PROLOGUE

ALEXANDER KONSTANTINAKOS, nhà lãnh đạo tỉ phú đầy quyền lực và đáng gờm của một hãng vận tải biển nổi tiếng thế giới được sáng lập bởi người ông quá cố, đang đứng giữa căn phòng khách sang trọng một cách thanh lịch trong ngôi nhà tọa lạc tại thành phố Theopolis trên đảo Ionian, Hy Lạp, nhìn như đóng đinh vào những khuôn mặt của hai cậu bé sinh đôi trong tấm ảnh mà anh đang cầm trên tay.

Hai gương mặt giống hệt nhau với mái tóc sẫm màu, nước da ô-liu cùng đôi mắt đen huyền đang nhìn lại anh, mẹ của chúng đang quỳ gối ở bên cạnh. Cả ba người họ đều ăn mặc rất xoàng xĩnh trong những bộ quần áo rẻ tiền.

Cao ráo, tóc sẫm màu, cùng với những đường nét của những chiến binh thống trị và những kẻ thắng trận trong suốt 2000 năm được tạc vào khuôn mặt điển trai của anh hệt như cái cách mà tính kiên định ăn sâu vào tiềm thức của anh vậy, anh đang đứng trong căn phòng tĩnh lặng, những lời buộc tội từ em gái anh vẫn văng vẳng trong đầu.

‘Hai đứa nhỏ chắc chắn là các con em,’ cô buộc tội Niko - em trai họ. ‘Chúng thừa hưởng những đường nét đặc trưng của gia đình chúng ta, còn em đã từng học đại học ở Manchester.’

Từ Alexander – Sander cho tới gia đình anh – không cần phải nhìn chằm chằm vào tấm hình Elena đã chụp bằng điện thoại di động trên đường cô đến sân bay Manchester sau chuyến thăm nhà chồng để xác minh những điều cô nói, hay để ghi nhớ khuôn mặt của hai cậu bé. Chúng đã in sâu chưa từng thấy vào tâm trí anh.

‘Em chẳng biết tí gì về chúng hết’, em trai anh - Nikos phủ nhận, phá vỡ sự im lặng. ‘Chúng không phải con của em, Sander, em thề đấy. Làm ơn tin em đi.’

‘Tất nhiên đó là con em,’ Elena sửa lại. ‘Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt chúng thôi. Nikos đang nói dối đấy, Sander. Những đứa trẻ đó là máu mủ của chúng ta.’

Sander nhìn vào em gái và em trai mình, đang sắp sửa sinh sự với nhau như những gì họ vẫn luôn làm khi còn là trẻ con. Chỉ có khoảng cách 2 tuổi giữa hai người, nhưng anh đã được sinh ra 5 năm trước Elena và 7 năm trước Nikos, và sau cái chết của ông họ, là ‘người lớn’ duy nhất trong gia đình, anh cố nhiên đảm đương trách nhiệm xử sự như một người cha làm gương cho họ. Nó đồng nghĩa với việc thường xuyên làm trọng tài mỗi khi họ gây gổ.

Lần này, tuy nhiên, chẳng cần đến sự phân xử nào hết.

Sander nhìn lại tấm ảnh một lần nữa rồi tuyên bố cộc lốc, ‘Chung huyết thống với chúng ta, nhưng không phải do Nikos tạo ra. Nikos đang nói sự thật. Những đứa bé không phải của nó đâu.”

Elena nhìn chằm chằm vào anh.

‘Làm sao anh biết điều đó?”

Sander quay về phía cửa sổ và phóng tầm mắt về nơi đường chân trời giao với mặt biển Aegean xanh thẳm. Bề ngoài anh tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lồng ngực tim anh đang đập dữ dội. Đằng sau vẻ mặt mà anh đang cố tỏ ra, những kí ức anh đang hồi tưởng lại được che giấu một cách hoàn hảo.

‘Anh biết điều đó bởi vì chúng là con anh,’ anh trả lời cô em gái, và nhìn đôi mắt cô mở to sững sờ bởi những gì anh tiết lộ.

Cô không phải là người duy nhất bị sửng sốt, Sander thừa nhận. Chính anh cũng bàng hoàng khi nhìn vào điện thoại của cô và ngay lập tức nhận ra người phụ nữ trẻ đang quỳ gối bên cạnh hai cậu bé – những đứa trẻ mà không nghi ngờ gì mang dấu ấn của tổ tiên chúng – tổ tiên của anh. Ngạc nhiên là, cô trông có khi còn trẻ hơn so với cô của cái đêm anh gặp cô ở một câu lạc bộ được giới cầu thủ trẻ ưa chuộng ở Manchester, và vì thế cũng là nơi những cô nàng hâm mộ họ năng lui tới. Anh được dẫn đến đó bởi một người bạn làm ăn, người đã để mặc anh tự xoay sở sau khi bắt chuyện với một cô gái và giục Sander làm tương tự.

Miệng Sander cứng lại. Anh đã cố chôn vùi những kí ức đêm đó sâu nhất có thể. Một đêm chịu đựng một cô nàng say khướt, xuất hiện trong trang phục quá chật và hở hang đến khó tin, đắp lên mặt quá nhiều son phấn, kẻ đã mồi chài anh đầy chủ ý. Có lúc cô ta thậm chí còn chộp lấy tay anh, như thể sắp sửa kéo lê anh vào giường cùng cô ta vậy. Đó không phải là chuyện để bất cứ người đàn ông chân chính có thể diện hay lòng tự trọng nào có thể tự hào – không kể cả khi tính đến những tình tiết giảm nhẹ vào đêm đó. Cô ta là một trong một ổ những cô nàng như thế, theo đuổi một cách vô liên sỉ sự chiếu cố của những anh chàng cầu thủ lắm tiền, những kẻ ưa chuộng nơi đó. Những cô nàng trẻ trung, tham lam, vô luân – những kẻ chỉ có khát khao duy nhất là tìm cho mình một người tình giàu có hoặc khá hơn nữa là một ông chồng kếch xù. Câu lạc bộ đó, anh đã từng nghe kể, nổi tiếng vì thu hút được những cô nàng như vậy.

Anh đã làm tình với cô ta vì giận dữ và thù oán - với cô ta vì đã mời chào anh, và với ông của anh vì đã cố kiểm soát cuộc sống của anh. Ông luôn ngăn cản anh đạt được tầm ảnh hưởng lớn hơn trong việc điều hành công việc kinh doanh mà ở đó tính độc đoán ương ngạnh của ông không đi cùng thời đại, ông đã bị hủy hoại dần mòn. Và cả với bố mẹ anh – bố anh vì cái chết của ông, kể cả khi nó đã qua đi hơn một thập kỉ, để lại anh thiếu thốn sự hậu thuẫn của ông, và mẹ anh, người đã lấy bố anh chỉ vì bổn phận trong khi vẫn đem lòng yêu một người đàn ông khác. Tất cả những điều đó, tất cả những sự oán giận đó tuôn trào trong anh, và hậu quả là những gì trước mắt anh lúc này.

Những đứa con trai của anh.

Của anh.

Một thứ cảm xúc anh chưa từng cảm thấy chộp lấy anh. Một nhận thức mà, trước khi nó tấn công anh, anh hẳn sẽ thẳng thừng phủ nhận chuyện anh đã cảm thấy nó. Anh là một người đàn ông tân tiến, một người đàn ông của lý trí, không phải cảm xúc, và càng chắc chắn là không phải thứ cảm xúc anh đang có lúc này. Ruột gan anh xoắn lại một cách bản năng – một cảm xúc rất tự nhiên mách bảo anh rằng một người cha của những đứa trẻ, đặc biệt khi đó là con của anh, mới chính là bản chất của anh.

Những đứa bé này là của anh. Chỗ của chúng là ở đây, không phải ở Anh. Đây là nơi chúng hiểu rằng trở con trai anh có ý nghĩa gì, một Konstantinakos của thành phố Theopolis, và có thể trở thành những người thừa kế. Anh có thể làm cha và chỉ bảo chúng bởi lương tâm của anh đòi hỏi anh làm điều đó. Chúng đã phải chịu đựng biết bao hủy hoại từ người đàn bà đã sinh ra chúng?

Anh đã trao cho chúng sự sống mà không hề hay biết, nhưng giờ anh đã biết và vì thế anh sẽ làm mọi cách để đưa chúng về nhà, về Theopolis, nơi chúng thuộc về.

****

Nguyền rủa khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Ruby vẫn ở nguyên vị trí, trên tay và đầu gối của cô, hy vọng là cho dù đó là ai thì cũng bỏ cuộc và rời đi, để cô được yên với công việc lau dọn của mình. Thế nhưng, chuông vẫn kêu, và lần này gần như là nài nỉ. Ai đó đang đè lên cái chuông!

Nguyền rủa một lần nữa trong từng hơi thở, Ruby lùi về phòng để quần áo ở tầng dưới, cảm thấy nóng và nhớp nháp, và không có bất cứ tâm trạng nào để công việc dọn dẹp nhân lúc hai cậu con trai sinh đôi của cô còn đang ở trường bị gián đoạn. Cô đứng dậy, gạt những lọn tóc vàng mềm mượt ra khỏi khuôn mặt như cô vẫn làm, trước khi xăm xăm bước về phía cửa ra vào của ngôi nhà mà cô sống cùng với hai người chị gái và hai cậu con trai song sinh. Cô giật mạnh cánh cửa.

‘Xem này, tôi đang-’ Câu nói của cô bị bỏ dở, giọng cô nghẹn lại bởi kinh ngạc khi cô nhìn người đàn ông đang đứng trước hiên nhà mình.

Sững sờ, hoài nghi, sợ hãi, giận dữ, hoang mang, và bị tổn thương bởi một cái gì đó mà cô không nhận ra nổ tung trong cô như một quả cầu lửa, với cường độ mãnh liệt đến nỗi cơ thể cô bị hút cạn quá nhiều năng lượng, để lại cô run rẩy, yếu đuối, lập cập dưới sự công kích dữ dội của cảm xúc.

Tất nhiên anh ta đang ăn mặc không chê vào đâu được, trong bộ đồ công sở tối màu mặc ngoài một chiếc áo sơ mi xanh gọn gàng, còn cô đang mặc chiếc quần jean cũ cùng với một cái áo thun rộng thùng thình. Chuyện cô ăn mặc ra sao thực ra không phải là vấn đề. Xét cho cùng, cô chẳng có lý do nào để cố gây ấn tượng với anh ta – hay cô có? Và cô chắc chắn càng không có lý do để muốn anh ta xem cô như một người phụ nữ khêu gợi, chải chuốt và chưng diện để giành được sự tán thưởng của anh ta. Cô phải ghì chặt cơ bụng để ngăn không run bắn lên vì nỗi khiếp sợ đang đe dọa tố cáo cô. Gương mặt đã ám ảnh những giấc mơ cũng như những cơn ác mộng của cô chẳng hề thay đổi – hay già đi. Có khi anh ta thậm chí còn đẹp trai đến mê hồn và đàn ông hơn cô còn nhớ, cái nhìn chằm chằm màu hổ phách bí ẩn đã quyến rũ cô một cách tài tình giờ vẫn mê hoặc hệt như nó đã từng. Có chăng vì cô của hiện tại là một người phụ nữ chứ không còn là cô gái ngày trước nên ngay lập tức cô đã ý thức một cách tồi tệ rằng anh ta là một người đàn ông đầy nhục cảm? Ruby không biết, và cô cũng chẳng muốn biết.

Có khi nào sự hoài nghi khiến cô tê liệt đến mức chết lặng lại chuyển hóa hệt như tuyết dưới ánh mặt trời tan chảy thành lớp bùn tuyết gớm ghiếc của nỗi sợ hãi và ghê tởm trong tâm trí cô – và cả trong tái tim cô nữa? Không! Cho dù anh ta có gây ra tác động gì lên trái tim cô đi chăng nữa, Sander Konstantinakos giờ sẽ không còn khả năng chạm đến nó một lần nữa.

Nhưng vẫn chỉ một từ phản bội, ‘Anh’, trượt ra nhẹ nhàng từ đôi môi đầy đặn và tươi tắn một cách tự nhiên - thứ đã khiến cha mẹ đặt tên cô là Ruby, vẫn khiến cái nhìn pha trộn giữa sự khinh miệt và ngạo mạn ánh lên trong đôi mắt hổ phách của Sander. Đôi mắt mang sắc thái của vị chúa tể sơn lâm – như để ăn khớp với người đàn ông trên thực tế là người trị vì hòn đảo Địa Trung Hải - cũng là quê hương của anh.

Theo bản năng, Ruby toan đóng cánh cửa ra vào, những mong quên đi không phải chỉ mình Sander mà là tất cả những gì anh ta đại diện cho, nhưng anh đã nhanh hơn cô rất nhiều, chộp lấy tay nắm cửa và đẩy nó mở ra để anh có thể bước vào hành lang lối vào – và sau đó đóng sầm nó phía sau mình, khóa chặt cả hai người họ trong một không gian chật chội đầy mùi nước tẩy rửa. Thứ mùi ấy vốn đã nồng nặc, nhưng nó vẫn không đủ mạnh để cách li cô khỏi hương thơm từ anh. Một chuỗi cảm giác như bị kim châm làm cô dựng tóc gáy rồi len lỏi xuống xương sống của cô. Điều này thật lố bịch! Sander hiện giờ chẳng còn ý nghĩa gì với cô, đúng như cô chẳng là gì của anh ta đêm đó... Nhưng cô không nên nghĩ về điều đó. Thay vào đó cô phải để tâm vào chuyện cô đang là ai, không phải cô đã từng là ai, và cô phải nhớ lời hứa với hai đứa trẻ khi chúng được sinh ra – cô sẽ bỏ lại quá khứ.

Điều mà cô không hề lường trước được là quá khứ ấy sẽ lần ra cô, và giờ nó đã tìm thấy cô...

‘Anh đang làm gì ở đây?’ cô hỏi, cố giành lấy sự tự chủ từ Sander. ‘Anh muốn gì?’

Miệng anh có thể hoàn hảo về mặt thẩm mĩ, với môi trên được tạo ra một cách hài hòa hứa hẹn đầy nhục cảm với bờ môi dưới đầy đặn, nhưng chẳng có gì dính đến nhục dục trong cái nhìn dửng dưng mà anh ta đang gửi đến cô, và những lời lẽ của anh ta lạnh nhạt rõ mồn một như bầu không khí bên ngoài khách sạn Manchester – nơi mà anh ta đã bỏ lại cô vào sáng mùa đông năm ấy.

‘Tôi cho là cô biết câu trả lời,’ anh đáp lại, tiếng Anh của anh ta vẫn trôi chảy và không nặng trọng âm như cô nhớ. ‘Điều tôi muốn, lý do tôi đến đây và cái mà tôi nhất định phải có, là các con trai của tôi.’

‘Con trai của anh?’ Luôn tự hào về hai cậu bé sinh đôi của cô, cũng không kém gì bản năng che chở thường trực của người mẹ, không lời lẽ nào có thể bảo đảm sẽ đánh thức cơn giận dữ trong Ruby như những lời tuyên bố của anh ta lên các con cô. Vẻ phẫn nộ bừng lên trên khuôn mặt nhẵn mịn hoàn hảo và điềm tĩnh thường ngày của Ruby, và đôi mắt xanh lam nảy lửa với những xúc cảm dữ dội.

Đã hơn 6 năm kể từ khi người đàn ông này chiếm đoạt cô, lợi dụng cô và sau đó ruồng bỏ cô một cách thờ ơ như thể cô là một... một vật tầm thường. Một thứ trang phục rẻ tiền được mua trong cơn bốc đồng, thứ mà dưới ánh sáng ban ngày anh ta vứt bỏ vì sự rẻ mạt của nó. Oh, phải, cô biết cô chỉ có thể tự trách mình về những gì đã xảy ra vào đêm định mệnh đó. Cô là người đã ve vãn anh ta, kể cả khi sự tán tỉnh đó do rượu xui khiến, và dù cô có cố gắng thế nào để biện minh cho hành vi của mình thì nó vẫn khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Nhưng không phải là những gì nó để lại – không phải những cậu bé đáng yêu, xinh xắn mà cô hết mực thương yêu. Bọn trẻ không bao giờ khiến cô thấy xấu hổ, và từ giờ phút chúng được sinh ra, cô đã xác định phải là một người mẹ mà chúng sẽ tự hào – một người mẹ mà chúng sẽ luôn thấy an toàn khi ở bên, và một người mẹ mà, cho dù có ân hận như thế nào về cách mà chúng được tạo nên, cũng sẽ không một phút nào muốn quay về quá khứ và từ chối mang thai chúng. Hai đứa trẻ là tất cả đối với cô. Những cậu bé của cô.

‘Con tôi–’ cô bắt đầu, nhưng ngay lập tức bị ngắt lời.

‘Con tôi, ý cô là thế – bởi vì ở nước tôi chỉ có người cha mới có quyền xác nhận con cái, không phải mẹ chúng.’

‘Các con tôi không được sinh ra bởi anh,’ Ruby tiếp tục một cách kiên quyết và hiển nhiên không phải sự thật.

‘Đồ dối trá,’ Sander đáp trả, lần trong túi áo của anh một tấm ảnh và giơ lên cao trước mặt cô.

Mặt Ruby trắng bệch. Tấm ảnh được chụp ở sân bay Manchester, khi tất cả họ đến đó để tiễn người chị thứ hai của cô trong chuyến bay đến Ý, và tất cả những nét tương đồng mà hai đứa trẻ thừa hưởng từ cha chúng được lột tả một cách tàn nhẫn và không thể chối cãi. Hai cậu bé song sinh giống cha như đúc, ngay cả tính kiêu ngạo đàn ông mà đôi khi chúng vô tình bắt chước, như thể đâu đó sâu trong gen của chúng đã có một sự nhận thức về người đàn ông sinh ra chúng vậy.

Chứng kiến màu sắc đến rồi đi trên khuôn mặt Ruby, Sander tự cho phép bản thân anh bắn đến cô một cái nhìn đắc thắng. Tất nhiên bọn trẻ là của anh. Anh đã biết điều đó ngay cái lúc anh nhìn thấy ảnh chúng trên điện thoại của em gái anh. Chúng giống anh như đúc – và nhận thức ấy làm anh choáng váng không giống như bất kỳ điều gì anh từng trải qua trước đó.

Không cần đến một hãng thám tử tư mà anh đã liên hệ trước đó rất lâu để lần ra Ruby – mặc dù Sander không hề tán thành với những lời nhận xét trong bản báo cáo họ gửi cho anh, ngụ ý rằng Ruby là một bà mẹ tận tâm, người đã hy sinh bản thân mình để nuôi nấng hai cậu con trai, và không hứa hẹn rời bỏ chúng một cách tự nguyện. Tuy nhiên Sander đã nhận ra rằng chính sự tận tâm mà Ruby dành cho các con anh có thể là công cụ hữu ích nhất mà anh có thể lợi dụng để buộc cô phải đưa chúng đến với anh.

‘Các con tôi’ sẽ ở cùng tôi, trên hòn đảo là nhà chúng và sau này sẽ là tài sản thừa kế của chúng. Theo luật pháp của nước cô thì chúng thuộc về tôi.’

‘Thuộc về ư? Chúng là trẻ con, không phải vật sở hữu, và sẽ không có tòa án nào trên đất nước này để cho anh mang bọn trẻ đi khỏi tôi.’

Cô đang bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, nhưng cô cố gắng không để anh ta nhận ra điều đó.

‘Cô nghĩ là không ư? Cô đang sống trong nhà của chị cô, thứ mà chị cô đem đi thế chấp mà không có cơ may hoàn trả, cô không có tiền, không nghề nghiệp. Không giáo dục - không gì cả! Tôi, trái lại, có thể đem lại cho các con mình tất cả những gì cô không thể - một ngôi nhà, một nền giáo dục tiên tiến, và cả một tương lai cho chúng nữa.’

Mặc dù cô bị lung lay bởi nhận thức rằng anh ta đã có chuẩn bị và điều tra cô kỹ lưỡng ra làm sao, Ruby vẫn quyết tâm giữ vững lập trường, không để anh ta áp đảo cô.

‘Có lẽ thế. Nhưng anh có thể đem đến cho chúng tình yêu và nhận thức rằng chúng thực sự đáng được yêu? Tất nhiên anh không thể - bởi anh không yêu chúng. Làm sao anh có thể chứ? Anh thậm chí chẳng biết chúng.’

Nào – hãy để anh ta trả lời câu hỏi đó! Nhưng bất chấp vẻ ngoan cố cô tạo ra, trái tim Ruby cảnh báo cô rằng Sander đã đề cập đến đúng vấn đề mà cô không thể lờ đi và cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt. Tính trung thực buộc cô thừa nhận điều đó.

‘Tôi chắc chắn là một ngày nào đó chúng sẽ muốn biết ai là cha chúng và nguồn gốc của chúng,’ cô nói.

Thật khó cho cô để thừa nhận điều đó – cũng như cô đã từng thấy thật khó để trả lời những câu hỏi của hai cậu bé, nói với chúng rằng chúng thực sự có một người cha, nhưng người đó sống ở một đất nước khác. Những từ ngữ ấy nhắc nhở cô những gì cô đang giấu con mình đều do hoàn cảnh cô mang thai chúng. Một ngày nào đó, dù vậy, chúng sẽ vẫn hỏi khi là những chàng trai, khi không còn là những cậu bé, và càng thắc mắc nhiều, chúng sẽ càng biết nhiều hơn.

Ruby quay mặt đi, không nghi ngờ gì muốn che giấu những nỗi sợ hãi trong thâm tâm cô khỏi anh ta. Nỗi lo sợ phải trả lời các con làm thế nào mà cô có chúng luôn đè nặng lên trái tim cô, cũng như lương tâm cô. Hiện giờ chúng chỉ đơn giản là chấp nhận điều đó, cũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác chúng thấy ở trường, những đứa bé không có cha sống cùng. Nhưng một ngày nào đó bọn trẻ sẽ bắt đầu đặt nhiều câu hỏi hơn, và cô đã cầu mong một cách tuyệt vọng rằng cô sẽ không phải nói với chúng sự thật cho đến khi chúng đủ lớn để chấp nhận điều đó mà không phán xét cô. Thế mà lúc này Sander lại khuấy lên mọi lo lắng mà cô đã cố để dằn xuống. Cô muốn là một người mẹ tốt hơn bất cứ điều gì khác, muốn mang đến cho những cậu bé của cô món quà là một tuổi thơ yên bình tràn ngập tình yêu; cô muốn chúng lớn lên và biết rằng chúng được yêu thương, tự tin và hạnh phúc, vô lo vô nghĩ về những mối quan hệ của người lớn. Chính vì lý do ấy cô đã tự nhủ sẽ không bao giờ bắt đầu một mối quan hệ với bất cứ ai. Sự xáo trộn bởi những người cha dượng không phải là thứ cô muốn cho con trai mình.

Thế nhưng hiện giờ Sander, bằng những lời lẽ đòi hỏi và chất vấn, buộc cô phải nghĩ tới tương lai và phản ứng của con cô với sự thực về quá trình mang thai chúng. Về thực tế là chúng không có một người cha yêu thương chúng.

Nỗi căm phẫn và cả hoang mang cuộn lên trong cô.

‘Tại sao anh làm điều này?’ cô hỏi. ‘Những đứa bé chẳng có ý nghĩa gì với anh. Chúng đã năm tuổi rồi, và anh thậm chí chẳng biết chúng đã tồn tại cho đến giờ.’

‘Đúng thế. Nhưng về phần chúng không có ý nghĩa gì với tôi – cô nhầm rồi đấy. Bọn trẻ mang dòng máu của tôi, và chỉ điều đó thôi cũng có nghĩa là tôi có trách nhiệm phải đảm bảo rằng chúng được nuôi nấng trong chính gia đình của chúng.’

Anh không định nói với cô về cơn sóng cảm xúc và sự gắn kết mà anh cảm nhận được ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy tấm ảnh hai đứa trẻ. Chính Sander còn chưa thực sự hiểu nổi điều đó. Anh chỉ biết rằng, nó mang anh đến đây, và nó sẽ giữ anh ở đây đến khi nào cô trao cho anh các con của anh.

‘Thật chẳng dễ dàng cho cô về mặt tài chính để nuôi nấng chúng.’

Sander đang cảm thông với cô? Ruby nghi ngờ. Cô ước cô có thể nói với anh ta cô đã không thấy dễ dàng ra sao khi phát hiện rằng ở tuổi mười bảy cô đã mang thai với một người đàn ông mà sau khi ngủ với cô đã bỏ rơi cô, nhưng bằng cách nào đó cô kìm lại điều đó.

Sander nhìn quanh căn phòng.

‘Kể cả nếu chị cô có khả năng chi trả khoản thế chấp ngôi nhà, cô đã bao giờ nghĩ đến những gì có thể xảy ra nếu các chị cô muốn kết hôn, hay chuyển đi? Ở thời điểm này cô hoàn toàn dựa dẫm vào lòng tốt của họ về mặt tài chính. Nếu là một người mẹ chu đáo, hẳn cô sẽ muốn con mình được hưởng nền giáo dục tốt nhất và một cuộc sống sung túc. Tôi có thể đáp ứng chúng cả hai thứ đó, và cung cấp cho cô tiền để sống cuộc sống riêng. Chắc hẳn cô chẳng có nhiều niềm vui khi bị trói buộc bởi hai đứa con nhỏ mọi lúc.’

Cô chẳng hề sai khi nghi ngờ, Ruby nhận ra, bởi toàn bộ ý nghĩa của những đề nghị của Sander đã xúc phạm cô. Anh ta tưởng là cô sẽ bán con mình cho anh ta ư? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra những lời đề nghị của anh ta bẩn thỉu đến mức nào ư? Hay là anh ta chỉ đơn giản chẳng bận tâm?

Sự kiên định của anh ta khiến cô thận trọng trong từng lời đáp lại, bản năng của cô mách bảo rằng cô phải cân nhắc trong bất kỳ lời thú nhận vô hại mà cô có thể buột miệng cũng như gánh nặng tài chính mà họ vừa đả động đến, để đề phòng Sander lợi dụng những thông tin đó để chống lại cô sau này. Vì thế, thay vì hưởng ứng cơn giận dữ mà cô đã cảm thấy, cô nói, ‘Hai đứa trẻ mới 5 tuổi. Giờ chúng đã đi học và tôi dự định vẫn tiếp tục sự dạy dỗ của mình. Về việc tôi có niềm vui hay không – chúng đem đến cho tôi tất cả niềm vui tôi cần.’

‘Cô có thứ lỗi không nếu tôi nói rằng điều đó thật khó tin, căn cứ vào hoàn cảnh chúng ta gặp nhau,’ Sander đáp trả trơn tru và cay nghiệt.

‘Đó là 6 năm trước, và trong hoàn cảnh đó-’ Ruby nín bặt. Vì lẽ gì cô phải phân trần bản thân mình với anh ta? Những người gần gũi nhất với cô – các chị cô – đều đã biết và hiểu điều gì dồn cô đến lối cư xử bất cần mà kết quả là có thai, và tình yêu và sự ủng hộ họ dành cho cô sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Suy cho cùng, cô chẳng nợ Sander thứ gì hết - càng không phải sự phơi bày những tổn thương thời trẻ dại. ‘Lúc đó khác,’ cô tự sửa lại, thêm vào một cách chắc chắn, ‘Bây giờ khác.’

Cái nhìn hiểu biết mà Sander đang gửi cho cô thôi thúc Ruby phản kháng – Anh nhầm rồi. Tôi không phải như những gì anh nghĩ. Đó không phải là tôi đêm ấy. Nhưng sự nhạy cảm và lòng tự trọng khiến cô giữ lại những lời lẽ đó.

‘Tôi đã chuẩn bị một khoản tiền rộng rãi cho cô, và đổi lại cô trao con cho tôi.’ Sander tiếp tục. ‘Đúng hơn là rất hào phóng đấy. Cô vẫn còn trẻ.’

Thực ra anh đã bất ngờ khi biết rằng cái đêm họ gặp nhau cô mới chỉ 17 tuổi. Anh đã cho là cô già hơn thế với cái cách mà cô ăn mặc và trang điểm. Sander cau mày. Anh không thích thú gì với cảm giác ghê tởm chính mình vì đã lên giường với một cô gái trẻ như vậy. Nếu như anh biết tuổi của cô anh đã... Làm gì? Nói chuyện với cô một cách nghiêm túc rồi đưa cô về nhà bằng taxi ư? Giá mà anh có thể kiềm chế bản thân mình đêm đó, anh sẽ chẳng bao giờ ngủ với cô, bất kể cô bao nhiêu tuổi, nhưng sự thật không hay ho gì là anh đã không kiểm soát được chính mình. Anh đã bị chi phối bởi cơn giận dữ và bất mãn mà anh chưa từng trải qua cho tới đêm đó – một cuộc công kích dữ dội của những xúc cảm hoang dại và cay đắng đã dồn anh vào lối hành xử mà, nói thực lòng, vẫn quấy rầy lòng kiêu hãnh và tự trọng của anh. Những gã đàn ông khác có thể bộc lộ kiểu thái độ đó, nhưng anh luôn cho rằng bản thân mình ở tầm cao hơn. Anh đã nhầm, và giờ bằng chứng của lối hành xử đó đang đối diện với anh trong những đứa con mà anh sinh ra. Sander biết rằng anh có trách nhiệm phải đảm bảo bọn trẻ không phải hứng chịu những gì gây ra bởi hành vi của mình. Đó là lý do anh đến đây. Và anh sẽ không đi cho đến khi anh có được những gì anh muốn.

Chỉ thế thôi, phải không?

Ruby lắc đầu.

‘Mua các con tôi, ý anh là thế phải không?’

Sander có thể nghe thấy sự thù địch trong giọng nói của Ruby cũng như nhìn thấy nó trong mắt cô.

‘Bởi vì đó là cái anh đang đề cập đến,’ Ruby buộc tội anh ta, cô gằn giọng, ‘Và cho dù tôi từng cân nhắc cái ý tưởng để anh can thiệp vào cuộc đời chúng, thì những điều anh vừa nói đã làm tôi đổi ý. Không có bất cứ thứ gì anh đưa ra có thể đổi lấy việc tôi mạo hiểm tương lai của các con tôi bằng việc cho phép anh có bất kỳ mối liên hệ nào với chúng.’

Những lời lẽ của cô tác động đến anh nhiều hơn Sander muốn thừa nhận. Là người đàn ông của kiêu hãnh và quyền lực, người đã từng quen được phục tùng và cả tôn trọng và ngưỡng mộ từ người khác, anh bị châm chích bởi sự phán xét Ruby. Anh không quen với việc bị từ chối bất cứ thứ gì bởi bất kỳ ai – càng không bởi người đàn bà mà anh vẫn nhớ như một con điếm trang điểm lòe loẹt và ăn mặc nghèo nàn – kẻ đã mời chào anh một cách lộ liễu. Không còn một chút dấu vết nào của người đàn bà đó trong cô bây giờ, trong chiếc quần jean bạc phếch và cái áo quá khổ, khuôn mặt không son phấn và tóc cô xoăn một cách tự nhiên như nó vốn là như thế. Cô gái mà anh nhớ đầy mùi nước hoa rẻ tiền, nhưng người trước mặt anh toát ra thứ mùi hương sạch sẽ. Anh phải đổi cách tiếp cận nếu muốn dẹp yên sự bất bình của cô, Sander nhận ra.

Đổi chiến thuật trong nháy mắt, anh khiêu khích. ‘Không gì tôi có thể đáp ứng cô, cứ cho là thế, nhưng về những gì tôi có thể làm cho con tôi thì sao? Cô thử đặt mình vào cảm xúc của bọn trẻ mà xem. Tôi tự hỏi cô đã bao giờ nghĩ đến chúng sẽ cảm thấy sao khi chúng lớn lên và phát hiện ra những gì cô đã tước đi khỏi chúng bằng cách không để chúng biết về cha mình?’

‘Điều đó không công bằng,’ Ruby cáu kỉnh đáp trả, biết rằng Sander đã tìm thấy điểm yếu nhất của cô, nơi mà cặp song sinh liên quan tới.

‘Điều không công bằng chắc chắn là việc cô từ chối các con mình cơ hội được biết về cha chúng và nhận thức về quyền thừa kế của chúng?’

‘Như là con hoang của anh ư?’ Câu hỏi xúc phạm đó nghe thật chua chát, nhưng nó nhất định phải được nói ra. ‘Bắt chúng phải chung sống cùng những đứa con hợp pháp của anh, và không nghi ngờ gì bị vợ anh ghét bỏ nữa?’

‘Tôi không có thêm bất cứ đứa con nào, hay người vợ nào hết.’

Tại sao tim cô đập dữ dội trong lồng ngực đến vậy? Việc Sander có kết hôn hay không chẳng có ý nghĩa gì với cô, phải vậy không?

‘Tôi cảnh cáo cô, Ruby, tôi nhất định sẽ giành lại các con tôi. Dù có phải đánh đổi bất cứ gì, và bằng bất kỳ giá nào.’

Miệng Ruby khô lại. Những câu chuyện cô đã đọc về những đứa trẻ bị bắt cóc bởi cha hoặc mẹ rồi bị bán ra nước ngoài ùa vào tâm trí cô. Sander là một người đàn ông cực kỳ giàu có và quyền lực. Cô đã phát hiện ra điều đó từ những ngày đầu tiên sau khi cô gặp anh ta, khi cô mơ tưởng hão huyền rằng anh sẽ trở lại với cô và say sưa đọc mọi thứ về anh ta, với mong muốn hiểu biết nhiều nhất có thể - cho đến khi thực tế buộc cô phải chấp nhận viễn cảnh mà cô đã tự nghĩ ra, rằng Sander sẽ cưới cô và chăm sóc cô chỉ là ảo tưởng mà thôi - một ảo tưởng được dệt nên bởi mơ ước tìm được ai đó thay thế cha mẹ quá cố của cô chăm sóc và bao bọc.

Đúng là về mặt vật chất Sander có thể cho lũ trẻ nhiều hơn cô, và một viễn cảnh không hay ho gì hiện lên trong tâm trí cô rằng đến một ngày nào đó, như Sander chỉ ra một cách ác ý, bọn trẻ sẽ giận cô và oán trách cô vì đã không cho chúng hưởng những quyền lợi từ sự giàu có của cha chúng, và quan trọng hơn là không cho chúng biết về cha. Các cậu bé luôn cần một hình mẫu đàn ông mạnh mẽ để chúng có thể noi theo. Ai cũng hiểu điều đó. Cô đã luôn âm thầm lo lắng về sự thiếu thốn ảnh hưởng của nam giới lên cuộc sống của bọn trẻ. Nhưng cho dù đôi khi cô bị dỗ dành bởi ý tưởng tìm ra giải pháp cho vấn đề đó, cô chắc chắn không hề hình dung là giải pháp đó lại tìm đến cô dưới hình thức là cha ruột của chúng. Một hình tượng người cha điển hình với sự ân cần mới là cái cô luôn mong đợi, bởi vì sau khi các con cô ra đời cô quyết định sẽ không bao giờ liều lĩnh dính líu đến một người đàn ông mà hóa ra chỉ là một sự hiện diện nhất thời trong cuộc đời chúng. Cô thà ở vậy còn hơn.

Sự thật là, theo quan niệm của cô, trẻ con sẽ phát triển toàn diện nhất cùng cha mẹ trong một mối quan hề bền vững – một người cha và một người mẹ, và cả hai đều hết lòng vì hạnh phúc của họ.

Một người cha và một người mẹ. Cô hiểu quá rõ điều tồi tệ gì có thể xảy ra nếu như không có sự bền vững trong mối quan hệ đó.

Cảm giác chênh vênh như đang đứng bên bờ vực tràn vào cô – nhận thức rằng những quyết định cô đưa ra lúc này có thể tác động đến các con cô trong suốt quãng đời còn lại của chúng. Cô thú nhận không mấy kiên quyết rằng cô ước gì các chị cô ở đây lúc này để trợ giúp, nhưng họ không ở đây. Họ có cuộc sống riêng, và xét cho cùng thì các con cô là trách nhiệm của cô, hạnh phúc của chúng nằm trong tay cô. Sander đã quyết tâm giành lấy chúng. Anh ta đã nói thế. Anh ta là một người đàn ông giàu có, đầy quyền lực và sức thuyết phục – người sẽ không gặp trở ngại gì để thuyết phục mọi người rằng những đứa bé nên ở với anh ta. Nhưng cô là mẹ chúng. Cô không thể để anh ta mang chúng đi khỏi cô – vì quyền lợi của chúng nhiều hơn là của chính cô. Sander chẳng hề thương yêu chúng, anh ta chỉ muốn giành lấy chúng mà thôi. Cô nghi ngờ liệu anh ta có thể hiểu tình yêu là gì. Phải, anh ta có thể chu cấp cho các con cô đầy đủ về mặt vật chất, nhưng trẻ con cần nhiều hơn thế, và bọn trẻ muốn cô. Cô đã nuôi nấng chúng từ khi mới lọt lòng, và chúng thậm chí cần cô nhiều hơn cô cần chúng.

Sẽ ra sao nếu cô không thể ngăn Sander đòi lại bọn trẻ anh, và sau này cô sẽ mắc nợ các con điều đó chỉ vì muốn chắc chắn rằng cô vẫn được ở cùng chúng. Sander sẽ không chấp nhận điều đó, thực vậy. Anh ta khinh thường và ghét bỏ cô.

Tim cô bắt đầu đập dồn dập như thể nó đang phản đối các ý tưởng mà não cô vừa đưa ra, nhưng một khi ý nghĩ ấy đã hiện hữu, nó không thể bị lờ đi. Chẳng phải Sander đã tuyên bố rằng không có gì anh ta không dám làm để mang những đứa trẻ về với anh ta hay sao. Được thôi, có lẽ cô nên thử thách lời tuyên bố của anh ta, bởi cô biết rằng sẽ không có sự hy sinh nào mà cô không dám cho đi vì hạnh phúc của bọn trẻ - không chút nào. Thử thách mà cô định đặt ra cho anh ta có thể là một sự liều lĩnh khủng khiếp với cô, nhưng vì các con cô sẵn sàng làm điều đó. Đó là một thử thách mà, xét cho cùng thì, cô cầm chắc phần thắng – vì Sander sẽ không bao giờ chấp nhận ý tưởng cô sắp sửa đưa ra. Cô chắc chắn điều đó. Cô thở hắt ra.

‘Anh nói rằng chỗ của bọn trẻ là ở với anh?’

‘Đúng vậy.’

‘Chúng đã năm tuổi và tôi là mẹ chúng.’ Ruby hít sâu, hy vọng là giọng cô không quá run vì nỗi sợ hãi cô đang cố nén chỉ trực phản bội cô. ‘Nếu anh quan tâm đến hạnh phúc của chúng nhiều như những gì anh khẳng định thì anh thừa biết là chúng còn quá nhỏ để sống xa tôi.’

Cô ta đã ghi điểm, Sander buộc phải thừa nhận, dù không muốn.

‘Anh cần cân nhắc kỹ lý do vì sao anh muốn bọn trẻ, Sander.’ Ruby nhấn mạnh. ‘Và đảm bảo là mong muốn có chúng không đơn thuần chỉ là ý thích nhất thời của một người đàn ông giàu có. Bởi vì tôi chỉ đồng ý cho chúng ở với anh với điều kiện tôi được ở cùng chúng – là mẹ chúng và là vợ anh.’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương