Mảnh Nhạc
-
Chương 23
Tôi là một mảnh nhạc, mãi vẫn chờ đợi một người tới, hoàn thành tôi
Aiden nói rằng anh nhận được thiệp cưới từ đàn chị ở phòng nhảy của thầy Eli, nhưng Lili biết rõ rằng, nếu không có sự tham gia của Laya, Aiden anh ấy chắc chắn sẽ không đi.
Aiden thỉnh thoảng sẽ chủ động đưa cô đi đâu đó, sau đó lại chăm chăm nhìn về một phía rồi lại thẩn thờ, cho đến khi Lilian tình cờ nhìn thấy một chiếc xe lăn đang được một người đàn ông tây trạng vạm vỡ gấp lại, mang lên xe jeep đen.
Lilian biết anh mình, Aiden Nelson thật sự để ý đến người huấn luyện viên của anh, thậm chí là yêu cô.
Lilian vốn rất vui vì chuyện đó, cho đến tối hôm nọ, khi Laya cùng cặp nhẫn được lòng vào dây chuyền ở cổ, cười thật buồn nhìn cô và nói rằng cô ấy đã có hôn phu.
Biểu cảm của Laya khiến cô khó hiểu, cũng không bằng lòng, hoặc đơn giản rằng, Lilian không thể chấp nhận được sự thật này, cảm giác bị lừa dối dường như lấn át tất cả mọi thứ trong cô gái nhỏ.
Cô không ngừng nghĩ đến Aiden, còn có sự lo lắng của Laya dành cho Aiden, biểu cảm đó, điều đó không thể là giả, nhưng nói với cô rằng đó chỉ là do mối quan hệ thầy trò mà ra, cô thà không tin, Lilian không muốn anh mình lại một mình đau lòng.
"Aiden, anh còn chuyện giấu em sao?", Lilian đứng ở bên cạnh một Aiden vô hồn, chỉ mãi đăm đăm nhìn theo hướng chiếc xe Jeep đen kia, nắm lấy ngón trỏ của anh, nhẹ lắc
Qua một hồi lâu, tưởng chừng như câu nói đã bị trôi vào quên lãng, Lilian chỉ biết thở dài xoay người, nắm tay anh định kéo anh về thì Aiden lại lên tiếng, cũng giữ chặt tay cô em gái nhỏ của mình: "Anh đã luôn sợ hãi, so với việc Laya đã có hôn phu thì việc cô ấy không thể đi nữa, anh càng sợ hơn"
Lilian khó hiểu ngẩng đầu nhìn Aiden, từ lúc nào tròng mắt anh đã vằn vện tơ máu, một vòng tròn đen rõ ở dưới mắt, cả người như không còn sức sống khiến cho Lilian chau mày, ngẩng đầu, tựa như muốn khóc, nhưng lại không thể: "Aiden..
anh hai..
em xin lỗi"
Aiden hạ mắt, xoay người nhìn Lilian, lại nhìn đến bàn tay cô đang nắm lấy ngón tay anh, đôi mắt đỏ hoe đầy nước, đang mím môi, mày chau lại nhìn anh.
Aiden hít sâu, rồi lại thở dài, kéo đứa nhỏ vào lòng mình, ôm lấy cô, cũng tựa như ôm lấy chính mình: "Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không trách em, anh cũng chưa từng trách Laya.
Người tham lam, vốn dĩ là anh, không trách cô ấy được"
Lilian lắc đầu, ngước lên gương mặt đẫm nước mắt đầy phẫn nộ: "Laya, Laya cô ấy rõ ràng cũng có cảm giác với anh! Em chính là không cam tâm!"
Aiden ngạc nhiên nhìn Lilian, rồi lại mỉm cười, lau đi nước mắt cho cô, sau đó vùi đầu vào hỏm cổ cô gái nhỏ: "Cảm ơn em, nhưng vậy là đủ rồi, anh không dám đòi hỏi thêm"
Tất cả bọn họ đều xuất phát một tuần trước khi hôn lễ diễn ra, Eli cùng Olivia và đôi khi có Gray sẽ đến tụ hợp với Aiden và Lilian, lại mang nhau ra tập nhảy, sau đó lại cùng đi ăn, dạo phố biển, Gray thỉnh thoảng trong lúc tập sẽ video call Laya, giúp cô nhìn rõ, sửa chửa những lỗi cần kèm theo là lời xin lỗi như thường lệ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lilian luôn cảm thấy không an tâm, lại nhớ đến mẩu tin nhắn mà mình gởi kia, cảm giác lo sợ, cùng bất an ngày một lớn.
- -cắt phân cảnh-
Đám cưới xa hoa, khách mời sang trọng, một diễn viên múa nổi tiếng, còn có một vị CEO tài năng, tựa như là trai tài gái sắc, tình yêu vẹn tròn cùng một cái kết viên mãn.
Khách mời ở tại khu vực trung tâm vui vẻ trò chuyện với nhau, tạo thêm mối quan hệ, tùy ý nhìn ngắm xung quanh, đoàn người của Laya cũng đến đúng lúc, hòa vào đám đông, tuy nhiên cũng chỉ yên tĩnh chiếm cứ một góc của bữa tiệc bởi vì ngoài Eli giao thiệp có chút rộng thì cả Gray, Olivia, Laya hay thậm chí Ivan đều không quen biết một ai ở đây, chiến trường của bọn họ vốn dĩ cũng không phải ở nơi này, ngoài ra cũng chẳng ai trong số bọn họ, và cả Eli, tình nguyện bước ra khỏi vòng tròn của mình để đi bắt chuyện với đám người bên ngoài không ngừng nhìn chằm chằm đến bọn họ.
Ivan rất ưa nhìn dù gương mặt anh có phần nghiêm túc, không dễ gần.
Anh vốn là người đàn ông ưu tú mỗi năm được lên báo không dưới một lần, hiện tại cũng chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi hồng nhạt ôm sát cơ thể khỏe mạnh, cân xứng, tay áo được xếp lên để một nữa cánh tay cùng quân tây trắng và giày da đứng ở bên cạnh Laya, một tay luôn ở bên eo cô.
Laya với bộ váy ôm sát người màu kem cùng hồng nhạt, mái tóc được vấn gọn cùng một vài bông hoa nhạt màu trang trí cho tóc, cô trang điểm nhạt lại không kém phần sang trọng, nhưng điều hút mắt người xung quanh cô chính là những món trang sức cô mang trên người, thật sự khiến người xung quanh không khỏi lại nhìn thêm một lần.
Còn có cả Gray và Olivia, đều một bộ dáng lạnh lùng, cao sang, đến nhìn cũng không thèm nhìn đến xung quanh, lại càng khiến mọi người tò mò không biết bọn họ là ai, có vài người thì thầm to nhỏ, lại có người một bên lén chụp ảnh.
Lúc Aiden cùng Lilian tiến vào, cô bé liền nhìn quanh, tự giác máy móc kéo anh mình về hướng đám người Laya.
Lilian trên người là một bộ váy xanh nhạt rất đáng yêu, mà Aiden cũng một bộ dáng phong độ, đẹp như tượng điêu khắc bước vào một bộ trang phục như Ivan, chỉ khác rằng anh mặt áo sơ mi màu xanh nhạt.
Nhìn quanh một vòng, cũng chỉ có hai người bọn họ là không mặc hoàn chỉnh một bộ vest.
Bởi vì số người của bọn họ nên dĩ nhiên liền chiếm trọn một dãy ghế, dẫn đầu là Olivia, Ivan, Gray, Laya, Eli, Aiden, Lilian.
Ivan có hỏi khó chịu bởi vì chỗ ngồi nhưng bởi vì Gray vẫn mặt lạnh ngồi yên nên anh cũng không muốn lên tiếng, lúc anh rời đi thì Gray lại đi theo, tựa như hình với bóng.
Olivia thấy Gray đi liền xáp lại gần Laya: "Này, dạo gần đây, Aiden tiến bộ tốt lắm"
Laya liền dịu dàng cong mắt cười: "Tớ biết mà, trước khi buổi thi diễn ra, tớ đã lên lịch việc hai người nên làm để hiểu rõ lẫn nhau hơn, dẫu sau thì vẫn còn vòng thi này và bán kết, tớ đã suy nghĩ ra bài nhảy ở vòng loại rồi"
Olivia chau mày khó hiểu: "Vậy còn chung kết?"
"Aiden hai hôm trước đã gởi qua cho tớ bài nhảy mà anh ấy muốn nhảy, tớ đã thông qua chọn nó làm bài thi cho vòng chung kết"
"Không phải quá vội vàng sao? Thường chung kết sẽ chọn diễn lại bài của bán kết, cậu vốn đã đi ngoài dự định, hiện tại đánh cược như vậy có an toàn không?"
Laya vẫn cười, tay không tự chủ bắt lấy nhau, xoa nắn lòng bàn tay: "An toàn, bài nhảy ấy rất tuyệt và tớ tôn trọng điều đó, chỉ là tới gian tập sắp tới có lẽ sẽ rất bận rộn.
Tin tớ đi, khi Aiden biểu diễn nó, cậu sẽ sốc đó"
Lilian một bên vừa lo lắng, vừa bất ngờ về quyết định kia của Laya, lại nhìn đến vẻ mặt trấn tĩnh của Aiden cũng đang nhìn Laya.
"Nó thật sự tuyệt sao?", Aiden bỗng nhiên hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Laya
Cô nhìn qua anh, gật đầu: "Lúc tôi xem nó, tôi đã không thể rời mắt.
Anh ghi hình nó khi nào?"
"Hai hôm trước, sau khi tôi ghi hình, liền gởi sang cho em"
Giọng nói của Aiden vẫn vậy, nhưng với Laya, nó lại như cướp đi nhịp thở của cô.
Laya ngỡ mình đã lâu rồi không nói chuyện với Aiden, cho nên mới cảm thấy xúc động như vậy.
Chỉ có câu nói ấy, từ ý nghĩa cho đến giọng điệu trầm dịu ấy, còn có ánh mắt như cầu xin của Aiden, tất cả chúng khiến cô bối rối, khoảng cách giữa họ tựa như thật gần, mà lại thật xa, và Aiden dường như cũng không muốn ép buộc cô bởi vì điều đó, lại tiếp tục nói: "Cảm ơn em đã chấp nhận nó"
Laya khẽ nhíu mày, mím nhẹ môi, chỉ có đôi mắt khẽ cong tỏ ý cười, lắc nhẹ đầu: "Không, cảm ơn anh"
Olivia ngồi bên cạnh, hết nhìn Aiden rồi lại nhìn Laya, chỉ có cô và vài người nữa biết rõ sự tình, cô là do Laya nhờ vã để hỗ trợ cho Aiden, lúc Laya rời đi, cũng có nghĩa là cô đã xong nhiệm vụ, mà hiện tại, điệu nhảy của chung kết cũng đã không cần cô nữa rồi.
Olivia thật sự không nên biết vui hay buồn cho sự trưởng thành này hay không, liệu rằng bây giờ Aiden cố chứng tỏ bản thân, nhưng nếu lỡ một mai, những mối quan hệ mà anh đang có đột nhiên biến mất thì sẽ ra sao?
Trong lúc Laya và Aiden bắt đầu cuộc trò chuyện thì Ivan ở bên ngoài mở ra chiếc hộp nhung trong tay mình, hiện ra một vòng cổ tinh mỹ được đính đá hồng bên trên: "Tôi có thể nhìn thấy rõ em ấy dao động"
Gray ở một bên, khoanh tay tựa cổng hoa, vẻ mặt thờ ơ nhìn đi nơi khác, Ivan nhìn cô, rồi lại nhìn đến đình hoa ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói theo làn gió: "Gray, chị cũng đã có hai lần hôn nhân.
Hơn ai hết, chị hiểu rõ việc gì là tốt cho Laya"
"Nhưng Aiden cùng Laya, tôi không tin cậu không thấy"
"Tôi đã cho em ấy một cơ hội, em ấy chơi đến nằm viện năm năm.
Hiện tại chị lại ép tôi phải buông tay lần nữa sao? Lần này lại lăn đến đâu? Giữa tôi và em ấy vốn đã có định ước, chuyện lần này đã xong, tôi đến thu người của mình về" : Ivan đóng lại hộp, bước đến gần Gray: "Vốn dĩ, tình trạng của em ấy sẽ không đến nỗi nào, nhưng mà hiện tại, đến khi tên kia đến vòng chung kết, tôi đã phải mang người về, chị ngược lại, lại để cho em ấy muốn làm liền làm, tình trạng em ấy ra sao, chị có rõ không?"
Gray bất ngờ, nhìn lên Ivan: "Cậu theo dõi nó?"
Ivan nhếch môi cười: "Người của tôi, tôi chỉ cần nhìn là hiểu được", anh cúi đầu, nhìn đến đồng hồ trên tay mình: "Tôi muốn em ấy thỏa mãn, hoàn thành giấc mộng kia, sau đó yên tâm ở lại bên tôi, tôi chỉ cần như thế, phần còn lại, tôi sẽ chăm lo thay em ấy"
"Mặc kệ hạnh phúc của nó sao?" : Gray luôn bài xích với Ivan bởi vì ba lý do.
Thứ nhất, Ivan trong mắt Gray là một thương gia, cùng chính trị gia thủ đoạn, chuyện năm đó Laya bị tai nạn, Gray chỉ nghĩ được hoặc là Emma, hoặc là Ivan, hoặc có thể là Jame bởi người biết lịch trình của Laya không nhiều.
Thứ hai, Laya và Aiden có ý tứ với nhau, chính là tình yêu từ hai phía.
Còn về lý do thứ ba, cho dù cô biết Ivan sẽ chăm lo cho Laya đến từng kẻ tóc của con bé, nhưng hơn hết, Gray chỉ muốn Laya tự do mà sống hết cuộc đời của mình, không như cô, không như một ai khác trong vòng tròn xã hội của bọn họ.
Nhưng mà: "Làm sao đây?", Gray than thở trong lòng
Ivan nhướn mày: "Hạnh phúc của em ấy, chỉ có thể là tôi, Ivan này", sau đó anh bước qua cổng hoa kia thì thấy có một người ở phía bên kia đi về hướng của Laya, anh khẽ nhướn mày khi nhận ra đó là ai, cước bộ cũng thả chậm lại.
"Aiden! Em nhớ anh lắm!"
Mọi người đang chìm trong khoảnh khắc của riêng mình thì bỗng nhiên từ phía sau, một đôi cánh tay vươn ra ôm choàng lấy Aiden, còn ở bên má anh hôn lên một cái, sau đó vui vẻ nhìn đến sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh: "Chào mọi người, tôi là bạn gái của Aiden! Chloe Arden", cô nhìn đến Laya, liền đưa tay qua, "Cô chắc là huẩn luyện viên của anh ấy đúng không? Hân hạnh được gặp mặt"
Laya có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh hơn bất cứ ai mà phản ứng, đưa tay bắt lấy, gật đầu mỉm cười: "Hân hạnh được gặp mặt, cô Arden"
Ivan khẽ bật cười với ánh nhìn ghét bỏ Laya từ Chloe, bước đến bên cạnh Laya người con gái anh chờ đợi hơn mười lăm năm kia, đang yên lặng ngồi đó, trong bộ lễ phục do chính anh chọn lựa:" "Laya, anh giúp em đeo vòng, ngồi yên nào".
Laya ngẩng đầu nhìn đến anh, chỉ một mình anh với ánh mắt vô tội ấy.
Người con gái này, chính là cả cuộc đời anh, từ lúc chỉ mới chập chững bước đi, cho đến lúc trưởng thành, chính là lỡ nhìn đến một lần, sau này cũng không thể rời mắt được nữa.
Thời điểm đeo vào xong, lại nhìn cô một lượt từ trên xuống, rồi khẽ cúi người, tư thế mời: "Em có muốn đi xem Emma không? Tôi nghe nói cô ấy muốn gặp em"
Laya vẫn chăm chú nhìn Ivan, như thể, chỉ cần anh xuất hiện, thì đó là tất cả những gì Laya có thể nhìn được.
Cô khẽ gật đầu: "Ừm, cũng đến lúc nên gặp rồi", sau đó cô xoay người, khẽ cúi đầu, "Xin phép"
Ivan cũng nhìn về phía ba người Lilian, Aiden và Chloe, gật đầu, cười lịch thiệp: "Xin thứ lỗi, đã làm phiền"
Sau đó rời đi cùng Laya, mà Olivia ngồi đó ngó phải, nhìn trái: "Tôi cũng đi gặp con nhỏ Emma đó đây, ngồi đây có khi lại bị nhìn thành tình địch, rất khó chịu"
(Tôi đã suy nghĩ về việc có nên thay đổi thái độ của Aiden hay không khi anh đã thay đổi xưng hô từ "cô" sang "em" đối với Laya, nhưng chung quy, nếu là tiếng anh, thì nó vẫn chỉ là "you" cho cả hai danh xưng, nên tôi đã dùng giọng điệu của anh để thay thể).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook