Mắt Bão - Đàm Thạch
-
Chương 14: Quá Khứ 7
Trong bóng tối, Lương Tư Triết giơ tay kéo hai chiếc tai nghe xuống, bực bội ngồi dậy.
Tiếng hát sục sôi cảm xúc dưới tầng đã rống sắp một tiếng rồi, dường như không có ý dừng lại.
Căn phòng cách âm quá kém, đeo tai nghe cũng không ngăn được tiếng “quỷ gào” lọt vào tai.
Âm thanh kia thậm chí không giống chui vào từ tai anh, mà giống như xông vào từ bốn phương tám hướng sau đó xâm nhập vào xương, khiến người ta không thể tránh thoát.
Này phải mấy giờ mới ngừng kinh doanh hả? Không lẽ định hát đến hừng đông…
Anh không thể chịu được nữa ném tai nghe sang bên cạnh, thay quần áo, xuống giường đi giày rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua dãy cửa gỗ đem ngòm, anh lại một lần nữa không kìm được nghĩ, trong này rốt cuộc có người ở không? Nếu có người ở, họ làm thế nào chịu đựng được tiếng ồn dưới tầng?
Hàng quán khác trong hẻm đã đóng cửa.
Ban đêm, mùi khói lửa rộn ràng náo nhiệt đã biến mất không còn chút gì như thủy triều xuống.
Lương Tư Triết vừa đứng ở cửa ra vào đã có mấy tên sâu rượu hút thuốc quay đầu quan sát anh.
Ánh sáng trắng trên tầng hai nhấp nháy, chiếu lên mặt đường dưới lầu, giao hòa với lớp dầu dày cộp phản quang phủ trên mặt đất.
Anh đi về phía trước dọc theo ven đường, không tự giác lại đến gần quán bar kia.
Hình như quán bar sắp đóng cửa, tiếng nhạc bên trong đã không còn, có người đi ra, một tay xách túi rác to, tay kia xách theo một cây guitar gỗ cũ rích.
Người kia đi ra vứt rác, lúc đi ngang qua Lương Tư Triết, thấy anh đứng ở ven đường nhìn về phía quán bar, bèn cố ý liếc anh một cái, miễn cưỡng nói câu: “Đóng cửa rồi, ngày mai lại đến.”
Giọng Bắc Kinh và giọng khói hơi đặc biệt, Lương Tư Triết học nhạc từ nhỏ, rất nhạy cảm với mọi âm thanh, thế là anh lập tức nhận ra bài “Một tấm vải đỏ” mà mình nghe ở cửa vài tiếng trước, chắc là người này hát.
Người kia mở nắp thùng rác lên, xách cái túi trong tay ném vào, thùng rác lập tức đầy, sau đó hắn cúi người dựa cây guitar gỗ cũ nát bên cạnh thùng, trở về tay không.
Thấy Lương Tư Triết vẫn đứng tại chỗ, người kia lại liếc anh một cái, lần này mở miệng tiếp lời: “Này, đứng ở đây làm gì?”
Lương Tư Triết không trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn hắn hỏi: “Không cần cây guitar kia nữa à?”
“Đúng rồi.”
“Vậy tôi có thể lấy đi không?” Lương Tư Triết lại hỏi, nếu là rác.
“Cậu muốn thì lấy đi thôi,” Người kia thờ ơ nhún vai nói, “Nhưng nó đã hỏng tới mức không đàn được nữa, vả lại dây đàn còn bị đứt.”
“Không sao.” Lương Tư Triết nói xong đi tới xách cây guitar gỗ lên, quan sát thân đàn dưới ánh đèn mờ tối.
Người kia nói không sai, cây guitar gỗ này thực sự quá cũ, sơn bóng trên thân đàn đã tróc loang lổ, khiến người ta không phân biệt được màu sắc ban đầu, sợi dây đàn đã đứt cuộn xoắn giữa không trung.
Người nọ cũng theo qua, dừng bên cạnh anh hỏi: “Cậu biết đàn không? Hay là muốn học?”
Lương Tư Triết nói rất bâng quơ: “Muốn thử xem.”
“À, trước kia hình như chưa từng gặp cậu ở đây? Lần đầu tới đây?”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.
“Thảo nào… tới làm gì thế?”
Lương Tư Triết thoạt nhìn không thuộc về con hẻm này, nếu miễn cưỡng kéo quan hệ giữa anh và nơi này, vậy chỉ có thể là anh tới quán rượu này.
Không ngờ câu trả lời của Lương Tư Triết lại ngoài dự đoán: “Đến làm thuê,” Còn quay đầu ra hiệu ánh đèn nhấp nháy cực kỳ khoa trương của Lam Yến cách đó không xa, “Ở kia kìa.”
Người nọ sửng sốt một lát, ngay sau đó cười nói: “Nói đùa gì vậy…”
“Thật đấy.” Giọng điệu của Lương Tư Triết tự nhiên, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
“Được thôi… cậu nói gì thì là cái đó,” Người nọ không so đo với anh, “Tôi tìm người sửa cây guitar này giúp cậu, nếu không thì thật sự không dùng được, hôm nay mới dọn dẹp ra từ hậu trường, không biết ném ở đó năm nào.” Người kia cầm lấy guitar trong tay anh, tiện tay gảy dây đàn hai lần, tiếng đàn đã biến điệu giống như máy ghi âm kiểu cũ sắp phát đến khi hết pin.
Lương Tư Triết nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có phiền không?”
“Hả, chuyện này có gì mà phiền, bạn của tôi chuyên sửa cái này, một chuyện tiện tay, mấy ngày sau sửa xong sẽ đưa cho cậu, để lại số điện thoại?”
Lương Tư Triết đọc số điện thoại cho người kia, người kia gọi lại.
Tiếng chuông không vang lên, anh giải thích một câu: “Không mang điện thoại, tắt máy rồi.” Hai tiếng trước anh vừa nằm dài trên giường, bị tiếng nhạc dưới lầu làm cho phiền kinh khủng, vừa mới lim dim ngủ thì Lâm Ngạn lại gọi điện thoại tới, sau khi dập máy cơn buồn ngủ Lương Tư Triết ủ mãi đã bay sạch không còn một mảnh, thay vào đó là sự mất kiên nhẫn và nóng nảy – đùa giỡn lên đầu mình, anh và Tào Diệp thân nhau lắm à?
“À, hiểu rồi.” Người kia cất điện thoại vào trong túi, “Được, vài hôm nữa tôi liên lạc với cậu.”
Hơn hai giờ sáng, Lương Tư Triết đi thang lang trở về từ con phố lân cận, đút tay vào túi chậm rãi bước đi thong thả về phố Nhân Tứ.
Một dãy hàng quán gần phố đã đóng cửa hết giờ kinh doanh rồi, đèn đường trên phố đứng thẳng cô đơn chiếc bóng.
Màn đêm yên tĩnh, sự nóng nảy trong lòng cũng dần dần bị gió đêm xoa dịu.
Lúc trở về Nhân Tứ, đèn neon của Lam Yến đang nhấp nháy liên tục, nhưng cách rất xa, tiếng quỷ khóc sói tru ồn ào hình như đã lộ vẻ mệt mỏi – những vị khách trút bầu tâm sự cả đêm cuối cùng cũng gào mệt rồi.
Bước chân Lương Tư Triết dừng lại, ngẩng đầu quan sát tòa nhà thấp năm tầng rách nát của Lam Yến cách đó mấy chục mét, nó là kiểu nhà thiết kế lối cũ, tính an toàn cực kém, chiều cao tầng không lớn, bệ cửa sổ được xây bằng xi măng thoạt nhìn dày cộp mà cồng kềnh.
Một ống thoát nước thô xấu màu xám trắng dựng thẳng bên rìa bức tường, chắc là lúc trước thiết kế mái nhà không được khoa học, trời mưa xuống luôn có nước đọng, sau đó mới mất bò vội lo làm chuồng mà lắp đặt.
Có lẽ có thể giẫm lên mép bệ cửa sổ xi măng kia, dùng tay nắm lấy đường ống lộ ra bên ngoài bức tường, leo lên tầng trên, trông cũng không khó mấy… Lương Tư Triết nhìn tòa nhà thấp năm tầng kia, trong đầu xuất hiện suy nghĩ này.
Mái nhà trông rất bằng phẳng, có lẽ lên bên trên sẽ yên tĩnh hơn.
Anh cần một nơi yên tĩnh.
*
Sáng hôm sau Lương Tư Triết ngủ đến hơn chín giờ mới dậy.
Rửa mặt xong anh đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, quầy bữa sáng trong hẻm nhỏ đã bắt đầu dọn quán, mùi dầu chiên ngập khắp không khí con hẻm.
Anh đi xuống tầng, so sánh với không khí ồn ào mấy tiếng trước, lúc này tầng một và tầng hai của Lam Yến yên tĩnh như thể không người ở, đồ đạc bằng gỗ thậm chí còn tỏa ra mùi mốc meo.
Lam Yến của ban ngày và ban đêm hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Lam Yến ban đêm giống như một tú bà tô sắc trang điểm lại lộ hết trò hề, mà Lam Yến ban ngày lại giống thiếu nữ không son phấn nhà quyền quý lâu năm trong hẻm.
Rèm cửa tầng một đóng chặt, trong phòng giống như chiều hôm trước, chỉ bật một chiếc đèn trần, nhân viên phục vụ phụ trách quét dọn vệ sinh cúi đầu thu dọn tàn cuộc rạng sáng.
Thấy giờ này có người đi xuống lầu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là thiếu niên hôm qua mới tới, lại không cảm giác cúi đầu xuống tiếp tục quét dọn.
Cửa bị khóa bằng khóa xích nặng nề, Lương Tư Triết nhờ nhân viên phục vụ mở cửa cho mình đi ra ngoài, tìm đại một quầy ăn sáng chưa dọn quán, ăn hết một lồng bánh bao súp, uống một bát cháo bí đỏ, lại hỏi thăm ông chủ cửa hàng tuyến xe buýt đến Học viện Điện ảnh, trả tiền xong thì lên đường.
Làm lại từ đầu dù sao cũng phải ra dáng vẻ muốn làm lại từ đầu.
Anh ù ù cạc cạc về phim ảnh, trước kia nhiều nhất là xem mấy bộ phim cũ trên CCTV-6, thỉnh thoảng sẽ đến rạp chiếu phim một chuyến cùng bạn bè, không nhiều, một năm nhiều lắm là hai ba lần, thời gian còn lại đều dành vào việc luyện violin.
Nói thật, trước ngày hôm qua, dù cho anh mượn tám cái não, anh cũng không nghĩ ra mình sẽ có liên quan gì đến phim ảnh.
Học viện Điện ảnh gần đến mùa tốt nghiệp, các sinh viên không có phim để quay, tiền đồ xa vời, ngồi dưới bóng cây vừa đánh bài vừa bày quầy bán hàng một cách “sống không còn gì luyến tiếc”, bán tống bán tháo tất cả gia sản của mình trong bốn năm qua.
Thấy có thiếu niên ưa nhìn tới xem buôn bán, đàn chị bày quầy gạt đi vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm trước đó, đứng lên nhiệt tình chào hỏi Lương Tư Triết: “Cậu ở đâu vậy? Không phải Học viện Điện ảnh Bắc Kinh đúng không? Trước kia chưa thấy cậu bao giờ, có phải Học viện Hý kịch Trung ương không?” Thấy Lương Tư Triết lắc đầu, lại nói, “Vậy là sau này muốn thi vào trường bọn chị đúng không?” Không cần anh mở miệng nói chuyện, đàn chị đã ngồi xổm xuống cầm vài cuốn sách chồng lên nhau, “Quyển này, quyển này, còn có quyển này… Đều là sách chuyên ngành giáo viên giới thiệu trong giờ học…”
Đối diện có đàn anh duỗi dài cổ chào hỏi buôn bán bên này: “Này đàn em, qua bên bọn anh xem đi, em đọc nhiều sách như thế không có tác dụng, phải xem nhiều phim vào!”
Chuyến này Lương Tư Triết thu hoạch được kha khá, anh ôm một chồng sách và DVD, còn có đầu DVD đàn anh bán lại với giá thấp, ngồi xe buýt trở về Lam Yến.
Lam Yến vẫn là trạng thái ngủ say vào ban ngày, không ăn nhập gì với những hàng quán khác trong con hẻm, Lương Tư Triết tay cầm đầy đồ, bèn nghiêng người đẩy cửa thủy tinh ra, đi lùi vào trong.
Trở về phòng mày mò đầu DVD một lúc, thực sự có thể kết nối với TV trên tường, anh tiện tay cầm một chiếc CD trên cùng bỏ vào, trên màn hình hiện ra kí hiệu đầu rồng, chiếu bộ phim đen trắng “Roman Holiday”, anh ngồi xuống bên giường, khi đang tập trung xem thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Đứng dậy mở cửa, nhân viên phục vụ trông khá trẻ tuổi ở dưới tầng xách theo một cái túi giấy da trâu, nói tiếng phổ thông sứt sẹo mang theo giọng địa phương hỏi: “Tào Diệp có đây không?”
“Không có.”
“Còn Lương Tư Triết?”
“Là tôi.”
“À, đây là cơm đưa cho các cậu,” Anh chàng kia chỉ xuống lầu, “Vừa rồi có người đưa tới cho các cậu.” Nói xong ánh mắt không nhịn được tò mò liếc nhìn trong phòng, dường như nhận ra căn phòng này không giống những căn phòng khác.
Lương Tư Triết nói cảm ơn, rồi nhốt cậu trai với ánh mắt tò mò kia ở ngoài cửa.
Bữa ăn là Trịnh Dần đặt.
Trịnh Dần suy nghĩ thật sự chu đáo, lo lắng Tào Diệp ăn không quen những thứ kia, đã đặc biệt đặt món của nhà hàng tư gia, nhờ người mỗi ngày giao tới từ xa cả chục cây số.
Một ngày hai bữa, một kiểu hai phần, món ăn chưa bao giờ giống nhau.
Chỉ không ngờ Tào Diệp vốn không ở đây, tự nhiên để Lương Tư Triết thơm lây.
Lương Tư Triết ăn một phần dư một phần, phần còn lại đó mang cho chó ăn thì tiếc quá, thế là mỗi lần nhân viên phục vụ tới, anh chỉ giữ lại một phần, đưa phần còn lại cho người ta.
Nhân viên kia là một cậu trai trạc tuổi anh, trông hơi nhát cáy, nhận phần cơm kia, vui vẻ cúi đầu khom lưng với anh.
Lương Tư Triết ở đây thích nghi rất tốt, đồng hồ sinh học nhanh chóng được điều chỉnh phù hợp với Lam Yến.
Buổi sáng đọc sách chuyên ngành một lúc, buổi chiều nghỉ trưa dậy sẽ xem một bộ phim, sau khi ăn cơm tối xong lại chạy hai vòng quanh con đường nhỏ ở phụ cận, cuộc sống trôi qua có quy luật hơn ở Nham Thành nhiều.
Chạng vạng tối ngày nào đó anh xem hết một bộ phim, xuống dưới tầng chạy hai vòng, đang định đẩy cửa về Lam Yến thì có người ở phía sau gọi anh: “Này!”
Anh quay đầu, chàng ca sĩ ở quán bar đêm đó đứng dưới bậc thang, híp mắt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Lam Yến, sau đó ánh mắt lại trở về trên người anh: “Cậu thật sự ở đây à?”
Lương Tư Triết nở nụ cười: “Phải.”
“Này, guitar sửa xong rồi,” Người kia giơ cây guitar gỗ trên tay về phía anh, “Thay hết dây đàn luôn, cũng chỉnh lại âm, tôi thử rồi, âm sắc cũng được.”
Lương Tư Triết đi xuống bậc thang, nhận cây guitar, cúi đầu nhìn một cái rồi nói với người kia: “Được, cảm ơn anh, bao nhiêu tiền?”
“Không lấy tiền, tặng cậu,” Người kia hất cằm một cái với anh, “Không thử à?”
Lương Tư Triết không muốn đàn, lắc đầu nói: “Thôi, đàn không hay lắm, không lòi cái dốt đâu.”
“Được thôi,” Người đàn ông rất tùy ý, lại ngẩng đầu nhìn trên tầng Lam Yến, “Tầng ba là nhà khách? Bao tiền một đêm?”
“Không biết,” Lương Tư Triết nói.
“Không phải cậu ở đây à?” Người kia nhướng mày nhìn cậu.
“Tôi làm thuê mà,” Lương Tư Triết cười một tiếng, nói như thật, “Bao ăn ở.”
Người kia quan sát anh một lần từ đầu đến chân: “Hiếm hoi thật.
Cậu lưu số của tôi lại, sau này nếu muốn đổi nơi làm thuê, nhớ liên lạc với tôi.”
“Được.” Lương Tư Triết nói, đoạn lấy điện thoại trong túi ra.
“Hôm nay không tắt máy?” Người kia nhìn điện thoại anh hỏi.
“Không.” Lương Tư Triết nói.
Thật ra anh không tắt máy vài ngày rồi, cuộc điện thoại đêm đó của Tào Diệp là ngoài ý muốn, bình thường sẽ không có ai gọi điện thoại tìm anh, cũng không quan tâm có tắt máy hay không.
Mở danh bạ trong điện thoại ra, tên của Tào Diệp nhảy ra, họ được chiếm hời, vừa khéo đứng đầu tiên.
(họ Tào bính âm là [cáo])
“Dãy số là bao nhiêu?” Lương Tư Triết hỏi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe taxi chạy đến trước mắt, dừng ở cửa Lam Yến.
Thân xe dừng hẳn, cửa xe lập tức bị đẩy ra, một thiếu niên bước xuống xe, đóng cửa xe rồi vội vàng nhấc chân bước lên cầu thang.
Chân rất dài, một bước ba bậc thang liền.
Tài xế còn vội hơn cả cậu, nhấn cửa sổ xe xuống kích động hét về phía bóng lưng cậu: “Tiền! Vẫn chưa trả tiền xe mà!”
Tào Diệp vừa lên hết bậc thang, lúc này dưới chân phanh gấp, hấp tấp xoay người, lại chạy bịch bịch xuống, một tay tìm trong túi trước người, lúc này mới nhận ra mình không mang tiền, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Tư Triết như thể nhìn thấy cứu binh, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ê anh bạn, mang tiền không?”
“Có mang.” Lương Tư Triết không đợi cậu mở miệng mượn đã đi qua trả tiền xe giúp cậu.
Những ngày này thơm lây từ Tào Diệp ăn nhiều bữa cơm như thế, còn tiện tay cho nhân viên phục vụ kia nhiều ân huệ đến vậy, anh nên thanh toán giúp khoản tiền xe này.
“Cảm ơn nhá, chốc nữa trả lại cho anh,” Thấy trả tiền xong, Tào Diệp cầm cánh tay anh, kéo anh cùng chạy lên bậc thang, “Bố tôi sắp đến rồi, mau lên tầng.”
Giọng điệu của cậu vội vàng đến mức Lương Tư Triết trong chốc lát chưa kịp phản ứng, Tào Tu Viễn sắp đến có liên quan gì đến chuyện mau lên tầng.
Anh vội vàng nói tạm biệt với ca sĩ quán bar kia, một giây sau đã bị Tào Diệp kéo cánh tay lên tầng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook