Mật Ba Dao
-
Chương 77
Phú Văn Ngọc kiềm chế lửa giận trong lòng, mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Thời gian này con ở đâu? Tốt nghiệp rồi có còn được ở ký túc xá không? Tốt nghiệp xong thì chúng ta về nhà, khi nào khai giảng lại quay sang. Mẹ đặt vé máy bay, con không cần xen vào.” Vấn đề này quyết định bản chất mối quan hệ, nếu là ở chung, bà thực không dám tưởng tượng.
“Con có một dự án phải ở New York một thời gian. Nhân lúc bạn con chuyển nhà mà chưa tìm được người thuê mới nên con đến đó sống tạm. Mà mẹ tới Mỹ chưa gì thì đâu thể về được, Phú Tiểu Cảnh thấy sắc mặt Phú Văn Ngọc không tốt, vội vàng bổ sung, “Bạn cho con thuê nhà là nữ.”
“Dự án đó phải thực hiện ở New York?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu.
“Nhà thuê của bạn là thuê chung hay riêng?”
“Một căn hộ nhỏ giống như bên nước mình vậy.”
“Con đặt khách sạn mấy ngày?”
“Dạ một tuần.”
“Ngày mai trả phòng. Bà ngoại với mẹ qua ở cùng con.”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Nhà nhỏ lắm, không ở ba người được đâu.”
“Không sao hết, dù gì thì chúng ta ở không mấy ngày.” Phú Văn Ngọc lấy lại vẻ ‘nói một không hai’ của mình, “Đồ con ở ký túc xá chuyển qua chưa? Nếu chưa thì mẹ chuyển phụ con khi xong lễ tốt nghiệp… Lâu rồi chúng ta không có ở cùng nhau, lúc ở đây thì chúng ta sẽ ở chung.”
“Mẹ vất vả mới tới đây một lần, con có nghĩa vụ làm mẹ ở tốt chút. Hơn nữa chúng ta không phải còn đi du lịch sao? Đến lúc đó ba người ở một phòng, không phải mỗi ngày đều gặp nhau sao ạ?”
“Mẹ muốn ở cùng con, ngay bây giờ. Con đó, tiết kiệm tiền mua cho mẹ cái túi xách thì hơn, con thấy sao?”
Phú Văn Ngọc luôn nhận định mặc quần áo đắt tiền có thể tránh được những phiền toái không đáng có, vẫn có người nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn nhưng chỉ là số ít, còn những người ‘trông mặt mà bắt hình dong’ thì vẫn là số đông. Thời gian sau này bà phá sản, bán nhà, bán xe hơi nhưng vẫn giữ thể diện, không xuề xòa, mặc quần áo hàng hiệu lẫn hàng thường xen lẫn. Những người chờ cười nhạo bà lại nghi ngờ không hiểu bà có thật sự xuống dốc hay không. Dựa vào việc đó, phong độ của bà ngày càng tốt. Bà không để bản thân ấm ức, càng không để con gái tủi thân, nhưng mỗi lần bà muốn đưa tiền cho Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh đều bảo bà giữ lại để mua nhà.
Dĩ nhiên bà không dùng tiền con gái để mua túi xách, chỉ nói vậy thôi.
“Mẹ ở đây mua túi xách vẫn được… Trước kia Hứa Vi đã bồi thường cho con một khoản tiền, mẹ muốn túi xách dạng nào, trong tay con có tiền, mai chúng ta đi mua.”
“Cái con bé này, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái nào không nên tiết kiệm thì phải chi tiêu. Chuyện này con phải nghe lời mẹ. Nhà kia có phải con dự định ở một mình đúng không?”
“Dạ, đương nhiên rồi.”
“Vậy là được rồi, ngày mai mẹ và bà ngoại dọn qua đó. Phải rồi, con với bạn trai tiến triển đến mức nào rồi?”
Biểu hiện của Phú Văn Ngọc làm Phú Tiểu Cảnh không biết đâu mà lần. Cô đã đưa ảnh của Cố Viên nhưng không nói tên anh. Phú Văn Ngọc có thể nói ra họ của anh là Cố. Đã hơn mười năm rồi không gặp nhau, chắc hẳn mẹ có ấn tượng sâu sắc với anh. Lịch sử của Cố Viên, có lẽ bà còn rõ hơn cả cô. Nhưng Phú Văn Ngọc lại không phản đối rõ ràng.
“Bước nào?” Phú Tiểu Cảnh ôm mẹ cười, “Bước gặp người lớn, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, con nghĩ mẹ sẽ hài lòng với anh ấy.”
“Lần trước con không nói cậu ta liên quan gì đến tài chính. Đó là cậu ta dối con hay là con dối mẹ?”
“Đâu có mâu thuẫn gì ạ. Công việc hiện tại của anh ấy cần dùng đến tính toán mà. Mẹ ơi, ngoại nói hồi lúc mẹ học tiểu học còn đạt 100 điểm, có đúng không?”
“Lại lái qua chuyện khác. Con nói về mẹ với cậu ta thế nào?”
“Con nói với anh ấy nếu gặp mẹ thì sẽ hiểu thế giới công bằng. Người đẹp sẽ không sinh ra người con đẹp giống mình. Mẹ em không chỉ đẹp mà còn tốt bụng nữa. Con không dám nói nhiều, sợ anh ấy ghen tị. Mẹ tắm rửa trước đi, nghỉ ngơi một lát, tới giờ thì chúng ta đi ăn. Tối nay ăn đồ Trung Quốc trước, ngày mai đi ăn món Nhật, mẹ thấy được không?”
“Con đã đặt trước rồi, mẹ không đồng ý mà được sao? Con đã gặp mẹ cậu ta chưa?”
“Con đã gặp qua.”
“Đúng như con nói thế sao?”
“Con nói dối mẹ có gì tốt đâu?”
“Cậu ấy có nói cha mình bệnh gì không?”
“Dạ có, anh ấy vì bệnh tình của cha mình mà chịu không ít đau khổ.”
“Con có hiểu về bệnh cha cậu ta không?” Biết mà còn đâm đầu vào như vậy, ngại có bà ngoại ở đây nên Phú Văn Ngọc không tiện nói. Bà không muốn ầm ĩ với Phú Tiểu Cảnh trước mặt mẹ mình.
“Tình trạng Cố Viên rất tốt, chưa kể anh ấy còn đi khám định kỳ. Con không phải là người ‘yêu vào uống nước đủ no’, con suy xét mọi việc trên thực tế, nhất là với những việc quan trọng như vầy.”
Phú Văn Ngọc khinh thường hừ một tiếng, thực tế? Cái con bé ngốc này, chỉ lo yêu mà không tính toán cho tương lai.
Bệnh này có tính di truyền không thấp, ngay cả khi bây giờ Cố Viên ổn, ai có thể đảm bảo tương lai cậu ta sẽ không bị, Cố Trinh ngoài 30 mới phát bệnh. Hơn nữa, yếu tố môi trường cũng quan trọng. Cậu ta có cha mẹ như vậy, kinh nghiệm sống phức tạp như vậy, chắc chắn cậu ta không phải là người đơn giản, lừa một cô gái như Phú Tiểu Cảnh quá dễ dàng.
Nghĩ đến đó, Phú Văn Ngọc không khỏi hoảng hốt trong lòng, lúc ấy Cố Trinh có chẩn đoán bệnh tình rồi mà vẫn có bạn gái, ai biết bây giờ Cố Viên có bệnh hay không. Nghĩ đi nghĩ lại rồi bà lại thấy mình quá đáng, dù sao lúc đầu không nhờ Cố Viên thì bà cũng không biết Cố Trinh có bệnh, bà không nên nghĩ xấu một đứa trẻ ngoan như vậy, nhưng mà nhiều năm rồi, không biết giờ cậu ấy biến thành dạng người gì rồi.
“Sao lúc trước con không nói với mẹ là đã hòa hợp lại với cậu ấy? Cậu ấy ngăn không cho con nói à?”
“Tại sao anh ấy phải cản con? Con muốn làm mẹ bất ngờ mà.”
“Bất ngờ? Đúng là bất ngờ thật.”
“Trà chiều ở khách sạn này rất ngon. Mẹ có muốn tắm xong rồi chúng ta đi ăn không?”
“Được đó. Văn Ngọc, chúng ta đi nào.” Bà ngoại lúc trên máy bay đã ngủ nên bây giờ rất sung sức.
“Con muốn đi tắm đã.”
“Được rồi, Văn Ngọc, con tắm trước đi, mẹ với Tiểu Cảnh đi trước. Đợi con bên dưới.”
“Mẹ vui ghê nhỉ.”
“Cháu gái bỏ tiền đưa bà già này tới Mỹ, ta mà còn bày ra vẻ nọ kia lên thì không biết điều rồi. Ta không thể so sánh với con, con là trụ cột gia đình, kiếm tiền tạo giá trị cho gia đình. Mấy hôm trước ta xem tivi, học được cách nói mới, kêu là giá trị tình cảm. Nếu ta không thể hiện chút giá trị tình cảm thì sẽ hoàn toàn vô giá trị, ta không được vui vẻ sao. Chưa kể, các con càng ngày càng sống tốt hơn, ta có gì mà không vui. Con nói đúng không, Văn Ngọc.”
“’Ngài’ rất vui vẻ. Con chỉ muốn khuyên ngài một câu, đừng quá kích động hại cho tim. Bé cưng, con dẫn bà đi trước, đừng cho bà ăn đồ ngọt.” Phú Văn Ngọc bây giờ thấy một già một trẻ này thì phiền lòng, chỉ muốn được yên tĩnh một chút. Bà nghĩ không thể để bà già này được như ý, không thể để bà chế giễu mình. Cha mẹ sống đủ lâu thì sẽ thấy chuyện của con gái lặp lại trên người cháu gái, người không tử tế có lẽ sẽ nói một câu, ‘ngươi cũng có ngày này’.
“Mẹ, con đi trước nha.” Phú Tiểu Cảnh nói địa chỉ, “Tắm xong mẹ nhớ đến tìm con với ngoại.”
Phú Tiểu Cảnh kéo kéo góc áo bà ngoại, dẫn bà ra khỏi phòng.
“Bà ngoại, ngoại ăn một nửa cái bánh này đi. Ngọt quá không tốt cho sức khỏe. Mẹ con nhìn thấy lại khó chịu.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện với bà ngoại, cầm thìa khuấy cốc trà đen.
“Cậu ấy đẹp trai hơn cha con hồi ấy rất nhiều. Quan trọng là tính tình. Cha con, nhìn là biết không phải người tốt, đỏm dáng lòe loẹt. Mẹ con khôn khéo như thế mà mắt mù mới chọn một người như vậy. Con ở Mỹ đã gặp cái đồ xấu xa đó chưa?” Bà ngoại nhìn ảnh Cố Viên nhận xét, Phú Tiểu Cảnh đã gửi cho bà một tấm hình Cố Viên, bà đi ra tiệm in ra, nhìn mỗi ngày.
“Nước Mỹ rộng lớn như vầy, con đi đâu mà gặp ông ta, mà cho dù gặp cũng không biết.”
“Ừ, vậy lại tốt.” Lần trước, bà lão xấu xa nhà họ Ôn từ thành phố bên đến tìm hỏi thông tin liên lạc của Phú Tiểu Cảnh. Cứ nói đi nói lại mãi, sau mới biết con gái của tên xấu xa đó bệnh mất từ năm ngoái, bây giờ dưới gối không con mới nhớ tới Phú Tiểu Cảnh. Nhìn bà lão họ Ôn ăn nói khép nép trước mặt mình, bà rất hả giận; mấy năm nay cứ nhớ tới năm đó bà già họ Ôn này từng mắng con gái mình ai bảo dâng không lên thì ráng chịu là huyết áp bà tăng vọt.
“Sao ngoại lại nghĩ tới ông ta?”
“Bà chỉ tiện miệng nhắc thôi, thằng cha đó mà tới tìm con thì con bảo nó cút ra xa. Bạn trai con người Mỹ hay Trung Quốc?”
“Anh ấy ở Trung Quốc mười mấy năm, sau đó mới nhập quốc tịch Mỹ.”
“Mẹ con nuôi con lớn không dễ dàng gì. Không phải bà ngoại nói quá lên, mà là với vẻ ngoài của mẹ con, cha con không xứng đáng đứng trong đám xếp hàng theo đuổi. Cho dù lúc có con rồi thì người theo đuổi vẫn không ngớt. Mẹ con hy sinh vì con không chỉ một việc đó. Dĩ nhiên con cũng không thua kém, không chỉ nói tới việc học hành mà ánh mắt chọn bạn trai cũng hơn mẹ con. Sau này nếu con định cư ở Mỹ luôn, nhất định phải đưa mẹ sang. Bà nghe nói thầy Vương hồi trung học của con, con trai ông ta ở Mỹ, một tháng mới gọi điện thoại một lần, chết mấy ngày mới có người phát hiện. Nếu bà chỉ có một đứa con, bà tuyệt đối không cho nó ra nước ngoài, mẹ con hiểu biết hơn ngoại, con phải đối xử tốt với mẹ. Mẹ con không hài lòng về bạn trai con lắm, có thể là vì sợ con ở luôn ở Mỹ không quay về, con cứ từ từ nói với nó, nó không phải là người không hiểu lý lẽ.”
Phú Tiểu Cảnh muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ nói dạ được. Nếu cô phát triển tốt ở Mỹ, Phú Văn Ngọc sẽ không ngăn cản cô. Mẹ cô không hài lòng Cố Viên hoàn toàn chỉ vì bà yêu cô.
Cũng may Phú Văn Ngọc chỉ biết cha Cố Viên bị bệnh, nếu biết bà nội Cố Viên cũng đang bị bệnh thì tình hình không thể tưởng tượng nổi. Phú Văn Ngọc rất bất mãn mà giả làm bà mẹ hiểu chuyện. Phú Tiểu Cảnh càng nghĩ càng thấy có lỗi với Phú Văn Ngọc, cô chỉ nghĩ mẹ có chấp nhận Cố Viên hay không mà không suy xét đến tâm tình của bà.
Vốn dĩ cô muốn nói với Phú Văn Ngọc rằng Cố Viên chỉ là có khả năng, có thể không hề bị di truyền; cho dù thực sự Cố Viên mắc bệnh, chỉ cần anh kiên trì điều trị thì vẫn có thể sống cuộc đời bình thường.
Nhưng một người mẹ thì không thể chấp nhận rủi ro này. Bất kể Cố Viên có bệnh hay không, Phú Văn Ngọc luôn trong tình trạng lo lắng bởi những nguy hiểm tiềm tàng.
Trừ khi có báo cáo xét nghiệm gien, chứng tỏ Cố Viên không có bất kỳ nguy cơ di truyền nào. Loại báo cáo giả này Cố Viên có thể làm giả rất dễ dàng, nhưng cô không thể để Cố Viên biết, lòng tự trọng của anh có thể không chấp nhận được.
Phú Tiểu Cảnh dùng thìa khuấy trà, cuối cùng quyết định loại báo cáo giả mạo này mình vẫn phải tự làm thì hơn.
“Thời gian này con ở đâu? Tốt nghiệp rồi có còn được ở ký túc xá không? Tốt nghiệp xong thì chúng ta về nhà, khi nào khai giảng lại quay sang. Mẹ đặt vé máy bay, con không cần xen vào.” Vấn đề này quyết định bản chất mối quan hệ, nếu là ở chung, bà thực không dám tưởng tượng.
“Con có một dự án phải ở New York một thời gian. Nhân lúc bạn con chuyển nhà mà chưa tìm được người thuê mới nên con đến đó sống tạm. Mà mẹ tới Mỹ chưa gì thì đâu thể về được, Phú Tiểu Cảnh thấy sắc mặt Phú Văn Ngọc không tốt, vội vàng bổ sung, “Bạn cho con thuê nhà là nữ.”
“Dự án đó phải thực hiện ở New York?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu.
“Nhà thuê của bạn là thuê chung hay riêng?”
“Một căn hộ nhỏ giống như bên nước mình vậy.”
“Con đặt khách sạn mấy ngày?”
“Dạ một tuần.”
“Ngày mai trả phòng. Bà ngoại với mẹ qua ở cùng con.”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Nhà nhỏ lắm, không ở ba người được đâu.”
“Không sao hết, dù gì thì chúng ta ở không mấy ngày.” Phú Văn Ngọc lấy lại vẻ ‘nói một không hai’ của mình, “Đồ con ở ký túc xá chuyển qua chưa? Nếu chưa thì mẹ chuyển phụ con khi xong lễ tốt nghiệp… Lâu rồi chúng ta không có ở cùng nhau, lúc ở đây thì chúng ta sẽ ở chung.”
“Mẹ vất vả mới tới đây một lần, con có nghĩa vụ làm mẹ ở tốt chút. Hơn nữa chúng ta không phải còn đi du lịch sao? Đến lúc đó ba người ở một phòng, không phải mỗi ngày đều gặp nhau sao ạ?”
“Mẹ muốn ở cùng con, ngay bây giờ. Con đó, tiết kiệm tiền mua cho mẹ cái túi xách thì hơn, con thấy sao?”
Phú Văn Ngọc luôn nhận định mặc quần áo đắt tiền có thể tránh được những phiền toái không đáng có, vẫn có người nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn nhưng chỉ là số ít, còn những người ‘trông mặt mà bắt hình dong’ thì vẫn là số đông. Thời gian sau này bà phá sản, bán nhà, bán xe hơi nhưng vẫn giữ thể diện, không xuề xòa, mặc quần áo hàng hiệu lẫn hàng thường xen lẫn. Những người chờ cười nhạo bà lại nghi ngờ không hiểu bà có thật sự xuống dốc hay không. Dựa vào việc đó, phong độ của bà ngày càng tốt. Bà không để bản thân ấm ức, càng không để con gái tủi thân, nhưng mỗi lần bà muốn đưa tiền cho Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh đều bảo bà giữ lại để mua nhà.
Dĩ nhiên bà không dùng tiền con gái để mua túi xách, chỉ nói vậy thôi.
“Mẹ ở đây mua túi xách vẫn được… Trước kia Hứa Vi đã bồi thường cho con một khoản tiền, mẹ muốn túi xách dạng nào, trong tay con có tiền, mai chúng ta đi mua.”
“Cái con bé này, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái nào không nên tiết kiệm thì phải chi tiêu. Chuyện này con phải nghe lời mẹ. Nhà kia có phải con dự định ở một mình đúng không?”
“Dạ, đương nhiên rồi.”
“Vậy là được rồi, ngày mai mẹ và bà ngoại dọn qua đó. Phải rồi, con với bạn trai tiến triển đến mức nào rồi?”
Biểu hiện của Phú Văn Ngọc làm Phú Tiểu Cảnh không biết đâu mà lần. Cô đã đưa ảnh của Cố Viên nhưng không nói tên anh. Phú Văn Ngọc có thể nói ra họ của anh là Cố. Đã hơn mười năm rồi không gặp nhau, chắc hẳn mẹ có ấn tượng sâu sắc với anh. Lịch sử của Cố Viên, có lẽ bà còn rõ hơn cả cô. Nhưng Phú Văn Ngọc lại không phản đối rõ ràng.
“Bước nào?” Phú Tiểu Cảnh ôm mẹ cười, “Bước gặp người lớn, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, con nghĩ mẹ sẽ hài lòng với anh ấy.”
“Lần trước con không nói cậu ta liên quan gì đến tài chính. Đó là cậu ta dối con hay là con dối mẹ?”
“Đâu có mâu thuẫn gì ạ. Công việc hiện tại của anh ấy cần dùng đến tính toán mà. Mẹ ơi, ngoại nói hồi lúc mẹ học tiểu học còn đạt 100 điểm, có đúng không?”
“Lại lái qua chuyện khác. Con nói về mẹ với cậu ta thế nào?”
“Con nói với anh ấy nếu gặp mẹ thì sẽ hiểu thế giới công bằng. Người đẹp sẽ không sinh ra người con đẹp giống mình. Mẹ em không chỉ đẹp mà còn tốt bụng nữa. Con không dám nói nhiều, sợ anh ấy ghen tị. Mẹ tắm rửa trước đi, nghỉ ngơi một lát, tới giờ thì chúng ta đi ăn. Tối nay ăn đồ Trung Quốc trước, ngày mai đi ăn món Nhật, mẹ thấy được không?”
“Con đã đặt trước rồi, mẹ không đồng ý mà được sao? Con đã gặp mẹ cậu ta chưa?”
“Con đã gặp qua.”
“Đúng như con nói thế sao?”
“Con nói dối mẹ có gì tốt đâu?”
“Cậu ấy có nói cha mình bệnh gì không?”
“Dạ có, anh ấy vì bệnh tình của cha mình mà chịu không ít đau khổ.”
“Con có hiểu về bệnh cha cậu ta không?” Biết mà còn đâm đầu vào như vậy, ngại có bà ngoại ở đây nên Phú Văn Ngọc không tiện nói. Bà không muốn ầm ĩ với Phú Tiểu Cảnh trước mặt mẹ mình.
“Tình trạng Cố Viên rất tốt, chưa kể anh ấy còn đi khám định kỳ. Con không phải là người ‘yêu vào uống nước đủ no’, con suy xét mọi việc trên thực tế, nhất là với những việc quan trọng như vầy.”
Phú Văn Ngọc khinh thường hừ một tiếng, thực tế? Cái con bé ngốc này, chỉ lo yêu mà không tính toán cho tương lai.
Bệnh này có tính di truyền không thấp, ngay cả khi bây giờ Cố Viên ổn, ai có thể đảm bảo tương lai cậu ta sẽ không bị, Cố Trinh ngoài 30 mới phát bệnh. Hơn nữa, yếu tố môi trường cũng quan trọng. Cậu ta có cha mẹ như vậy, kinh nghiệm sống phức tạp như vậy, chắc chắn cậu ta không phải là người đơn giản, lừa một cô gái như Phú Tiểu Cảnh quá dễ dàng.
Nghĩ đến đó, Phú Văn Ngọc không khỏi hoảng hốt trong lòng, lúc ấy Cố Trinh có chẩn đoán bệnh tình rồi mà vẫn có bạn gái, ai biết bây giờ Cố Viên có bệnh hay không. Nghĩ đi nghĩ lại rồi bà lại thấy mình quá đáng, dù sao lúc đầu không nhờ Cố Viên thì bà cũng không biết Cố Trinh có bệnh, bà không nên nghĩ xấu một đứa trẻ ngoan như vậy, nhưng mà nhiều năm rồi, không biết giờ cậu ấy biến thành dạng người gì rồi.
“Sao lúc trước con không nói với mẹ là đã hòa hợp lại với cậu ấy? Cậu ấy ngăn không cho con nói à?”
“Tại sao anh ấy phải cản con? Con muốn làm mẹ bất ngờ mà.”
“Bất ngờ? Đúng là bất ngờ thật.”
“Trà chiều ở khách sạn này rất ngon. Mẹ có muốn tắm xong rồi chúng ta đi ăn không?”
“Được đó. Văn Ngọc, chúng ta đi nào.” Bà ngoại lúc trên máy bay đã ngủ nên bây giờ rất sung sức.
“Con muốn đi tắm đã.”
“Được rồi, Văn Ngọc, con tắm trước đi, mẹ với Tiểu Cảnh đi trước. Đợi con bên dưới.”
“Mẹ vui ghê nhỉ.”
“Cháu gái bỏ tiền đưa bà già này tới Mỹ, ta mà còn bày ra vẻ nọ kia lên thì không biết điều rồi. Ta không thể so sánh với con, con là trụ cột gia đình, kiếm tiền tạo giá trị cho gia đình. Mấy hôm trước ta xem tivi, học được cách nói mới, kêu là giá trị tình cảm. Nếu ta không thể hiện chút giá trị tình cảm thì sẽ hoàn toàn vô giá trị, ta không được vui vẻ sao. Chưa kể, các con càng ngày càng sống tốt hơn, ta có gì mà không vui. Con nói đúng không, Văn Ngọc.”
“’Ngài’ rất vui vẻ. Con chỉ muốn khuyên ngài một câu, đừng quá kích động hại cho tim. Bé cưng, con dẫn bà đi trước, đừng cho bà ăn đồ ngọt.” Phú Văn Ngọc bây giờ thấy một già một trẻ này thì phiền lòng, chỉ muốn được yên tĩnh một chút. Bà nghĩ không thể để bà già này được như ý, không thể để bà chế giễu mình. Cha mẹ sống đủ lâu thì sẽ thấy chuyện của con gái lặp lại trên người cháu gái, người không tử tế có lẽ sẽ nói một câu, ‘ngươi cũng có ngày này’.
“Mẹ, con đi trước nha.” Phú Tiểu Cảnh nói địa chỉ, “Tắm xong mẹ nhớ đến tìm con với ngoại.”
Phú Tiểu Cảnh kéo kéo góc áo bà ngoại, dẫn bà ra khỏi phòng.
“Bà ngoại, ngoại ăn một nửa cái bánh này đi. Ngọt quá không tốt cho sức khỏe. Mẹ con nhìn thấy lại khó chịu.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện với bà ngoại, cầm thìa khuấy cốc trà đen.
“Cậu ấy đẹp trai hơn cha con hồi ấy rất nhiều. Quan trọng là tính tình. Cha con, nhìn là biết không phải người tốt, đỏm dáng lòe loẹt. Mẹ con khôn khéo như thế mà mắt mù mới chọn một người như vậy. Con ở Mỹ đã gặp cái đồ xấu xa đó chưa?” Bà ngoại nhìn ảnh Cố Viên nhận xét, Phú Tiểu Cảnh đã gửi cho bà một tấm hình Cố Viên, bà đi ra tiệm in ra, nhìn mỗi ngày.
“Nước Mỹ rộng lớn như vầy, con đi đâu mà gặp ông ta, mà cho dù gặp cũng không biết.”
“Ừ, vậy lại tốt.” Lần trước, bà lão xấu xa nhà họ Ôn từ thành phố bên đến tìm hỏi thông tin liên lạc của Phú Tiểu Cảnh. Cứ nói đi nói lại mãi, sau mới biết con gái của tên xấu xa đó bệnh mất từ năm ngoái, bây giờ dưới gối không con mới nhớ tới Phú Tiểu Cảnh. Nhìn bà lão họ Ôn ăn nói khép nép trước mặt mình, bà rất hả giận; mấy năm nay cứ nhớ tới năm đó bà già họ Ôn này từng mắng con gái mình ai bảo dâng không lên thì ráng chịu là huyết áp bà tăng vọt.
“Sao ngoại lại nghĩ tới ông ta?”
“Bà chỉ tiện miệng nhắc thôi, thằng cha đó mà tới tìm con thì con bảo nó cút ra xa. Bạn trai con người Mỹ hay Trung Quốc?”
“Anh ấy ở Trung Quốc mười mấy năm, sau đó mới nhập quốc tịch Mỹ.”
“Mẹ con nuôi con lớn không dễ dàng gì. Không phải bà ngoại nói quá lên, mà là với vẻ ngoài của mẹ con, cha con không xứng đáng đứng trong đám xếp hàng theo đuổi. Cho dù lúc có con rồi thì người theo đuổi vẫn không ngớt. Mẹ con hy sinh vì con không chỉ một việc đó. Dĩ nhiên con cũng không thua kém, không chỉ nói tới việc học hành mà ánh mắt chọn bạn trai cũng hơn mẹ con. Sau này nếu con định cư ở Mỹ luôn, nhất định phải đưa mẹ sang. Bà nghe nói thầy Vương hồi trung học của con, con trai ông ta ở Mỹ, một tháng mới gọi điện thoại một lần, chết mấy ngày mới có người phát hiện. Nếu bà chỉ có một đứa con, bà tuyệt đối không cho nó ra nước ngoài, mẹ con hiểu biết hơn ngoại, con phải đối xử tốt với mẹ. Mẹ con không hài lòng về bạn trai con lắm, có thể là vì sợ con ở luôn ở Mỹ không quay về, con cứ từ từ nói với nó, nó không phải là người không hiểu lý lẽ.”
Phú Tiểu Cảnh muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ nói dạ được. Nếu cô phát triển tốt ở Mỹ, Phú Văn Ngọc sẽ không ngăn cản cô. Mẹ cô không hài lòng Cố Viên hoàn toàn chỉ vì bà yêu cô.
Cũng may Phú Văn Ngọc chỉ biết cha Cố Viên bị bệnh, nếu biết bà nội Cố Viên cũng đang bị bệnh thì tình hình không thể tưởng tượng nổi. Phú Văn Ngọc rất bất mãn mà giả làm bà mẹ hiểu chuyện. Phú Tiểu Cảnh càng nghĩ càng thấy có lỗi với Phú Văn Ngọc, cô chỉ nghĩ mẹ có chấp nhận Cố Viên hay không mà không suy xét đến tâm tình của bà.
Vốn dĩ cô muốn nói với Phú Văn Ngọc rằng Cố Viên chỉ là có khả năng, có thể không hề bị di truyền; cho dù thực sự Cố Viên mắc bệnh, chỉ cần anh kiên trì điều trị thì vẫn có thể sống cuộc đời bình thường.
Nhưng một người mẹ thì không thể chấp nhận rủi ro này. Bất kể Cố Viên có bệnh hay không, Phú Văn Ngọc luôn trong tình trạng lo lắng bởi những nguy hiểm tiềm tàng.
Trừ khi có báo cáo xét nghiệm gien, chứng tỏ Cố Viên không có bất kỳ nguy cơ di truyền nào. Loại báo cáo giả này Cố Viên có thể làm giả rất dễ dàng, nhưng cô không thể để Cố Viên biết, lòng tự trọng của anh có thể không chấp nhận được.
Phú Tiểu Cảnh dùng thìa khuấy trà, cuối cùng quyết định loại báo cáo giả mạo này mình vẫn phải tự làm thì hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook