Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
-
Chương 145: Khống vật kỹ! Phích lịch!
Tôn Vũ nhìn kỹ dưới thành đẩy ra hai mươi mấy cỗ xe bắn đá. Một người mặc tác sĩ (quần áo thuận lợi cho công việc thủ công) đứng phía sau đống máy bắn đá này, trông bộ dạng nhiều nhất là mười tuổi, mi thanh mục tú, mặc dù mặc áo văn sĩ, nhưng tay áo bị nàng cắt mất, lộ ra một đoạn tay nhỏ xinh xinh.
Nhìn kiểu dáng áo quần cũng có điểm gọn gàng giống thợ thủ công, Tôn Vũ vừa nghĩ liền hiểu ra, nếu Lưu Diệp này là người thiết kế máy bắn đá, vậy nàng chắc chắn rất thích tự tay làm thợ mộc, cho nên tay áo rộng thùng thình bất lợi với việc thủ công, nàng liền cắt tay áo. Rất thú vị.
Máy bắn đá được đẩy tới chỗ giữa hai quân ở ngoài thành Từ Châu, cung tiến thủ bình thường bắn không tới được khoảng cách xa như vậy, Lưu Diệp vung tay lên, trăm binh sĩ cột gân trâu lên máy bắn đá, bỏ đá vào trong gáo lớn.
Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ thời đại này vẫn chưa có khoa học ngành đạn đạo học xuất hiện, độ chính xác của máy bắn đá hẳn là vô cùng kém, vậy thì hai mươi mấy cỗ máy bắn đá, có thể đập bể cái gì? Chỉ cần binh sĩ trong thành rụt đầu lại núp ở sau công sự che chắn, lúc này máy bắn đá sẽ không có chút tác dụng.
Nhưng mà Tôn Vũ đã nghĩ sai rồi, chỉ thấy sau khi Tào quân chuẩn bị xong máy bắn đá, Lưu Diệp phát ra một trận cười giòn tan, hai tay nàng vung lên, trên người đột nhiên vọt lên một luồng ánh sáng màu lam, hai chữ lam "Phích Lịch" vọt lên đỉnh đầu. Lưu Diệp đưa tay chỉ về chỗ đứng của Đào Khiêm, quát to: - Bắn.
"Phích Lịch", thuộc loại võ tướng kỹ hệ điều khiển vật cực kỳ hiếm thấy, loại võ tướng kỹ này có thể điều khiển khí giới đặc biệt, cũng chính là Phích Lịch xa.
Mấy chục máy bắn đá kia không ngờ tự chuyển động theo chỉ huy của Lưu Diệp, giống như có người điều khiển, quay đầu nhắm ngay vào Đào Khiêm, sau đó chỉ nghe mấy tiếng nổ "Băng", gân trâu buông ra, gáo lớn trên máy bắn đá bật lên, mấy chục khối đá lớn trong gáo lớn bắn lên, bay qua vùng đất giữa hai quân, đập tới về phía đầu Đào Khiêm vô cùng chính xác.
Ta ngất, Tôn Vũ giật thót người, quá không khoa học rồi, võ tướng kỹ này không ngờ có thể điều khiển máy móc, vậy còn ra thể thống gì, vậy còn đạn đạo học hơn cả đạn đạo học nữa, thân hình hắn chợt lóe, vọt tới bên cạnh Đào Khiêm, xách Đào Khiêm rời khỏi chỗ vốn đứng.
Chỉ nghe được một hồi vang "Ầm ầm" qua đi, tro bụi mù mịt, chỗ Đào Khiêm vừa đứng đã bị mấy chục khối đá lớn tạo thành một hố sâu khổng lồ, mấy tảng đá lớn va vào nhau, lại bắn ra nhiều đá vụn nhỏ, bắn cho binh lính Từ Châu bên cạnh chạy trối chết. Có một khối đá nhỏ bắn lên lưng Tôn Vũ, may mà Tôn Vũ mặc giáp bạc, nếu không chắc chắn sẽ rất đau.
Võ quan Từ Châu chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, chóng mặt, võ tướng kỹ này ... quá kinh khủng rồi.
Tào Tháo cười ha hả ở ngoài thành, ra lệnh cho các binh sĩ cùng hô: - Lão nhi Đào Khiêm còn không mau đầu hàng? Đợi lát nữa ta gọi binh sĩ tạo thêm trăm cỗ Phích Lịch xa, đá bay đầy trời, nện cho não ngươi vỡ toang Lần này nàng xuất chinh đến Từ Châu, chỉ mang theo hai mươi mấy Phích Lịch xa, nhưng có thể bảo bọn binh sĩ đốn củi chế tạo gấp bất kỳ lúc nào, tạo thêm mấy chục một trăm cỗ xe không phải là vấn đề, chỉ cần để Lưu Diệp chỉ huy những Phích Lịch xa này bắn loạn, trong thành Từ Châu liền hỏng bét.
Lúc này đợt bắn đầu đã kết thúc, bọn binh sĩ Tào quân lại bắt đầu xoắn gân trâu, khiêng đá. Mặc dù Phích Lịch xa uy lực khổng lồ, nhưng khuyết điểm là thời gian bắn một lượt sẽ rất lâu, không thể nào bắn liên tục không ngừng.
Tôn Vũ nắm lấy đoạn thời gian nghỉ này để NM01 tính toán thử, mặc dù Lưu Diệp cùng máy bắn đá của nàng ở khu đất giữa hai quân, cung tên bình thường không bắn xa như vậy được, nhưng đại cung năm thạch của Tôn Vũ có thể bắn tới khoảng cách này. Bắn lén Lưu Diệp một mũi tên, để nàng không phóng "Phích Lịch" ra được, Tôn Vũ hạ quyết định, trốn ra sau một lỗ châu mai trên tường thành, lén nhắm Lưu Diệp từ trong ô vuông.
Hắc, qua bên trái thêm một bước, ừ ừ đúng, đi ra từ sau lưng hai binh sĩ. Qua trái thêm một chút, hắc, định mục tiêu thành công. Tay phải Tôn Vũ buông lỏng, một tiếng "Ông" vang lên, đại cung năm thạch tống thiết tiễn về Lưu Diệp nơi xa. Đương nhiên, Tôn Vũ cũng không trở mặt với Tào Tháo, cho nên mũi tên này cũng không đòi mạng Lưu Diệp, chỉ nhắm vào vai nàng.
Mũi tên này bay cực nhanh, mắt người thường đều không thấy rõ, dù sao lực lượng của đại cung năm thạch đủ để tách bia phá đá, cho nên mũi tên bắn ra ngoài giống như sao đuổi trăng.
Mắt thấy mũi tên sắp cắm vào vai Lưu Diệp, đột nhiên bên cạnh thò ra một thanh đại kích kèm ánh vàng.
- Pặc! Mũi tên bị đại kích chặn lại giữa không trung, lập tức rơi vào trong bụi.
Trên người Điển Vi lóe ánh vàng, hai chữ to "Ác Lai" bảo vệ ở trước người Lưu Diệp, rống lớn: - Đồ khốn Tôn Vũ nhà ngươi, ta đã đoán được ngươi sẽ ám toán Lưu đại nhân mà.
Ta bực đó, Tôn Vũ nhíu mày, lúc này lại một viên đại tướng trong Tào quân đi ra, thân đeo trường cung, đứng sừng sững, chính là một mỹ nữ thanh xuân chừng mười tám tuổi, Tôn Vũ từng gặp cô gái này ở trước Hổ Lao quan, chính là "Cung vương" Hạ Hầu Uyên. Chỉ nghe Hạ Hầu Uyên lớn tiếng nói: - Tôn Tầm Chân, bắt Hạ Hầu muội muội của ta? Trả lại cho ta.
Nàng cầm trường cung ở trên lưng xuống, nhắm vào Tôn Vũ, ba mũi tên liên hoàn "Xoẹt xoẹt xoẹt", từng tên đều mang theo ánh vàng. Tôn Vũ cười khổ một tiếng, trên người cũng chợt lóe ánh vàng, lộ ra hai chữ "Cung vương", bắn trả ba mũi tên "Xoẹt xoẹt xoẹt", sáu kình tiễn va chạm ở giữa không trung, cùng rơi xuống, ai cũng không giành được ưu thế.
"Cung vương" giả đấu với "Cung vương" thật, kết quả là tám lạng nửa cân. Hạ Hầu Uyên dậm chân, còn Tôn Vũ lại thầm buồn bực một hồi, người tài trong Tào quân quá nhiều, siêu cấp quái vật tầng tầng lớp lớp, cho dù ta bắt được Hạ Hầu cùng Vu Cấm thì sao? Người ta mất loly thích máu, còn có loly đại kích "Ác Lai". Mất cung tướng, lại có Cung vương. Tào gia không hổ là thế gia mạnh nhất tam quốc, khiến người ta khóc không ra nước mắt, chọc ai không được, ta xong rồi, sao lại chọc mắt mèo.
Lúc này đã nhét xong đá bắn trên Phích Lịch xa, Lưu Diệp đưa tay chỉ về cửa thành thành Từ Châu, hai mươi mấy khối đá lớn rít mạnh bắn về phía cửa thành, chỉ nghe mấy tiếng "Rầm rầm rầm" kinh khủng vang lên, cửa lớn hùng vĩ cổ kích của Từ Châu phát ra một hồi rắc rắc làm cho người ta chua răng, hiển nhiên là bị đá nện lên.
Ta thắt cổ đây, cứ nện như vậy cả ngày, cửa thành chắc chắn sẽ bị bắn nát. May mà Phích Lịch xa của Tào quân không nhiều lắm, nếu Tào quân có hơn trăm Phích Lịch xa, cửa thành Từ Châu có thể chống đỡ nửa ngày không cũng không chắc. Một khi cửa thành bị bắn nát, Tào quân tràn vào, dựa vào cả đống quái vật Điển Vi, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lý Điển ... kèm thêm ngự tướng kỹ của Tào, thành Từ Châu sao chống đỡ được lâu chứ, chỉ đựa vào hai người mình và Từ Hoảng, căn bản không cản được nhiều đại tướng như vậy.
Tôn Vũ quát to một tiếng: - Khiêng đá, chặn cửa thành.
Quân Từ Châu bừng tỉnh, bọn họ Phích Lịch xa dọa sợ đến choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, bị Tôn Vũ đánh thức mới nghĩ tới cửa thành nguy hiểm, các đại tướng quân vội dặn binh sĩ thủ hạ vận chuyển đá lớn đã chuẩn bị sẵn trong thành ra sau cửa thành, nhét thành một đống ở bên trong, sau khi xử lý như vậy, cho dù cửa thành bị bắn nát, quân địch cũng không vào được thành.
Lưu Diệp chỉ huy Phích Lịch xa, bắn cửa thành hết đợt này tới đợt khác, cứ bắn như vậy từ sáng tới trưa, lại từ trưa tới chiều, cửa tây Từ Châu cũ kỹ rốt cuộc không chịu nổi bắn phá liên tục nữa, xuất hiện một vết nứt cực lớn, cửa thành vỡ thành vụn gỗ. Tào quân mừng rỡ, đang định xông vào trong, kết quả trong cửa thành toàn là đá, chất không biết dày bao nhiêu. Tôn Vũ đã sớm sai người chặn cửa thành từ bên trong, chất đầy đá, còn dùng bùn đất nhét vào trong khe của mấy tảng đá, rắn chắc cực kỳ.
- Oa, Tôn Vũ, ngươi quá vô sỉ, tự mình nhốt kín mình, có ai đánh trận như ngươi không? Tào Tháo tức giận tới mức giậm chân, nàng dặn Hạ Hầu Uyên bắn một bức thư vào trong thành Từ Châu, trong đó viết :
- Hành vi của ngươi là rùa đen rụt đầu, ngươi không biết đạo lý thủ thành cần cướp trại sao? Trong binh có viết, bên tử thủ vẫn phải thường xuyên ra khỏi thành quấy nhiễu địch, có lý nào lại phá hỏng cả cửa thành của mình.
Khụ, ta cũng chưa xem binh pháp, thủ thành cần cướp trại gì đó, ta nghe chả hiểu, ta chỉ biết làm rùa đen rút đầu thôi, ngươi cắn ta à? Tôn Vũ hừ hừ mấy tiếng, mặc kệ nàng.
Tào Tháo thấy Từ Châu ngay cả việc bịt cửa thành cũng làm ra được, trong lòng cũng đổ mồ hôi, hạ lệnh thu binh nói: - Hôm nay tạm hoãn công thành, toàn quân dốc sức chế tạo gấp Phích Lịch xa, ngày mai chúng ta dùng trăm cỗ Phích Lịch xa bắn nát tường thành, hừ hừ, ta không tin Từ Châu còn có thể bịt kín tường thành.
Tào hạ mệnh lệnh, Tào quân tạm thời ngừng thế công, mấy vạn binh lính lại bắt đầu chặt cây, năm nay làm một binh sĩ cũng không dễ, không những phải cầm đao thương đánh giặc, còn phải cầm búa làm nghề mộc. Ở dưới sự chỉ đạo của Lưu Diệp, mấy vạn binh lính cầm búa cầm cưa, bận tối tăm mặt mũi.
Thấy Tào quân khí thế ngất trời mà làm việc xây công trình cơ sở, lông mày Tôn Vũ dính chặt với nhau, mặc dù hắn chưa từng học binh pháp gì, cũng biết biến mình thành con rùa đen là không khoa học. Bây giờ tình hình Từ Châu chỉ có thể thủ, không thể công. Phá hỏng cửa thành mặc dù Tào quân không vào được, nhưng quân Từ Châu cũng không ra được, muốn đánh lén ban đêm hay gì cũng không thể được.
Đây gọi là đứng ở chỗ yếu, đợi đến ngày mai hoặc ngày mốt, Tào quân tạo ra hơn trăm cỗ Phích Lịch xa, cùng bắn nát tường thành dưới sự chỉ huy của Lưu Diệp, tường thành thành Từ Châu cũng không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Nếu muốn cầm chân Tào chờ ba chị em vườn đào chạy tới cứu viện, nhất định phải giải quyết xong Phích Lịch xa của Lưu Diệp, nhưng mà bên mình đã không thể ra khỏi thành, cho dù ra khỏi thành cũng đánh không lại cả đống đại tướng Điển Vi, Hạ Hầu Uyên, vậy cũng chỉ có thể ở trong thành đối kháng Phích Lịch xa ... có cách gì có thể dùng đây?
Rốt cuộc ... vẫn là một vấn đề nan giải.
Tôn Vũ nảy ra sang kiến, không phải là xe bắn đá sao? Quân địch có thể tạo, quân ta cũng có thể tạo mà, kỹ thuật của máy bắn đá đâu có khó khăn mấy, muốn tạo được là vô cùng đơn giản. Vấn đề lớn nhất là ở chỗ ... bổn phương không ai biết sử dụng máy bắn đá, không giống bên Tào có Lưu Diệp, có thể dùng võ tướng kỹ biến thái để điều khiển.
Tôn Vũ tâm niệm vừa động, không biết dùng cũng không sao, để NM01 chỉ huy, ta tự mình đến điều khiển máy bắn đá nhắm bắn, chỉ cần thừa dịp Tào quân không chuẩn bị, bắn một lần liền đập hư máy bắn đá của đối phương là được.
Nghĩ đến đây, Tôn Vũ mừng rỡ trong lòng, reo lên với Đào Khiêm: - Đào đại nhân, ta có kế rồi, chúng ta cũng làm Phích Lịch xa.
Nhìn kiểu dáng áo quần cũng có điểm gọn gàng giống thợ thủ công, Tôn Vũ vừa nghĩ liền hiểu ra, nếu Lưu Diệp này là người thiết kế máy bắn đá, vậy nàng chắc chắn rất thích tự tay làm thợ mộc, cho nên tay áo rộng thùng thình bất lợi với việc thủ công, nàng liền cắt tay áo. Rất thú vị.
Máy bắn đá được đẩy tới chỗ giữa hai quân ở ngoài thành Từ Châu, cung tiến thủ bình thường bắn không tới được khoảng cách xa như vậy, Lưu Diệp vung tay lên, trăm binh sĩ cột gân trâu lên máy bắn đá, bỏ đá vào trong gáo lớn.
Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ thời đại này vẫn chưa có khoa học ngành đạn đạo học xuất hiện, độ chính xác của máy bắn đá hẳn là vô cùng kém, vậy thì hai mươi mấy cỗ máy bắn đá, có thể đập bể cái gì? Chỉ cần binh sĩ trong thành rụt đầu lại núp ở sau công sự che chắn, lúc này máy bắn đá sẽ không có chút tác dụng.
Nhưng mà Tôn Vũ đã nghĩ sai rồi, chỉ thấy sau khi Tào quân chuẩn bị xong máy bắn đá, Lưu Diệp phát ra một trận cười giòn tan, hai tay nàng vung lên, trên người đột nhiên vọt lên một luồng ánh sáng màu lam, hai chữ lam "Phích Lịch" vọt lên đỉnh đầu. Lưu Diệp đưa tay chỉ về chỗ đứng của Đào Khiêm, quát to: - Bắn.
"Phích Lịch", thuộc loại võ tướng kỹ hệ điều khiển vật cực kỳ hiếm thấy, loại võ tướng kỹ này có thể điều khiển khí giới đặc biệt, cũng chính là Phích Lịch xa.
Mấy chục máy bắn đá kia không ngờ tự chuyển động theo chỉ huy của Lưu Diệp, giống như có người điều khiển, quay đầu nhắm ngay vào Đào Khiêm, sau đó chỉ nghe mấy tiếng nổ "Băng", gân trâu buông ra, gáo lớn trên máy bắn đá bật lên, mấy chục khối đá lớn trong gáo lớn bắn lên, bay qua vùng đất giữa hai quân, đập tới về phía đầu Đào Khiêm vô cùng chính xác.
Ta ngất, Tôn Vũ giật thót người, quá không khoa học rồi, võ tướng kỹ này không ngờ có thể điều khiển máy móc, vậy còn ra thể thống gì, vậy còn đạn đạo học hơn cả đạn đạo học nữa, thân hình hắn chợt lóe, vọt tới bên cạnh Đào Khiêm, xách Đào Khiêm rời khỏi chỗ vốn đứng.
Chỉ nghe được một hồi vang "Ầm ầm" qua đi, tro bụi mù mịt, chỗ Đào Khiêm vừa đứng đã bị mấy chục khối đá lớn tạo thành một hố sâu khổng lồ, mấy tảng đá lớn va vào nhau, lại bắn ra nhiều đá vụn nhỏ, bắn cho binh lính Từ Châu bên cạnh chạy trối chết. Có một khối đá nhỏ bắn lên lưng Tôn Vũ, may mà Tôn Vũ mặc giáp bạc, nếu không chắc chắn sẽ rất đau.
Võ quan Từ Châu chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, chóng mặt, võ tướng kỹ này ... quá kinh khủng rồi.
Tào Tháo cười ha hả ở ngoài thành, ra lệnh cho các binh sĩ cùng hô: - Lão nhi Đào Khiêm còn không mau đầu hàng? Đợi lát nữa ta gọi binh sĩ tạo thêm trăm cỗ Phích Lịch xa, đá bay đầy trời, nện cho não ngươi vỡ toang Lần này nàng xuất chinh đến Từ Châu, chỉ mang theo hai mươi mấy Phích Lịch xa, nhưng có thể bảo bọn binh sĩ đốn củi chế tạo gấp bất kỳ lúc nào, tạo thêm mấy chục một trăm cỗ xe không phải là vấn đề, chỉ cần để Lưu Diệp chỉ huy những Phích Lịch xa này bắn loạn, trong thành Từ Châu liền hỏng bét.
Lúc này đợt bắn đầu đã kết thúc, bọn binh sĩ Tào quân lại bắt đầu xoắn gân trâu, khiêng đá. Mặc dù Phích Lịch xa uy lực khổng lồ, nhưng khuyết điểm là thời gian bắn một lượt sẽ rất lâu, không thể nào bắn liên tục không ngừng.
Tôn Vũ nắm lấy đoạn thời gian nghỉ này để NM01 tính toán thử, mặc dù Lưu Diệp cùng máy bắn đá của nàng ở khu đất giữa hai quân, cung tên bình thường không bắn xa như vậy được, nhưng đại cung năm thạch của Tôn Vũ có thể bắn tới khoảng cách này. Bắn lén Lưu Diệp một mũi tên, để nàng không phóng "Phích Lịch" ra được, Tôn Vũ hạ quyết định, trốn ra sau một lỗ châu mai trên tường thành, lén nhắm Lưu Diệp từ trong ô vuông.
Hắc, qua bên trái thêm một bước, ừ ừ đúng, đi ra từ sau lưng hai binh sĩ. Qua trái thêm một chút, hắc, định mục tiêu thành công. Tay phải Tôn Vũ buông lỏng, một tiếng "Ông" vang lên, đại cung năm thạch tống thiết tiễn về Lưu Diệp nơi xa. Đương nhiên, Tôn Vũ cũng không trở mặt với Tào Tháo, cho nên mũi tên này cũng không đòi mạng Lưu Diệp, chỉ nhắm vào vai nàng.
Mũi tên này bay cực nhanh, mắt người thường đều không thấy rõ, dù sao lực lượng của đại cung năm thạch đủ để tách bia phá đá, cho nên mũi tên bắn ra ngoài giống như sao đuổi trăng.
Mắt thấy mũi tên sắp cắm vào vai Lưu Diệp, đột nhiên bên cạnh thò ra một thanh đại kích kèm ánh vàng.
- Pặc! Mũi tên bị đại kích chặn lại giữa không trung, lập tức rơi vào trong bụi.
Trên người Điển Vi lóe ánh vàng, hai chữ to "Ác Lai" bảo vệ ở trước người Lưu Diệp, rống lớn: - Đồ khốn Tôn Vũ nhà ngươi, ta đã đoán được ngươi sẽ ám toán Lưu đại nhân mà.
Ta bực đó, Tôn Vũ nhíu mày, lúc này lại một viên đại tướng trong Tào quân đi ra, thân đeo trường cung, đứng sừng sững, chính là một mỹ nữ thanh xuân chừng mười tám tuổi, Tôn Vũ từng gặp cô gái này ở trước Hổ Lao quan, chính là "Cung vương" Hạ Hầu Uyên. Chỉ nghe Hạ Hầu Uyên lớn tiếng nói: - Tôn Tầm Chân, bắt Hạ Hầu muội muội của ta? Trả lại cho ta.
Nàng cầm trường cung ở trên lưng xuống, nhắm vào Tôn Vũ, ba mũi tên liên hoàn "Xoẹt xoẹt xoẹt", từng tên đều mang theo ánh vàng. Tôn Vũ cười khổ một tiếng, trên người cũng chợt lóe ánh vàng, lộ ra hai chữ "Cung vương", bắn trả ba mũi tên "Xoẹt xoẹt xoẹt", sáu kình tiễn va chạm ở giữa không trung, cùng rơi xuống, ai cũng không giành được ưu thế.
"Cung vương" giả đấu với "Cung vương" thật, kết quả là tám lạng nửa cân. Hạ Hầu Uyên dậm chân, còn Tôn Vũ lại thầm buồn bực một hồi, người tài trong Tào quân quá nhiều, siêu cấp quái vật tầng tầng lớp lớp, cho dù ta bắt được Hạ Hầu cùng Vu Cấm thì sao? Người ta mất loly thích máu, còn có loly đại kích "Ác Lai". Mất cung tướng, lại có Cung vương. Tào gia không hổ là thế gia mạnh nhất tam quốc, khiến người ta khóc không ra nước mắt, chọc ai không được, ta xong rồi, sao lại chọc mắt mèo.
Lúc này đã nhét xong đá bắn trên Phích Lịch xa, Lưu Diệp đưa tay chỉ về cửa thành thành Từ Châu, hai mươi mấy khối đá lớn rít mạnh bắn về phía cửa thành, chỉ nghe mấy tiếng "Rầm rầm rầm" kinh khủng vang lên, cửa lớn hùng vĩ cổ kích của Từ Châu phát ra một hồi rắc rắc làm cho người ta chua răng, hiển nhiên là bị đá nện lên.
Ta thắt cổ đây, cứ nện như vậy cả ngày, cửa thành chắc chắn sẽ bị bắn nát. May mà Phích Lịch xa của Tào quân không nhiều lắm, nếu Tào quân có hơn trăm Phích Lịch xa, cửa thành Từ Châu có thể chống đỡ nửa ngày không cũng không chắc. Một khi cửa thành bị bắn nát, Tào quân tràn vào, dựa vào cả đống quái vật Điển Vi, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lý Điển ... kèm thêm ngự tướng kỹ của Tào, thành Từ Châu sao chống đỡ được lâu chứ, chỉ đựa vào hai người mình và Từ Hoảng, căn bản không cản được nhiều đại tướng như vậy.
Tôn Vũ quát to một tiếng: - Khiêng đá, chặn cửa thành.
Quân Từ Châu bừng tỉnh, bọn họ Phích Lịch xa dọa sợ đến choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, bị Tôn Vũ đánh thức mới nghĩ tới cửa thành nguy hiểm, các đại tướng quân vội dặn binh sĩ thủ hạ vận chuyển đá lớn đã chuẩn bị sẵn trong thành ra sau cửa thành, nhét thành một đống ở bên trong, sau khi xử lý như vậy, cho dù cửa thành bị bắn nát, quân địch cũng không vào được thành.
Lưu Diệp chỉ huy Phích Lịch xa, bắn cửa thành hết đợt này tới đợt khác, cứ bắn như vậy từ sáng tới trưa, lại từ trưa tới chiều, cửa tây Từ Châu cũ kỹ rốt cuộc không chịu nổi bắn phá liên tục nữa, xuất hiện một vết nứt cực lớn, cửa thành vỡ thành vụn gỗ. Tào quân mừng rỡ, đang định xông vào trong, kết quả trong cửa thành toàn là đá, chất không biết dày bao nhiêu. Tôn Vũ đã sớm sai người chặn cửa thành từ bên trong, chất đầy đá, còn dùng bùn đất nhét vào trong khe của mấy tảng đá, rắn chắc cực kỳ.
- Oa, Tôn Vũ, ngươi quá vô sỉ, tự mình nhốt kín mình, có ai đánh trận như ngươi không? Tào Tháo tức giận tới mức giậm chân, nàng dặn Hạ Hầu Uyên bắn một bức thư vào trong thành Từ Châu, trong đó viết :
- Hành vi của ngươi là rùa đen rụt đầu, ngươi không biết đạo lý thủ thành cần cướp trại sao? Trong binh có viết, bên tử thủ vẫn phải thường xuyên ra khỏi thành quấy nhiễu địch, có lý nào lại phá hỏng cả cửa thành của mình.
Khụ, ta cũng chưa xem binh pháp, thủ thành cần cướp trại gì đó, ta nghe chả hiểu, ta chỉ biết làm rùa đen rút đầu thôi, ngươi cắn ta à? Tôn Vũ hừ hừ mấy tiếng, mặc kệ nàng.
Tào Tháo thấy Từ Châu ngay cả việc bịt cửa thành cũng làm ra được, trong lòng cũng đổ mồ hôi, hạ lệnh thu binh nói: - Hôm nay tạm hoãn công thành, toàn quân dốc sức chế tạo gấp Phích Lịch xa, ngày mai chúng ta dùng trăm cỗ Phích Lịch xa bắn nát tường thành, hừ hừ, ta không tin Từ Châu còn có thể bịt kín tường thành.
Tào hạ mệnh lệnh, Tào quân tạm thời ngừng thế công, mấy vạn binh lính lại bắt đầu chặt cây, năm nay làm một binh sĩ cũng không dễ, không những phải cầm đao thương đánh giặc, còn phải cầm búa làm nghề mộc. Ở dưới sự chỉ đạo của Lưu Diệp, mấy vạn binh lính cầm búa cầm cưa, bận tối tăm mặt mũi.
Thấy Tào quân khí thế ngất trời mà làm việc xây công trình cơ sở, lông mày Tôn Vũ dính chặt với nhau, mặc dù hắn chưa từng học binh pháp gì, cũng biết biến mình thành con rùa đen là không khoa học. Bây giờ tình hình Từ Châu chỉ có thể thủ, không thể công. Phá hỏng cửa thành mặc dù Tào quân không vào được, nhưng quân Từ Châu cũng không ra được, muốn đánh lén ban đêm hay gì cũng không thể được.
Đây gọi là đứng ở chỗ yếu, đợi đến ngày mai hoặc ngày mốt, Tào quân tạo ra hơn trăm cỗ Phích Lịch xa, cùng bắn nát tường thành dưới sự chỉ huy của Lưu Diệp, tường thành thành Từ Châu cũng không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Nếu muốn cầm chân Tào chờ ba chị em vườn đào chạy tới cứu viện, nhất định phải giải quyết xong Phích Lịch xa của Lưu Diệp, nhưng mà bên mình đã không thể ra khỏi thành, cho dù ra khỏi thành cũng đánh không lại cả đống đại tướng Điển Vi, Hạ Hầu Uyên, vậy cũng chỉ có thể ở trong thành đối kháng Phích Lịch xa ... có cách gì có thể dùng đây?
Rốt cuộc ... vẫn là một vấn đề nan giải.
Tôn Vũ nảy ra sang kiến, không phải là xe bắn đá sao? Quân địch có thể tạo, quân ta cũng có thể tạo mà, kỹ thuật của máy bắn đá đâu có khó khăn mấy, muốn tạo được là vô cùng đơn giản. Vấn đề lớn nhất là ở chỗ ... bổn phương không ai biết sử dụng máy bắn đá, không giống bên Tào có Lưu Diệp, có thể dùng võ tướng kỹ biến thái để điều khiển.
Tôn Vũ tâm niệm vừa động, không biết dùng cũng không sao, để NM01 chỉ huy, ta tự mình đến điều khiển máy bắn đá nhắm bắn, chỉ cần thừa dịp Tào quân không chuẩn bị, bắn một lần liền đập hư máy bắn đá của đối phương là được.
Nghĩ đến đây, Tôn Vũ mừng rỡ trong lòng, reo lên với Đào Khiêm: - Đào đại nhân, ta có kế rồi, chúng ta cũng làm Phích Lịch xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook