Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ FULL
-
Chương 51
Đi tới trước cửa nhà Lý Giai, Tân U khẩn trương hít vào một hơi, ấn vào chuông cửa, chỉ chốc lát sau chợt nghe bên trong truyền đến tiếng động, mẹ Lý Giai mở cánh cửa hỏi một câu "Ai đó a?"
"Chào dì, chúng ta là tới tìm Lý Giai, có thể mở cửa ra không?"
Mẹ Lý Giai cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng bằng hữu Lý Giai ở quê hương nghe nói Lý Giai đã trở về nên ghé qua hỏi thăm, vì thế liền mở cửa rộng ra, Lý Giai lúc này cũng từ trong phòng đi ra, đứng ở đằng sau mẹ nàng nhìn xem là ai đến.
Khi chứng kiến gương mặt Tiểu Văn xuất hiện, Lý Giai nhất thời ngây người, sợ run vài giây với dám tin đây không phải là mơ, nàng nhanh chóng mãnh liệt đi tới ôm lấy Tiểu Văn, lo lắng nâng gương mặt nhỏ nhắn tỉ mỉ nhìn một cái, tầm mắt lại càng ngày càng mờ nhạt.
Tiểu Văn cảm giác được có nước rơi trên hai má Lý Giai, nàng vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Lý Giai, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, nhón chân nhỏ giọng nói bên tai Lý Giai, "Giai Giai ngoan, không khóc, Tiểu Văn tới cứu ngươi." Kỳ thực muốn khóc không chỉ có Lý Giai, Tiểu Văn trong lòng đau xót, nàng cắn răng hung hăng nuốt lấy cơn ủy khuất của mình, nói tự mình phải kiên trì, phải bảo vệ Giai Giai, chiếu cố Giai Giai, không thể khóc, nàng muốn đem Giai Giai cướp về, không cho bất luận kẻ nào cướp đi, Giai Giai chỉ thuộc về một người là nàng, Tiểu Văn mím môi, nắm chặt góc áo Lý Giai, có chết cũng không để nước mắt rơi xuống.
Lý Giai có chút kinh ngạc, hai mắt đẫm lệ mờ nhạt nhìn chăm chú vùng chân mày của Tiểu Văn, nàng dĩ nhiên lại không khóc, Lý Giai vốn tưởng rằng Tiểu Văn sẽ khóc so với chính mình còn kịch liệt hơn chứ.
"Tiểu Giai, ngươi làm sao? Các nàng ấy là ai?" Mẹ Lý Giai cảm thấy có chút kỳ quái, cứ coi như là bằng hữu vài năm không gặp mặt cũng không thể nào khóc thành như vậy, huống chi hài tử này vẫn còn nhỏ như vậy, thấy thế nào cũng không có khả năng cùng Lý Giai là bằng hữu, mà hai người bên cạnh, từ trên y phục có thể thấy rõ được không phải là người địa phương.
Lý Giai nhìn nhìn mẹ lại nhìn Tiểu Văn, không biết phải giải thích như thế nào, ai ngờ Tiểu Văn lại xoay người một tay đem Lý Giai để sau lưng, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy y phục Lý Giai không tha, kích động tức giận nói "Giai Giai là của ta, ngươi là đồ bại hoại, ngươi muốn cướp Giai Giai của ta đi!" Lý Giai sợ đến mức vội vã lấy tay che miệng Tiểu Văn lại, đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, "Tiểu Văn ngoan, không được nói lung tung."
Tiểu Văn cố sức đẩy ra bàn tay của Lý Giai đang che miệng nàng, chu miệng nhỏ nhắn bất mãn nói "Ta không có nói lung tung, không người nào được cướp Gia Giai đi, cho dù là ba ba và mụ mụ của Giai Giai cũng không được, đều là đồ bại hoại!" Nàng kéo kéo Lý Giai, nhỏ giọng khẩn cầu "Giai Giai, chúng ta về nhà có được hay không, đừng bỏ Tiểu Văn lại, Tiểu Văn cam đoan, Tiểu Văn nhất định sẽ mau lớn lên, vĩnh viễn chiếu cố Giai Giai, mãi mãi yêu Giai Giai, ngươi đừng đi sống cùng người khác, có được hay không? Tiểu Văn rất sợ mất đi Giai Giai, đau lắm."
Nghe xong Tiểu Văn nói những lời này, Lý Giai cảm động lệ lại bắt đầu mãnh liệt rơi xuống, chỉ là từ miệng Tiểu Văn nói ra những lời hứa hẹn đơn giản nhất, đối với Lý Giai mà nói đều là những lời dỗ ngọt êm tai nhất trên đời này, có thể đem nàng một mực cam nguyện bỏ qua tất cả mọi thứ, thầm nghĩ chỉ muốn vĩnh viễn ôm lấy cái kẻ nhỏ nhắn dễ thương này, như vậy là đủ rồi.
Cũng giống như Lý Giai nghe được những lời như vậy, nhưng tư vị lại hoàn toàn bất đồng, mẹ Lý Giai không có cách nào coi nhẹ những lời hứa hẹn của Tiểu Văn nói ra, là ý gì! Lẽ nào hài tử này chính là người yêu đồng tính mà Lý Giai đã từng nhắc qua, nếu đúng là vậy, kia quả thực quá hoang đường, nữ nhi của bà cư nhiên lại cùng một tiểu cô nương luyến ái, lại còn nói cái gì muốn cùng nhau sống cả một đời, thế nào lại có thể!!!! "Tiểu Giai, ngươi nói rõ cho ta, các nàng ấy rốt cuộc là ai? Tiểu hài tử này là ai?" Mẹ Lý Giai tức giận quát lớn, bố Lý Giai nghe được bên ngoài có thanh âm dị thường cũng từ trong phòng chạy ra, chứng kiến cục diện song phương giằng co tựa hồ như đã không thể tránh né.
Lý Giai ôm Tiểu Văn thế nào cũng không nói nên lời, Tân U chứng kiến loại tình huống này, không thể làm gì khác hơn là đành phải mở miệng giúp đỡ, tuy rằng việc nhà tốt nhất là không để ngoại nhân xen vào, nhưng Tiểu Văn dù sao cũng là một tiểu hài tử, Lý Giai muốn một mình đối mặt với phụ mẫu, kiên định lựa chọn quả thực rất khó khăn, nhất định phải có người giúp đỡ nàng một phen.
"A dì, ngươi đừng kích động, ta là luật sư của công ty Lý Giai hiện tại đang làm việc, vị này là đại diện công ty, mà nàng..." Tân U nhìn Tiểu Văn, dừng lại một chút rồi nói "Nàng là người yêu của Lý Giai."
"Nàng nói có đúng sự thực hay không?" Mẹ Lý Giai chất vấn Lý Giai, Lý Giai cắn môi dưới, yên lặng gật đầu, mẹ Lý Giai tức giận đến ngực đau nhức, một tay ôm lấy ngực, cả người dường như đứng không vững, tựa ở bên cạnh cửa, biểu tình thập phần khó khăn, Lý Giai cả kinh, vội vã buông Tiểu Văn ra đỡ lấy mẹ nàng, bố Lý Giai thấy thế vội vã chạy vào phòng mang thuốc ra, luống cuống tay chân uy mẹ Lý Giai uống, sau đó đỡ bà ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khách, Lý Giai còn chưa có phản ứng thì "Ba" một tiếng, đã trúng một cái tát của bố nàng, bố nàng nghiến răng phẫn nộ trừng mắt Lý Giai, thực sự là chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, tức giận vô cùng, Lý Giai ôm mặt, cơ hồ như bị đánh đến tê dại, khổ sở cúi đầu, trong lòng hổ thẹn vô cùng.
Tại đây trong khi hàng loạt sự tình phát sinh, Seven lại lặng lẽ cúi lưng, dán vào bên tai Tiểu Văn nói gì đó, Tiểu Văn nghe xong bỉu môi, suy nghĩ thật lâu, sau đó run run bước đến, một mình tìm đến hướng thanh âm Lý Giai vuốt ve, Tân U vừa định tiến lên giúp đỡ lại bị Seven kéo lại, nàng lắc đầu, tỏ ý nói Tân U không nên cử động, chờ ở bên ngoài xem tình hình là tốt rồi, chuyện các nàng ấy, cứ để các nàng tự mình giải quyết.
Phụ mẫu Lý Giai kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Tiểu Văn, hài tử này chính là một manh nhân! Lý Giai thấy Tiểu Văn hướng nàng, do dự một chút, vẫn là đưa tay đem nàng kéo vào lòng, khẩn trương nhìn bố nàng, sợ bố nàng hội tức giận sẽ ra tay đánh Tiểu Văn, nhưng kỳ thực ra, bố Lý Giai tuy rằng là tức giận, nhưng cũng không phải là một ác nhân, Tiểu Văn thoạt nhìn nhỏ tuổi như vậy, lại còn ôn nhu đáng thương, hắn có giận đến đâu cũng không tái đối với Tiểu Văn xuống tay, Tiểu Văn lui đến trong lòng Lý Giai, hai tay ôm lấy cổ Lý Giai, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bất chấp Lý Giai đối với phụ mẫu sự ở đây có chút cố kỵ, tại mặt Lý Giai khẽ hôn nhẹ một cái, sau đó liền thoát khỏi trong vòng tay Lý Giai, từ ghế sô pha lần mò đến bên cạnh chỗ mẹ Lý Giai đang ngồi, sợ hãi đưa ra bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay bà, cắn môi ngừng một chút mới nho nhỏ tiếng mở miệng nói.
"Đừng tức giận có được hay không, ngươi tức giận, Giai Giai hội đau lòng, ta biết là ta bất hảo, ta nhìn không thấy mọi vật, lại rất ngu ngốc, chính là ta rất nỗ lực giúp Giai Giai làm việc, ta sẽ giặt quần áo, ta sẽ lau nhà, sẽ rửa chén, hơn nữa sau này ta còn có thể cố gắng học một chút gì đó, ta sẽ học chiếu cố Giai Giai, ta còn có thể chiếu cố các ngươi, ta sẽ không tiêu xài tiền bậy, không bao giờ mua quần áo mới, cũng không ăn kẹo, ta...!ta còn có thể một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, không, một bữa thôi cũng được, ta thực sự sẽ không lãng phí, ta sẽ rất ngoan, chỉ cần các ngươi đừng cướp Giai Giai đi, muốn ta làm cái gì cũng được, van cầu các ngươi, đừng cướp Giai Giai đi có được hay không, tiểu Văn cái gì cũng không có, chỉ có Giai Giai là yêu thương ta, đừng cướp Giai Giai của ta đi có được hay không..." Tiểu Văn căn bản vẫn luôn ép buộc mình không được khóc, chính là nói rồi lại nói, trái tim nàng đau như muốn vỡ nát, nước mắt không thể tiếp tục nghe lời lại rớt xuống, tự tôn cùng những cái khác nàng không hiểu cũng không muốn hiểu, nàng chỉ cần Giai Giai, Tiểu Văn nhỏ bé cầu xin, khẩn cầu van nài, thân thể đơn bạc run nhè nhẹ, khiến cho mọi người có mặt ở đây đều nổi lên một lòng thương cảm sâu sắc, cho dù là phụ mẫu Lý Giai cũng vô pháp đối với tiểu hài tử này không chút cảm động.
Tiểu Văn còn đang tiếp tục nói, cho dù lời nói đã nghẹn ngào không rõ được nữa, nàng cũng vẫn nỗ lực nói tiếp, nàng không nhìn thấy thế giới này, không có ánh mắt thương tổn, không có cửa sổ tâm hồn của nhân loại, nàng chỉ có thể dùng phương thức bên ngoài bày tỏ mong muốn của mình đối với Lý Giai không muốn rời xa, muốn được bên cạnh người nàng yêu.
Lý Giai từ sớm đã khóc không thành tiếng, nhớ tới tình cảnh đương sơ khi nàng gặp Tiểu Văn, tiểu hài tử kia bất lực đáng thương, đã đem nàng cho rằng là sinh mệnh duy nhất mà tin tưởng, Lý Giai minh bạch, nếu như nàng ly khai, đối với Tiểu Văn mà nói, so với nàng còn muốn đau khắc cốt ghi tâm hơn thập phần.
Lý Giai đi tới đem Tiểu Văn từ bên cạnh mẹ nàng ôm vào lòng, hôn nhẹ khuôn mặt đầy lệ của Tiểu Văn, đầu lưỡi cảm giác được vị mặn đắng của nước mắt, nàng thực sự hạ quyết tâm, không được phụ mẫu tha thứ cũng được, bị tổn thương cũng được, vô luận thế nào, nàng cũng không thể buông bỏ Tiểu Văn, sẽ không có bất luận do dự gì nữa, nếu như tình thân cùng tình yêu trong lúc đó thực sự chỉ được chọn một, cho dù là phải bỏ đi sinh mệnh, nàng hội lựa chọn Tiểu Văn, bởi vì bố mẹ không chỉ có nàng mà còn có ca ca, nhưng Tiểu Văn chỉ là một mình.
Đối với chi ân dưỡng dục của phụ mẫu, nàng cũng chỉ có thể chờ kiếp sau báo đáp, tội danh bất hiếu gánh trên lưng, nàng sẽ không hối hận, trên đời này nào có sự tình lưỡng toàn, đã biết được nhất định cũng phải mất đi một trong hai.
Lý Giai nhìn bố mẹ, thở một hơi thật sâu, "Ba, mẹ, các ngươi cũng thấy được, nàng căn bản không thể rời bỏ ta, ta cũng sẽ không bỏ lại nàng, nếu như...!nếu như...!các ngươi thực sự không chấp nhận được, ta nguyện ý vĩnh viễn biến mất, không trở về nữa, coi như các ngươi chưa từng sinh ra nữ nhi này, ân tình nợ các ngươi, kiếp sau, kiếp sau nữa ta sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp, đem đồ đạc trả cho ta có được không? Ta không thể lưu lại, van các ngươi."
Mẹ Lý Giai ở ghế sô pha lau nước mắt, bố nàng cũng suy sụp ngồi trên ghế, con mắt hồng hồng, hai người trầm mặc một hồi lâu, bố nàng mới chậm rãi đứng lên đi vào phòng, không bao lâu hắn đã đi ra, cầm trong tay hành lý của Lý Giai cùng vài thứ, đi tới trước mặt Lý Giai, hắn nắm lấy tay Tiểu Văn, đem đồ đạc đặt vào tay nàng, nhẹ giọng nói "Đồ đạc cho các ngươi, các ngươi đi trước đi, ta với mụ mụ ngươi còn cần chút thời gian, để cho chúng ta suy nghĩ, chúng ra không bức ngươi, nhưng ngươi cũng phải cho chúng ta thời gian."
Nói xong, hắn đỡ mẹ Lý Giai đi vào phòng, Lý Giai bình tĩnh nhìn bóng lưng của bọn họ, đến khi cửa phòng đóng lại.
Nàng mới xoay người đối mặt với Tân U nở ra nụ cười, Tân U gật gật đầu, mở ra hai tay ôm lấy cả Lý Giai cùng Tiểu Văn vào lòng, Seven tựa ở cạnh cửa nói "Đừng cười, cười so với khi khóc còn khó coi hơn." Khi nàng nói những lời này, trong mắt cũng đã có một chút lệ quang..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook