【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế
-
Chương 18: Quan tài treo
Tiếng bước chân cùng tiếng gọi ầm ĩ xa xa càng ngày càng gần, Giản Vô Tranh vừa thẹn vừa giận, cắn răng cả người phát run, hận không thể lập tức tiến vào trong thân thể Vương Tử Khiêm, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này mới tốt.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của người yêu, Vương Tử Khiêm hơi cong khóe miệng, hôn lên trán trấn an Giản Vô Tranh, sau đó trước khi mọi người tìm được bọn họ, cầm mọi thứ trên mặt đất lên, ôm người vào lòng nhanh chóng trốn vào một góc chết, yên lặng chờ đợi mọi người Giản Tam Sinh từ bên cạnh đi ngang qua.
"Ưm...... Khiêm Tử....... " Giọng nói vì tình dục trở nên khàn khàn khô khốc, Giản Vô Tranh đẩy Vương Tử Khiêm, muốn đối phương buông cậu ra: "Đi ra..... Nhanh lên......."
"Tới rồi." Phá lệ không đáp ứng yêu cầu của người yêu, Vương Tử Khiêm nheo lại đôi mắt huyết hồng, làm một động tác ra hiệu, sau đó ôm Giản Vô Tranh lẳng lặng đứng giữa góc chết lõm vào của hành lang, cẩn thận quan sát mấy người đang lo lắng tìm kiếm kia.
"Tam Gia bọn họ tới cùng chạy đâu rồi, sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ." Thanh âm nghi hoặc của Hoắc Tam Nhi tựa hồ chỉ ở bên tai, nhục nhã mãnh liệt phảng phất như bị người rình trộm khiến Giản Vô Tranh không thể không cắn chặt răng.
Toàn thân cậu nhạy cảm tăng vọt, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, hạ thể vẫn hàm chứa Vương Tử Khiêm chưa buông trong nháy mắt cũng co rút lại đến tận cùng.
Khoái cảm gấp gáp kịch liệt khiến Vương Tử Khiêm chôn sâu trong cơ thể Giản Vô Tranh nhịn không được thầm than một tiếng, tay lớn nhẹ nhàng phủ lên thắt lưng gầy chắc nọ, ở những chỗ mẫn cảm thong thả vuốt ve.
"Không chừng đã phát hiện gì đó, chúng ta vào trong tìm thử, hai đứa nó cũng không phải con nít nữa, không có khả năng chạy lung tung khắp nơi." Thanh âm tỉnh táo của Nhị ca truyền đến, Giản Vô Tranh sợ hãi lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện những người kia kỳ thật cách bọn họ cực kỳ gần, chỉ cần đèn pin chuyển hướng một chút nữa, lập tức có thể nhìn thấy bộ dáng dâm loạn của hai người giờ phút này.
"Ưm......" Không dám suy nghĩ nhiều nữa, Giản Vô Tranh chật vật vùi đầu vào lòng Vương Tử Khiêm, chỉ cảm thấy tấm lưng cùng cặp mông trần trụi lõa lồ bên ngoài càng trở nên mẫn cảm, giống như châm chích run rẩy không ngừng.
Nhận thấy được phản ứng của người trong lòng, Vương Tử Khiêm chẳng những không an ủi, ngược lại bỗng dưng hai tay dùng sức nâng mông Giản Vô Tranh lên, để nơi chặt chẽ ẩm ướt mềm mại kia tách khỏi hạ thân mình một chút, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, chậm rãi rút ra đâm vào.
"!!" Hơi ngẩng đầu lên, Giản Vô Tranh sống chết kìm nén không phát ra chút âm thanh nào, hai tay dùng sức nắm chắc bả vai Vương Tử Khiêm, sợ hãi và nhục nhã cực độ nọ đan xen cùng một chỗ, cơ hồ thiêu hủy tất cả lý trí của cậu, nước mắt không khống chế được tràn mi.
"Nếu vào trong vẫn không tìm được, chúng ta sẽ phải nghĩ chút biện pháp thôi." Thanh âm của mọi người dần dần đi xa, tựa như đã tiến vào trong điện.
"Vương Tử Khiêm....... Dừng, dừng......Ưm......." Mãi đến khi xác định mọi người không thể nghe được giọng mình, Giản Vô Tranh mới dám phát ra tiếng thở dốc yếu ớt mỏng manh cực nhỏ, gần như cầu khẩn không ngừng rên rỉ: "Dừng lại...... Dừng lại...... Đừng......"
"Vô Tranh." Tựa hồ càng ngày càng thích bắt nạt người yêu như vậy, hô hấp của Vương Tử Khiêm nặng nề, mê luyến hôn lên những nơi mẫn cảm trên người Giản Vô Tranh, cảm thụ được cậu gần như run rẩy rên rỉ đến hỏng mất.
10 phút sau, hai người rốt cuộc đã sửa sang lại đàng hoàng hết thảy, thuận tiện xử lý xong thi thể của con quỷ trụ kia, lúc này mới khoan thai rề rà chạy tới trước mặt mọi người.
"Vô Tranh à, em đây là...... " Nhìn thấy em trai nhà mình sắc mặt tái nhợt chau mày được Vương Tử Khiêm dìu đỡ, Giản Tam Sinh chung quy cảm thấy mình có khả năng đã bỏ lỡ chút phân đoạn quan trọng.
"Vừa rồi không cẩn thận té ngã." Ngắn gọn mà nhanh chóng trả lời xong, giọng nói Giản Vô Tranh vẫn khô khàn như trước, sắc mặt dưới ngọn đèn tối mờ có vẻ hơi khó coi, bất quá trong mắt những người khác, chỉ cảm thấy cậu bởi vì đang quê nên tâm tình không tốt.
"A, ra vậy..... " Trực giác Giản Vô Tranh không nói thật, Giản Tam Sinh liền chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Vương Tử Khiêm, nhưng phát hiện đối phương vẫn lạnh lùng quay đầu nhìn bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến ý kiến của người khác.
Thế này là tính huống thế nào đây...... Trong lòng yên lặng nói thầm, Giản Tam Sinh cũng không miệt mài theo đuổi đến cùng, tay lớn vung lên, liền mang theo mọi người tiếp tục đi sâu vào trong cung điện.
Thở phào nhẹ nhỏm, Vương Tử Khiêm mặt không chút thay đổi quay đầu, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng in một dấu tay đỏ chót.
Có thể ở trên mặt Thanh Long lưu lại loại dấu tích này, toàn bộ thế giới sợ rằng chỉ có một người......
"Tên chết tiệt." Yên lặng đi theo mọi người về phía trước, tiểu tổ tông khó chịu thấp giọng mắng.
Chậm rãi đi hướng vào trong điện, Giản Tam Sinh phát hiện bố cục của nơi này phi thường kỳ lạ, mỗi gian đại điện đều có ba cánh cửa, xuyên qua ba cánh cửa lại đến một gian điện thất khác kiểu cách giống nhau, tựa như mê cung hoàn toàn móc nối với nhau, làm cho người ta bất tri bất giác bị mất phương hướng, tìm không được đường ra chân chính.
"Cung điện này quả nhiên không phải thứ gì đàng hoàng, cho dù là thời mạt Chu cũng không có nước chư hầu nào từng kiến tạo thứ như vậy." Giản Tam Sinh dừng bước, nhíu mày nhìn bốn phía, lập tức nói với Lăng Mộ Dương: "Lăng Mộ, lấy la bàn cậu ra đây, xem chúng ta nên đi đâu."
Đang nhìn chằm chằm một khối kỳ lân hoàng ngọc trong đại điện Lăng Mộ Dương lòng ngứa ngáy khó nhịn nhận lệnh, lập tức dạ một tiếng từ trong ba lô móc ra la bàn, nhưng vừa nhìn đến hướng chỉ trên la bàn kỳ quái trợn to mắt: "A, sao bất động rồi? Móa, đừng nói là bị vô nước nha!"
Giơ la bàn gõ gõ đập đập nửa ngày, sắc mặt Lăng Mộ Dương càng ngày càng khó coi, không ngừng nói thầm: "Tổ cha nó, khi lão già chết tiệt kia cho mình chưa nói đây là thứ dễ vô nước nha......."
Nhìn bộ dáng vò đầu bứt tai của Lăng Mộ, Giản Vô Tranh suy tư chốc lát, sau đó tỉnh táo hỏi: "Kim chỉ nam của la bàn bất động có thể do vấn đề từ trường của nơi này hay không."
"Từ trường....... Đúng vậy, hẳn là thế rồi, chúng ta hiện giờ đang ở đáy biển mà." Vỗ đầu một chút, Lăng Mộ nháy mắt đột nhiên tỉnh ngộ: "Nhất định là từ trường dưới biển này bất đồng với lục địa, cho nên la bàn hoàn toàn mất tác dụng..... Cái này tôi cũng hết cách, chúng ta vẫn nên ngẫm lại biện pháp khác thôi."
Nói rồi, Lăng Mộ vừa muốn ném la bàn về ba lô, tiếp tục đi nghiên cứu kỳ lân hoàng ngọc nọ.
Lại không ngờ rằng, la bàn kia một giây trước khi tiến vào ba lô, bỗng dưng lại chuyển động.
Cảm giác được chấn động của đồ vật trên tay, Lăng Mộ Dương ôm tâm tình không hy vọng lắm lật tay nhìn thoáng qua, tiếp đó sắc mặt tái nhợt kêu thành tiếng: "Mẹ kiếp! Xong rồi xong rồi, không phải vấn đề từ trường, là, là......."
"Là cái gì?" Mọi người nghe được tiếng kêu lập tức dồn lực chú ý về trên tay Lăng Mộ, liền nhìn thấy kim chỉ nam nọ vốn như bàn đá bình thường yên lặng bất động, giờ phút này vậy mà xoay nhanh điên cuồng, loại tốc độ như điên này khiến người ta vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, phảng phất như lập tức sẽ không chuyện xấu phát sinh.
"Việc này giải thích thế nào?" Nhìn la bàn như chong chóng không ngừng xoay 360 độ, Giản Tam Sinh cũng mơ hồ phát giác không ổn.
Biết tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của mình, Lăng Mộ lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Đây, la bàn xoay thành như thế, vậy chỉ có thể là một loại tình huống.......Có thứ gì đó khủng khiếp đang ở xung quanh chúng ta......"
Theo lời Lăng Mộ nói xong, mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc xuống, bên trong cung điện trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ma sát của kim chỉ nam la bàn điên cuồng xoay tròn, càng thêm vẻ quỷ dị khủng bố.
Lúc này đã bình tĩnh lại, Giản Vô Tranh mới nghe được, ngay cách bọn họ không xa, tựa hồ có thứ gì đó đang qua lại theo quy luật, bất quá thanh âm kia cực kỳ nhỏ, không cách nào xác định đến tột cùng là thật sự có thứ gì ở đó, hay chỉ là cậu nghe nhầm mà thôi.
"Trong cổ mộ những thứ thế này không thiếu, không cần phải tự mình dọa mình." Cầm tay Lăng Mộ, Thành Nhạc dị thường điềm tĩnh trấn an nói: "Cho dù thật sự có thứ gì ghê gớm xuất hiện, ba chúng tôi cũng sẽ giải quyết hết."
"Bạch Hổ, đừng quá tự tin." Sắc mặt thoáng có chút ảm đạm, Huyền Vũ liếc mắt nhìn Vương Tử Khiêm một cái, nhắc nhở nói: "Ngay cả Thanh Long dị thường mẫn cảm với sát khí cũng không phát hiện, nếu không phải thứ kia quá lợi hại, chính là năng lực của chúng ta đã bắt đầu suy kiệt."
"Suy kiệt......" Nheo lại hai mắt, Vương Tử Khiêm khẽ nâng tay phải, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn pin không thấm nước, nhìn thấy lôi văn màu đen trên người mình đã lan tràn tới cổ tay, văn sức dày đặc nọ dây dưa bao trùm cùng một chỗ, giống như chồi non tranh đoạt ánh mặt trời, nhưng không hề ngoại lệ toàn bộ hướng về một chỗ.
Bất an nhìn Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh cơ hồ muốn lấy dao đem những hoa văn xấu xí này lột bỏ, cậu thật sự sợ cảnh tượng trong mộng này sẽ trở thành hiện thực.
"Đừng bày ra vẻ mặt ủ rũ cả như vậy, tục ngữ nói thần quỷ sợ ác nhân, hung thần khó chơi mấy chúng ta cũng đã gặp qua, tại sao có thể mềm nhũn chân ở đây, huống hồ năng lực của các cậu suy kiệt, liền chứng tỏ chúng ta cách mục tiêu càng gần hơn một bước, không có gì xấu cả." Khoát khoát tay, Giản Tam Sinh ra hiệu mọi người giữ vững tinh thần, tìm được mộ thất chính trước rồi hãy nói, đừng suy nghĩ nhiều.
"Nhị gia nói rất đúng." Nghe lời Giản Tam Sinh nói xong, mọi người liền một lần nữa phấn chấn hẳn lên, không quản chỉ thị của la bàn nữa, trực tiếp hướng vào tận cùng bên trong cung điện đi đến.
Dọc theo đường đi mọi người cẩn thận quan sát bốn phía, thời thời khắc khắc đề phòng sẽ có thứ gì xông tới.
Đi bên cạnh Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh như trước cẩn thận nghe tiếng bước chân phía sau, chỉ cảm thấy vật kia chợt xa chợt gần, vẫn quanh quẩn ở xa xa, rồi lại không giống như đang đi theo bọn họ.
Chẳng lẽ thật sự sinh ảo giác rồi?
Nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần, trong lòng Giản Vô Tranh vô cùng không chắc, cũng không muốn đường đột nói cho những người khác.
"Vô Tranh." Tay phải đột nhiên bị nắm, Giản Vô Tranh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Tử Khiêm, biết cử động vừa rồi của mình khiến đối phương lo lắng, không khỏi lắc đầu cười.
Nếu lúc trước Huyền Vũ nói là thật, năng lực của tứ thú đã thoái hóa, vậy cậu càng không thể nói cho Vương Tử Khiêm mình nghe được tiếng bước chân, bởi vì việc này nhất định sẽ làm đối phương nảy sinh dao động.
Trước đó đụng phải tam thú khi tiến vào mộ biển, Giản Vô Tranh liền nhận thấy được đáy lòng ba người họ kỳ thật đã có chút bối rối luống cuống, dù sao, không ai khi chân chính đối mặt với tử vong còn có thể tỉnh táo như thường, càng là người cường đại, thường thường sẽ càng sợ tử vong, cho dù mặt ngoài giả vờ bình tĩnh trấn định đi nữa, cũng không ngăn được biến hóa trong lòng.
Nếu không Tần Thủy Hoàng lúc đầu thống nhất thiên hạ cũng sẽ không nóng lòng tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão đến vậy, cuối cùng thậm chí trên đường tuần nam chết bệnh, bị Tần Nhị Thế Hồ Hợi xuyên tạc chiếu thư, khiến Thái Tử Phù Tô cùng Đại tướng Mông Điềm hàm oan mà chết.
Không nói gì nữa, Vương Tử Khiêm yên lặng càng nắm chặt tay cậu, thoáng nhanh hơn cước bộ đi tới trước Giản Vô Tranh, không để cho cậu nhìn thấy một tia thất lạc hiện lên trong con ngươi mình.
Mọi người xuyên qua vài tòa đại điện, rốt cuộc tìm được bộ phận trung tâm của tòa cung điện này, phát hiện nơi này vậy mà còn không bằng sự hoa lệ bên ngoài cung điện, trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen cực lớn lơ lửng ở trung tâm.
"Đó là thứ gì." Giản Tam Sinh xem xét bóng đen vẫn không hề nhúc nhích nọ, không khỏi có chút buồn bực: "Không phải là thứ khủng khiếp Lăng Mộ nói đó chứ, thoạt nhìn hình dáng cũng lớn đây.
Nói xong, Giản Tam Sinh cầm đèn pin dẫn đầu đi qua, mọi người chậm rãi tới gần bóng đen, đợi đến khi vật kia tiến vào phạm vi chiếu sáng của đèn pin, mới kinh ngạc nhìn ra kia cư nhiên là một cỗ quan tài treo giữa không trung.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của người yêu, Vương Tử Khiêm hơi cong khóe miệng, hôn lên trán trấn an Giản Vô Tranh, sau đó trước khi mọi người tìm được bọn họ, cầm mọi thứ trên mặt đất lên, ôm người vào lòng nhanh chóng trốn vào một góc chết, yên lặng chờ đợi mọi người Giản Tam Sinh từ bên cạnh đi ngang qua.
"Ưm...... Khiêm Tử....... " Giọng nói vì tình dục trở nên khàn khàn khô khốc, Giản Vô Tranh đẩy Vương Tử Khiêm, muốn đối phương buông cậu ra: "Đi ra..... Nhanh lên......."
"Tới rồi." Phá lệ không đáp ứng yêu cầu của người yêu, Vương Tử Khiêm nheo lại đôi mắt huyết hồng, làm một động tác ra hiệu, sau đó ôm Giản Vô Tranh lẳng lặng đứng giữa góc chết lõm vào của hành lang, cẩn thận quan sát mấy người đang lo lắng tìm kiếm kia.
"Tam Gia bọn họ tới cùng chạy đâu rồi, sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ." Thanh âm nghi hoặc của Hoắc Tam Nhi tựa hồ chỉ ở bên tai, nhục nhã mãnh liệt phảng phất như bị người rình trộm khiến Giản Vô Tranh không thể không cắn chặt răng.
Toàn thân cậu nhạy cảm tăng vọt, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, hạ thể vẫn hàm chứa Vương Tử Khiêm chưa buông trong nháy mắt cũng co rút lại đến tận cùng.
Khoái cảm gấp gáp kịch liệt khiến Vương Tử Khiêm chôn sâu trong cơ thể Giản Vô Tranh nhịn không được thầm than một tiếng, tay lớn nhẹ nhàng phủ lên thắt lưng gầy chắc nọ, ở những chỗ mẫn cảm thong thả vuốt ve.
"Không chừng đã phát hiện gì đó, chúng ta vào trong tìm thử, hai đứa nó cũng không phải con nít nữa, không có khả năng chạy lung tung khắp nơi." Thanh âm tỉnh táo của Nhị ca truyền đến, Giản Vô Tranh sợ hãi lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện những người kia kỳ thật cách bọn họ cực kỳ gần, chỉ cần đèn pin chuyển hướng một chút nữa, lập tức có thể nhìn thấy bộ dáng dâm loạn của hai người giờ phút này.
"Ưm......" Không dám suy nghĩ nhiều nữa, Giản Vô Tranh chật vật vùi đầu vào lòng Vương Tử Khiêm, chỉ cảm thấy tấm lưng cùng cặp mông trần trụi lõa lồ bên ngoài càng trở nên mẫn cảm, giống như châm chích run rẩy không ngừng.
Nhận thấy được phản ứng của người trong lòng, Vương Tử Khiêm chẳng những không an ủi, ngược lại bỗng dưng hai tay dùng sức nâng mông Giản Vô Tranh lên, để nơi chặt chẽ ẩm ướt mềm mại kia tách khỏi hạ thân mình một chút, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, chậm rãi rút ra đâm vào.
"!!" Hơi ngẩng đầu lên, Giản Vô Tranh sống chết kìm nén không phát ra chút âm thanh nào, hai tay dùng sức nắm chắc bả vai Vương Tử Khiêm, sợ hãi và nhục nhã cực độ nọ đan xen cùng một chỗ, cơ hồ thiêu hủy tất cả lý trí của cậu, nước mắt không khống chế được tràn mi.
"Nếu vào trong vẫn không tìm được, chúng ta sẽ phải nghĩ chút biện pháp thôi." Thanh âm của mọi người dần dần đi xa, tựa như đã tiến vào trong điện.
"Vương Tử Khiêm....... Dừng, dừng......Ưm......." Mãi đến khi xác định mọi người không thể nghe được giọng mình, Giản Vô Tranh mới dám phát ra tiếng thở dốc yếu ớt mỏng manh cực nhỏ, gần như cầu khẩn không ngừng rên rỉ: "Dừng lại...... Dừng lại...... Đừng......"
"Vô Tranh." Tựa hồ càng ngày càng thích bắt nạt người yêu như vậy, hô hấp của Vương Tử Khiêm nặng nề, mê luyến hôn lên những nơi mẫn cảm trên người Giản Vô Tranh, cảm thụ được cậu gần như run rẩy rên rỉ đến hỏng mất.
10 phút sau, hai người rốt cuộc đã sửa sang lại đàng hoàng hết thảy, thuận tiện xử lý xong thi thể của con quỷ trụ kia, lúc này mới khoan thai rề rà chạy tới trước mặt mọi người.
"Vô Tranh à, em đây là...... " Nhìn thấy em trai nhà mình sắc mặt tái nhợt chau mày được Vương Tử Khiêm dìu đỡ, Giản Tam Sinh chung quy cảm thấy mình có khả năng đã bỏ lỡ chút phân đoạn quan trọng.
"Vừa rồi không cẩn thận té ngã." Ngắn gọn mà nhanh chóng trả lời xong, giọng nói Giản Vô Tranh vẫn khô khàn như trước, sắc mặt dưới ngọn đèn tối mờ có vẻ hơi khó coi, bất quá trong mắt những người khác, chỉ cảm thấy cậu bởi vì đang quê nên tâm tình không tốt.
"A, ra vậy..... " Trực giác Giản Vô Tranh không nói thật, Giản Tam Sinh liền chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Vương Tử Khiêm, nhưng phát hiện đối phương vẫn lạnh lùng quay đầu nhìn bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến ý kiến của người khác.
Thế này là tính huống thế nào đây...... Trong lòng yên lặng nói thầm, Giản Tam Sinh cũng không miệt mài theo đuổi đến cùng, tay lớn vung lên, liền mang theo mọi người tiếp tục đi sâu vào trong cung điện.
Thở phào nhẹ nhỏm, Vương Tử Khiêm mặt không chút thay đổi quay đầu, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng in một dấu tay đỏ chót.
Có thể ở trên mặt Thanh Long lưu lại loại dấu tích này, toàn bộ thế giới sợ rằng chỉ có một người......
"Tên chết tiệt." Yên lặng đi theo mọi người về phía trước, tiểu tổ tông khó chịu thấp giọng mắng.
Chậm rãi đi hướng vào trong điện, Giản Tam Sinh phát hiện bố cục của nơi này phi thường kỳ lạ, mỗi gian đại điện đều có ba cánh cửa, xuyên qua ba cánh cửa lại đến một gian điện thất khác kiểu cách giống nhau, tựa như mê cung hoàn toàn móc nối với nhau, làm cho người ta bất tri bất giác bị mất phương hướng, tìm không được đường ra chân chính.
"Cung điện này quả nhiên không phải thứ gì đàng hoàng, cho dù là thời mạt Chu cũng không có nước chư hầu nào từng kiến tạo thứ như vậy." Giản Tam Sinh dừng bước, nhíu mày nhìn bốn phía, lập tức nói với Lăng Mộ Dương: "Lăng Mộ, lấy la bàn cậu ra đây, xem chúng ta nên đi đâu."
Đang nhìn chằm chằm một khối kỳ lân hoàng ngọc trong đại điện Lăng Mộ Dương lòng ngứa ngáy khó nhịn nhận lệnh, lập tức dạ một tiếng từ trong ba lô móc ra la bàn, nhưng vừa nhìn đến hướng chỉ trên la bàn kỳ quái trợn to mắt: "A, sao bất động rồi? Móa, đừng nói là bị vô nước nha!"
Giơ la bàn gõ gõ đập đập nửa ngày, sắc mặt Lăng Mộ Dương càng ngày càng khó coi, không ngừng nói thầm: "Tổ cha nó, khi lão già chết tiệt kia cho mình chưa nói đây là thứ dễ vô nước nha......."
Nhìn bộ dáng vò đầu bứt tai của Lăng Mộ, Giản Vô Tranh suy tư chốc lát, sau đó tỉnh táo hỏi: "Kim chỉ nam của la bàn bất động có thể do vấn đề từ trường của nơi này hay không."
"Từ trường....... Đúng vậy, hẳn là thế rồi, chúng ta hiện giờ đang ở đáy biển mà." Vỗ đầu một chút, Lăng Mộ nháy mắt đột nhiên tỉnh ngộ: "Nhất định là từ trường dưới biển này bất đồng với lục địa, cho nên la bàn hoàn toàn mất tác dụng..... Cái này tôi cũng hết cách, chúng ta vẫn nên ngẫm lại biện pháp khác thôi."
Nói rồi, Lăng Mộ vừa muốn ném la bàn về ba lô, tiếp tục đi nghiên cứu kỳ lân hoàng ngọc nọ.
Lại không ngờ rằng, la bàn kia một giây trước khi tiến vào ba lô, bỗng dưng lại chuyển động.
Cảm giác được chấn động của đồ vật trên tay, Lăng Mộ Dương ôm tâm tình không hy vọng lắm lật tay nhìn thoáng qua, tiếp đó sắc mặt tái nhợt kêu thành tiếng: "Mẹ kiếp! Xong rồi xong rồi, không phải vấn đề từ trường, là, là......."
"Là cái gì?" Mọi người nghe được tiếng kêu lập tức dồn lực chú ý về trên tay Lăng Mộ, liền nhìn thấy kim chỉ nam nọ vốn như bàn đá bình thường yên lặng bất động, giờ phút này vậy mà xoay nhanh điên cuồng, loại tốc độ như điên này khiến người ta vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, phảng phất như lập tức sẽ không chuyện xấu phát sinh.
"Việc này giải thích thế nào?" Nhìn la bàn như chong chóng không ngừng xoay 360 độ, Giản Tam Sinh cũng mơ hồ phát giác không ổn.
Biết tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của mình, Lăng Mộ lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Đây, la bàn xoay thành như thế, vậy chỉ có thể là một loại tình huống.......Có thứ gì đó khủng khiếp đang ở xung quanh chúng ta......"
Theo lời Lăng Mộ nói xong, mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc xuống, bên trong cung điện trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ma sát của kim chỉ nam la bàn điên cuồng xoay tròn, càng thêm vẻ quỷ dị khủng bố.
Lúc này đã bình tĩnh lại, Giản Vô Tranh mới nghe được, ngay cách bọn họ không xa, tựa hồ có thứ gì đó đang qua lại theo quy luật, bất quá thanh âm kia cực kỳ nhỏ, không cách nào xác định đến tột cùng là thật sự có thứ gì ở đó, hay chỉ là cậu nghe nhầm mà thôi.
"Trong cổ mộ những thứ thế này không thiếu, không cần phải tự mình dọa mình." Cầm tay Lăng Mộ, Thành Nhạc dị thường điềm tĩnh trấn an nói: "Cho dù thật sự có thứ gì ghê gớm xuất hiện, ba chúng tôi cũng sẽ giải quyết hết."
"Bạch Hổ, đừng quá tự tin." Sắc mặt thoáng có chút ảm đạm, Huyền Vũ liếc mắt nhìn Vương Tử Khiêm một cái, nhắc nhở nói: "Ngay cả Thanh Long dị thường mẫn cảm với sát khí cũng không phát hiện, nếu không phải thứ kia quá lợi hại, chính là năng lực của chúng ta đã bắt đầu suy kiệt."
"Suy kiệt......" Nheo lại hai mắt, Vương Tử Khiêm khẽ nâng tay phải, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn pin không thấm nước, nhìn thấy lôi văn màu đen trên người mình đã lan tràn tới cổ tay, văn sức dày đặc nọ dây dưa bao trùm cùng một chỗ, giống như chồi non tranh đoạt ánh mặt trời, nhưng không hề ngoại lệ toàn bộ hướng về một chỗ.
Bất an nhìn Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh cơ hồ muốn lấy dao đem những hoa văn xấu xí này lột bỏ, cậu thật sự sợ cảnh tượng trong mộng này sẽ trở thành hiện thực.
"Đừng bày ra vẻ mặt ủ rũ cả như vậy, tục ngữ nói thần quỷ sợ ác nhân, hung thần khó chơi mấy chúng ta cũng đã gặp qua, tại sao có thể mềm nhũn chân ở đây, huống hồ năng lực của các cậu suy kiệt, liền chứng tỏ chúng ta cách mục tiêu càng gần hơn một bước, không có gì xấu cả." Khoát khoát tay, Giản Tam Sinh ra hiệu mọi người giữ vững tinh thần, tìm được mộ thất chính trước rồi hãy nói, đừng suy nghĩ nhiều.
"Nhị gia nói rất đúng." Nghe lời Giản Tam Sinh nói xong, mọi người liền một lần nữa phấn chấn hẳn lên, không quản chỉ thị của la bàn nữa, trực tiếp hướng vào tận cùng bên trong cung điện đi đến.
Dọc theo đường đi mọi người cẩn thận quan sát bốn phía, thời thời khắc khắc đề phòng sẽ có thứ gì xông tới.
Đi bên cạnh Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh như trước cẩn thận nghe tiếng bước chân phía sau, chỉ cảm thấy vật kia chợt xa chợt gần, vẫn quanh quẩn ở xa xa, rồi lại không giống như đang đi theo bọn họ.
Chẳng lẽ thật sự sinh ảo giác rồi?
Nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần, trong lòng Giản Vô Tranh vô cùng không chắc, cũng không muốn đường đột nói cho những người khác.
"Vô Tranh." Tay phải đột nhiên bị nắm, Giản Vô Tranh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Tử Khiêm, biết cử động vừa rồi của mình khiến đối phương lo lắng, không khỏi lắc đầu cười.
Nếu lúc trước Huyền Vũ nói là thật, năng lực của tứ thú đã thoái hóa, vậy cậu càng không thể nói cho Vương Tử Khiêm mình nghe được tiếng bước chân, bởi vì việc này nhất định sẽ làm đối phương nảy sinh dao động.
Trước đó đụng phải tam thú khi tiến vào mộ biển, Giản Vô Tranh liền nhận thấy được đáy lòng ba người họ kỳ thật đã có chút bối rối luống cuống, dù sao, không ai khi chân chính đối mặt với tử vong còn có thể tỉnh táo như thường, càng là người cường đại, thường thường sẽ càng sợ tử vong, cho dù mặt ngoài giả vờ bình tĩnh trấn định đi nữa, cũng không ngăn được biến hóa trong lòng.
Nếu không Tần Thủy Hoàng lúc đầu thống nhất thiên hạ cũng sẽ không nóng lòng tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão đến vậy, cuối cùng thậm chí trên đường tuần nam chết bệnh, bị Tần Nhị Thế Hồ Hợi xuyên tạc chiếu thư, khiến Thái Tử Phù Tô cùng Đại tướng Mông Điềm hàm oan mà chết.
Không nói gì nữa, Vương Tử Khiêm yên lặng càng nắm chặt tay cậu, thoáng nhanh hơn cước bộ đi tới trước Giản Vô Tranh, không để cho cậu nhìn thấy một tia thất lạc hiện lên trong con ngươi mình.
Mọi người xuyên qua vài tòa đại điện, rốt cuộc tìm được bộ phận trung tâm của tòa cung điện này, phát hiện nơi này vậy mà còn không bằng sự hoa lệ bên ngoài cung điện, trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen cực lớn lơ lửng ở trung tâm.
"Đó là thứ gì." Giản Tam Sinh xem xét bóng đen vẫn không hề nhúc nhích nọ, không khỏi có chút buồn bực: "Không phải là thứ khủng khiếp Lăng Mộ nói đó chứ, thoạt nhìn hình dáng cũng lớn đây.
Nói xong, Giản Tam Sinh cầm đèn pin dẫn đầu đi qua, mọi người chậm rãi tới gần bóng đen, đợi đến khi vật kia tiến vào phạm vi chiếu sáng của đèn pin, mới kinh ngạc nhìn ra kia cư nhiên là một cỗ quan tài treo giữa không trung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook