Manh Quân
-
Chương 1-1: Đệ nhất chương (thượng)
Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều so với năm trước, tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết không lớn không nhỏ tựa như cánh bướm vũ động trên bầu trời u ám, thỉnh thoảng có vài mảnh chạm vào da thịt ấm áp, tức hóa thành nước lạnh buốt, thấm tận xương cốt, tan đi như vô hình.
Phía bắc Trạm quốc, Vĩnh Dương phủ, cửa thôn Mã Lan, một vị thiếu niên công tử tựa cây mà đứng, trên áo choàng đỏ tích tụ tầng tầng hoa tuyết cũng không cảm giác. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, cả người cô lạnh như tuyết, dung nhan thanh khiết tựa ánh trăng, lại làm cho thiên địa trong lạnh đều mất ánh sáng.
“Noãn Noãn, ngươi phải đi sao?”
Trong thôn vọt ra một cái trắng ngần nam đồng, ước chừng mười tuổi, màu xám y bào đầy mụn vá, vừa nhìn liền biết là quần áo của người lớn sửa lại.
Thiếu niên vịn cây, nhẹ nhàng chậm rãi gật gật đầu, xem như trả lời.
Đôi mắt đen tinh thuần của nam đồng đầy vẻ không đành lòng, ước chừng đã bị người lớn dặn dò qua, lời nói chưa xuất ra đã bị ngạnh lại nơi cổ họng, hắn tiến lên từng bước, hai tay ôm lấy thiếu niên, dùng sức ôm tỏ ý cáo biệt.
Thiếu niên thở dài thật sâu, vuốt vuốt tóc nam đồng khuyên nhủ: “Triệt nhi, bên ngoài rất lạnh, nhanh nhanh quay về đi.”
Nam đồng biết nếu không trở về, thiếu niên sẽ sinh khí, cắn cắn môi, trước khi xoay người rời đi nhỏ giọng như thề: “Noãn Noãn, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.”
Tiếng bước chân đạp tuyết dần dần đi xa, thiếu niên lại nặng thở dài, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiễm thượng vài mạt li sầu.
Thiếu niên này tên là Trạm Noãn Dực, là Trạm quốc Cửu hoàng tử, từ khi sinh ra liền bị hoàng gia coi là điềm xấu mà vứt bỏ, đơn giản chỉ bởi hắn bẩm sinh mù lòa; vì vậy từ rất lâu trước kia hắn đã bị vứt bỏ ở nơi hoang vắng này sống cả đời. Nếu không phải Trạm quốc mấy năm gần đây liên tục tranh chiến, vài vị hoàng tử lần lượt chết non, mà Trạm Vũ Đế ngày hôm trước cũng đã gặp chuyện bỏ mình, thì hiện giờ, hắn cũng sẽ không trở thành dòng máu cuối cùng của đế gia. Trạm Noãn Dực hơi trào phúng cong cong khóe môi cười lạnh.
Từ khi biết mình sẽ trở thành đế vương, cho đến lúc này, trong lòng Trạm Noãn Dực vẫn còn chút cảm giác không thật. Kỳ thật hắn cũng không muốn làm Hoàng đế, từ mẫu phi mắc bệnh qua đời, sau đó hắn cùng nhũ mẫu đi vào thôn trang nhỏ này, hắn cảm thấy được nơi này so với hoàng cung có lẽ tốt hơn nhiều lắm. Không còn châm chọc khiêu khích, không còn minh tranh ám đấu, không còn huyết tinh khiến người chán ghét, làm hắn cảm thấy thoải mái, huống chi như vậy ‘Thải cúc đông li hạ, Du nhiên kiến nam sơn’* thanh thản cuộc sống là điều trong lòng hắn luôn hướng tới. (thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn: hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam à ý chỉ cuộc sống an nhàn bình thản.)
Thôn phu sang sảng tiếng cười, thôn cô thân thiết chiếu cố, hài tử khi thì nghịch ngợm khi thì thân mật ngoạn nháo, còn có Nguyên Vũ ấm áp môi cười, hết thảy hết thảy đều làm cho hắn không nghĩ rời đi nơi này.
Nhưng tâm tật của Nguyên Vũ…(tâm tật: bệnh tim)
Hai năm trước sau khi cùng Đồng quốc khai chiến, hoàng gia liền chặt đứt số bạc mỗi tháng ấn lệ cho hắn, tự năm trước nhũ mẫu tuổi già sức yếu từ thế sau, chỉ dựa vào tiền hắn dạy học thu vào, cuộc sống lại càng thêm khó khăn, rốt cuộc mua không nổi dược liệu đắt tiền. Đi hay ở đã không thể nào lựa chọn.
Bất quá, nếu đã quyết định phải làm hoàng đế, hắn liền phải làm một cái hảo hoàng đế, cho dù không thể lưu danh sử sách, cũng phải làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, không phải chịu nỗi khổ lênh đênh lưu lạc; hắn muốn cho Trạm quốc ở trong tay hắn trở nên cường thịnh, không còn suy yếu, không còn bị người xâm lược.
Trạm Noãn Dực lược ngẩng đầu, dưới sắc tuyết, cặp mắt không có tiêu cự kia nghênh đón bông tuyết, chiết xạ ra thanh khiết sáng ngời.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, người đón hắn – cuối cùng đã tới.
“Trạm Noãn Dực?” – Thanh âm trầm thấp hùng hậu tại mênh mông tuyết địa hồi chuyển vang vọng.
Đàm Hiếu Hiên kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, đây là trong đồn đãi thể nhược nhiều bệnh xanh xao vàng vọt ‘hạt tử vương’ sao? (hạt tử: mù, vương: hoàng tử) Tóc dày đen nhánh như tơ nhện bởi tuyết thủy tẩm nhuận mà phiếm ra ánh sáng mê người, vài sợi tóc thuần thục dán trên làn da trắng, đôi môi nhỏ bé, hàng mi thanh nhạt tôn lên ánh mắt không có tiêu cự giống như mặc ngọc đen sẫm, không sáng, nhưng lại nhiếp nhân hồn phách, thẳng tắp đứng yên đột hiện ra tư thái cao ngạo.
“Phải.” – thanh âm như châu ngọc gieo xuống mâm vàng, chỉ đáp một chữ, không kiêu ngạo không siểm nịch lại cố tình làm cho người ta cảm giác được tính cách cứng cỏi cùng với mơ hồ trời sinh khí phách vương giả.
Hảo một cỗ ngạo khí! Hảo một thân ngông nhênh!
Trong mắt Đàm Hiếu Hiện hiện lên tán thưởng không hề che dấu. Nhân vật như thế lại bị một đám lão hủ đại thần tị như rắn rết? Thật sự là giậm chân giận dữ a. Nếu không phải bản thân y nắm giữ quân quyền trong tay, dốc hết sức chủ trương nghênh hồi vị vương tử mắt mù này về làm con rối, liền phải bỏ qua một phiên ngạo nghễ phong tư. Hơn mười năm chinh chiến sa trường, tuyệt sắc mỹ nhân, phong nhã nho sĩ, anh hùng hào kiệt tất thảy y đều gặp qua không ít, nhưng một người mù phong thần tuấn tú như thế, lại thật chỉ có mình hắn.
Đôi mắt sắc bén của Đàm Hiếu Hiên lướt nhìn Trạm Noãn Dực một lượt, thân thể cao lớn hiên ngang nhảy xuống từ trên bạch mã, đôi chân mạnh mẽ đạp tuyết đọng từng bước từng bước một tới gần Trạm Noãn Dực.
“Ngươi là ai?” – Cảm giác được khí thế cường hãn, hơi thở nóng rực từng bước tới gần, Trạm Noãn Dực cau mi, rốt cục lên tiếng hỏi.
Người này tuyệt không phải là hạ nhân hoặc quan văn bình thường, khí thế như vậy, áp chế khí phách mà tiến bước, chẳng lẽ, tới đón hắn thế nhưng lại là y – Hoài vương Đàm Hiếu Hiên?
Nghe đồn y là do hồ tộc man di sinh ra, tối thiện kỵ mã bắn tên, có thể nhất tiễn song điêu. Từ sau khi Trạm quốc cùng Đồng quốc khai chiến, y nhiều lần thối lui, lại cũng nhiều lần lập kỳ công, ngắn ngủi không đến hai năm thời gian, liền từ tiểu kỵ binh thăng tới Thần Vũ đại tướng quân. Lúc trước Trạm quốc cùng Đồng quốc giao chiến, Đàm Hiếu Hiên chỉ dùng năm nghìn thiết kỵ do đích thân y huấn luyện mà đại bại hai vạn quân Đồng quốc, chiến thắng khải hoàn, được tiên đế đặc phong làm Hoài vương, đối với một giới hồ man mà nói, vinh quang như thế thật khiến người ta đỏ mắt.
Nhưng nếu đổi góc độ mà nói, Trạm quốc nếu không có kẻ như y, sớm đã là nước không ra nước, trở thành thuộc địa của Đồng quốc cường thịnh.
Có điều kẻ dưới một người trên vạn người như Hoài vương lại đích thân tới nghênh đón một hoàng tử bị coi là điềm xấu lại không có quyền thế như hắn trở về đăng cơ sao? Vậy không phải là quá mức long trọng?
“Ngươi cho rằng ta là ai?” – Đàm Hiếu Hiên hỏi lại, thanh âm mang theo ý cười, cũng không phải ý định khi dễ hắn mắt mù, chỉ là vẻ mặt hắn lược lược chần chờ mang theo chút mờ mịt phá lệ mê người, làm cho y còn muốn xem thêm vài lần.
Đi tới trước mặt Trạm Noãn Dực, bàn tay to của Đàm Hiếu Hiên cầm lấy tay hắn đang vịn cây, trong nháy mắt giao xúc, đầu tiên là có chút lạnh băng, chỉ chốc lát sau liền nhiễm thượng nhè nhẹ ấm áp.
“Ngươi đã không muốn báo, ta cũng không phải là không thể không biết.” – Trạm Noãn Dực đem tay phải rút khỏi tay Đàm Hiếu Hiên, lạnh lùng đáp.
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng biết y cố tình trêu cợt, lại càng không muốn thỏa mãn y, mặc kệ nói ra là ai, chỉ cần đáp lời, hắn tin chắc vị Vương gia này sẽ càng tìm cách khiến hắn quẫn bách. Đối với sự hiếu kỳ của y, hắn lựa chọn coi như không biết.
“Thực lạnh lùng!” – Đàm Hiếu Hiên nhíu nhíu hàng mi thô dài như cổ kiếm, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vị hoàng tử trước mặt. Y thật sự không nghĩ tới con rối do chính mình nhất thời hứng khởi muốn nắm trong tay lại thú vị như thế.
Y – Đàm Hiếu Hiên cho tới bây giờ chưa từng bị người nào bỏ qua đi.
“Có thể đi rồi sao?” – Trạm Noãn Dực còn coi Đàm Hiếu Hiên là hạ nhân bình thường trong cung phái tới đón hắn, lạnh lùng hỏi.
Trạm Noãn Dực không biết bản thân trong mắt Đàm Hiếu Hiên lại là món đồ chơi mới, cho nên vẫn không nghĩ tới thái độ trốn tránh không trả lời và cách hỏi lạnh lùng của mình lại càng khiến Đàm Hiếu Hiên nổi lên hứng thú.
Nháy mắt, thắt lưng bị một đôi bàn tay to mãnh lực ôm lấy, sau đó nhảy vọt lên cao, hai chân lơ lửng, đợi khi ngồi xuống, Trạm Noãn Dực mới biết mình bị ôm tới trên ngựa. Bởi vì mắt mù, nên Trạm Noãn Dực chưa từng tiếp xúc với ngựa, chứ đừng nói đến cưỡi, giờ phút này nói không loạn hoảng đương nhiên là giả, nhưng hắn dám khẳng định – người nọ chắc chắn là cố ý.
Phía bắc Trạm quốc, Vĩnh Dương phủ, cửa thôn Mã Lan, một vị thiếu niên công tử tựa cây mà đứng, trên áo choàng đỏ tích tụ tầng tầng hoa tuyết cũng không cảm giác. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, cả người cô lạnh như tuyết, dung nhan thanh khiết tựa ánh trăng, lại làm cho thiên địa trong lạnh đều mất ánh sáng.
“Noãn Noãn, ngươi phải đi sao?”
Trong thôn vọt ra một cái trắng ngần nam đồng, ước chừng mười tuổi, màu xám y bào đầy mụn vá, vừa nhìn liền biết là quần áo của người lớn sửa lại.
Thiếu niên vịn cây, nhẹ nhàng chậm rãi gật gật đầu, xem như trả lời.
Đôi mắt đen tinh thuần của nam đồng đầy vẻ không đành lòng, ước chừng đã bị người lớn dặn dò qua, lời nói chưa xuất ra đã bị ngạnh lại nơi cổ họng, hắn tiến lên từng bước, hai tay ôm lấy thiếu niên, dùng sức ôm tỏ ý cáo biệt.
Thiếu niên thở dài thật sâu, vuốt vuốt tóc nam đồng khuyên nhủ: “Triệt nhi, bên ngoài rất lạnh, nhanh nhanh quay về đi.”
Nam đồng biết nếu không trở về, thiếu niên sẽ sinh khí, cắn cắn môi, trước khi xoay người rời đi nhỏ giọng như thề: “Noãn Noãn, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.”
Tiếng bước chân đạp tuyết dần dần đi xa, thiếu niên lại nặng thở dài, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiễm thượng vài mạt li sầu.
Thiếu niên này tên là Trạm Noãn Dực, là Trạm quốc Cửu hoàng tử, từ khi sinh ra liền bị hoàng gia coi là điềm xấu mà vứt bỏ, đơn giản chỉ bởi hắn bẩm sinh mù lòa; vì vậy từ rất lâu trước kia hắn đã bị vứt bỏ ở nơi hoang vắng này sống cả đời. Nếu không phải Trạm quốc mấy năm gần đây liên tục tranh chiến, vài vị hoàng tử lần lượt chết non, mà Trạm Vũ Đế ngày hôm trước cũng đã gặp chuyện bỏ mình, thì hiện giờ, hắn cũng sẽ không trở thành dòng máu cuối cùng của đế gia. Trạm Noãn Dực hơi trào phúng cong cong khóe môi cười lạnh.
Từ khi biết mình sẽ trở thành đế vương, cho đến lúc này, trong lòng Trạm Noãn Dực vẫn còn chút cảm giác không thật. Kỳ thật hắn cũng không muốn làm Hoàng đế, từ mẫu phi mắc bệnh qua đời, sau đó hắn cùng nhũ mẫu đi vào thôn trang nhỏ này, hắn cảm thấy được nơi này so với hoàng cung có lẽ tốt hơn nhiều lắm. Không còn châm chọc khiêu khích, không còn minh tranh ám đấu, không còn huyết tinh khiến người chán ghét, làm hắn cảm thấy thoải mái, huống chi như vậy ‘Thải cúc đông li hạ, Du nhiên kiến nam sơn’* thanh thản cuộc sống là điều trong lòng hắn luôn hướng tới. (thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn: hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam à ý chỉ cuộc sống an nhàn bình thản.)
Thôn phu sang sảng tiếng cười, thôn cô thân thiết chiếu cố, hài tử khi thì nghịch ngợm khi thì thân mật ngoạn nháo, còn có Nguyên Vũ ấm áp môi cười, hết thảy hết thảy đều làm cho hắn không nghĩ rời đi nơi này.
Nhưng tâm tật của Nguyên Vũ…(tâm tật: bệnh tim)
Hai năm trước sau khi cùng Đồng quốc khai chiến, hoàng gia liền chặt đứt số bạc mỗi tháng ấn lệ cho hắn, tự năm trước nhũ mẫu tuổi già sức yếu từ thế sau, chỉ dựa vào tiền hắn dạy học thu vào, cuộc sống lại càng thêm khó khăn, rốt cuộc mua không nổi dược liệu đắt tiền. Đi hay ở đã không thể nào lựa chọn.
Bất quá, nếu đã quyết định phải làm hoàng đế, hắn liền phải làm một cái hảo hoàng đế, cho dù không thể lưu danh sử sách, cũng phải làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, không phải chịu nỗi khổ lênh đênh lưu lạc; hắn muốn cho Trạm quốc ở trong tay hắn trở nên cường thịnh, không còn suy yếu, không còn bị người xâm lược.
Trạm Noãn Dực lược ngẩng đầu, dưới sắc tuyết, cặp mắt không có tiêu cự kia nghênh đón bông tuyết, chiết xạ ra thanh khiết sáng ngời.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, người đón hắn – cuối cùng đã tới.
“Trạm Noãn Dực?” – Thanh âm trầm thấp hùng hậu tại mênh mông tuyết địa hồi chuyển vang vọng.
Đàm Hiếu Hiên kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, đây là trong đồn đãi thể nhược nhiều bệnh xanh xao vàng vọt ‘hạt tử vương’ sao? (hạt tử: mù, vương: hoàng tử) Tóc dày đen nhánh như tơ nhện bởi tuyết thủy tẩm nhuận mà phiếm ra ánh sáng mê người, vài sợi tóc thuần thục dán trên làn da trắng, đôi môi nhỏ bé, hàng mi thanh nhạt tôn lên ánh mắt không có tiêu cự giống như mặc ngọc đen sẫm, không sáng, nhưng lại nhiếp nhân hồn phách, thẳng tắp đứng yên đột hiện ra tư thái cao ngạo.
“Phải.” – thanh âm như châu ngọc gieo xuống mâm vàng, chỉ đáp một chữ, không kiêu ngạo không siểm nịch lại cố tình làm cho người ta cảm giác được tính cách cứng cỏi cùng với mơ hồ trời sinh khí phách vương giả.
Hảo một cỗ ngạo khí! Hảo một thân ngông nhênh!
Trong mắt Đàm Hiếu Hiện hiện lên tán thưởng không hề che dấu. Nhân vật như thế lại bị một đám lão hủ đại thần tị như rắn rết? Thật sự là giậm chân giận dữ a. Nếu không phải bản thân y nắm giữ quân quyền trong tay, dốc hết sức chủ trương nghênh hồi vị vương tử mắt mù này về làm con rối, liền phải bỏ qua một phiên ngạo nghễ phong tư. Hơn mười năm chinh chiến sa trường, tuyệt sắc mỹ nhân, phong nhã nho sĩ, anh hùng hào kiệt tất thảy y đều gặp qua không ít, nhưng một người mù phong thần tuấn tú như thế, lại thật chỉ có mình hắn.
Đôi mắt sắc bén của Đàm Hiếu Hiên lướt nhìn Trạm Noãn Dực một lượt, thân thể cao lớn hiên ngang nhảy xuống từ trên bạch mã, đôi chân mạnh mẽ đạp tuyết đọng từng bước từng bước một tới gần Trạm Noãn Dực.
“Ngươi là ai?” – Cảm giác được khí thế cường hãn, hơi thở nóng rực từng bước tới gần, Trạm Noãn Dực cau mi, rốt cục lên tiếng hỏi.
Người này tuyệt không phải là hạ nhân hoặc quan văn bình thường, khí thế như vậy, áp chế khí phách mà tiến bước, chẳng lẽ, tới đón hắn thế nhưng lại là y – Hoài vương Đàm Hiếu Hiên?
Nghe đồn y là do hồ tộc man di sinh ra, tối thiện kỵ mã bắn tên, có thể nhất tiễn song điêu. Từ sau khi Trạm quốc cùng Đồng quốc khai chiến, y nhiều lần thối lui, lại cũng nhiều lần lập kỳ công, ngắn ngủi không đến hai năm thời gian, liền từ tiểu kỵ binh thăng tới Thần Vũ đại tướng quân. Lúc trước Trạm quốc cùng Đồng quốc giao chiến, Đàm Hiếu Hiên chỉ dùng năm nghìn thiết kỵ do đích thân y huấn luyện mà đại bại hai vạn quân Đồng quốc, chiến thắng khải hoàn, được tiên đế đặc phong làm Hoài vương, đối với một giới hồ man mà nói, vinh quang như thế thật khiến người ta đỏ mắt.
Nhưng nếu đổi góc độ mà nói, Trạm quốc nếu không có kẻ như y, sớm đã là nước không ra nước, trở thành thuộc địa của Đồng quốc cường thịnh.
Có điều kẻ dưới một người trên vạn người như Hoài vương lại đích thân tới nghênh đón một hoàng tử bị coi là điềm xấu lại không có quyền thế như hắn trở về đăng cơ sao? Vậy không phải là quá mức long trọng?
“Ngươi cho rằng ta là ai?” – Đàm Hiếu Hiên hỏi lại, thanh âm mang theo ý cười, cũng không phải ý định khi dễ hắn mắt mù, chỉ là vẻ mặt hắn lược lược chần chờ mang theo chút mờ mịt phá lệ mê người, làm cho y còn muốn xem thêm vài lần.
Đi tới trước mặt Trạm Noãn Dực, bàn tay to của Đàm Hiếu Hiên cầm lấy tay hắn đang vịn cây, trong nháy mắt giao xúc, đầu tiên là có chút lạnh băng, chỉ chốc lát sau liền nhiễm thượng nhè nhẹ ấm áp.
“Ngươi đã không muốn báo, ta cũng không phải là không thể không biết.” – Trạm Noãn Dực đem tay phải rút khỏi tay Đàm Hiếu Hiên, lạnh lùng đáp.
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng biết y cố tình trêu cợt, lại càng không muốn thỏa mãn y, mặc kệ nói ra là ai, chỉ cần đáp lời, hắn tin chắc vị Vương gia này sẽ càng tìm cách khiến hắn quẫn bách. Đối với sự hiếu kỳ của y, hắn lựa chọn coi như không biết.
“Thực lạnh lùng!” – Đàm Hiếu Hiên nhíu nhíu hàng mi thô dài như cổ kiếm, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vị hoàng tử trước mặt. Y thật sự không nghĩ tới con rối do chính mình nhất thời hứng khởi muốn nắm trong tay lại thú vị như thế.
Y – Đàm Hiếu Hiên cho tới bây giờ chưa từng bị người nào bỏ qua đi.
“Có thể đi rồi sao?” – Trạm Noãn Dực còn coi Đàm Hiếu Hiên là hạ nhân bình thường trong cung phái tới đón hắn, lạnh lùng hỏi.
Trạm Noãn Dực không biết bản thân trong mắt Đàm Hiếu Hiên lại là món đồ chơi mới, cho nên vẫn không nghĩ tới thái độ trốn tránh không trả lời và cách hỏi lạnh lùng của mình lại càng khiến Đàm Hiếu Hiên nổi lên hứng thú.
Nháy mắt, thắt lưng bị một đôi bàn tay to mãnh lực ôm lấy, sau đó nhảy vọt lên cao, hai chân lơ lửng, đợi khi ngồi xuống, Trạm Noãn Dực mới biết mình bị ôm tới trên ngựa. Bởi vì mắt mù, nên Trạm Noãn Dực chưa từng tiếp xúc với ngựa, chứ đừng nói đến cưỡi, giờ phút này nói không loạn hoảng đương nhiên là giả, nhưng hắn dám khẳng định – người nọ chắc chắn là cố ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook