【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế
-
Chương 22: Vô diện nữ
"Này.......Làm sao bây giờ, Nhị gia, chúng ta có nên trở về tìm bọn họ......." Tình hình xấu nhất đã phát sinh, Hoắc Tam Nhi đắn đo không chắc được suy nghĩ của mọi người, không thể làm gì khác hơn là tới bên cạnh Giản Tam Sinh, chờ anh lên tiếng.
Thở dài, Giản Tam Sinh nhìn Hoắc Tam Nhi một chút, yên lặng lắc đầu hai cái, tỏ vẻ xem ý kiến của những người khác trước rồi nói.
"Tình hình Lăng Mộ rất nguy hiểm, chúng ta mau chóng trở về tìm bọn họ, vạn nhất......." Dần dần từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, trong đầu Giản Vô Tranh tất cả đều là cảnh tượng trong giấc mộng báo trước kia, cả người hoàn toàn mất hồn, thầm nghĩ mau chóng tìm được Lăng Mộ và Thành Nhạc, đừng để hai người bọn họ chết.
Nhìn ánh mắt Giản Vô Tranh bắt đầu mờ mịt, Vương Tử Khiêm tiến lên một bước, mặt không chút thay đổi ôm người vào lòng, thanh âm trầm thấp mà kiên quyết: "Không thể quay lại, Bạch Hổ sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không cần lo lắng về bọn họ."
"Đúng vậy, bây giờ trở về liền mất một khoảng thời gian nữa, chúng ta mau chóng tìm được mộ thất chính, sẽ cứu được bọn họ." Gật đầu đồng ý với ý kiến của Vương Tử Khiêm, Huyền Vũ vươn cánh tay mịn màng trắng nõn, vẫy một cây pháo lạnh, nhàn nhạt nói: "Tin tưởng Bạch Hổ, anh ta rất mạnh, sẽ không để cho Chu Tước xảy ra chuyện."
Vô lực nhếch nhếch miệng, Giản Vô Tranh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Khiêm Tử và Huyền Vũ, biết mình còn tiếp tục dây dưa như vậy cũng chỉ chậm trễ thời gian, chi bằng cùng mọi người tăng tốc tìm kiếm mộ thất chính, sớm giải quyết vấn đề chú ấn, mới diệt trừ tai họa ngầm chân chính.
Hơn nữa nếu Vương Tử Khiêm cùng Huyền Vũ đều đồng ý bỏ lại Bạch Hổ Chu Tước đi tiếp, tất nhiên là có lo lắng của bọn họ, loại thời điểm này hoàn toàn không thể làm việc theo cảm tính.
"Tôi hiểu." Cười khổ gật gật đầu, Giản Vô Tranh hít sâu một hơi, nắm chắc đèn pin không thấm nước trong tay nói: "Nếu đã quyết định, vậy đi mau thôi, giải quyết chú ấn rồi trở về tìm bọn họ."
"Em có thể hiểu được là tốt rồi." Đồng dạng vẻ mặt không mấy thoải mái, Giản Tam Sinh khó được vỗ vai em trai nhà mình, kề sát vào thấp giọng an ủi: "Chuyện hai người kia, cứ giao cho Thành Nhạc đi, chúng ta đi xử lý chuyện chính yếu trước, nếu không lần này sợ rằng thật sự công toi, ngẫm lại Khiêm Tử nhà em."
Nghe được Nhị ca thì thầm, Giản Vô Tranh mở to mắt, lúc này mới ý thức được mình phạm bao nhiêu sai lầm rồi, nghĩ đến mục đích chính lần này xuôi nam, cùng người con trai không biết kéo dài mạng được bao lâu nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ mình kia, Giản Vô Tranh bỗng dưng cảm thấy ngực có chút ngột ngạt, tựa hồ có một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt ở đáy lòng cậu, thúc giục cậu mau chóng đi giải cứu người mình yêu nhất.
Xoay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh rất muốn túm lấy áo của đối phương, để Khiêm Tử luôn vô địch thề, nói y tuyệt đối sẽ không chết, không có việc gì, sẽ vẫn mãi bên cạnh cậu.
Nhưng trên thực tế, loại cam đoan này đối với cục diện trước mắt mà nói, chẳng có chút tác dụng nào, cho dù Vương Tử Khiêm thật sự nói như vậy, Giản Vô Tranh cũng sẽ không mảy may cảm thấy an toàn.
Tựa hồ cảm thấy bất an trong lòng người yêu, Vương Tử Khiêm cúi đầu lẳng lặng cùng cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó dịu dàng cong khóe miệng, chậm rãi nắm lấy tay phải của Giản Vô Tranh, trên ngón áp út vốn để đeo nhẫn cưới kia, thành kính mà nghiêm túc nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn.
"Khiêm Tử......" Khó tin nhìn Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh biết động tác này sợ rằng chỉ có cậu mới hiểu được, nhưng vẫn nhịn không được cảm động đến rối mù.
Dùng sức cầm tay Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm kẻ theo thói quen mắc bệnh mặt than, lúc này lại cười dị thường ôn nhu, tựa hồ hết thảy sắp phát sinh đối với y mà nói đều không sao cả, bởi vì y chỉ quan tâm người trước mắt này, người con trai mà vì một động tác nhỏ của mình thôi đã cảm động đến rối mù.
"Khụ.......Khụ khụ!" Rốt cuộc nhìn không được nữa, Giản Tam Sinh đi tới trước mặt hai người, dùng sức ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Được rồi đó hai vị, ta còn có chính sự phải làm đấy, tương lai còn dài, muốn hôn hít chờ về nhà hãy tính."
"Đúng đó, anh xem hai người các anh, làm tôi ngượng muốn chết........" Còn chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai người đằm thắm, Hoắc Tam Nhi đỏ mặt đứng bên cạnh, ra sức vò đầu, giả vờ mình không thèm để ý.
Mà thân là phụ nữ Huyền Vũ sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng này, cũng vẫn bộ dáng nhàn nhạt nọ, không hề kinh ngạc cũng không hề nghi hoặc, phảng phất như đã sớm luyện thành quen, chẳng qua cặp mắt to xinh đẹp kia, trong lúc đảo qua hai người thỉnh thoảng sẽ lộ ra một tia hâm mộ và giảo hoạt.
"Tốt lắm, đi thôi." Cúi đầu mỉm cười, Giản Vô Tranh nắm lại tay Vương Tử Khiêm, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó liền dẫn đầu đi về phía trước.
Hành lang sau cửa đá này vô cùng đơn sơ, chưa hề sửa chữa và trang trí thêm, cũng không có một chút đèn chong có thể thắp sáng, trên vách tường thậm chí cả bích họa cơ bản cũng không có, cổ quái khiến người ta nhìn không ra được phương thức.
Mọi người trong loại hành lang quỷ dị này đi đại khái hơn 10 phút, nhưng thủy chung không tìm được cửa ra, không khỏi bắt đầu hoài nghi con đường này tới cùng thông về hướng nào, sao lại dài không theo thói thường như thế.
"Chúng ta có phải đã đi nhầm rồi không?" Nhìn hành lang phía trước vẫn như cũ một mảnh đen nhánh, Giản Vô Tranh dừng bước, sau vài giây suy tư quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi mấy ngã rẽ kia, mọi người có chú ý tới chỗ nào bất thường không?"
Nếu như nói là đi lầm đường, vậy bình thường ở mấy ngã rẽ đều có ẩn tàng ám chỉ, chỉ cần cẩn thận quan sát, thì nhất định có thể tìm ra sơ hở.
"Việc này thật không chú ý, mấy giao lộ nhìn qua đều giống nhau, dường như không có dấu hiệu đặc thù." Yên lặng rút ra một điếu thuốc đốt, Giản Tam Sinh cau mày hồi tưởng hết thảy vừa rồi nhìn thấy, cố gắng tìm được chút manh mối.
"Nếu không chúng ta trở về lần nữa xem." Chưởng Nhãn nhà mình còn nghĩ không ra Hoắc Tam Nhi cũng sẽ không nghĩ chi cho mệt óc, hắn lắc lắc dao lặn trong tay, dùng sức cho vết tường trước mắt một dao.
"Được rồi, trở về thôi, chúng ta kiểm tra lần nữa xem tới cùng có chỗ nào không đúng." Phun ra vòng thuốc, Giản Tam Sinh phất tay ý bảo mọi người quay đầu trở về, còn mình thì tiếp tục theo sau suy nghĩ.
Sau khi trở về ngã ba giao lộ, đám người Giản Vô Tranh cẩn thận xem xét khắp nơi một lần, phát hiện quả nhiên không có gì khác thường, bất quá cũng chính vì mấy ngã rẽ này quá mức giống nhau, cho nên mới càng có vẻ kỳ quái vô cùng.
"Nếu như vậy, chúng ta lần này thử một con đường khác." Quét mắt qua lại giữa những ngã rẽ, Giản Tam Sinh chọn một cái trong đó, dẫn đầu đi vào.
Mọi người giữa hành lang yên tĩnh dài dòng này chẳng biết lại đi bao lâu, bỗng dưng nghe được Hoắc Tam Nhi ở phía sau kinh ngạc nói: "Móa, Nhị gia, nơi này không đúng nha!"
"Làm sao vậy?" Hơi nhướng mày, Giản Tam Sinh quay đầu lại không nóng không lạnh hỏi.
"Anh xem, tôi vừa rồi ở bên kia dùng dao lặn vạch một dấu, cư nhiên ở đây cũng xuất hiện." Chỉ vào dấu ấn trên tường, Hoắc Tam Nhi vung vẫy dao lặn trong tay vài cái, ý bảo những người khác nhìn mình.
"Đích xác." Gật gật đầu, Giản Tam Sinh trầm ngâm chốc lát, lập tức chỉa chỉa phía trước nói: "Nếu như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đi tiếp, tôi nghĩ chính chủ hẳn không xa nữa."
Nghe được lời Giản Tam Sinh nói, Vương Tử Khiêm liền không hề do dự, lôi kéo Giản Vô Tranh bước nhanh đi trước mọi người, tựa như muốn sớm một chút nhìn thấy cái gọi là "chính chủ" kia.
Chẳng qua lần này thời gian bọn họ sử dụng ngắn hơn so với dự tính rất nhiều.
Đi khoảng hai ba phút, mọi người liền tới trước một cánh cửa ngọc chế tinh khiết chạm thú khắc hoa, cánh cửa nọ cũng không lớn lắm, nhưng tương đối tinh xảo xinh đẹp, màu sắc của ngọc tinh khiết ôn hòa dưới ngọn đèn, phiếm ra một cỗ sáng bóng chói mắt, phảng phất như vừa mới được gọt giũa mà thành vậy.
"Cẩn thận, sau nó còn chưa biết có trò gì." Thấp giọng dặn dò xong, Giản Tam Sinh liền ra dấu, để Vương Tử Khiêm cùng Hoắc Tam Nhi đến mở cửa, hai người khác thì theo mình lùi về sau.
Song mọi người không tưởng được chính là, sau khi cánh cửa ngọc tinh khiết này mở ra, hiện lên trước mặt bọn họ, không phải quan tài cùng nhân tuẫn gì, mà là một đồ đựng dụng cụ đồng cỡ ngọn núi nhỏ, chính giữa đồ đựng dụng cụ đồng, đặt rất nhiều ngọc điêu khắc vẫn chưa xong, chúng nó an tĩnh nằm đó, tựa hồ đang đợi thợ đến.
"Mẹ kiếp, nhiều thứ tốt như vậy!" Vừa nhìn thấy có nhiều đồ vàng mã một số gần như hoàn mỹ như vậy, Hoắc Tam Nhi bản tính thấy tiền sáng mắt lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ, hắn hoan hô một tiếng vọt vào, hận không thể đem hết đồ trên đó thu vào trong túi.
"Cậu thành thật chút cho tôi." Hết cách lắc lắc đầu, Giản Tam Sinh vứt tàn thuốc trong tay, cũng đi theo tới, vừa đi còn vừa quở trách: "Thật không biết tật xấu này của cậu luyện ra được với ai, nhìn thấy đồ liền kích động thành như vậy, xảy ra vấn đề Nhị gia tôi còn phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho cậu."
"Hắc hắc, đây còn không phải ngài dạy thành sao." Mò được đồ vàng mã có giá trị trong lòng Hoắc Tam Nhi vô cùng vui vẻ, ngoài miệng cũng nhịn không được nghịch ngợm hẳn lên, hắn một bên lựa thứ giá trị nhất nhét vào trong túi, một bên hết nhìn đông nhìn tây nói: "Nếu cho tôi một cái túi nữa thì tốt rồi, có bao nhiêu tôi đều vác về hết."
Nhìn thấy Hoắc Tam Nhi đã bắt đầu ném đồ đạc ra ngoài, vừa đi vào Giản Vô Tranh không nhịn được mở miệng nhắc nhở nói: "Anh cũng đừng chào đón đồ vàng tìm được mà đem đồ quan trọng ném cả, đến lúc đụng tới nguy hiểm xem ai cứu được anh."
"Không dám không dám." Mặt cười hì hì quay đầu lại, Hoắc Tam Nhi vốn định cùng Giản Vô Tranh trêu chọc hai câu, nhưng trong lúc vô ý liếc tới cửa, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, ngay cả ngọc hổ đang cầm trong tay đều quên mất, chỉ có thể run rẩy chỉ vào cửa nói: "Mẹ kiếp..... .Đó, đó là ai......"
Nghe vậy, mọi người còn lại đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, liền phát hiện một cô gái áo trắng trang phục Đông Chu, tóc dài xõa vai, đang bất động đứng ngoài cửa ngọc tinh khiết, im lặng nhìn mọi người bên trong.
Mà khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là, cô gái này nhìn qua không khác gì người sống, trên mặt trắng nhọn thanh tú cư nhiên trơn bóng như đá cuội, tìm không được thứ gì có thể gọi là ngũ quan hay nếp nhăn.
Thở dài, Giản Tam Sinh nhìn Hoắc Tam Nhi một chút, yên lặng lắc đầu hai cái, tỏ vẻ xem ý kiến của những người khác trước rồi nói.
"Tình hình Lăng Mộ rất nguy hiểm, chúng ta mau chóng trở về tìm bọn họ, vạn nhất......." Dần dần từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, trong đầu Giản Vô Tranh tất cả đều là cảnh tượng trong giấc mộng báo trước kia, cả người hoàn toàn mất hồn, thầm nghĩ mau chóng tìm được Lăng Mộ và Thành Nhạc, đừng để hai người bọn họ chết.
Nhìn ánh mắt Giản Vô Tranh bắt đầu mờ mịt, Vương Tử Khiêm tiến lên một bước, mặt không chút thay đổi ôm người vào lòng, thanh âm trầm thấp mà kiên quyết: "Không thể quay lại, Bạch Hổ sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không cần lo lắng về bọn họ."
"Đúng vậy, bây giờ trở về liền mất một khoảng thời gian nữa, chúng ta mau chóng tìm được mộ thất chính, sẽ cứu được bọn họ." Gật đầu đồng ý với ý kiến của Vương Tử Khiêm, Huyền Vũ vươn cánh tay mịn màng trắng nõn, vẫy một cây pháo lạnh, nhàn nhạt nói: "Tin tưởng Bạch Hổ, anh ta rất mạnh, sẽ không để cho Chu Tước xảy ra chuyện."
Vô lực nhếch nhếch miệng, Giản Vô Tranh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Khiêm Tử và Huyền Vũ, biết mình còn tiếp tục dây dưa như vậy cũng chỉ chậm trễ thời gian, chi bằng cùng mọi người tăng tốc tìm kiếm mộ thất chính, sớm giải quyết vấn đề chú ấn, mới diệt trừ tai họa ngầm chân chính.
Hơn nữa nếu Vương Tử Khiêm cùng Huyền Vũ đều đồng ý bỏ lại Bạch Hổ Chu Tước đi tiếp, tất nhiên là có lo lắng của bọn họ, loại thời điểm này hoàn toàn không thể làm việc theo cảm tính.
"Tôi hiểu." Cười khổ gật gật đầu, Giản Vô Tranh hít sâu một hơi, nắm chắc đèn pin không thấm nước trong tay nói: "Nếu đã quyết định, vậy đi mau thôi, giải quyết chú ấn rồi trở về tìm bọn họ."
"Em có thể hiểu được là tốt rồi." Đồng dạng vẻ mặt không mấy thoải mái, Giản Tam Sinh khó được vỗ vai em trai nhà mình, kề sát vào thấp giọng an ủi: "Chuyện hai người kia, cứ giao cho Thành Nhạc đi, chúng ta đi xử lý chuyện chính yếu trước, nếu không lần này sợ rằng thật sự công toi, ngẫm lại Khiêm Tử nhà em."
Nghe được Nhị ca thì thầm, Giản Vô Tranh mở to mắt, lúc này mới ý thức được mình phạm bao nhiêu sai lầm rồi, nghĩ đến mục đích chính lần này xuôi nam, cùng người con trai không biết kéo dài mạng được bao lâu nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ mình kia, Giản Vô Tranh bỗng dưng cảm thấy ngực có chút ngột ngạt, tựa hồ có một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt ở đáy lòng cậu, thúc giục cậu mau chóng đi giải cứu người mình yêu nhất.
Xoay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh rất muốn túm lấy áo của đối phương, để Khiêm Tử luôn vô địch thề, nói y tuyệt đối sẽ không chết, không có việc gì, sẽ vẫn mãi bên cạnh cậu.
Nhưng trên thực tế, loại cam đoan này đối với cục diện trước mắt mà nói, chẳng có chút tác dụng nào, cho dù Vương Tử Khiêm thật sự nói như vậy, Giản Vô Tranh cũng sẽ không mảy may cảm thấy an toàn.
Tựa hồ cảm thấy bất an trong lòng người yêu, Vương Tử Khiêm cúi đầu lẳng lặng cùng cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó dịu dàng cong khóe miệng, chậm rãi nắm lấy tay phải của Giản Vô Tranh, trên ngón áp út vốn để đeo nhẫn cưới kia, thành kính mà nghiêm túc nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn.
"Khiêm Tử......" Khó tin nhìn Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh biết động tác này sợ rằng chỉ có cậu mới hiểu được, nhưng vẫn nhịn không được cảm động đến rối mù.
Dùng sức cầm tay Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm kẻ theo thói quen mắc bệnh mặt than, lúc này lại cười dị thường ôn nhu, tựa hồ hết thảy sắp phát sinh đối với y mà nói đều không sao cả, bởi vì y chỉ quan tâm người trước mắt này, người con trai mà vì một động tác nhỏ của mình thôi đã cảm động đến rối mù.
"Khụ.......Khụ khụ!" Rốt cuộc nhìn không được nữa, Giản Tam Sinh đi tới trước mặt hai người, dùng sức ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Được rồi đó hai vị, ta còn có chính sự phải làm đấy, tương lai còn dài, muốn hôn hít chờ về nhà hãy tính."
"Đúng đó, anh xem hai người các anh, làm tôi ngượng muốn chết........" Còn chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai người đằm thắm, Hoắc Tam Nhi đỏ mặt đứng bên cạnh, ra sức vò đầu, giả vờ mình không thèm để ý.
Mà thân là phụ nữ Huyền Vũ sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng này, cũng vẫn bộ dáng nhàn nhạt nọ, không hề kinh ngạc cũng không hề nghi hoặc, phảng phất như đã sớm luyện thành quen, chẳng qua cặp mắt to xinh đẹp kia, trong lúc đảo qua hai người thỉnh thoảng sẽ lộ ra một tia hâm mộ và giảo hoạt.
"Tốt lắm, đi thôi." Cúi đầu mỉm cười, Giản Vô Tranh nắm lại tay Vương Tử Khiêm, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó liền dẫn đầu đi về phía trước.
Hành lang sau cửa đá này vô cùng đơn sơ, chưa hề sửa chữa và trang trí thêm, cũng không có một chút đèn chong có thể thắp sáng, trên vách tường thậm chí cả bích họa cơ bản cũng không có, cổ quái khiến người ta nhìn không ra được phương thức.
Mọi người trong loại hành lang quỷ dị này đi đại khái hơn 10 phút, nhưng thủy chung không tìm được cửa ra, không khỏi bắt đầu hoài nghi con đường này tới cùng thông về hướng nào, sao lại dài không theo thói thường như thế.
"Chúng ta có phải đã đi nhầm rồi không?" Nhìn hành lang phía trước vẫn như cũ một mảnh đen nhánh, Giản Vô Tranh dừng bước, sau vài giây suy tư quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi mấy ngã rẽ kia, mọi người có chú ý tới chỗ nào bất thường không?"
Nếu như nói là đi lầm đường, vậy bình thường ở mấy ngã rẽ đều có ẩn tàng ám chỉ, chỉ cần cẩn thận quan sát, thì nhất định có thể tìm ra sơ hở.
"Việc này thật không chú ý, mấy giao lộ nhìn qua đều giống nhau, dường như không có dấu hiệu đặc thù." Yên lặng rút ra một điếu thuốc đốt, Giản Tam Sinh cau mày hồi tưởng hết thảy vừa rồi nhìn thấy, cố gắng tìm được chút manh mối.
"Nếu không chúng ta trở về lần nữa xem." Chưởng Nhãn nhà mình còn nghĩ không ra Hoắc Tam Nhi cũng sẽ không nghĩ chi cho mệt óc, hắn lắc lắc dao lặn trong tay, dùng sức cho vết tường trước mắt một dao.
"Được rồi, trở về thôi, chúng ta kiểm tra lần nữa xem tới cùng có chỗ nào không đúng." Phun ra vòng thuốc, Giản Tam Sinh phất tay ý bảo mọi người quay đầu trở về, còn mình thì tiếp tục theo sau suy nghĩ.
Sau khi trở về ngã ba giao lộ, đám người Giản Vô Tranh cẩn thận xem xét khắp nơi một lần, phát hiện quả nhiên không có gì khác thường, bất quá cũng chính vì mấy ngã rẽ này quá mức giống nhau, cho nên mới càng có vẻ kỳ quái vô cùng.
"Nếu như vậy, chúng ta lần này thử một con đường khác." Quét mắt qua lại giữa những ngã rẽ, Giản Tam Sinh chọn một cái trong đó, dẫn đầu đi vào.
Mọi người giữa hành lang yên tĩnh dài dòng này chẳng biết lại đi bao lâu, bỗng dưng nghe được Hoắc Tam Nhi ở phía sau kinh ngạc nói: "Móa, Nhị gia, nơi này không đúng nha!"
"Làm sao vậy?" Hơi nhướng mày, Giản Tam Sinh quay đầu lại không nóng không lạnh hỏi.
"Anh xem, tôi vừa rồi ở bên kia dùng dao lặn vạch một dấu, cư nhiên ở đây cũng xuất hiện." Chỉ vào dấu ấn trên tường, Hoắc Tam Nhi vung vẫy dao lặn trong tay vài cái, ý bảo những người khác nhìn mình.
"Đích xác." Gật gật đầu, Giản Tam Sinh trầm ngâm chốc lát, lập tức chỉa chỉa phía trước nói: "Nếu như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đi tiếp, tôi nghĩ chính chủ hẳn không xa nữa."
Nghe được lời Giản Tam Sinh nói, Vương Tử Khiêm liền không hề do dự, lôi kéo Giản Vô Tranh bước nhanh đi trước mọi người, tựa như muốn sớm một chút nhìn thấy cái gọi là "chính chủ" kia.
Chẳng qua lần này thời gian bọn họ sử dụng ngắn hơn so với dự tính rất nhiều.
Đi khoảng hai ba phút, mọi người liền tới trước một cánh cửa ngọc chế tinh khiết chạm thú khắc hoa, cánh cửa nọ cũng không lớn lắm, nhưng tương đối tinh xảo xinh đẹp, màu sắc của ngọc tinh khiết ôn hòa dưới ngọn đèn, phiếm ra một cỗ sáng bóng chói mắt, phảng phất như vừa mới được gọt giũa mà thành vậy.
"Cẩn thận, sau nó còn chưa biết có trò gì." Thấp giọng dặn dò xong, Giản Tam Sinh liền ra dấu, để Vương Tử Khiêm cùng Hoắc Tam Nhi đến mở cửa, hai người khác thì theo mình lùi về sau.
Song mọi người không tưởng được chính là, sau khi cánh cửa ngọc tinh khiết này mở ra, hiện lên trước mặt bọn họ, không phải quan tài cùng nhân tuẫn gì, mà là một đồ đựng dụng cụ đồng cỡ ngọn núi nhỏ, chính giữa đồ đựng dụng cụ đồng, đặt rất nhiều ngọc điêu khắc vẫn chưa xong, chúng nó an tĩnh nằm đó, tựa hồ đang đợi thợ đến.
"Mẹ kiếp, nhiều thứ tốt như vậy!" Vừa nhìn thấy có nhiều đồ vàng mã một số gần như hoàn mỹ như vậy, Hoắc Tam Nhi bản tính thấy tiền sáng mắt lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ, hắn hoan hô một tiếng vọt vào, hận không thể đem hết đồ trên đó thu vào trong túi.
"Cậu thành thật chút cho tôi." Hết cách lắc lắc đầu, Giản Tam Sinh vứt tàn thuốc trong tay, cũng đi theo tới, vừa đi còn vừa quở trách: "Thật không biết tật xấu này của cậu luyện ra được với ai, nhìn thấy đồ liền kích động thành như vậy, xảy ra vấn đề Nhị gia tôi còn phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho cậu."
"Hắc hắc, đây còn không phải ngài dạy thành sao." Mò được đồ vàng mã có giá trị trong lòng Hoắc Tam Nhi vô cùng vui vẻ, ngoài miệng cũng nhịn không được nghịch ngợm hẳn lên, hắn một bên lựa thứ giá trị nhất nhét vào trong túi, một bên hết nhìn đông nhìn tây nói: "Nếu cho tôi một cái túi nữa thì tốt rồi, có bao nhiêu tôi đều vác về hết."
Nhìn thấy Hoắc Tam Nhi đã bắt đầu ném đồ đạc ra ngoài, vừa đi vào Giản Vô Tranh không nhịn được mở miệng nhắc nhở nói: "Anh cũng đừng chào đón đồ vàng tìm được mà đem đồ quan trọng ném cả, đến lúc đụng tới nguy hiểm xem ai cứu được anh."
"Không dám không dám." Mặt cười hì hì quay đầu lại, Hoắc Tam Nhi vốn định cùng Giản Vô Tranh trêu chọc hai câu, nhưng trong lúc vô ý liếc tới cửa, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, ngay cả ngọc hổ đang cầm trong tay đều quên mất, chỉ có thể run rẩy chỉ vào cửa nói: "Mẹ kiếp..... .Đó, đó là ai......"
Nghe vậy, mọi người còn lại đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, liền phát hiện một cô gái áo trắng trang phục Đông Chu, tóc dài xõa vai, đang bất động đứng ngoài cửa ngọc tinh khiết, im lặng nhìn mọi người bên trong.
Mà khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là, cô gái này nhìn qua không khác gì người sống, trên mặt trắng nhọn thanh tú cư nhiên trơn bóng như đá cuội, tìm không được thứ gì có thể gọi là ngũ quan hay nếp nhăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook