôi:.
Rõ rang đã quen với thói cao ngạo của anh từ lâu, nhưng khi nghe giọng điệu như lẽ đương nhiên này, tôi vẫn không nhịn được cười, luôn cảm thấy dù anh tự tâng bốc bản thân thế nào cũng đều rất đáng yêu: “Coi như là thỏa mãn lòng hư vinh của anh hả?”.
“Có thể nói là vậy.” Anh chăng buồn nhướng mí mắt, thẳng thắn thừa nhận.
Lúc đó, tôi khá kinh ngạc: “Em cứ cho rằng thiên tài đều không có lòng hư vinh mới đúng chứ!”
“Thiên tài cũng là người mà.” Anh không đặt mình ở vị thế cao như tôi nghĩ, chỉ bình thản ứng đối: “Con người có lòng hư vinh, cũng cần kết hợp làm và chơi. Cho nên dù là thiên tài, lúc nghỉ ngơi cũng không bàn đến công việc”. Nói đến đây, anh gập sách lại kết thúc đề tài, bình thản ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của tôi. “Buổi tối, em muốn ăn gì?”
Bây giờ hồi tưởng lại, dáng vẻ thờ ơ kia của anh như vẫn còn nguyên trong ký ức.
Rửa mặt qua loa xong, khi tôi trở lại phòng đã thấy anh dọn điểm tâm đặt lên bàn. Bánh mì lúa mạch, xúc xích nướng, bánh rán thịt băm, salad ngô,trứng ốp la và cà chua, chính là kiểu bữa sáng Đông Tây kếp hợp trước đây anh vẫn hay làm. Tôi ngồi bên bàn, nhìn anh đưa bát cháo táo đỏ và ngô đến trước mặt mình. Dù đã cẩn thận quan sát anh rất lâu nhưng tôi vẫn không tài nào đoán được hôm nay trạng thái tinh thần của anh thế nào.
“Có một tin muốn nói cho em biết.” Anh cắt miếng xúc xích nướng, trước khi đưa vào miệng, thoáng rũ mi mắt từ tốn cất lời: “Ngụy Lâm số 336 đã thụ thai thành công. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai mươi ngày sau, nó sẽ sinh ra ít nhất mười đứa con.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngây ra giây lát mới nhận ra “Ngụy Lâm số 336” mà anh vừa nói chính là con chuột cái trong hai con chuột bạch hôm trước tôi mua về. Mấy năm trước, khi tôi bắt đầu giúp anh chăm sóc những con chuột thí nghiệm này, anh liền khăng khăng dùng tên tôi đặt cho chuột cái. Lý do là một khi thí nghiệm chúng tham gia có đóng góp cho khoa học, tôi sẽ có cơ hội lưu danh sử sách.
Ban đầu, tôi không tán thành cho lắm, đến lúc biết trước khi mình xuất hiện trong đời anh, bất kể là chuột đực hay chuột cái, anh đều đặt tên là Tần Sâm hết, tôi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, cuối cùng cam tâm tình nguyện cùng anh chia sẻ.
Vì vậy, sau mấy năm lại được nghe cách gọi này, tôi chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi tiếp tục nhấm nháp bữa sáng, thuận miệng hỏi anh: “Cần em mua thêm thiết bị nào không?”.
“Tạm thời không cần.” Anh ăn miếng xúc xích thứ hai.
Sáng hôm ấy, tôi và anh chuyển Ngụy Lâm số 336 và Tần Sâm số 942 vào căn nhà mới rộng rãi hơn, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sinh mệnh mới.
Dĩ nhiên, ông Tăng Khải Thụy vẫn đến sớm hơn những chú chuột con này.
Lúc ông ấy ấn vang chuông cửa nhà tôi đã là bốn giờ chiều.
Tôi vừa định đi tắm thay quần áo, thấy Tần Sâm không có ý định nói khỏi thư phòng, đành tự đi mở cửa. Ông Tăng Khải Thụy đến với bộ dạng gấp gáp vội vàng, thậm chí còn chưa kịp thay bộ cảnh phục trang trọng ra, khiến cư dân qua lại gần đó không ngừng ngoái đầu lại tò mò.
“Xin lỗi, tôi đến vội quá, không kịp liên lạc trước với cô…”
Chắc hẳn cũng nhận ra trang phục của mình quá gây chú ý, ông Tăng Khải Thụy ben cởi mũ cảnh sát xuống, lau mồ hồi trên chóp mũi, ánh mắt lướt qua vai tôi, nhìn về phía thư phòng. “Tần Sâm có nhà không? Tôi gọi điện thoại bàn mãi không được…”
Tôi ngoái lại phía sau thăm dò, bên kia thư phòng lặng im thin thít. Theo lý, Tần Sâm hẳn đã nhận thấy sự xuất hiện của ông Tăng Khải Thụy rồi mới phải. Tôi nghĩ, mình đã hiểu tại sao sáng nay anh lại rút dây điện thoại rồi.
“Anh ấy có nhà đấy!” Thế là tôi nghiêng người ra dấu cho ông ấy: “Mời ông vào”.
Lúc thoáng nghe thấy tiếng hét, tôi mới từ từ tỉnh dậy từ cơ mơ. Ngọ đèn đường bẽn lẽn bên rèm cửa sổ. trên trần phòng ngủ là ánh sáng xanh chợt sáng chợt tát. Tôi nghe thấy có tiếng suối chảy róc rách đâu đó, một lúc sau mới định thần lại, tháo chiếc tai nghe đã đươc đeo vài tai minh tự lúc nào rồi quay đầu, bắt gặp bóng dáng Tần Sâm bên cạnh. Ánh đèn máy chiếu màu xanh hắt lên khuông mặt lạnh lùng của anh. Anh dựng chiếc gối lên, ngồi tựa vào đầu giường, chỉ đắp chăn đến bụng, mặc bộ đồ ngủ bằng bông, chiếc cằm bạnh chặt của anh bị chia cắt bởi hai mảng sáng tối, một nửa người và vùng bóng tối sau lưng như hòa thành một thể.
Tôi bò dậy, kéo cao chăn bông quấn chặt lấy mình, nhích sang chỗ anh, vơ bừa lấy một chiếc gối lót phía sau, hoàn thành xong chuỗi hành động này mới cất tiếng hỏi: “Phim gì thế?”.
Kể từ khi tôi kiên quyết mang máy chiếu đặt cố định ở phòng ngủ, Tần Sam rất ít khi dùng nó xem phim. Lúc ngồi dậy, tôi mới có thể thấy rõ được ánh sáng máy chiếu đã phá vỡ bóng tối trong phòng. Hình ảnh hắt lên bức tường đối diện, sắc phim hơi ám vàng, trông như phim điện ảnh những năm chín mươi. Lúc tôi tập trung sự chú ý về phía màn hình, bộ phim vừa khéo chiếu đến cảnh một người phụ nữ ngả người trên ghê, một cánh tay đàn ông tráng kiện đến gần, cầm cọ đánh phấn cho cô ấy. Người phụ nữ hai mắt trợn trừng, vẻ mặt cứng đờ, mãi lâu sau vẫn không thấy chớp mắt. Nhìn kỳ lạ, tôi phát hiện trên cổ cô ấy có một vết hằn như vết dây. Tôi nheo mắt định xem rõ hơn thì màn hình đã thoáng chốc biến thành màu xanh.
“Đồ tể đêm mưa.” Tần Sâm cầm điều khiển tắt mắt chiếu rồi đặt lại trên tủ đầu giường. “Một bộ phim Hồng Kong.” Khi màn hình trở nên đen kịt, anh vuốt tóc tôi theo thói quen: “Ngủ tiếp đi!”, sau đó quấn chăn quanh người, nằm xuống giongwf, thuân tay kéo gối kê dưới đầu.
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ đặt đầu giường, đã ba giờ sáng rồi.
“Sao đêm hôm khuya khoắt, anh lại dậy xem phim kinh dị thế?” Tôi cũng nằm xuống theo, gỡ dây tai nghe quấn trên cánh tay ra rồi bỏ lên đầu giường. “Còn đeo tai nghe cho em khiến sóng não em tiến vào trạng thái delta nữa.”
“Xem ra em vẫn nhớ năm loại sóng não kia.” Anh trở mình, đưa lưng về phía tôi, ngữ điệu đều đều không rõ cảm xúc, vì trời khuya lạnh lẽo nên hơi đặc giọng mũi. “Tự nhiên muốn xem thôi. Ngủ đi!”
Nép sát vào người anh, tôi kéo kín chăn lên đến tận cổ để không khí lạnh lẽo không len lỏi vào được rồi cất tiếng thì thầm: “Vừa nãy, em mơ thấy hôm chúng ta gặp mặt lần thứ hai đấy!”.
Mí mắt vừa khép, cơn buồn ngủ đã ùa đến, giọng tôi chậm lại, nhỏ dần. “Thật thần kỳ, chuyện bảy năm trước mà em còn nhớ như in vậy.”
Anh vẫn không xoay người, chỉ đáp lại theo bản năng: “Tiềm thức con người…”.
Tiếng nói bên tai bỗng im bặt. Cơn buôn ngủ khiến ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, đâu còn tâm trí để nghĩ xem tại sao anh lại không nói hết. Thế rồi anh bỗng dưng trở mình, tiếp theo, người tôi bị đè nặng. Thoáng giật mình, tôi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của anh ẩn hiện trong bóng tối: “Tần Sâm?”.
Không có tiếng đáp lại, hơi thở của anh nhanh chóng ập đến, một tay ôm chặt eo tôi, đôi môi nứt nẻ cọ sát cổ tôi. Tôi tưởng anh lại bắt đầu không tỉnh táo bèn giãy giụa cự tuyệt theo bản năng, nhưng hai cổ tay tôi bị tay còn lại của anh giữ chặt khóa trên bụng. Anh hôn ngược lên môi tôi, lúc nhẹ nhàng, lúc thì ngấu nghiến như muốn nuốt cả lưỡi vào bụng, vừa giống trấn an lại vừa như trả thù.
Tình huốn này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng ba năm trước, lần đầu anh phát bệnh. Thời điểm đó, anh trói tôi ở nhà suốt năm ngày, nếu không phải cuối cùng tôi cũng nghĩ cách liên hệ với cục trưởng Hồ Thái Phong, có lẽ cả tôi và Tần Sâm đều không sống được đến ngày hôm nay. Tôi ra sức phản kháng bằng cả tay lẫn chân, nhưng Tần Sâm phản ứng quá nhanh, đè chân tôi lại, ghì sâu hai cánh tay tôi vào gối khiến tôi đau nhói. Tôi chỉ có thể quay đầu né tránh, bắt được cơ hội thở dốc liền vùng vẫy như cá mắc cạn.
“Ngụy Lâm! Ngụy Lâm…” Anh hạ thấp giọng, cúi đầu xuống cọ trán vào vành tai như âu yếm. “Không sao đâu, đừng giãy!” Hơi thở anh dồn dập, nóng hổi phả vào mặt tôi, giọng điệu trầm ổn, khẽ khàng từng chữ trấn an: “Là anh, anh rất tỉnh táo, đừng giãy!”.
Sau đó, anh không có động tác nào khác, chỉ yên lặng gục bên tai tôi, chờ tôi an ổn trở lại.
Biết đây là biểu hiện anh còn tỉnh tóa, tôi cũng dần bình ổn hơi thở hỗn loạn. Không thể trách tôi suy nghĩ nhiều, dù sao ba năm nay, anh hiếm khi hoàn toàn thanh tỉnh, càng hiếm khi giày vò tôi lúc minh mẫn thế này. Thấy tôi bình tĩnh trở lại, Tần Sâm mới buông cổ tay tôi, luồn xuống gối nâng đầu tôi lên, cọ cổ quấn quýt.
Toi do dự chốc lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, thắm thiết khăng khít một hồi, anh mới hé môi cắn nhẹ vành tai tôi, ngậm mút, liếm láp, thân thể cả hai từ từ nóng lên.
Phối hợp với anh vài hồi, khi tôi cuộn tròn trong chăn nồng ấm áp ngủ say sưa, bên ngoài, trời đã hửng sáng.
Tôi tỉnh giấc do tiếng chuông điện thoại bàn vang liên hồi ở phòng khách, mở mắt ra phát hiện Tần Sâm đã biến mất từ lúc nào, có lẽ anh đến thư phòng rồi. Máy nội bộ ở phòng ngủ đã bị anh ném vỡ, tôi quên mang đi sửa, chỉ đành lê dép bông xuống lầu nghe điện thoại. Không ngờ vừa ra đến phòng khách, tôi đã nhìn thấy Tần Sâm đứng trên bàn tròn nhỏ, rút dây điện thoại ra.
Tôi khựng bước ở bậc cầu thang, không tài nào đoán được dụng ý của anh: “Sao anh không nhân điện?”.
“Không cần thiết.” Anh đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn tôi, lập tức đổi đề tài. “Anh đề nghị em đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.” Nói xong, anh thong thả bước vào bếp.
Bữa sáng? Có lẽ đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một cách quái gở hồi lâu rồi mới xuống nhà vệ sinh tầng một rửa mặt. Đột nhiên, tôi có ảo giác được quay về khoảng thời gian anh nghỉ đông và nghỉ hè trước đây. Khi ấy, anh sẽ đưa tôi đi biển hoặc du ngoạn nơi non xanh nước biếc, đổi sim điện thoại, không để công việc quấy rầy, nhàn nhã thuê nhà đồng thời chia sẻ việc nhà với tôi, lúc lười xuống bếp sẽ kéo tôi ra ngoài thưởng thức mỹ thực. Vì thế, Cục trưởng Hồ Thái Phong đã bao lần nổi cơn tam bành vì phải mất rất nhiều công sức mới tìm được anh.
“Lúc nghỉ phép không bàn công việc.” Anh luôn lôi nguyên tắc này ra đáp trả Cục trưởng Hồ Thái Phong. Dù ông ấy có muốn trở mặt làm ầm ĩm anh cũng không hề nao núng.
Tôi đã từng tò mò hỏi anh: “Vậy sao anh còn chon nghề tay trái này?”.
Khi ấy, anh ung dung lật quyển sách trong tay, điềm nhiên đáp: “Nếu năng khiếu đã đưa đẩy anh lựa chọn nghề này, mà trên đời chỉ có anh mới có thể hoàn thành chuyện ấy, vậy anh đành miễn cưỡng chấp nhận thôi:.
Rõ rang đã quen với thói cao ngạo của anh từ lâu, nhưng khi nghe giọng điệu như lẽ đương nhiên này, tôi vẫn không nhịn được cười, luôn cảm thấy dù anh tự tâng bốc bản thân thế nào cũng đều rất đáng yêu: “Coi như là thỏa mãn lòng hư vinh của anh hả?”.
“Có thể nói là vậy.” Anh chăng buồn nhướng mí mắt, thẳng thắn thừa nhận.
Lúc đó, tôi khá kinh ngạc: “Em cứ cho rằng thiên tài đều không có lòng hư vinh mới đúng chứ!”
“Thiên tài cũng là người mà.” Anh không đặt mình ở vị thế cao như tôi nghĩ, chỉ bình thản ứng đối: “Con người có lòng hư vinh, cũng cần kết hợp làm và chơi. Cho nên dù là thiên tài, lúc nghỉ ngơi cũng không bàn đến công việc”. Nói đến đây, anh gập sách lại kết thúc đề tài, bình thản ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của tôi. “Buổi tối, em muốn ăn gì?”
Bây giờ hồi tưởng lại, dáng vẻ thờ ơ kia của anh như vẫn còn nguyên trong ký ức.
Rửa mặt qua loa xong, khi tôi trở lại phòng đã thấy anh dọn điểm tâm đặt lên bàn. Bánh mì lúa mạch, xúc xích nướng, bánh rán thịt băm, salad ngô,trứng ốp la và cà chua, chính là kiểu bữa sáng Đông Tây kếp hợp trước đây anh vẫn hay làm. Tôi ngồi bên bàn, nhìn anh đưa bát cháo táo đỏ và ngô đến trước mặt mình. Dù đã cẩn thận quan sát anh rất lâu nhưng tôi vẫn không tài nào đoán được hôm nay trạng thái tinh thần của anh thế nào.
“Có một tin muốn nói cho em biết.” Anh cắt miếng xúc xích nướng, trước khi đưa vào miệng, thoáng rũ mi mắt từ tốn cất lời: “Ngụy Lâm số 336 đã thụ thai thành công. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai mươi ngày sau, nó sẽ sinh ra ít nhất mười đứa con.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngây ra giây lát mới nhận ra “Ngụy Lâm số 336” mà anh vừa nói chính là con chuột cái trong hai con chuột bạch hôm trước tôi mua về. Mấy năm trước, khi tôi bắt đầu giúp anh chăm sóc những con chuột thí nghiệm này, anh liền khăng khăng dùng tên tôi đặt cho chuột cái. Lý do là một khi thí nghiệm chúng tham gia có đóng góp cho khoa học, tôi sẽ có cơ hội lưu danh sử sách.
Ban đầu, tôi không tán thành cho lắm, đến lúc biết trước khi mình xuất hiện trong đời anh, bất kể là chuột đực hay chuột cái, anh đều đặt tên là Tần Sâm hết, tôi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, cuối cùng cam tâm tình nguyện cùng anh chia sẻ.
Vì vậy, sau mấy năm lại được nghe cách gọi này, tôi chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi tiếp tục nhấm nháp bữa sáng, thuận miệng hỏi anh: “Cần em mua thêm thiết bị nào không?”.
“Tạm thời không cần.” Anh ăn miếng xúc xích thứ hai.
Sáng hôm ấy, tôi và anh chuyển Ngụy Lâm số 336 và Tần Sâm số 942 vào căn nhà mới rộng rãi hơn, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sinh mệnh mới.
Dĩ nhiên, ông Tăng Khải Thụy vẫn đến sớm hơn những chú chuột con này.
Lúc ông ấy ấn vang chuông cửa nhà tôi đã là bốn giờ chiều.
Tôi vừa định đi tắm thay quần áo, thấy Tần Sâm không có ý định nói khỏi thư phòng, đành tự đi mở cửa. Ông Tăng Khải Thụy đến với bộ dạng gấp gáp vội vàng, thậm chí còn chưa kịp thay bộ cảnh phục trang trọng ra, khiến cư dân qua lại gần đó không ngừng ngoái đầu lại tò mò.
“Xin lỗi, tôi đến vội quá, không kịp liên lạc trước với cô…”
Chắc hẳn cũng nhận ra trang phục của mình quá gây chú ý, ông Tăng Khải Thụy ben cởi mũ cảnh sát xuống, lau mồ hồi trên chóp mũi, ánh mắt lướt qua vai tôi, nhìn về phía thư phòng. “Tần Sâm có nhà không? Tôi gọi điện thoại bàn mãi không được…”
Tôi ngoái lại phía sau thăm dò, bên kia thư phòng lặng im thin thít. Theo lý, Tần Sâm hẳn đã nhận thấy sự xuất hiện của ông Tăng Khải Thụy rồi mới phải. Tôi nghĩ, mình đã hiểu tại sao sáng nay anh lại rút dây điện thoại rồi.
“Anh ấy có nhà đấy!” Thế là tôi nghiêng người ra dấu cho ông ấy: “Mời ông vào”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook