Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
-
Chương 70: Manh Mối Truy Tìm Hoa Đà
Rượu quá ba tuần, Tôn Vũ hỏi thăm Tào Tháo về tin tức của Hoa Đà.
Tào Tháo nheo mắt nói: "Hoa Đà à... Vài ngày trước ta có nghe tin tức của nàng!"
Oa, Công Tôn Toản và Tôn Vũ đều mừng rỡ. Nhuyễn muội tử vội vã nói: "Xin Tào tướng quân nói cho ta biết nàng đang ở đâu."
Tào Tháo ngạc nhiên nói: "Công Tôn gia có người mắc trọng bệnh hay bị trọng thương sao?"
"Ặc... Có người mắc trọng bệnh cho nên chúng ta cần tìm gấp Hoa Đà." Tôn Vũ do dự một chút, không nói ra chuyện mình bị bệnh nan y.
"Ồ! Ra là như vậy." Tào Tháo nói: "Mấy hôm trước ta nghe đám thương nhân vân du tứ phương nói Hoa Đà hiện giờ đang ở Bắc Hải. Chúng ta chỉ cần đi tìm thái thú Bắc Hải là Khổng Dung hỏi thì biết liền. Khổng Dung cũng tham gia liên minh quân, doanh trướng ở cách đây không xa."
Tôn Vũ vui mừng, vội vàng muốn cáo từ đi tìm Khổng Dung.
Tào Tháo cười nói: "Khổng Dung là loại người cổ hủ nặng về lễ nghi. Bây giờ đêm hôm khuya khoắc các người đi cầu kiến nàng ắt hẳn là không được. Sáng ngày mai đi gặp nàng cũng không muộn."
Tôn Vũ thầm nghĩ: Tào Tháo nói có lý, huống hồ bệnh của ta nhanh chậm một đêm cũng không hề gì.
Vì vậy hắn ở lại doanh trướng của Tào Tháo nói chuyện phiếm, ăn một bữa cơm. Trước khi trở về Tôn Vũ còn tiện thể dúm một bao thức ăn về cho Triệu Vân. Hắn dự định sáng ngày mai đi bái phỏng Khổng Dung.
Ngày hôm nay Tôn Vũ ở trên chiến trường giúp Tôn Kiên giết Hoa Hùng, sau đó uống tiệc rượu cả tối, cảm giác mệt mỏi rã rời. Hắn vừa trở lại doanh trướng liền lăn ra giường ngáy khò khò, làm Trương Bạch Kỵ phải vất vả giúp hắn cởi áo, gối đầu đắp chăn cho hắn.
Sáng hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi. Tôn Vũ vùng dậy, vội vàng sửa soạn mặc quần áo chuẩn bị đi bái phỏng thái thú Bắc Hải Khổng Dung.
Nhưng Tôn Vũ dậy quá muộn. Lúc hắn mặc quần áo xong xuôi chạy ra ngoài doanh trướng thì thấy xung quanh liên minh quân đều đã nhổ trại rồi. Ngoại trừ quân của Công Tôn Toản, các chư hầu khác đều chỉnh đốn sẵn sàng. Vô số binh sĩ phân thành vài chục đội đi về hướng tây.
Thảm rồi! Tôn Vũ kéo một tên lính gác lại hỏi: "Quân đội của thái thú Bắc Bải Khổng Dung cũng xuất phát rồi sao?"
Lính gác đáp: "Xuất phát rồi thưa tướng quân, hơn nữa là nhóm đi sớm nhất. Hiện tại hẳn là họ đã qua Dĩ Thủy quan, đi tới Hổ Lao quan rồi."
Ta choáng váng! Người ở đây cũng không biết Hổ Lao quan có tên yêu quái Lữ Bố kia, chỉ có một mình ta biết chuyện này. Ta không muốn đánh trận này. Tôn Vũ vội vàng chạy tới doanh trướng của nhuyễn muội tử. Chỉ thấy nàng cũng chưa có dậy, đang ở trên giường quấn chăn ngủ say. Choáng váng... Nhuyễn muội tử đang mộng xuân hay sao? Thế nào mà khuôn mặt đỏ hồng, lại còn chảy nước miếng.
Tôn Vũ cố nhịn ý nghĩ cúi xuống hôn môi nhuyễn muội tử, kêu lên bên tai nàng: "Thảm rồi! Toàn quân đã xuất phát. Khổng Dung cũng đã xuất quân... Chúng ta mau mau đuổi theo. Nếu đến muộn lại bị ép tham gia trận chiến Hổ Lao quan."
Nhuyễn muội tử trở mình ôm cổ Tôn Vũ kéo xuống ngực mình, miệng mơ mơ màng màng nói: "Không có việc gì! Tham gia thì tham gia, chúng ta có bốn mươi ba vạn đại quân... Sợ cái gì..."
Đầu Tôn Vũ bị bộ ngực cao ngất của nhuyễn muội tử ép cho không thở được. Hắn vội vàng kêu lên: "Địch nhân ở Hổ Lao quan rất lợi hại. Thảm rồi! Nàng mau dậy đi."
Nhuyễn muội tử tối hôm qua không biết mơ cái gì, bây giờ vẫn còn say sưa trong giấc mộng, cho dù Tôn Vũ gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôn Vũ buồn bực, đành phải bế nhuyễn muội tử ra khỏi giường, mặc mũ giáp cho nàng rồi vác lên lưng chạy đi.
Chạy đến cửa doanh trướng hắn trông thấy cây mâu của nhuyễn muội tử cũng thuận tay cầm lấy.
"Toàn quân xuất phát!" Tôn Vũ cao giọng kêu lên: "Đuổi theo quân của Khổng Dung!"
Lại là "Giúp chủ công ra lệnh tam quân", ánh mắt binh sĩ Công Tôn quân đều nhìn hắn đầy vẻ quái đản. Sáng sớm đã vác chủ công ngủ vùi trên lưng chạy tới ra lệnh, làm người không thể đùa bỡn như vậy chứ.
Năm nghìn bạch mã nghĩa quân vội vàng lên ngựa tập kết ở cửa trại.
Tôn Vũ ôm nhuyễn muội tử đang ngủ không biết trời đất là gì đặt trên lưng ngựa, đeo thiết mâu lên trên lưng nàng, sau đó dẫn năm nghìn kỵ binh tiến về phía trước. Hắn phân phó một vạn bộ binh bảo vệ Trương Bạch Kỵ và Triệu Vân từ từ đi theo phía sau.
Bầu trời trong xanh ngăn ngắt. Mặt trời tỏa nắng chói chang.
Trên đường gặp đại đội bộ binh của các chư hầu khác đang hành quân, Tôn Vũ dẫn năm nghìn kỵ binh vượt qua làm bụi mù tung bay khắp đường. Đám bộ binh lớn tiếng chửi bậy, có điều Tôn Vũ chẳng hơi đâu ngoảnh lại nhìn.
Có lính liên lạc quay lại hét lớn: "Quân địch đã vứt bỏ Dĩ Thủy quan chạy trốn... Quân tiên phong đã đi qua Dĩ Thủy quan, hướng tới Hổ Lao quan."
Tôn Vũ nghe lời này càng thêm nóng ruột! Hắn vội vàng dẫn bạch mã nghĩa quân phóng thục mạng đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau lại có lính liên lạc hô lớn: "Quân tiên phong của thái thú Hà Nội Vương Khuông đã giao chiến với quân canh giữ Hổ Lao quan. Chư quân mau chóng tiến lên..."
Một lát sau lại có lính liên lạc kêu lên: "Quân tiên phong của thái thú Bắc Hải Khổng Dung cũng đã gia nhập chiến cuộc. Hổ Lao quan đang đại chiến... Chư quân nhanh chóng tiếp viện..."
Ta choáng váng! Nhanh như vậy đã đánh rồi? Thật chẳng có đạo lý gì, quân tiên phong chờ trung quân đến rồi mới đánh chứ. Trong lòng Tôn Vũ phiền muộn nghĩ: Quân của Khổng Dung đã tham chiến... Ta đây muốn hỏi chuyện của Hoa Đà chẳng phải là phải đánh xong mới hỏi được sao? Thế nhưng mà... Trận này... Ta luôn có cảm giác lo lắng... Hổ Lao quan chính là địa bàn của Lữ Bố.
Một hồi sau Tôn Vũ đi tới Dĩ Thủy quan. Lúc này Dĩ Thủy quan đã biến thành trạm canh gác của liên minh quân. Có vài vị chư hầu đứng trên thành. Tôn Vũ nhìn thấy Viên Thiệu và Viên Thuật đều ở trên đó, đang chỉ huy binh sĩ kiểm tra lại toàn bộ Dĩ Thủy quan phòng ngừa có gian tế nấp bên trong Chư hầu cũng không có dừng lại ở chỗ này mà tiếp tục dẫn binh tiến về hướng tây.
Dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy kỵ binh của chư hầu khác, xem ra kỵ binh đều đã chạy đến Hổ Lao quan. Trận Dĩ Thủy quan làm sĩ khí của liên minh quân tăng vọt, người người đều muốn tranh công. Ai là người đầu tiên đánh bại được Đổng Trác có thể giành được uy danh hiển hách. Cho nên mỗi lộ chư hầu đều gắng sức tiến nhanh, vứt bộ binh ở lại phía sau chẳng thèm quan tâm đến.
Trông thấy Tôn Vũ dẫn bạch mã nghĩa quân phóng về phía trước, bộ binh của thái thú Thượng Đảng Trương Dương cười nói: "Ngủ đến lúc này mới dậy còn muốn đi tranh công? Ha ha ha!"
Tôn Vũ không có tâm tình đi tranh cãi với đám tiểu tốt. Hắn chỉ hy vọng sớm tìm được Khổng Dung để hỏi chỗ của Hoa Đà. Tốt nhất là không phải tham gia vào trận chiến Hổ Lao quan.
Lúc này nhuyễn muội tử cuối cùng cũng tỉnh dậy vì xóc nảy. Nàng đỏ mặt nói: "Chuyện gì thế này? Sao ta tỉnh dậy lại ở trên lưng ngựa? Ôi chao! Ta đang mơ một giấc mơ đẹp..." Bây giờ nàng mới nhận ra mình nằm rạp trên lưng ngựa, Tôn Vũ đang cưỡi ở bên cạnh, đưa tay kéo dây cương của nàng. Khuôn mặt xinh xắn của nhuyễn muội tử đỏ lên. Tối hôm qua nàng mơ Tôn Vũ tìm đến Hoa Đà trị xong bệnh, hai người động phòng hoa chúc... Kết quả bọn họ kích tình quá mức làm chiếc giường nảy lên nảy xuống.
Không ngờ vừa tỉnh lại thì thấy làm gì có chiếc giường nhún nào, rõ ràng là ở trên lưng ngựa của mình. Nhuyễn muội tử cảm giác mặt mình sắp phỏng rồi.
Nàng đang định hỏi Tôn Vũ làm sao mình lại đang ở trên ngựa phóng đi.
Chỉ thấy sắc mặt của Tôn Vũ trầm trọng. Hắn nghiêm túc nói: "Hổ Lao quan... Đến rồi!"
Nhật ký khoa học gia:
Thành thật mà nói, ta rất không muốn đi đến Hổ Lao quan. Bởi vì ta biết rõ, dù cho thế giới này có nhiều chỗ khác biệt với thế giới kia của ta nhưng con quái vật kia nhất định là ở Hổ Lao quan. Không hiểu vì sao ta có cảm giác như thế, nhưng chắc chắn là như vậy!
Tên của hắn là Lữ Bố! Đương nhiên, ta hẳn là gọi là "Nàng" mới đúng. Ta rất rõ ràng nàng hẳn phải là một võ tướng cấp ám kim. Mà Trương Giác đã khắc sâu vào ta ám kim sắc là cái gì! Đó là màu sắc của tử vong, là một sức mạnh cường đại không thể địch nổi.
Trên đường đi tới Hổ Lao quan, ta không ngừng nhắc nhở chính mình không được ra mặt! Ngàn vạn lần không được thò mặt ra! Không có Lưu Quan Trương ở Hổ Lao quan, nếu như dám cả gan chường mặt ra, ta đây sẽ bị Lữ Bố vùi vào trong bóng đêm của lịch sử.
Ta quyết định chỉ là một người qua đường, tìm Khổng Dung hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Hoa Đà rồi phủi mông chuồn đi. Ta phải là một người qua đường kiên định, quyết không lộ mặt ra cho người ta thấy!
Tôn Vũ
Ghi tại "Phùng ma nguyên niên"
Tào Tháo nheo mắt nói: "Hoa Đà à... Vài ngày trước ta có nghe tin tức của nàng!"
Oa, Công Tôn Toản và Tôn Vũ đều mừng rỡ. Nhuyễn muội tử vội vã nói: "Xin Tào tướng quân nói cho ta biết nàng đang ở đâu."
Tào Tháo ngạc nhiên nói: "Công Tôn gia có người mắc trọng bệnh hay bị trọng thương sao?"
"Ặc... Có người mắc trọng bệnh cho nên chúng ta cần tìm gấp Hoa Đà." Tôn Vũ do dự một chút, không nói ra chuyện mình bị bệnh nan y.
"Ồ! Ra là như vậy." Tào Tháo nói: "Mấy hôm trước ta nghe đám thương nhân vân du tứ phương nói Hoa Đà hiện giờ đang ở Bắc Hải. Chúng ta chỉ cần đi tìm thái thú Bắc Hải là Khổng Dung hỏi thì biết liền. Khổng Dung cũng tham gia liên minh quân, doanh trướng ở cách đây không xa."
Tôn Vũ vui mừng, vội vàng muốn cáo từ đi tìm Khổng Dung.
Tào Tháo cười nói: "Khổng Dung là loại người cổ hủ nặng về lễ nghi. Bây giờ đêm hôm khuya khoắc các người đi cầu kiến nàng ắt hẳn là không được. Sáng ngày mai đi gặp nàng cũng không muộn."
Tôn Vũ thầm nghĩ: Tào Tháo nói có lý, huống hồ bệnh của ta nhanh chậm một đêm cũng không hề gì.
Vì vậy hắn ở lại doanh trướng của Tào Tháo nói chuyện phiếm, ăn một bữa cơm. Trước khi trở về Tôn Vũ còn tiện thể dúm một bao thức ăn về cho Triệu Vân. Hắn dự định sáng ngày mai đi bái phỏng Khổng Dung.
Ngày hôm nay Tôn Vũ ở trên chiến trường giúp Tôn Kiên giết Hoa Hùng, sau đó uống tiệc rượu cả tối, cảm giác mệt mỏi rã rời. Hắn vừa trở lại doanh trướng liền lăn ra giường ngáy khò khò, làm Trương Bạch Kỵ phải vất vả giúp hắn cởi áo, gối đầu đắp chăn cho hắn.
Sáng hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi. Tôn Vũ vùng dậy, vội vàng sửa soạn mặc quần áo chuẩn bị đi bái phỏng thái thú Bắc Hải Khổng Dung.
Nhưng Tôn Vũ dậy quá muộn. Lúc hắn mặc quần áo xong xuôi chạy ra ngoài doanh trướng thì thấy xung quanh liên minh quân đều đã nhổ trại rồi. Ngoại trừ quân của Công Tôn Toản, các chư hầu khác đều chỉnh đốn sẵn sàng. Vô số binh sĩ phân thành vài chục đội đi về hướng tây.
Thảm rồi! Tôn Vũ kéo một tên lính gác lại hỏi: "Quân đội của thái thú Bắc Bải Khổng Dung cũng xuất phát rồi sao?"
Lính gác đáp: "Xuất phát rồi thưa tướng quân, hơn nữa là nhóm đi sớm nhất. Hiện tại hẳn là họ đã qua Dĩ Thủy quan, đi tới Hổ Lao quan rồi."
Ta choáng váng! Người ở đây cũng không biết Hổ Lao quan có tên yêu quái Lữ Bố kia, chỉ có một mình ta biết chuyện này. Ta không muốn đánh trận này. Tôn Vũ vội vàng chạy tới doanh trướng của nhuyễn muội tử. Chỉ thấy nàng cũng chưa có dậy, đang ở trên giường quấn chăn ngủ say. Choáng váng... Nhuyễn muội tử đang mộng xuân hay sao? Thế nào mà khuôn mặt đỏ hồng, lại còn chảy nước miếng.
Tôn Vũ cố nhịn ý nghĩ cúi xuống hôn môi nhuyễn muội tử, kêu lên bên tai nàng: "Thảm rồi! Toàn quân đã xuất phát. Khổng Dung cũng đã xuất quân... Chúng ta mau mau đuổi theo. Nếu đến muộn lại bị ép tham gia trận chiến Hổ Lao quan."
Nhuyễn muội tử trở mình ôm cổ Tôn Vũ kéo xuống ngực mình, miệng mơ mơ màng màng nói: "Không có việc gì! Tham gia thì tham gia, chúng ta có bốn mươi ba vạn đại quân... Sợ cái gì..."
Đầu Tôn Vũ bị bộ ngực cao ngất của nhuyễn muội tử ép cho không thở được. Hắn vội vàng kêu lên: "Địch nhân ở Hổ Lao quan rất lợi hại. Thảm rồi! Nàng mau dậy đi."
Nhuyễn muội tử tối hôm qua không biết mơ cái gì, bây giờ vẫn còn say sưa trong giấc mộng, cho dù Tôn Vũ gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôn Vũ buồn bực, đành phải bế nhuyễn muội tử ra khỏi giường, mặc mũ giáp cho nàng rồi vác lên lưng chạy đi.
Chạy đến cửa doanh trướng hắn trông thấy cây mâu của nhuyễn muội tử cũng thuận tay cầm lấy.
"Toàn quân xuất phát!" Tôn Vũ cao giọng kêu lên: "Đuổi theo quân của Khổng Dung!"
Lại là "Giúp chủ công ra lệnh tam quân", ánh mắt binh sĩ Công Tôn quân đều nhìn hắn đầy vẻ quái đản. Sáng sớm đã vác chủ công ngủ vùi trên lưng chạy tới ra lệnh, làm người không thể đùa bỡn như vậy chứ.
Năm nghìn bạch mã nghĩa quân vội vàng lên ngựa tập kết ở cửa trại.
Tôn Vũ ôm nhuyễn muội tử đang ngủ không biết trời đất là gì đặt trên lưng ngựa, đeo thiết mâu lên trên lưng nàng, sau đó dẫn năm nghìn kỵ binh tiến về phía trước. Hắn phân phó một vạn bộ binh bảo vệ Trương Bạch Kỵ và Triệu Vân từ từ đi theo phía sau.
Bầu trời trong xanh ngăn ngắt. Mặt trời tỏa nắng chói chang.
Trên đường gặp đại đội bộ binh của các chư hầu khác đang hành quân, Tôn Vũ dẫn năm nghìn kỵ binh vượt qua làm bụi mù tung bay khắp đường. Đám bộ binh lớn tiếng chửi bậy, có điều Tôn Vũ chẳng hơi đâu ngoảnh lại nhìn.
Có lính liên lạc quay lại hét lớn: "Quân địch đã vứt bỏ Dĩ Thủy quan chạy trốn... Quân tiên phong đã đi qua Dĩ Thủy quan, hướng tới Hổ Lao quan."
Tôn Vũ nghe lời này càng thêm nóng ruột! Hắn vội vàng dẫn bạch mã nghĩa quân phóng thục mạng đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau lại có lính liên lạc hô lớn: "Quân tiên phong của thái thú Hà Nội Vương Khuông đã giao chiến với quân canh giữ Hổ Lao quan. Chư quân mau chóng tiến lên..."
Một lát sau lại có lính liên lạc kêu lên: "Quân tiên phong của thái thú Bắc Hải Khổng Dung cũng đã gia nhập chiến cuộc. Hổ Lao quan đang đại chiến... Chư quân nhanh chóng tiếp viện..."
Ta choáng váng! Nhanh như vậy đã đánh rồi? Thật chẳng có đạo lý gì, quân tiên phong chờ trung quân đến rồi mới đánh chứ. Trong lòng Tôn Vũ phiền muộn nghĩ: Quân của Khổng Dung đã tham chiến... Ta đây muốn hỏi chuyện của Hoa Đà chẳng phải là phải đánh xong mới hỏi được sao? Thế nhưng mà... Trận này... Ta luôn có cảm giác lo lắng... Hổ Lao quan chính là địa bàn của Lữ Bố.
Một hồi sau Tôn Vũ đi tới Dĩ Thủy quan. Lúc này Dĩ Thủy quan đã biến thành trạm canh gác của liên minh quân. Có vài vị chư hầu đứng trên thành. Tôn Vũ nhìn thấy Viên Thiệu và Viên Thuật đều ở trên đó, đang chỉ huy binh sĩ kiểm tra lại toàn bộ Dĩ Thủy quan phòng ngừa có gian tế nấp bên trong Chư hầu cũng không có dừng lại ở chỗ này mà tiếp tục dẫn binh tiến về hướng tây.
Dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy kỵ binh của chư hầu khác, xem ra kỵ binh đều đã chạy đến Hổ Lao quan. Trận Dĩ Thủy quan làm sĩ khí của liên minh quân tăng vọt, người người đều muốn tranh công. Ai là người đầu tiên đánh bại được Đổng Trác có thể giành được uy danh hiển hách. Cho nên mỗi lộ chư hầu đều gắng sức tiến nhanh, vứt bộ binh ở lại phía sau chẳng thèm quan tâm đến.
Trông thấy Tôn Vũ dẫn bạch mã nghĩa quân phóng về phía trước, bộ binh của thái thú Thượng Đảng Trương Dương cười nói: "Ngủ đến lúc này mới dậy còn muốn đi tranh công? Ha ha ha!"
Tôn Vũ không có tâm tình đi tranh cãi với đám tiểu tốt. Hắn chỉ hy vọng sớm tìm được Khổng Dung để hỏi chỗ của Hoa Đà. Tốt nhất là không phải tham gia vào trận chiến Hổ Lao quan.
Lúc này nhuyễn muội tử cuối cùng cũng tỉnh dậy vì xóc nảy. Nàng đỏ mặt nói: "Chuyện gì thế này? Sao ta tỉnh dậy lại ở trên lưng ngựa? Ôi chao! Ta đang mơ một giấc mơ đẹp..." Bây giờ nàng mới nhận ra mình nằm rạp trên lưng ngựa, Tôn Vũ đang cưỡi ở bên cạnh, đưa tay kéo dây cương của nàng. Khuôn mặt xinh xắn của nhuyễn muội tử đỏ lên. Tối hôm qua nàng mơ Tôn Vũ tìm đến Hoa Đà trị xong bệnh, hai người động phòng hoa chúc... Kết quả bọn họ kích tình quá mức làm chiếc giường nảy lên nảy xuống.
Không ngờ vừa tỉnh lại thì thấy làm gì có chiếc giường nhún nào, rõ ràng là ở trên lưng ngựa của mình. Nhuyễn muội tử cảm giác mặt mình sắp phỏng rồi.
Nàng đang định hỏi Tôn Vũ làm sao mình lại đang ở trên ngựa phóng đi.
Chỉ thấy sắc mặt của Tôn Vũ trầm trọng. Hắn nghiêm túc nói: "Hổ Lao quan... Đến rồi!"
Nhật ký khoa học gia:
Thành thật mà nói, ta rất không muốn đi đến Hổ Lao quan. Bởi vì ta biết rõ, dù cho thế giới này có nhiều chỗ khác biệt với thế giới kia của ta nhưng con quái vật kia nhất định là ở Hổ Lao quan. Không hiểu vì sao ta có cảm giác như thế, nhưng chắc chắn là như vậy!
Tên của hắn là Lữ Bố! Đương nhiên, ta hẳn là gọi là "Nàng" mới đúng. Ta rất rõ ràng nàng hẳn phải là một võ tướng cấp ám kim. Mà Trương Giác đã khắc sâu vào ta ám kim sắc là cái gì! Đó là màu sắc của tử vong, là một sức mạnh cường đại không thể địch nổi.
Trên đường đi tới Hổ Lao quan, ta không ngừng nhắc nhở chính mình không được ra mặt! Ngàn vạn lần không được thò mặt ra! Không có Lưu Quan Trương ở Hổ Lao quan, nếu như dám cả gan chường mặt ra, ta đây sẽ bị Lữ Bố vùi vào trong bóng đêm của lịch sử.
Ta quyết định chỉ là một người qua đường, tìm Khổng Dung hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Hoa Đà rồi phủi mông chuồn đi. Ta phải là một người qua đường kiên định, quyết không lộ mặt ra cho người ta thấy!
Tôn Vũ
Ghi tại "Phùng ma nguyên niên"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook