Manh Sủng Liệt Thê
-
Chương 23: Cường đại
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Dựa vào ngươi?”
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt không khí đóng băng.
Con ngươi Thanh Phong hơi co lại, đáy mắt hiện lên chút âm hiểm.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng tạo thành những mảng loang lổ. Hắn cứ đứng nhàn hạ như vậy, đạp trên những mảng loang lổ. Mặt mày khinh thường, ngang ngạnh; môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Nhìn như vô hại, nhưng trên người toát ra khí phách, không giận mà tự uy, tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ không gì so sánh nổi, giống như mọi chuyện đều là của hắn, hắn cần lấy cứ lấy!
Khí thế như vậy, hơi thở như vậy, so với người phụ thân cao cao tại thượng của hắn chỉ có hơn chớ không kém.
Tại sao có thể như vậy? Bản cung là thái tử, vì sao ở trước mặt hắn lại cảm thấy thua một bậc?
Ngực đột nhiên cảm thấy có vật gì chặn lại, cảm xúc tức giận như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương đấu đá lung tung trong cơ thể, sắc mặt Thanh Phong hơi chuyển xanh.
Chỉ trong nháy mắt, trong mắt hiện lên muôn vàn suy nghĩ. Thanh Phong hít một hơi thật sâu, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: “Chỉ bằng ta, bằng ta là đại sư huynh của Tiểu Tà, bằng ta là thái tử dưới một người trên vạn người, các hạ có ý kiến gì sao?”
Thái tử?
Đầu óc Quân Tiểu Tà không cách nào suy nghĩ, ánh mắt dại ra dừng ở trên người hắn. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe hắn nói, vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Đây là người có nổi khổ tâm phải thân bất do kỷ sao? Đây là người vì bất đắc dĩ phải cùng người khác đính hôn sao?
Trong lòng chỉ cảm thấy có một tia may mắn, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Sớm đã biết chuyện, hắn không cần kinh ngạc. Nguyên Thần Trường Không nâng cánh tay dài, tươi cười càng đậm, cũng lạnh hơn.
“Vậy ngươi muốn dùng thân phận đại sư huynh đến cùng ta tranh cao thấp một trận, hay là dùng quyền thế thái tử đến áp chế ta?”
“Vô luận ta dùng thân phận thế nào, bản cung nhất định sẽ không thua ngươi!” Thanh Phong không chút nào nhường nhịn, hai đầu lông mày hiện lên một chút tàn khốc, khuôn mặt ôn nhu lần đầu tiên biểu lộ khí phách quyền thế vương giả.
Nguyên Thần Trường Không cười khẽ, cúi mắt nhìn Quân Tiểu Tà đã muốn mềm nhũn, thản nhiên nói:
“Bản công tử thật sự tò mò. Thời điểm ngươi làm đại sư huynh, ngươi bội bạc, thất bại; thời điểm ngươi làm thái tử lại không để ý cảm thụ người khác, mạnh mẽ bắt người, càng thất bại. Phẩm hạnh ngươi như vậy không đoan chính, dám làm không dám nhận là người thất bại, rốt cuộc ngươi làm sao có tự tin tranh nàng cùng bản công tử?”
Không đợi Thanh Phong phản bác, lại nói: “Bản công tử tuy rằng so với ngươi chậm năm năm mới gặp Tiểu Tà, cũng không có thân phận địa vị hiển hách như ngươi để có thể diễu võ dương oai, nhưng bản công tử có thể cho nàng lời hứa một đời một thế một đôi, thì tuyệt đối sẽ thực hiện được, còn thái tử điện hạ như ngươi có thể làm được hay không?”
Nguyên Thần Trường Không nói chuyện bằng giọng uy nghiêm đáng sợ, khi nói đến những lời cuối đột nhiên cất cao âm điệu, bày tỏ quyết tâm của bản thân.
Thanh Phong nắm chặt quạt giấy trong tay, khớp xương trắng bệch, trán nổi gân xanh, nhưng hắn tu dưỡng rất tốt nên có thể kìm chế được cơn giận muốn bùng phát, cố giữ giọng bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Bản cung hiện tại quả thực không có biện pháp thỏa mãn tâm nguyện của tiểu sư muội, nhưng đây chỉ là trước mắt, về sau ta chắc chắn làm được?” Chỉ cần ngồi trên vị trí kia, bản cung còn e ngại gì
nữa?
Hắn không tin, cảm tình năm năm của hắn sẽ thua kém một Trình Giảo Kim xuất hiện nửa đường này!
“Ha ha ha.” Nguyên Thần Trường Không cất tiếng cười to, cười Thanh Phong không hiểu gì, cười Quân Tiểu Tà trong lòng một mảnh thống khổ.
“Còn không biết xấu hổ nói chính mình là thái tử? Ngươi ngay cả chuyện này còn không thể nắm chắc, có tư cách gì mà nói đến tương lai? Đúng, ngươi là thái tử, tương lai là vua của một nước, về sau mọi chuyện đều do ngươi định đoạt, không ai dám phản bác. Đến lúc đó, ngươi có thể hưu điệu vị hôn thê hiện tại, có thể huỷ bỏ hậu cung ba ngàn giai nhân chỉ độc sủng một người là nàng. Nhưng ngươi đừng quên, người nâng đỡ ngươi đến được cái vị trí kia, là vị hôn thê hiện tại của ngươi, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng. Nếu như thật có ngày ấy, ngươi làm như thế nào? Cho dù ngươi làm được, Tiểu Tà sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt như thế nào?”
Chỉ một câu nói của Nguyên Thần Trường Không đã nói hết dự tính của hắn, làm cho thân mình Thanh Phong lay động, hắn cũng không thể nói được lời nào để phản bác.
Nguyên Thần Trường Không nhìn thẳng hắn đôi mắt dần dần ảm đạm, bước từng bước đi về phía hắn, nở nụ cười nhạt nói: “Ngươi vì quyền lợi, làm cho nữ tử bản thân yêu mến phải chịu khổ tìm kiếm vất vả, ngươi vì quyền lợi, có thể cùng nữ nhân khác đính hôn. Ngươi là nhà chính trị gia thành công, nhưng đối với tình yêu trước mặt, ngươi vĩnh viễn là người thất bại!”
“Đủ!” Thanh Phong quát lạnh một tiếng, trợn mắt giận dữ nhìn Nguyên Thần Trường Không: “Bản cung không thể cho nàng, ngươi có thể sao? Không có quyền lợi, lấy cái gì che chở cho nàng? Không có địa vị, sao có thể cho nàng yên vui cùng hạnh phúc?”
Trong lúc Thanh Phong rít gào, Quân Tiểu Tà dồn chút sức lực cuối cùng, nắm ống tay áo Nguyên Thần Trường Không, đột nhiên bật cười, tiếng cười bi thương mà đau khổ. “Đại sư huynh, huynh đến giờ vẫn còn không biết sao? Cái muội muốn chưa bao giờ là vinh hoa phú quý, cái muội muốn là một tướng công yêu muội, là tướng công, không phải quyền lợi, lại càng không phải là địa vị.”
Cảm thấy trời đất quay cuồng, mí mắt Quân Tiểu Tà càng ngày càng nặng, hơi thở yếu ớt, trán đổ mồ hôi lạnh càng nhiều.
“Sư phụ, đồ nhi mệt quá....”
Nguyên Thần Trường Không cắn chặt răng, đem nàng ôm lấy, mắt lạnh hung ác, nói gằn từng chữ:
“Ngươi đã làm sai chuyện không chịu thừa nhận cũng thôi, bây giờ còn vì sai lầm của chính mình tìm một đống lý do.... Ngươi, thật đúng là một tên hèn hạ.”
Váy dài phất lên, nổi lên trận gió, Thanh Phong không kịp đề phòng, bị đánh bay ngược ra sau, oanh một tiếng đụng vào cột thuyền hoa, cổ họng tràn ra một chút máu.
“Đừng tưởng rằng thái tử là giỏi, ở trong mắt bổn tọa, chỉ là đồ chơi mà thôi. Thanh Phong, nghĩ tình ngươi cùng đồ nhi có quen biết, hôm nay bổn tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng, ngày khác nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt Tiểu Tà lần nữa, bổn tọa nhất định sẽ san bằng Lăng quốc của ngươi!”
Khi Thanh Phong tỉnh hồn lại, người đã đi xa, chỉ có lời nói còn quanh quẩn ở bên tai.
Mệt mỏi trượt người xuống ngồi trên đất, Thanh Phong mới phát hiện toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sự ẩn nhẫn nhiều năm qua trong phút chốc lại biến mất, thuyền hoa dưới sự tức giận của hắn, lắc lư dữ dội.
“Nguyên Thần Trường Không, bản cung nhớ kỹ ngươi!” Ánh mắt oán hận như rắn độc, hắn là thái tử, tuyệt sẽ không thua trên tay hắn ta, tuyệt đối không!
Quân Tiểu Tà vì tức giận mà ứ đọng khí huyết, hơi thở càng ngày càng yếu, sắc mặt Nguyên Thần Trường Không âm trầm đáng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách điếm, đem nàng đặt ở trên giường, dùng công lực khai thông khí huyết ứ đọng cho nàng.
Không biết qua bao lâu, Quân Tiểu Tà yếu ớt tỉnh lại, khụ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không căng thẳng, mồ hôi từ thái dương chảy xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, phút chốc lại bị giận dỗi thay thế.
“Sư phụ muốn mắng cứ mắng đi ạ.” Trong lòng Quân Tiểu Tà chua xót, đối mặt với Nguyên Thần Trường Không, nàng không thể không tự trách bản thân.
Người nàng tin tưởng nhất lại lừa nàng, sư phụ mà nàng chán ghét lại là người giúp nàng, vì nàng còn không tiếc đối nghịch cùng thái tử, nàng còn có mặt mũi gì mà mong hắn tha thứ cho nàng?
Nguyên Thần Trường Không mím môi, đưa tay lau đi vết máu trên miệng nàng.
“Sư phụ.” Đầu ngón tay hơi lạnh dừng ở trên mặt, Quân Tiểu Tà một trận rung động, trong mắt sương mù dày: “Người không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?” Lại khóc? Chưa thấy qua người nào thích khóc như vậy. Nguyên Thần Trường Không phiền chán xoay đầu, gượng gạo nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Sư phụ, ta muốn rời khỏi nơi này, người dẫn ta đi có được không? Kinh thành chơi không vui chút nào.”
Đang đi tới cửa, Nguyên Thần Trường Không bỗng dừng bước, rốt cục nhịn không được giận dữ nói:
“Kinh thành chơi không vui? Cả buổi sáng nay ngươi đã tiêu hết tám trăm lượng bạc hoa ta đưa cho ngươi, một xu cũng không thừa, còn nói là chơi không vui?”
Quân Tiểu Tà: “…”
~~~
“Dựa vào ngươi?”
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt không khí đóng băng.
Con ngươi Thanh Phong hơi co lại, đáy mắt hiện lên chút âm hiểm.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng tạo thành những mảng loang lổ. Hắn cứ đứng nhàn hạ như vậy, đạp trên những mảng loang lổ. Mặt mày khinh thường, ngang ngạnh; môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Nhìn như vô hại, nhưng trên người toát ra khí phách, không giận mà tự uy, tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ không gì so sánh nổi, giống như mọi chuyện đều là của hắn, hắn cần lấy cứ lấy!
Khí thế như vậy, hơi thở như vậy, so với người phụ thân cao cao tại thượng của hắn chỉ có hơn chớ không kém.
Tại sao có thể như vậy? Bản cung là thái tử, vì sao ở trước mặt hắn lại cảm thấy thua một bậc?
Ngực đột nhiên cảm thấy có vật gì chặn lại, cảm xúc tức giận như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương đấu đá lung tung trong cơ thể, sắc mặt Thanh Phong hơi chuyển xanh.
Chỉ trong nháy mắt, trong mắt hiện lên muôn vàn suy nghĩ. Thanh Phong hít một hơi thật sâu, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: “Chỉ bằng ta, bằng ta là đại sư huynh của Tiểu Tà, bằng ta là thái tử dưới một người trên vạn người, các hạ có ý kiến gì sao?”
Thái tử?
Đầu óc Quân Tiểu Tà không cách nào suy nghĩ, ánh mắt dại ra dừng ở trên người hắn. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe hắn nói, vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Đây là người có nổi khổ tâm phải thân bất do kỷ sao? Đây là người vì bất đắc dĩ phải cùng người khác đính hôn sao?
Trong lòng chỉ cảm thấy có một tia may mắn, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Sớm đã biết chuyện, hắn không cần kinh ngạc. Nguyên Thần Trường Không nâng cánh tay dài, tươi cười càng đậm, cũng lạnh hơn.
“Vậy ngươi muốn dùng thân phận đại sư huynh đến cùng ta tranh cao thấp một trận, hay là dùng quyền thế thái tử đến áp chế ta?”
“Vô luận ta dùng thân phận thế nào, bản cung nhất định sẽ không thua ngươi!” Thanh Phong không chút nào nhường nhịn, hai đầu lông mày hiện lên một chút tàn khốc, khuôn mặt ôn nhu lần đầu tiên biểu lộ khí phách quyền thế vương giả.
Nguyên Thần Trường Không cười khẽ, cúi mắt nhìn Quân Tiểu Tà đã muốn mềm nhũn, thản nhiên nói:
“Bản công tử thật sự tò mò. Thời điểm ngươi làm đại sư huynh, ngươi bội bạc, thất bại; thời điểm ngươi làm thái tử lại không để ý cảm thụ người khác, mạnh mẽ bắt người, càng thất bại. Phẩm hạnh ngươi như vậy không đoan chính, dám làm không dám nhận là người thất bại, rốt cuộc ngươi làm sao có tự tin tranh nàng cùng bản công tử?”
Không đợi Thanh Phong phản bác, lại nói: “Bản công tử tuy rằng so với ngươi chậm năm năm mới gặp Tiểu Tà, cũng không có thân phận địa vị hiển hách như ngươi để có thể diễu võ dương oai, nhưng bản công tử có thể cho nàng lời hứa một đời một thế một đôi, thì tuyệt đối sẽ thực hiện được, còn thái tử điện hạ như ngươi có thể làm được hay không?”
Nguyên Thần Trường Không nói chuyện bằng giọng uy nghiêm đáng sợ, khi nói đến những lời cuối đột nhiên cất cao âm điệu, bày tỏ quyết tâm của bản thân.
Thanh Phong nắm chặt quạt giấy trong tay, khớp xương trắng bệch, trán nổi gân xanh, nhưng hắn tu dưỡng rất tốt nên có thể kìm chế được cơn giận muốn bùng phát, cố giữ giọng bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Bản cung hiện tại quả thực không có biện pháp thỏa mãn tâm nguyện của tiểu sư muội, nhưng đây chỉ là trước mắt, về sau ta chắc chắn làm được?” Chỉ cần ngồi trên vị trí kia, bản cung còn e ngại gì
nữa?
Hắn không tin, cảm tình năm năm của hắn sẽ thua kém một Trình Giảo Kim xuất hiện nửa đường này!
“Ha ha ha.” Nguyên Thần Trường Không cất tiếng cười to, cười Thanh Phong không hiểu gì, cười Quân Tiểu Tà trong lòng một mảnh thống khổ.
“Còn không biết xấu hổ nói chính mình là thái tử? Ngươi ngay cả chuyện này còn không thể nắm chắc, có tư cách gì mà nói đến tương lai? Đúng, ngươi là thái tử, tương lai là vua của một nước, về sau mọi chuyện đều do ngươi định đoạt, không ai dám phản bác. Đến lúc đó, ngươi có thể hưu điệu vị hôn thê hiện tại, có thể huỷ bỏ hậu cung ba ngàn giai nhân chỉ độc sủng một người là nàng. Nhưng ngươi đừng quên, người nâng đỡ ngươi đến được cái vị trí kia, là vị hôn thê hiện tại của ngươi, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng. Nếu như thật có ngày ấy, ngươi làm như thế nào? Cho dù ngươi làm được, Tiểu Tà sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt như thế nào?”
Chỉ một câu nói của Nguyên Thần Trường Không đã nói hết dự tính của hắn, làm cho thân mình Thanh Phong lay động, hắn cũng không thể nói được lời nào để phản bác.
Nguyên Thần Trường Không nhìn thẳng hắn đôi mắt dần dần ảm đạm, bước từng bước đi về phía hắn, nở nụ cười nhạt nói: “Ngươi vì quyền lợi, làm cho nữ tử bản thân yêu mến phải chịu khổ tìm kiếm vất vả, ngươi vì quyền lợi, có thể cùng nữ nhân khác đính hôn. Ngươi là nhà chính trị gia thành công, nhưng đối với tình yêu trước mặt, ngươi vĩnh viễn là người thất bại!”
“Đủ!” Thanh Phong quát lạnh một tiếng, trợn mắt giận dữ nhìn Nguyên Thần Trường Không: “Bản cung không thể cho nàng, ngươi có thể sao? Không có quyền lợi, lấy cái gì che chở cho nàng? Không có địa vị, sao có thể cho nàng yên vui cùng hạnh phúc?”
Trong lúc Thanh Phong rít gào, Quân Tiểu Tà dồn chút sức lực cuối cùng, nắm ống tay áo Nguyên Thần Trường Không, đột nhiên bật cười, tiếng cười bi thương mà đau khổ. “Đại sư huynh, huynh đến giờ vẫn còn không biết sao? Cái muội muốn chưa bao giờ là vinh hoa phú quý, cái muội muốn là một tướng công yêu muội, là tướng công, không phải quyền lợi, lại càng không phải là địa vị.”
Cảm thấy trời đất quay cuồng, mí mắt Quân Tiểu Tà càng ngày càng nặng, hơi thở yếu ớt, trán đổ mồ hôi lạnh càng nhiều.
“Sư phụ, đồ nhi mệt quá....”
Nguyên Thần Trường Không cắn chặt răng, đem nàng ôm lấy, mắt lạnh hung ác, nói gằn từng chữ:
“Ngươi đã làm sai chuyện không chịu thừa nhận cũng thôi, bây giờ còn vì sai lầm của chính mình tìm một đống lý do.... Ngươi, thật đúng là một tên hèn hạ.”
Váy dài phất lên, nổi lên trận gió, Thanh Phong không kịp đề phòng, bị đánh bay ngược ra sau, oanh một tiếng đụng vào cột thuyền hoa, cổ họng tràn ra một chút máu.
“Đừng tưởng rằng thái tử là giỏi, ở trong mắt bổn tọa, chỉ là đồ chơi mà thôi. Thanh Phong, nghĩ tình ngươi cùng đồ nhi có quen biết, hôm nay bổn tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng, ngày khác nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt Tiểu Tà lần nữa, bổn tọa nhất định sẽ san bằng Lăng quốc của ngươi!”
Khi Thanh Phong tỉnh hồn lại, người đã đi xa, chỉ có lời nói còn quanh quẩn ở bên tai.
Mệt mỏi trượt người xuống ngồi trên đất, Thanh Phong mới phát hiện toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sự ẩn nhẫn nhiều năm qua trong phút chốc lại biến mất, thuyền hoa dưới sự tức giận của hắn, lắc lư dữ dội.
“Nguyên Thần Trường Không, bản cung nhớ kỹ ngươi!” Ánh mắt oán hận như rắn độc, hắn là thái tử, tuyệt sẽ không thua trên tay hắn ta, tuyệt đối không!
Quân Tiểu Tà vì tức giận mà ứ đọng khí huyết, hơi thở càng ngày càng yếu, sắc mặt Nguyên Thần Trường Không âm trầm đáng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách điếm, đem nàng đặt ở trên giường, dùng công lực khai thông khí huyết ứ đọng cho nàng.
Không biết qua bao lâu, Quân Tiểu Tà yếu ớt tỉnh lại, khụ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không căng thẳng, mồ hôi từ thái dương chảy xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, phút chốc lại bị giận dỗi thay thế.
“Sư phụ muốn mắng cứ mắng đi ạ.” Trong lòng Quân Tiểu Tà chua xót, đối mặt với Nguyên Thần Trường Không, nàng không thể không tự trách bản thân.
Người nàng tin tưởng nhất lại lừa nàng, sư phụ mà nàng chán ghét lại là người giúp nàng, vì nàng còn không tiếc đối nghịch cùng thái tử, nàng còn có mặt mũi gì mà mong hắn tha thứ cho nàng?
Nguyên Thần Trường Không mím môi, đưa tay lau đi vết máu trên miệng nàng.
“Sư phụ.” Đầu ngón tay hơi lạnh dừng ở trên mặt, Quân Tiểu Tà một trận rung động, trong mắt sương mù dày: “Người không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?” Lại khóc? Chưa thấy qua người nào thích khóc như vậy. Nguyên Thần Trường Không phiền chán xoay đầu, gượng gạo nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Sư phụ, ta muốn rời khỏi nơi này, người dẫn ta đi có được không? Kinh thành chơi không vui chút nào.”
Đang đi tới cửa, Nguyên Thần Trường Không bỗng dừng bước, rốt cục nhịn không được giận dữ nói:
“Kinh thành chơi không vui? Cả buổi sáng nay ngươi đã tiêu hết tám trăm lượng bạc hoa ta đưa cho ngươi, một xu cũng không thừa, còn nói là chơi không vui?”
Quân Tiểu Tà: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook