Mảnh Vá Trái Tim
-
Chương 54
Phòng cấp cứu trong bệnh viện.
Bác sĩ ở bên trong, anh ở bên ngoài, mặt tái mét.
Lòng anh như có lửa đốt!
Còn phía sau anh, Từ Nhân Thư vẫn ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào lưng anh.
Lúc ở trường, anh luôn cảm thấy tên tình địch thật thà này vô cùng chướng mắt! Nếu gã đàn ông này tưởng rằng mình chỉ cần trở lại thành kẻ độc thân thì có thể quang minh chính đại theo đuổi Chức Tâm, có thể có được Chức Tâm thì hắn đã nằm mơ giữa ban ngày rồi!
“Sao anh còn theo đến bệnh viện làm gì? Chồng người ta đã đứng đó rồi, anh còn không đi?” Cả cửa phòng cấp cứu đều là tiếng tru tréo của Hiểu Văn - vợ Từ Nhân Thư.
Nhìn thấy chồng mình si tình không chịu đi, cô càng tức điên lên, dốc hết sức lực đấm đá chồng túi bụi, “Anh xem tôi là cái gì thế hả? Tôi đã có con với anh rồi mà anh còn đối xử với tôi như thế!” Vừa khóc vừa nhiếc móc.
Từ Nhân Thư bị đánh cũng không hề nói tiếng nào.
Bị làm phiền, không thể nhịn nổi nữa, anh quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn đôi vợ chồng đó, “Đây là bệnh viện, mong cô kiềm chế cảm xúc của mình!” Muốn đánh chồng về nhà mà đánh.
Ánh mắt anh rất u ám, khiến Hiểu Văn sợ hãi, tiếng khóc la nghẹn ở cổ họng, tay cũng không thể đánh nữa.
Chẳng trách, đám bạn khí thế hùng hổ lúc nãy cũng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của anh doạ cho chạy mất.
Lúc đó, một đồng nghiệp nam vội vàng nghe điện thoại của cô, không tới hai phút sau, Hứa Ngạn Thâm đã xông vào văn phòng của họ.
Vốn làm cùng nghề, thân phận của anh không thích hợp để vào toà soạn tạp chí cho nên anh mới dừng xe ngoài cửa đợi.
Nhưng, lúc nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh trên sàn nhà, các ngón tay của anh trắng bệch, chỉ muốn phá nát cả cái toà soạn này.
“Cô ấy từng cho cậu hy vọng sao? Thái độ của cô ấy đối với cậu, đã từng có câu nào mờ ám chưa?” Mím chặt đôi môi mỏng, nét mặt vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt sắc lẹm bức người, bức đến nỗi Từ Nhân Thư run lập cập lùi về sau.
Chức Tâm không phải là loại phụ nữ lẳng lơ.
Hôm đó từng câu nói của cô trong nhà hàng, anh đều nghe thấy rất rõ.
Từ Nhân Thư bị anh chất vấn đến cứng họng không nói nên lời.
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu đến đạo lý cơ bản ấy mà cũng không hiểu sao? Trong công việc không nên có quan hệ mờ ám, chỉ dựa vào mình cậu có xử lý nổi không?” Anh hùng hổ doạ người.
Từng lời đanh thép của anh khiến người bị mắng đến ngẩng đầu lên cũng không có dũng khí.
“Này, anh đừng thấy chồng tôi hiền lành rồi bắt nạt anh ấy nhé!” Hiểu Văn nhìn thấy chồng mình bị mắng thê thảm, lên tiếng bất bình.
Hiền lành? Ánh mắt Hứa Ngạn Thâm lạnh lùng mỉa mai.
Không muốn hao hơi tổn sức với loại người này.
Anh móc điện thoại ra, gọi cho em gái, mặt không chút cảm xúc dặn dò, “Tâm Ngữ, giúp anh quay vòng vốn riêng của mình một chút, anh muốn lấy danh nghĩa cá nhân mua lại tờ Tạp chí Thành Đô.”
Anh tuyệt đối không để Chức Tâm làm việc dưới trướng gã đàn ông này.
Từ Nhân Thư và vợ đồng thời trợn mắt há hốc mồm nhìn anh cúp máy.
“Anh, anh... doạ người khác đấy à! Tạp chí chúng tôi thu lợi không nhỏ, muốn mua không dễ đâu nhé!” Hiểu Văn cả người sởn gai ốc.
Anh chẳng thèm để ý đến hai vợ chồng họ.
“Hứa... tổng... chúng ta từ từ nói chuyện!” Từ Nhân Thư mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có gì phải nói chuyện chứ!
“Trong vòng ba tháng, toà soạn tạp chí sẽ đổi chủ!” Còn bán với giá cao hay bị ép phải bán lại là tuỳ thuộc vào thái độ của cặp vợ chồng này.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, anh lao về phía trước.
“Này, chúng ta từ từ nói chuyện!” Hiểu Văn đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ngăn anh lại, “Tôi đã biết mình hiểu lầm rồi! Tôi không dám đánh vợ anh nữa!” Muốn cô xin lỗi, không thành vấn đề!
Chức Tâm đã bị đánh rồi!
Anh biết, nếu là đập đầu vào cạnh bàn bị thương, má cô không in dấu năm ngón tay như vậy.
Mắt anh nheo lại, tia hung dữ hiện lên trong đáy mắt.
Hiểu Văn giật mình sợ hãi, “Tôi xin lỗi! Chỉ cần anh đừng đụng vào tòa soạn tạp chí của chồng tôi, tôi sẽ xin lỗi cô ấy.”
Không chỉ có tiền, việc mua lại còn rất nhiều vấn đề khác, cha anh sợ nhất, lo ngại nhất chính là anh sẽ phát triển ra bên ngoài, cho dù mấy năm trở lại đây, anh có một số vốn lớn, nhưng để tỏ lòng “trung thành” với Hứa thị, sợ cha nghĩ anh hai lòng nên anh cũng thông minh chỉ đầu tư vào bất động sản, tuyệt đối không tự mình thành lập công ty.
Mua lại toà soạn tạp chí là một việc làm không thông minh, trong tương lai anh không chỉ mất rất nhiều thời gian và sức lực để chỉnh đốn lại toà soạn mà còn cha anh nghi ngờ anh.
Nhưng, anh không muốn suy nghĩ nhiều như thế, lửa giận trong lòng anh chỉ cho hai vợ chồng này được lựa chọn một trong hai hình thức, bán lại trong hoà bình hay bị ép bán, không có khả năng thứ ba.
Chuyện này anh định không cho Chức Tâm biết.
Mối quan hệ của họ đã đủ xấu rồi.
“Bác sĩ, cô ấy bị làm sao vậy?” Hoàn toàn không để tâm đến cặp nam nữ đang như kiến bò trên lửa phía sau, mặt anh đanh lại, căng thẳng hỏi bác sĩ.
“Chúng tôi đã làm tất cả các xét nghiệm cho bệnh nhân, cô ấy bị suy dinh dưỡng trầm trọng, chỉ số thể trọng dưới mức mười bốn, chất điện giải trong cơ thể cũng rối loạn nghiêm trọng.” Bác sĩ nói với anh.
“Anh thấy đó là do sức khoẻ cô ấy không tốt, không liên quan gì đến tôi.” Hiểu Văn đứng đằng sau ồn ào biện giải.
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắp đóng thành băng của anh nhìn về phía Từ Nhân Thư đang đứng trơ ra như phỗng, mặt trắng bệch, “Đưa vợ cậu về đi, đừng để tôi hối hận, quyết định của tôi là quá nhân từ rồi đó!”
Người phụ nữ lập tức im bặt, dùng sức lôi người chồng cứ đứng đần ra đi.
“Mau về thôi, chúng ta về nhà bàn bạc kế sách!” Cô lôi chồng rời khỏi bệnh viện.
Ánh mắt anh, quay lại nhìn bác sĩ, “Tình hình cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Nhịp tim của cô ấy rất yếu, huyết áp rất thấp, lượng máu chảy về tim cũng rất kém, vẫn đang hôn mê.” Bác sĩ thông báo sự thật, “Hàm lượng protein trong máu cô ấy rất thấp, mới dẫn đến hôn mê, tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy, bổ sung kali, natri, clo cho máu, hy vọng có thể giúp được cô ấy.”
Bác sĩ có chút tiếc nuối, “Vốn dĩ tình trạng người bệnh thế này, chúng tôi nên truyền máu cho cô ấy, cô ấy sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng nhóm máu của cô ấy rất hiếm, nguồn máu RH- quá quý giá, chúng tôi không thể áp dụng cách này được, đành để bệnh nhân từ từ điều chỉnh...”
“Tôi có nguồn máu.” Anh bình tĩnh nói với bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc.
“Người tự nguyện hiến máu sẽ tới ngay bây giờ.” Anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa tiếng rồi, Nhan Hiểu Tinh chắc sắp đến nơi rồi.
Đối với hậu quả do chứng chán ăn gây nên, anh rất có kinh nghiệm.
“Thế thì tốt quá rồi! Tôi sẽ cho y tá lập tức chuẩn bị công việc truyền máu.” Bác sĩ phấn chấn, quay lại phòng hồi sức.
Sau lưng anh vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, “Hứa... Hứa tiên sinh, anh... anh tìm em?” Nhan Hiểu Tinh thở dốc, rụt rè hỏi.
Vừa nghe điện thoại, bắt cô trong vòng nửa tiếng phải lập tức xuất hiện, cô từ phim trường chạy ngay đến, chỗ nào có thể đi đường tắt, cô không dám chậm trễ.
Anh là tài chủ của cô mà! Hơn nữa, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng phải dựa vào anh.
“Cô đi chuẩn bị đi, Chức Tâm thiếu máu ngất rồi, cần cô truyền máu.” Giọng anh bình thản.
Nhưng Nhan Hiểu Tinh lại đờ người ra.
“Em? Em giúp chị... không không... bà Hứa truyền máu? Nhóm máu của chị giống hệt em?” Cô cực kỳ bất an hỏi.
Không muốn đâu!
“Đúng!” Anh gật đầu.
Không phải cùng nhóm máu, anh giữ cô lại làm gì?!
Nhan Hiểu Tinh bị chân tướng đánh gục.
Thì ra... thì ra... là như thế... chẳng trách... chẳng trách...
Không! Cô không muốn là kho máu sống!
Cả người cô run lên, làm ra vẻ đáng thương thử thương lượng với anh, “Hứa tiên sinh, hôm nay em đang bị, không thích hợp để truyền máu! Máu của em hôm nay không sạch sẽ...”
Thiếu máu ư, Thẩm Chức Tâm thiếu máu ngất xỉu sao lại bắt cô truyền máu? Đây là đạo lý gì thế!
Khoé môi anh, nở nụ cười lạnh lùng không dễ nhìn thấy, “Nhan Hiểu Tinh, bỏ cái bộ mặt cô hay diễn với đạo diễn và các diễn viên khác trên phim trường đi!” Cô gái này, bẩm sinh đã biết diễn, rất biết giả vờ đáng thương, không chỉ đạo diễn bị hormone giống đực làm cho đầu óc mê muội rất thích cô ta, thêm đất diễn cho cô ta, nghe nói nữ diễn viên chính cũng bị cô ta dùng tiểu thuật hãm hại, không thanh minh được lời nào.
“Hứa tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, em hôm nay không tiện thật mà!” Nước mắt cô bắt đầu rơi, “Đợi mấy ngày nữa có được không? Mấy ngày nữa em hết bị rồi, em sẽ hiến máu cho chị Hứa, có được không?” Thiếu máu thôi mà, một tuần nữa chắc Thẩm Chức Tâm đã khỏi bệnh rồi!
“Tôi suýt nữa thì quên, phụ nữ còn bị hành kinh.” Anh bật cười lạnh lùng.
Cô gái này quá thích đóng kịch.
Cô ta có thể giở thủ đoạn trên phim trường, anh không quan tâm, nhưng trước mặt anh, làm ơn bớt diễn trò lại.
“Cô đã không muốn hiến, tôi cũng không ép.”
Nghe thế, Nhan Hiểu Tinh thở phào.
Anh cầm điện thoại, cúi đầu ấn ba số, rồi nghe máy, “A lô, trung tâm cảnh sát ạ? Tôi muốn báo cảnh sát, thẻ tín dụng của tôi bị người khác dùng trộm, còn nữa, tôi phát hiện một căn nhà của tôi bị người khác vô duyên vô cớ dọn đến ở... Có, tôi có nghi ngờ một người, cô ta từng làm bảo mẫu ở nhà tôi...”
Di động của anh bị giựt lấy, Nhan Hiểu Tinh mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, “Hứa... Hứa tiên sinh... em hiến, em hiến!” Trời ạ, cô không muốn bị cảnh sát bắt.
Ánh mắt thâm sâu của anh không có chút gì là mừng rỡ.
Đối phó với loại phụ nữ này, anh luôn có cách đề phòng.
“Cô vào đi!” Anh chỉ cửa phòng cấp cứu, “Lát nữa trở ra, tôi sẽ sắp xếp cho phóng viên đến phỏng vấn cô!”
Nhan Hiểu Tinh mở to mắt.
“Hình tượng ngọc nữ hiền lành, tốt bụng, sáng ngời như cô sao có thể không cho đại chúng được biết chứ?” Môi anh lạnh lùng, tâm cơ khó dò, “Cảm ơn cô đã tốt bụng hiến máu cho bà Hứa, báo đáp ơn tri ngộ của Hứa thị đối với cô.”
Mặt cô xám ngoét.
Ơn tri ngộ... ba chữ quá nặng nề!
Thế không phải nếu... nếu có lần sau, cô trốn mất thì sẽ biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?
Chưa bước vào phòng cấp cứu, chân cô đã mềm nhũn.
Cả người rã rời, môi cắt không còn giọt máu, cô lặng lẽ mở mắt ra, từ từ để ý chí quay trở lại.
Y tá đang vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, có thứ gì đó đâm vào huyết quản của cô đau nhói.
Bên cửa sổ phòng bệnh, quay lưng lại phía cô là một bóng người cao ráo đứng bất động.
Hứa Ngạn Thâm... Sao anh lại đến đây...
Mấp máy môi, định gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, cô đành gắng gượng quay mặt sang, muốn hỏi y tá mình bị làm sao.
Nhưng vừa quay mặt qua, ánh mắt cô đã chạm vào chiếc giường kế bên, nằm trên giường là một cô gái đang run lập cập, mặt trắng bệch.
Người đó quá quen thuộc, biến thành tro bụi cô cũng nhận ra.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
“Chị! Em xin chị cho em một cơ hội! Tình hình hiện nay của em thật sự rất cần công việc này!” Cô gái khổ sở van nài cô cho cô ta một công việc.
“Chị, chị đừng tức giận. Em biết chị không thể sinh con, em hứa, sau này mỗi đứa con em sinh cho Hứa gia thì chỉ có một mình chị là mẹ.”
Cô gái mang thai hộ, mẹ ruột của Lãng Lãng, muốn cùng chung một chồng với cô.
“Chị, chị khoẻ không? Anh rất nhớ chị.” Cố ý muốn trêu tức cô.
......
Cô ta sao lại ở đây? Sao lại ở đây?
Thẩm Chức Tâm không phải là kẻ thứ ba! Cô không muốn phá hoại gia đình người khác, cô không phải... là cô gái này!
Có gì đó tưng tức ở ngực, tâm trạng cô lẫn lộn cảm xúc, một đợt sóng ngầm trào dâng.
Cô không muốn nhìn thấy cô ta! Mỗi lần nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh, cô lại phải cố gắng giữ bình tĩnh, thật là khổ sở.
Vùng vẫy, cô mới nhớ ra mình không còn chút sức lực.
“Cô Thẩm, cô nằm yên, cô đang được truyền máu đó.” Phát hiện cô đã tỉnh lại, y tá dịu dàng nói với cô.
Truyền máu!
Cô kinh ngạc.
Vì sao cô phải truyền máu? Trong bàng hoàng, cô mới phát hiện mũi kim truyền cắm ở tĩnh mạch mình, một dòng máu tươi đang không ngừng men theo đường ống chảy xuống truyền vào cơ thể cô.
Nghe thấy giọng nói phía sau, hình như cô đã tỉnh lại, dáng người quay lưng về phía cô ngập ngừng, nhưng không quay đầu lại.
“Cô Thẩm, cô may mắn thật đó, nhóm máu của cô Nhan trùng khớp với nhóm máu của cô, hơn nữa còn tự nguyện hiến máu cho cô.” Y tá đắp chăn cho cô, dịu dàng an ủi cô, “Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, sẽ truyền xong nhanh thôi, trong một thời gian ngắn, cô sẽ không ngất xỉu nữa đâu.”
Truyền máu? Nhóm máu của Nhan Hiểu t*ng trùng với nhóm máu của cô?
Không! Cô không cần!
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!” Cô đột nhiên mất kiểm soát ngồi dậy, mất kiểm soát giựt kim tiêm ra, kết quả, cô quá yếu ớt, cả người lại ngã ra giường nhưng cô vẫn cố hết sức hét lên, “Tôi không cần, tôi không cần!”
“Cô Thẩm, cô bình tĩnh lại đi!” Y tá hoảng hốt giữ lấy cô, không cho cô rút kim ra.
Nghe náo loạn ở phía sau, Hứa Ngạn Thâm vội vã quay đầu lại.
Chiếc bình đựng máu tươi đó khiến anh buồn nôn, anh suýt đứng không vững.
Nhưng anh vẫn nhào tới chỗ Chức Tâm ôm lấy cô, “Sao thế? Em đừng la hét nữa, sẽ lại ngất đi đó!” Giọng anh rất dịu dàng.
Tim anh đập rất nhanh rất nhanh, cố sức không nhìn bình máu đó, không nhìn chất lỏng màu đỏ trong ống truyền dịch.
“Tôi không cần, tôi không cần máu của cô gái đó” Cô vẫn gào lên, khoé mắt ầng ậc nước.
Cô không cần, cô không cần.
“Ngoan... một lát nữa thôi là ổn rồi” Anh nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt của cô.
Cơ thể cô, lạnh ngắt đến đáng sợ.
“Tôi có quyền không cần! Vì sao? Vì sao? Anh lúc nào cũng như thế” Cô vùng vẫy dữ dội, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.
Vì sao cô mãi mãi không có quyền được lựa chọn?!
“Em bình tĩnh lại đi!” Anh giữ cô lại, hoảng hốt.
Anh chưa từng nghĩ, Chức Tâm không cần thứ này.
Nếu cô không cần, anh làm tất cả những việc này để làm gì?
“Cô ngoan nào!” Y tá và anh cố sức giữ chặt cô.
Nhưng cô vùng vẫy dữ dội hơn, gào khóc thảm thiết, “Anh buông tha cho tôi đi, tôi xin anh, xin anh đấy!”
“Anh không hại em! Truyền máu là để em khỏe mạnh hơn!” Anh gào lên với cô, “Sao anh có thể hại em được chứ? Anh yêu em, yêu em đến sắp phát điên lên!” Anh thật sự sắp điên rồi! Thứ gì cô cần, thứ gì cô không cần?! Chẳng lẽ cô không biết sức khoẻ của cô đối với anh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này sao!
“Anh không yêu tôi! Thứ anh yêu chỉ là thoả mãn ham muốn kiểm soát mọi thứ trong tay anh thôi!” Vì sao cuộc đời cô lại ra nông nỗi này?!
“Em đừng vùng vẫy nữa...” Anh tức giận.
“Anh muốn tôi chết phải không? Hứa Ngạn Thâm, nếu anh còn khống chế tôi nữa chi bằng để tôi chết đi còn hơn!” Cô không cần cô không cần cô không cần!
Trái tim anh đau đớn, buốt giá.
“Hứa tiên sinh, rút ra chứ?!” Nhìn thấy cảnh tượng bất thường, y tá vội vàng nói, “Tinh thần cô ấy rất kích động, tim đập rất nhanh, huyết áp tăng quá cao! Nếu truyền máu tiếp, anh sẽ khiến cô ấy phát điên!”
Khiến cô ấy phát điên...
“Được, rút... rút... rút!” Nói đến từ “rút” cuối cùng, anh như gào lên.
Tuy nhiên, dù kết quả nào thì cô không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nỗi đau đớn của cô như truyền vào tim anh khiến anh đau khổ nghiến chặt răng.
Vì sao cô không chịu nhận máu của Nhan Hiểu Tinh? Anh có đần độn đến cỡ nào cũng có thể hiểu được.
Chẳng lẽ, anh đã làm cô tổn thương sâu sắc đến thế sao?...
Cô nói, anh luôn muốn kiểm soát cô... Anh không thể phản bác lại, vì từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, anh không cho cô đi bar với bạn học, không cho cô tham gia liên hoan cùng với bất cứ người nào, không cho cô tự tìm công việc.
Chỉ cần bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông nào đó, là anh đã đứng ngồi không yên.
Sau khi kết hôn, ham muốn kiểm soát của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Toàn bộ cuộc sống của cô là do anh sắp đặt, không cho cô nói chữ “không”.
Anh đau khổ nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ anh đã thật sự sai rồi sao?
......
Khi nghe từ “rút” đó, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, y tá nhanh chóng rút kim truyền ra khỏi tĩnh mạch của cô.
Mặt cô cuối cùng cũng giãn ra, nước mắt còn đọng trên mi, cơ thể lả đi, vì đã dùng hết chút sức lực còn lại, bóng tối lại một lần nữa bao phủ lấy cô.
Cô lại lịm đi.
Anh vẫn ôm cô, rất chặt rất chặt, không buông.
“Ông Hứa, đặt bệnh nhân nằm xuống, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Anh hốt hoảng đến độ không nghe thấy lời y tá nói.
“Ông Hứa, ông còn không buông ra, cô ấy sẽ không thở được!” Mãi đến khi y tá chạm vào tay anh.
Anh mới thẫn thờ buông cô ra.
“Ông Hứa, người anh rất lạnh!” Y tá kinh ngạc, “Anh có cần khám bác sĩ không?”
Rất lâu sau, anh mới mệt mỏi lắc đầu.
Anh chỉ là sợ máu.
Ở chiếc giường bên cạnh, được tự do, Nhan Hiểu Tinh vội vàng thấp thỏm đứng lên.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi, cô đều nhìn thấy.
“Hứa...”
Cô mới nói ra một chữ, anh đã phẩy tay, nói với cô bằng giọng vô cùng mệt mỏi, “Cô đi ngay đi!” Chức Tâm tỉnh lại tuyệt đối không thể nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh.
Thì ra, bác sĩ Lữ đã nói đúng một nửa, cũng nói sai rất nhiều, anh là người hiểu rõ tình hình sức khoẻ của Chức Tâm nhất nhưng anh cũng là người không hiểu con người Chức Tâm nhất.
Bệnh của cô phát sinh là vì anh.
Anh đã đánh vào trái tim cô một đòn quá mạnh lại còn đàn áp tinh thần cô.
Tận mắt nhìn thấy cha mẹ vì cô mà mất việc, mất nhà cửa, mất đi cả gia bảo nhà họ Thẩm, cô lực bất tòng tâm.
Vì không chịu thua, cô đành phải kiên cường mỉm cười, chẳng lẽ lòng cô không đau đớn hay sao? Không thấy hổ thẹn hay sao? Không rơi nước mắt hay sao?
Nhan Hiểu Tinh bất an nhìn anh lần cuối, xảy ra nhiều chuyện như thế, dù sắc mặt có trắng bệch, thái độ anh vẫn kiên cường như thế, như thể mãi mãi không có bất cứ trở lực nào có thể làm anh gục ngã.
Người đàn ông này, đã từng vì sự than vãn của mẹ mình mà để cô mang thai trong gần mười tháng, để cô si mê anh, ôm mộng đẹp về anh. Sau khi thật sự tiếp xúc, sự dịu dàng của anh dành cho vợ khiến cô vừa sợ vừa kính, khát khao tiếp cận, khát khao sở hữu, khát khao thay thế.
Nhưng, bây giờ cô mới phát hiện, cho dù có được tất cả anh vẫn là một người đàn ông quá xấu xa.
Cho nên người anh yêu thương nhất cũng vội vàng muốn thoát khỏi anh.
Cô lại tỉnh lại, đã không còn trong phòng cấp cứu mà là ở trong một phòng bệnh VIP được bài trí rất sang trọng, ấm áp.
Dưới chăn, tay cô được ai đó nắm chặt.
Hứa Ngạn Thâm gục đầu trên gối cô.
Cảnh tượng này rất quen.
Tháng Năm năm ngoái, cũng từng diễn ra như thế này.
Cô hôn mê bao lâu rồi?
Quay mặt đi, mở to mắt, cô cố gắng nhớ lại.
Một lát sau, cô quay mặt lại, chạm nhẹ ngón tay vào tóc anh.
Chỉ ngủ chập chờn, anh mở choàng mắt dậy.
“Muốn uống nước không? Anh rót cho em.” Buông tay cô ra, anh đứng dậy, thái độ tự nhiên, như thể chưa từng xảy ra cảnh tượng trong phòng cấp cứu.
Phát hiện mình đang rất khát, cô gật đầu.
Anh rót nửa ly nước cho cô, nhiệt độ vừa phải, anh đỡ cô dậy, kề ly nước ấm vào miệng cô.
Cô uống một ngụm, dạ dày thấy khó chịu nên không uống tiếp nữa.
Anh cũng không ép, đặt ly nước sang một bên.
“Anh giữ cô ta ở lại, không phải vì cô ta là mẹ ruột của Lãng Lãng mà là vì cô ta có cùng nhóm máu với em sao?” Suy nghĩ rất lâu, cô mới lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Anh bình thản đáp.
Nhìn thấy cô như vậy, “Chức Tâm, đều là giả hết.” Đột nhiên, anh lên tiếng.
Cô nhìn anh.
“Anh từng nói, từ vui sướng đến thất vọng, cái vòng luẩn quẩn này anh đã chán ngán lắm rồi, anh từng nói, anh không thể vì lý do sức khoẻ của em mà tiếp tục hại chết cốt nhục của Hứa gia... đều là giả hết, lúc đó, anh cố tình nói như vậy để em đoạn tuyệt với suy nghĩ tiếp tục sinh con.”
Anh đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ, những lời ngày hôm đó của anh có sức sát thương rất lớn.
Cô không nói gì.
“Em nói không sai, anh là cái máy duy trì nòi giống. Giống như đại gia đình giàu có của anh không thể chấp nhận nổi một người thừa kế không có con trai nối dõi.” Đột nhiên anh cảm thấy thật bi ai.
Mắt đỏ hoe, cô vội nhìn sang hướng khác.
“Trong thời gian em hôn mê một ngày một đêm, anh đã suy nghĩ rất nhiều, có phải anh đã phạm phải sai lầm rất lớn không. Bất kỳ việc gì, anh chỉ tự mình quyết định, từ trước đến nay không hề nghĩ em thật sự cần gì.”
“Anh từng nghĩ sẽ cùng em thụ tinh trong ống nghiệm, sẽ cấy phôi thai của chúng ta vào bụng Nhan Hiểu Tinh. Nhưng anh đã xem rất nhiều bài báo, người mang thai hộ sẽ không chú trọng đến sức khoẻ của đứa con trong bụng, vì đứa bé và cô ta chẳng phải máu mủ gì, họ không có sợi dây liên hệ tình cảm, họ chỉ là cầm tiền rồi cho chúng ta mượn tử cung của họ mà thôi. Cô ta có thể uống thuốc bừa bãi, cô ta có thể làm rất nhiều việc quá sức, con của chúng ta ở trong bụng cô ta sẽ cảm nhận được sự lạnh lùng của người không phải là mẹ nó. Anh không hy vọng như thế!” Anh lựa chọn thẳng thắn nói ra tất cả.
“Sau đó, anh lại nghĩ có lẽ chúng ta sẽ gặp một người phụ nữ tốt bụng, những gì anh lo ngại sẽ không xảy ra. Anh thật sự muốn có một đứa con của chúng ta! Anh đi tìm bác sĩ, hỏi rất nhiều vấn đề, phẫu thuật lấy noãn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nó rất đau đớn, cũng gây tổn hại rất lớn đến sức khoẻ, đầu dò dài đến hai mươi phân sẽ khiến em chảy máu, có một số người sau khi lấy noãn, kích thích quá độ, dẫn đến băng huyết, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Anh biết, mỗi bác sĩ đều phóng đại khả năng xấu nhất để cảnh báo chúng ta, nhưng, anh thật sự cảm thấy rất sợ hãi.” Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh tưởng rằng những chuyện này anh cả đời sẽ không bao giờ nói cho cô biết.
“Anh đi qua phòng bệnh, lúc đó, có hai người phụ nữ, họ đều đã được lấy noãn đang đợi cấy ghép, anh hỏi họ, có thể chịu đựng được không? Em biết họ nói thế nào không?”Anh nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Kiếp sau, thà làm đàn ông.”
Cô sững sờ.
“Lấy noãn, không phải là đau đớn một lần, họ nói rất đau, có khi ba ngày không thể xuống giường, đây là cái giá phải trả cho việc sinh con.” Anh tiếp tục nói, tâm trạng vẫn rất bình thản.
“Nếu là như thế, Chức Tâm, anh không hy vọng em phải trả một cái giá như vậy.”
Cô cắn môi, cụp mắt, mi mắt run run.
“Anh thừa nhận, anh rất ích kỷ, anh cần một đứa con trai để củng cố địa vị của mình. Nhưng, em lấy anh, vì muốn sinh cho anh một đứa con trai mà mang thai, rồi lại sẩy thai hết lần này đến lần khác, chẳng có ngày nào được sống vui vẻ, anh không muốn em phải chịu khổ thêm nữa.” Anh cuối cùng cũng nói ra lời tận đáy lòng. “Nếu có thể tìm lại một lần nữa, anh vẫn không hối hận với quyết định của mình.”
Cô giấu mặt mình đi, không để anh nhìn thấy, cô đang khóc.
“Anh hứa với em, sau này anh sẽ từ từ thay đổi, không kiểm soát em, không làm tổn thương em nữa, sẽ lắng nghe em nhiều hơn.” Anh khẩn thiết, Chức Tâm, anh sẽ thay đổi. Chúng ta mỗi người nhường một bước có được không?”
Bác sĩ ở bên trong, anh ở bên ngoài, mặt tái mét.
Lòng anh như có lửa đốt!
Còn phía sau anh, Từ Nhân Thư vẫn ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào lưng anh.
Lúc ở trường, anh luôn cảm thấy tên tình địch thật thà này vô cùng chướng mắt! Nếu gã đàn ông này tưởng rằng mình chỉ cần trở lại thành kẻ độc thân thì có thể quang minh chính đại theo đuổi Chức Tâm, có thể có được Chức Tâm thì hắn đã nằm mơ giữa ban ngày rồi!
“Sao anh còn theo đến bệnh viện làm gì? Chồng người ta đã đứng đó rồi, anh còn không đi?” Cả cửa phòng cấp cứu đều là tiếng tru tréo của Hiểu Văn - vợ Từ Nhân Thư.
Nhìn thấy chồng mình si tình không chịu đi, cô càng tức điên lên, dốc hết sức lực đấm đá chồng túi bụi, “Anh xem tôi là cái gì thế hả? Tôi đã có con với anh rồi mà anh còn đối xử với tôi như thế!” Vừa khóc vừa nhiếc móc.
Từ Nhân Thư bị đánh cũng không hề nói tiếng nào.
Bị làm phiền, không thể nhịn nổi nữa, anh quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn đôi vợ chồng đó, “Đây là bệnh viện, mong cô kiềm chế cảm xúc của mình!” Muốn đánh chồng về nhà mà đánh.
Ánh mắt anh rất u ám, khiến Hiểu Văn sợ hãi, tiếng khóc la nghẹn ở cổ họng, tay cũng không thể đánh nữa.
Chẳng trách, đám bạn khí thế hùng hổ lúc nãy cũng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của anh doạ cho chạy mất.
Lúc đó, một đồng nghiệp nam vội vàng nghe điện thoại của cô, không tới hai phút sau, Hứa Ngạn Thâm đã xông vào văn phòng của họ.
Vốn làm cùng nghề, thân phận của anh không thích hợp để vào toà soạn tạp chí cho nên anh mới dừng xe ngoài cửa đợi.
Nhưng, lúc nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh trên sàn nhà, các ngón tay của anh trắng bệch, chỉ muốn phá nát cả cái toà soạn này.
“Cô ấy từng cho cậu hy vọng sao? Thái độ của cô ấy đối với cậu, đã từng có câu nào mờ ám chưa?” Mím chặt đôi môi mỏng, nét mặt vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt sắc lẹm bức người, bức đến nỗi Từ Nhân Thư run lập cập lùi về sau.
Chức Tâm không phải là loại phụ nữ lẳng lơ.
Hôm đó từng câu nói của cô trong nhà hàng, anh đều nghe thấy rất rõ.
Từ Nhân Thư bị anh chất vấn đến cứng họng không nói nên lời.
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu đến đạo lý cơ bản ấy mà cũng không hiểu sao? Trong công việc không nên có quan hệ mờ ám, chỉ dựa vào mình cậu có xử lý nổi không?” Anh hùng hổ doạ người.
Từng lời đanh thép của anh khiến người bị mắng đến ngẩng đầu lên cũng không có dũng khí.
“Này, anh đừng thấy chồng tôi hiền lành rồi bắt nạt anh ấy nhé!” Hiểu Văn nhìn thấy chồng mình bị mắng thê thảm, lên tiếng bất bình.
Hiền lành? Ánh mắt Hứa Ngạn Thâm lạnh lùng mỉa mai.
Không muốn hao hơi tổn sức với loại người này.
Anh móc điện thoại ra, gọi cho em gái, mặt không chút cảm xúc dặn dò, “Tâm Ngữ, giúp anh quay vòng vốn riêng của mình một chút, anh muốn lấy danh nghĩa cá nhân mua lại tờ Tạp chí Thành Đô.”
Anh tuyệt đối không để Chức Tâm làm việc dưới trướng gã đàn ông này.
Từ Nhân Thư và vợ đồng thời trợn mắt há hốc mồm nhìn anh cúp máy.
“Anh, anh... doạ người khác đấy à! Tạp chí chúng tôi thu lợi không nhỏ, muốn mua không dễ đâu nhé!” Hiểu Văn cả người sởn gai ốc.
Anh chẳng thèm để ý đến hai vợ chồng họ.
“Hứa... tổng... chúng ta từ từ nói chuyện!” Từ Nhân Thư mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có gì phải nói chuyện chứ!
“Trong vòng ba tháng, toà soạn tạp chí sẽ đổi chủ!” Còn bán với giá cao hay bị ép phải bán lại là tuỳ thuộc vào thái độ của cặp vợ chồng này.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, anh lao về phía trước.
“Này, chúng ta từ từ nói chuyện!” Hiểu Văn đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ngăn anh lại, “Tôi đã biết mình hiểu lầm rồi! Tôi không dám đánh vợ anh nữa!” Muốn cô xin lỗi, không thành vấn đề!
Chức Tâm đã bị đánh rồi!
Anh biết, nếu là đập đầu vào cạnh bàn bị thương, má cô không in dấu năm ngón tay như vậy.
Mắt anh nheo lại, tia hung dữ hiện lên trong đáy mắt.
Hiểu Văn giật mình sợ hãi, “Tôi xin lỗi! Chỉ cần anh đừng đụng vào tòa soạn tạp chí của chồng tôi, tôi sẽ xin lỗi cô ấy.”
Không chỉ có tiền, việc mua lại còn rất nhiều vấn đề khác, cha anh sợ nhất, lo ngại nhất chính là anh sẽ phát triển ra bên ngoài, cho dù mấy năm trở lại đây, anh có một số vốn lớn, nhưng để tỏ lòng “trung thành” với Hứa thị, sợ cha nghĩ anh hai lòng nên anh cũng thông minh chỉ đầu tư vào bất động sản, tuyệt đối không tự mình thành lập công ty.
Mua lại toà soạn tạp chí là một việc làm không thông minh, trong tương lai anh không chỉ mất rất nhiều thời gian và sức lực để chỉnh đốn lại toà soạn mà còn cha anh nghi ngờ anh.
Nhưng, anh không muốn suy nghĩ nhiều như thế, lửa giận trong lòng anh chỉ cho hai vợ chồng này được lựa chọn một trong hai hình thức, bán lại trong hoà bình hay bị ép bán, không có khả năng thứ ba.
Chuyện này anh định không cho Chức Tâm biết.
Mối quan hệ của họ đã đủ xấu rồi.
“Bác sĩ, cô ấy bị làm sao vậy?” Hoàn toàn không để tâm đến cặp nam nữ đang như kiến bò trên lửa phía sau, mặt anh đanh lại, căng thẳng hỏi bác sĩ.
“Chúng tôi đã làm tất cả các xét nghiệm cho bệnh nhân, cô ấy bị suy dinh dưỡng trầm trọng, chỉ số thể trọng dưới mức mười bốn, chất điện giải trong cơ thể cũng rối loạn nghiêm trọng.” Bác sĩ nói với anh.
“Anh thấy đó là do sức khoẻ cô ấy không tốt, không liên quan gì đến tôi.” Hiểu Văn đứng đằng sau ồn ào biện giải.
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắp đóng thành băng của anh nhìn về phía Từ Nhân Thư đang đứng trơ ra như phỗng, mặt trắng bệch, “Đưa vợ cậu về đi, đừng để tôi hối hận, quyết định của tôi là quá nhân từ rồi đó!”
Người phụ nữ lập tức im bặt, dùng sức lôi người chồng cứ đứng đần ra đi.
“Mau về thôi, chúng ta về nhà bàn bạc kế sách!” Cô lôi chồng rời khỏi bệnh viện.
Ánh mắt anh, quay lại nhìn bác sĩ, “Tình hình cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Nhịp tim của cô ấy rất yếu, huyết áp rất thấp, lượng máu chảy về tim cũng rất kém, vẫn đang hôn mê.” Bác sĩ thông báo sự thật, “Hàm lượng protein trong máu cô ấy rất thấp, mới dẫn đến hôn mê, tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy, bổ sung kali, natri, clo cho máu, hy vọng có thể giúp được cô ấy.”
Bác sĩ có chút tiếc nuối, “Vốn dĩ tình trạng người bệnh thế này, chúng tôi nên truyền máu cho cô ấy, cô ấy sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng nhóm máu của cô ấy rất hiếm, nguồn máu RH- quá quý giá, chúng tôi không thể áp dụng cách này được, đành để bệnh nhân từ từ điều chỉnh...”
“Tôi có nguồn máu.” Anh bình tĩnh nói với bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc.
“Người tự nguyện hiến máu sẽ tới ngay bây giờ.” Anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa tiếng rồi, Nhan Hiểu Tinh chắc sắp đến nơi rồi.
Đối với hậu quả do chứng chán ăn gây nên, anh rất có kinh nghiệm.
“Thế thì tốt quá rồi! Tôi sẽ cho y tá lập tức chuẩn bị công việc truyền máu.” Bác sĩ phấn chấn, quay lại phòng hồi sức.
Sau lưng anh vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, “Hứa... Hứa tiên sinh, anh... anh tìm em?” Nhan Hiểu Tinh thở dốc, rụt rè hỏi.
Vừa nghe điện thoại, bắt cô trong vòng nửa tiếng phải lập tức xuất hiện, cô từ phim trường chạy ngay đến, chỗ nào có thể đi đường tắt, cô không dám chậm trễ.
Anh là tài chủ của cô mà! Hơn nữa, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng phải dựa vào anh.
“Cô đi chuẩn bị đi, Chức Tâm thiếu máu ngất rồi, cần cô truyền máu.” Giọng anh bình thản.
Nhưng Nhan Hiểu Tinh lại đờ người ra.
“Em? Em giúp chị... không không... bà Hứa truyền máu? Nhóm máu của chị giống hệt em?” Cô cực kỳ bất an hỏi.
Không muốn đâu!
“Đúng!” Anh gật đầu.
Không phải cùng nhóm máu, anh giữ cô lại làm gì?!
Nhan Hiểu Tinh bị chân tướng đánh gục.
Thì ra... thì ra... là như thế... chẳng trách... chẳng trách...
Không! Cô không muốn là kho máu sống!
Cả người cô run lên, làm ra vẻ đáng thương thử thương lượng với anh, “Hứa tiên sinh, hôm nay em đang bị, không thích hợp để truyền máu! Máu của em hôm nay không sạch sẽ...”
Thiếu máu ư, Thẩm Chức Tâm thiếu máu ngất xỉu sao lại bắt cô truyền máu? Đây là đạo lý gì thế!
Khoé môi anh, nở nụ cười lạnh lùng không dễ nhìn thấy, “Nhan Hiểu Tinh, bỏ cái bộ mặt cô hay diễn với đạo diễn và các diễn viên khác trên phim trường đi!” Cô gái này, bẩm sinh đã biết diễn, rất biết giả vờ đáng thương, không chỉ đạo diễn bị hormone giống đực làm cho đầu óc mê muội rất thích cô ta, thêm đất diễn cho cô ta, nghe nói nữ diễn viên chính cũng bị cô ta dùng tiểu thuật hãm hại, không thanh minh được lời nào.
“Hứa tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, em hôm nay không tiện thật mà!” Nước mắt cô bắt đầu rơi, “Đợi mấy ngày nữa có được không? Mấy ngày nữa em hết bị rồi, em sẽ hiến máu cho chị Hứa, có được không?” Thiếu máu thôi mà, một tuần nữa chắc Thẩm Chức Tâm đã khỏi bệnh rồi!
“Tôi suýt nữa thì quên, phụ nữ còn bị hành kinh.” Anh bật cười lạnh lùng.
Cô gái này quá thích đóng kịch.
Cô ta có thể giở thủ đoạn trên phim trường, anh không quan tâm, nhưng trước mặt anh, làm ơn bớt diễn trò lại.
“Cô đã không muốn hiến, tôi cũng không ép.”
Nghe thế, Nhan Hiểu Tinh thở phào.
Anh cầm điện thoại, cúi đầu ấn ba số, rồi nghe máy, “A lô, trung tâm cảnh sát ạ? Tôi muốn báo cảnh sát, thẻ tín dụng của tôi bị người khác dùng trộm, còn nữa, tôi phát hiện một căn nhà của tôi bị người khác vô duyên vô cớ dọn đến ở... Có, tôi có nghi ngờ một người, cô ta từng làm bảo mẫu ở nhà tôi...”
Di động của anh bị giựt lấy, Nhan Hiểu Tinh mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, “Hứa... Hứa tiên sinh... em hiến, em hiến!” Trời ạ, cô không muốn bị cảnh sát bắt.
Ánh mắt thâm sâu của anh không có chút gì là mừng rỡ.
Đối phó với loại phụ nữ này, anh luôn có cách đề phòng.
“Cô vào đi!” Anh chỉ cửa phòng cấp cứu, “Lát nữa trở ra, tôi sẽ sắp xếp cho phóng viên đến phỏng vấn cô!”
Nhan Hiểu Tinh mở to mắt.
“Hình tượng ngọc nữ hiền lành, tốt bụng, sáng ngời như cô sao có thể không cho đại chúng được biết chứ?” Môi anh lạnh lùng, tâm cơ khó dò, “Cảm ơn cô đã tốt bụng hiến máu cho bà Hứa, báo đáp ơn tri ngộ của Hứa thị đối với cô.”
Mặt cô xám ngoét.
Ơn tri ngộ... ba chữ quá nặng nề!
Thế không phải nếu... nếu có lần sau, cô trốn mất thì sẽ biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?
Chưa bước vào phòng cấp cứu, chân cô đã mềm nhũn.
Cả người rã rời, môi cắt không còn giọt máu, cô lặng lẽ mở mắt ra, từ từ để ý chí quay trở lại.
Y tá đang vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, có thứ gì đó đâm vào huyết quản của cô đau nhói.
Bên cửa sổ phòng bệnh, quay lưng lại phía cô là một bóng người cao ráo đứng bất động.
Hứa Ngạn Thâm... Sao anh lại đến đây...
Mấp máy môi, định gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, cô đành gắng gượng quay mặt sang, muốn hỏi y tá mình bị làm sao.
Nhưng vừa quay mặt qua, ánh mắt cô đã chạm vào chiếc giường kế bên, nằm trên giường là một cô gái đang run lập cập, mặt trắng bệch.
Người đó quá quen thuộc, biến thành tro bụi cô cũng nhận ra.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
“Chị! Em xin chị cho em một cơ hội! Tình hình hiện nay của em thật sự rất cần công việc này!” Cô gái khổ sở van nài cô cho cô ta một công việc.
“Chị, chị đừng tức giận. Em biết chị không thể sinh con, em hứa, sau này mỗi đứa con em sinh cho Hứa gia thì chỉ có một mình chị là mẹ.”
Cô gái mang thai hộ, mẹ ruột của Lãng Lãng, muốn cùng chung một chồng với cô.
“Chị, chị khoẻ không? Anh rất nhớ chị.” Cố ý muốn trêu tức cô.
......
Cô ta sao lại ở đây? Sao lại ở đây?
Thẩm Chức Tâm không phải là kẻ thứ ba! Cô không muốn phá hoại gia đình người khác, cô không phải... là cô gái này!
Có gì đó tưng tức ở ngực, tâm trạng cô lẫn lộn cảm xúc, một đợt sóng ngầm trào dâng.
Cô không muốn nhìn thấy cô ta! Mỗi lần nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh, cô lại phải cố gắng giữ bình tĩnh, thật là khổ sở.
Vùng vẫy, cô mới nhớ ra mình không còn chút sức lực.
“Cô Thẩm, cô nằm yên, cô đang được truyền máu đó.” Phát hiện cô đã tỉnh lại, y tá dịu dàng nói với cô.
Truyền máu!
Cô kinh ngạc.
Vì sao cô phải truyền máu? Trong bàng hoàng, cô mới phát hiện mũi kim truyền cắm ở tĩnh mạch mình, một dòng máu tươi đang không ngừng men theo đường ống chảy xuống truyền vào cơ thể cô.
Nghe thấy giọng nói phía sau, hình như cô đã tỉnh lại, dáng người quay lưng về phía cô ngập ngừng, nhưng không quay đầu lại.
“Cô Thẩm, cô may mắn thật đó, nhóm máu của cô Nhan trùng khớp với nhóm máu của cô, hơn nữa còn tự nguyện hiến máu cho cô.” Y tá đắp chăn cho cô, dịu dàng an ủi cô, “Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, sẽ truyền xong nhanh thôi, trong một thời gian ngắn, cô sẽ không ngất xỉu nữa đâu.”
Truyền máu? Nhóm máu của Nhan Hiểu t*ng trùng với nhóm máu của cô?
Không! Cô không cần!
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!” Cô đột nhiên mất kiểm soát ngồi dậy, mất kiểm soát giựt kim tiêm ra, kết quả, cô quá yếu ớt, cả người lại ngã ra giường nhưng cô vẫn cố hết sức hét lên, “Tôi không cần, tôi không cần!”
“Cô Thẩm, cô bình tĩnh lại đi!” Y tá hoảng hốt giữ lấy cô, không cho cô rút kim ra.
Nghe náo loạn ở phía sau, Hứa Ngạn Thâm vội vã quay đầu lại.
Chiếc bình đựng máu tươi đó khiến anh buồn nôn, anh suýt đứng không vững.
Nhưng anh vẫn nhào tới chỗ Chức Tâm ôm lấy cô, “Sao thế? Em đừng la hét nữa, sẽ lại ngất đi đó!” Giọng anh rất dịu dàng.
Tim anh đập rất nhanh rất nhanh, cố sức không nhìn bình máu đó, không nhìn chất lỏng màu đỏ trong ống truyền dịch.
“Tôi không cần, tôi không cần máu của cô gái đó” Cô vẫn gào lên, khoé mắt ầng ậc nước.
Cô không cần, cô không cần.
“Ngoan... một lát nữa thôi là ổn rồi” Anh nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt của cô.
Cơ thể cô, lạnh ngắt đến đáng sợ.
“Tôi có quyền không cần! Vì sao? Vì sao? Anh lúc nào cũng như thế” Cô vùng vẫy dữ dội, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.
Vì sao cô mãi mãi không có quyền được lựa chọn?!
“Em bình tĩnh lại đi!” Anh giữ cô lại, hoảng hốt.
Anh chưa từng nghĩ, Chức Tâm không cần thứ này.
Nếu cô không cần, anh làm tất cả những việc này để làm gì?
“Cô ngoan nào!” Y tá và anh cố sức giữ chặt cô.
Nhưng cô vùng vẫy dữ dội hơn, gào khóc thảm thiết, “Anh buông tha cho tôi đi, tôi xin anh, xin anh đấy!”
“Anh không hại em! Truyền máu là để em khỏe mạnh hơn!” Anh gào lên với cô, “Sao anh có thể hại em được chứ? Anh yêu em, yêu em đến sắp phát điên lên!” Anh thật sự sắp điên rồi! Thứ gì cô cần, thứ gì cô không cần?! Chẳng lẽ cô không biết sức khoẻ của cô đối với anh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này sao!
“Anh không yêu tôi! Thứ anh yêu chỉ là thoả mãn ham muốn kiểm soát mọi thứ trong tay anh thôi!” Vì sao cuộc đời cô lại ra nông nỗi này?!
“Em đừng vùng vẫy nữa...” Anh tức giận.
“Anh muốn tôi chết phải không? Hứa Ngạn Thâm, nếu anh còn khống chế tôi nữa chi bằng để tôi chết đi còn hơn!” Cô không cần cô không cần cô không cần!
Trái tim anh đau đớn, buốt giá.
“Hứa tiên sinh, rút ra chứ?!” Nhìn thấy cảnh tượng bất thường, y tá vội vàng nói, “Tinh thần cô ấy rất kích động, tim đập rất nhanh, huyết áp tăng quá cao! Nếu truyền máu tiếp, anh sẽ khiến cô ấy phát điên!”
Khiến cô ấy phát điên...
“Được, rút... rút... rút!” Nói đến từ “rút” cuối cùng, anh như gào lên.
Tuy nhiên, dù kết quả nào thì cô không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nỗi đau đớn của cô như truyền vào tim anh khiến anh đau khổ nghiến chặt răng.
Vì sao cô không chịu nhận máu của Nhan Hiểu Tinh? Anh có đần độn đến cỡ nào cũng có thể hiểu được.
Chẳng lẽ, anh đã làm cô tổn thương sâu sắc đến thế sao?...
Cô nói, anh luôn muốn kiểm soát cô... Anh không thể phản bác lại, vì từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, anh không cho cô đi bar với bạn học, không cho cô tham gia liên hoan cùng với bất cứ người nào, không cho cô tự tìm công việc.
Chỉ cần bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông nào đó, là anh đã đứng ngồi không yên.
Sau khi kết hôn, ham muốn kiểm soát của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Toàn bộ cuộc sống của cô là do anh sắp đặt, không cho cô nói chữ “không”.
Anh đau khổ nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ anh đã thật sự sai rồi sao?
......
Khi nghe từ “rút” đó, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, y tá nhanh chóng rút kim truyền ra khỏi tĩnh mạch của cô.
Mặt cô cuối cùng cũng giãn ra, nước mắt còn đọng trên mi, cơ thể lả đi, vì đã dùng hết chút sức lực còn lại, bóng tối lại một lần nữa bao phủ lấy cô.
Cô lại lịm đi.
Anh vẫn ôm cô, rất chặt rất chặt, không buông.
“Ông Hứa, đặt bệnh nhân nằm xuống, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Anh hốt hoảng đến độ không nghe thấy lời y tá nói.
“Ông Hứa, ông còn không buông ra, cô ấy sẽ không thở được!” Mãi đến khi y tá chạm vào tay anh.
Anh mới thẫn thờ buông cô ra.
“Ông Hứa, người anh rất lạnh!” Y tá kinh ngạc, “Anh có cần khám bác sĩ không?”
Rất lâu sau, anh mới mệt mỏi lắc đầu.
Anh chỉ là sợ máu.
Ở chiếc giường bên cạnh, được tự do, Nhan Hiểu Tinh vội vàng thấp thỏm đứng lên.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi, cô đều nhìn thấy.
“Hứa...”
Cô mới nói ra một chữ, anh đã phẩy tay, nói với cô bằng giọng vô cùng mệt mỏi, “Cô đi ngay đi!” Chức Tâm tỉnh lại tuyệt đối không thể nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh.
Thì ra, bác sĩ Lữ đã nói đúng một nửa, cũng nói sai rất nhiều, anh là người hiểu rõ tình hình sức khoẻ của Chức Tâm nhất nhưng anh cũng là người không hiểu con người Chức Tâm nhất.
Bệnh của cô phát sinh là vì anh.
Anh đã đánh vào trái tim cô một đòn quá mạnh lại còn đàn áp tinh thần cô.
Tận mắt nhìn thấy cha mẹ vì cô mà mất việc, mất nhà cửa, mất đi cả gia bảo nhà họ Thẩm, cô lực bất tòng tâm.
Vì không chịu thua, cô đành phải kiên cường mỉm cười, chẳng lẽ lòng cô không đau đớn hay sao? Không thấy hổ thẹn hay sao? Không rơi nước mắt hay sao?
Nhan Hiểu Tinh bất an nhìn anh lần cuối, xảy ra nhiều chuyện như thế, dù sắc mặt có trắng bệch, thái độ anh vẫn kiên cường như thế, như thể mãi mãi không có bất cứ trở lực nào có thể làm anh gục ngã.
Người đàn ông này, đã từng vì sự than vãn của mẹ mình mà để cô mang thai trong gần mười tháng, để cô si mê anh, ôm mộng đẹp về anh. Sau khi thật sự tiếp xúc, sự dịu dàng của anh dành cho vợ khiến cô vừa sợ vừa kính, khát khao tiếp cận, khát khao sở hữu, khát khao thay thế.
Nhưng, bây giờ cô mới phát hiện, cho dù có được tất cả anh vẫn là một người đàn ông quá xấu xa.
Cho nên người anh yêu thương nhất cũng vội vàng muốn thoát khỏi anh.
Cô lại tỉnh lại, đã không còn trong phòng cấp cứu mà là ở trong một phòng bệnh VIP được bài trí rất sang trọng, ấm áp.
Dưới chăn, tay cô được ai đó nắm chặt.
Hứa Ngạn Thâm gục đầu trên gối cô.
Cảnh tượng này rất quen.
Tháng Năm năm ngoái, cũng từng diễn ra như thế này.
Cô hôn mê bao lâu rồi?
Quay mặt đi, mở to mắt, cô cố gắng nhớ lại.
Một lát sau, cô quay mặt lại, chạm nhẹ ngón tay vào tóc anh.
Chỉ ngủ chập chờn, anh mở choàng mắt dậy.
“Muốn uống nước không? Anh rót cho em.” Buông tay cô ra, anh đứng dậy, thái độ tự nhiên, như thể chưa từng xảy ra cảnh tượng trong phòng cấp cứu.
Phát hiện mình đang rất khát, cô gật đầu.
Anh rót nửa ly nước cho cô, nhiệt độ vừa phải, anh đỡ cô dậy, kề ly nước ấm vào miệng cô.
Cô uống một ngụm, dạ dày thấy khó chịu nên không uống tiếp nữa.
Anh cũng không ép, đặt ly nước sang một bên.
“Anh giữ cô ta ở lại, không phải vì cô ta là mẹ ruột của Lãng Lãng mà là vì cô ta có cùng nhóm máu với em sao?” Suy nghĩ rất lâu, cô mới lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Anh bình thản đáp.
Nhìn thấy cô như vậy, “Chức Tâm, đều là giả hết.” Đột nhiên, anh lên tiếng.
Cô nhìn anh.
“Anh từng nói, từ vui sướng đến thất vọng, cái vòng luẩn quẩn này anh đã chán ngán lắm rồi, anh từng nói, anh không thể vì lý do sức khoẻ của em mà tiếp tục hại chết cốt nhục của Hứa gia... đều là giả hết, lúc đó, anh cố tình nói như vậy để em đoạn tuyệt với suy nghĩ tiếp tục sinh con.”
Anh đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ, những lời ngày hôm đó của anh có sức sát thương rất lớn.
Cô không nói gì.
“Em nói không sai, anh là cái máy duy trì nòi giống. Giống như đại gia đình giàu có của anh không thể chấp nhận nổi một người thừa kế không có con trai nối dõi.” Đột nhiên anh cảm thấy thật bi ai.
Mắt đỏ hoe, cô vội nhìn sang hướng khác.
“Trong thời gian em hôn mê một ngày một đêm, anh đã suy nghĩ rất nhiều, có phải anh đã phạm phải sai lầm rất lớn không. Bất kỳ việc gì, anh chỉ tự mình quyết định, từ trước đến nay không hề nghĩ em thật sự cần gì.”
“Anh từng nghĩ sẽ cùng em thụ tinh trong ống nghiệm, sẽ cấy phôi thai của chúng ta vào bụng Nhan Hiểu Tinh. Nhưng anh đã xem rất nhiều bài báo, người mang thai hộ sẽ không chú trọng đến sức khoẻ của đứa con trong bụng, vì đứa bé và cô ta chẳng phải máu mủ gì, họ không có sợi dây liên hệ tình cảm, họ chỉ là cầm tiền rồi cho chúng ta mượn tử cung của họ mà thôi. Cô ta có thể uống thuốc bừa bãi, cô ta có thể làm rất nhiều việc quá sức, con của chúng ta ở trong bụng cô ta sẽ cảm nhận được sự lạnh lùng của người không phải là mẹ nó. Anh không hy vọng như thế!” Anh lựa chọn thẳng thắn nói ra tất cả.
“Sau đó, anh lại nghĩ có lẽ chúng ta sẽ gặp một người phụ nữ tốt bụng, những gì anh lo ngại sẽ không xảy ra. Anh thật sự muốn có một đứa con của chúng ta! Anh đi tìm bác sĩ, hỏi rất nhiều vấn đề, phẫu thuật lấy noãn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nó rất đau đớn, cũng gây tổn hại rất lớn đến sức khoẻ, đầu dò dài đến hai mươi phân sẽ khiến em chảy máu, có một số người sau khi lấy noãn, kích thích quá độ, dẫn đến băng huyết, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Anh biết, mỗi bác sĩ đều phóng đại khả năng xấu nhất để cảnh báo chúng ta, nhưng, anh thật sự cảm thấy rất sợ hãi.” Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh tưởng rằng những chuyện này anh cả đời sẽ không bao giờ nói cho cô biết.
“Anh đi qua phòng bệnh, lúc đó, có hai người phụ nữ, họ đều đã được lấy noãn đang đợi cấy ghép, anh hỏi họ, có thể chịu đựng được không? Em biết họ nói thế nào không?”Anh nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Kiếp sau, thà làm đàn ông.”
Cô sững sờ.
“Lấy noãn, không phải là đau đớn một lần, họ nói rất đau, có khi ba ngày không thể xuống giường, đây là cái giá phải trả cho việc sinh con.” Anh tiếp tục nói, tâm trạng vẫn rất bình thản.
“Nếu là như thế, Chức Tâm, anh không hy vọng em phải trả một cái giá như vậy.”
Cô cắn môi, cụp mắt, mi mắt run run.
“Anh thừa nhận, anh rất ích kỷ, anh cần một đứa con trai để củng cố địa vị của mình. Nhưng, em lấy anh, vì muốn sinh cho anh một đứa con trai mà mang thai, rồi lại sẩy thai hết lần này đến lần khác, chẳng có ngày nào được sống vui vẻ, anh không muốn em phải chịu khổ thêm nữa.” Anh cuối cùng cũng nói ra lời tận đáy lòng. “Nếu có thể tìm lại một lần nữa, anh vẫn không hối hận với quyết định của mình.”
Cô giấu mặt mình đi, không để anh nhìn thấy, cô đang khóc.
“Anh hứa với em, sau này anh sẽ từ từ thay đổi, không kiểm soát em, không làm tổn thương em nữa, sẽ lắng nghe em nhiều hơn.” Anh khẩn thiết, Chức Tâm, anh sẽ thay đổi. Chúng ta mỗi người nhường một bước có được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook