Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 62: Bé cưng của hắn đã trưởng thành
Bạch Sanh Nhi nghe thấy tiếng mở cửa thanh liền từ trên sô pha đứng lên, trên mặt còn chưa kịp chuẩn bị tốt tư thái thẹn thùng, chợt nghe giọng nói mềm mại của phụ nữ.
Hiện tại lại bị mắng cút đi, hốc mắt cô ta rưng rưng, nắm chặt nắm tay:
- Cô ta là ai?
Cô ta rất muốn đi qua đem cái người phụ nữ trong ngực hắn ném ra, nếu chính là tình một đêm, cô ít nhất còn có thể làm bộ chút rộng lượng, nhưng cô không thể bỏ qua việc Nam Cảnh Thâm che chở cái người phụ nữ kia.
Mấy sợi tóc dài che mất mặt, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Hắn cố ý che chở, điểm này, chính là thực sự cắn đau cô ta.
- Này cùng với em không có quan hệ gì.
Nam Cảnh Thâm phản bác, giọng nói vẻ nghiêm khắc.
Hắn căn bản không có ý tứ phải giải thích, thậm chí làm trò trước mặt Bạch Sanh Nhi, trực tiếp ôm Ý Ý vào phòng nằm.
Tiếng đóng cửa vang lên, giống như sấm rền bổ vào ngực Bạch Sanh Nhi. Cô ta ăn mặc tỉ mỉ tới nơi này, trên người là bộ trang phục mốt Milan quý mới nhất, trên cổ và cổ tay là đồ trang sức không bán của Swarovski, cách ăn mặc đoan trang lịch sự, lại không mất vẻ xinh đẹp động lòng người, mỗi một vật từ đầu đến chân đều là công ty đại diện đưa tặng, là độc nhất vô nhị trên đời.
Chính như tình cảm cô ta đối với Nam Cảnh Thâm, là thành kính cùng mê mẩn.
Sự thật lại hung hăng cho cô ta một bạt tai.
Cô ta hiện tại đứng ở chỗ này, chính là một truyện cười.
......
Nam Cảnh Thâm ôm Ý Ý hướng giường đi, cả người cô nhẹ phỗng, ôm trong ngực quả thực không có nặng gì.
Hắn không có lập tức buông cô ra, mà là trước kéo qua tấm thảm mỏng, bao lấy hắn, sau đó mới nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Còn chưa đứng dậy, Ý Ý như bị làm tỉnh, nắm cánh tay hắn, khuôn mặt cô trắng đến nỗi dường như muốn phát sáng, ngay cả lông mi cũng hơi run rẩy.
Cô dùng cách này làm cho người ta khó giữ được biểu tình, khẩn cầu nhìn hắn.
- Anh không cần đi.
Cô nói chuyện, có một nửa hô hấp phun ở trên mặt hắn, Nam Cảnh Thâm có thể ngửi được mùi rượu trên người cô.
Một bàn tay của hắn, còn bị cô gối lên sau đầu, con mèo nhỏ vô thức cọ cọ cánh tay hắn, như đang tìm gì đó lại như ỷ lại.
Nam Cảnh Thâm chỉ cảm thấy chỉnh trái tim hóa mềm, hô hấp lập tức nặng đi rất nhiều.
Hai năm nay, hắn không có gặp cô, từ trong miệng Hồ bá cùng Bạc Tư nghe tin tức của cô, rốt cục vẫn nhẫn nại không được, đem người vào trong công ty, ở dưới mí mắt hắn, hắn vẫn ẩn nhẫn khắc chế, áp lực tình triều này, hơi thở mềm mại của cô phun trên da hắn, trêu chọc hắn rung động.
Bé cưng của hắn, rốt cục cũng trưởng thành.
- Ngoan nào.
Nam Cảnh Thâm nắm mặt cô, ngón cái nhẵn nhụi vuốt ve hai má cô, tiếng nói ôn nhu vang lên:
- Ở chỗ này chờ Tứ gia, anh còn có chút việc, giải quyết nhanh rồi sẽ đến với em.
Ý Ý không biết là nghe có hiểu không, hay chỉ cần nghe thấy giọng hắn mà thôi, cảm giác tay hắn phải rút khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân nhất thời nhăn thành bánh bao, xấu xa nắm lấy hắn không buông.
Đôi tay nhỏ bé non mềm, đang nắm tay hắn đều thực cố sức, cô kiều nhuyễn làm nũng:
- Tứ gia, Ý Ý nóng......
- Ân, Tứ gia biết.
Hắn cúi người, ở trên trán cô hôn môi một cái.
- Chờ anh trở về, nhanh thôi.
Môi hắn vừa dời, ôn ôn lạnh lạnh, thực thoải mái, Ý Ý muốn hơn nữa, vươn tay ra nắm, lại chỉ bắt được không khí, cô sửng sốt, bỗng nhiên cái miệng nhỏ nhắn bẹt xuống.
- Bại hoại...... Không cho Ý Ý ăn kẹo......
Mắt đen của Nam Cảnh Thâm sâu đi vài phần, yết hầu lên xuống mãnh liệt, hắn ôn nhu dỗ:
- Có kẹo, bé cưng muốn ăn nhiều hay ít đều có thể.
Hắn đặt tay lên miệng cô, Ý Ý quay đầu đi, ngậm vào miệng, dùng sức mút miếng thạch trong miệng, tựa hồ cảm thấy không thể ăn, rất nhanh lại nhổ ra, nhép miệng hai cái, ánh mắt hư nhuyễn nhắm lại.
Hắn cười cười, ánh mắt thương yêu.
- Chờ anh.
......
Bạch Sanh Nhi còn ở trong phòng khách chưa đi, cô còn muốn chạy, nhưng không thể đi được.
Nước mắt nóng hổi đảo quanh hốc mắt, cô ta hít sâu, cố gắng kìm nén vẻ bực bội, khóe môi ngay cả một tia mỉm cười đều không kéo ra được, rõ ràng trước khi đến đã đứng trước gương tập rất nhiều.
Trong lòng bàn tay, còn nắm chìa khóa nhà trọ Nam lão phu nhân đưa.
Cô ta nghĩ cô ta đã chiếm được sự tán thành của Nam gia, thậm chí đêm nay, cô ta cũng chuẩn bị tốt muốn đem mình hiến cho hắn.
Nhưng kết quả thì sao......
Lúc hắn về nhà, nửa người trần trụi, trong ngực hắn còn có một cô gái quần áo hỗn độn, cô ta phải an ủi chính mình như thế nào, bên trong kia, cách một cánh cửa, đôi nam nữ kia không có ở làm tình.
Cô ta cùng này Nam lão phu nhân, vắt óc tính kế lên giường Nam Cảnh Thâm cùng tặng phụ nữ có cái gì khác nhau.
Sỉ nhục dưới đáy lòng càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng cho mình một cái tát, cả người cô ta cứng ngắc đứng thẳng, cư nhiên ngay cả nhấc chân cũng không biết làm sao.
Lúc này, trong không gian im lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng đóng cửa, cô ta chấn động một chút, cơ hồ là không có do dự, một giây nhìn về phía chủ nhà.
Trên người Nam Cảnh Thâm mặc áo ngủ caro xám đen, bên hông dắt một cái túi, quần tây còn chưa có cởi, lộ một ống quần đen nhỏ, khí chất toàn thân đầy quyến rũ cùng lười biếng.
Bạch Sanh Nhi còn trong phòng, hiển nhiên là nằm trong dự kiến của hắn.
- Còn chưa đi?
Bạch Sanh Nhi cuộn tròn ngón tay, một mảnh tê dại đau đớn, cô ta bình tĩnh nhìn hắn, hỏi:
- Em hôm nay có phải không nên tới phải không?
Nam Cảnh Thâm không nói, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, đáy mắt ẩn tụ lại ba phần không biết suy tính gì.
Hắn vén lên một bên vạt áo ngủ, bàn tay thò vào trong túi quần lấy ra điếu thuốc lá, hắn kéo lại cổ áo bị mở, liếm môi mỏng:
- Đích xác là không nên tới.
Bạch Sanh Nhi khó tin nhìn hắn, mắt trừng lớn chảy ra một giọt nước mắt.
- Là bởi vì người phụ nữ bên trong có phải hay không?
Nam Cảnh Thâm nheo mắt, rất không vui khi Bạch Sanh Nhi dùng khẩu khí dữ tợn như vậy, lớp hóa trang tinh xảo trên khuôn mặt thanh tú, nhưng bên trong ghen tị mà làm cho ngũ quan vặn vẹo.
Thấy thế nào, đều kém bé cưng của hắn một ngón tay.
- Cũng không phải vậy, lời này, em cũng không nên hỏi.
Bạch Sanh Nhi bình thường kiêu căng ương ngạnh quen rồi, phản ứng vừa rồi mới là bản tính của cô, ngòn tay chỉ vào cửa phòng ngủ, du nhiên có chút sinh lạnh.
Cô một đầu đang nóng, chống lại ánh mắt không có độ ấm của Nam Cảnh Thâm, giống như một chậu nước lạnh tưới lên dập triệt để.
- Vì cái gì......
Cô ta gắt gao nắm chặt tay, bả vai rung lên:
- Em thích anh lâu như vậy, anh sao có thể......
- Em thích anh, thì nhất định anh cũng phải đáp lại?
Nam Cảnh Thâm gõ thân thuốc lá, bụi màu xám rơi xuống, sát ống quần hắn rơi xuống đất, hắn dựa lưng vào tủ, hút một ngụm thuốc.
- Sanh Nhi, Tứ ca là đàn ông.
Hiện tại lại bị mắng cút đi, hốc mắt cô ta rưng rưng, nắm chặt nắm tay:
- Cô ta là ai?
Cô ta rất muốn đi qua đem cái người phụ nữ trong ngực hắn ném ra, nếu chính là tình một đêm, cô ít nhất còn có thể làm bộ chút rộng lượng, nhưng cô không thể bỏ qua việc Nam Cảnh Thâm che chở cái người phụ nữ kia.
Mấy sợi tóc dài che mất mặt, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Hắn cố ý che chở, điểm này, chính là thực sự cắn đau cô ta.
- Này cùng với em không có quan hệ gì.
Nam Cảnh Thâm phản bác, giọng nói vẻ nghiêm khắc.
Hắn căn bản không có ý tứ phải giải thích, thậm chí làm trò trước mặt Bạch Sanh Nhi, trực tiếp ôm Ý Ý vào phòng nằm.
Tiếng đóng cửa vang lên, giống như sấm rền bổ vào ngực Bạch Sanh Nhi. Cô ta ăn mặc tỉ mỉ tới nơi này, trên người là bộ trang phục mốt Milan quý mới nhất, trên cổ và cổ tay là đồ trang sức không bán của Swarovski, cách ăn mặc đoan trang lịch sự, lại không mất vẻ xinh đẹp động lòng người, mỗi một vật từ đầu đến chân đều là công ty đại diện đưa tặng, là độc nhất vô nhị trên đời.
Chính như tình cảm cô ta đối với Nam Cảnh Thâm, là thành kính cùng mê mẩn.
Sự thật lại hung hăng cho cô ta một bạt tai.
Cô ta hiện tại đứng ở chỗ này, chính là một truyện cười.
......
Nam Cảnh Thâm ôm Ý Ý hướng giường đi, cả người cô nhẹ phỗng, ôm trong ngực quả thực không có nặng gì.
Hắn không có lập tức buông cô ra, mà là trước kéo qua tấm thảm mỏng, bao lấy hắn, sau đó mới nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Còn chưa đứng dậy, Ý Ý như bị làm tỉnh, nắm cánh tay hắn, khuôn mặt cô trắng đến nỗi dường như muốn phát sáng, ngay cả lông mi cũng hơi run rẩy.
Cô dùng cách này làm cho người ta khó giữ được biểu tình, khẩn cầu nhìn hắn.
- Anh không cần đi.
Cô nói chuyện, có một nửa hô hấp phun ở trên mặt hắn, Nam Cảnh Thâm có thể ngửi được mùi rượu trên người cô.
Một bàn tay của hắn, còn bị cô gối lên sau đầu, con mèo nhỏ vô thức cọ cọ cánh tay hắn, như đang tìm gì đó lại như ỷ lại.
Nam Cảnh Thâm chỉ cảm thấy chỉnh trái tim hóa mềm, hô hấp lập tức nặng đi rất nhiều.
Hai năm nay, hắn không có gặp cô, từ trong miệng Hồ bá cùng Bạc Tư nghe tin tức của cô, rốt cục vẫn nhẫn nại không được, đem người vào trong công ty, ở dưới mí mắt hắn, hắn vẫn ẩn nhẫn khắc chế, áp lực tình triều này, hơi thở mềm mại của cô phun trên da hắn, trêu chọc hắn rung động.
Bé cưng của hắn, rốt cục cũng trưởng thành.
- Ngoan nào.
Nam Cảnh Thâm nắm mặt cô, ngón cái nhẵn nhụi vuốt ve hai má cô, tiếng nói ôn nhu vang lên:
- Ở chỗ này chờ Tứ gia, anh còn có chút việc, giải quyết nhanh rồi sẽ đến với em.
Ý Ý không biết là nghe có hiểu không, hay chỉ cần nghe thấy giọng hắn mà thôi, cảm giác tay hắn phải rút khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân nhất thời nhăn thành bánh bao, xấu xa nắm lấy hắn không buông.
Đôi tay nhỏ bé non mềm, đang nắm tay hắn đều thực cố sức, cô kiều nhuyễn làm nũng:
- Tứ gia, Ý Ý nóng......
- Ân, Tứ gia biết.
Hắn cúi người, ở trên trán cô hôn môi một cái.
- Chờ anh trở về, nhanh thôi.
Môi hắn vừa dời, ôn ôn lạnh lạnh, thực thoải mái, Ý Ý muốn hơn nữa, vươn tay ra nắm, lại chỉ bắt được không khí, cô sửng sốt, bỗng nhiên cái miệng nhỏ nhắn bẹt xuống.
- Bại hoại...... Không cho Ý Ý ăn kẹo......
Mắt đen của Nam Cảnh Thâm sâu đi vài phần, yết hầu lên xuống mãnh liệt, hắn ôn nhu dỗ:
- Có kẹo, bé cưng muốn ăn nhiều hay ít đều có thể.
Hắn đặt tay lên miệng cô, Ý Ý quay đầu đi, ngậm vào miệng, dùng sức mút miếng thạch trong miệng, tựa hồ cảm thấy không thể ăn, rất nhanh lại nhổ ra, nhép miệng hai cái, ánh mắt hư nhuyễn nhắm lại.
Hắn cười cười, ánh mắt thương yêu.
- Chờ anh.
......
Bạch Sanh Nhi còn ở trong phòng khách chưa đi, cô còn muốn chạy, nhưng không thể đi được.
Nước mắt nóng hổi đảo quanh hốc mắt, cô ta hít sâu, cố gắng kìm nén vẻ bực bội, khóe môi ngay cả một tia mỉm cười đều không kéo ra được, rõ ràng trước khi đến đã đứng trước gương tập rất nhiều.
Trong lòng bàn tay, còn nắm chìa khóa nhà trọ Nam lão phu nhân đưa.
Cô ta nghĩ cô ta đã chiếm được sự tán thành của Nam gia, thậm chí đêm nay, cô ta cũng chuẩn bị tốt muốn đem mình hiến cho hắn.
Nhưng kết quả thì sao......
Lúc hắn về nhà, nửa người trần trụi, trong ngực hắn còn có một cô gái quần áo hỗn độn, cô ta phải an ủi chính mình như thế nào, bên trong kia, cách một cánh cửa, đôi nam nữ kia không có ở làm tình.
Cô ta cùng này Nam lão phu nhân, vắt óc tính kế lên giường Nam Cảnh Thâm cùng tặng phụ nữ có cái gì khác nhau.
Sỉ nhục dưới đáy lòng càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng cho mình một cái tát, cả người cô ta cứng ngắc đứng thẳng, cư nhiên ngay cả nhấc chân cũng không biết làm sao.
Lúc này, trong không gian im lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng đóng cửa, cô ta chấn động một chút, cơ hồ là không có do dự, một giây nhìn về phía chủ nhà.
Trên người Nam Cảnh Thâm mặc áo ngủ caro xám đen, bên hông dắt một cái túi, quần tây còn chưa có cởi, lộ một ống quần đen nhỏ, khí chất toàn thân đầy quyến rũ cùng lười biếng.
Bạch Sanh Nhi còn trong phòng, hiển nhiên là nằm trong dự kiến của hắn.
- Còn chưa đi?
Bạch Sanh Nhi cuộn tròn ngón tay, một mảnh tê dại đau đớn, cô ta bình tĩnh nhìn hắn, hỏi:
- Em hôm nay có phải không nên tới phải không?
Nam Cảnh Thâm không nói, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, đáy mắt ẩn tụ lại ba phần không biết suy tính gì.
Hắn vén lên một bên vạt áo ngủ, bàn tay thò vào trong túi quần lấy ra điếu thuốc lá, hắn kéo lại cổ áo bị mở, liếm môi mỏng:
- Đích xác là không nên tới.
Bạch Sanh Nhi khó tin nhìn hắn, mắt trừng lớn chảy ra một giọt nước mắt.
- Là bởi vì người phụ nữ bên trong có phải hay không?
Nam Cảnh Thâm nheo mắt, rất không vui khi Bạch Sanh Nhi dùng khẩu khí dữ tợn như vậy, lớp hóa trang tinh xảo trên khuôn mặt thanh tú, nhưng bên trong ghen tị mà làm cho ngũ quan vặn vẹo.
Thấy thế nào, đều kém bé cưng của hắn một ngón tay.
- Cũng không phải vậy, lời này, em cũng không nên hỏi.
Bạch Sanh Nhi bình thường kiêu căng ương ngạnh quen rồi, phản ứng vừa rồi mới là bản tính của cô, ngòn tay chỉ vào cửa phòng ngủ, du nhiên có chút sinh lạnh.
Cô một đầu đang nóng, chống lại ánh mắt không có độ ấm của Nam Cảnh Thâm, giống như một chậu nước lạnh tưới lên dập triệt để.
- Vì cái gì......
Cô ta gắt gao nắm chặt tay, bả vai rung lên:
- Em thích anh lâu như vậy, anh sao có thể......
- Em thích anh, thì nhất định anh cũng phải đáp lại?
Nam Cảnh Thâm gõ thân thuốc lá, bụi màu xám rơi xuống, sát ống quần hắn rơi xuống đất, hắn dựa lưng vào tủ, hút một ngụm thuốc.
- Sanh Nhi, Tứ ca là đàn ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook