Edit: Sênh Mai

Một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc thanh lịch hào phóng đi ra, nhìn thấy Dạ Trầm Uyên trong nháy mắt liền sững sờ đứng yên!

"Huynh.. Huynh là..."

Tay nhỏ che miệng, đôi mắt đẹp trừng lớn, một bộ dạng khó có thể tin, "Huynh là Trầm Uyên ca ca!"

Nhìn đến nàng, Dạ Trầm Uyên cũng có chút ngoài ý muốn, chuyện cũ từng chút từng chút hiện ra trong đầu, người trước mắt làm cho hắn không tự chủ được ánh mắt có vài tia ấm áp, hắn mỉm cười.

"Đã lâu không gặp, Thanh Kha biểu muội."

Nhìn đến khí tức nội liễm, ngọc thụ lâm phong của Dạ Trầm Uyên, Cố Thanh Kha che miệng, thật lâu không nói nên lời, phía sau nàng đột nhiên truyền đến một giọng nói phá vỡ im lặng.

"Cố muội muội, là ai đến vậy?"

Một người dáng dấp bình thường, thiếu niên ánh mắt tràn ngập lệ khí bước ra, hắn nhìn qua khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bước chân lại rất phù phiếm, không hề có sức sống mà người trẻ tuổi nên có.

"Đây là..."

Lúc trông thấy Dạ Trầm Uyên, hắn mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó, tựa như gặp quỷ lớn tiếng chạy vào trong hô to!

"Không xong rồi! Cái tên phế vật sống sót quay trở lại!!"

Hắn vừa hô to, toàn bộ Dạ gia đều kinh động, Dạ Trầm Uyên nhíu nhíu mày, sau đó Cố Thanh Kha liền kéo hắn vào trong."Trầm Uyên ca ca, thật sự là huynh!" Nàng tựa như rất kích động, gương mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng, "Đều tại lúc huynh rời đi muội lại không có ở đây, không thì muội tuyệt đối sẽ không cho bọn họ làm như vậy! Sau này muội từng nhờ phụ thân đi tìm huynh, nhưng phụ thân lại nói không tìm được huynh, còn nói huynh rất có thể.. Đã chết, muội…”

Dạ Trầm Uyên cảm kích nhìn nàng, lại thu hồi tay mình, "Đa tạ muội, ban đầu ở Dạ gia, cám ơn muội đã giúp đỡ ta nhiều lần."

Lúc trước Dạ Trầm Uyên còn ở Dạ gia sống không được yên ổn, tất cả mọi người đều muốn bức tử hắn, ngược lại người bà con họ hàng xa là biểu muội này luôn giúp đỡ đối xử với hắn rất tốt, cho nên đối với nàng, Dạ Trầm Uyên thập phần cảm kích.

Nhưng không chờ bọn họ vài câu nhiều lời, từ bên trong một số người liền hùng hổ đi ra, tên cầm đầu, chính là Nhị thiếu gia Dạ gia.

"Đáng chết! Ngươi giết Tứ gia gia, vẫn dám quay trở về? Người đâu, hắn bắt lại cho ta! Nếu như dám phản kháng, đánh chết không tha!"

"Ta xem ai dám!"

Không đợi Dạ Trầm Uyên nói gì, Cố Thanh Kha liền lạnh mặt che chắn trước mặt.

"Trầm Uyên ca ca đã không phải là người của Dạ gia các người, các ngươi không có quyền xử trí hắn!"

"Này... Cố muội muội, sao muội có thể về phe người ngoài?!"

Cố Thanh Kha lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, "Ta với ngươi cũng không phải người một nhà."

"Cô!" Dạ Vi nuốt không trôi khẩu khí này, nhiều năm như vậy, hắn lúc nào cũng cẩn thận lấy lòng nhưng Cố Thanh Kha đều là bộ dạng không kiên nhẫn, hoặc gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nếu Cố gia không phải là thế gia nhất đẳng quốc công, hắn sớm đã đem Cố Thanh Kha chiếm đoạt!

Cố Thanh Kha đối với người nào cần tốt lại không đối xử tốt, lại đối với tên phế vật Dạ Trầm Uyên này mắt xanh có thừa! Thật là làm cho người ta nuốt không trôi cục tức!

"Cố muội muội, cô cũng đừng quên! Dạ Trầm Uyên chỉ là một tên phế vật ngũ linh căn! Cô muốn che chở hắn, cũng phải xem hắn có phúc khí để hưởng hay không!"

Thời điểm Cố Thanh Kha vừa định nói chuyện, Dạ Trầm Uyên đột nhiên bước lên, đem nàng kéo ra phía sau.

"Thanh Kha muội muội, chuyện này muội không cần nhúng tay vào, để ta đối phó với bọn họ."

"Trầm Uyên ca ca, huynh... Có thể sao? Dạ Vi đã là Luyện Khí tầng thứ mười..."

Cố Thanh Kha lo lắng nhìn Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên đúng là ngũ linh căn, loại linh căn này pha tạp, không thích hợp để tu luyện, nếu không có kỳ ngộ, cả một đời chỉ có thể dừng ở Luyện Khí kỳ, cho nên, nàng thật sự lo lắng.

Dạ Trầm Uyên còn chưa nói gì, Dạ Vi liền cười lạnh nói, "Biết tiểu thiếu gia ta lợi hại chưa? Ta đây là Luyện Khí tầng mười! Nếu không muốn bị ta đánh chết, mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói! Chờ gia chủ xử lý!"

Dạ Trầm Uyên không khỏi nở nụ cười, tu tiên giai đoạn thăng cấp là khó nhất, Dạ Vi mười sáu tuổi đã là Luyện Khí tầng mười, quả thật tư chất rất tốt, nhưng Dạ Trầm Uyên không ngừng được kỳ ngộ, vừa có sư phụ tốt như Nguyên Sơ, còn có Lệ Lão dốc lòng chỉ bảo, mười tầng? Đã là chuyện rất lâu trước đây.

"Ta đây cũng muốn lĩnh giáo ngươi một chút." Dạ Trầm Uyên ánh mắt trào phúng, khẽ cười nói, "Cũng không biết thiếu gia xuất sắc thứ hai của Dạ gia, có bao nhiêu bản lĩnh."

Hai chữ “thứ hai” kích thích mạnh mẽ đến Dạ Vi, bởi vì từ nhỏ Dạ gia có một Đại thiếu gia được mọi người gọi là thiên tài, cái bóng quá lớn của ca ca làm hắn không thể vượt qua!

"Ngươi câm miệng!" Dạ Vi hung hăng đánh về phía Dạ Trầm Uyên, Luyện khí kỳ chiêu thức, đếm tới đếm lui chỉ có như vậy, mà Dạ Vi vừa ra chiêu đã dùng đến chiêu mạnh nhất, ánh sáng trắng hội tụ trong tay hắn, nếu bị một quyền hắn đánh trúng, người bình thường sẽ trọng thương.

Nhưng nắm tay hắn cách Dạ Trầm Uyên chỉ có nửa mét liền dừng lại! Trước mắt thật giống như có bức tường trong suốt, hắn làm thế nào cũng không chọc phá được.

"Nguyên lai, ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh này sao?"

Dạ Trầm Uyên có hơi thất vọng, lúc tuổi còn nhỏ không có linh lực, chịu không ít nắm đấm của Dạ Vi, nhưng hiện tại, nắm tay này với hắn mà nói, bất quá chỉ như cọng lông mà thôi.

Hắn vung tay lên, Dạ Vi liền kêu thảm thiết một tiếng, cả người bị đẩy lùi, nếu không phải có hộ vệ phía sau đỡ được, chỉ sợ muốn ngã đi nửa cái mạng!

Cố Thanh Kha khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, biểu tình khó có thể tin!

Dạ Trầm Uyên là ngũ linh căn, nhưng hắn lại dễ dàng đánh bại Dạ Vi, nói cách khác, tu vi Dạ Trầm Uyên, vượt xa Dạ Vi rồi? Nhưng hắn hiện tại mới mười lăm tuổi đi?!

Lúc này, Dạ Trầm Uyên không để ý một người đang kêu rên đằng kia, chìa tay về phía Cố Thanh Kha.

"Thanh Kha muội muội, muốn cùng nhau xem diễn không?"

——

Gia chủ đương thời Dạ gia, cũng chính là phụ thân của Dạ Vi, nhìn con trai bảo bối của mình bị nâng vào, nhất thời hoảng sợ!

"Sao thế này? Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên kia còn nhờ người đi theo giúp đỡ?!"

Hắn dù sao cũng không nghĩ đến Dạ Trầm Uyên có thể làm Dạ Vi bị thương đến nông nỗi này.

Hắn vừa dứt lời, Dạ Trầm Uyên cũng đã bước đến, lạnh lùng nhìn hắn.

"Không, chỉ có ta một người, Đại bá, đã lâu không gặp?"

"Dạ... Dạ Trầm Uyên!!"

Dạ Lỗi khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, không nghĩ thời gian bảy năm ngắn ngủi, Dạ Trầm Uyên đã hoàn toàn trưởng thành!

Lúc trước, Dạ Lỗi vì lợi ích, giết Tứ trưởng lão trong tộc dám phản đối hắn, sau đó cường ngạnh giá họa cho Dạ Trầm Uyên, quả nhiên cuối cùng Dạ Trầm Uyên bị đuổi ra ngoài, còn tưởng rằng đã sớm chết ở bên ngoài!

Nhưng không, bây giờ thì hắn trở lại!

Dạ Lỗi có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại, mình đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chẳng lẽ còn sợ Dạ Trầm Uyên một tên phế vật ngũ linh căn? Vì thế trầm mặt nói.

"Ngươi còn mặt mũi trở về? Ngươi đã không còn là người của Dạ gia ta, không có tư cách bước vào cửa Dạ gia!"

Cố Thanh Kha đứng bên cạnh không phục, "Dạ thúc thúc, nói như vậy không phải."

Nàng cười nhạo một tiếng, "Trầm Uyên ca ca là con tộc trưởng! Năm đó tộc trưởng mất tích, Dạ gia vốn nên chờ Trầm Uyên ca ca trưởng thành, giao Dạ gia cho huynh ấy làm chủ! Chỉ là có người tham lam quyền lực, vu oan hãm hại Trầm Uyên ca ca giết người, còn đuổi huynh ấy ra ngoài, cũng không biết năm đó một đứa trẻ mới bảy tuổi không hề có linh lực thì làm sao có thể giết người?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương