Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 70: Mất mặt xấu hổ
Ý Ý ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp con ngươi thâm thúy, nhìn cô không đến một giây, lại cô hô hấp cứng lại.
Nam Cảnh Thâm dựa lưng vào ghế, vai rộng nghiêng về một bên, ánh sáng hắt lên cái áo sơ mi đucợ ủi phẳng một màu vàng óng ánh, càng phát ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Mà góc độ hắn nghiêng người, bên cạnh là Bạch Sanh Nhi vừa mới ngồi.
Hai người cử chỉ vô cùng thân thiết, Bạch Sanh Nhi gắp đồ ăn cho hắn, hắn nhưng lại mở miệng ăn.
Câu nói vừa rồi kia, giống như chính là hắn thuận miệng nói.
Phó Dật Bạch suýt nữa không có phản ứng lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
- Nơi này đều không có người ngoài, lại bảo tôi mang ai đi đây?
Nam Cảnh Thâm hút thuốc, mặt hắn ẩn ở trong làn khói, con ngươi híp lại, lộ ra hờ hững bàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
- Cậu không phải dẫn theo một người ngoài đến sao?
- Tôi mang ——
Phó Dật Bạch dừng nói, quay đầu mơ hồ nhìn Ý Ý, lại quay đầu lại, không nhịn xuống cười sặc ra tiếng.
- Cậu hay nói giỡn đâu đi, tiểu quai quai sao có thể xem là người ngoài.
Bạch Sanh Nhi mở to một đôi mắt thu thủy, ôn ôn nhu nghiêng đầu cười cười.
- Nói không chừng là bạn gái bác sĩ Phó, Tứ ca, anh đuổi người là không phúc hậu a.
Nam Cảnh Thâm liếc nhìn cô, tay thon dài vói khớp xương rõ ràng lại trắng nõn ở trên mu bàn tay cô ta vỗ nhẹ một chút, ý bảo cô lấy cái gạt tàn cách đó không xa.
Bạch Sanh Nhi lập tức hiểu ý, đem gạt tàn lấy lại đặt trước mặt hắn, nhìn hắn thâm tình chân thành.
Nam Cảnh Thâm dụi thuốc, mắt cũng không nâng.
- Tôi gọi cậu tới, là tới gặp Tam ca, tự nhiên có việc muốn nói, hiện tại lại có Bạch lão ở đây, cậu lại đem phụ nữ không minh bạch tới đây, còn cần tôi đặc biệt nhắc nhở cậu nên như thế nào lúc còn nhỏ sao?
Phó Dật Bạch thở phào nhẹ nhõm, di chuyển chiếc ghế bên cạnh Nam Cảnh Thâm, đạp lên nó, nhìn xuống người đàn ông, hừ nói:
- Người phụ nữ của tôi, tôi yêu, mang cô ấy đến đây, cậu quản sao!
Nam Cảnh Thâm nghiêm túc nói:
- Kia cũng đừng đưa đến nơi này, mất mặt xấu hổ!
- Cậu!
Phó Dật Bạch tức giận đến thủ đẩu.
Bạch lão nhìn nhìn, hai mắt mị ra ý cười, các nếp nhăn ở cuối mắt khiến khuôn mặt ông ta trông rất hiền lành.
- Sao lại ầm ĩ như vậy, đều hạ hỏa đi, không phải là ăn một chút cơm thôi sao.
Phó Dật Bạch cầm lấy chén cơm rơi xuống, cuối cùng đặt thật mạnh lên bàn.
- Cơm hôm nay, tôi không ăn!
Hắn đi tới cửa, bắt lấy tay Ý Ý.
- Đi, tôi mang cô đi ăn, ai mẹ nó hiếm lạ ở đây!
Ý Ý không nhúc nhích.
Phó Dật Bạch lại túm một lần, khí lực cũng không lớn, cô vẫn là không chút sứt mẻ, ngực hắn lộp bộp trầm xuống, một cỗ dự cảm bất hảo......
- Tôi nghĩ các người hiểu lầm, tôi không phải đến đây ăn cơm, cái ô này là của Nam tổng, cám ơn ngài lần trước cho tôi mượn.
Ý Ý khách khí nói, quả thực là khách khí không thể khách khí hơn, ai đều có thể nghe được, trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giận.
Cô đem ô đặt ở cửa, nghiêng mặt, ngọn đèn chiếu vào mặt hắn, làn da trắng nõn như trứng bóc vỏ, khuôn mặt tinh xảo khéo léo cực lực ẩn nhẫn cảm xúc, đôi mắt lại ẩn ẩn phiếm hồng.
- Quấy rầy.
Cô cứng rắn nói xong, đi ra khỏi phòng bao.
Phó Dật Bạch đi theo phía sau cô.
- Tôi đưa cô trở về.
- Không được, tôi tự bắt xe đi là được rồi.
- Tôi chở cô, chỗ này bắt xe không tốt.
Ý Ý đang vội vã đi phía dừng lại, cô nói nhanh một hơi.
- Thật sự không cần, tôi cùng bác sĩ Phó vốn không quen.
Biểu tình trên mặt cô, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, mắt đo đỏ, giống như nháy mắt sẽ chảy nước mắt, lúc mở miệng nói chuyện, cánh môi nho nhỏ run lên.
Phó Dật Bạch không tự giác nuốt nước miếng, không biết phải làm sao, tự hỏi nên như thế nào, lúc mở miệng, Ý Ý đã muốn đi rồi, cước bộ rất nhanh, hơn nữa còn rất kiên định.
Hắn kiên trì tiến lên.
- Việc ngày hôm nay, trách tôi, đừng trách lão Tứ, cậu ta làm như vậy là có nguyên nhân, chẳng qua nếu tôi giải thích cho cô, có thể cô cũng không hiểu được, cô hãy nhớ kỹ, cậu ta không phải nhằm vào cô.
Ý Ý khụt khịt.
- Anh ta mắng tôi.
- Tuyệt đối không phải đang mắng cô, tôi cam đoan, đó là mắng tôi đấy.
Giải thích hoang đường như vậy, ngay cả chính hắn cũng không tin.
Mệt hắn bình thường ở trước mặt phụ nữ mồm miệng, lời ngon tiếng ngọt trước đó, cố tình cô gái nhỏ này thì không có cách nào.
- Cô xem a, lão Tứ như vậy thương cô như vậy, cậu ta sao có thể chửi cô đúng không nào.
Ý Ý không nghe hắn, ngăn lại một chiếc xe taxi, vừa mới mở cửa xe, đã bị Phó Dật Bạch mạnh mẽ đóng lại, không khống chế cảm xúc, há miệng rống lái xe:
- Không cần anh, anh lái xe đi đi!
Lái xe bị hắn dọa, mắng câu bệnh thần kinh rồi lái xe đi mất.
Lúc sau, Ý Ý lại đón một chiếc xe, hắn liền chống đỡ, mắt thấy giờ đi làm còn có nửa giờ, nếu không trở về thì sẽ bỏ bê công việc, cô sốt ruột, cuối cùng không tránh được tính xấu của Phó Dật Bạch, vẫn là ngồi xe hắn.
......
Lúc này, không khí trong phòng bao có chút quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm bình tĩnh, độ mạnh yếu hút thuốc rõ ràng lớn hơn một chút.
Bạch Sanh Nhi ở một bên nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp dần dần sinh ra chút hoài nghi.
Người phụ nữ vừa rồi, hiển nhiên thân phận không đơn giản, nếu không sao lại ảnh hưởng đến tâm tình Nam Cảnh Thâm, mặc dù hắn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Bạch Sanh Nhi là phụ nữ, trực giác của phụ nữ, có đôi khi chuẩn đến dọa người.
Cô mở miệng muốn hỏi, lại bị người đá chân.
Quay đầu lại nhìn, Bạch lão híp mắt, ánh mắt ngăn lại cô.
- Ta vừa rồi có mua hai hộp trà, một hộp cho ba các cậu, cậu ta cũng là một người thích trà a.
Nam Cẩn Ngôn đứng dậy, thân thủ tiếp nhận.
- Tôi đây liền thay cha tôi nhận, cám ơn Bạch lão.
- Ai nha, cảm tạ cái gì, cũng không phải cái gì.
Bạch lão ha hả cười nói, uống trà khi, ánh mắt cố ý hướng Nam Cảnh Thâm liếc một cái.
Buổi chiều hôm đó, Ý Ý đem chính mình chôn trong đống văn kiện, đến tám giờ tối, văn phòng không còn người, cô mới tắt đèn rời đi.
Phó Dật Bạch vẫn chờ ở trong xe, vừa thấy cô đi ra từ cửa công ty, lập tức chân nhấn ga, đem xe chạy đến trước mặt cô.
- Tiểu quai quai, lên xe, tôi đưa cô về nhà.
Ý Ý kinh ngạc.
- Anh ở chỗ này chờ nãy giờ sao?
- Nói bậy, tôi rõ ràng là đi ngang qua.
Đi ngang qua sao, hắn làm việc ở bệnh viện, cùng chỗ Hoa Thụy rõ ràng là hai hướng ngược nhau.
Ý Ý cũng không đâm chọc lời nói của hắn, lên xe hắn.
Về nhà, cô ngồi một mình ở bàn cơm ăn cơm tối, ăn mấy miếng liền cảm thấy không có hương vị, dặn dò một tiếng không cần bữa ăn khuya, sau đó lên lầu.
Đêm khuya.
Một chiếc Maybach màu đen, chậm rãi dừng ở ngoài biệt thự, của xe hạ xuống, người đàn ông điều chỉnh lưng ghế, ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu hai.
Nam Cảnh Thâm dựa lưng vào ghế, vai rộng nghiêng về một bên, ánh sáng hắt lên cái áo sơ mi đucợ ủi phẳng một màu vàng óng ánh, càng phát ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Mà góc độ hắn nghiêng người, bên cạnh là Bạch Sanh Nhi vừa mới ngồi.
Hai người cử chỉ vô cùng thân thiết, Bạch Sanh Nhi gắp đồ ăn cho hắn, hắn nhưng lại mở miệng ăn.
Câu nói vừa rồi kia, giống như chính là hắn thuận miệng nói.
Phó Dật Bạch suýt nữa không có phản ứng lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
- Nơi này đều không có người ngoài, lại bảo tôi mang ai đi đây?
Nam Cảnh Thâm hút thuốc, mặt hắn ẩn ở trong làn khói, con ngươi híp lại, lộ ra hờ hững bàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
- Cậu không phải dẫn theo một người ngoài đến sao?
- Tôi mang ——
Phó Dật Bạch dừng nói, quay đầu mơ hồ nhìn Ý Ý, lại quay đầu lại, không nhịn xuống cười sặc ra tiếng.
- Cậu hay nói giỡn đâu đi, tiểu quai quai sao có thể xem là người ngoài.
Bạch Sanh Nhi mở to một đôi mắt thu thủy, ôn ôn nhu nghiêng đầu cười cười.
- Nói không chừng là bạn gái bác sĩ Phó, Tứ ca, anh đuổi người là không phúc hậu a.
Nam Cảnh Thâm liếc nhìn cô, tay thon dài vói khớp xương rõ ràng lại trắng nõn ở trên mu bàn tay cô ta vỗ nhẹ một chút, ý bảo cô lấy cái gạt tàn cách đó không xa.
Bạch Sanh Nhi lập tức hiểu ý, đem gạt tàn lấy lại đặt trước mặt hắn, nhìn hắn thâm tình chân thành.
Nam Cảnh Thâm dụi thuốc, mắt cũng không nâng.
- Tôi gọi cậu tới, là tới gặp Tam ca, tự nhiên có việc muốn nói, hiện tại lại có Bạch lão ở đây, cậu lại đem phụ nữ không minh bạch tới đây, còn cần tôi đặc biệt nhắc nhở cậu nên như thế nào lúc còn nhỏ sao?
Phó Dật Bạch thở phào nhẹ nhõm, di chuyển chiếc ghế bên cạnh Nam Cảnh Thâm, đạp lên nó, nhìn xuống người đàn ông, hừ nói:
- Người phụ nữ của tôi, tôi yêu, mang cô ấy đến đây, cậu quản sao!
Nam Cảnh Thâm nghiêm túc nói:
- Kia cũng đừng đưa đến nơi này, mất mặt xấu hổ!
- Cậu!
Phó Dật Bạch tức giận đến thủ đẩu.
Bạch lão nhìn nhìn, hai mắt mị ra ý cười, các nếp nhăn ở cuối mắt khiến khuôn mặt ông ta trông rất hiền lành.
- Sao lại ầm ĩ như vậy, đều hạ hỏa đi, không phải là ăn một chút cơm thôi sao.
Phó Dật Bạch cầm lấy chén cơm rơi xuống, cuối cùng đặt thật mạnh lên bàn.
- Cơm hôm nay, tôi không ăn!
Hắn đi tới cửa, bắt lấy tay Ý Ý.
- Đi, tôi mang cô đi ăn, ai mẹ nó hiếm lạ ở đây!
Ý Ý không nhúc nhích.
Phó Dật Bạch lại túm một lần, khí lực cũng không lớn, cô vẫn là không chút sứt mẻ, ngực hắn lộp bộp trầm xuống, một cỗ dự cảm bất hảo......
- Tôi nghĩ các người hiểu lầm, tôi không phải đến đây ăn cơm, cái ô này là của Nam tổng, cám ơn ngài lần trước cho tôi mượn.
Ý Ý khách khí nói, quả thực là khách khí không thể khách khí hơn, ai đều có thể nghe được, trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giận.
Cô đem ô đặt ở cửa, nghiêng mặt, ngọn đèn chiếu vào mặt hắn, làn da trắng nõn như trứng bóc vỏ, khuôn mặt tinh xảo khéo léo cực lực ẩn nhẫn cảm xúc, đôi mắt lại ẩn ẩn phiếm hồng.
- Quấy rầy.
Cô cứng rắn nói xong, đi ra khỏi phòng bao.
Phó Dật Bạch đi theo phía sau cô.
- Tôi đưa cô trở về.
- Không được, tôi tự bắt xe đi là được rồi.
- Tôi chở cô, chỗ này bắt xe không tốt.
Ý Ý đang vội vã đi phía dừng lại, cô nói nhanh một hơi.
- Thật sự không cần, tôi cùng bác sĩ Phó vốn không quen.
Biểu tình trên mặt cô, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, mắt đo đỏ, giống như nháy mắt sẽ chảy nước mắt, lúc mở miệng nói chuyện, cánh môi nho nhỏ run lên.
Phó Dật Bạch không tự giác nuốt nước miếng, không biết phải làm sao, tự hỏi nên như thế nào, lúc mở miệng, Ý Ý đã muốn đi rồi, cước bộ rất nhanh, hơn nữa còn rất kiên định.
Hắn kiên trì tiến lên.
- Việc ngày hôm nay, trách tôi, đừng trách lão Tứ, cậu ta làm như vậy là có nguyên nhân, chẳng qua nếu tôi giải thích cho cô, có thể cô cũng không hiểu được, cô hãy nhớ kỹ, cậu ta không phải nhằm vào cô.
Ý Ý khụt khịt.
- Anh ta mắng tôi.
- Tuyệt đối không phải đang mắng cô, tôi cam đoan, đó là mắng tôi đấy.
Giải thích hoang đường như vậy, ngay cả chính hắn cũng không tin.
Mệt hắn bình thường ở trước mặt phụ nữ mồm miệng, lời ngon tiếng ngọt trước đó, cố tình cô gái nhỏ này thì không có cách nào.
- Cô xem a, lão Tứ như vậy thương cô như vậy, cậu ta sao có thể chửi cô đúng không nào.
Ý Ý không nghe hắn, ngăn lại một chiếc xe taxi, vừa mới mở cửa xe, đã bị Phó Dật Bạch mạnh mẽ đóng lại, không khống chế cảm xúc, há miệng rống lái xe:
- Không cần anh, anh lái xe đi đi!
Lái xe bị hắn dọa, mắng câu bệnh thần kinh rồi lái xe đi mất.
Lúc sau, Ý Ý lại đón một chiếc xe, hắn liền chống đỡ, mắt thấy giờ đi làm còn có nửa giờ, nếu không trở về thì sẽ bỏ bê công việc, cô sốt ruột, cuối cùng không tránh được tính xấu của Phó Dật Bạch, vẫn là ngồi xe hắn.
......
Lúc này, không khí trong phòng bao có chút quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm bình tĩnh, độ mạnh yếu hút thuốc rõ ràng lớn hơn một chút.
Bạch Sanh Nhi ở một bên nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp dần dần sinh ra chút hoài nghi.
Người phụ nữ vừa rồi, hiển nhiên thân phận không đơn giản, nếu không sao lại ảnh hưởng đến tâm tình Nam Cảnh Thâm, mặc dù hắn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Bạch Sanh Nhi là phụ nữ, trực giác của phụ nữ, có đôi khi chuẩn đến dọa người.
Cô mở miệng muốn hỏi, lại bị người đá chân.
Quay đầu lại nhìn, Bạch lão híp mắt, ánh mắt ngăn lại cô.
- Ta vừa rồi có mua hai hộp trà, một hộp cho ba các cậu, cậu ta cũng là một người thích trà a.
Nam Cẩn Ngôn đứng dậy, thân thủ tiếp nhận.
- Tôi đây liền thay cha tôi nhận, cám ơn Bạch lão.
- Ai nha, cảm tạ cái gì, cũng không phải cái gì.
Bạch lão ha hả cười nói, uống trà khi, ánh mắt cố ý hướng Nam Cảnh Thâm liếc một cái.
Buổi chiều hôm đó, Ý Ý đem chính mình chôn trong đống văn kiện, đến tám giờ tối, văn phòng không còn người, cô mới tắt đèn rời đi.
Phó Dật Bạch vẫn chờ ở trong xe, vừa thấy cô đi ra từ cửa công ty, lập tức chân nhấn ga, đem xe chạy đến trước mặt cô.
- Tiểu quai quai, lên xe, tôi đưa cô về nhà.
Ý Ý kinh ngạc.
- Anh ở chỗ này chờ nãy giờ sao?
- Nói bậy, tôi rõ ràng là đi ngang qua.
Đi ngang qua sao, hắn làm việc ở bệnh viện, cùng chỗ Hoa Thụy rõ ràng là hai hướng ngược nhau.
Ý Ý cũng không đâm chọc lời nói của hắn, lên xe hắn.
Về nhà, cô ngồi một mình ở bàn cơm ăn cơm tối, ăn mấy miếng liền cảm thấy không có hương vị, dặn dò một tiếng không cần bữa ăn khuya, sau đó lên lầu.
Đêm khuya.
Một chiếc Maybach màu đen, chậm rãi dừng ở ngoài biệt thự, của xe hạ xuống, người đàn ông điều chỉnh lưng ghế, ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook