Mạnh Như Ký
-
9: Làm Trâu Làm Ngựa Làm Trâu Ngựa
Bán nghệ, đương nhiên không dễ bán như vậy.
Đầu tiên, bọn họ nhất định phải có kỹ nghệ hơn người, hơn nữa còn có thể biểu diễn trước mặt mọi người, hoặc là khiến họ kinh ngạc, hoặc là khiến họ ôm bụng cười.
Mạnh Như Ký không kỳ vọng Mục Tuỳ có thể khiến người khác ôm bụng cười, vì thế nàng chỉ có thể để Mục Tuỳ làm người khác kinh ngạc.
Lần này, trong kỹ nghệ khiến mọi người kinh ngạc, nếu cần dùng đạo cụ thì Mạnh Như Ký cũng không có tiền để hỗ trợ.
Đàn cầm sách tranh gì đó, Mạnh Như Ký bỏ qua đầu tiên, nàng không kỳ vọng Mục Tuỳ biết chơi, bởi vì cho dù Mục Tuỳ biết thì nàng cũng không có tiền mua.
Tiếp theo chính là làm xiếc hí khúc.
Khẩu kỹ, xiếc khỉ...
Mạnh Như Ký lại nhìn sang Mục Tuỳ, lắc đầu lia lịa.
Còn lại, chính là biểu diễn kỹ thuật đặc biệt nào đó.
Nuốt kiếm trong miệng?
Mượn kiếm của người qua đường, nếu thực sự cho Mục Tuỳ nuốt thì dù nguy hiểm hay không, cũng không được.
Đập đá trên ngực?
Mạnh Như Ký có thể vào rừng tìm ít đá tảng, nhưng bây giờ nàng không có linh lực, một nữ tử bình thường không đập vỡ nổi một tảng đá.
Mục Tuỳ nhìn có vẻ có thể đập vỡ đá, nhưng Mạnh Như Ký lại không thể dâng "ngực" lên được, nếu Mục Tuỳ đập xuống, e rằng thứ vỡ không chỉ có tảng đá mà còn có cả xương sườn của nàng...
Hơn nữa, nàng cũng không có tiền mua búa.
"Ngươi...!có biết chiêu thức võ công nào không?" Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đứng trên con đường trong chợ, nhìn người qua đường đi đi lại lại, đứng một hồi lâu, đến cuối cùng Mạnh Như Ký chỉ đành hỏi Mục Tuỳ như vậy: "Chiêu thức đẹp đẹp chút ấy."
Mục Tuỳ ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Ta không nhớ được bản thân từng học công phu gì."
Câu trả lời trong dự liệu, Mạnh Như Ký giơ tay lên: "Không sao, trước kia bên sông Nại Hà, ta thấy mấy động tác né tránh của ngươi đều rất có quy luật, cơ thể ngươi vẫn còn ký ức." Mạnh Như Ký khẽ vỗ vào cổ Mục Tuỳ: "Ngươi thử nghĩ xem, nếu ta dùng bàn tay này tấn công ngươi thì ngươi sẽ phản kích thế nào."
Mục Tuỳ mặc kệ bàn tay Mạnh Như Ký đặt trên cổ mình, chỗ da bị lòng bàn tay nàng chạm vào tê tê dại dại, khiến hắn không hề có ý muốn phản kích.
Mục Tuỳ lắc lắc đầu, nói thẳng: "Ngươi không phải muốn tấn công ta thật, ta không muốn phản kích."
Mạnh Như Ký bị ánh mắt vừa đơn thuần vừa chân thành nhìn chằm chằm, nghẹn họng hồi lâu: "Ta bảo ngươi thử tưởng tượng, nếu ta không phải là ta..." Mạnh Như Ký trầm xuống, ra vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt Mục Tuỳ, tiếp tục làm động tác giả thu hút hắn: "Nếu ta là một tên côn đồ, ta muốn giết ngươi..."
Mục Tuỳ nghe nàng nói, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc.
"Chiêu này của ta nhắm đến cổ ngươi, ngươi sẽ..."
Nàng còn chưa nói dứt lời, Mục Tuỳ đã vươn tay chặn lấy bàn tay của nàng, sau đó gần như là vô thức, hắn nâng tay lên liền vươn đến bên tai nàng.
Mạnh Như Ký nhất thời ngẩn ra, đợi khi phản ứng lại thì đầu nàng đã bị hai tay Mục Tuỳ giữ lấy, xoay nhẹ sang một bên.
Nếu không phải động tác nàng chậm, không có sát ý, bây giờ e rằng nàng đã trật khớp xương cổ, ngừng hô hấp, chết ngay trên phố rồi.
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, bất lực than thở: "Thứ ngươi học...!là kỹ thuật giết người..."
Mục Tuỳ thấy nàng ưu phiền thì cũng ưu phiền theo: "Kỹ thuật giết người, không thể bán nghệ sao?"
"Kỹ thuật giết người chỉ dễ dùng không dễ xem, phút chốc là giết người rồi, có tính thưởng thức gì được? Không thể giết một người trên phố để góp vui cho mọi người chứ?"
Mục Tuỳ nghe vậy, nhìn những người đi trên phố với vẻ suy tư.
Mạnh Như Ký không nghe thấy hắn lên tiếng nên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn đang xoay vòng trong đám người trên đường, giống như đang chọn gì đó...
Mạnh Như Ký lập tức vỗ một cái vào ngực hắn, mắng: "Không được!"
Mục Tuỳ cúi đầu: "Ồ."
"Chúng ta bán nghệ chứ không phải giết người cướp của! Không được! Không lẽ ngươi muốn ăn cơm ngục ăn cả đời không no trong nha môn chứ?"
"Trong ngục có ngươi không?"
"Đương nhiên không!"
Mạnh Như Ký cạn lời, tiểu tử ngốc này còn muốn kéo bản thân ngồi đại lao cùng?
Mục Tuỳ thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy không đi nữa."
Mạnh Như Ký thở dài, thấy tính cách hắn hoang dã như vậy thì càng không hy vọng hắn biết chiêu thức võ công đẹp mắt nào nữa.
Còn bản thân Mạnh Như Ký, công phu ngoại gia cũng không phải điểm mạnh của nàng.
Dù sao trước kia nàng cũng có một viên nội đan có linh lực nghịch thiên, không chớp thời cơ tu nội công linh lực mà lại đi học công pháp ngoại gia, há không phải nhặt được hạt vừng bỏ dưa hấu sao.
Cho nên đến tận bây giờ, thuật pháp của nàng lớn mạnh nhưng công pháp ngoại gia cũng chỉ đủ để múa may vài cái lúc quan trọng thôi.
Bằng không cũng không đến mức ngang cơ với một thiếu niên bị trọng thương trên vách đá tuyết.
Cần tiền vốn không có tiền vốn, cần kỹ nghệ không có kỹ nghệ, công việc kinh doanh của Mạnh Như Ký rơi vào trì trệ.
Tuy nhiên, ngay lúc nàng đang thở ngắn than dài, Mạnh Như Ký đột nhiên nhìn thấy, trong đám người nhộn nhịp, có một nam tử đang lén lút đi theo một cô nương áo cổ lông.
Mạnh Như Ký khẽ nheo mắt, nàng khoanh tay quan sát nam tử kia.
Mạnh Như Ký hơi có động tĩnh là Mục Tuỳ đương nhiên cũng chú ý đến.
Chỉ thấy lúc này ánh mắt vừa rồi vẫn luôn phiêu bạt của nàng đột nhiên tập trung ở một chỗ, Mục Tuỳ lập tức nhìn theo ánh mắt nàng.
Trong đám người, nam tử vươn tay về phía chiếc túi trên vai cô nương phía trước, kẹp giữa ngón tay hắn ta chính là một lưỡi dao mỏng, chỉ cần vung nhẹ là túi của cô nương áo cổ lông sẽ mặc cho hắn lấy đồ.
Mạnh Như Ký cười lạnh một tiếng: "Đều là người đã chết dở, vẫn còn làm trộm ở đây."
Lời này Mạnh Như Ký nói, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Mục Tuỳ lập tức giống như bị tát một cái, cảm thấy trên mặt đau rát.
Đều trách tên trộm kia!
Dám ăn trộm trước mặt Mạnh Như Ký khiến nàng không vui.
Đúng là đáng hận...
Mà Mạnh Như Ký lại đang khoanh tay suy nghĩ: Kéo tên trộm đó đến nha môn nhận tiền sao? Vẫn là bắt tên trộm đó, uy hiếp sẽ đưa hắn đến nha môn, sau đó kiếm được khoản lớn hơn từ chỗ hắn...
Bên này Mạnh Như Ký còn chưa quyết định xong, đột nhiên, bên cạnh "vù" một tiếng, làn gió nhẹ quen thuộc cuốn bay tóc mai của Mạnh Như Ký, nàng nhìn thấy một bóng đen lao lên.
Mạnh Như Ký lặng người trong một khắc, sau đó lập tức nhấc chân đuổi theo.
Mà Mục Tuỳ chạy nhanh, thu hút sự chú ý trong đám đông, tên trộm kia vốn đã chột dạ, vừa quay đầu lại nhìn thấy trong đám người một nam tử cao mét tám, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế hừng hực xông thẳng về phía hắn ta, như thế muốn lấy đầu hắn ta!
Tên trộm lập tức hoảng sợ, cũng không lén lút giấu giếm nữa, nhìn đồ vật đã sắp đến tay, hắn ta trực tiếp kéo cánh tay cô nương kia, trong tiếng la hét của cô nương, hắn ta cướp túi ôm vào trong lòng, sau đó điên cuồng bỏ chạy.
Mục Tuỳ có thể làm gì hắn ta?
Trực tiếp đuổi theo.
Mạnh Như Ký có thể có cách gì?
Nàng chỉ có thể giống như bị xích dây dắt chó, đuổi theo phía sau la hét:
"Đừng chạy! Đứng lại! Đợi chút!"
Giọng nói của nàng truyền vào trong tai hai người phía trước, Mục Tuỳ không cảm thấy là đang gọi bản thân, nhưng tên trộm kia lại rất tự giác cho rằng đang gọi mình, vì thế hắn ta đương nhiên phải cố gắng chạy càng điên cuồng.
Chớp mắt đã chạy được hai dặm, đã đến cực hạn của Mạnh Như Ký rồi, trong hơi thở hổn hển của nàng dường như còn có mùi máu.
Chợ sớm đã không thấy bóng dáng, bên cạnh đều là tường đất, dưới chân cũng biến thành đường đất, chạy một bước là bụi bay mù mịt.
Đối với Mạnh Như Ký mà nói, tình hình càng tệ hơn là phía trước cũng không thấy bóng dáng hai người kia nữa, ngôi nhà bằng đất bên cạnh ngăn lại tầm nhìn của nàng, nàng hoàn toàn không nhìn thấy hai người đó đã chạy đi đâu.
Chỉ có thể dùng hết ý chí và trực giác cuối cùng để hét lên một câu: "Tội không đáng chết! Đừng giết người!"
Cũng không biết Mục Tuỳ có nghe thấy không, Mạnh Như Ký cuối cùng cũng mềm nhũn chân ngã xuống giữa con đường đất.
Sau đó móng vuốt vận mệnh không hề tha cho Mạnh Như Ký, không bao lâu sau trong đầu nàng bắt đầu truyền đến cơn đau như bị xé rách.
Nàng nghĩ Mục Tuỳ chắc chắn đã cách bản thân hơn trăm bước rồi.
Trong lòng Mục Tuỳ vừa đau vừa hận, hận tên trộm đó, càng hận tên trộm đan ảnh hưởng đến nàng hơn!
Cơn đau xé rách càng ngày càng dữ dội, bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của nữ tử:
"Trời ơi! Không phải ngươi chưa uống thuốc đó chứ!"
Trong âm thanh kinh ngạc của nữ tử này cũng kèm theo cả tiếng thở dốc hổn hển.
Trong cơn đau, Mạnh Như Ký mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cô nương mặc áo cổ lông đang khom lưng thở dốc, quan tâm nhìn nàng.
Thì ra chủ nhân của chiếc túi bị cướp đã đuổi theo phía sau, chỉ là nàng ta chạy còn chậm hơn Mạnh Như Ký, bây giờ mới tới.
Cô nương đó ngồi xổm bên cạnh Mạnh Như Ký, không biết lấy bình thuốc gì từ hầu bao nhỏ bên người mình ra, đổ một viên thuốc to bằng hạt đậu ra lòng bàn tay, sau đó cho Mạnh Như Ký uống:
"Nhanh nhanh, uống xong là không đau nữa, bằng không ngươi sang kiếp sau mất."
Mạnh Như Ký bị cơn đau hành hạ, lúc này sao còn quan tâm đây là thuốc gì nữa, chỉ có thể vội vàng nuốt viên thuốc xuống.
Viên thuốc xuống cổ họng giống như ăn một thìa đường, ngọt từ miệng đến tim, mà theo sự phân tán của vị ngọt, cơn đau trong người cũng giống như tuyết đông bị ánh mặt trời hoà tan, từ từ biến mất.
Một lúc sau, cơ thể trở lại bình thường, hô hấp của Mạnh Như Ký cũng dần ổn định lại.
Sống sót sau kiếp nạn, Mạnh Như Ký lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với cô nương áo cổ lông: "Thực sự đa tạ..."
"Không cần không cần, ta mới phải cảm ơn các ngươi đã đuổi theo tên trộm giúp ta.
Hôm nay ta vừa nhận được tiền công, đều ở trong cái túi đó." Cô nương có chút lo lắng quay đầu nhìn xung quanh: "Cũng không biết bọn họ chạy đi đâu rồi..."
"Cứ đợi ở đây trước đi.
Có lẽ một lúc nữa sẽ quay về."
Mạnh Như Ký thầm nghĩ, không biết bọn họ cách xa nhau thì Mục Tuỳ có bị đau không, nếu hắn không đau, với tố chất cơ thể của hắn thì việc bắt được tên trộm túi có lẽ không phải vấn đề.
Nghỉ ngơi một lúc, Mạnh Như Ký cũng không hy vọng nàng và cô nương này đuổi theo có thể giúp được gì, vì thế liền hỏi nàng ta:
"Làm phiền một chút, ta vừa tới vùng đất Vô Lưu, không hiểu tình hình nơi đây, vừa rồi cô cho ta uống thuốc gì vậy, tại sao có thể xoa dịu được cơn đau trong cơ thể ta? Nghe lời nói trước đó của cô, cô hình như biết tại sao tôi lại đau đớn khó chịu?"
"Cô vừa tới à, khó trách." Cô nương áo cổ lông kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta đều là người chết dở của nhân gian, muốn ở lại vùng đất Vô Lưu thì phải dựa vào vật Treo Mệnh mới được."
"Vật Treo Mệnh.
Có ý gì?"
"Ừm...!Ví dụ, chúng ta giống một cô hồn dã quỷ, nhưng chỉ có một nửa là quỷ, vốn dĩ đã biến mất trên thế gian rồi, nhưng chúng ta cơ duyên xảo hợp đến được vùng đất Vô Lưu này, nơi này tạm thời dung nạp chúng ta, nhưng nếu muốn sinh sống lâu dài ở đây thì phải buộc nửa quỷ của bản thân lên một đồ vật nào đó ở nơi này.
Đồ vật đó, chính là vật trung gian giữa chúng ta và thế giới này, được chúng ta gọi là vật Treo Mệnh."
Cô nương nói rất rõ ràng, Mạnh Như Ký hiểu ý này, nàng gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới tình huống của bản thân, không khỏi hơi đau đầu mà xoa xoa mi tâm.
"Ta muốn hỏi một chút...!Chính là, có khả năng nào, vật Treo Mệnh này, có thể...!là một người không?"
"Cái gì cũng có khả năng mà." Cô nương chém đinh chặt sắt trả lời: "Có người còn có vật Treo Mệnh là một con heo kìa."
"..."
"Giống như hàng xóm nhà ta, vật Treo Mệnh của hắn rất kỳ quặc, chính là căn nhà của hắn.
Hắn vô cùng trân quý, bình thường ta đến nhà hắn hắn còn không cho ta gõ cửa, chỉ có thể gọi hắn qua bức tường trong sân."
Quả thực, nghe đến đây, những tình huống này còn kỳ quặc hơn cả treo mệnh lên một người...
Nhất thời, Mạnh Như Ký cũng không biết đối diện với tình huống này, nàng nên cảm thấy may mắn hay đau khổ.
"Loại chuyện này chính là rất ly kỳ, nhìn duyên phận, ví dụ như ta..."
Cô nương nói rồi chỉ vào cổ áo lông mềm mại trên cổ: "Đây chính là vật Treo Mệnh của ta, lúc nào ta cũng mang theo, ta không thể cách xa nó ba bước, bằng không sẽ giống như cô vừa nãy, đau đến mức không thở nổi."
"Ba bước?" Mạnh Như Ký nghi hoặc: "Gần như vậy?"
"Đúng vậy, khoảng cách mỗi người có thể cách xa vật Treo Mệnh của bản thân là khác nhau, ta chỉ có thể cách xa ba bước, hàng xóm của ta còn không thể cách xa một bước, hắn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bức tường trong sân, nhưng có người còn có thể cách xa mười trượng."
Mạnh Như Ký nghe vậy thì nhíu mày.
"Nhưng cũng không cần quá lo lắng, để thuận tiện cho mọi người, các thương nhân ở vùng đất Vô Lưu đã điều chế ra loại thuốc này." Cô nương áo cổ lông đưa bình thuốc cho Mạnh Như Ký, để nàng quan sát:
"Cái này tên là Đậu Xanh Nhỏ."
"Đậu Xanh Nhỏ?"
"Đúng, do nha môn đặt."
"Tên gọi chính thức?"
"Đúng."
"...!Được rồi, nha môn ở chỗ này của các cô đúng là...!rất thú vị..."
Diệu Diệu cười cười: "Mỗi ngày uống một viên, trong vòng mười hai canh giờ có thể rời khỏi vật Treo Mệnh của mình."
Mạnh Như Ký xoa xoa ngực mình, cảm giác đau đớn quả thực không còn.
"Giống như cái cổ áo lông này của ta, mùa đông còn được, chứ đến mùa hè là nóng chết ta.
Lúc làm việc cũng không đeo được, đôi khi sẽ nhớ mà đặt trong túi áo, đôi khi quên mất, tiện tay đặt xuống rồi quên luôn, ta ghét phiền phức nên đã mua loại thuốc này.
Những ngày làm việc thì uống một viên, không sợ bản thân quên cổ áo lông nữa, rất thuận tiện."
Mạnh Như Ký chớp mắt hỏi cô nương: "Có đắt không?"
"Không đắt không đắt, loại thuốc này mọi người đều cần, nha môn phải quản lý giá cả, năm đồng một bình, một bình ba mươi viên."
Năm đồng, đối với người không có một đồng nào như Mạnh Như Ký thì đây là giá trên trời.
Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, sau đó trả cho cô nương áo cổ lông:
"Đa tạ giải đáp.
Cũng đa tạ cô hào phóng giúp đỡ, dùng thuốc cứu ta."
"Không sao không sao, đều là người tới vùng đất Vô Danh..."
Cô nương còn chưa nói xong, trong con ngõ bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Như Ký nhìn về phía âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Mục Tuỳ đã bắt được tên trộm túi đó.
Vẻ mặt tên trộm túi chỗ xanh chỗ tím, xem ra đã bị đập một trận.
Còn Mục Tuỳ một tay cầm túi, một tay giữ trộm, bước đi nhẹ nhàng, hoàn toàn không có dáng vẻ đau đớn.
Trong lòng Mạnh Như Ký đã hiểu, xem ra vật Treo Mệnh sẽ không bị đau, người đau chỉ có người bị treo mệnh là nàng, khổ quá ha ha, "người chết dở".
Mạnh Như Ký thở dài một hơi, chỉ có thể nói vận mệnh vô thường, rõ ràng hai người đều bị sét đánh, tỉnh lại ở cùng một nơi, vậy mà có người một thân nhẹ nhõm, chỉ cần điên cuồng ăn cơm, có người lại phải lo xem cơm tới từ đâu, còn bị làm chó dắt đi, chạy không nổi còn phải nhẫn nhịn cơn đau khắp người...
Ông trời đúng là thiên vị, thưởng phạt giáng xuống cho mỗi người sao lại khác nhau chứ.
Trước kia nàng là con gái vận khí, có nội đan, làm Yêu Vương, bước lên đỉnh cao.
Bây giờ, nàng có lẽ là con gái xui xẻo, tới vùng đất Vô Lưu này làm trâu làm ngựa làm trâu ngựa...
Editor có lời muốn nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook