Manh Phu Tướng Quân
-
16: Chồng Ơi Anh Họ Hung Dữ Với Em!
Gần đây giới thượng lưu ở tinh cầu Đế Đô nhận được một tin tức, rằng nhà họ Tạ sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 18 cho Tống Ngạn.
Trước đó thông tin độ xứng đôi 99% đã được truyền đi khắp mọi nơi.
Mọi người chợt nhớ lại lễ thành hôn ngày hôm đó, đúng là đôi chồng chồng mới cưới có độ xứng đôi cao này là vừa gặp đã yêu.
Liên hôn mà gặp được tình yêu đích thực của đời mình là đã đủ may mắn lắm rồi.
Ấy thế mà bây giờ nhìn lại, người ta còn rất được nhà họ Tạ coi trọng, nói không hâm mộ là không có khả năng.
Ít nhất bạn bè của Tống Thước đều vô cùng hâm mộ ghen tị tiếc nuối.
“Em cậu cũng thật tốt số.”
“Tôi tưởng mấy năm nay cậu ba Tạ được nuôi dưỡng ở bên ngoài sẽ không được coi trọng ấy chứ.”
“Tất nhiên là không rồi, bộ nhà họ Địch ăn chay à? Không thấy trước đó nhà họ Tạ còn mua hẳn một hòn đảo cho bọn họ luôn sao?”
“Đúng vậy, nhớ lại thì hôn lễ cũng được tổ chức ở trên một hòn đảo, oa, em cậu có mệnh gì thế?”
Tống Thước nhìn một loạt tin nhắn trong group, hung hăng đập vỡ chiếc ly trên tay.
Cậu ta cảm thấy cho dù địa vị của nhà họ Tống được nâng lên, cậu ta cũng khó mà vượt qua được cái bóng của Tống Ngạn.
Bà Tống nghe thấy tiếng ly vỡ, bèn đưa mắt nhìn sang, lập tức liền biết Tống Thước đang tức giận vì điều gì, bà buông lời dạy dỗ đôi câu.
Toàn bộ trên dưới nhà họ Tống đều nhận được thiệp mời đến dự sinh nhật của Tống Ngạn.
Với địa vị của Tống Ngạn ở nhà họ Tạ, tuyệt đối nhà họ Tống bọn họ sẽ không bị đối đãi lạnh nhạt.
Đây là một cơ hội tốt để mở rộng nhân mạch, không được phép xảy ra sự cố.
Tống Thước trợn trắng mắt nói câu biết rồi, tức giận đi lên lầu.
So với đám người này, dạo gần đây Tống Ngạn thư thái hơn nhiều.
Cậu không cần phải phụ trách việc tổ chức tiệc sinh nhật.
Hôm đó, sau khi lên mạng bàn luận với luật sư xong cậu cũng hết việc, mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, lên mạng đọc sách.
Đôi khi còn ngẫu hứng đi xem thanh niên văn vẻ trồng hoa, vô cùng thích ý.
Tuy rằng Tạ Thần Vũ vẫn luôn nói anh sẽ đích thân làm chuyện này, nhưng dù sao thời gian cũng quá gấp gáp, ông Tạ sợ anh không đủ kinh nghiệm, khuyên mãi mới ngăn cản được anh.
Thế nhưng lời đã nói ra rồi, dù sao thì cũng phải làm một chút gì đó chứ? Vì thế, anh liền quyết định làm một cái hành lang tình yêu.
Treo lên bức họa anh vẽ cho Tống Ngạn và tấm ảnh chụp chung tạo nên kỷ niệm đẹp của hai người họ.
Sau đó lại trồng thêm hai dải hoa ở phía dưới, vô cùng hoàn mỹ.
Bức họa này là anh mang về từ kỳ trăng mật, vốn dĩ anh tính góp thêm một viên gạch vào chuyện tình yêu của anh và Elizabeth, không ngờ tới hiện tại lại dùng cho mục đích này.
Tống Ngạn nhìn một vòng, phát hiện toàn bộ đều dùng tông màu nóng, một mảng màu vàng lóa mắt và một mảng màu đỏ nồng cháy, phía dưới là những đóa hoa diễm lệ, k1ch thích đôi mắt lẫn cả thần kinh.
Đây chắc hẳn gọi là nghệ thuật nhỉ? Cậu thầm nghĩ trong lòng: Ít nhất thì bức họa này cũng có thể khiến người xem cảm nhận được tâm tình vui sướng và kích động của tác giả.
Cứ như vậy sớm chiều ở chung với nhau được ba ngày, đôi chồng chồng giả tạo bỗng dưng phát hiện ra một điều.
Tống Ngạn là người hỏi đầu tiên: “Sao không thấy anh lên lớp học trực tuyến với Elizabeth vậy? Chênh lệch thời gian quá lớn à?”
Tạ Thần Vũ nói một cách khoe khoang: “Tôi có nói với em ấy là gần đây tôi đang trừ bạo giúp kẻ yếu.
Em ấy nghe xong chuyện nhà cậu cũng rất tức giận, còn khen tôi làm rất đúng, không có yêu lầm tôi.”
Vừa dứt lời anh liền chuyển sang hỏi ngược lại cậu, “Cậu thì sao? Sao cậu cũng không lên lớp học trực tuyến?”
Tống Ngạn nói: “Anh Cương Tử biết sau khi tiêm liều thuốc thử đầu tiên, phản ứng của tôi sẽ vô cùng mãnh liệt, một hai phải muốn tôi nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Kế đó lại ra vẻ vừa chua vừa ngọt nói, “Anh ấy còn nói, sinh nhật lần này anh ấy không thể ở cùng tôi, anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy.
Nhưng dù vậy cũng đâu có thể trách anh ấy được? Nên mấy ngày trước, anh ấy đã cùng tôi trải qua một ngày sinh nhật khó quên rồi.”
Đây là lời nói thật.
Đúng là cậu đã dùng sự kiện tinh thể nhỏ hôm đó để chúc mừng bản thân trưởng thành rồi.
Tạ Thần Vũ đang chỉnh sửa lần cuối những đóa hoa tươi ở hành lang, thuận miệng hỏi: “Anh ta biết chuyện di chúc không?”
Tống Ngạn nói: “Trước kia không biết, ông ngoại không cho tôi nói với người ngoài.
Gần đến sinh nhật 18 tuổi của tôi, tôi mới nói với anh ấy, anh ấy cũng rất vui mừng thay cho tôi.
Trước giờ tôi chưa từng tặng bất kỳ một món quà nào cho anh ấy.
Sinh nhật năm nay của anh ấy, tôi nhất định sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ!”
Tay cầm kéo của Tạ Thần Vũ chợt ngừng lại.
Anh ở đây bận trước bận sau hỗ trợ đầy mình, còn người ta thì lại muốn dùng số tiền đó để đi nuôi một thằng đàn ông.
Mặc dù thực tế cũng không đến mức như vậy, nhưng tâm tình của anh cũng vẫn có chút là lạ.
Anh nhìn tên cuồng yêu đương ở trước mặt, nhịn không được muốn nảy sinh tâm tư dạy bảo cậu một chút.
Nhưng nghĩ lại thì có hơi xen vào việc của người khác, có khi vô ý còn sẽ bị dán cho cái nhãn “Ghen” ở ngay trên người.
Vì thế liền nuốt những lời muốn nói trở về.
Tống Ngạn thành công bắt được ánh mắt của anh, cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy hai người hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau thật tốt.”
Tống Ngạn kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi!”
Hai người một người ngồi xổm một người thì đứng, hoa cỏ chung quanh lay động, cảnh tượng đẹp đẽ hệt như phim truyền hình.
Người nhà họ Tạ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, vừa cảm thấy hâm mộ, vừa thầm nghĩ: Hai người này thật ân ái quá đi.
Vài ngày sau, điểm hẹn đã đến.
Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối.
Ban ngày đôi chồng chồng mới cưới không có việc gì làm liền bị mọi người thúc giục đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Lãnh giấy chứng nhận kết hôn xong, từ đây hai người sẽ là đôi chồng chồng hợp pháp.
Trên đường trở về, Tạ Thần Vũ lo lắng tên cuồng yêu đương này sẽ suy sụp, bèn âm thầm chú ý một chút.
Thế nhưng có vết xe đổ của chuyện pheromone lần trước, đợt này anh chỉ nhìn vài lần, xác nhận tên cuồng yêu đương này có thể ổn định tâm tình liền thu hồi tầm mắt.
Buổi tối lúc 6 giờ, khách khứa bắt đầu lần lượt đến cửa.
Nhà họ Tống là những người đến sớm nhất.
Tống Ngạn thấy Tống Thước tươi cười xán lạn bước tới, liền cất bước đến bên cạnh Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ vừa nhìn đã hiểu, anh duỗi tay ôm lấy bờ vai cậu.
Vốn dĩ Tống Thước muốn đến gần ôm Tống Ngạn một cái, nhưng lúc này lại không thể thực hiện được, bèn cắn răng dừng chân lại, cười nói: “Ngạn Ngạn, sinh nhật vui vẻ!”
Bà Tống cũng tràn ngập cưng chiều nói: “Sinh nhật vui vẻ, mới đó mà đã trở thành người lớn rồi.
Gần đây Thước Thước cứ nhắc đến cháu mãi, lát nữa hai anh em cháu phải ngồi lại tụ họp với nhau đấy.”
Tống Ngạn đáp “Dạ” một tiếng, còn lại giao cho Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ nở một nụ cười vô cùng thân thiện: “Đều là người một nhà, mọi người cứ tùy ý ạ, cháu cũng sẽ không tiếp đãi mọi người quá cứng nhắc.”
Bà Tống nghe thấy cụm từ “người một nhà” này liền vui vẻ, vội vàng xua tay nói không cần, đoạn còn hỏi có cần bà hỗ trợ gì hay không.
Tạ Thần Vũ hoàn toàn không khách khí: “Nếu như vậy thì hy vọng thím có thể hỗ trợ cháu chăm lo một chút, cháu sợ một lát nữa nhiều người đến cháu lo không xuể.”
Nghe đến đây vợ chồng nhà họ Tống liền thật sự nổi cơn vui mừng.
Ở địa bàn của nhà họ Tạ, mà có thể lấy tư thái của một nửa chủ nhân chiêu đãi các khách mời, có thể nói là hơn thân phận là người làm khách rất nhiều.
Cả hai đều không cưỡng lại được loại cám dỗ này, vui vẻ thoải mái đáp ứng.
Tống Ngạn không khỏi nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Vừa mới bắt đầu đã nâng người ta lên cao, sau đó ngay lúc người ta đang vui mừng hưởng thụ liền hung hăng phá tan mộng đẹp, thật cay độc.
Cay độc nhưng vẫn hợp ý mình.
Mắt thấy bọn họ đi xa rồi, cậu mới khẽ hỏi nhỏ: “Cái này cũng nằm trong kế hoạch sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không, tùy thời phát huy thôi.”
Tống Ngạn nói: “Lợi hại!”
Tạ Thần Vũ vừa định gật đầu, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó: “Hình như từ lúc quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu khen tôi nhỉ?”
Tống Ngạn phủ nhận: “Ai nói? Trước đó tôi có từng khen ngợi anh rồi mà.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không có khả năng, khi nào?”
Tống Ngạn nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi có nói anh là người tốt.”
Cậu tiếp tục khen: “Khó trách Elizabeth lại thích anh.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Thế này cũng được tính à?
Kia rõ ràng chỉ là một cái nhãn người tốt mà thôi!
Dù vậy tình huống hiện tại vẫn không cho hai người thời gian để ở đây tranh cãi.
Rất nhanh sau đó lại thêm một đám người nhà họ Tống đến nữa, Tạ Thần Vũ lại tiếp tục tiến lên đào hố.
Buổi tối hôm nay, “Hành lang tình yêu” của Tạ Thần Vũ đứng đầu trong số các cảnh quan ở nơi đây, thu được rất nhiều lời khen ngợi đến từ các vị khách mời.
Về nhà họ Tống, ai nấy cũng đều tinh thần thoải mái, tươi cười vô cùng hớn hở.
Khiến các khách mời còn lại âm thầm trợn trắng mắt.
Năm đó đã hút máu Tống Ngạn một lần, nay Tống Ngạn kết hôn, chưa trả lại cửa hàng trang sức của mẹ nhà người ta, mà còn muốn hút thêm nữa, đúng là vô sỉ.
Thế mà nhà họ Tạ lại để mặt mũi cho bọn họ, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Sắc trời càng lúc càng tối, lúc này đã đến giai đoạn cắt bánh kem.
Sau khi cầu nguyện xong, Tống Ngạn thổi tắt ngọn nến, tay cầm dao cắt một nhát đầu tiên lên trên mặt bánh.
Dưới một tràng tiếng vỗ tay nhiệt tình của các khách mời xung quanh, Tạ Thần Vũ nắm tay cậu đi đến chính giữa sân khấu, anh mỉm cười nói: “Vào một ngày đặc biệt như ngày hôm nay, tôi muốn công bố một chuyện.”
Nhất thời đại sảnh liền rơi vào im lặng.
Theo bản năng, mọi người đều nhìn vào bụng Tống Ngạn, ai ai cũng nghi ngờ, nhưng ngay sau đó liền nghe Tạ Thần Vũ nói: “Có lẽ mọi người đã biết, năm đó cha mẹ bạn đời của tôi xảy ra chuyện, chỉ để lại một mình bạn đời của tôi là Ngạn Ngạn.”
Các khách mời nghe vậy liền ngẩn ra, ánh mắt mịt mờ nhìn về người đang đứng nói trên sân khấu.
Lúc này, đám người nhà họ Tống đều đang vây quanh ở hàng phía trước, đang đứng cùng một chỗ với nhà họ Tạ.
Suốt buổi tiệc tối hôm nay, bọn họ đều vui vẻ hưởng thụ sự khách khí cùng lấy lòng đến từ nhiều người, tận sâu trong đáy lòng đều cảm thấy như đang đi lên đ ỉnh cao của cuộc đời rồi vậy.
Giờ đây khi nghe thấy lời này, trên mặt đều hiện lên một tia xấu hổ cùng chột dạ.
Tống gia chủ và bà Tống vẫn duy trì gương mặt tươi cười, lòng thầm mong Tạ Thần Vũ hãy nhanh chóng bỏ qua lời này, đi thẳng vào vấn đề.
Tạ Thần Vũ cười thành toàn cho bọn họ.
Thế nhưng tiếp theo lại không phải là đề tài “Ngạn Ngạn đã cô đơn lâu rồi, cuối cùng thì chúng tôi cũng có một đứa con” mà bọn họ vẫn luôn mong chờ, mà là: “Lúc ấy chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người đều cảm thấy không có di chúc.
Thế nhưng thật ra cha mẹ của Ngạn Ngạn đã lập một bản di chúc từ trước rồi, điều kiện là phải đợi Ngạn Ngạn trưởng thành thì mới công bố.”
Đại sảnh đang rơi vào im lặng, bỗng dưng nổi lên một trận xì xào bàn tán.
Hầu hết các khách mời đều sáng cả hai mắt, ngửi được mùi dưa.
Ban đầu người nhà họ Tống có chút mông lung, thế nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu được ý đồ của Tạ Thần Vũ, vẻ mặt liền biến đổi.
Tống gia chủ vội vàng phản bác: “Không có khả năng! Nếu anh tôi có di chúc, sao chúng tôi lại không biết?”
Ông Tần liền tiến lên hai bước: “Bởi vì Ngạn Ngạn còn quá nhỏ.
Bởi vì sợ sau khi kế thừa di sản Ngạn Ngạn sẽ bị người ta hút hết, cho nên mới muốn để cho Ngạn Ngạn trước khi trưởng thành có thể thấy rõ được những người bên cạnh, ai là người thật tình, ai là người lòng lang dạ sói đối xử với nó.”
Tống gia chủ: “……”
“Chát!”
Tuy hiện trường thực tế không phát ra âm thanh này, nhưng giờ phút này đây, toàn bộ khách khứa đều không nhịn được mà trong đầu bỗng dưng tự động lại nghe thấy một tiếng bàn tay vỗ một cái “Chát” này.
Lúc này, vẻ mặt đám người nhà họ Tống vô cùng xuất sắc, chưa kịp nghĩ ra được cớ gì, liền thấy trên màn hình hiển thị một loạt chứng cứ với nội dung chi tiết đã được mã hóa che lại.
Nhưng chức danh, chữ ký, nét chữ của cha mẹ Tống Ngạn và con dấu của công chứng viên đều hiển thị rõ ràng.
Đây đúng là một bản di chúc hợp pháp.
Kế đó luật sư cũng bước lên trên sân khấu, đọc một số nội dung trong bản di chúc cho mọi người cùng nghe.
Bấy giờ, đám người nhà họ Tống chỉ cảm thấy đầu ong ong, nửa chữ cũng không nghe vào nổi.
Tống gia chủ và bà Tống gắng gượng nghe rõ ràng từng chữ một, nhưng trong lòng thì chỉ có một suy nghĩ: Thôi toang rồi!
Bọn họ mới vừa mở rộng nhân mạch, sắp sửa sẽ có một đầu mối hợp tác.
Những cuộc hẹn ăn tối và tất cả những hy vọng về một tương lai sau này, tất cả đều toang rồi!
Năm đó nhà họ Tống ở trên đỉnh cao sự nghiệp, về sau công ty rơi vào tay bọn họ thì càng ngày càng xuống dốc.
Nếu phải ói ra những thứ đã nuốt trước đây, đúng là nói dễ hơn làm.
Nhưng nhà họ Tạ đã nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa sau khi chuyện này được truyền đi rộng rãi, liệu xung quanh có còn ai dám giúp chúng ta hay không?
Thân mình bà Tống bỗng dưng lung lay, ngồi rạp xuống mặt đất.
Tống Thước lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này có nghĩa là những gì mà cậu ta có được, hiện tại sẽ bị mất trắng……Tống Thước quay phắt qua nhìn về phía Tống Ngạn vẫn luôn cúi đầu yên lặng, đầu óc nóng lên vọt về phía cậu.
Nhà họ Tạ đã chuẩn bị đầy đủ, lập tức liền có vệ sĩ nhảy ra đè cậu ta xuống.
Tống Thước quỳ rạp ở trên mặt đất, ráng sức ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt của Tống Ngạn.
Tống Ngạn rũ mắt, ở góc độ này chỉ có Tống Thước mới nhìn rõ được ánh mắt của cậu.
Một ánh mắt vắng lặng bình thản, không hề có chút gợn sóng.
Hệt như mấy năm qua chưa từng trải qua biến cố gì, vẫn là một vương tử nhỏ bé ở trên bậc cao.
Vốn dĩ Tống Thước muốn chạy qua cầu xin, thế nhưng lúc này giống như bị k1ch thích, lý trí lập tức bị cắt đứt: “Mày nghĩ mày là cái thứ gì? Mày chính là cái đồ nhà quê! Bởi vì may mắn cho nên mày mới được gả cho cậu ba nhà họ Tạ, sớm muộn gì tụi mày cũng……”
Lúc này đã có người tiến lên bịt miệng cậu ta lại, nhanh chóng kéo đi.
Đám đông nhìn chăm chú, vai diễn của Tạ Thần Vũ là thâm tình chứ không lạnh lùng, anh vội vàng quan tâm hỏi: “Em sao rồi? Có bị dọa sợ không?”
Tống Ngạn nhìn một trận khôi hài này, cảm giác món quà sinh nhật này rất không tồi.
Vì thế tâm tình sung sướng, phối hợp diễn với Tạ Thần Vũ, cậu ngẩng đầu lên, tỏ vẻ oan ức nói: “Chồng ơi, anh họ hung dữ với em.”
Tạ Thần Vũ không kịp phòng bị, gương mặt tràn ngập dịu dàng chợt cứng lại.
Ông Tần đang đứng bên cạnh, gương mặt cũng xuất hiện một vết nứt: “?”
Đầu sỏ gây tội vẫn tiếp tục diễn: “Anh họ mắng em là đồ nhà quê.”
Tạ Thần Vũ quay về trạng thái: “Đừng nghe anh họ nói bừa, cho dù em có khoác một tấm ni lông thì em cũng đẹp hơn anh họ.”
Tống Ngạn hỏi: “Thật hở chồng?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên rồi, em là đẹp nhất.
Đi, anh dẫn em đi ăn bánh kem.”
Tống Ngạn nói: “Dạ!”
Để lại một mình ông Tần vẫn đang đứng yên tại chỗ: “……”
Ông nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, mãi cho đến khi luật sư đến tìm, ông vẫn còn đang chìm đắm trong cơn bàng hoàng.
======================
Ông Tần kiểu: Cháu tui đây sao?:)))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook