Manh Phu Tướng Quân
-
13: Lần Tiêm Thuốc Thử Đầu Tiên
Hai người hội hợp ở tinh cầu Lý Túc, cùng chung một tinh vực với tinh cầu Đế Đô.
Đây là điểm dừng chân cuối cùng trong kỳ trăng mật của hai người họ, tinh cầu có độ ấm thích hợp, có bảo vệ hệ sinh thái, trong đó có ba cảnh đẹp được lọt vào top mười cảnh đẹp nhất trong toàn tinh vực.
Hai người mua đồ ở trong cửa hàng tình nhân xong liền đi đến khách sạn thả hành lý, chờ hệ thống AI giặt sạch và sấy khô những bộ quần áo mới mua xong, tiếp theo liền ăn mặc chỉnh tề đi đến các địa điểm có cảnh đẹp để chụp ảnh.
Khi hai người di chuyển đến cảnh đẹp thứ ba, Tống Ngạn nhận được lời mời gọi video đến từ ông Tần, bèn ấn xác nhận lời mời.
Lúc này ở bên phía ông Tần, trời chỉ mới tờ mờ sáng.
Ông vẫn chưa ăn sáng, vừa mới tỉnh dậy lướt mạng một hồi liền thấy ngay một loạt hot search mới.
“Một viên hoàng động thạch cuối cùng trên tinh cầu z103” “Người mới của Du Kình vừa mới ra nghề đã phong thần” là những từ khóa nằm ở trên đỉnh đầu hot search.
Sau khi xem xong, ông do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định liên hệ với cháu ngoại.
Video nhanh chóng được kết nối, chỉ thấy Tống Ngạn đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo thun hoạt họa, sau lưng là một biển hoa rộng lớn màu xanh nhạt, vừa lãng mạn mà cũng vừa xinh đẹp, không hề dính líu đến chuyện đào đá vừa rồi.
Ông Tần dừng lại một chút, sau đó ra vẻ tự nhiên hỏi: “Đang đi chơi với Thần Vũ sao?”
Trong kỳ trăng mật, Tống Ngạn chỉ nhắn tin tán gẫu với ông vài lần, hơn nữa là cách mấy ngày mới nhắn một lần.
Cậu biết sau khi sự kiện thiên thể nhỏ được truyền đi, chắc chắn ông ngoại sẽ nảy sinh nghi ngờ, nên cố ý chọn một ngày khác để Du Kình tung video.
Giờ phút này đây, cậu vô cùng bình tĩnh, cậu chưa kịp mở miệng, Tạ Thần Vũ vốn đã chuyển sang chế độ công tác, chủ động xuất hiện ở trước ống kính, mỉm cười đi tới chào hỏi: “Ông ngoại.”
Lúc này, ông Tần mới phát hiện hai người đang mặc trang phục tình nhân, đội mũ tình nhân, toàn thân đều toát ra dáng vẻ đang ở trong thời kỳ yêu đương say đắm.
Gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa, ông thầm nghĩ, chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai đứa nhỏ vẫn đang hưởng kỳ trăng mật mà.
Ông hàn huyên với hai người họ một hồi, cuối cùng lại nói đến một sự kiện: “Ngày hôm qua viện nghiên cứu có liên hệ ông nói rằng thuốc thử đã được chế tạo xong rồi, trên đường trở về hai cháu thuận tiện ghé qua bên đó tiêm trước một mũi, tốt nhất là nên ở lại một ngày để theo dõi thêm.”
Đôi chồng chồng giả tạo đều gật đầu dạ vâng.
Tạ Thần Vũ thấy ông Tần chuyển mắt nhìn sang anh, lập tức tỏ thái độ nói: “Ông ngoại yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ngạn Ngạn.”
Ông Tần biết Tạ Thần Vũ vẫn luôn rất ổn trọng, ông hài lòng, lại dặn dò thêm vài đôi câu, sau đó kết thúc trò chuyện.
Đôi tình nhân im lặng một hồi, tiếp theo Tống Ngạn nhìn về phía Tạ Thần Vũ nói, “Ai cho phép anh gọi tôi là Ngạn Ngạn?”
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy mới thể hiện được sự gần gũi, phù hợp với dáng vẻ đang trong thời kỳ yêu đương say đắm.
Không phải anh Cương Tử của cậu cũng gọi cậu như vậy sao? Thế mà trước kia cậu lại nói anh ta gọi đầy đủ tên của cậu, mặt có đau không? Tôi vẫn còn giữ lịch sử trò chuyện đây này.”
Tống Ngạn tỏ vẻ chán ghét, trên mặt như đang viết “Anh có thể so được với anh Cương Tử nhà tôi sao?”.
Tạ Thần Vũ hơi hơi mỉm cười, quyết định phải “Có phúc cùng hưởng”.
Anh mở lịch sử trò chuyện với ông Tạ ra, nói: “Hôm trước ông nội có liên hệ với tôi, tôi có cố ý nói dối một chút, tự cậu nhìn theo mà làm, một là trở về gọi tôi là anh trai, hai là “không biết xấu hổ” gọi tôi là chồng.”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ vỗ vai tạo động lực cổ vũ cho cậu, sau đó xoay người đi về phía trước chụp phong cảnh.
Thật ra Tống Ngạn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng cậu lại quan tâm đến hình tượng nhân vật mà cậu đang sắm vai, sau khi kiềm chề được cơn nóng trong người, dần dần cũng quay về được trạng thái “bình thường”.
Tạ Thần Vũ vô cùng hài lòng, cùng cậu dạo thêm một ít cảnh đẹp và mua thêm một ít quà cáp xong liền trở về khách sạn.
Sau đó hai người hòa bình ăn xong một bữa cơm, từng người trở về phòng.
Khách sạn cao cấp có đầy đủ các thiết bị, hai người tắm rửa xong, liền tiến vào khoang thực tế ảo.
Tống Ngạn vẫn sắm vai một cậu thiếu niên cố gắng muốn trở thành một lính đánh thuê, đương nhiên sẽ không có khả năng sẽ không chú ý đến chuyện hôm nay, vừa hé miệng liền hỏi: “Anh đã nhìn thấy hot search chưa?”
Tạ Thần Vũ nói: “Rồi.”
Tống Ngạn nói với một giọng điệu vô cùng khát khao: “Bọn họ thật lợi hại, không biết đến khi nào thì em mới có thể trở nên giống như bọn họ nữa.”
Tạ Thần Vũ nói: “Cậu sẽ lợi hại hơn mấy người đó thôi.”
Tống Ngạn lắc đầu: “Em còn kém xa lắm.”
Cậu tò mò hỏi, “Anh cảm thấy người mới này như thế nào?”
Tạ Thần Vũ nhớ lại một ít hình ảnh xem được trong video, đưa lời đánh giá đúng trọng tâm: “Điều khiển cơ giáp không tồi, tâm tình trạng thái đủ ổn.”
Tống Ngạn đợi chờ: “Hết rồi?”
“Hết rồi,” Tạ Thần Vũ nói, “Tôi chỉ từng là một vệ sĩ, tầm nhìn cũng chỉ có hạn, không thể nhìn ra được mấy thứ quá thâm sâu được.
Nếu nói về cái khác thì, ví dụ như viên hoàng động thạch kia……”
Anh tỏ vẻ sâu lắng nói, “Năm đó khi còn có tiền anh đây đã từng nhìn thấy mấy viên đá quý này rồi, tiền không phải là thứ gì tốt, không còn đả động gì tới anh nữa rồi.
Chú em à, nghe anh khuyên một câu, sau này nhất định không được làm nô lệ tiền tài nha.”
Tống Ngạn nói: “……Dạ.”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Được rồi, đi học đi.”
Vốn dĩ Tống Ngạn muốn hỏi thêm hai câu, nhưng ngẫm lại thì đây là một người thông minh, hỏi nhiều sẽ giống như là đang cố tình, liền từ bỏ không hỏi nữa.
Thế nhưng dù sao thì độ hot cũng quá lớn, chờ hai người kết thúc khóa học và ổn định vị trí trong phòng mô phỏng phi thuyền, liền nghe thấy các đồng đội đều đang thảo luận về chuyện này.
Tuy người mới của Du Kình không lộ mặt, nhưng cư dân mạng đều đã thăm dò và xem tới xem lui video rồi.
Ví dụ như có vài đoạn đối thoại ngắn của người mới với đám người Du Kình, khi đó người mới có “Ừ” một tiếng, có thể đoán ra được người này là nam và trên cổ tay có đeo một chiếc vòng ức chế, có thể thấy được đây là một anh bé Alpha.
Có mấy người còn lợi hại hơn, phóng to video cắt đá lên, góc quay từ trên nhìn xuống mặt phẳng phản chiếu có thể thấy được một bóng người mơ hồ, có thể nhìn ra được dường như anh bé có một mái tóc ngắn màu đỏ rượu, từ đó trở đi, cư dân mạng đưa ra rất nhiều giả thiết dáng người về anh bé này, nào là lính đánh thuê, nào là thành thạo trong việc chế tạo trang sức, nào là giàu có sánh bằng cả một quốc gia.
“Cũng không biết tên gọi là gì? Du Kình vẫn chưa công bố danh hiệu.”
“Cũng thường thôi, tốt xấu gì người ta cũng là một công ty lính đánh thuê.”
Dù sao thì bao lâu nay người ta cũng chỉ biết được những người làm nên mấy chuyện ly kỳ kia toàn là những kẻ điên, đến nay vẫn chưa có ai biết được rốt cuộc Du Kình có bao nhiêu thành viên.
Vị đồng đội kia chợt động não: “Du Kình nói tạm thời anh bé không tính toán bán hoàng động thạch, nhưng tôi nghĩ có lẽ hiện tại mấy nhãn hàng trang sức chắc chắn sẽ mướn nhiều người về làm vệ sĩ, những ngày sau đó, thân là ông chủ, họ sẽ xách túi và lái xe cho vệ sĩ mỗi ngày như việc vặt, để vệ sĩ có tâm trạng thoải mái mà bán vật liệu trang sức cho bọn họ.”
“Ha ha ha ha cười chết.”
“Không biết liệu anh ta có nhận thêm đơn hàng không, nếu là tôi, tôi sẽ bán ngay và luôn, để tiền dưỡng lão, tuyệt vời.”
Trận này Tống Ngạn làm đội trưởng.
Cậu chỉ huy đâu ra đó xong, thấy phía trước tạm thời không có nguy hiểm, cũng chen một câu vào hỏi: “Anh à, anh cảm thấy anh ta có tiếp tục nghề này không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Có.”
Một người có thể làm ra một chuyện lớn như vậy, không có khả năng sẽ yên lặng như vậy mãi được.
Nếu sau một thời gian dài mà vẫn không thấy tin tức, một là không tìm được nhiệm vụ hợp ý, hai là làm chuyện này là vì có mục đích khác, vẫn đang chờ đợi con mồi của mình xuất hiện.
Thế nhưng, dù sao thì cũng không thể dùng lẽ thường để suy đoán về hành động của đám người Du Kình được, biết đâu sẽ có khả năng khác thì sao.
Anh nghe thấy một vị đồng đội nói, gần đây có một vài công ty trang sức để ý cảnh giác xem bên cạnh có một người nào có mái tóc đỏ hay không, bèn nhịn không được cười thầm một tiếng.
Một tổ chức như Du Kình, sao có thể để một chi tiết quan trọng như vậy trên một video đã qua chỉnh sửa chứ?
Tám phần là cố ý bại lộ, thậm chí anh còn hoài nghi, không biết vòng ức chế dành cho Alpha kia cũng là vật phẩm dùng để lừa người xem hay không.
Thế nhưng nói ra thì lại có vẻ như đang bàn luận thâm sâu quá và anh cũng không có hứng thú đi đấu đá với cư dân mạng, chỉ tập trung đánh xong trận này, rồi thoát ra ngoài.
Anh nhìn về phía nhóc con bên cạnh, đương lúc lên tiếng dặn dò hai câu “Nhớ làm bài tập” như thường ngày, chợt nghe thấy đối phương nói gần đây có lẽ sẽ không online được, lập tức liền nhướng mày, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Ngạn nói: “Em vẫn chưa làm xong bài tập hè, hơn nữa năm ba khai giảng, em sẽ phải trọ ở trong trường.”
Đó chỉ là một nguyên nhân khiến cậu không thể rảnh rỗi trong mấy ngày tới, một nguyên nhân khác là bởi vì vị đồng đội này rất có hứng thú với cậu nên cậu nghĩ, có lẽ đối xử lạnh nhạt với anh ta một chút sẽ có được hiệu quả ngoài dự đoán.
Đáng tiếc vị đồng đội này cẩn thận hơn cậu nghĩ nhiều.
Dưới một tình huống không thể biết trước này, Tạ Thần Vũ sẽ không bao giờ luẩn quẩn trong lòng tự phơi bày chính mình, vậy nên anh vẫn không có ý kiến gì, dáng vẻ vô cùng thư thái, nói: “Được rồi, cố gắng học hành cho tốt, online thì nhắn cho tôi.”
Tống Ngạn nhìn dáng vẻ thoải mái của anh, thầm nghĩ, thật khó đối phó, sau đó off luôn.
Ngày kế, đôi chồng chồng giả tạo rời giường thu dọn một phen, cơm nước xong thì cùng đi đến bến cảng, bắt đầu bay đến tinh cầu có viện nghiên cứu.
Tuy hành trình chỉ mất nửa giờ, nhưng bởi vì mỗi tinh cầu đều có một chu kỳ quay và một múi giờ khác nhau, nên thời điểm hai người đến nơi, bên viện nghiên cứu đã là buổi tối.
Cũng may trước đó đã lên lịch hẹn trước, viện nghiên cứu đã đặc biệt phái người chờ hai người họ.
Vốn dĩ Tống Ngạn tưởng rằng chỉ có một hai người, ai ngờ toàn bộ đoàn đội nghiên cứu đều có mặt, không khỏi ngẩn ra.
Từ nhỏ cậu đã đến nơi này trị liệu, cứ cách một khoảng thời gian cậu phải đến đây để làm kiểm tra, đa số người của viện nghiên cứu đều là nhìn thấy cậu lớn lên, nếu không phải quá bận không rút ra được, chắc chắn bọn họ sẽ tham dự lễ kết hôn của Tống Ngạn.
Lúc này, khi thấy hai người đi vào cửa, bọn họ liền giơ tay bắn hàng loạt các dải lụa rực rỡ vào hai người: “Tân hôn vui vẻ!”
Tống Ngạn hoàn hồn, cười nói lời cảm ơn, giới thiệu một chút về Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ phối hợp tiến lên chào hỏi, sau đó cùng Tống Ngạn nhận quà tân hôn mà mọi người đã chuẩn bị.
Tiếp theo đó, Tống Ngạn đi làm kiểm tra, sau khi biết được kết quả không có vấn đề, sẽ tiếp tục tiến hành tiêm mũi thuốc thử đầu tiên vào tuyến thể.
Thuốc thử được bảo quản ở trong một ngăn lạnh, có chút mát mát.
Hai người nhìn nghiên cứu viên càng lúc càng tiến lại gần, trong đầu đều nảy lên một ý nghĩ: Trong đó có pheromone của Alpha.
Tống Ngạn đã biết trước rằng thế nào cũng sẽ có ngày này, ý nghĩ vừa mới lóe qua liền nhanh chóng ổn định tinh thần.
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế, hơi hơi cúi đầu, chờ nghiên cứu viên tiêm thuốc thử vào.
Nhưng với Tạ Thần Vũ thì đây là lần đầu tiên anh ý thức được pheromone của anh sẽ tiến vào trong thân thể của một Omega.
Pheromone của Alpha tiến vào tuyến thể của Omega, đây vốn dĩ là một chuyện vô cùng thân mật và có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, anh mở to mắt nhìn thuốc thử được tiêm vào tuyến thể của Tống Ngạn, bỗng dưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Được rồi,” nghiên cứu viên vừa nói xong, mắt thấy Tống Ngạn muốn đứng dậy, bèn nhanh chóng giữ cậu lại, “Đừng nhúc nhích, lần đầu tiên có lẽ phản ứng sẽ tương đối mãnh liệt, có khả năng sẽ có cảm giác như đã bị đánh dấu.”
Tống Ngạn chỉ cảm thấy cổ mình có chút lành lạnh, không hề có chút không khoẻ nào.
Đương lúc muốn nói rằng “Không sao đâu”, dường như thuốc thử đã có tác dụng, lan ra khắp thân thể cậu, bỗng dưng cả người cậu tê rần, lảo đảo ngã về phía sau.
Tạ Thần Vũ đang đứng bên cạnh, vội vàng đỡ lấy cậu.
Nghiên cứu viên yên tâm giao người lại cho anh, sau khi cẩn thận dặn dò những việc cần chú ý, liền bảo anh ôm người lên trên lầu, nơi đó có phòng bệnh, để Tống Ngạn ở lại theo dõi một đêm.
Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng đáp ứng, ôm ngang cậu lên, cất bước đi ra ngoài.
Tống Ngạn đã dần lâm vào hôn mê, cậu cau mày, vẻ mặt giãy giụa.
Tạ Thần Vũ thấy dáng vẻ luôn luôn ngoan ngoãn của cậu nay lại lộ ra một vài phần không kiên nhẫn và có chút hung hăng, bèn nói lời an ủi: “Khó chịu thì ngủ một giấc đi.”
Dường như Tống Ngạn có nghe thấy lời anh nói, cậu giãy giụa thêm một hồi, cuối cùng đành từ bỏ, nói thầm một câu gì đó rồi nhắm mắt.
Tạ Thần Vũ không có nghe rõ, nhưng anh cảm thấy dường như vừa rồi anh có nghe được một tiếng mắng tục, anh không thể tin được mà cúi xuống nhìn cậu, chỉ thấy cậu đã từ bỏ giãy giụa, dựa đầu vào vai anh, dáng vẻ vừa bất lực mà cũng vừa đáng thương, liền bất đắc dĩ cười cười, ôm cậu vào trong thang máy.
Cửa thang máy dần dần được khép lại, bắt đầu di chuyển lên trên.
Bỗng dưng thái độ bình tĩnh và không mấy lo lắng của Tạ Thần Vũ chợt ngưng lại, anh nín thở.
Có lẽ vì đang dựa vào nhau quá gần, hoặc cũng có lẽ là do chịu ảnh hưởng của thuốc thử, tình huống đánh dấu mà nghiên cứu viên nói có lẽ sẽ xảy ra, hiện tại đã xảy ra rồi.
Anh chỉ cảm thấy hơi thở của Tống Ngạn có chút nóng, một ít pheromone Omega vốn dĩ đang bị kiềm hãm bởi vòng ức chế lại bay ra ngoài, cả trước lẫn sau đều hấp dẫn sự chú ý của anh.
Thân thể lập tức đoạt quyền khống chế.
Hầu kết khẽ lay động lên xuống một chút.
=====================
Ừm độ xứng đôi 99% đâu phải chuyện đùa:v xem anh làm thế nào?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook