Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 33: Điểm giới hạn của cô ở đâu?
Cả người Ý Ý cảnh giác.
- Giám đốc Tô, ông nói lời này là có ý gì.
- Chớ sốt sắng, Tiểu Tiêu, tôi chỉ quan tâm cấp dưới của tôi, cô tới công ty cũng đã một thời gian, ở trong công ty đã quen chưa?
Giám đốc Tô mặt cười lấy lòng, khóe mắt nặn ra nếp nhăn, giơ tay lên đặt vào một bên bả vai Ý Ý, vừa nói lời mang ý vị sâu xa vừa vỗ vỗ tay xuống vai cô.
Ý Ý căng thẳng, trên bả vai như là có rất nhiều trọng lượng, cô không dấu vết nghiêng người, né tránh tay ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Cũng còn tốt, vẫn còn có thể thích ứng.
- Có thể thích ứng là tốt rồi, là tốt rồi ha, không hiểu gì có thể hỏi tôi, chỉ sợ cô làm không quen.
Giám đốc Tô ngượng ngùng thu tay về, giữa đường tạo thành nắm đấm, để vào trong túi quần, đôi môi mím lại chặt chẽ, chống đỡ đầu, hai chân trên đất luân phiên dậm nền nhà, một bộ muốn nói lại thôi.
- Giám đốc Tô, ông còn có việc sao, nếu không tôi đi ra ngoài trước.
Ý Ý hỏi một tiếng, người đã đi tới cửa.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vang ầm ầm, Giám đốc Tô đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cô, cầu xin nói:
- Tiểu Tiêu, chuyện buổi tối kia, cùng tôi thật không có quan hệ, tôi mang cô đi ra ngoài xã giao, thuần túy là cho cô chút kinh nghiệm, tôi không biết Lưu tổng đối với cô có loại tâm tư kia, đều là tôi không đúng, không có đúng lúc cứu ngươi, ngày hôm qua Nam tổng đi tìm tôi, yêu cầu tôi chủ động từ chức, tôi không thể không có công việc này, van cầu cô, có thể hướng Nam tổng van nài, ngày đó anh ta nếu có thể cứu cô, vậy đã nói rõ, cô ở đâu anh ta ở đó, là có thể đủ nói chuyện......
Ý Ý ngẩn ra, ngày hôm qua không có tới công ty, hiển nhiên không ngờ sẽ có biến cố này.
Nếu như nhớ không lầm, lúc đó ở Nam Cảnh Thâm đứng ở cửa phòng bao, giám đốc Tô đem Lưu tổng bỏ lại nơi đó, chính mình thì bỏ chạy, căn bản sẽ không ở trước mặt Nam Cảnh Thâm ra mặt, nhưng cũng bị tra xét ra, bây giờ còn cầu xin cô, hành vi có thể nói là đê tiện.
Cô căm ghét hất tay giám đốc Tô ra.
- Ông đánh giá cao tôi quá, tôi không có lớn như vậy.
Giám đốc Tô sống chết cầm lấy cô không buông tay, khóc nức nở:
- Cô giúp tôi một chút đi, tôi trên có già dưới có trẻ, vợ năm ngoái kiểm tra ra mắc ung thư, bây giờ còn đang trong bệnh viện cần gấp tiền, trong nhà chỉ có một mình tôi đi làm, tôi mà thất nghiệp, cái nhà này sẽ bị hủy mất.
Sắc mặt Ý Ý dần dần vặn vẹo, sinh ra chút mờ mịt, động lòng trắc ẩn.
Giám đốc Tô cầu xin mãi, rất nhiều lần cô không đáp ứng liền dây dưa đến cùng, hết cách rồi, cô bất đắc dĩ đành nhả ra, chỉ nói đi thử xem, nhưng không có nói có thể được không.
Đầu óc lờ mờ, người đã từ trong thang máy đi ra, đứng trước cửa phòng làm việc Phó Tổng Tài, lúc muốn gõ cửa, bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh từ đỉnh đầu xuống, cả người trong nháy mắt tỉnh táo.
Sau khi do dự, cô xoay người rời đi, đi hai bước lại dừng lại, thở dài, vẫn gõ cửa.
Tiếng người đàn ông lạnh lẽo, cách hai miếng cửa gỗ truyền đến:
- Vào đi.
Cô theo bản năng có chút lùi bước, quay đầu nhìn hai bên một chút, tầng lầu này là của Phó Tổng Tài, trừ hắn ra, bên ngoài, thư ký đều không có chú ý bên này, hiện tại đi vẫn kịp.
Đi sao? Cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào.
- Phó tổng.
Cô khẽ gọi một tiếng, đóng cửa lại, trong phòng làm việc có một tầng mét màu trắng thảm trải nền, cô tháo giày, không tìm được dép lê, cứ như vậy chân đất đi tới trước mặt hắn.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô một cái, cũng không có ngừng làm việc, tiếp tục di chuyển con chuột tay một lúc, mới mở miệng hỏi:
- Có việc gì?
Ánh mắt Ý Ý lay động yếu ớt, hai hàng hàm răng nhẹ nhàng đụng một cái.
- Cái kia, là có một chút chuyện......
- Có việc liền nói.
- Tôi nghe nói, ngày hôm qua, ngài bảo giám đốc Tô từ chức......
Người đàn ông đang đánh bàn phím bỗng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Ánh mắt quá uy hiếp, Ý Ý vốn muốn nói tiếp, liền bị doạ lui, chột dạ không dám cùng hắn đối diện.
Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu tới, đem câu nói bổ sung hoàn chỉnh.
- Ngày đó ở trong quán rượu, thật ra giám đốc Tô...... cũng không có bao nhiêu sai.
Cô vốn là muốn nói cùng giám đốc Tô không quan hệ, nhưng là trong lòng lại biết rất rõ, làm sao có khả năng sẽ không có quan hệ, vì không chịu được việc giám đốc Tô lấy người nhà của mình để van cầu cô, hiện tại cô cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Chịu đựng Nam Cảnh Thâm nhìn mình, con mắt lạnh lẽo, thoáng nheo lại, như là đã đem nội bộ tâm tư cô nhìn thấu.
- Không sai? Đem nhân viên nữ trong công ty tôi mang ra ngoài, đưa đến trên giường đàn ông, dựa vào da thịt lôi kéo hợp tác, đây chính là em nói không có bao nhiêu sai?
Ý Ý run rẩy, miệng nhỏ khẽ va chạm hai lần, rốt cuộc là không nói nên lời.
Bầu không khí thoáng ngưng trệ, trong phòng làm việc yên tĩnh đến quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm dùng sức quăng con chuột, hai chân cao ngất từ đằng sau cái bàn đi ra, ánh mắt thâm thúy nhìn từ trên xuống dưới, mang ý tứ trách phạt cùng xem xét nhìn chằm chằm cô, nhìn đến Ý Ý tê cả da đầu, cảm giác đôi mắt hắn, có thể trực tiếp từ đầu cô xuyên thấu xuống, không hiểu sao đỉnh đầu cô run rẩy.
Tĩnh mịch, loại trầm mặc này, duy trì khoảng chừng hai phút, trong lúc đó, chỉ nghe được người đàn ông này hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Ý Ý không dám nói lời nào, lông mi nhẹ nhàng run lẩy bẩy, khẽ nâng lên ánh mắt dò xét hắn một chút, cô đem âm thanh ép tới trầm thấp.
- Gia cảnh ông ta không được tốt, trong nhà chỉ một mình ông ta kiếm tiền, ngài có thể hay không...... tạm tha cho ông ta?
- Tiêu Ý Ý.
Hắn gọi cả tên họ cô ra, âm điệu lạnh lẽo, nghiến từng chữ từ trong miệng ra.
- Giới hạn của em ở đâu?
- Tôi......
- Nếu như buổi tối ngày hôm ấy không có gặp phải tôi, em đã ngủ với Lưu tổng rồi, bây giờ còn đứng trước mặt tôi nói ra những lời ấy?
-...... Cô không biết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Nam Cảnh Thâm từ từ chìm xuống, một phát bắt được cổ tay cô, sức lớn đến mức giống như là muốn đem xương cô bóp nát.
- Trả lời tôi.
Ý Ý chấn động.
Cổ tay đau đớn, cô nhẹ nhíu mày lại, không dám kêu đau, lơ đãng nhìn qua, rõ ràng con mắt đen kia của hắn đang ẩn nhẫn tức giận.
- Nam Tứ gia......
Cô lúc này rốt cuộc cũng biết sợ, thanh âm yếu ớt như muỗi, lá gan nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.
Một giây sau, người đàn ông trực tiếp ôm lấy cô, ép vào trong sô pha, hắn nặng nề đè xuống, hai chân cô cong lên thì liền một đôi chân đè xuống.
- Tôi xem em thật sự không biết thân thể nam nữ khác biệt ở đâu, giáo huấn còn chưa đủ.
Tay hắn dùng sức lớn, kéo xé cổ áo cô xuống, lộ ra một đoạn vai trắng rất đẹp.
Cúi đầu, dùng sức ở trên bả vai cô cắn một cái.
- Để tôi hảo hảo dạy dỗ em, để em nhớ lâu một chút.
Ý Ý kinh ngạc sững sờ, liền đẩy hắn ra một cái, hai mắt trừng lớn, hoảng sợ nhìn người đàn ông ma quỷ kia.
- Giám đốc Tô, ông nói lời này là có ý gì.
- Chớ sốt sắng, Tiểu Tiêu, tôi chỉ quan tâm cấp dưới của tôi, cô tới công ty cũng đã một thời gian, ở trong công ty đã quen chưa?
Giám đốc Tô mặt cười lấy lòng, khóe mắt nặn ra nếp nhăn, giơ tay lên đặt vào một bên bả vai Ý Ý, vừa nói lời mang ý vị sâu xa vừa vỗ vỗ tay xuống vai cô.
Ý Ý căng thẳng, trên bả vai như là có rất nhiều trọng lượng, cô không dấu vết nghiêng người, né tránh tay ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Cũng còn tốt, vẫn còn có thể thích ứng.
- Có thể thích ứng là tốt rồi, là tốt rồi ha, không hiểu gì có thể hỏi tôi, chỉ sợ cô làm không quen.
Giám đốc Tô ngượng ngùng thu tay về, giữa đường tạo thành nắm đấm, để vào trong túi quần, đôi môi mím lại chặt chẽ, chống đỡ đầu, hai chân trên đất luân phiên dậm nền nhà, một bộ muốn nói lại thôi.
- Giám đốc Tô, ông còn có việc sao, nếu không tôi đi ra ngoài trước.
Ý Ý hỏi một tiếng, người đã đi tới cửa.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vang ầm ầm, Giám đốc Tô đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cô, cầu xin nói:
- Tiểu Tiêu, chuyện buổi tối kia, cùng tôi thật không có quan hệ, tôi mang cô đi ra ngoài xã giao, thuần túy là cho cô chút kinh nghiệm, tôi không biết Lưu tổng đối với cô có loại tâm tư kia, đều là tôi không đúng, không có đúng lúc cứu ngươi, ngày hôm qua Nam tổng đi tìm tôi, yêu cầu tôi chủ động từ chức, tôi không thể không có công việc này, van cầu cô, có thể hướng Nam tổng van nài, ngày đó anh ta nếu có thể cứu cô, vậy đã nói rõ, cô ở đâu anh ta ở đó, là có thể đủ nói chuyện......
Ý Ý ngẩn ra, ngày hôm qua không có tới công ty, hiển nhiên không ngờ sẽ có biến cố này.
Nếu như nhớ không lầm, lúc đó ở Nam Cảnh Thâm đứng ở cửa phòng bao, giám đốc Tô đem Lưu tổng bỏ lại nơi đó, chính mình thì bỏ chạy, căn bản sẽ không ở trước mặt Nam Cảnh Thâm ra mặt, nhưng cũng bị tra xét ra, bây giờ còn cầu xin cô, hành vi có thể nói là đê tiện.
Cô căm ghét hất tay giám đốc Tô ra.
- Ông đánh giá cao tôi quá, tôi không có lớn như vậy.
Giám đốc Tô sống chết cầm lấy cô không buông tay, khóc nức nở:
- Cô giúp tôi một chút đi, tôi trên có già dưới có trẻ, vợ năm ngoái kiểm tra ra mắc ung thư, bây giờ còn đang trong bệnh viện cần gấp tiền, trong nhà chỉ có một mình tôi đi làm, tôi mà thất nghiệp, cái nhà này sẽ bị hủy mất.
Sắc mặt Ý Ý dần dần vặn vẹo, sinh ra chút mờ mịt, động lòng trắc ẩn.
Giám đốc Tô cầu xin mãi, rất nhiều lần cô không đáp ứng liền dây dưa đến cùng, hết cách rồi, cô bất đắc dĩ đành nhả ra, chỉ nói đi thử xem, nhưng không có nói có thể được không.
Đầu óc lờ mờ, người đã từ trong thang máy đi ra, đứng trước cửa phòng làm việc Phó Tổng Tài, lúc muốn gõ cửa, bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh từ đỉnh đầu xuống, cả người trong nháy mắt tỉnh táo.
Sau khi do dự, cô xoay người rời đi, đi hai bước lại dừng lại, thở dài, vẫn gõ cửa.
Tiếng người đàn ông lạnh lẽo, cách hai miếng cửa gỗ truyền đến:
- Vào đi.
Cô theo bản năng có chút lùi bước, quay đầu nhìn hai bên một chút, tầng lầu này là của Phó Tổng Tài, trừ hắn ra, bên ngoài, thư ký đều không có chú ý bên này, hiện tại đi vẫn kịp.
Đi sao? Cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào.
- Phó tổng.
Cô khẽ gọi một tiếng, đóng cửa lại, trong phòng làm việc có một tầng mét màu trắng thảm trải nền, cô tháo giày, không tìm được dép lê, cứ như vậy chân đất đi tới trước mặt hắn.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô một cái, cũng không có ngừng làm việc, tiếp tục di chuyển con chuột tay một lúc, mới mở miệng hỏi:
- Có việc gì?
Ánh mắt Ý Ý lay động yếu ớt, hai hàng hàm răng nhẹ nhàng đụng một cái.
- Cái kia, là có một chút chuyện......
- Có việc liền nói.
- Tôi nghe nói, ngày hôm qua, ngài bảo giám đốc Tô từ chức......
Người đàn ông đang đánh bàn phím bỗng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Ánh mắt quá uy hiếp, Ý Ý vốn muốn nói tiếp, liền bị doạ lui, chột dạ không dám cùng hắn đối diện.
Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu tới, đem câu nói bổ sung hoàn chỉnh.
- Ngày đó ở trong quán rượu, thật ra giám đốc Tô...... cũng không có bao nhiêu sai.
Cô vốn là muốn nói cùng giám đốc Tô không quan hệ, nhưng là trong lòng lại biết rất rõ, làm sao có khả năng sẽ không có quan hệ, vì không chịu được việc giám đốc Tô lấy người nhà của mình để van cầu cô, hiện tại cô cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Chịu đựng Nam Cảnh Thâm nhìn mình, con mắt lạnh lẽo, thoáng nheo lại, như là đã đem nội bộ tâm tư cô nhìn thấu.
- Không sai? Đem nhân viên nữ trong công ty tôi mang ra ngoài, đưa đến trên giường đàn ông, dựa vào da thịt lôi kéo hợp tác, đây chính là em nói không có bao nhiêu sai?
Ý Ý run rẩy, miệng nhỏ khẽ va chạm hai lần, rốt cuộc là không nói nên lời.
Bầu không khí thoáng ngưng trệ, trong phòng làm việc yên tĩnh đến quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm dùng sức quăng con chuột, hai chân cao ngất từ đằng sau cái bàn đi ra, ánh mắt thâm thúy nhìn từ trên xuống dưới, mang ý tứ trách phạt cùng xem xét nhìn chằm chằm cô, nhìn đến Ý Ý tê cả da đầu, cảm giác đôi mắt hắn, có thể trực tiếp từ đầu cô xuyên thấu xuống, không hiểu sao đỉnh đầu cô run rẩy.
Tĩnh mịch, loại trầm mặc này, duy trì khoảng chừng hai phút, trong lúc đó, chỉ nghe được người đàn ông này hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Ý Ý không dám nói lời nào, lông mi nhẹ nhàng run lẩy bẩy, khẽ nâng lên ánh mắt dò xét hắn một chút, cô đem âm thanh ép tới trầm thấp.
- Gia cảnh ông ta không được tốt, trong nhà chỉ một mình ông ta kiếm tiền, ngài có thể hay không...... tạm tha cho ông ta?
- Tiêu Ý Ý.
Hắn gọi cả tên họ cô ra, âm điệu lạnh lẽo, nghiến từng chữ từ trong miệng ra.
- Giới hạn của em ở đâu?
- Tôi......
- Nếu như buổi tối ngày hôm ấy không có gặp phải tôi, em đã ngủ với Lưu tổng rồi, bây giờ còn đứng trước mặt tôi nói ra những lời ấy?
-...... Cô không biết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Nam Cảnh Thâm từ từ chìm xuống, một phát bắt được cổ tay cô, sức lớn đến mức giống như là muốn đem xương cô bóp nát.
- Trả lời tôi.
Ý Ý chấn động.
Cổ tay đau đớn, cô nhẹ nhíu mày lại, không dám kêu đau, lơ đãng nhìn qua, rõ ràng con mắt đen kia của hắn đang ẩn nhẫn tức giận.
- Nam Tứ gia......
Cô lúc này rốt cuộc cũng biết sợ, thanh âm yếu ớt như muỗi, lá gan nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.
Một giây sau, người đàn ông trực tiếp ôm lấy cô, ép vào trong sô pha, hắn nặng nề đè xuống, hai chân cô cong lên thì liền một đôi chân đè xuống.
- Tôi xem em thật sự không biết thân thể nam nữ khác biệt ở đâu, giáo huấn còn chưa đủ.
Tay hắn dùng sức lớn, kéo xé cổ áo cô xuống, lộ ra một đoạn vai trắng rất đẹp.
Cúi đầu, dùng sức ở trên bả vai cô cắn một cái.
- Để tôi hảo hảo dạy dỗ em, để em nhớ lâu một chút.
Ý Ý kinh ngạc sững sờ, liền đẩy hắn ra một cái, hai mắt trừng lớn, hoảng sợ nhìn người đàn ông ma quỷ kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook