Manh Sủng Ký
-
Chương 2: Hàng xóm
Edit: Yáng
***
Du Vãn làm cho Du Điểm Điểm là thức ăn đặc chế cho chó, vừa dinh dưỡng lại mỹ vị. Sau khi làm xong cô liền đặt vào khu vực ăn uống chuyên dụng của Du Điểm Điểm, đúng lúc này chuông cửa cũng vang lên.
Du Vãn lau tay rồi chạy ra mở cửa.
"Xin chào, thức ăn mà cô đã gọi đây ạ."
Du Vãn nhận cơm trưa từ tay anh nhân viên giao thức ăn, lúc này cô vô thức nhìn về phía những người lui tới ở cánh cửa đối diện, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người hàng xóm này dọn nhà như thế nào mà vẫn chưa xong, hôm nay đã là ngày thứ tư cô thấy người của công ty chuyển nhà đến.
"Cảm ơn, tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Tổng cộng hết 35 tệ."
"Ừ." Du Vãn đem thức ăn mang đến bên cạnh, sờ túi mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, "Cái kia, anh đợi một chút, để tôi vào trong phòng lấy ví tiền."
"Được."
Du Vãn bình thường hay để đồ vật lung tung cho nên loay hoay một hồi ở trong phòng mới tìm được ví tiền.
Cô từ trong ví tiền lấy ra một tờ 50 tệ, vội vã đi ra đưa cho nhân viên giao thức ăn.
"Đây là tiền thừa, hoan nghênh quý khách lần sau lại gọi thức ăn của chúng tôi." Nhân viên giao thức ăn nói xong cũng đi, Du Vãn liền mang đồ ăn đi đến nhà bếp.
"Điện hạ, có phải đã ăn xong rồi không? Có phải thức ăn quá ngon không?" Du Vãn vừa ăn thức ăn của mình vừa cùng Du Điểm Điểm tán gẫu.
Nhưng mà kêu vài tiếng cũng không nghe thấy nó đáp lại, Du Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn về khu vực ăn uống chuyên dụng của Du Điểm Điểm, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình!
Du Vãn lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cô chỉ hướng kia, thanh âm run sợ nói, "Ngươi! Ngươi! Ngươi như thế nào lại ở đây?"
Du Vãn chạy tới đem Du Điểm Điểm kéo ra phía sau, "Ngươi là Đậu Đỏ? Không sai, không sai, ta không có nhìn lầm. Ngươi sao lại vào đây được?"
Đậu Đỏ đương nhiên không trả lời được, chỉ có thể hướng về phía Du Vãn bày tỏ khuôn mặt đáng thương, Du Điểm Điểm liền giãy giụa tiến đến bên cạnh Đậu Đỏ, "Các người.... Các ngươi đây là thế nào?"
Mấy cái ý tứ này, chẳng lẽ là Du Điểm Điểm đang nói chuyện yêu đương?
Du Vãn tiếp nhận có chút bất lực.
Đậu Đỏ kêu hai tiếng, đột nhiên thật biết điều ở bên chân Du Vãn cọ cọ hai cái, sau đó ngẩng đầu ngốc manh nhìn Du Vãn. Du Vãn vốn là sau khi Đậu Đỏ kêu hai tiếng đã không chống cự nổi, lại thấy nó tỏ vẻ bán manh nhìn cô thì tim đều đã hóa thành nước.
"Ngươi đây là đang nịnh nọt mẹ vợ tương lai à?" Du Vãn nhếch miệng nói.
"Uông!"
"Hừ, Điện hạ nhà ta cũng không theo đuổi dễ như thế!" Du Vãn mặc dù ngữ khí không tốt nhưng vẫn ngồi xổm xuống sờ đầu Đậu Đỏ.
Đậu Đỏ gào ô một tiếng liền tiến đến bát cơm trưa dinh dưỡng mà Du Vãn làm cho Du Điểm Điểm. Du Vãn ngoài ý muốn nhíu mày, đây là đồ ăn mà Du Điểm Điểm thích nhất, vậy mà nhìn thấy Đậu Đỏ ăn đồ ăn của mình, Du Điểm Điểm thế nhưng cũng không tức giận.
Đừng nói với cô, đây là tình yêu đích thực?
Đậu Đỏ ăn rất vui vẻ, phần thức ăn của một con chó rất nhanh liền bị hai con chó tiêu diệt toàn bộ. Du Vãn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Đậu Đỏ đột nhiên nhớ tới vấn đề ban đầu, "Đợi chút, ngươi cuối cùng là từ chỗ nào đến đây?"
Nguy rồi, nếu là người hôm qua cho rằng chú chó nhà mình bị mất thì không phải vội muốn chết à.
Du Vãn vội vàng đứng lên, "Đậu Đỏ, ta dẫn ngươi về nhà, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu đi."
Nói xong, Du Vãn liền đi ra cửa, "Mau tới đây."
Mang hai con chó ra cửa, Du Vãn đi về phía thang máy, quay đầu nhìn, lại thấy Đậu Đỏ ngồi xổm chỗ ở hành lang không chịu bước tới, Du Vãn lại quay trở lại, "Như thế nào, không trở về nhà sao, chủ nhân của ngươi đang rất lo lắng đấy."
Đậu Đỏ nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, đột nhiên đi về hướng phòng 702, đại khái là đang dọn dẹp gia cụ nên cửa vẫn mở, Đậu Đỏ liền công khai đi vào.
Du Vãn ngẩn người, đi theo ở phía sau.
"Đậu Đỏ, đây là nhà ngươi?" Du Vãn nhíu mày, "Đợi chút, nếu đây là nhà ngươi, thì bên trong này là nhà của người hôm qua,.... Ta là hàng xóm của anh ta?"
"Ai nha, chú chó này có thể tự trở về." Trong nhà một nhân viên chuyển nhà ngạc nhiên mừng rỡ hô lên, sau đó anh ta liền nhìn về phía Du Vãn, "Cô là?"
"À, xin chào, tôi ở căn hộ đối diện, vừa rồi đột nhiên Đậu Đỏ chạy đến nhà của tôi, lúc sau tôi mới phát hiện, sau đó tôi liền vội vàng đưa nó trở lại." Du Vãn nói.
"Thế thì tốt quá rồi, vừa rồi Thẩm tiên sinh phát hiện không thấy chó đâu liền vội vàng xuống dưới lầu tìm, không nghĩ tới lại chạy tới nhà cô."
"À", Du Vãn nói, "Vậy anh có số điện thoại của anh ta không, để tôi nói với anh ta một tiếng."
Sau khi được nhân viên chuyển nhà cho số điện thoại, Du Vãn liền gọi điện thông báo cho anh ta, cô tuyệt đối không phải cố ý đi xin số điện thoại!!
"Alo?"
"Alo." Giọng nói có chút thở dốc, đại khái là lo lắng đi tìm Đậu Đỏ, nhưng là thanh âm kia, như thế nào mà vẫn gợi cảm vậy? Du Vãn sâu kín suy nghĩ.
"Cô là?"
"Tôi là hàng xóm của anh." Du Vãn thiếu chút nữa quên cả trả lời. "Cái kia, tôi muốn nói với anh là không cần tìm nữa, Đậu Đỏ đã về nhà rồi. Vừa rồi khi tôi gọi thức ăn ngoài, lúc chạy vào phòng lấy tiền thì cửa vẫn mở, cho nên khả năng chính là khi đó Đậu Đỏ chạy vào, tôi hiện tại đã đưa Đậu Đỏ trở về rồi."
Bên kia dừng lại một chút, "Ừ, đã biết." Sau đó liền cúp điện thoại, Du Vãn nhìn nhìn màn hình điện thoại di động, biết rõ? Cứ như vậy? Vị hàng xóm thật sự là mẫu người cao lãnh.
Mười phút sau, Thẩm Thanh Châu đến cửa nhà.
Anh ta vừa vào cửa liền thấy Đậu Đỏ làm nũng ở bên chân một cô gái, Đậu Đỏ cũng không phải là một con chó đối với bất kỳ ai cũng tỏ ra thân mật, ngược lại, nó có chút sợ người lạ, chứng kiến cảnh tượng này anh ta cũng có chút ít ngoài ý muốn.
"Thẩm tiên sinh, anh đã trở lại." Người của công ty chuyển nói, "Mọi đồ vật trong nhà đều bày biện xong, không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước."
"Được, cảm ơn."
Người của công ty chuyển nhà đã đi ra ngoài, lúc Du Vãn vẫn đang nghe âm thanh liền xoay người nhìn về phía anh ta, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi với quần tây đen, dáng người thanh nhã, mặt mày lạnh lùng, vẫn là mùi vị xuất trần kia.
Cô nhìn thấy anh ta liền nháy mắt sững lại, đại khái là sắc đẹp hơn người khiến cô bị kinh hãi.
Sững sờ thật lâu, Du Vãn lên tiếng nói, "Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, không lên tiếng, anh ta đi vào phòng khách, hướng về phía con Samoyed nằm ở bên chân Du Vãn, thanh âm trầm thấp mang tính uy nghiêm, "Đậu Đỏ."
Đậu Đỏ nghe được thanh âm của anh ta liền yên lặng đứng lên đi qua, nhìn về phía Thẩm Thanh Châu yếu ớt kêu hai tiếng uông uông.
Thẩm Thanh Châu thấy có người ngoài ở đây nên sẽ không dạy dỗ chó nhà mình, anh ta ghé mắt nhìn về phía Du Vãn, vừa rồi anh ta phát hiện đây là cô gái ngày hôm qua, không nghĩ tới lại ở phòng đối diện nhà mình.
Nhưng cũng không phải chuyện quan trọng, vì vậy anh ta liền bình thản nói, "Đã phiền cô."
Du Vãn ngẩn người, "Không có gì, cũng chỉ ăn chút đồ, không có gây phiền toái gì cho tôi."
Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Cô cho nó ăn cái gì?"
Du Vãn cuống quít khoát tay, "Anh yên tâm, tuyệt đối không phải đồ không tốt, cơm trưa của Điện hạ nhà tôi rất dinh dưỡng." Du Vãn biết rõ có một số người nuôi chó kiêng kị người khác tùy tiện cho chó của mình ăn này nọ, vì vậy vội vàng giải thích.
Thẩm Thanh Châu không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế sofa, một lát sau anh ta trông thấy Du Vãn vẫn còn đứng ở đó, liền lên tiếng nói, "Cô còn việc gì sao?"
Du Vãn lắc lắc đầu.
Thẩm Thanh Châu, "Vậy cô có thể về."
"... À."
Du Vãn cùng Du Điểm Điểm đi ra cửa.
"Uông uông!" Đậu Đỏ đột nhiên kêu vài tiếng, Du Vãn quay đầu lại, chứng kiến Đậu Đỏ hướng về phía Du Điểm Điểm nhà cô kêu lên, cô lúng túng nhìn Thẩm Thanh Châu, gượng cười hai tiếng, "Đừng nói, tình cảm của chúng nó tựa hồ rất tốt."
Thẩm Thanh Châu nháy mắt nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mà Đậu Đỏ đã làm ngày hôm qua, sắc mặt càng thay đổi, "Đậu Đỏ, tiến vào thư phòng kiểm điểm cho tốt."
Đậu Đỏ nức nở nghẹn ngào một tiếng, nhưng mà cũng không dám ngỗ nghịch với Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt ủ rũ, cẩn thận từng bước đi tới thư phòng.
Du Vãn nhìn bóng lưng của Đậu Đỏ có chút đồng tình "Này, nó cũng không có làm cái gì, anh cũng đừng phạt nó."
Thẩm Thanh Châu ánh mắt lãnh đạm, "Xưng hô như thế nào?"
Du Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía anh ta, không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên hỏi tên cô. Vốn là có chút mừng rỡ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến Du Vãn cảm thấy có chút áp lực, đành phải thấp giọng nói, "Tôi là Du Vãn."
"Tốt, Du tiểu thư. Chuyện ngày hôm qua cùng ngày hôm nay đều mang đến phiền toái cho cô."
"Vẫn... Tốt."
Lời xin lỗi anh ta nói ra thập phần tùy ý, anh ta vừa nói như thế, liền khiến cô muốn trách tội cũng không có biện pháp.
"Ừ, tôi còn có việc, cô cứ tự nhiên."
Dứt khoát mà uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách. Du Vãn gật gật đầu, "Tạm biệt. Điện hạ, đi."
Đi tới cửa, tự nhiên thuận tiện muốn giúp anh ta đóng cửa lại, trong nháy mắt trước khi cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy anh ta đứng lên. Ồ, chân thật dài.
Du Vãn hai ngày nay đều ở nhà gõ chữ, chỉ lúc đổ rác mới ra khỏi cửa, khi đó cô cũng sẽ thuận tiện liếc mắt nhìn về hướng phòng 702, cửa đóng chặt, cũng không biết có người ở bên trong hay không...
Ngày thứ ba, Du Vãn nhận được một cú điện thoại từ người của công ty Hưng Cốc, nên bắt buộc cô phải ra khỏi nhà.
Thời tiết rất nóng, đến lúc tới quán cà phê thì cả người Du Vãn đều là mồ hôi.
Vừa vào cửa, cảm giác tràn đầy gió mát thổi qua, Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, giữa ngày hè, nếu cô có thể không ra khỏi cửa thì nhất định không ra khỏi cửa, hôm nay thật sự là không có biện pháp...
Nhìn chung quanh quán cà phê một lần, di động của Du Vãn vang lên.
"Vị Vãn, cô đã tới chưa?" Đối phương là người được công ty Hưng Cốc phái đến để thương lượng.
"Tôi vừa mới vào, cô ở đâu?"
"Ách... Vừa mới vào? Lẽ nào người mặc quần yếm đứng trước quầy thu ngân là cô?"
"Là tôi."
Đối phương tựa hồ rất giật mình, dừng lại một lát mới nói "Nhìn về phía bên tay phải của cô, bên cửa sổ, tôi đang giơ tay."
"Ồ, tôi nhìn thấy cô rồi."
Du Vãn cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, nhấc chân đi về phía cửa sổ sát đất.
La Thiến có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới người viết cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền bí đang nổi rầm rộ <Lang Diêm> sẽ là một cô gái trẻ...
Bởi vì lần đầu tiên gọi điện thoại liên lạc với Vị Vãn là trợ lý của cô ấy nghe máy, cho nên cô vẫn cho rằng tác giả là một người đàn ông.
"Xin chào, tôi là người của Hưng Cốc phái đến phụ trách kịch bản của cô, tôi là La Thiến."
"Xin chào, tôi là Du Vãn."
"Mời ngồi."
Hai người ngồi xuống, Du Vãn thấy vẻ mặt La Thiến có tìm tòi nghiên cứu, ý tứ hàm xúc liền cười nói, "Như thế nào?"
"Cô thật sự là Vị Vãn à?"
"Bằng không?" Du Vãn nhíu mày.
"Xin lỗi xin lỗi, bởi vì nhìn cô thấy rất nhỏ, cho nên..."
Du Vãn liền nói, "Tôi cũng không nhỏ, chính là lớn lên nhìn rất dễ thương."
La Thiến thấy cô nói trắng ra như thế liền bị chọc cười, "Ha ha, tôi đã đọc qua tất cả các cuốn tiểu thuyết của cô, thật không nghĩ đến Vị Vãn đại đại cao lãnh trên internet là như thế này."
"A? Cô rất thất vọng?" Du Vãn nháy mắt.
La Thiến lắc đầu, "Một chút cũng không thất vọng, chủ yếu là ngạc nhiên và mừng rỡ. Không nghĩ tới Vị Vãn không phải là một đại thúc, mà là một đại mỹ nữ. Không biết nếu fan hâm mộ tiểu thuyết của cô biết thì sẽ như thế nào?"
"Sợ là bọn họ sẽ cảm thấy chênh lệch quá lớn, vẫn là thôi đi."
La Thiến cười cười, tiến vào vấn đề chính, "Du Vãn, hôm nay tôi đã mang hợp đồng đến, cô xem thử một chút."
Nói xong, liền đem văn kiện đặt trên bàn đưa cho Du Vãn. Du Vãn nhận lấy mở ra xem, sau đó nói, "Tất cả các điều kiện của công ty cô, tôi đều đồng ý."
La Thiến nói, "Không có vấn đề gì thì tốt rồi, nếu cô muốn làm biên kịch cho bản truyền hình <Lang Diêm> thì công ty chúng tôi cũng vô cùng cam tâm tình nguyện, dù sao cô cũng là tác giả, cô hiểu rõ nhất chi tiết nào có thể bỏ, chi tiết nào không thể bỏ."
"Ừm, hy vọng đến lúc đó các cô có thể coi trọng ý kiến của tôi, tôi không muốn câu chuyện của tôi bị thay đổi hoàn toàn." Du Vãn nói tùy ý, lại có thể khiến La Thiến cảm nhận được cô ấy vô cùng nghiêm túc.
"Ừ." La Thiến nói, "Về phương diện thù lao, cô hãy xem một chút."
"Được."
***
Du Vãn làm cho Du Điểm Điểm là thức ăn đặc chế cho chó, vừa dinh dưỡng lại mỹ vị. Sau khi làm xong cô liền đặt vào khu vực ăn uống chuyên dụng của Du Điểm Điểm, đúng lúc này chuông cửa cũng vang lên.
Du Vãn lau tay rồi chạy ra mở cửa.
"Xin chào, thức ăn mà cô đã gọi đây ạ."
Du Vãn nhận cơm trưa từ tay anh nhân viên giao thức ăn, lúc này cô vô thức nhìn về phía những người lui tới ở cánh cửa đối diện, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người hàng xóm này dọn nhà như thế nào mà vẫn chưa xong, hôm nay đã là ngày thứ tư cô thấy người của công ty chuyển nhà đến.
"Cảm ơn, tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Tổng cộng hết 35 tệ."
"Ừ." Du Vãn đem thức ăn mang đến bên cạnh, sờ túi mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, "Cái kia, anh đợi một chút, để tôi vào trong phòng lấy ví tiền."
"Được."
Du Vãn bình thường hay để đồ vật lung tung cho nên loay hoay một hồi ở trong phòng mới tìm được ví tiền.
Cô từ trong ví tiền lấy ra một tờ 50 tệ, vội vã đi ra đưa cho nhân viên giao thức ăn.
"Đây là tiền thừa, hoan nghênh quý khách lần sau lại gọi thức ăn của chúng tôi." Nhân viên giao thức ăn nói xong cũng đi, Du Vãn liền mang đồ ăn đi đến nhà bếp.
"Điện hạ, có phải đã ăn xong rồi không? Có phải thức ăn quá ngon không?" Du Vãn vừa ăn thức ăn của mình vừa cùng Du Điểm Điểm tán gẫu.
Nhưng mà kêu vài tiếng cũng không nghe thấy nó đáp lại, Du Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn về khu vực ăn uống chuyên dụng của Du Điểm Điểm, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình!
Du Vãn lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cô chỉ hướng kia, thanh âm run sợ nói, "Ngươi! Ngươi! Ngươi như thế nào lại ở đây?"
Du Vãn chạy tới đem Du Điểm Điểm kéo ra phía sau, "Ngươi là Đậu Đỏ? Không sai, không sai, ta không có nhìn lầm. Ngươi sao lại vào đây được?"
Đậu Đỏ đương nhiên không trả lời được, chỉ có thể hướng về phía Du Vãn bày tỏ khuôn mặt đáng thương, Du Điểm Điểm liền giãy giụa tiến đến bên cạnh Đậu Đỏ, "Các người.... Các ngươi đây là thế nào?"
Mấy cái ý tứ này, chẳng lẽ là Du Điểm Điểm đang nói chuyện yêu đương?
Du Vãn tiếp nhận có chút bất lực.
Đậu Đỏ kêu hai tiếng, đột nhiên thật biết điều ở bên chân Du Vãn cọ cọ hai cái, sau đó ngẩng đầu ngốc manh nhìn Du Vãn. Du Vãn vốn là sau khi Đậu Đỏ kêu hai tiếng đã không chống cự nổi, lại thấy nó tỏ vẻ bán manh nhìn cô thì tim đều đã hóa thành nước.
"Ngươi đây là đang nịnh nọt mẹ vợ tương lai à?" Du Vãn nhếch miệng nói.
"Uông!"
"Hừ, Điện hạ nhà ta cũng không theo đuổi dễ như thế!" Du Vãn mặc dù ngữ khí không tốt nhưng vẫn ngồi xổm xuống sờ đầu Đậu Đỏ.
Đậu Đỏ gào ô một tiếng liền tiến đến bát cơm trưa dinh dưỡng mà Du Vãn làm cho Du Điểm Điểm. Du Vãn ngoài ý muốn nhíu mày, đây là đồ ăn mà Du Điểm Điểm thích nhất, vậy mà nhìn thấy Đậu Đỏ ăn đồ ăn của mình, Du Điểm Điểm thế nhưng cũng không tức giận.
Đừng nói với cô, đây là tình yêu đích thực?
Đậu Đỏ ăn rất vui vẻ, phần thức ăn của một con chó rất nhanh liền bị hai con chó tiêu diệt toàn bộ. Du Vãn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Đậu Đỏ đột nhiên nhớ tới vấn đề ban đầu, "Đợi chút, ngươi cuối cùng là từ chỗ nào đến đây?"
Nguy rồi, nếu là người hôm qua cho rằng chú chó nhà mình bị mất thì không phải vội muốn chết à.
Du Vãn vội vàng đứng lên, "Đậu Đỏ, ta dẫn ngươi về nhà, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu đi."
Nói xong, Du Vãn liền đi ra cửa, "Mau tới đây."
Mang hai con chó ra cửa, Du Vãn đi về phía thang máy, quay đầu nhìn, lại thấy Đậu Đỏ ngồi xổm chỗ ở hành lang không chịu bước tới, Du Vãn lại quay trở lại, "Như thế nào, không trở về nhà sao, chủ nhân của ngươi đang rất lo lắng đấy."
Đậu Đỏ nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, đột nhiên đi về hướng phòng 702, đại khái là đang dọn dẹp gia cụ nên cửa vẫn mở, Đậu Đỏ liền công khai đi vào.
Du Vãn ngẩn người, đi theo ở phía sau.
"Đậu Đỏ, đây là nhà ngươi?" Du Vãn nhíu mày, "Đợi chút, nếu đây là nhà ngươi, thì bên trong này là nhà của người hôm qua,.... Ta là hàng xóm của anh ta?"
"Ai nha, chú chó này có thể tự trở về." Trong nhà một nhân viên chuyển nhà ngạc nhiên mừng rỡ hô lên, sau đó anh ta liền nhìn về phía Du Vãn, "Cô là?"
"À, xin chào, tôi ở căn hộ đối diện, vừa rồi đột nhiên Đậu Đỏ chạy đến nhà của tôi, lúc sau tôi mới phát hiện, sau đó tôi liền vội vàng đưa nó trở lại." Du Vãn nói.
"Thế thì tốt quá rồi, vừa rồi Thẩm tiên sinh phát hiện không thấy chó đâu liền vội vàng xuống dưới lầu tìm, không nghĩ tới lại chạy tới nhà cô."
"À", Du Vãn nói, "Vậy anh có số điện thoại của anh ta không, để tôi nói với anh ta một tiếng."
Sau khi được nhân viên chuyển nhà cho số điện thoại, Du Vãn liền gọi điện thông báo cho anh ta, cô tuyệt đối không phải cố ý đi xin số điện thoại!!
"Alo?"
"Alo." Giọng nói có chút thở dốc, đại khái là lo lắng đi tìm Đậu Đỏ, nhưng là thanh âm kia, như thế nào mà vẫn gợi cảm vậy? Du Vãn sâu kín suy nghĩ.
"Cô là?"
"Tôi là hàng xóm của anh." Du Vãn thiếu chút nữa quên cả trả lời. "Cái kia, tôi muốn nói với anh là không cần tìm nữa, Đậu Đỏ đã về nhà rồi. Vừa rồi khi tôi gọi thức ăn ngoài, lúc chạy vào phòng lấy tiền thì cửa vẫn mở, cho nên khả năng chính là khi đó Đậu Đỏ chạy vào, tôi hiện tại đã đưa Đậu Đỏ trở về rồi."
Bên kia dừng lại một chút, "Ừ, đã biết." Sau đó liền cúp điện thoại, Du Vãn nhìn nhìn màn hình điện thoại di động, biết rõ? Cứ như vậy? Vị hàng xóm thật sự là mẫu người cao lãnh.
Mười phút sau, Thẩm Thanh Châu đến cửa nhà.
Anh ta vừa vào cửa liền thấy Đậu Đỏ làm nũng ở bên chân một cô gái, Đậu Đỏ cũng không phải là một con chó đối với bất kỳ ai cũng tỏ ra thân mật, ngược lại, nó có chút sợ người lạ, chứng kiến cảnh tượng này anh ta cũng có chút ít ngoài ý muốn.
"Thẩm tiên sinh, anh đã trở lại." Người của công ty chuyển nói, "Mọi đồ vật trong nhà đều bày biện xong, không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước."
"Được, cảm ơn."
Người của công ty chuyển nhà đã đi ra ngoài, lúc Du Vãn vẫn đang nghe âm thanh liền xoay người nhìn về phía anh ta, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi với quần tây đen, dáng người thanh nhã, mặt mày lạnh lùng, vẫn là mùi vị xuất trần kia.
Cô nhìn thấy anh ta liền nháy mắt sững lại, đại khái là sắc đẹp hơn người khiến cô bị kinh hãi.
Sững sờ thật lâu, Du Vãn lên tiếng nói, "Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, không lên tiếng, anh ta đi vào phòng khách, hướng về phía con Samoyed nằm ở bên chân Du Vãn, thanh âm trầm thấp mang tính uy nghiêm, "Đậu Đỏ."
Đậu Đỏ nghe được thanh âm của anh ta liền yên lặng đứng lên đi qua, nhìn về phía Thẩm Thanh Châu yếu ớt kêu hai tiếng uông uông.
Thẩm Thanh Châu thấy có người ngoài ở đây nên sẽ không dạy dỗ chó nhà mình, anh ta ghé mắt nhìn về phía Du Vãn, vừa rồi anh ta phát hiện đây là cô gái ngày hôm qua, không nghĩ tới lại ở phòng đối diện nhà mình.
Nhưng cũng không phải chuyện quan trọng, vì vậy anh ta liền bình thản nói, "Đã phiền cô."
Du Vãn ngẩn người, "Không có gì, cũng chỉ ăn chút đồ, không có gây phiền toái gì cho tôi."
Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Cô cho nó ăn cái gì?"
Du Vãn cuống quít khoát tay, "Anh yên tâm, tuyệt đối không phải đồ không tốt, cơm trưa của Điện hạ nhà tôi rất dinh dưỡng." Du Vãn biết rõ có một số người nuôi chó kiêng kị người khác tùy tiện cho chó của mình ăn này nọ, vì vậy vội vàng giải thích.
Thẩm Thanh Châu không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế sofa, một lát sau anh ta trông thấy Du Vãn vẫn còn đứng ở đó, liền lên tiếng nói, "Cô còn việc gì sao?"
Du Vãn lắc lắc đầu.
Thẩm Thanh Châu, "Vậy cô có thể về."
"... À."
Du Vãn cùng Du Điểm Điểm đi ra cửa.
"Uông uông!" Đậu Đỏ đột nhiên kêu vài tiếng, Du Vãn quay đầu lại, chứng kiến Đậu Đỏ hướng về phía Du Điểm Điểm nhà cô kêu lên, cô lúng túng nhìn Thẩm Thanh Châu, gượng cười hai tiếng, "Đừng nói, tình cảm của chúng nó tựa hồ rất tốt."
Thẩm Thanh Châu nháy mắt nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mà Đậu Đỏ đã làm ngày hôm qua, sắc mặt càng thay đổi, "Đậu Đỏ, tiến vào thư phòng kiểm điểm cho tốt."
Đậu Đỏ nức nở nghẹn ngào một tiếng, nhưng mà cũng không dám ngỗ nghịch với Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt ủ rũ, cẩn thận từng bước đi tới thư phòng.
Du Vãn nhìn bóng lưng của Đậu Đỏ có chút đồng tình "Này, nó cũng không có làm cái gì, anh cũng đừng phạt nó."
Thẩm Thanh Châu ánh mắt lãnh đạm, "Xưng hô như thế nào?"
Du Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía anh ta, không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên hỏi tên cô. Vốn là có chút mừng rỡ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến Du Vãn cảm thấy có chút áp lực, đành phải thấp giọng nói, "Tôi là Du Vãn."
"Tốt, Du tiểu thư. Chuyện ngày hôm qua cùng ngày hôm nay đều mang đến phiền toái cho cô."
"Vẫn... Tốt."
Lời xin lỗi anh ta nói ra thập phần tùy ý, anh ta vừa nói như thế, liền khiến cô muốn trách tội cũng không có biện pháp.
"Ừ, tôi còn có việc, cô cứ tự nhiên."
Dứt khoát mà uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách. Du Vãn gật gật đầu, "Tạm biệt. Điện hạ, đi."
Đi tới cửa, tự nhiên thuận tiện muốn giúp anh ta đóng cửa lại, trong nháy mắt trước khi cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy anh ta đứng lên. Ồ, chân thật dài.
Du Vãn hai ngày nay đều ở nhà gõ chữ, chỉ lúc đổ rác mới ra khỏi cửa, khi đó cô cũng sẽ thuận tiện liếc mắt nhìn về hướng phòng 702, cửa đóng chặt, cũng không biết có người ở bên trong hay không...
Ngày thứ ba, Du Vãn nhận được một cú điện thoại từ người của công ty Hưng Cốc, nên bắt buộc cô phải ra khỏi nhà.
Thời tiết rất nóng, đến lúc tới quán cà phê thì cả người Du Vãn đều là mồ hôi.
Vừa vào cửa, cảm giác tràn đầy gió mát thổi qua, Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, giữa ngày hè, nếu cô có thể không ra khỏi cửa thì nhất định không ra khỏi cửa, hôm nay thật sự là không có biện pháp...
Nhìn chung quanh quán cà phê một lần, di động của Du Vãn vang lên.
"Vị Vãn, cô đã tới chưa?" Đối phương là người được công ty Hưng Cốc phái đến để thương lượng.
"Tôi vừa mới vào, cô ở đâu?"
"Ách... Vừa mới vào? Lẽ nào người mặc quần yếm đứng trước quầy thu ngân là cô?"
"Là tôi."
Đối phương tựa hồ rất giật mình, dừng lại một lát mới nói "Nhìn về phía bên tay phải của cô, bên cửa sổ, tôi đang giơ tay."
"Ồ, tôi nhìn thấy cô rồi."
Du Vãn cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, nhấc chân đi về phía cửa sổ sát đất.
La Thiến có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới người viết cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền bí đang nổi rầm rộ <Lang Diêm> sẽ là một cô gái trẻ...
Bởi vì lần đầu tiên gọi điện thoại liên lạc với Vị Vãn là trợ lý của cô ấy nghe máy, cho nên cô vẫn cho rằng tác giả là một người đàn ông.
"Xin chào, tôi là người của Hưng Cốc phái đến phụ trách kịch bản của cô, tôi là La Thiến."
"Xin chào, tôi là Du Vãn."
"Mời ngồi."
Hai người ngồi xuống, Du Vãn thấy vẻ mặt La Thiến có tìm tòi nghiên cứu, ý tứ hàm xúc liền cười nói, "Như thế nào?"
"Cô thật sự là Vị Vãn à?"
"Bằng không?" Du Vãn nhíu mày.
"Xin lỗi xin lỗi, bởi vì nhìn cô thấy rất nhỏ, cho nên..."
Du Vãn liền nói, "Tôi cũng không nhỏ, chính là lớn lên nhìn rất dễ thương."
La Thiến thấy cô nói trắng ra như thế liền bị chọc cười, "Ha ha, tôi đã đọc qua tất cả các cuốn tiểu thuyết của cô, thật không nghĩ đến Vị Vãn đại đại cao lãnh trên internet là như thế này."
"A? Cô rất thất vọng?" Du Vãn nháy mắt.
La Thiến lắc đầu, "Một chút cũng không thất vọng, chủ yếu là ngạc nhiên và mừng rỡ. Không nghĩ tới Vị Vãn không phải là một đại thúc, mà là một đại mỹ nữ. Không biết nếu fan hâm mộ tiểu thuyết của cô biết thì sẽ như thế nào?"
"Sợ là bọn họ sẽ cảm thấy chênh lệch quá lớn, vẫn là thôi đi."
La Thiến cười cười, tiến vào vấn đề chính, "Du Vãn, hôm nay tôi đã mang hợp đồng đến, cô xem thử một chút."
Nói xong, liền đem văn kiện đặt trên bàn đưa cho Du Vãn. Du Vãn nhận lấy mở ra xem, sau đó nói, "Tất cả các điều kiện của công ty cô, tôi đều đồng ý."
La Thiến nói, "Không có vấn đề gì thì tốt rồi, nếu cô muốn làm biên kịch cho bản truyền hình <Lang Diêm> thì công ty chúng tôi cũng vô cùng cam tâm tình nguyện, dù sao cô cũng là tác giả, cô hiểu rõ nhất chi tiết nào có thể bỏ, chi tiết nào không thể bỏ."
"Ừm, hy vọng đến lúc đó các cô có thể coi trọng ý kiến của tôi, tôi không muốn câu chuyện của tôi bị thay đổi hoàn toàn." Du Vãn nói tùy ý, lại có thể khiến La Thiến cảm nhận được cô ấy vô cùng nghiêm túc.
"Ừ." La Thiến nói, "Về phương diện thù lao, cô hãy xem một chút."
"Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook