Mắt Bão - Đàm Thạch
Chương 114: Hiện Tại 17


Ngày hôm sau các cảnh quay bổ sung của trận quyền anh đã xong, tổ quay phim A và tổ quay phim B tập hợp, bắt đầu quay phần trùng lặp của tuyến chính và tuyến phụ.
Bành là tên vô lại nợ nần chồng chất, trước khi bị Tiểu Mãnh ỷ lại, hắn đã thường vay tiền người bên cạnh, mượn mãi rồi, mấy anh em tốt xưng anh gọi em trong võ đài quyền anh vừa nghe hắn nhắc đến tiền là muốn tránh.
Thuốc chữa bệnh bạch cầu bạch huyết rất đắt, Bành lấy sạch tất cả tiền trên người mua thuốc cho Tiểu Mãnh, không đủ tiền ăn cơm thế là chuyển mục tiêu lừa tiền lên người cô bán rượu Trân mới tới võ đài quyền anh dưới lòng đất.

Cô gái bán rượu rất xinh, nhưng đầu óc không được thông minh cho lắm, bán một chai rượu, phải cầm máy tính bấm cả buổi mới yên tâm.
Tào Diệp đứng sau máy quan sát, nhìn Lương Tư Triết đối diễn với Tần Chân Chân.
Cô gái bán rượu Trân Trân đứng sau quầy, lại nằm sấp trên quầy tính toán, vừa rồi khách mua rượu cầm đi một chai XO và một chai Whisky, ném một xấp đô la lên quầy, nói với cô không cần trả tiền thừa.
Trân Trân tính tỷ giá, cảm thấy tiền khách đưa hình như không đủ, vừa tính vừa cuống lên.
Bành mồ hôi đầm đìa xuống võ đài quyền anh, trận này thua, hắn đi đến trước quầy gọi một chai bia, lúc gần đi nhìn thấy đô la Mỹ trên quầy, lại bắt đầu nảy ý đồ xấu.
“Nhiều tiền thế,” Bành đặt chai bia lên quầy, cà lơ phất phơ cong ngón tay chỉ mấy tờ đô la, “Khách lại cho tiền tip à?”
“Nào có,” Trân Trân đẩy máy tính đến trước mặt hắn, “Anh nhìn giúp em, có phải hắn đưa thiếu không.”
Trân Trân bắt đầu bấm máy tính, ánh mắt Bành quét qua lại trên người cô, dáng người cô gái bán rượu mới đến thật sự rất được, hắn giơ cánh tay khoác lên vai Trân Trân, cầm lấy máy tính, ấn vớ vẩn một hồi: “Em tính gì đây, phải tính thế này,” Hắn giở trò vô lại là thiên bẩm, ra dáng tính ra một kết quả, “Nhìn đi, người ta còn đưa thừa tiền cho em.”
Hắn được cái mã đẹp, lại biết tận dụng tối đa, lúc ôm Trân Trân thì kề sát, rút một tờ giấy từ trong tay cô: “Anh cùng giấu bà chủ với em, tờ này là phí bịt miệng, đừng khách sáo với anh.” Nói xong ngón tay móc dây vai của Trân Trân, thả nhẹ bắn “tạch” một cái trên vai cô, lại rút thêm một tờ nữa, “Tờ này là mượn, sau này trả lại cho em, nhé.”
Trân Trân bị chiêu này của hắn làm cho đỏ mặt, đến khi bình tĩnh hoàn hồn mới phản ứng lại tiền giấy trong tay chỉ còn hai tờ có mệnh giá nhỏ nhất, còn chưa đủ số lẻ của tiền rượu.
Cảnh quay không khó nhưng vẫn phải quay nhiều lần.
Tần Chân Chân đẹp thì đẹp thật, nhưng diễn hơi đơ, cũng may Trân Trân trong phim chẳng những tên giống, mà cũng là cô gái không được lanh lợi mấy, cho nên không đến mức có cảm giác không hài hòa.
Đỗ Truy đi đến trước quầy, đứng bên cạnh Lương Tư Triết giảng cảnh quay cho Tần Chân Chân: “Kịch bản không viết nhưng cô phải biết mình thích Bành, nếu không thì nhiều người như thế, sao cô hết lần này đến lần khác tìm một tên lưu manh như hắn tính tiền cho cô? Bành ôm cô bấm máy tính, theo lý thuyết cô không ngốc đến mức ngay cả hắn tính vớ vẩn cũng không nhìn ra, tại sao không nhìn ra hả? Bởi vì lúc hắn ôm cô, cô tâm viên ý mã mới không chú ý, cho nên phản ứng ở chỗ này cô vẫn phải xử lý một chút.”
Tần Chân Chân liên tục gật đầu.
Đỗ Truy quay về sau máy giám sát hô “A”, cảnh này lại quay lần nữa.
Tổng cộng Lương Tư Triết ôm Tần Chân Chân bảy lần, kéo dây vai của Tần Chân Chân bắn bốn lần, Tào Diệp đứng sau máy quan sát, nhìn cánh tay Lương Tư Triết khoác lên vai Tần Chân Chân.

Lương Tư Triết xử lý chi tiết ngón tay rất thật, Bành giỏi lợi dụng vẻ ngoài đẹp của mình, cho nên lúc này hắn ôm cô gái bán rượu Trân Trân, ngón tay kia nhẹ nhàng mơn trớn sau bả vai cô, sau đó chui xuống dưới dây vai, nhẹ nhàng nhấc lên rồi bắn, có ý trêu chọc.
Mấy ngày nay đi theo đoàn, Tào Diệp xem như biết được tại sao Tăng Nhiên dùng chất lượng mịn của ảnh film để so sánh với kỹ năng diễn xuất của Lương Tư Triết, cũng biết tại sao Tào Tu Viễn lại nói ra câu hơi buồn nôn “Lương Tư Triết là món quà tạo hóa ban tặng cho màn ảnh”.

Bởi vì Lương Tư Triết trước ống kính thật sự là tự nhiên đến mức không tìm được dấu vết đang diễn kịch.
Ví dụ như bây giờ, từ góc nhìn bạn trai của Tào Diệp, bạn trai Lương Tư Triết của cậu giống như một giây sau sẽ ngoại tình.
Tào Diệp cầm lịch trình quay phim, nhìn sắp xếp phía sau, cảnh của Tần Chân Chân không nhiều, trước đó đã quay một ít, cảnh còn lại tổng cộng quay mười ngày…
Tào Diệp ra khỏi trường quay, tìm một điếu thuốc, châm lửa, không nhìn hiện trường đóng phim nữa.
Ghen với bạn gái trước có hơi vô lý, nhưng cậu thực sự cảm thấy tâm trạng phức tạp, dứt khoát không nghe không nhìn.
Điện thoại rung lên, Tào Diệp lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn, nhà sản xuất Từ An Kiều của “Lựa chọn tuyệt vọng” gọi điện tới.
Cậu nghe máy, Từ An Kiều nói ở bên kia điện thoại là “Lựa chọn tuyệt vọng” đã thêm hiệu ứng đặc biệt, đưa ra bản biên tập cuối cùng, hiệu quả thành phim rất tốt, cho nên y thương lượng với Tăng Nhiên, muốn đăng ký liên hoan phim Cannes năm sau.
“Đăng ký Cannes?” Đầu ngón tay Tào Diệp cầm điếu thuốc, cổ tay gác lên lan can, mặc dù cảm thấy họ rất có tham vọng, nhưng vẫn nói, “Cũng được.”
Lý trí lại nghĩ, Tăng Nhiên xuất thân từ quay phim cult, ăn nhịp với chỉ đạo hành động Từ Thao Dương trên phương diện tính thẩm mỹ bạo lực, cho nên phim này rất có giá trị nghệ thuật về mặt thị giác.

Thể loại phim thương mại không nổi tiếng ở Cannes, nhưng đã có giá trị nghệ thuật, Tào Diệp cảm thấy cũng có thể thử xem sao.
“Đúng rồi,” Từ An Kiều nói, “Mấy năm nay tôi cũng thăm dò quy tắc ngầm của Cannes, ban giám khảo thích quen mặt, mặc dù đạo diễn Tăng là người mới, nhưng Tư Triết từng giành được ảnh đế Cannes, cho nên cơ hội trúng tuyển rất lớn.

Vả lại, một khi lọt vào đơn vị thi đấu chính, cũng xem như là một điểm tuyên truyền hậu kỳ mà.”
“Nếu muốn mượn thân phận ảnh đế Cannes của Lương Tư Triết,” Tào Diệp cân nhắc nói, “Vậy tôi nghĩ vẫn phải thương lượng với anh ấy.”
Từ An Kiều vội vàng đáp: “Tôi cũng có ý này.”
Cúp điện thoại, Tào Diệp dụi tắt thuốc lá, sau lưng dựa vào lan can, cầm di động suy nghĩ chuyện dự thi Cannes.
“Lựa chọn tuyệt vọng” tham gia Cannes, cũng có trăm lợi mà không hại cho bản thân bộ phim, chỉ cần có thể được chọn vào đơn vị thi đấu, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội hướng ra thị trường nước ngoài, có điều… “Lựa chọn tuyệt vọng” là thể loại phim thương mại, không phải phim văn nghệ Cannes thích nhất.


Nếu vì thể loại phim mà dẫn đến cuối cùng không thu hoạch được gì, dư luận trong nước liệu có bắt đầu nói xấu Lương Tư Triết không?
Cậu đang nghĩ ngợi, Lương Tư Triết đã quay xong cảnh và đi ra khỏi sàn đấu quyền anh: “Sao hôm nay không ở bên trong xem quay phim?”
“Em ra ngoài nghe điện thoại.” Tào Diệp giơ điện thoại lên với anh.
“À, anh nói mà,” Lương Tư Triết quay lưng lại, dựa vào lan can giống Tào Diệp, “Anh còn tưởng là em ghen.”
Tào Diệp chột dạ nói: “Em ghen gì chứ…”
“Không phải là được, nửa tháng còn lại đều đối diễn với Tần Chân Chân, ghen thì phiền phức lắm.”
“… Không thể nào? Em xem lịch trình quay phim, không phải mười ngày à?”
Lương Tư Triết cười như không cười nhìn cậu.
Tào Diệp nhận ra mình lại bị Lương Tư Triết lừa, giải thích một câu: “Em chỉ, tiện tay lật thôi.”
“À, tiện tay lật thôi, còn phải tính ngày tháng quay phim của bạn gái cũ, vậy đây là tình cũ chưa dứt?”
“Lương Tư Triết anh cứ phải nói chuyện vòng vèo hả,” Tào Diệp cười nói, “Được thôi, em ghen đấy thì sao?”
“Ghen thật à Tào Diệp,” Lương Tư Triết cũng cười, giơ tay ôm bả vai Tào Diệp, “Bố em em cũng ghen, bạn gái cũ em cũng ghen, trước kia sao anh không phát hiện em là chúa ghen tuông nhỉ?”
Tào Diệp cảm thấy giải thích không rõ, bởi vì bản thân cậu cũng nhận thấy một khi dính đến Lương Tư Triết, hình như cậu thật sự dễ ghen tuông… Rõ ràng trước kia chưa từng như thế, lúc ấy theo đuổi Lâm Huyễn, Lương Tư Triết công khai tranh giành với cậu, cậu cũng chỉ tức giận Lương Tư Triết không đáng là bạn thôi.
“Đừng ghen,” Lương Tư Triết búng nhẹ xương tai Tào Diệp một cái, nhỏ giọng nói, “Bạn gái cũ của em có vẻ rất thích em.”
“… Em lại không ghen vì cô ấy.”
“À, vậy thì đúng rồi,” Lương Tư Triết cười nói, “Tào Diệp em lúc nào cũng mất tự nhiên.”
Nghỉ ngơi mấy phút, cảnh quay tiếp theo lại bắt đầu, thư ký trường quay đi tới gọi: “Anh Lương, đạo diễn Đỗ nói chuẩn bị vào vị trí cho cảnh tiếp theo.”
“Được,” Lương Tư Triết không dựa vào lan can nữa, “Tôi qua ngay.”
Trước khi đi lại thêm một câu, “Câu vừa rồi chưa nói xong,” Anh nghiêng mặt sang ghé vào tai Tào Diệp, nhỏ giọng, “Nhưng không thích em bằng bạn trai của em.” Nói xong xoa tóc Tào Diệp một cái rồi đi.

Tào Diệp đứng im tại chỗ, nhìn Lương Tư Triết đi vào.
Nối liền hai câu là “Bạn gái cũ của em có vẻ rất thích em, nhưng không thích em bằng bạn trai của em.”
Mặt trời ở phía tây chiếu nghiêng nghiêng tới, cửa sổ góc hành lang bị chiếu ra một cái bóng hẹp dài, chiếu lên lưng Lương Tư Triết.

Trước khi quay vào phim trường Lương Tư Triết quay đầu nhìn Tào Diệp, nở nụ cười với cậu, sau đó mới đi vào.
Đối diễn với Tần Chân Chân là cảnh quay liên tục, Lương Tư Triết cũng phải tập trung mười hai phần.
Không chỉ là vấn đề kỹ năng diễn xuất của Tần Chân Chân, quan trọng hơn là anh đang đối mặt với bạn gái cũ của Tào Diệp.
Anh có đầy đủ rèn luyện chuyên nghiệp giúp anh xem nhẹ mọi nhân tố ngoài phim, nhưng chuyện liên quan đến Tào Diệp anh không thể hoàn toàn không để ý.
Cậu ấm của anh từng yêu đương nhiều bạn gái anh không muốn so đo, dù sao những năm này bản thân anh cũng từng có vài mối tình qua loa.
Anh để ý tới câu nói hôm qua của Tần Chân Chân, đúng, anh đã nghe được, trên thực tế anh cũng rất muốn biết, với Tào Diệp mà nói mối quan hệ từ bạn bè chuyển sang người yêu này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Liệu rằng có một ngày tình yêu của họ cũng sẽ giống như cha mẹ của anh đã trải qua, hết hạn, bắt đầu chậm rãi biến chất, giống như hình ảnh theo dõi anh đã xem vô số lần, Tào Diệp sẽ từng bước rời khỏi thế giới của anh một lần nữa.
Con người thật sự tham lam, Lương Tư Triết nghĩ, có củi khô bốc lửa, lại bắt đầu chờ mong khe nhỏ sông dài và thiên trường địa cửu.
Buổi tối đi về khách sạn, Tào Diệp bàn bạc với Lương Tư Triết chuyện “Lựa chọn tuyệt vọng” đăng ký Cannes.
“Đăng ký đi,” Lương Tư Triết nói, “Tăng Nhiên có triển vọng, mặc kệ có giành giải hay không, cũng nên đến Cannes xem thử.”
“Tốt cho cả Tăng Nhiên và bộ phim,” Tào Diệp nói ra băn khoăn của mình, “Nhưng, phim này không phải thể loại Cannes chú trọng, lỡ như bởi vì vấn đề này…”
Lương Tư Triết liếc cậu một cái: “Em sợ anh đăng ký giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất lại không thể lấy giải?”
Tào Diệp đáp một tiếng: “Ừm.”
Lương Tư Triết cười: “Không sao, có lấy giải hay không đều không quan trọng, anh đã hết sức diễn nhân vật Mặt Sẹo này, giống như Hồng nam hồng nữ vậy, có một số việc không thể khống chế hướng đi, cứ đi theo nó thôi.”
“Có giành giải hay không đúng là không quan trọng lắm,” Tào Diệp nói, “Nhưng em sợ anh bị mắng mà.”
“Hửm?”
“Chắc chắn sẽ có người nói gì đó, anh có thể giành giải ảnh đế Cannes đều là vì Tào Tu Viễn, không có Tào Tu Viễn ngay cả Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng không lấy được, rất phiền.”
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu cười nói: “Đây xem như lại ghen với bố em à?”
“Thấy bạn trai em bị mắng em cũng rất khó chịu được chưa.”

Lương Tư Triết cười vài tiếng, ngay sau đó cũng chưa nói có muốn đăng ký hay không.
Hai người sóng vai bước đi, bả vai chạm nhau, Lương Tư Triết nhìn bóng đêm thở dài một hơi: “Lúc mất tự nhiên còn đáng yêu hơn cả lúc không mất tự nhiên.”
“Này anh không được suốt ngày nói em đáng yêu.” Tào Diệp phản kháng, từ lâu cậu đã cảm thấy từ này không hợp với mình.
“Hửm?”
“Cái từ đáng yêu này không ăn khớp với em, hơn nữa tổn lại đến uy nghiêm của em.”
“Em lấy đâu ra uy nghiêm,” Lương Tư Triết cười nói, “Trình Đoan bảo em là linh vật của Lomond, em lại cảm thấy mình có uy nghiêm?”
“Sao cái gì Trình Đoan cũng nói với anh thế!”
Buổi tối Tào Diệp xử lý tin nhắn xong, lại gần bên cạnh Lương Tư Triết nói bóng nói gió: “Em xem lịch trình quay phim ngày mai không sắp xếp cảnh đánh đấm?”
Mắt cậu tỏa sáng, Lương Tư Triết tỏ vẻ không biết: “Thật hả?”
Giọng điệu Tào Diệp chắc chắn: “Em đã xác nhận với Từ Thao Dương rồi, ngày mai anh ta cũng không đến đoàn phim, chắc chắn không có cảnh đánh nhau.”
“Cho nên?”
Tào Diệp thò tay sờ eo Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết ơi, nợ thì phải có lãi nhỉ.”
“Khôn ra rồi đúng không?” Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, anh đặt kịch bản chia cảnh sang bên cạnh, ngửa ra dựa lưng vào nệm đầu giường, thở ra một hơi theo động tác nắn bóp của Tào Diệp, yết hầu trượt lên xuống, “Được thôi, làm đi.”
“Lúc nào mới có thể về nhà đây,” Tào Diệp cắn nhẹ yết hầu Lương Tư Triết, nói không rõ, “Cũng không dám để lại dấu.”
Cảm giác chiếm giữ Tào Diệp rất tốt, cảm giác bị Tào Diệp chiếm giữ cũng không tệ.
Lương Tư Triết có thể cảm nhận được lần này Tào Diệp dùng tất cả vốn liếng, liên tục quan sát phản ứng của anh, giống như nóng lòng muốn chứng minh kỹ thuật của mình.
Họ liên tục ôm lấy nhau, nhiệt độ cơ thể, mồ hôi, còn có nụ hôn nóng ướt hết cái này đến cái kia.
Sau khi kết thúc Tào Diệp ôm chặt Lương Tư Triết, hơi thở nóng bỏng hổn hển phả vào bên gáy anh.
Cậu thích ở bên Lương Tư Triết, tán gẫu và tạm thời quên đi hết thảy, đụng chạm và ôm ấp, hôn môi và làm tình, tất cả đều rất thích.
“Đăng ký đi.” Cậu nghe Lương Tư Triết nói với giọng hơi khàn.
Tào Diệp hơi ngẩng đầu lên, hôn Lương Tư Triết một cái: “Hửm?”
“Cannes,” Lương Tư Triết nhìn cậu nói, “Lần này chúng ta cùng đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương