Mảnh Nhạc
-
Chương 27
Laya đã không thể bước đi được nữa, cô cần phải trở về Pháp nhanh nhất có thể để tiếp nhận điều trị trước khi mọi thứ quá muộn.
Ivan thở dài, trở lại vào phòng bệnh với vẻ mặt bình thản, ngồi ở bên giường nhìn đến Laya vẫn chăm chú nhìn theo anh, chưa từng rời mắt.
Ivan đưa tay vuốt tóc cho Laya, lại ở bên má cô dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn, đầu ngã lên lòng bàn tay Laya, giọng thật trầm, thật khẽ mà nói: "Có đau không?"
Laya khẽ lắc đầu, lại nghiêng đầu, hạ mắt nhìn Ivan cũng đang nhìn cô: "Trước đó rất đau, nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi", bác sĩ cũng đã nói với cô hết tất cả, chuyện cũng chẳng có gì để giấu diếm.
Nhạc vừa dứt, cơn đau như xé da, nghiền qua xương cũng ập đến, nỗi đau đó không khác xa gì tai nạn năm đó, nó khiến Laya sợ hãi níu lấy Aiden, nhưng cô lại tìm kiếm Ivan.
Vạn lần trong đầu thầm khẩn cầu bản thân tỉnh táo, muốn nhìn thấy Ivan, muốn thấy gương mặt bình tĩnh ấy, muốn nghe anh bảo rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Laya cần một thứ gì đó đè ép xuống tâm trí sợ hãi của cô lúc đó.
Từ khóe mắt của Ivan rơi xuống một thứ gì đó, nó trượt xuống, chạm đến lòng bàn tay của Laya: "Nhưng Ivan..
em cảm ơn anh", Laya nhìn đến người đàn ông trước mặt, người luôn luôn một bộ dáng đàn áp nhưng bao dung, che chở cô hết mực, hiện tại như đang cầu xin cô an ủi cho anh.
Nếu như Laya từ đầu nghe theo gia đình, nếu cô không cứng đầu, có lẽ cô và Ivan đều không cần phải trả giá đến mức này.
Ivan sẽ không phải chờ cô đến hơn mười năm mà vẫn không có một lời hồi đáp, mà Laya có lẽ cũng không còn là Laya Eve của hiện tại.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, người cô nợ nhiều nhất, chắc có lẽ là Gray, gia đình cô, còn có người đàn ông này, nợ anh cả một cuộc đời.
Nhưng dùng gì để trả anh bây giờ.
"Bác sĩ của em sẽ sớm đến đây, giúp em ổn định lại trước khi mọi thứ kết thúc, sau đó chúng ta lại trở về.
Chờ em khỏe, thì lại đi".
Ivan xoay mặt, úp hẳn cả gương mặt vào lòng bàn tay của Laya.
Có trời mới biết lúc này Laya muốn sờ đầu Ivan đến mức nào.
Bây giờ ngẫm lại, Laya thấy mình thật tàn nhẫn.
Cô hít sâu, run rẩy trong lời nói: "Aiden.."
"Đã thành công vào thẳng bán kết rồi"
"Anh lên đây đi", Laya không biết vì sao có chút muốn khóc, mọi thứ cứ nghẽn lại trong lòng, không trút ra được.
Cô muốn Ivan, muốn anh để trút hết những gì ở trong lòng, sau đó thì lại có thể an tâm mà dựa dẫm người này.
Ivan ngồi dậy, bế Laya qua một bên giường, bản thân cởi giày, lại cởi đến thắt lưng, nghiêng người ngồi lên giường, điều chỉnh để bản thân không đè lên Laya, sau đó cẩn thận ôm cô vào lòng, vùi đầu vào mái tóc ấy, thở ra một hơi dài, cố trấn an bản thân, ngăn chặn cảm giác muốn mang người giấu vào một chỗ, chỉ có mình anh là chăm sóc, hầu hạ cô.
"Như vậy là đủ rồi", Laya vùi vào lòng ngực Ivan, thở dài một hơi, tay níu lấy áo anh: "Thầy Eli cùng Olivia sẽ hỗ trợ Aiden phần còn lại, việc của em, căn bản đã kết thúc"
Tôi là một mảnh nhạc chưa thành hình, được tạo ra bởi sự bùng nổ của cảm xúc.
Tôi hạnh phúc vì sự hiện hữu này.
Nhưng, xin người, đừng quên tôi.
Ivan trong lòng khẽ giật mình khi Laya nói rằng đã đủ rồi, rằng cô muốn dừng lại.
Ivan kiềm lòng không được mà ôm chặt người trong lòng, trong đầu cứ liên tục nghĩ đến rằng có phải hay không, Laya đã chấp nhận mình, rằng cuối cùng, anh cũng đợi được đến ngày này rồi sao? : "Được, nghe theo em".
Bất an trong lòng Ivan vẫn chưa bao giờ là nguôi ngoai khi nghĩ tới Laya, anh muốn cô, nhưng lại không muốn ép buộc cô.
Ivan thậm chí đã nghĩ, cứ như vậy, suốt đời lo lắng cho Laya thì anh cũng nguyện ý, chỉ cần Laya có điều muốn làm, anh nhất định cố gắng hết sức.
Nhưng Ivan sợ, sợ Laya rời bỏ anh, từ chối anh.
"Ivan, anh còn nhớ em đã nói mình đã có quyết định không?", Laya khẽ dụi mặt vào lòng Ivan, lại di chuyển cơ thể một chút khiến cho Ivan giật mình, đưa tay ôm cô chặt hơn, điều chỉnh lại tư thế cho đến khi cô chịu nằm yên một chỗ
"Ừ"
"Em đã nghĩ, nếu như năm đó không cứng đầu sang đây gây dựng sự nghiệp, yên lặng chấp nhận anh, thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Eli vẫn sẽ là thầy của em, em vẫn sẽ có thể nhảy dù ở bất cứ đâu, nơi đó có Gray, có gia đình, còn có anh.
Nhưng em lại nông nổi, nhất quyết rời đi..
Ivan, anh có từng ghét em không?", cả người cô căng cứng chờ đợi đáp án từ Ivan, cô đã không còn đủ can đảm để đoán nữa rồi.
Kiên trì của một người, rốt cuộc có thể dài đến bao lâu.
Phòng bệnh lặng thinh, chỉ còn lại tiếng của máy điều hòa, tiếng máy móc cùng ánh đèn mờ nhạt từ bên ngoài rọi vào, dù là nơi khiến con người ta không dậy nổi hung phấn, nhưng khoảng khắc này lại khiến Ivan cuối cùng tựa như được thả lỏng nơi tâm hồn.
Lần này đến Ivan di chuyển, hạ thấp xuống mắt đối mắt với Laya, lại hôn nhẹ lên môi cô: "Tôi tình nguyện mà.
Lúc còn nhỏ là em theo tôi, vậy thì đến lớn, tôi theo em, em tình, tôi nguyện.
Không ghét em được.
Tôi chỉ muốn ở bên em, cho em mọi thứ em muốn"
Ivan mỉm cười nhìn Laya khóc, vùi đầu vào trước ngực cô: "Laya, tôi già rồi nhưng vẫn muốn theo em, theo đuổi đến khi nào em nhìn đến tôi, chấp nhận tôi mới thôi, sau đó, tôi sẽ làm hết phần còn lại.
Laya à, tôi ở đây, luôn ở đây, trước mắt em, chỉ cần em không ghét sự phiền phức này, tôi đã thỏa mãn rồi"
Laya khó khăn đưa tay lau nước mắt, cô cũng cảm thấy ở trước ngực có mảnh ước, lại muốn khóc nhiều hơn.
Đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền đeo ở cổ, nơi có cặp nhẫn lồng vào nhau.
Chúng là sự ràng buộc của quá khứ.
Laya không muốn cho người khác thấy, Ivan cũng để mặc cô tự do dù trên tay anh luôn đeo một chiếc tượng trưng khác.
Nước mắt khiến tầm nhìn nhòe đi, Laya bỗng nhiên cảm thấy rất giận bản thân mình, sau tất cả mọi chuyện.
Ivan thấy cô loay hoay với dây chuyền, lại chuyển mình, ôm Laya vào lòng, vòng qua cổ cô giúp cô mở nó, trên tay trái là hai chiếc nhẫn do chính anh đặt làm, mà Laya lúc đó chỉ qua loa gật đầu.
Trong lòng Ivan có chút run rẩy không dám đoán Laya muốn làm gì.
Laya cầm lên tay phải của Ivan, chậm chạp tháo ra chiếc nhẫn tượng trưng ấy, trả nó về lại lòng bàn tay của anh, sau đó cầm lên chiếc nhẫn có kích cỡ to hơn, lại ngẫng đầu, gương mặt đáng thương đẫm nước mắt, tóc bết lên cả gương mặt khiến anh cầm không nổi lòng định vươn tay vuốt tóc cô thì lại bị Laya khư khư giữ lấy, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi anh: "Ivan, em muốn về nhà, anh có đồng ý mở cửa cho em vào, chứa em không?"
Ivan chau mày nhưng không nhịn nổi mà cong mắt, mím môi cười, mắt thật cay nhưng lòng lại tựa như tràn đầy, trán tựa trán với Laya: "Chỉ cần em muốn, tôi nhất định đưa em về"
Laya run rẩy đeo nhẫn vào ngón áp út ấy, nước mắt tuôn rơi không ngừng, run rẩy nói: "Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh"
Ivan ôm người vào lòng, giúp Laya đeo vào tay chiếc nhẫn còn lại, sau đó tỉ mỉ xỏ chiếc nhẫn tượng trưng ấy vào dây chuyền, lại đeo vào cổ cho Laya, ôm ghì lấy cô vào lòng: "Em giữ cái này, nếu em có lỡ làm mất cái em đang đeo trên tay, em tốt nhất nên dùng chiếc này.
Chờ lúc trở về, em cũng phải mua lại một chiếc khác cho tôi".
Phải giữ chặt em, không cho em đi nữa.
"Được"
Tôi là một mảnh nhạc, sự hiện diện của tôi là một mảnh ghép trong tâm hồn người, tôi sẽ luôn chờ ngày người hoàn thành bức tranh tuyệt mĩ ấy.
Sau đó, người sẽ tự hào về tôi, luôn nhìn đến tôi, trân trọng tôi.
Nơi sân trượt băng rộng lớn những yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có vài ánh đèn được sử dụng làm tang thêm sự âm u, lạnh lẽo, cô quạnh của nơi đây.
Không một người thưởng thức, cũng chẳng có tiếng vỗ tay.
Không có người hướng dẫn, cũng chẳng có âm nhạc hỗ trợ.
Thứ âm thanh duy nhất ở nơi đây chính là tiếng giày trượt không ngừng nghỉ từ khi nó xuất hiện, tiếng thở gấp như kiềm nén, cố điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, từng giọt, từng giọt một mồ hơi lặng lẽ rơi xuống sàn đá lạnh lẽo rồi lại vỡ tan.
Trong một giây phút ấy, ánh mắt khẽ nhìn đến nơi cổng ra vào sân tập, bỗng nhớ đến lần gặp đầu tiên, thật nhẹ nhàng, cũng thật hời hợt.
Sau đó, vào một thời điểm nào đó, lúc ngẩng ngơ sẽ bắt gặp nụ cười ấy, sự bất ngờ trong đôi mắt dịu dàng ấy, còn có mùi hưởng nhẹ nhàng chỉ duy nhất thuộc về Laya.
Có đôi lúc Aiden đã tự thuyết phục bản thân, rằng đó chỉ là trùng hợp, hoặc đôi khi, là vô tình nhưng hữu ý.
Trong lòng vui, nhịn không được mà mỉm cười.
Người đó không hề phòng bị ai cả, thật đơn giản, nhưng cũng thật dịu dàng, chân thật.
Aiden thích sự động chạm giữa Laya và anh, nó khiến anh luyến tiếc, muốn chạm vào cô nhiều hơn, muốn ôm cô vào lòng mà thủ thỉ điều anh muốn nói, cũng muốn nghe cô ở bên tai anh trò chuyện, rồi cả hai cùng cười.
Hình ảnh lúc Laya còn nhỏ, sau đó chậm rãi trưởng thành, còn có vài đoạn kí ức ngắn ngủi về phần bài diễn trước lúc tai nạn của cô, sau đó là Laya yếu ớt nhưng ngoan cường của hiện tại.
Aiden muốn lặp lại chúng không ngừng nghĩ, như muốn khắc sâu vào linh hồn mình rằng sự tồn tại của cô trong anh, kì thực đã là rất lâu về trước.
Laya là sự bắt đầu, là động lực, là niềm khao khát của Aiden.
Lilian kể anh nghe về chuyện Laya gọi em ấy và hỏi về anh.
Aiden muốn tin rằng đó là sự quan tâm của cô dành cho anh, không phải chỉ là tìm hiểu, giúp anh vượt qua chướng ngại, sau đó liền rời khỏi, tựa như hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng đau, anh không thể chối bỏ sự thật ấy, anh đã nói rằng anh và Laya, không ai nợ ai.
Aiden nghĩ, bản thân Laya có lẽ ngoài việc làm huấn luyện viên của anh, thì cô còn phải đấu tranh cho rất nhiều thứ, mà anh vốn chỉ là thứ yếu.
Tai nạn, sau đó lại ẩn danh, rồi lại một ngày quyết định đặt hết niềm tin cho anh.
Laya luôn nói anh là xuồng cứu mạng cho cô, mà đối với Aiden, Laya lúc này chính là tín ngưỡng, là một người hướng dẫn tài ba, mà Aiden kì thực, không biết nhiều lắm về Laya.
Trong đầu lại hiện về hình dáng của Laya trong bài nhảy, còn có biểu cảm của cô cho dù nó nằm bên dưới lớp mặt nạ ấy.
Aiden cảm thấy bản thân có thể cảm nhận được nó, còn có thể chính xác miêu tả, hình dung ra từng cái chau mày, từng cái liếc mắt của cô, còn có..
rất nhiều những thứ khác.
Chúng khiến Aiden như ngộp thở, nhưng anh lại tình nguyện chìm đắm vào nó với hy vọng mình có thể hay không trở thành một phần trong vô vàn biểu cảm ấy của Laya.
Nếu như năm đó, tôi quyết tâm chớp lấy thời cơ, thuận lợi trở thành học sinh của thầy, liệu tôi và em có khác bây giờ chăng?
Điện thoại trong túi khẽ rung, đánh Aiden ra khỏi những cảm xúc tiêu cực, vội vàng tìm điện thoại chỉ mong đó là từ Laya.
Aiden không nhận ra, bản thân đang cười buồn: "Anh đây"
"Anh, muộn rồi, mau về thôi.
Em đã để sẵn phần cơm ở trên bàn, nhớ hâm nóng lại ăn nhé!", Lilian giọng đầy lo lắng, mặc lại áo khoác vào người
"Cảm ơn em, nhớ đi nghĩ sớm"
"Anh cũng vậy!"
Aiden nhìn lên trần nhà hít thở thật sâu, rồi lại nhìn đến ngoài cửa lớn kia, thở ra một làn hơi mỏng manh, kiềm không được lại suy nghĩ: "Liệu, Laya có đợi mình bên ngoài không?", bước chân không tự giác hướng về phía lối ra.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook