Mắt Bão - Đàm Thạch
Chương 67: Hiện Tại 9


Phố Nhân Tứ, Lam Yến…
Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, Lương Tư Triết hơi thất thần nhớ lại thời gian mười năm trước.

Ký ức quá xa xưa đến mức mọi thứ trước mắt đều có vẻ không chân thực.
Đúng là rất lâu không đến phố Nhân Tứ… Bao lâu nhỉ? Tay Lương Tư Triết đặt lên vô lăng, nhớ lại sơ sơ, khoảng ba bốn năm.
Khoảng thời gian quay xong “Mười ba ngày” anh luôn đến Nhân Tứ, khi đó suy nghĩ của anh về Tào Diệp vẫn chưa rõ ràng, chỉ là rất nhớ khoảng thời gian ở Nhân Tứ.

Lúc ấy anh cũng không liên lạc được với Tào Diệp, Tào Diệp như thể cố ý tránh anh, không muốn gặp anh.

Khoảng thời gian đó “Mười ba ngày” vẫn đang sản xuất hậu kỳ, chưa ra rạp cũng chưa giành giải thưởng, anh vẫn chưa xuất hiện nhiều, vô cùng tự do, đội mũ lưỡi trai dắt theo Tiểu Bạch nhỏ đến đi dạo, nhoáng cái đã đi dạo cả chiều ở Nhân Tứ.
Sau khi “Mười ba ngày” giành được giải thưởng, anh đã ít đến, có một lần anh dắt Tiểu Bạch nhỏ muốn rẽ vào, bỗng nhiên chú ý đến sau lưng có paparazzi đi theo, thế là bước chân anh chuyển hướng, vòng qua phố bên đi một vòng rồi về nhà, bởi vì không muốn để truyền thông chụp được Nhân Tứ.
Sau “Hồng nam hồng nữ”, sự tò mò của công chúng về anh bỗng nhiên tăng vọt, cho dù anh đi đâu cũng có người đi theo, buộc anh luyện được kỹ thuật lái xe giỏi, đến Nhân Tứ một chuyến phải cắt đuôi bốn năm chiếc xe đi theo anh.

Từ khi đó Nhân Tứ đã bắt đầu phá dỡ, Lam Yến, quán mì Lão Đỗ, quán bar ở đầu đường kia… trong vòng một đêm tất cả đều bị xe nâng san bằng, trở thành phế tích, anh nhìn mà tâm trạng cũng tệ đi, như thể ký ức liên quan đến Nhân Tứ cũng sụp đổ theo.

Sau lần đó anh rất ít khi đến Nhân Tứ.
Về sau chỉ đến một lần, sau khi “Vọng Xuyên chi Xuyên” giành giải Cannes, buổi tối anh về Bắc Kinh không kìm lòng được lại đến một chuyến.
Nhân Tứ trở nên rất sạch sẽ, được quy hoạch thành một khu xanh hóa, mùi khói bếp đã từng có giờ không còn sót lại chút gì, đứng ở đầu đường đêm khuya anh chỉ cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng vẫn chạy vòng quanh con phố một vòng, đi đến cuối phố mới phát hiện nơi đó mới xây một quán bar dưới lòng đất, cái tên thật đặc biệt, tên “Cháy”, đèn bảng hiệu mới tinh, thoạt trông quán bar mới xây không lâu.
Anh đi vào nhìn thoáng qua, cầu thang xoắn rất dài không nhìn thấy đầu, anh đứng trên bậc thang cao nhất, dựa vào tường lắng nghe tiếng nhạc mơ hồ từ bên dưới vang lên.

Không biết nghe bao lâu, cho đến khi có người từ bên dưới rẽ đi ra, bước lên bậc thang, anh mới đứng dậy rời đi.
Kết quả ngày hôm sau đã có bài báo, nói rằng đêm khuya anh một mình đến quán bar dưới lòng đất, bị nghi ngờ là mua say tìm vui.


Bài báo đó nói không tỉ mỉ, nhìn như không hề nói gì nhưng không gian để người khác nghĩ vu vơ lại rất rộng.

Từ sau đó, tin đồn Lương Tư Triết là tay chơi hộp đêm đã lan truyền rầm rộ.
–– Song không ngờ quán bar kia là Tào Diệp mở.

Nếu như lúc đó đi xuống theo cầu thang xoắn dài ngoằng kia, nhìn thấy Hoàng Oanh, bây giờ anh và Tào Diệp sẽ như thế nào?
Xe từ đường cái rẽ vào Nhân Tứ, cách trăm mét, Lương Tư Triết nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát dừng trước quán bar, xung quanh có khoảng hơn trăm người, tất cả đều ôm đầu ngồi xổm ở cuối phố, mấy cảnh sát cầm gậy điện trong tay bước đi thong thả, hình như đang tiến hành công việc điều tra và thẩm vấn.
Một anh cảnh sát đứng trước xe cảnh sát, chắc là người phụ trách chính của việc điều tra lần này, trông vẻ mặt nghiêm túc, đang nói chuyện với một cô gái có biểu cảm kích động trước mặt anh ta.
Xe vừa lại gần đã có cảnh sát nắm lấy gậy điện đi tới: “Dừng xe, đến làm gì?!”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Lương Tư Triết không đội mũ cũng không đeo kính râm, gương mặt phô trương rõ ràng lộ ra ngoài, không ai không biết anh.

Cảnh sát kia lập tức ngẩn người: “… Lương Tư Triết?”
“Ừ,” Lương Tư Triết nói, “Quán bar này của bạn tôi, tôi đến xử lý chuyện đêm nay giúp cậu ấy.”
Âm thanh trao đổi của Hoàng Oanh bên kia đường truyền đến, giọng điệu lo lắng: “… Thật sự không liên quan đến quán bar của chúng tôi, người này do người quen dẫn đến, hôm nay đến lần đầu tiên… ông chủ của tôi không có cách nào tới đây, cậu ấy uống say rồi, thật đấy…”
Cảnh sát cản xe đi tới nói mấy câu với người phụ trách kia, người phụ trách đi qua, Lương Tư Triết tắt máy xe, tháo dây an toàn đẩy cửa ra xuống xe, bắt tay với người phụ trách.
Lương Tư Triết vừa xuống xe, trong mấy chục người ngồi xổm cách đó không xa đã có người phát hiện ra anh.
“Đù! Lương Tư Triết!” Có người kêu ra tiếng, trong giọng nói mang theo men say rõ ràng.
Trong đám người chẳng mấy chốc đã rối loạn cả lên, quán bar dưới lòng đất này vốn là nơi nghỉ lại của nhà làm phim độc lập.

Đám người này tự do tản mạn, tham vọng tràn trề lại nghèo túng không nơi nương tựa, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng trong quán bar dưới lòng đất này.

Bây giờ nhìn thấy Lương Tư Triết, nhất thời quên mất mình vẫn đang bị điều tra, có mấy người thậm chí đứng lên, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Ngồi xuống!” Cảnh sát cầm gậy điện duy trì trật tự, “Mấy người bên kia, anh! Ngồi xuống!”
Nhưng không có tác dụng, âm thanh xôn xao chưa yên tĩnh được mấy giây, lúc Lương Tư Triết đi theo người phụ trách đến gần xe cảnh sát vài bước, sự xôn xao của đám đông lập tức tăng vọt đến mức không thể áp chế.

“Lương Tư Triết!”
“Lương Tư Triết vãi chưởng!”
“Tôi yêu Hồng nam hồng nữ!”
“Đờ mờ anh diễn Vọng Xuyên quá tốt!”

Tiếng gào liên tiếp, tình cảnh không kiểm soát được trong thời gian ngắn, thậm chí có đèn flash sáng lên.
Toàn bộ quá trình Lương Tư Triết không có phản ứng gì, vẻ mặt như thường đi theo anh cảnh sát đến bên cạnh xe cảnh sát.

Cảnh sát mở cửa xe, anh cúi người ngồi vào.
Mãi đến khi xe cảnh sát lái đi một lúc lâu, âm thanh xôn xao mới hoàn toàn lắng lại.
Lương Tư Triết là biến cố lớn nhất trong chuyện đêm nay, chẳng ai ngờ rằng anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Hoàng Oanh gọi xong cuộc điện thoại kia, sợ anh thật sự tới đây nên lại gọi mấy cuộc, nhưng bên kia đều thông báo đã tắt máy.

Sau khi cúp cuộc điện thoại kia Lương Tư Triết đã tắt máy di động của Tào Diệp.
“Thật sự không có chuyện gì ạ?” Lên xe, Hoàng Oanh hơi lo lắng nghiêng mặt nhìn cửa sau xe, “Vừa rồi hình như có người cầm điện thoại chụp ảnh.”
“Không sao,” Lương Tư Triết nhìn Hoàng Oanh hỏi, “Rốt cuộc quán bar xảy ra chuyện gì?” Hoàng Oanh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Khi cô học nội trú cấp ba mười năm trước, trông như thiếu nữ trong thời kỳ phản nghịch, bây giờ nói chuyện và làm việc trái lại rất đáng tin cậy, trên mặt trang điểm màu khói, đẹp hơn năm đó rất nhiều.
“Em có thể nói không cảnh sát Lưu?” Hoàng Oanh quay đầu hỏi ý kiến của người phụ trách ở ghế phụ lái, sau khi nhận được sự cho phép, cô mới thở dài kể, “Quán bar của bọn em bình thường đều là một vài nhà làm phim độc lập đến, quán bar dưới lòng đất, vị trí cũng khá là khuất, bình thường sẽ không có ai tìm đến, cho nên cơ bản đều là khách quen tụ tập lại uống rượu với nhau.

Hôm nay, có khách dẫn bạn tới đây, cũng là đạo diễn, em đã xem phim do anh ta đạo diễn, nói thật phim ngắn kia cũng bình thường, cho nên em không kiểm tra gì cả đã cho anh ta vào, ai ngờ trên người anh ta mang theo ma túy chứ…”
Lương Tư Triết gật đầu, không nói gì.
Xe cảnh sát dừng trước đồn cảnh sát gần đó, Lương Tư Triết xuống xe, chia ra làm biên bản với Hoàng Oanh.

Tào Diệp là pháp nhân của quán bar, cho nên tất cả câu hỏi biên bản đều liên quan đến cậu, cảnh sát muốn xác nhận với tư cách là người kinh doanh cậu có liên quan trực tiếp đến sự kiện giao dịch ma túy đêm nay không.
Lập biên bản xong đã hơn một giờ sáng, những người tụ tập ở quán bar đêm nay cũng bị dẫn đến làm kiểm tra nước tiểu.

Đợi kết quả kiểm tra và thẩm vấn đưa ra, đã sắp bốn giờ sáng.

Quá trình xem như thuận lợi, ngoại trừ người mang theo ma túy kia, kết quả kiểm tra những người khác đều không có vấn đề gì.
Cảnh sát rất lịch sự, đặc biệt cử người lái xe đưa họ về.

Lương Tư Triết là nhân vật công chúng, họ phải đảm bảo sự an toàn của anh.
Trở lại phố Nhân Tứ, cửa đã vắng vẻ.

Bầu trời lờ mờ sáng lên một góc, là thời điểm xen lẫn đêm tối và ban ngày, tối tăm mờ mịt, sắp sáng không rõ.
Xuống xe cảnh sát, lúc này Hoàng Oanh mới dám thoải mái nói chuyện với Lương Tư Triết: “Sao anh đến đây? Thật ra anh không đến cũng không có việc gì lớn, nhiều lắm là em bị nhốt một đêm, đợi ngày mai Tào Diệp tỉnh rượu đến phối hợp điều tra, tìm người làm rõ là chuyện sẽ xong xuôi…”
“Bây giờ không phải kết quả cũng giống vậy sao?” Lương Tư Triết nhìn cô một cái, “Tôi đến hay là cậu ấy đến, đều như nhau.”
Hoàng Oanh không cãi lại được.

Phải thừa nhận Lương Tư Triết đến chuyến này đúng là giúp một việc lớn.

Vốn là chuyện dính đến ma túy nhạy cảm như thế, quán bar phải ngừng kinh doanh nửa năm để chấn chỉnh, có lẽ Lương Tư Triết đã tìm bạn bè đánh tiếng, bây giờ chỉ cần ngừng kinh doanh mười ngày.

Nếu Tào Diệp tới đây, chắc hẳn cũng có kết quả xử lý giống nhau, nhưng…
“Đâu giống nhau được…” Hoàng Oanh rầu rĩ nói, “Lỡ như ảnh bị truyền lên mạng thì phải làm sao…” Cô lấy điện thoại ra, “Bây giờ em tìm kiếm trên mạng xem có tin tức không…”
“Đừng tìm nữa,” Lương Tư Triết rút điện thoại khỏi tay cô, nhấn tắt màn hình cầm trong tay, cười hỏi, “Bây giờ cô tìm ra muốn khiến tôi phiền lòng à?”
“Tìm ra để anh bảo người đại diện của anh mau chóng xử lý quan hệ xã hội…”
“Từ lúc đèn flash sáng đến bây giờ đã mấy tiếng rồi?”
“Ba bốn tiếng? Sao vậy?”
“Ba, bốn tiếng…” Lương Tư Triết cười khẽ lắc đầu, “Nếu thật sự bị đăng lên mạng, rất có thể bây giờ đã lên hot search một vòng, chủ đề đêm khuya rất ít, sẽ rất dễ lên hot search.”
“Vậy, vậy phải làm thế nào…”

“Chuyện không ngăn được thì cứ thuận theo tự nhiên đi,” Lương Tư Triết trả điện thoại cho cô, ngẩng đầu nhìn trời, “Nếu trời vẫn chưa sáng, chúng ta xem như không có gì xảy ra, mọi chuyện đợi trời sáng rồi hẵng hay.”
Vẻ mặt anh tự nhiên, trông có vẻ chẳng lo lắng gì đến chuyện có thể xảy ra, Hoàng Oanh không tự giác bị anh kéo theo có phần yên tâm hơn, nhưng vẫn do dự nói: “À… được thôi.”
“Nói chuyện khác đi,” Lương Tư Triết đi đến bên kia đường, ngồi xuống ghế gỗ nhỏ dài, “Ví dụ như, sao cô lại có liên hệ với Tào Diệp?”
“Bọn em à…” Hoàng Oanh cũng ngồi xuống theo anh, nhớ lại, “Mùa đông năm đó sau khi anh và Tào Diệp đi, chắc anh vẫn đang diễn Tiểu Mãn, Tào Diệp đã đến mấy lần, nói rằng cậu ấy muốn xem Nhân Tứ có tuyết rơi sẽ như thế nào, nhưng mùa đông năm đó rất hanh khô, mãi không có tuyết rơi, cậu ấy đã để lại phương thức liên lạc cho em, nói là về sau Nhân Tứ có tuyết rơi thì nhất định phải chụp một bức gửi cho cậu ấy.

Cho nên trước khi Lam Yến phá, năm nào em cũng chụp ảnh gửi cho cậu ấy, Tào Diệp cũng sẽ gọi điện tới tán gẫu vài câu với em, nên vẫn giữ liên lạc… Đúng rồi, sao đêm nay hai người lại ở cùng nhau? Nghe anh nói trong điện thoại anh là Lương Tư Triết, em cũng không dám tin.”
“Đêm nay có tiệc đóng máy, Tào Diệp uống say, tôi đưa cậu ấy về.” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cô, lặp lại tên của cô, “Hoàng Oanh, may mà cô có cái tên đặc biệt.”
“Nếu không thì anh sẽ tắt điện thoại đúng không?” Hoàng Oanh cười nói, “Anh thế mà vẫn nhớ em, cũng khó tin nổi.”
“Tôi nhớ hết những chuyện ở phố Nhân Tứ.” Lương Tư Triết cười nói.
“Năm đó hai người còn ở trong cái tòa nhà rởm của nhà em mà, mấy chị kia đều nói tương lai hai người sẽ là ngôi sao lớn,” Hoàng Oanh bùi ngùi nói, “Kết quả bây giờ anh đã trở thành ảnh đế, em nên gọi anh là gì? Ảnh đế Lương?”
“Lương Tư Triết, gọi tên là được.” Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn quán bar trước mắt, chữ “Cháy” có hiệu quả ngọn lửa đã tắt, bảng hiệu chữ màu xám trắng và bầu trời sắp sáng hòa làm một thể, “Tào Diệp mở quán rượu này khi nào?”
“Khoảng hơn ba năm trước, trước Lomond mấy tháng, em vẫn nhớ rõ lúc xây dựng, tin tức anh được đề cử Cannes đã truyền đi xôn xao trong nước.”
Lương Tư Triết gật đầu, Hoàng Oanh nói tiếp: “Mở quán bar này không dễ dàng đâu, đừng nhìn chỗ này rất khuất, năm đó Tào Diệp phải bỏ ra một khoản tiền lớn mới mua được chỗ này.

Phía trước đều là khu xanh hóa, môi trường này thật ra rất thích hợp để mở khách sạn cao cấp, lúc đấu thầu rất nhiều tập đoàn ăn uống lớn đều đến tranh giành, về sau không biết làm sao cậu ấy giành được… Sau khi quán bar này mở cũng rất khó khăn trắc trở, anh cũng không biết…”
Lương Tư Triết nhìn cô: “Hửm? Khó khăn như nào?”
“Khi mới thành lập, nền tảng của Lomond chưa ổn định, có phim gặp phải nhà đầu tư giữa đường rút vốn, công ty quay vòng vốn không ra, dây chuyền vốn đứt gãy, lúc ấy Lomond suýt nữa sụp đổ.

Tào Diệp đã đến tìm bác cả của cậu ấy là Tào Tu Nghiêm giúp đỡ, anh biết mà, là sếp tổng của tập đoàn Garness, ông ấy cũng ưng khu này, nói rằng chỉ cần Tào Diệp đưa nơi này cho ông ấy, thì Garness sẽ giúp đỡ tất cả vấn đề tài chính mà Lomond gặp phải trong ba năm tới.

Nhưng Tào Diệp nói gì cũng không đồng ý, vẫn bảo vệ quán bar này.”
“Cho nên thỏa thuận đánh cược ba năm của Lomond và Garness là vào lúc đó?”
“Chắc vậy, em không tham gia thỏa thuận đánh cược, em chỉ quản lý quán bar này giúp cậu ấy, dù sao khi đó tâm trạng của Tào Diệp rất tệ, ngày nào cũng đến đây ngủ.”
“Ngủ?”
“Ừm,” Hoàng Oanh chỉ một tòa nhà thấp trước mắt, “Chỗ kia kìa, bên trong có phòng chiếu phim nhỏ, Tào Diệp rất thích ngủ ở đó, lúc không ngủ được cậu ấy sẽ đến đây ngủ.”
“Có thể vào xem không?”
“Được chứ, em dẫn anh đến dạo một lát, chắc anh sẽ rất thích bên trong.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương